• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (89 Viewers)

  • Chương 2335-2339

Chương 2335: Quyền lực tối cao

Xoẹt!



Cả thế giới trong chốc lát giống như bị một luồng ánh sáng xanh nuốt chủng, phần lớn bầu trời vốn đã xanh biếc, trên mặt mọi người đều là vẻ mặt ngây ngốc, dưới ảnh sáng xanh, bọn họ từng người một cử như hóa thành bức tượng.

"Phốc!"



Lục Vô Thần trực tiếp bị đá bay ra sau hơn trăm mét, vừa mới dùng thần năng để đứng vững, một ngụm máu tươi từ miệng phun ra.

Mà trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, vô số ánh sáng xanh tiếp tục tuôn ra từ khe hở đầu tiên, cái khe hở kia cũng càng lúc càng trở nên lớn hơn, cuối cùng, cứ thế mà xét Sơn Hà Xã Tắc Đồ ra làm hai!





"Binh!"

Sơn Hà Xã Tắc Đồ cứ như một thác nước khổng lồ che lấp cả bầu trời, cuối cũng khó chịu nổi, cuối cùng không chịu nổi sức nặng, tiếp theo sau một âm thanh cực lớn, trực tiếp nứt ra thành hai phần. Tiếp theo một tiếng nổ lớn, như thác nước to lớn che trời đột nhiên biến mất trên bầu trời, một mảnh không lớn lắm, trên người bóc ra làn khói đen ộn tròn trên không trung rồi trực tiếp rơi xuống.


Gần như là cùng lúc, một bóng đen bỗng nhiên từ bên trong thác nước che trời bật ra.

Ánh sáng xanh trên người nó lấp lánh, linh hồn quỷ dị vây quanh, ảnh sáng vàng kim từ từ xoay quanh người.



Mái tóc dài bạch kim không có gió mà vẫn khẽ lay động, ánh sáng tím trên áo giáp bất diệt mờ ảo phát sáng, trên tay cầm ngang một cái rìu khổng lồ màu đen, cái rìu khẽ nhấc lên, liếc nhìn thiên hạ.

Trên trán, ấn ký Bàn Cổ đang dần biến mất, nhưng trong đôi mắt đỏ rực như máu lại xuất hiện một đồ đằng* ẩn hiện một tia sáng màu xanh.



*đồ đẳng: Nó có nghĩa là phương tiện để ghi lại linh hồn của thần linh. Họ hàng, tổ tiên, thần bảo vệ, vâng vâng của các bộ lạc nguyên thủy cổ đại, những người tin vào một mối quan hệ tự nhiên hoặc huyết thống nhất định.

"Cái gì!"





"Hàn Tam Thiên!"

"Phục!"



Khi Lục Vô Thần nhìn rõ người trước mặt cách đó khoảng một trăm mét, nhất thời sửng sốt, ngược lại tức đến lửa giận công tâm, lại phun ra một ngụm máu tươi.

"Ôi mẹ tôi!"



Ở trên mặt đất, không còn những từ nào phản ứng đầu tiên không phải là từ đó, ngoại trừ lời mắng chửi chuẩn tiếng phổ thông ra, trong ý thức của bọn họ không còn có thể tìm được từ nào để có thể dùng để hình dung biểu đạt sư kinh ngạc của bọn họ.

Đại đa số mọi người lúc này đều cảm thấy da đầu mình bị tê liệt, đôi mắt cứ trơ ra nhìn giống như nhìn một con trâu, hiển nhiên là rất khó tin tất cả những chuyện đang diễn ra trước mắt.



"Ông trời của tôi ơi, tôi rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì rồi? Hàn... Hàn Tam Thiên cái tên này, cái tên này trực tiếp làm hỏng Sơn Hà Xã Tắc Đồ loại bảo vật quý trong tiên thiên này?"

"Bảo vật thiên tiên vô địch... Tại sao... Tại sao lại có thể bị người khác làm hỏng chứ!? Cái này sao có thể được, sao có thể được chứ?"



"Sơn Hà Xã Tắc Đồ hỏng rồi, Lục Vô Thần cũng đã phun máu tươi, cái này... Cái này không phải ý là. Hàn Tam Thiên liên tiếp đẩy lùi hai đại chân thần sao?"

"Cái này sao có thể chứ, đây là hai vị mạnh nhất từ tám phương thế giới mà. Hàn Tam Thiên nó... Chỉ là..."



Trong đám người, tất cả đều gần như muốn phát điện vật, từng người một nhảy cẫng lên, hô to gọi nhỏ, kinh ngạc đến đầu thì không cần nói nhiều nữa.

"Ha ha, Hàn Tam Thiên ngầu quá, Hàn Tam Thiên thật sự ngầu quá chừng, tôi vừa rồi nói gì nào, Hàn Tam Thiên nhất có thể ra được, bọn rác rưởi các ngươi, làm sao biết được người có chí hương cao rộng!?"





"Một chiến thần của phong thân bản từ nay về sau, ai con mẹ nó còn dám nói Hàn Tam Thiên là người, ông đây liền trở mặt với người đó!"

"Nói không sai, Hàn Tam Thiên là thần, Hàn Tam Thiên chính là thần, đệ nhất thần của tám phương thế giới, tuyệt đối không chấp nhận bất kỳ lời phản bác nào!"



"Hàn Tam Thiên nhập ma trước, sau đó lại phong thần, trên người vừa có ma khí, lại có ánh sáng vàng của thần, tôi thấy... Tôi thấy hay là gọi anh ta là mà thần đi được không?"

"Ma Thần? Vừa là ma lại là thần, ngược lại so với hình tượng của Hàn Tam Thiên rất tương đối, tôi đồng ý!"



"Tôi cũng đồng ý, phẫn nộ của Ma Thần, cũng giống như sự phẫn nộ của Hàn Tam Thiên, ha ha, sau này, Hàn Tam Thiên chính là thần chân chính của tám phương thế giới chúng ta... Ma Thần!"

Một nhóm người sau khi kinh ngạc, nhốn nháo quỳ xuống đầu quân vào.



"Ma Thần vạn tuế! Ma Thần vạn tuế!"

Ngay sau đó, không biết là ai hét lên đầu tiên, ngay sau đó, càng ngày càng nhiều người tham gia hỗ hão khẩu hiệu này.



Nếu như đổi là lúc bình thường, với tính cách của Diệp Cô Thanh, ít nhất hắn ta cũng châm biếm lại đối chút, nghiêm trọng hơn nữa là hận không thể trực tiếp giết chết vài tên để bọn họ im miệng lại, nhưng mà hôm nay hắn ta lại không làm vậy.

Một đôi mặt tuấn tú tái nhợt, con ngươi cả kinh mở to, hồn phiêu phách tán.



Dù không muốn thừa nhận đến đâu, cũng không thể phủ nhận rằng Hàn Tam Thiên, người xuất hiện từ bức tranh Sơn Hà Xã Tắc Đồ với một chiếc rìu vào thời điểm này, đã gây ra một cú đánh tàn khốc vào tầm hồn hắn ta.

Tàn nhẫn, vô tình, cửa vào tim hắn ta như búa bổ vào tim.



Vương Thụ Chi cũng không khỏe chút nào, trong lòng bàn tay nắm chặt, móng tay đã cắm sâu vào da thịt lòng bàn tay.

Vương Hoãn Chi Vẻ mặt cũng không khá hơn là bao, nắm chặt bàn tay, đến mức từ sớm móng tay đã hằn sâu vào da thịt lòng bàn tay.



Khuôn mặt lão ta đầy kinh ngạc, nhưng cũng đầy không cam tâm.

Lão ta không hiểu, lão ta thực sự không hiểu, làm sao một con người trái đất nhỏ bé lại có thể trong thời gian nhanh như vậy phát triển đến trạng thái kinh khủng đến thế.



Lần đầu tiên khi biết đến tên này, chẳng qua chỉ là một tên một con sâu bọ nhỏ của thế giới Hiên Viên ngay cả vợ minh bị nhốt cũng không dám hiện thân mà thôi, lần thứ hai khi gặp tên nhóc này, anh đã thể hiện bản lĩnh siêu phàm, tuy là lúc đó bị Lục Nhã Tâm truy đuổi đến chạy khắp núi, nhưng mà, cái tên nhóc này cũng đã sáng tạo ra được kỳ tích độc cầm thần gia.

Nhưng sau tất cả, cuối cùng anh suýt chết trong tay của chính mình.



Tại sao lại lần nữa gặp mặt, thì đã có thể ở dưới núi Hư Vô Tông giết người đó đến không chưa mảnh giáp, lại lần nữa gặp anh, bản thân lão ta lại trở thành khán giả xem bên lè, ngay cả tư cách giao đấu cũng không có rồi?!

Chẳng lẽ do đó là Thần Mộ chăng?



Con người sợ nhất chính là khi không có năng lại phải tìm lý do, mà Vương Hoãn Chi lúc này hiên nhiên là đang tìm lý do để có thể tự an ủi bản thân mình.

Đúng vậy, hẳn là do Thiên Mộ, hẳn là tên này đã lấy thứ gì không rõ trong Thiên Mộ, cho nên ... đó là lý do tại sao anh tiến bộ nhanh nhữ vậy.



Càng nghĩ đến điều này, Vương Hoãn Chi càng tức giận.

Bởi vì lão ta cảm thấy mọi thứ trong

Thần Mộ đều đáng lý nên thuộc về lão ta, cho nên lão ta đương nhiên | cho là mọi thứ của Hàn Tam Thiên bây giờ vốn dĩ nên thuộc về lão ta.

| "Hàn Tam Thiên, đồ kẻ trộm đáng khinh!"




- Không giống như mấy người Vương | Hoãn Chi, nét mắt vô cùng tinh tế của Cố Du, ngoài trừ viết hắn ra sự ngạc nhiên, thì không có chút phẫn nộ và không cam tam nào hết, trái ngược, nàng ta nhìn anh với một đôi mắt đẹp đầy cảm kích và ngưỡng mộ.

| THẤT, cũng chẳng qua như vậy, anh hùng cái thế, đều ở trước mắt rồi.

Hàn Tam Thiên thể hiện trên không | trung, là hình anh tuyệt nhất trong

mắt của Cố Du, nàng ta cảm thấy

đó là biểu hiện duy nhất khiến nàng ta động lòng.

Cân đo ván hai đại chân thần, hơn | nữa không hề kém cạnh, dù cho

không phải là anh hùng, cũng là | kiêu hùng. Dù cho không phải là đế

vương, cũng là vá vương!

Người đàn ông nên như thế này!

Hơn nữa, Hàn Tam Thiên còn có | dáng vẻ cực kỳ đẹp mắt.

Dù xét từ khía cạnh nào thì Hàn | Tam Thiên cũng là tiêu chuẩn tốt nhất trong trái tim Cố Du, và anh đương chiếm trọn tâm hồn thiếu nữ của nàng ta.

Nếu lúc đầu nàng ta gả cho Diệp Cô | Thành, Cố Du chỉ là có chút không | muốn chút xíu thôi, dù sao dáng vẻ của Diệp Cô Thành, cũng có thiên phú xuất chúng.

Vì vậy, bây giờ, sự tiếc nuối của Cố Du đến mức ruột gan cũng xanh rồi, Diệp Cô Thành nhìn chung vẫn được, nhưng so với Hàn Tam Thiên thì đúng là rồng trên trời, sâu dưới đất mà.

| Khoảng cách này, ngoại trừ độ

tương đối của dáng vóc ra thì khác | biệt quá lớn!

Bùm!

đi nhanh nhất trên.

Đầu kia vang lên một tiếng nổ giòn | tan, tiếng đánh bóng bàn của Thủy Thần vang lên, đột nhiên rơi xuống đất...



Chương 2336: Huyền hoàng thần kiếm


"Bà mẹ nó!"



Ngao Thế sợ ngây người, nghẹn cả buổi và cuối cùng giống những người phàm tục kia, phun ra một cẫu mắng chửi chuẩn mực quốc gia. Đôi khi, mặc dù là thần nhưng đôi lúc sẽ không có gì khác với người bình thường.

“Con mẹ nó, vậy cũng được nữa ha!?"



Anh tin rằng trận này ngoại trừ Lục Võ Thần ra thì không có người nào có thể bị chấn động hơn anh ta. Thân là Chân Thần cùng thế hệ, đồng vị với Lục Vô Thần, đối với bản lĩnh của Lục Vô Thần, Ngao Thế quả thực không muốn biết quá rõ ràng.

Sơn Hà Xã Tắc đồ của Lục Vô Thần, có thể nói là hoàn mỹ đến không chỗ chế, đừng nói là anh, dẫu cho Phù Duẫn còn sống thì cũng chưa chắc có thể chiếm được chỗ béo bở gì khi ở trước mặt Sơn Hà Xã Tắc đồ.





Loại Tiên Thiên Chí Bảo này cực kỳ huyền diệu, muốn phá cục khó như lên trời.

Thế nhưng...



Thế nhưng là cái tên Hàn Tam Thiên này không chỉ có phá cục, mà hơn nữa còn sử dụng phương pháp đơn giản tới thế, thô bạo tới thế!

"Hàn Tam Thiên, rốt cuộc cậu có lại lịch ra sao! ?" Ngao Thế thì thầm nhìn qua Hàn Tam Thiên đang ở giữa không trung, trong nội tâm giật mình.



Lục Vô Thần cũng nhìn Hàn Tam Thiên trước mắt, trên mặt tuy rằng ra vẻ trấn định, nhưng hiển nhiên nội tâm của anh ta đã rén.

Dù cho đối mặt với Ngao Thế thì Lục Vô Thần cũng chưa bao giờ có bất kỳ, bất cứ sự sợ hãi nào.



Anh ta bất giác nuốt từng ngụm nước bọt, cả người không khỏi nhớ tới cuộc đàm thoại với Phù Duẫn.

"Cho dù tôi chết thì tôi cũng sẽ không để cho hai người an hưởng vãn sinh!"





Lúc trước, anh cũng chỉ cảm thấy đó là lời nói bởi vì Phù Duẫn phẫn nộ mà thốt ra những lời ngốc nghếch, tàn nhẫn trước khi chết mà thôi, chưa bao giờ để trong lòng lòng, vì dù sao, Phù Duẫn đã chết, anh ta cảm thấy sẽ không còn cái gì uy hiếp được mình nữa.

Nhưng ngày hôm nay khi chống lại Hàn Tam Thiên, anh ta đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Phù Duẫn, rồi lại như là âm hồn bất tán, vẫn luôn quấn quanh anh ta.



Anh ta muốn rút lui, thế nhưng là, cục diện trước mắt không có khả nặng để làm vậy, nhất là trên mặt đất vang lên từng tiếng Ma Thần vạn tuế để trợ uy đã càng thêm không ngừng gõ vào tôn nghiêm của anh ta.

Anh ta tuyệt đối không thể rút lui, anh ta không thể để mất thể diện được!



Kinh ngạc nhìn qua Hàn Tam Thiên, Lục Võ Thần đột nhiên phát hiện màu sắc búa Bàn Cổ trong tay Hàn Tam Thiên không còn đồng nhất nữa, hình dạng cũng bất đồng rồi, lúc trước búa lớn màu vàng chảy lóng lánh, nhưng bây giờ búa Bàn Cổ lại như là hàng thật chất lượng cao, nhưng thế mà là cái hố

"Mặc dù cậu phá Sơn Hà Xã Tắc đồ của tôi, vậy thì như thế nào, cậu cho rằng cấu đã thắng rồi sao? Hãy xem cây búa của cậu đi." Lục Vô Thần bắt lấy cơ hội này, lạnh giọng nhắc nhở.





Hàn Tam Thiên khinh thường cười, không đáp, búa dài trong tay nhắm ngay Lục Vô Thần.

"Hàn Tam Thiên, đừng có cậy mạnh nữa. Ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi, tôi nói rồi, tôi rất thích cậu, mặc dù cậu nhập ma thì tôi cũng sẽ không giết cậu." Lục Vô Thần khẽ quát.



Lúc này Hàn Tam Thiên mới hơi nhỏ giọng nói: "Thật có lỗi, tôi cũng không muốn giết cậu. Nhưng mà, chuyện cháu gái của ông làm, tôi chỉ có thể tìm ông đòi bồi thường trước, ông đã cứu tôi, cái này ừ.. đợi sau khi ông chết, tôi sẽ đồng ý với ông là tương lai nhất định sẽ trả lại hậu duệ cho nhà họ Lục của ông."

Vừa mới nói xong, Hàn Tam Thiên đột nhiên xông tới.



Cầm búa lớn trong tay, khai triển thế công!

Lục Vô Thần phẫn nộ, hét lên một tiếng: "Muốn giết tôi? Hàn Tam Thiên, cậu tưởng cậu là cái thá gì?"



Chẳng qua là sau khi phẫn nộ xong một tiếng, Lục Vô Thần đang muốn đón đánh Hàn Tam Thiên thì đột nhiên cảm nhận được dưới búa lớn của Hàn Tam Thiên có một luồng khí tức vừa bá đạo vừa đặc biệt.

Chỉ là chỉ trong nháy mắt ngây người này thì Hàn Tam Thiên đã xông lên, thân hóa tám đạo, tám đạo bùa lớn, dẫn trời mà chém!



Ầm!

Theo đó còn có tám đạo thần uy cực lớn, hạ xuống theo búa.



Ầm!

Theo sau một tiếng hô to của Lục Vô Thần là thần mang đột nhiên từ trong thân thể nổ tung, một cái kim ảnh thật lớn từ giữa thân thể nhảy lên, kim ảnh như là Kim Thân Thần Tướng, cầm kiếm to trong tay, tám đạo búa to trên đỉnh rền vang.



"Huyền Hoàng Thần Kiếm!"

Theo Kim Thân Cụ Thần vừa xuất hiện, người có mắt nhọn đột nhiên phát hiện kiếm vàng trong tay thần Kim Thân không giống người thường.





Kiếm dài ba thước, thân kiếm hiện lên màu vàng, toàn thân kiểm sáng, màu vàng đen không ngừng vờn quanh thân kiếm!

"Cái gì? Thần Kiếm Huyền Hoàng, đây không phải là kiếm Chí Bảo trong truyền thuyết sao?"



Thần Kiếm Huyền Hoàng, chính là dẫn khí Huyền Hoàng phối lấy xương sống trên lưng thần mà rèn thành, cái uy của nó có thể trảm

nghìn vật, thân kiếm có thể kháng cự tất cả công kích, là thánh bảo công thủ rất mạnh!

"Huyền Hoàng Thần Kiếm vừa ra, | tất cả công kích đều hóa bọt nước, không ngờ, không ngờ, Lục Vô Thần vẫn còn có thần binh lợi khí bực này!"

| "i, búa Bàn Cổ của Hàn Tam Thiên

đã không còn ánh sáng vàng, trên | búa càng thêm gỗ ghế, hôm nay chống lại Thần Kiếm Huyền Hoàng này, nào có phần thắng nào!"

Lúc này, có người không khỏi vì | Hàn Tam Thiên đang ở trên không trung đổ mồ hôi lạnh!

Nhưng hôm nay Hàn Tam Thiên giết

đến hứng chí, đâu thèm quan tâm | Thần Kiếm Huyền Hoàng gì đó chứ, khí thế búa không chút yếu nào!

Ầm!

Tám đạo búa lớn, ngay khi đang tiếp cận liền hợp tác làm một, một | búa đánh xuống.

Thân búa và thân kiếm lập tức phát | ra ánh sáng vàng cực lớn.

“Hàn Tam Thiên, bùa Bàn Cổ của | cậu đã bị hỏng, ở trước mặt tôi, cậu

còn thể hiện cái gì chứ?" Lục Vô Thần cười dữ tợn.

"Búa Bàn Cổ đã bị phá hỏng? Lục Vô Thần, kiến thức của ông quá nông cạn." khóe miệng Hàn Tam Thiên nhếch lên.

Bich!

Ánh sáng vàng ầm ầm nổ tung, ranh giới nửa bầu trời đột nhiên xuất hiện một cái ánh sáng lung linh vang dội lớn vô cùng, không ngừng khuếch tán dần ra

| Đột nhiên...

Từ khi ánh sáng lung linh bắt đầu tản ra đến khi tản ra hết thì vốn dĩ

Lục Vô Thần còn đang đỡ đòn búa | lớn đang trên không trung của Hàn | Tam Thiên, trong nội tâm đột nhiên

căng lên, thân thể không khỏi trượt | một bước, sắc mặt ông ta không thể tin ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Tam

Thiên...

Chương 2337: Sức mạnh của Thần.

"Đây... đây rốt cuộc là như thế nào?” Lục Vô Thần kinh hoàng, ngước nhìn Hàn Tam Thiên một cách khó hiểu.



Hàn Tam Thiên đứng trên cao, cúi nhìn Lục Vô Thần: “ Trước khi gặp ngươi và Áo Thế, ta đã rất sợ, dù gì các người đều là chân thần, vì vậy trong lòng ta luôn mang cảm giác kính sợ.”

“Còn các người luôn xem thường một người phàm như ta, thậm chí còn cho rằng ta là phế vật. Sự khinh thường luôn phải trả giá, giống như việc người xem thường ta vậy.”



“Chúng ta xem thường người khi nào? Nếu như khinh bỉ ngươi, tại sao ta phải tốn nhiều công sức như vậy để cứu ngươi chứ?” Lục Vô Thần vô cùng khó hiểu hỏi.

Hắn ta chắc chắn rằng từ trước đến nay chưa từng xem Hàn Tam Thiên như một tên phế vật gì đó, thậm chí còn luôn xem Hàn Tam Thiên là cháu rể, chỉ cần Hàn Tam Thiện ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí hắn không ngần ngại biến Hàn Tam Thiên trở thành người mạnh thứ hai ở đỉnh Lam Sơn.





Một vị trí chỉ đứng sau người kế nhiệm Diệp gia, như vậy sao có thể gọi là coi thường, khinh bỉ Hàn Tam Thiên chứ?

Chỉ có điều là đột nhiên Hàn Tam Thiên gia nhập ma đạo, hơn nữa còn luôn tấn công Lục Nhược Tâm, khiến cho sự việc ngày càng nghiêm trọng, hắn không thể không hợp tác với Áo Thế để ra tay, trước mắt đã chạm đến thể diện và uy quyền của hắn nên phóng lao thì phải theo lao, điều này khiến hắn vô cùng khó xử.



Nhưng mà đây vốn dĩ không phải là chủ ý của hắn.

Vì vậy, đối với cách suy nghĩ của Hàn Tam Thiên, Lục Vô Thần vô cùng khó hiểu và cảm thấy ấm ức tột độ.



“Trong mắt ngươi, ta chẳng qua chỉ là một người để lợi dụng mà thôi, vì vậy nên mới ra tay cứu ta. Nhưng trong mắt các ngươi, Hàn Tam Thiên ta mãi mãi chỉ là một người hèn hạ, không cùng đẳng cấp, chẳng lẽ người dám phủ nhận điều này sao?”

“Bao gồm cả chuyện ngay sau khi ta thoát ra khỏi thiên hạ xã tắc đồ của ngươi, thì người luôn cho rằng cho dù ta có phá vỡ thiên hà xã tắc đồ thì sức mạnh sẽ bị tiêu hao, rìu bàn cổ cũng sẽ bị gãy, không phải vậy sao?”



“Trong mắt ngươi, loại người như ta hoàn toàn không thể thoát ra khỏi thiên hà xã tắc đồ, cho dù có thoát ra khỏithì cũng cạn kiệt sức lực đúng không?”

Dứt lời, Hàn Tam Thiên nhếch mép cười cợt, sau đó giận dữ hét lên, dường như muốn giải tỏa hết những bất mãn của bản thân từ trước đến nay: “ Nhưng mà người đã từng nghĩ qua rằng, rìu Bàn cổ không hề bị gãy, ngược lại đã được thức tĩnh.”





“Cái gì?” Lục Vô Thần sững sốt.

Tiếng hét giận dữ vang lên, hai mắt lóe lẫn tia lửa, trong tay bắt đầu tập trung sức mạnh.



Ầm!!!

Trên không trung, mây đen cuồn cuộn kéo đến mang theo những tia sấm chớp rềnh trời như bị rìu Bàn Cổ hút vào.





Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này làm cho khiếp sợ.

Nhưng người kinh ngạc nhất chính là người đang đứng đối diện- Lục Vô Thần.



Ầm!!!

Cây rìu khổng lồ nên xuống, dưới lưỡi rìu là thành kiếm thần huyền hoàng của Lục Vô Thần, đột nhiên từ tư thế đúng rồi cơ thể bị đè khụy xuống.



Sau đó.

Giống hệt như đang bị núi Thái Sơn đè, còn Hàn Tam Thiên hệt như dùng rìu dời núi lấp biển, nhấn Lục Vô Thần từ trên không trung bay thẳng xuống đất.



Cái gì?

Kinh hoàng!



Xung quanh Lục Vô Thần lúc này, sự ma sát giữa không khí và lực tạo nên những tia lửa, cho dù Lục Vô Thần đã dùng toàn bộ sức mạnh nhưng vẫn không thể cản trở đòn tấn công của Hàn Tam Thiên.

Cách không trung hàng ngàn mét là Hàn Tam Thiên đang đứng hiên ngang trong gió.



Nhưng người nằm dưới lưỡi rìu như Lục Vô Thần lại không thể làm bất cứ chuyện gì để lật lại tình thế. Kim quang và cơ thể, ngay cả kiếm thần huyền hoàng trong tay cũng không chịu sự khống chế của hắn, từ khi rời khỏi rìu bàn cổ của Hàn Tam Thiên thì chỉ nằm bất động dưới đất.

Ầm!!!



Dưới đất khỏi bụi mịt mù, kim quang dường như cũng biến mất trong lớp khỏi bụi đó.

Trái ngược với khung cảnh hỗn độn bên này, là đám người đứng trên mặt đất im lặng như tờ, ngay cả Áo Thế cũng ngày ngốc nhìn theo, vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Lục Vô Thần rơi xuống đất. - Tất cả bị kinh hãi như muốn ngất đi. | Khung cảnh huy hoàng. | Như một phép màu.

Hàn Tam Thiên đã đánh bại Áo Thế, sau đó lại đánh bại cả Lục Vô thần.




Hai kẻ mạnh nhất thế giới bát | hoang, cuối cùng lại nhận cái kết đau khổ trong trận đấu này.

| Từ khi thế giới Bát hoang hình | thành, tam đại chân thần đã có giao | ước với nhau, trước đến nay chưa | từng có ai dám dùng sức mạnh của | bản thân để lấn át hai vị chân thần

còn lại, nếu không trật tự của ba vị | chân thần sớm đã đảo lộn, làm sao - có thể tồn tại được đến ngày hôm nay chứ?”

Vì vậy, không thể tưởng tượng được cú sốc mà Hàn Tam Thiên gây ra.

Ngậm mồm, tất cả mọi người đều | ngậm chặt mồm lại, có người bởi vì

quả kinh hãi nên không thốt nên lời, còn có người bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng hốt mà không nói nên lời.

- Mỗi người một biểu cảm, nhưng kết | quả lại giống nhau một cách kì lạ.

Hàn Tam Thiên trên tay cầm rìu Bàn Cổ, lúc này từ từ đưa mắt nhìn lên.

Dưới mái tóc ánh kim kia vẫn là đối | mắt hằn lên tia máu, vô cùng phẫn nộ nhưng đã có nét bình thản trở lại.

| Hàn Tam Thiên đưa mắt nhìn xuống tất cả mọi người, nhỏ bé như những con kiến mà thôi.

Toàn thân Cô Du như đang run rẩy, không kìm chế nổi mà có một phản ứng lớn.

Cánh môi Lục Nhược Tâm bất giác run lên, không còn vẻ điềm tĩnh như lúc trước, bất giác sững sờ.

Nhưng không lâu sau đó, lập tức lấy | lại bình tĩnh vì ánh mắt của Hàn

Tam Thiên lúc này đã đặt trên người CÔ.

“Lục Nhược Tâm.” Hàn Tam Thiên | lạnh lùng gầm lên.

Lục Nhược Tâm lúc này mới có phản ứng lại, lập tức lấy lại tinh thần.

“Ta cho người một cơ hội cuối cùng, người trả lời hay không?” Dứt lời,

Hàn Tam Thiên cầm rìu Bàn Cổ | hướng về phía Lục Vô Thần bay xuống.

Chương 2338: Sự chất vấn của vị thần.

Ngay khi câu hỏi của Hàn Tam Thiên hướng về phía của Lục Nhược Tâm, lập tức Lục Nhược Tâm trở thành tâm điểm chú ý.



Nhưng đối với câu hỏi của Hàn Tam Thiên, trái tim Lục Nhược Tâm đập nhanh hơn một nhịp,

Thả người sao?



Nếu không thả, dựa vào tình hình của Hàn Tam Thiên lúc này, ông nội cô nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Mặc dù tương lai sau này của Lục gia do cô nắm giữ, nhưng trước khi nắm giữ nó thì không thể không giải quyết chuyện này được.





Vị thế chân thần Lục gia nếu như mất đi, thì kết quả phải đối mặt sau này chính là Phù gia sẽ dẫn trước. Đến lúc đó, Lục gia sẽ bị các thế lực thù địch và các nhà khác ra sức tấn công, rơi vào hoàn cảnh sa cơ thất thế, đừng nói đến việc Lục Nhược Tâm có thời gian muốn làm chuyện gì thì làm, thì cục diện rối rắm của Lục gia cũng khiến cô mệt mỏi, không có thời gian để lo chuyện khác.

Nhưng nếu như thả người.



Lục Nhược Tâm cam tâm sao?

Cô ta đưuong nhiên không cam lòng, vốn dĩ đã tốn bao nhiều công súc để lập nên kế hoạch như vậy, từng bước từng bước mới có được như ngày hôm nay, liền trong phút chốc mà hủy hoại như vậy, cô ta có thể cam tâm sao?



Có lẽ, trước khi gặp tên tiểu tử Hàn Tam Thiện này, Lục Nhược Tâm không hề gặp phải những tình huống bắt đầu lại nào, thậm chí cô chưa từng gặp phải bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào. Nhưng sau khi gặp Hàn Tam Thiên, thì cục diện trở nên buồn tẻ, mặc dù nó đã được tạo nên một cách hoàn hảo, nhưng Hàn Tam Thiên lại bí ẩn hệt như việc mở hộp ma thuật pandora, tham vọng ngày càng không thể ngăn cản nổi.

Bây giờ, sức mạnh của Hàn Tam Thiên đã lớn lên như vậy, khiến cho chiếc hộp ma thuật này ngày càng hấp dẫn.



Có được điều này, kế hoạch của Lục Nhược Tâm ít nhất có thể thành công sớm hơn dự định là mười năm, thậm chí là hai mươi năm, hơn nữa mức độ thành công từ năm mươi phần trăm lên đến một trăm phần trăm.

Không ai có thể từ chối được sự cám dỗ lớn như vậy, mặc dù là biết được một nửa kết quả khác của thành công là dẫn đến thất bại mất mạng. Cám dỗ này rõ ràng vô cùng lớn.





Lục Nhược Tâm vẫn còn đang do dụ, nhưng những lời nói của Hàn Tam Thiên khiến tất cả mọi người đều dậy sóng.

“Lời nói đó của Hàn Tam Thiên là có ý gì? Cái gì mà trả lời hay là không trả lời?”...Chẳng lẽ Hàn Tam Thiền muốn cưới Lục Nhược Tâm?”



“Lục Nhược Tâm được xem là đệ nhất mỹ nhân của thế giới Bát Hoang. Xưa có câu nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nếu là ta ta cũng sẽ mong muốn cưới được Lục Nhược Tâm.”

“Người đàn ông có chỉ lớn, nhưng có được thiên hạ để làm gì? Không phải là vì mỹ nhân sao? Trước mắt xem ra, Lục gia thật sự có phúc.”



“Vị tiểu thư Lục gia này cũng thật là, đứng ngây ngốc ra đó làm gì? Nhanh chóng đồng ý đi, cần phải biết rằng chỉ có đàn tốt mới hợp với bàn tay tài nghệ, mỹ nhân thì mới hợp với quân tử. Mặc dù xuất thân của Hàn Tam Thiên thấp kém, nhưng thành tựu đạt được như ngày hôm nay, rất xứng đáng với hai chữ anh hùng.”

Nhóm người bất giác nháo nhào lên.



Hải Vực Dũng Sinh và Dược Thần Các nghe thấy những lời bàn tán này, lập tức cảm thấy khó chịu. Cô Du vô cùng khẩn trương đưa mắt nhìn về phía Lục Nhược Tâm, muốn biết câu trả lời của cô ấy như thế nào.

Tất cả người của Đỉnh Lam Sơn cũng đều đưa ánh mắt phấn khởi liếc nhìn về phía Lục Nhược Tâm.



Nếu như có sự giúp đỡ của Hàn Tam Thiên, thiên hạ nhất định sẽ thuộc về đỉnh Lam Sơn.

“Ngươi còn ngây ngốc ra đó làm gì, nhanh chóng đồng ý với Hàn Tam Thiên đi.” Lục Nhược Hiên lúc này không kiềm chế được sự kích động trong trái tim, nhỏ giọng thôi thúc Lục Nhược Tâm.





Dựa vào kế hoạch của Lục Vô Thần, nếu như có thêm sự hỗ trợ của Hàn Tam Thiên, như vậy tương lai sẽ giúp Lục Nhược Hiền đánh bại thế giới, đến lúc đó thiên hạ sẽ nằm trong tay hắn, giấc mộng làm vua thiện cổ , nghĩ đến đây cũng khiến hắn vui vẻ khôn xiết.

Lục Nhược Tâm lạnh lùng quét mắt sang Lục Nhược Hiên, nhưng lại không biết phải trả lời như thế nào.



Chẳng lẽ muốn nói với hắn, sở dĩ nguyên nhân Hàn Tam Thiên đấu với hai chân thần là do cô sao?

Nhưng mà nếu như không nói, mọi người ở đây đều sẽ hiểu lầm.



“Không đồng ý đúng không?" Hàn Tam Thiên hung hãn cử động cánh tay, lật bàn tay lại Thiên hỏa nguyệt luần xuất hiện, còn tay trái nắm thành quyền.

Tia lửa đỏ và tia điện tím quyện vào nhau, giống như đôi rồng bay ra khỏi biển hùng hồn quét ngang qua tất cả người của đỉnh Lam Sơn đang đứng ở dưới mặt đất.



Am!!!

Một tiếng nổ vang lên, hàng trăm người như bị thiên hỏa thiêu đốt và nguyệt luân nuốt chửng mà biến mất, và một hố đen khổng lồ xuất hiện ở trung tâm dưới mặt đất.



Những người gần đó bị dọa đến nổi mặt mày trắng bệt, mở mắt trừng trừng nhìn Hàn Tam Thiên, hệt như đang dùng ánh mắt cầu xin tha mạng, mong muốn Hàn Tam Thiên sẽ không tấn công bọn họ.

Hàn Tam Thiên lạnh lùng gần lên một câu: “Ta hỏi lại một lần nữa, có nói hay là không?”



"Ta..."

Am!!!



Cây rìu bên tay phải vung lên, một cây rìu khổng lồ dài khoảng mười mét, rộng khoảng năm mét nên xuống, lưỡi rìu Bàn Cổ trực tiếp chém xuống mặt đất, vô số đệ tử của Đỉnh Lam Sơn lập tức bỏ mạng một cách oan uổng.

“Ngươi còn đang suy nghĩ cái gì? Hắn Tam Thiên anh tuấn như vậy, trên khắp thiên hạ còn ai sánh lại được với hắn? Nhanh chóng đồng ý với hắn đi.” Lục Nhược Hiền khẩn trương đến mức đứng ngồi không yên, kìm chế không được mà hết lên.


Bên kia, Lục Vô Thần cũng đang vò đầu bứt tóc, từ từ đứng dậy, nhìn thấy vô số đệ tử dưới đòn tấn công của Hàn Tam Thiên lập tức biển thành tro bụi, tức giận tột độ.

Kể từ hàng vạn năm trước, đỉnh Lam Sơn đã tồn tại vô cùng lâu đời và mạnh mẽ trong thiên hạ, vậy mà bây giờ lại chịu sự nhục nhã lớn đến như vậy? Hệt như cá nằm trên thớt, tùy ý để người khác chém giết.



Nhìn thanh kiếm Huyền hoàng nằm trong tay, xong rồi Lục Vô Thần đưa mắt ngước nhìn về phía Áo Thế.

Sau khi Hàn Tam Thiên đánh bại Lục Vô Thần, Áo Thế từ trong sự tuyệt vọng như tìm thấy được tia hi vọng, nhưng lại xuất hiện một vấn đề khác.



Cho dù uy quyền của Hải Vực Dũng Sinh không hề thua kém với Đỉnh Lam Sơn, nhưng trên thực tế Hàn Tam Thiên đã hoàn toàn dẫm đạp lên cả hai bên.

Lúc này, nhìn thấy Lục Vô Thần nhìn về phía mình, Áo Thế liền gật đầu.

“Ta hỏi người thêm một lần nữa, ngươi có nói hay không?”

Lúc này, Hàn Tam Thiên lại nhấc rìu | bàn cổ lên lần nữa, tiếp tục nhắm vào một nhóm đệ tử khác của Đỉnh Lam Sơn.

- Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh

sáng phản chiếu từ chiếc rìu lóe lên, đột nhiên hai luồng ánh sáng từ hai phía chiếu thẳng vào, ba luồng ánh sáng lập tức va chạm nhau trên không trung làm vang lên một tiếng nổ lớn.

Lục Vô Thần mang tất cả đệ tử bảo | về phía sau lưng, Áo Thế cũng đứng phía trước để bảo vệ đệ tử Dược Thần Các và Hải Vực Dũng Sinh.




“Ông nội!”

“Áo lão gia.”

Tất cả mọi người lập tức phấn khởi | trở lại, vội vã lên tiếng.

“Ta không sao.” Lục Vô Thần lắc đầu. Mặc dù bọn họ đã bị Hàn Tam Thiên đánh bại, thương tích đầy | mình, nhưng đối với cơ thể là chân thần như họ mà nói, cũng không phải là vết thương chí mạng gì.

Đương nhiên, đó cũng không phải là vết thương nhỏ.

| “Không sao. Các ngươi hãy lùi ra

phía sau.” Áo Thế lên tiếng đồng | thời phất tay, so với Lục Vô Thần | hắn bị thương nhẹ hơn nhiều, thứ

nhất lúc cứu Hàn Tam Thiên hắn | không hề bị tiêu hao một chút sức lực nào, thứ hai hắn không hề bị đánh bại bởi chiêu thức mạnh mẽ nhất của Hàn Tam Thiên, cả người

miễn cưỡng mà nói chỉ là những vết | thương nhỏ mà thôi.

“Hàn Tam Thiên.” Lúc này, Lục Vô

Thần gầm lên: “Cho dù người có | thích Tâm nhi của ta, nhưng cũng không đến mức phải sử dụng cách này chứ? Lục gia ta dù gì cũng là danh gia vọng tộc trong thiên hạ, người có muốn cũng phải cưới hỏi | đàng hoàng chứ.”

Lời nói mặc dù rất cứng cỏi nhưng câu nói lại toát nên ý nghĩa đang chiếu cố chứ không phải đang cảnh cáo Hàn Tam Thiên, muốn cưới Lục - Nhược Tâm không cần dùng đến vũ lực, chỉ cần danh chính ngôn thuận, | Lục gia tuyệt đối không từ chối.

| Những lời nói cứng cỏi vang vọng

của Lục Nhược Thần cuối cùng lại | trở thành một câu nói đùa.

Khi những lời nói này vừa dứt,

gương mặt lạnh lẽo của Hàn Tam | Thiên lập tức giương lên một nụ cười.

Chương 2339: Bị sỉ nhục trong đám đông.

Tuy nhiên nụ cười này chất chứa đầy sự khinh bỉ, mặc dù Hàn Tam Thiên chưa cất tiếng nói.



Nhìn thấy điệu cười của Hàn Tam Thiên, Lục Nhược Tâm vừa giận vừa xấu hổ, bởi vì cô hiểu rất rỏ ý đồ của Hàn Tam Thiên.

Chỉ có điều cô hoàn toàn không hiểu, với sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của mình, nhưng tên chết tiệt Hàn Tam Thiên lại không hề có một chút động lòng nào.



“Ngươi cười cái gì?” Lục Vô Thần nhìn thấy Hàn Tăm Thiên có biểu hiện như vậy, trong lòng đột nhiên có chút tức giận, hắn rỏ ràng đã hạ giọng, nhưng Hàn Tam Thiên vẫn cứ như vậy, nếu đổi thành người khác, hắn sớm đã dùng một chưởng giết chết từ lâu rồi.

“Nhược Tâm là một trong những đứa cháu nội mà Lục Vô Thần ta yêu quí nhất, có vị trí lớn trong gia tộc, hơn nữa từ nhỏ đã vô cùng thông minh, khí chất hơn người, càng lớn càng xinh đẹp, trong khắp thiên hạ này có ai mà không biết, muốn người danh chính ngôn thuận cưới nó thì có gì không đúng chứ?” Lục Nhược Thần chất vấn.





“Không đúng.” Lục Vô Thần, người vẫn còn mặt mũi để hỏi ta xem người có chỗ nào không đúng sao?” Hàn Tam Thiên lạnh lùng nở một nụ cười khinh bỉ: “Ta nói muốn cưới Lục Nhược Tâm khi nào?”

Hàn Tam Thiên nói những lời này khiến tất cả mọi người đều sững sốt.



“Còn ta cười vì điều gì, đương nhiên là cười ngươi đa tình, không biết xấu hổ.” Từng chữ từng chữ một vang vọng của Hàn Tam Thiên, nặng nề đè chặt lên trái tim Lục Nhược Tâm.

Tất cả lập tức kinh ngạc đến há hốc mồm.



“Như vậy là có ý gì?” Không phải Hàn Tam Thiên muốn cưới Lục Nhược Tâm sao?

“Không thể nào, Lục Nhược Tâm xinh đẹp đến vậy, hể là đàn ông liền lập tức si mê ngay. Hàn Tam Thiên có phải bị ngốc rồi không?”



“Không những từ chối, ngượng lại...ngược lại còn nói ra những lời sĩ nhục như vậy, tên Hàn Tam Thiên này...quả thật rất ngầu.”

Sau khi kinh ngạc, nhóm người lập tức bàn luận một cách xôn xao.





Nghe thấy những lời bàn tán này, Lục Vô Thần tức giận đến mặt mũi trắng bệt, ở trước mặt nhiều người như vậy, ngay cả mặt mũi của đỉnh Lam Sơn cũng không màng đến mà nói những lời nhượng bộ như vậy với Hàn Tam Thiên, nhưng kết quả lại bị Hàn Tam Thiên dùng những lời lẽ như vậy trước mặt nhiều người mà từ chối.



Một bên tức giận, ắt hẳn sẽ có một bên vui mừng, đỉnh Lam Sơn bị sĩ nhực trước mặt nhiều người như vậy đương nhiên sẽ vô cùng khó chịu, nhưng Áo Thế là người đứng đầu của Hải Vực Dũng Sinh và Dược Thần Các thì vẻ mặt giả bộ khó coi, nhưng trong lòng như đang hò reo vì vui sướng.



Nếu như Hàn Tam Thiên không thuộc về đỉnh Lam Sơn, điều này đối với Hải Vực Dũng Sinh mà nói chỉ có lợi chứ không hề có hại.

ít nhất cũng không cần sợ sự kết hợp của hai kẻ mạnh như họ.



“Tên tiểu tử thối nhà người đang nói cái gì đó?” Sắc mặt Lục Vô Thần tái mét, bất giác đưa ánh mắt tức giận nhìn sang, lạnh lùng hét lên.

Hàn Tam Thiên vẻ mặt lạnh lùng, không thèm để ý đáp: “Ngươi còn muốn ta nhắc lại một lần nữa sao?”



“Tên tiểu tử kiêu ngạo như ngươi, trước tiên là ta cứu ngươi, sau đó hứa gả thiên kim Lục gia, ngươi không biết tốt xấu mà coi Lục gia không ra gì.”

Cho dù sợ Hàn Tam Thiên, nhưng có Lục Vô Thần đứng ở phía trước nên tất cả đệ tử của Đỉnh Lam Sơn liền khôi phục lại sự tự tin, hùng hổ hét lên, hướng về phía trước tiến lên một bước, khí thế tỏa ra vô cùng bức người.



Hàn Tam Thiên nắm chặt rìu Bàn Cổ trong tay, còn Lục Vô Thần tập hợp toàn bộ sức mạnh vào lòng bàn tay.

Lúc này, Áo Thế nhanh trí hành động, đứng cản giữa hai bọn họ.




“Hai vị cớ sao lại phải tức giận như vậy?” Dứt lời, Áo Thế mĩm cười, ngước nhìn Lục Vô Thần nói: “Lục huynh, mặc dù chúng ta đã là bạn bè nhiều năm, nhưng có một câu nói, ta không thể không nói với huynh.”

“Mặc dù Hàn Tam Thiên là người phàm, nhưng lúc nãy khi giao đấu với hắn, chúng ta mặc dù đã không dùng hết sức lực nhưng cũng phải thừa nhận rằng Hàn Tam Thiền đã phá vỡ chiêu thức của chúng ta, quả thực là hậu sinh khả ủy, thanh niên trai trẻ đượng nhiên sẽ tài giỏi hơn bậc tiền bối như chúng ta. Tài giỏi như vậy mà muốn thu phục đương nhiên là chuyện không dễ dàng.” Với câu nói này, một mặt là ca người Hàn Tam Thiên, một mặt là tìm một cái cớ hoàn hảo che đậy thất bại vừa rồi của hai người bọn họ.



Sau đó, Áo Thế lại cười nói: “Nhưng muốn thu phục người khác, cũng cần phải xem người ta có chấp nhận không, trái tim của Hàn Tam

Thiên không thuộc về cháu gái của ngươi, ngươi không cần phải làm to

chuyện lên, vô tình trở mặt như vậy | chứ?”

Có vẻ như lời nói khuyên can, | nhưng giọng điệu của Áo Thế tràn

đầy sự châm biếm, mỉa mai.

Mỉa mai nhà họ Lục không có liêm sĩ, mặc dày đi làm phiền người khác, kết quả tự chuốc lấy nhục nhã.

Nhưng những lời nói của Áo Thế khiến Lục Vô Thần không có cách nào phản bác lại được.

Dứt lời, Áo Thế liền quay sang Hàn Tam Thiên, hắn đem hi vọng đặt | trên Tô Nghênh Hạ, hắn bây giờ ít nhất như đang đánh cược, dù gì ít nhất bây giờ Hàn Tam Thiên đã từ chối Lục Nhược Tâm.

Nhưng lòng tham của con người là vô đáy, sau khi thắng lợi lập tức

muốn lấn tới.

Tô Nghênh Hạ là người của Phù gia, nhưng Phụ gia và Áo gia cũng không có quan hệ thân thiết, nếu | như là người của Áo gia thì tốt biết bao.

“Còn về phía Hàn Tam Thiên người, anh hùng xuất thiếu niên, sức mạnh của người khiến lão phu vô cùng ấn | tượng. Lão phu cũng nói thật, ta vô cùng yêu thích ngươi, nếu như người muốn, phụ nữ của Áo gia có thể tùy tiện chọn lựa, có người không gả được cháu gái liền thẹn quá hóa giận, dựa vào thế người đông đúc mà ức hiếp người, phải không?” Áo Thê cười nói.

Những lời này vừa dứt, Lục Vô Thần tức giận đến mức muốn học | máu ra ngoài, lão già Áo Thế này quả thật là một tên cáo già xảo | huyệt, dùng cách giống như hắn để | lôi kéo Hàn Tam Thiên, mặc dù phụ nữ ở Áo gia không có tướng mạo xuất chúng như Lục Nhược Tâm, | thiên hạ vô địch, nhưng lão già này | rất biết cách thừa nước đục mà thả câu.

Muốn nói trắng ra với Hàn Tam Thiên rằng, nếu chọn người của Áo gia, lập tức Áo gia sẽ trở thành chỗ | dựa cho hắn.

“Tam Thiên, ý của người như thế nào?”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom