• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (98 Viewers)

  • Chương 2327-2331

Chương 2327 Thần cũng không đánh lại

Đột nhiên hơi thở của Phù Mị trở nên gấp gáp, lập tức phun ra ngụm máu tươi







Những giọt nước mắt tủi thân thi nhau rơi xuống.

Hoàn cảnh éo le như vậy lại xảy ra trên chính bản thân cô. Lúc này, trên bầu trời, Áo Thế tức giận đến đỏ bừng tai, bị Hàn Tam Thiên dày vò đến vậy khiến hắn vô cùng bề mặt.







Nhưng không phải hắn chưa từng nghĩ đến việc chống cự, phản khán lại, hắn đã cố gắng dùng toàn bộ sức lực để đứng dậy, ổn định lại tư thế, nhưng mỗi khi vừa ổn định lại tư thế thì lập tức bị Hàn Tam Thiên lôi đi.

Tên tiểu tử này mạnh mẽ như một con trâu, đến hắn cũng nghi ngờ liệu rằng Hàn Tam Thiên có phải là con người hay không.







Hắn sống đã hơn nửa đời người, đây lần đầu tiên cảm nhận được thế nào gọi là bất lực, bị đẩy tới đẩy lui, bị đẩy tới mức đầu óc choáng váng, nội tạng như bị đảo lộn hết lên, nhưng tuyệt nhiên hắn không có cách nào chống cự lại được. “Lúc này có lẽ trong đầu Áo Thế toàn những nghi vấn. Ông lão quét rác nhìn thấy cảnh tượng này, bất giác mĩm cười thốt lên. “Hắn cho rằng Hàn Tam Thiên không mạnh bằng hắn, cho rằng bản thân có cơ thể của chân thần nên là người có thể lực mạnh nhất, bất luận ở phương diện nào cũng vượt trội so với Hàn Tam Thiên, nhưng không ngờ rằng, niềm tin mãnh liệt kia của hắn lại dẫn đến kết quả như hiện tại, cảm thấy kì lạ và tức giận là chuyện hiển nhiên.” Bát Hoang Thiên Thư vừa cười vừa nói. “Vì vậy, đồ đệ của lão ta nói rất đúng, có thể qua mắt được những người bình thường, nhưng mắt thần liền có thể nhìn rỏ được bản chất của sự việc.”

Nói về sức mạnh, Hàn Tam Thiên có trái tim rồng làm chủ đạo, mà nguồn gốc sức mạnh đó xuất phát từ ngươi, riêng về nguồn sức mạnh dự trữ, trên thiên hạ này đừng nói đến Áo Thế ngày cả một lão già sống được không biết bao nhiêu lâu như ta, cũng không dám so sánh.” Ông lão quét rác miễn cưỡng nở một nụ cười. “Nói về độ thuần túy của sức mạnh, Áo Thế mặc dù đã có khả năng tu luyện thành chân thần, vô cùng mạnh mẽ, nhưng Hàn Tam Thiên thì yếu ớt sao? Tên tiểu tử này có kim thần tịnh hóa, còn có huyết thần của cha hắn truyền lại, kết hợp với huyết long, ba cái kết hợp lại thành một, Hàn Tam Thiên mặc dù không thể tu luyện đến cảnh giới chân thần, nhưng...” “Nhưng cũng ngang ngửa với sức mạnh chân thần.” Bát Hoang Thiên Thư thản nhiên tiếp lời, sau đó từ từ nhấm nháp một ngụm trà, liền nói tiếp: “Về thể lực của tên tiểu tử này thì không cần nói nhiều, hắn có kim thân, cộng thêm tán tiên chi thể được người tạo ra từ sấm sét, có thể nói là độc nhất vô nhị. Có lẽ đối với người khác mà nói, khả năng lớn nhất là cơ thể bị tiêu tán nhưng nguyên thần vẫn còn nguyên, nhưng đối với tên tiểu tử Hàn Tam Thiên này mà nói, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra. Cả đời này của hắn có lẽ nguyên thần bị tiêu tán nhưng cơ thể vẫn còn nguyên.” “Ha ha ha ha.” Ông lão quét rác bật cười, đặt quân cờ xuống bàn: “Đúng vậy, nếu cơ thể của hắn không biến đổi, thì làm sao giữ được đến lúc Hàn Tam Thiên kế thừa chứ?”








Bát Hoang Thiên Thư gật gù nói: “ Quan trọng nhất chính là, Hàn Tam Thiên hiện tại không chỉ có kim thân, đặc biệt là có được tán tiên chi thể của riêng hắn, hai cái kết hợp với nhau, mạnh hơn rất nhiều so với thực tế, hiện tại, tên tiểu tử này đã khống chế được ý thức, được gọi là đồng cừu địch hất, bát đạo chân thân, bất kì vết thương chỉ mạng nào trong chớp mắt đều hóa thành tám rồi phân chia trên tám chân thân. Một đòn chí mạng sao? E rằng không tồn tại." “Hiện tại, dùng một từ để hình dung Hàn Tam Thiên, nhìn cơ thể thì như người thường nhưng vô cùng vạm vỡ, vững chắc. Cho dù hai chúng ta muốn đánh hắn e rằng tổn không ít sức lực.”

Ông lão quét rác cười: “Trên lí thuyết chính xác là như vậy, nhưng có thể đạt được đến trình độ như vậy hay không, thì phải xem tạo hóa của tên tiểu tử này như thế nào. Thật sự, ta muốn giết Tô Nghênh Hạ."







Nghe thấy những lời nói này, Bát Hoang Thiên Thư đột nhiên khựng lại.

Ông lão quét rác nhẹ nhàng giải thích: “Hàn Tam Thiên có thể kiên trì đến bây giờ, nếu như giống với những điều chúng ta nói lúc này, thì Tô Nghênh Hạ chính là điều quan trọng nhất, tình cảm của tên tiểu tử này đối với Tô Nghênh Hạ vô cùng sâu nặng, vì vậy cho dù đứng bên bờ vực của cái chết, hắn luôn dựa vào điều này làm chỗ bám để kiên trì sống sót. Ở góc độ nào đó thì đây là chuyện tốt, nhưng cũng là trở ngại vô cùng lớn cho hắn luyện lên cấp bậc cao hơn."







Muốn một bước lên trời, thì trong đầu không nên có quả nhiều tạp niệm, nó có thể là động lực khiến người kiên trì, nhưng cũng có thể là hòn đá cản trở bước chân của ngươi, bất cứ chuyện gì đều có hai mặt của nó.

Bát Hoang Thiên Thư chau mày lại: “Cái ngươi nói không phải ta không hiểu, nhưng nếu giết chết Tô Nghênh Hạ, thì Hàn Tam Thiên sẽ phản ứng như thế nào, người nghĩ đến điều này chưa?”







Nói đến đây, ông lão quét rác thở dài ra một hơi: “Điều này vẫn luôn là nguyên nhân khiến ta do dự, tên tiểu tử này có thể nghe theo thị, cũng có thể nghe theo phi, cũng có thể chịu đựng được mọi thứ, nhưng duy nhất một điều Tô Nghênh Hạ thì...” “Một khi ta giết được Tô Nghênh Hạ, ta tin chắc rằng, cho dù chúng ta có lấy cả thiên hạ này ra trao đổi với hắn, hắn cũng không bao giờ đồng ý. Hai lần hắn đến gặp ta, luôn mang theo hai cô gái xinh đẹp, ta đây sống đã lâu như vậy rồi cũng chưa từng nhìn thấy qua người đẹp như vậy...đáng tiếc.” Nghĩ đến Tần Sương và Lục Nhược Tâm, ông lão quét rác lại thở dài một hơi.

Hai gái đó, cho dù là già đi cũng còn là cực phẩm. Nhưng đáng tiếc, Hàn Tam Thiên chưa từng động tình với bất kì ai. “Trong tim hắn chỉ có Tô Nghênh Hạ. Ngươi thật sự muốn giết Tô Nghênh Hạ sao?” Bát Hoang Thiên Thư chau mày, có chút lo lắng đợi chờ câu trả lời.
Chuơng 2328: Đồ Thần

Đối với câu hỏi này, Ông lão quét rác hít một hơi thở lạnh, chần chừ cả nửa ngày trời, cuối cùng thở dài nói: "Chuyện này ta vẫn chưa nghĩ kỉ. " "Ngay cả ta cũng sợ tên tiểu tử này." Bát Hoang Thiên Thư không vội vã tìm kiếm câu trả lời, ngược lại vô cùng thản nhiên cười.







Ông lão quét rác cũng cười theo và không nói thêm gì nữa.

Lúc Hàn Tam Thiên đã mệt và bắt đầu thở hổn hển, trong tay sử dụng sức mạnh mãnh liệt nhắc Áo Thế lên cao, sau đó ném đi.







Hu...

Cơ thể chân thần mang theo Tinh hải của Áo Thế cùng với cây kích thủy thần rơi xuống đất.







Cho dù Áo Thế cố gắng dùng toàn bộ sức lực để bay ngược lại lên không trung, nhưng lực hấp dẫn quán tính quá lớn.

ầm!!!







Cùng với âm thanh chấn động dưới mặt đất, khỏi bụi mù mịt khắp nơi, cơ thể Áo Thế nặng nề bị nện xuống mặt đất.

Tất cả mọi người khi nghe thấy âm thanh to lớn này bất giác run lên, há hốc miệng, trừng to hai mắt ngước nhìn Áo Thế đang nằm trên mặt đất hộc ra những ngụm máu tươi, rồi ngày ngốc ngước nhìn Hàn Tam Thiên trên bầu trời, tất cả lặng lẽ nút một ngụm nước bọt.







Hàn Tam Thiên quét đôi mắt lạnh lùng xuống, lúc này ảnh mắt chiếu thẳng xuống khung cảnh bên dưới, Lục Nhược Tâm ở trong đám đông đột nhiên sững người, bất giác mọi người xung quanh đều lùi ra cách Lục Nhược Tâm mấy mét, như sợ phải chuốc họa vào thân. “Lục Nhược Tâm.” Hàn Tam Thiên lạnh lẽo hét lên, cơ thể đột nhiên lóe lên, tám ảo ảnh đột nhiên biến thành tám ảo ảnh kim quang, có hắc khí bao phủ lao thẳng xuống.

Nhìn thấy Hàn Tam Thiên bay đến, hàng vạn đệ tử của Lục gia bất giác giương kiếm vào tư thế phòng thủ, nhưng khi Hàn Tam Thiên ngày càng gần, chỉ nghe thấy tiếng leng keng, tất cả binh sĩ đều vứt bỏ mũ áo rồi tháo chạy.







Đối với những gia tộc lớn của đỉnh Lam Sơn mà nói, có thể bị dọa đến mức như vậy là vô cùng hiếm.

Nhưng lúc này không ai dám cười cợt bọn họ, bởi vì bọn người của Dược Thần Các và Hải Vực Dũng Sinh gần đó cũng đều như vậy, tất thảy đều hoảng hốt mà tháo chạy







Diệp Cô Thành lúc nảy còn vô cùng kiêu ngạo, hùng hổ nói rằng muốn giết chết người này, muốn hại chết người kia, còn mắng Hàn Tam Thiên là thứ rác rưởi, là tên phế vật. Nhưng khi Hàn Tam Thiên bước đến, thì lại kéo Cô Du bỏ chạy hệt như con chuột bị con mèo nhìn thấy, hoảng sợ bỏ chay.

Vương Hoàn Chi cũng không khác gì Diệp Cô Thành lúc này, dưới sự bảo về của nhóm cao thủ của Diệp Thần Các mang theo hai huynh đệ Áo Nghĩa và Áo Tiến, lần lốc mà bỏ chay.







Trước đây có Áo Thế chống lưng, đương nhiên bọn họ không sợ mà làm càng, nhưng lúc Hàn Tam Thiên thật sự đến giết thì lập tức tan đàn xẻ nghé, lúc này ai cũng không dám đụng chạm đến Hàn Tam Thiên.

Dù gì, chân thần như Áo Thế cũng không thể chống lại hắn.







Nhìn thấy bát đạo kim quang của Hàn Tam Thiên đáng xông tới, Lục Nhược Tâm sững lại, nhưng cô không phải là nữ nhân bình thường, giây tiếp theo, sự hoảng hốt trong ảnh mắt lập tức biến thành sự điềm tĩnh, cánh tay nhúc nhích liền xuất hiện thương sinh và vĩnh vãng, cử động thêm lần nửa, hiên viên kiếm lập tức xuất hiện. “Bắc minh tứ hồn trận, một hóa hai, hai hóa bốn.”

Phù!!!







Bốn ảo ảnh chân thần xuất hiện, mỗi cái đều cầm hiể kiếm, vô cùng oai phong. viên “Tránh ra."

Nhưng khi bốn ảo ảnh vừa xuất hiện, cùng với tiếng hét của Hàn Tam Thiên, bốn ảo ảnh kia lập tức bị bát đạo kim quang của Hàn Tam Thiên phá vỡ.







Lục Nhược Tâm lùi sau vài bước, trong tay nhắc Hiên viên kiếm, nhưng lúc nhìn lại, thì bát đạo chân thần của Hàn Tam Thiên đã hóa thành một, đúng cách vài mét trước mặt cô.

Tóc đỏ và đen, mắt hằn tia máu, gân đen da trắng, hơi thở quỷ và kim quang bao phủ toàn thân, vừa tuấn tú lại vô cùng lạnh lẽo. “Ngươi.” Lục Nhược Tâm chỉ hiên viên kiếm về phía Hàn Tam Thiên, cơ thể liên tục lùi về phía sau. “Bọn họ đang ở đâu?” Hàn Tam Thiên lạnh lùng hét lên. “Ngươi muốn biết sao? Hãy ngoan ngoãn nghe theo lời của ta.” Lục Nhược Tâm cố gắng bình tĩnh, có chút chột dạ nói. “Nghe lời của ngươi sao?"Trong mắt Hàn Tam Thiên toàn là sát khí.







U'm.

Cơ thể đột nhiên run lên, hơi thở quỷ đột nhiên bộc phát ra bên ngoài.







Am!!!

Lục Nhược Tâm chỉ cảm thấy cơ thể dường như bị một vật gì đâm trúng, lập tức dùng Hiên viên kiếm chống đỡ, bất giác lùi sau nửa bước.







Sức mạnh vô cùng lớn. “Người có nói hay không?” Hàn Tam Thiên lạnh lẽo thốt lên. “Ngươi đừng hung dữ trước mặt ta, ta nói cho người biết, bất luận người là người hay ma, nếu người dám giết ta, bọn họ lập tức sẽ bị chôn cùng với ta, nếu muốn người có thể thử xem.” Lục Nhược Tâm nuốt nước bọt, thu hiện viên kiếm lại, nhắm mắt, chờ Hàn Tam Thiên ra tay. “Người cho rằng ta không dám sao?” Hàn Tam Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.

Lúc này, ở phía sau lưng hắn là Lục Vô Thần đang xông tới, hét lên: “Đừng giết cháu gái của ta.”







Sau đó, mang theo sức mạnh tinh hải lập tức xông tới.

Phía trước là Lục Nhược Tâm đang chờ hắn ra tay giết chết, phía sau là đợt tấn công của Lục Vô Thần, nhưng Hàn Tam Thiên lại không hề hấp tấp, cả người bình tĩnh nở một nụ cười tàn ác. “Ta quả thật không dám giết người, nhưng mà bọn họ đâu.”







Dứt lời, đưa mắt nhìn xung quanh, những đệ tử của Lục gia nhìn thấy ảnh mắt vừa quét qua của Hàn Tam Thiên, cho dù đã chạy ra xa, nhưng bị dọa đến mức chân không ngừng lùi về đằng sau, thậm chí chân mềm nhũn ra chỉ có thể bà trườn ra trên mặt đất.

Hàn Tam Thiên mĩm cười, rời mắt ra khỏi bọn họ, sau đó từ từ ngẩng cao đầu chờ đòn tấn công của Lục Vô Thần.







Nhìn thấy ánh mắt của Hàn Tam Thiên, sắc mặt Lục Nhược Tâm đột nhiên tại đi. “Vậy bọn họ thì sao?" Hàn Tam Thiên tựa vào Lục Nhược Tâm, giọng nói chết chóc vang lên.
Chương 2329: Không ai có thể chống cự

“Không... không được." Lục Nhược Tâm vô cùng khẩn trương, lắc đầu ngoày ngoạy thốt lên.







Nhưng Hàn Tam Thiên lúc này đã không còn quan tâm đến những điều này, lập tức quay lưng lại đối diện với hình bóng Lục Vô Thần đang tấn công tới, trên mặt đất lúc này chỉ còn sót lại một ít kim quang và hơi thở quỹ “Cái gì? Tên tiểu tử này.” Nhìn thấy Hàn Tam Thiên xoay người tấn công về phía mình, khiến Lục Vô Thần vừa hoảng vừa sợ.

Kinh ngạc bởi vì tên tiểu tử này chưa tiếp cận mà đã tấn công, rõ ràng hắn ta đang tấn công cháu gái của mình, đột nhiên lại từ bỏ mục tiêu, chuyển hướng sang tấn công ngược lại hắn.







Phần nộ vì đường đường là một chân thần, trước đây đều là hắn tấn công người khác, bắt đầu từ khi nào lại tới lượt người khác tấn công hắn chứ?

Bản thân là chân thần, hắn với Áo Thế đều giống như nhau, đã quen với việc đứng ở vị trí một người trên vạn người, cao cao tại thượng. “Hàn Tam Thiên, người thật sự quá đáng, không xem ai ra gì. Hôm nay ta nhất định cho người biết thế nào là lễ độ. Lục Vô Thần gầm lên, nhưng không dám hét to thành tiếng.







Sự việc của Áo Thế rành rành trước mắt hắn, nếu như hắn dám khoác lác thì người mất mặt chính là bản thân hắn.

Trong tay cử động, trong chớp mắt ánh sáng chiếu xuống dát. “Sơn hà xã tắc đồ "







Am!!!

Hàn Tam Thiên đột nhiên cảm nhận được một luồng sức mạnh áp chế cực mạnh. “Hù, sức mạnh của chân thành quả nhiên lợi hại. Sơn hà xã tắc đồ của người khiến một người như ta không chống lại được, vậy tám người thì sao?" “Bắc minh tử hồn trận."







Am!!!

Phía bên này, Hàn Tam Thiên xuất ra tám ảo ảnh, đột nhiên kim quang bao phủ xung quanh tám ảo ảnh chân thần đó, điên cuồng bao phủ uy lực của Sơn hà xã tắc đồ. “Tên tiểu tử nhà ngươi..."Lục Vô Thần nghiến chặt răng, sức mạnh trong tay phóng ra.







Am!!!

Ở trên Sơn hà xã tắc đồ, kim quang ngày càng sáng rực rỡ.







Hàn Tam Thiên cảm nhận được vị ngọt trong cổ họng, máu tươi từ bên trong trào lên.

Từ một góc độ nào đó mà nói, mặc dù Hàn Tam Thiên có bắt đạo chân thần đồng cừu địch hất, có thể ngăn cản được thương tổn, nhưng đó chỉ có tác dụng trên một ảo ảnh.







Một thân một mình đối mặt với Áo Thế, sự thay đổi các hình thức phòng bị cho cơ thể và sự phát tán thương tổn, Hàn Tam Thiên không khác gì một con bò hung hãng, gần như không có đối thủ.

Nhưng khi đối đầu với cuộc tấn công toàn diện của Lục Vô Thần, bản thân bát đạo chân thần hoàn toàn được che đậy dưới đợt tấn công, thương tổn được phân ra nhưng sự đau đớn có thể được giảm bớt một ít, nhưng hiệu quả lại được giảm đi rất nhiều.







Hàn Tam Thiên cũng hiểu rõ điểm này, nhưng càng hiểu rõ tuyệt đối không được cho người khác biết sự đau đớn, tuyệt đối không để cho đối phương thấy được nhược điểm của đồng cừu địch hất, nếu không, bị họ phát hiện và dồn toàn bộ binh lính để tấn công, hắn sẽ lập tức rơi vào chỗ chết.

Cần phải phá vỡ nhược điểm này.







Nhưng, sơn hà xã tắc đồ quả thực là bảo vật tiên thiên, không phải là món đồ bình thường, nó không giống như thủy thần kích, nó có thể sử dụng tính áp chế ngủ hành thần thạch khiến vĩ độ của nó nhỏ đi, muốn phá vỡ nó, e là không dễ dàng. “Dựa vào người sao?"

Hàn Tam Thiên đột nhiên đưa mắt nhìn chằm chằm vào riu bàn cổ trong tay của hắn. “Ngươi có bảo vật tiên thiên, chẳng lẽ ta không có sao?"







Hàn Tam Thiên lạnh lùng đáp lại, dùng toàn bộ sức lực nhắc riu, hung hăng xông tới phía trước.

Giống hệt như sấm sét, bát đạo chân thần cùng lúc chuyển động, tầm chiếc rìu bàn cổ rẻ trời xông tới.







Am!!!

Mang theo uy lực mãnh liệt, rìu Bàn cổ như xe toạc không trung, kéo cả bầu trời xuống.







Đồng thời, Lục Vô Thần cũng không hề dễ khinh địch, sức mạnh trong tay thôi thúc sơn hà xã tắc đồ, chỉ nhìn thấy mặt trời và mặt trăng trong bản đồ đảo lộn, đồng thời núi non cây cối đều bị biến dạng, tám chiếc rù bàn cổ đột nhiên trong lúc chém tới sơn hà xã tắc đồ, lập tức bị cản lại.

Một tấm đồ và tám chiếc rìu đều phát sáng, va chạm vào nhau.







Gương mặt Hàn Tam Thiên từ từ nhăn lại, trên mặt lộ rõ sự đau đớn.

Sơn hà xã tắc đồ không hổ danh là bảo vật thiên hạ, không chỉ khống chế toàn bộ, mà còn có sức mạnh cản trở đòn tấn công mạnh mẽ của rìu bàn cổ. “Chết tiệt, một chút nữa thôi.” Hàn Tam Thiên cố gắng kìm chế cơn đau và sức mạnh nội lực đang tiêu hao.







Nếu như nói trước đây dùng thuộc tính để trấn áp Áo Thế, thì bây giờ tình hình hoàn toàn đảo ngược lại.

Thiên hạ xã tắc đồ hoàn toàn khống chế bát đạo chân thần, khiến sức mạnh bị hạn chế, sức mạnh được dùng mặc dù không bằng rìu bàn cổ, nhưng vấn đề chính là...







Hàn Tam Thiên đối với rìu bản cổ đến bây giờ chỉ được xem là người ngoại đạo, không thể sử dụng một cách thành thạo được, đương nhiên sẽ không thể phát huy hết sức mạnh thực sự của nó. “Vô cùng tức giận.”Hàn Tam Thiên tức giận đưa mắt nhìn kim quang lập lòe trước mắt, khí thế bức người của Sơn hà xã tắc đồ .

Không biết nên dùng cách nào để chống đỡ lại .







Sự tức tối này, so với việc ăn phân còn khó chịu hơn gấp nhiều lần. “Máu độc.

Đột nhiên, Hàn Tam Thiên cắn ngón tay trỏ, máu tươi chảy lên trên sơn hà xã tắc đồ.







Máu độc thôn tính cực mạnh, Hàn Tam Thiên chính là nhiều lần dựa vào tác dụng của nó, lúc gặp phải tình huống khó khăn, lập tức nghĩ đến cách này.

Chỉ là lần này, Hàn Tam Thiên đã phạm phải sai lầm.







Lúc những giọt máu độc của Hàn Tam Thiên nhỏ xuống, thì không giống như lần trước, ngược lại còn bị thên hà xã tắc đồ hút hết vào bên trong.

Máu độc bị hút hết vào bên trong thiên hà xã tắc đồ, sau khi cây cỏ sông núi hóa thành tro bụi, tất cả đều biến trở về trạng thái nguyên thủy. “Cái gì?” Hàn Tam Thiên nhíu chặt hai mày lại, vô cùng sững sót.







Một chiêu thức mạnh mẽ như vậy, lúc này giống như một cái đánh rắm, không hề có một chút hiệu quả nào. “Hàn Tam Thiên, ngươi còn bất cứ tuyệt chiêu nào cứ lôi hết ra đây. Nhìn thấy toàn bộ các chiêu thức của Hàn Tam Thiên đều bị hắn ta chặn lại được, trái tim như bị thắt chặt của hắn lập tức được nới lỏng ra, sau khi thở hắt ra một hơi liền nở nụ cười.

Hàn Tam Thiên đưa mắt trùng trùng nhìn Lục Vô Thần.







Còn có tuyệt chiêu nào nữa chứ?

Cái có thể dùng gần như đã sử dụng hết, chỉ còn lại các chiêu thức của Thiên hỏa nguyệt luân nhưng nó không thể gây ra bất cứ tổn hại nào đối với hắn.







Trong lúc này, Hàn Tam Thiên không biết nên phải làm gì. “Lần này, xem ra Hàn Tam Thiên đã bị dồn vào đường cùng rồi. Không hổ danh là Đỉnh Lam Sơn, gia tộc mạnh nhất thế giới bát phương không phải là hữu danh vô thực, một khi tới thời khắc then chốt mới biết được kẻ nào mạnh, kẻ nào yếu “Lục Vô Thần là người mạnh nhất trong Tam đại chân thần, Hàn Tam Thiên lại cho rằng bản thân sau khi đánh bại Áo Thế chân thần, lập tức trở thành người mạnh nhất thiên hạ, nhưng mà hắn còn quá non nớt, trẻ tuổi như vậy đương nhiên sẽ vô cùng bồng bột, sự bồng bột, nông nổi này sẽ dẫn đến thất bại vì không có kinh nghiệm.” “Lục Vô Thần, quả thật vô cùng tài giỏi.”

Một đám người đang chạy trốn trong hoảng loạng, nhìn thấy Lục Vô Thần lật ngược lại được tình thế, liền quên mất bộ dạng truy giết của Hàn Tam Thiên khi nảy, lập tức bình luận, còn dùng giọng điệu lí lẽ để chỉ trích Hán Tam Thiên còn quá non nớt, không hiểu sự đời.







Hàn Tam Thiên nhíu chặt hai mày, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, sức lực đã bị tiêu hao rất nhiều. “Tam Thiên, huynh có nghe thấy ta không?” Đột nhiên lúc này, trong đầu Hàn Tam Thiên vang lên một giọng nữ trong veo.

Chương 2330 Bản Có thân bị

Âm thanh này rất nhẹ nhàng, hiền dịu, vô cùng dễ nghe. Vừa ngọt ngào lại vừa có chút đáng yêu, vừa đáng yêu mà lại có một chút đáng thương.







Nhưng mà...

Tại sao âm thanh này lại quen thuộc như vậy, dường như... Dường như đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải.







Theo bản năng, Hàn Tam Thiên nhìn ngó xung quanh, nhưng tất cả đều trống rỗng. Làm gì có ai ở đây đâu nhỉ? Nhìn xuống phía dưới chân, anh thấy vô cùng trống trải. Trong cuộc tấn công trước đó, tất cả người dân đã sơ tán hết rồi, như vậy thì đâu còn ai nữa, mà mình cũng đâu có tự nói chuyện đâu?

Âm thanh đó đến từ đâu chứ? "Anh Tam Thiên, anh không cần đi tìm em đâu, em không ở gần anh đâu!"







Lại một âm thanh nữ vang lên, lần này, ánh mắt của Hàn Tam Thiên bỗng loé lên vẻ kì quái. "Là Tiểu Đào sao?"

Gọng nói này rất giống với giọng nói của Tiểu Đào. Cho dù đã lâu rồi anh không gặp nàng nhưng anh sẽ không bao giờ có thể quên được giọng nói của nàng.







Chỉ cần là người bạn tốt trong lúc khó khăn hoạn nạn, là một người tốt bụng đã giúp đỡ thì Hàn Tam Thiên sẽ không bao giờ quên bất kì một ai. "Anh Tam Thiên, anh, anh vẫn ổn chứ?" Cảm xúc lẫn lộn đan xen trong câu nói ấy, vừa có chút tủi thân, vừa có chút ảy náy, hổ thẹn, lại hơi có cảm giác khó nói, còn lại đều là sự quan tâm chân thành.

Dễ dàng nhận thấy rằng, phải quan tâm lắm thì mới có thể nói ra những lời như vậy, những lời tưởng chừng như rất hiểu rõ về anh.







Với tình hình hiện tại thì làm sao Hàn Tam Thiên có thể ổn được chứ!

Hàn Tam Thiên cười với vẻ cay đắng, anh không trả lời bởi vì anh không muốn nàng, phải bận lòng mà suy nghĩ. Theo lí trí, anh cười và nhẹ nhàng nói: "Tôi vẫn ổn, còn cô thì sao? Cô vẫn ổn chứ?" "Em..." Tiểu Đào như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Một lúc sau, cô nói với vẻ rất chân thành: "Tôi đã nhớ ra một việc."







Hàm Tam Thiên chưa kịp nói gì thì Tiểu Đào lại tiếp tục nói: "Anh Tam Thiên, anh hãy nhắm mắt lại và cân bằng suy nghĩ, cảm xúc của mình!" "Tiểu Đào, cô muốn làm gì vậy?" "Sau đó hãy tập trung suy ngẫm."

Tiểu Đào không trả lời Tam Thiên mà vẫn tiếp tục nói. Hàm Tam thiên sững người ra một lúc nhưng rồi anh cũng quyết định làm theo những gì mà nàng nói. "Khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, phá vỡ đất trời với một chiếc búa, không chỉ dựa vào năng lực kinh khủng của Bàn Cổ đại thần mà còn nhờ có năng lực thần khí có thể huỷ thiên diệt địa của búa Bàn Cổ. Lúc khai thiên, Bàn Cổ đại thần và búa Bàn Cổ đã hoá thành một, trong anh có tôi, trong tôi có anh. Thế là trời đất đã bị vỡ ra tung toé và tự biến trở thế gian." "Bởi vậy, muốn sử dùng đến búa Bàn Cổ thì phải hoá thân với nó làm một." "Thực ra trước kia tôi cũng đã từng thử rồi, nhưng vấn đề mấu chốt là búa Bàn Cổ vẫn luôn trong trạng thái u mê rất sâu, tôi không thể hoá thân vào làm một với nó được, muốn đánh thức nó cũng rất khó." Nói đến chuyện này, Hàn Tam Thiên cũng vô cùng buồn bực.







Thực ra thì biện pháp này cũng rất hay nhưng mà với chỉ số thông minh của anh thì không thể nào nghĩ ra được. Nhưng cũng không sao hết, búa Bàn Cổ luôn ngủ say cũng gần giống như một thanh đao chưa được mài giũa. Như vậy thì Hàn Tam Thiên càng đỡ dùng đạo để chém lung tung.

Rất nhiều lúc Hàn Tam Thiên mới chỉ vận dụng sức mạnh cơ bản của Cổ Bàn thôi, còn uy lực thật sự của nó vẫn luôn ẩn giấu khi nó đang ngủ say. "Kiếp trước búa Cổ Bàn đã hoá thân làm một với Cổ Bàn đại thần nên búa Cổ Bàn luôn tràn đầy hơi thở của Cổ Bàn đại thần. Tuy là nó nhận anh làm chủ nhưng anh không có năng lực Cổ Bàn cho nên không có cách nào để khiến cho búa Cổ Bàn tỉnh lại." Tiểu Đào giải thích.







Như vậy thì chẳng phải là bế tắc rồi sao?

Anh không có cách để đánh thức búa Cổ Bàn thì làm sao có thể hoá thân với nó đây!







Hàn Tam Thiên nghĩ đi nghĩ lại nhưng cũng không tìm được giải pháp. "Anh Tam Thiên, anh hãy tập trung suy nghĩ." "Hả?" Hàn Tam Thiên bất ngờ khi nghe thấy lời nói vừa rồi của Tiểu Đào, anh cảm thấy rất phiền não. Lời nói của Tiểu Đào làm cho anh tập trung suy nghĩ mà không phản ứng lại.

Nhưng mặc dù vậy, Hàn Tam Thiên cảm thấy rất khó hiểu khi Tiểu Đào biết rõ ràng là không có cách nào để đánh thức búa Cổ Bàn nhưng cô vẫn muốn anh tập trung ngẫm nghĩ. Cô làm như vậy để làm gì chứ, nhưng do tôn trọng bàn bè nên anh vẫn làm theo. "Anh Tam Thiên, hãy tập trung vào tâm hồn, suy nghĩ, đừng bận tâm bất kì điều gì khác, được không?" "Tôi..." Hàn Tam Thiên u sầu, trước mắt sẽ dùng búa Cổ Bàn để đối phó với bức tranh non sông xã tắc. Muốn anh buông bỏ hết tất cả mọi thứ để tập trung suy nghĩ thì phải làm như thế mới được.







Nếu như loại bỏ đi hết năng lượng, không chống chế lại nữ thì sẽ không cần phải suy nghĩ nhiều nữa.

Thế nhưng nếu như tiếp tục lưỡng lự, căng thẳng thì Hàn Tam Thiên vẫn không khỏi hoài nghi. Nếu mà có thể đánh thức búa Cổ Bàn thì sẽ có sức mạnh lớn. "Được, tôi nghe theo cô, cùng lắm thì chết." Hàn Tam Thiên nói xong liền phá huỷ búa Cổ Bàn, để cho ánh sáng của non sông xã tắc chưa từng đối phó với búa Cổ Bàn chiếu lên tám người vàng của anh. "Bich bich bich!"







Tám người vàng ngay lập tức nổ ra đùng đoàng.

Hàn Tam Thiên chảy máu miệng không ngừng. Tám người thật đã bị đánh bay ra xa mấy mét rồi.







Chứng kiến mọi việc đã thành, ánh mắt của Lục Vô Thần hiện rõ vẻ vui mừng. Anh cười nhếch miệng, nắm chặt tay lại, và nói một câu với vẻ thần bí: "Tam Thiên, anh thua rồi, núi sông đã tan tành rồi."

Vừa nói, Lục Vô Thần vừa chỉ vào bức tranh non sông xã tắc. Trên bức tranh non sông xã tắc, núi sông bất ngờ bị xiêu vẹo, mặt trời với mặt trăng thì gần như lẫn lộn, cả thế giới cũng dần dần thay đổi. Mới vừa rồi núi còn xanh, sông còn chảy, nước sâu hoa đỏ, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã biến thành một xoáy nước vô cùng lớn.







Xoáy nước trần đầy u ám, chỉ trong chốc lát mà núi sông xã tắc đã biến thành một thế giới đầy u tối, mà xoáy nước đó chính là trung tâm của thế giới. "Hãy nhận lấy đi!" Lục Vô Thần quát lên, đồng thời xoáy nước cũng chuyển động theo.
Xoáy nước vừa chuyển động thì thế giới hắc ám cũng xoay chuyển theo.







Có rất nhiều hắc khí toả ra từ bên trong bức tranh non sông xã tắc rồi lan ra xung quanh nhưng xoáy nước vẫn chuyển động chầm chậm theo hướng đó.

Vốn dĩ tám thân của Hàn Tam Thiên đã bị đánh bay nhưng anh vẫn chuyển động vô hình. Anh bị xoáy nước hấp dẫn, bay chầm chậm đi từ từ đến phía bức tranh non sông xã tắc.







Tóm gọn!

Rõ ràng là bức tranh non sông xã tắc đang nuốt lấy Hàn Tam Thiên. Đáng lẽ ra phải vùng vẫy, giãy giụa vì nếu mà bị bức tranh non sông xã tắc nuốt gọn rồi thì sẽ không thể tưởng tượng nổi hậu quả sẽ như thế nào.







Nhưng Hàn Tam Thiên vẫn không hề động tĩnh một chút nào mà ngược lại anh nhắm hai mắt lại cùng lúc rồi chìm vào trạng thái tram tu.

Hào quang và những ám khí cũng nhanh chóng tan biến...







"Ngươi điên rồi sao? Ngươi đang làm cái quái gì vậy?"

"Bức tranh non sông xã tắc vỗn dĩ đã vô cùng quý báu, phong cách đặc biệt như vậy, năng lượng mạnh như vậy thì Hàn Tam Thiên sẽ không thể chống lại được. Nhưng, tên Hàn Tam Thiên này điên rồi sao, cứ cho là người đánh không lại mà không chạy đi, nhưng sao lại không phòng bị một chút nào như vậy chứ?"







"Nếu như anh bị hút vào thì chẳng phải tất cả quyền sinh sát đều nằm trong tay Lục Vô Thần sao?"

"Ha ha, các ngươi làm như vậy thật là ngu xuẩn. Bởi vì bức tranh non sông xã tắc rất lợi hại, Lục Vô Thần cũng rất sừng sỏ nên Hàn Tam Thiền không muốn chống cự lại. Lẽ nào các người còn tưởng rằng mình có thể trốn thoát khi gặp đối thủ khó lường như vậy sao?"







"Bây giờ mà chạy trốn thì cũng tiêu hao sinh lực, thà rằng cứ ở đây đưa tay chịu trói, tuy rằng dù thế nào thì cũng phải chết nhưng ít ra chết theo cách này thì sẽ thoải mái hơn một chút. Huống chi là chết như vậy thì thì còn có thêm chút danh dự nữa.

Thấy Hàn Tam Thiên đang gặp gian khó, lúc này, gió lặng cũng dần trở nên mạnh mẽ hơn.







Thắng làm vua, thua làm giặc, sự thật là như vậy. Lúc anh huy hoàng rực rỡ thì ai ai cũng đều khen ngợi, tán dương anh, tâng bốc anh, nhưng lúc anh cô đơn chỉ còn có một mình thì hầu như tất cả mọi người đều sẽ không thương cảm, chia sẻ với anh, thậm chí còn thừa nước đục mà thả câu, thừa cơ hãm hại người nữa kia.

Đời chính là như vậy, tuy vô tình nhưng lại rất công bằng.







Diệp Cô Thành nắm chặt hai tay lại thành nắm đấm, hoảng sợ rồi bỏ chạy, tóc tại bù xù, trông vô cùng nhếch nhác. Nhưng ánh mắt hắn nhìn Hàn Tam Thiên thì lại vô vùng hừng hực khí thế.

Vương Hoãn Chi cũng chẳng khác gì hắn ta, hắn cau mày, mặt tỏ vẻ rất gấp gáp, trong lòng thì lặng lẽ cổ vũ Lục Vô Thần cổ lên.







"Úi chà!" Trên mặt đất, Ngao Thế vừa bị ăn đòn xong lổm ngổm bò dậy, miệng phun ra đầy máu, ông nhìn lên không trung với vẻ vừa tức giận vừa nóng vội.

Giận vì đang ở trong cống mà lại bị Hàn Tam Thiên lật thuyền, tuy rằng ông ta bị Hàn Tam Thiên bỏ rơi giữa bầu trời nhưng những nỗi đau ấy cũng chỉ bé như trẻ con thôi, chẳng có gì nghiêm trọng cả.







Vấn đề quan trọng lúc này là Lục Vô Thần đánh bại được Hàn Tam Thiên rồi.

Nếu như Lục Vô Thần đã đánh bại Hàn Tam Thiên mà còn quăng Hàn Tam Thiên lên không trung, sau này mà truyền ra ngoài thì dánh tiếng của đỉnh Lam Sơn chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, hơn nữa suốt đời Hải Vực cũng không còn danh dự nữa.







"Mẹ nó chứ, Lục Vô Thần, người không thể cho cậu ta phối hợp để diễn một vở hay sao?" Ngao Thế cắn chặt răng, suýt chút nữa thì vỡ hàm, lạnh lùng quát lên.

Nhưng giận vẫn hoàn giận, lúc này Hàn Tam Thiên đã bắt đầu cầu xin và giãy giụa trong bức tranh non sông xã tắc của Lục Vô Thần, dù sao thì cũng không còn cách nào khác.







Dù sao thì ông ta cũng không thể làm trò trước mặt nhiều người như vậy, ra tay gúp đỡ Hàn Tam Thiên sao? Mặc dù ông không màng đến thể diện mà giúp đỡ nhưng việc Hàn Tam Thiên giãy giụa trong bức tranh non sông xã tắc khiến không ai có thể phủ nhận sức mạnh của Lục Vô Thần.

Nhưng cầu nguyện thì cũng chỉ là cầu nguyện mà thôi. Lúc Hàn Tam Thiên không buông bỏ mọi sự đề phòng, tiến ngày càng gần đến bức tranh non sông xã tắc, Ngao Thế hiểu rõ hơn ai hết kết cục bi thảm của Hàn Tam Thiên đã định rồi.







Cùng là thần nhưng lão ta không hiểu rõ về sức mạnh của bức tranh non sông xã tắc trong tay Lục Vô Thần như Ngao Thế. Mặc dù lão ta không thông thạo lắm về bức tranh non sông xã tắc, nhưng vì sức mạnh của bức tranh non sông xã tắc thì như vậy cũng đủ rồi.

"Anh Tam Thiên, sau khi tập trung suy nghĩ thì anh hãy gom hết tất cả những năng lượng có thể hội tụ và dồn hết vào ngực."







"Ngục sao? Lẽ nào không phải là bụng sao?" Hàn Tam Thiên cảm thấy rất kì quặc nói.

Năng lượng hội tụ đều dồn ở bụng, còn ở ngực thì mới nghe lần đầu tiên, chưa từng thử qua bao giờ.







"Hãy làm theo lời em nói đi."

Gật gật đầu, ý thức trong Hàn Tam Thiên vừa lay động thì anh liền tập trung tất cả năng lượng vào ngực.







"Hiện tại, thu hồi búa Cổ Bản, rồi sau đó hãy dùng trái tim để tiếp nhận nó ở trên cơ thể anh."

1716780189.jpg







1964999566.jpg
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom