• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (99 Viewers)

  • Chương 2340-2344

Chương 2340: Sừng mang đến tận cửa

“Ưm, Áo Thế này, người của Lục gia ta mà Hàn Tam Thiên cũng không vừa ý, thì làm sao có thể nhìn trúng những người phàm phu tục tử của Áo gia người chứ.” Lục Vô Thần lạnh lùng đáp.



“Qua thật Lục Nhược Tâm rất xinh đẹp, điểm này lão phu ta không hề phủ nhận. Nhưng người xưa cũng đã nói rằng, mỗi người đều có mỗi sở thích khác nhau, không ai giống ai. Huống hồ, Lục gia có Lục Nhược Tâm, không có nghĩa là Áo gia tạ không có mỹ nhân nào.” Áo Thế đáp.

“Nực cười, Áo gia các ngươi có ai chứ?” Lục Vô Thần không nhịn được liền thốt lên.



Những lời nói này vừa dứt, khiến sắc mặt Áo Thế có chút không hài lòng, lập tức hướng mắt nhìn về phía đệ tử Hải Vực Dũng Sinh, cô gắng tìm kiếm.

“Vậy ta thì sao?”





Lúc tất cả mọi người cùng với Áo Thế đưa mắt tìm kiếm mỹ nhận trong đám Hải Vực Dũng Sinh, liền có một người đứng ra.

Làn da trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp như tiên.



“Cố Du?” Tiên Linh sự thái đứng gần đó đưa mắt nhìn về phía người vừa phát ra tiếng nói, bất giác vô cùng kinh ngạc.

Bản thân là nghĩa nữ của Áo gia, mặc dù nhan sắc không thể so bì được với Lục Nhược Tâm, nhưng nếu đem ra so sánh với người bình thường cũng được xem là cực phẩm, cộng với khí chất xuất thần, thực tế là người tình trong mộng của biết bao nam nhân trong thiên ha.



Nếu như có một ngày trong thiên hạ có bảng danh sách thứ hạng các mỹ nhân, Lục Nhược Tâm đứng thứ nhất, Tần Sương đứng thứ hai, còn Cố Du chắn chắn xếp vị trí thứ ba.

Nhưng thân phận của cô ta...



Người Dược Thần Các đều hiểu, người của Áo gia cũng hiểu rõ, ngay cả người của Đỉnh Lam Sơn hay bất cứ ai cũng đều biết.

Cô ta chính là tân nương của Diệp Cô Thành.





“Phu nhân ..."

Diệp Cô Thành chỉ cảm thấy gượng gạo đến nổi không thốt nên lời, trong giờ phút này, trong hoàn cảnh này mà vợ hắn lại...



Chỉ là hắn giơ tay kéo nhẹ Cố Du nhưng cô ta hoàn toàn không để ý đến hắn, hướng về phía trước mà bước tới.

Nhìn thấy là Cố Du, Lục Nhược Hiện sững sờ một lúc, quả thật hắn từ trước đến nay đều luồn ái mộ Cố Du, chỉ vì do sự cạnh tranh của hai nhà nên không có cơ hội tiến tới.





Hắn đã từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày dẫn bình tiêu diệt Hải Vực Dũng Sinh, mang Cố Du về Lam Sơn làm thê thiếp. Chỉ là chưa từng nghĩ đến, cục diện thay đổi, sau đó Cố Du bị gã cho tên cặn bã Diệp Cô Thành.

Sau khi sửng sốt, Lục Nhược Hiện liền cười lớn lên: “ Ha ha ha ha, Áo lão gia, không phải là ông nội ta nói gì người, nhưng đây chính là sự thật. Áo gia các người quả thật không hề có mỹ nhân nào, liền đem một người phụ nữ đã có chồng ra, người là đang mĩa mai Hàn Tam Thiên không xứng hay là cho rằng hắn vì thiếu thốn mà chọn càng.”



Những lời của Lục Nhược Hiên đột nhiên khiến cho Lục Vô Thần và tất cả các đệ tử buồn cười, không ít người còn cho rằng Áo gia không có liêm sĩ.

Sắc mặt Áo Thế tái đi, lời nói của Lục Nhược Hiên như xoáy thẳng vào trái tim của hắn, không chỉ khiến sắc mắt hắn trở nên khó coi, hại câu cuối cùng như muốn trực tiếp chặn đường lui của Hàn Tam Thiên.


Nếu như Hàn Tam Thiên muốn ở bên cạnh Cố Du, đây không phải sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ sao?

“Cô Dụ, ngươi chạy ra đây làm gì?” Áo Thế bất mãn thốt lên một câu.



Khuôn mặt xinh đẹp của Cố Du thoáng qua không hề có một chút dao động gì, hướng về phía Ảo Thế hành lễ, xong liền quay sang Lục Vô Thần cuối đầu xuống, rồi ngưởng đầu nhìn về phía Hàn Tam Thiên, không một chút ngại ngùng mang gương mặt tuyệt sắc của mình cho Hàn Tam Thiên ngắm nghía.

“Cố Du mặt dù bị gả làm vợ cho người khác, điều này là thật, ta không hề phủ nhận. Nhưng từ khi thành hôn với Diệp Cô Thành cho đến nay, vẫn luôn thủ thân như ngọc, chưa hề làm gì bậy bạ, đến bẫy giờ vẫn còn trong trắng, nếu như Hàn Tam Thiên huynh không chê bai, Cố Du sẽ lập tứ phá giải hôn ước, từ nay về sau nguyện một lòng với Hàn Tam Thiên huynh, có nhật nguyệt chứng giảm.” Dứt lời, lập tức dụng bàn tay lên mà thề thot.



Những lời này đều khiến cho tất cả kinh ngạc.

“Chết tiệt, đã kết hôn lâu như vậy, nhưng Diệp Cô Thành và Cố Du lại chưa xảy ra chuyện gì."



“Ha ha, tên Diệp Cô Thành này bình thường ngông cuồng, kiêu ngạo như vậy, bây giờ ngay cả cô vợ mới cưới cũng không động vào, hơn nữa còn bị người ta cắm sừng.”

Nghe thấy những lời nhạo báng, Diệp Cô Thành chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất. Hắn trước đây kiểu ngạo, tự cao tự đại, lúc này tất cả tồn nghiêm đều bị người khác giẫm đạp dưới chân, vô cùng nhục nhã.




Hàn Tam Thiên nghe tới đây, bất giác nhoẻn miệng cười.

Nhìn thấy tình hình không ổn, Lục Nhược Hiên lập tức lên tiếng: “Nục cười, mặc dù người và Diệp Cô Thành chưa phải là vợ chồng thật sự, nhưng như vậy thì đã sao? Nhan sắc của người làm sao có thể so sánh với thiên kim của Lục gia, còn không biết tự lượng sức mình mà dám đứng ra nói những lời ngu ngốc này .”



Cố Du không hề tức giận, chỉ dùng ánh mắt quét về phía Lục Nhược Tâm, sau đó ngước nhìn Hàn Tam Thiên nói: “ Cô Du mặc dù không

xinh đẹp như Lục tiểu thư, nhưng | mà Cô Du có thể nắm bắt được thứ bên trong trái tim của Hàn Tam Thiên, đúng không Hàn công tử?”

“Ta khinh.” Lục Nhược Hiên không | kiềm chế nổi mà thốt lên: “Những lời

người nói thật sự ngu ngốc? Vừa | mới thừa nhận không xinh đẹp bằng

người của Lục gia ta, rồi lại nói giỏi | hơn người của Lục gia trong việc

nắm bắt trái tim của Hàn Tam Thiên.

Sao nói chuyện lại có thể mâu | thuẫn như vậy chứ?”

| Đối mặt với những lời nói này,

gương mặt Cô Du lại vô cùng điểm | tĩnh, chỉ mỉm cười: “Những lời nói này hoàn toàn không mâu thuẫn

nhau. Lục công tử, ngươi không cần | vội vàng như vậy, chỉ cần ngươi bình tĩnh lại liền có thể hiểu ra. Đương nhiên, Cô Du cũng có thể nói cho ngươi biết.”

“Bởi vì Cô Du là vợ của Diệp Cô Thành, chơi đùa với vợ của kẻ thù | không phải càng thú vị hơn sao?

Chương 2341: Tổn thương không lớn làm nhục cực mạnh

Nói xong, Cố Du nhẹ nhàng nhìn về phía Hàn Tam Thiên, không gấp gáp không nóng nảy, không thấp hèn không kiêu ngạo, cặp mắt nhìn chăm chú, thái độ kiên quyết, thậm chí trong đó còn mang chút đắc ý.



Nhất thời Lục Nhã Hiền trực tiếp ngây ngần, hắn ta quả thật không biết lúc trước Cố Du lấy đâu ra tự tin, nhưng sau này nghe nói như vậy, hắn ta liền nhíu mày.

“Lời này của ngươi là có ý gì?” Lục Nhã Hiền cũng không phải là cái loại người không có não, sau khi nghe được những lời nói của Cố Du liễn nhận ra điểm không đúng, lúc này không khỏi lên tiếng hỏi.



“Hàn công tử và Diệp Cô Thành tuy là cùng một môn phái, nhưng mà giữa hai người không có tình nghĩa, chỉ có hận ý sâu đậm, Diệp Cô Thành coi Hàn công tử là cái đinh trong mắt, mà Hàn công tử hiển nhiên cũng rất chán ghét những chuyện bỉ ổi mà Diệp Cô Thành đã làm, tất nhiên mối thù của hai bên cũng càng ngày càng sâu. Lúc Hư Vô tông đại chiến thì thủ cũ chưa đi, oán mới lại đến, Diệp Cô Thành đánh lên phía sau lại khiến bằng hữu của Hàn công tử chết.” Cổ Dũ nhẹ giọng cười nói.

“Giữa hai người chỉ có thù hận, không có chút cảm tình nào. Cố Du thân là thế tử của Diệp Cô Thành, đùa bỡn Cố Du, cũng có nghĩa là gì, Lục công tử, ta không cần phải nói nhiều chứ?” Cố Du nhẹ giọng cười nói.





Lời này vừa nói ra, toàn trường khiếp sợ!

Một đám người Tán Nhân và đỉnh Lam Sơn kinh ngạc trừng lớn mắt, lời Cố Du nói ra kinh người, quả thực khiến người ta phải há hốc mom.



Lúc này Lục Nhã Hiên cũng tức giận tới nỗi thất khiếu bốc khói, Cố Du này, lại có thể làm thế này trước mặt nhiều người như vậy, nói ra không biết xấu hổ như vậy, làm ra chuyện như vậy.

Đây chính là công khai đeo nón xanh thật dày cho Diệp Cô Thành, thậm chí còn khiến Diệp Cô Thành vĩnh viễn cũng không ngóc đầu lên được.



Nữ nhân này, rốt cuộc cũng là nghĩa nữ của hải vực Vĩnh Sinh, nàng ta không chỉ ngay cả mặt mũi của mình cũng không cần, thậm chí... Thậm chí còn công khai ngay cả mặt mũi của hải vực Vĩnh Sinh cũng không cần.

Nhưng, đứng ở góc độ khác mà nói, lời này của nàng ta là tìm đường sống trong cái chết.



Một câu nói trực tiếp khơi lên dục vọng của Hàn Tam Thiên, thậm chí cũng bởi vì trước mặt nhiều người như vậy, dục vọng này được kích thích đến độ lớn vô hạn.

Dù sao khi đang đứng trước mặt thiên hạ, có thể làm ra loại việc sát nhân tru tâm (đây là một cụm thành ngữ trong tiếng Trung, ý nói rằng thay vì giết chết một người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần, ở đây ý là khen thủ đoạn của quân sư Ngô thâm độc), có ai mà không cảm thấy cực kỳ sảng thoái kia chứ?





Loại khoái cảm báo thù này, nếu có thể đặt trên chính bản thân Lục Nhã Hiên, thì quả thực cũng rất khó cự tuyệt.

Một chiêu này của Cố Du, đích xác là tự tổn thương mình tám trăm, nhưng lại đả thương kẻ địch tới mấy chục ngàn, không thể không nói là rất tàn nhẫn.



Lúc tinh thần quần chúng đang xôn xao, trong chốc lát tất nhiên Ngao Thế đang ở đây cũng phản ứng lại, đối với một chiêu này của Cố Du, vốn dĩ đang tức giận giờ đây cũng biến thành khẽ mỉm cười.

Như Lục Nhã Hiên nghĩ, ban đầu Ngao Thế nghe được lời nói của Cố Du thì vô cùng tức giận. Thân là thiên kim Ngao gia, nhưng lại chẳng biết xấu hổ nói ra những lời này, hoàn toàn đem danh tiếng của hải vực Vĩnh Sinh chà đạp dưới chân, quả là đáng giận. Chỉ có điều, lời nói sau đó của nàng ta quả thật lại khiến người ta phải mừng rỡ.



Rất khó có ai có thể cự tuyệt cám dỗ như vậy.

Hàn Tam Thiên đang ở giữa không trung, lúc này xác thực cũng cực kỳ động tâm.



Thù của Diệp Cô Thành với Nhân Sâm Oa, Hàn Tam Thiên phải trả.

Nữ nhân Cố Du này, tâm tư thực sự cực kỳ kín đáo, rất giỏi thu phục lòng người. Mặc dù lời nàng ta nói thật sự kinh người, nhưng điều kiện cũng thật khiến người ta khó mà cự tuyệt.





Mặc dù trong lòng Hàn Tam Thiên chỉ có Tộ Nghênh Hạ, căn bản là không thể tiếp nhận Cố Du, nhưng từ góc độ báo thù mà nói cũng thật sự muốn đáp ứng yêu cầu của nàng ta.

Bởi vì sau này Hàn Tam Thiên có khả năng sẽ chẳng quan tâm tới nàng ta, nhưng ít nhất trước khi đó, nếu đến với nàng ta thì liền giống như là tàn nhẫn tát một cái lên Diệp Cô Thành ngay trước mặt của mọi người, hủy hoại hắn ta về mặt tinh thần thực sự là rất thoải mái.



Nhưng Hàn Tam Thiên cũng biết, tính toán này của Cố Du đích thực là quá hoàn mỹ rồi.

Nếu như Hàn Tam Thiên muốn lấy nàng ta làm thiếp, dĩ nhiên nàng ta không cự tuyệt, có một người phu quân như vậy, cho dù chỉ là thiếp, vậy thì sao nào? Trong thế giới Bát Phương ai dám động đến năng ta?



Hải vực Vĩnh Sinh có Hàn Tam Thiên gia nhập thì sức chiến đấu sẽ lại là như thế nào đây?

Nhìn thế giới Bát Phương bằng nửa con mắt, chẳng qua cũng chỉ trong tầm tay mà thôi.



Mà hiển nhiên, người có thể làm ra chuyện như vậy, sao lại có thể ngu ngốc chứ? Thậm chí nàng ta cũng chưa từng nghĩ tới việc có thể ở bên cạnh Hàn Tam Thiên, nàng ta đã chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất, trước mặt mọi người Hàn Tam Thiên cưới nàng ta, phục thù xong trong nháy mắt liền vứt bỏ cái công cụ là nàng ta cũng không thành vấn đề, một điểm này, Hàn Tam Thiên đã đọc hiểu hết tất cả mọi thứ từ trong ánh mắt của nàng ta.

Nhưng như vậy thì sao? Dù vậy, ở trước mặt nhiều người như vậy, Hàn Tam Thiên đã công khai thừa nhận muốn cưới nàng ta, có cái danh phận này, giá trị con người của Cố Du chỉ có tăng chứ không có giảm.



Cho dù có bị vứt bỏ, thì nàng ta cũng đã từng là thiếp của Hàn Tam Thiên.

Vì Cố Du đã làm ra chuyện như vậy, nhìn bề ngoài hải vực Vĩnh Sinh sẽ đánh mất một chút danh dự, nhưng trên thực tế, những danh dự đã mất rất nhanh là có thể tìm về.



Với cái danh thiếp cũ này, trong mắt thế nhân hải vực Vĩnh Sinh sẽ là dạng tồn tại gì?

Vốn là liên minh của đại gia tộc Dược Thần các, hôm nay lại ít nhiều có chút liên quan với Hàn Tam Thiên, những danh dự đã mất kia rất nhanh sẽ được tìm về lần nữa, thậm chí còn tăng lên gấp bội.



Tâm tư của Cố Du, tuy không bộc lộ tài năng như Lục Nhã Tâm, nhưng lại khéo léo, dừng lại trôi chảy, nhưng cuối cùng cũng giống như Lục Nhã Tâm, luôn có thể hoàn thành dự tính trong lòng mình một cách hoàn mỹ, không thiếu sót.

Lúc này toàn thân Diệp Cô Thành đã không nhịn được đang run rẩy điên cuồng.



Lửa giận trong lòng bùng cháy không ngừng, cắn chặt hàm răng phát ra tiếng kêu kèn kẹt, với hắn mà nói, hôm nay quả thật là nhục nhã vô cùng.

Nhưng bây giờ, hiển nhiên không có bất kỳ một ai nói giúp hắn dù chỉ là một câu, lúc trước khi thành hôn với Cố Du rạng rỡ bao nhiêu, thì hôm nay thảm hại bấy nhiêu.




Hơn nữa, với thái độ làm người của Diệp Cô Thành cũng định trước là sẽ không có bằng hữu thật lòng thật dạ, chẳng qua cũng chỉ là hạng người nịnh nọt, hôm nay, khi có người mạnh mẽ hơn như Ngao Thế ở đây, những người này có ai lại vì hắn mà mà đi đắc tội với Ngao Thế chứ?

“Thú vị!” Vừa rồi Hàn Tam Thiên vẫn còn đang thịnh nộ, lại lộ ra một tia cười gần hiếm thấy.



“Thiên kim của hải vực Vĩnh Sinh, thực sự là người vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, tâm tư kín đáo.” Lúc này rốt cuộc Hàn Tam Thiên cũng mở miệng một chút.

Nghe được lời nói của Hàn Tam Thiên, trong lòng Cố Du vui mừng, khẽ mỉm cười, lễ phép mà uyển chuyển thi lễ một cái: “Cố Du cũng chỉ là bái phục trước tài hoa của Hàn công tử, lòng ái mộ của thiếu nữ mà thôi, nào có như hàn công tử khen ngợi như vậy.”

Ngao Thế lại vui từ tận trong lòng, | từ thái độ thể hiện ra của Hàn Tam

Thiên mà nói, chuyện này có triển Vọng.

| Đỉnh Lam Sơn cũng có chút tiếng | kêu than dậy trời, dù sao, đối với | bọn họ mà nói, điều này cũng không có chút lợi ích nào.

| “Ngươi cũng rất hiểu ta.” Hàn Tam | Thiên tiếp tục nói

| “Cố Du đã nói rồi, Cố Du là có lòng ái mộ thầm kín của thiếu nữ với Hàn công tử, tất nhiên sẽ muốn biết nhiều hơn về tình hình của Hàn công tử.” Cố Du nhẹ giọng cười nói.

Hàn Tam Thiên gật gật đầu, lúc này lại bỗng nhiên nhướng mày một cái: “Vậy ngươi hẳn là biết, trong lòng ta không chứa nổi bất kỳ một nữ nhân nào mới phải.”

“Hàn công tử chưa bao giờ thay lòng đổi dạ với Phù Dao của Phù gia, Cố Du tất nhiên biết điều này, | cho nên Cố Du chưa bao giờ nghĩ | rằng muốn tranh giành Hàn công tử

với Phù Dao, chỉ là muốn làm nô tỳ, | chăm sóc Hàn công tử và tỷ tỷ Phù Dao.

Lúc này Hàn Tam Thiên hơi giơ tay lên.

Chương 2342: Người là cái thá gì

Tất cả đều ở đây à!



“Bốp bốp bốp!”

Hàn Tam Thiên không khỏi vỗ tay.



“Cố tiểu thư, ngươi đã rất hạ mình đó, người biết ta khá rõ, toàn bộ cũng tính toán rất rõ ràng, chỉ có điều người đã bỏ qua một điểm.” Hàn Tam Thiên nói giễu cợt.

Cố Du cười một tiếng: “Cố Du không rõ ý của Hàn công tử.”





Hàn Tam Thiên khinh thường, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Vậy để ta nói cho người vậy, ta là người khá không thích việc bị người ta uy hiếp và lợi dụng!” Lúc nói xong lời này, ánh mắt Hàn Tam Thiên như đuốc nhìn chằm chằm Cố Du.

Nhất thời trong lòng Cố Du cảm thấy kinh ngạc, mặc dù nàng đã rất hạ thấp mình, nhưng hiển nhiên cũng có chút mùi vị mềm mại uy hiếp và lợi dụng.



“Người đưa ra điều kiện khiến người ta khó mà cự tuyệt, Diệp Cô Thành là kẻ thù của ta không sai, hơn nữa còn là thâm cừu đại hận, Hàn Tam Thiên ta cũng đã nói thì ắt sẽ tự tay lấy đầu của hắn, sau đó tế hồn thiêng bằng hữu của ta.”

Lời này vừa nói ra, vô số người hít một hơi khí lạnh, quả nhiên không thể trêu chọc người này, trêu chọc tới hắn thì giống như là mất mạng vậy.



Người của hải vực Vĩnh Sinh và Dược Thần các âm thầm mừng rỡ, rốt cuộc thì tổn thất một Diệp Cô Thành, lại nghênh đón một Hàn Tam Thiên, thể nào cũng đều là một cuộc mua bán có lời.

Nhưng ngay khi bọ họ đang vui mừng, thì vào lúc này đột nhiên Hàn Tam Thiên cười một tiếng dữ tợn, khinh thường, một giây tiếp theo, lạnh giọng mà nói: “Nhưng mà, hắn là cái thá gì?”



Hắn là cái thá gì?

Giọng điệu ngạo mạn lại khinh bỉ không gì sánh được, chỉ vừa nói đã tràn đầy sự khinh thường.





Có lẽ, lời này nói ra từ trong miệng người khác thì đúng là làm trò cười cho thiên hạ, dù sao Diệp Cô Thành thân cũng là cao quản của Dược Thần các, nghĩa tử của hải vực Vĩnh Sinh. Nhưng trong miệng Hàn Tam Thiên nói ra, ngoại trừ thể hiện sự ngang ngược khiến người ta sợ hãi, thì không còn gì khác.

Diệp Cô Thành mãnh liệt giương mắt lên, sự tức giận trong mắt như hận không thể ăn tươi nuốt sống Hàn Tam Thiên.



“Một con kiến, thứ rác rưởi, ta mà muốn giết hắn thì có khó khăn gì?” Hàn Tam Thiên khinh thường cười một tiếng: “Còn cần Cố Du người uổng công vô ích sao?”

Nghe được lời nói của Hàn Tam Thiên, nhất thời sắc mặt Cố Du lạnh như băng, nàng ta tự nhận kế này là hoàn mỹ, nhưng chưa từng nghĩ tới Hàn Tam Thiên sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.



“Phụt!” Lúc này Lục Nhã Hiên nhất thời không nhịn được cười ra tiếng, đồng thời còn mặt đầy vô tội nhìn Cố Du, nói xin lỗi: “Rất xin lỗi, hạ hạ ha ha, ta thường không hay cười, trừ phi quả thật là không nhịn được.”

Lục Vĩnh Sinh tự biết ý của chủ tử, không nhịn được giễu cợt nói: “Có người bản thân xấu xa mà không biết tự nhục, lại còn đi dính lấy người khác, kết quả người khác cũng không thèm quan tâm tới, ha ha ha ha."





Nhất thời các đệ tử của đỉnh Lam Sơn vô cùng hợp tác mà cười phá lên.

Mặt Cố Du cũng đỏ lên vì tức, cho dù có điềm tĩnh hơn nữa cũng không chịu nổi bị làm nhục như vậy.



Nói trắng ra là, chuyện này không trách mưu kế của nàng ta không đủ tốt, muốn trách cũng chỉ có thể trách Diệp Cô Thành không đủ phân lượng.

Cái loại phế vật chết tiệt, muốn trở thành kẻ thù của người khác, mà lại tùy ý để cho kẻ thù nắn bóp, chẳng có chút ý tử nào cả.



Nếu như... Nếu như Diệp Cô Thành bản lĩnh một chút, kế hoạch như vậy, Hàn Tam Thiên nhất định không thể không nhảy vào trong.

Nghĩ tới đây, Cố Du nhất thời tức giận lĩa nhanh mắt về phía Diệp Cô Thành ở xa xã.



“Hàn Tam Thiên!” Ngao Thế nhất thời lạnh giọng quát một tiếng: “Ngươi thật là không để ai vào trong mắt, hải vực Vĩnh Sinh ta có lòng tốt sắp xếp cộng sự cho ngươi, nhưng ngươi không phân biệt tốt xấu, quả không biết điều.”

“Cộng sự? Ta cần không?" Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói.



“Nếu không cần, ngươi và Lục Nhã Tâm ở đó hỏi không ngừng để làm gì?"

“Ta cần khai báo với người sao? Người coi người là cái chó má gì?” Hàn Tam Thiên vừa dứt lời, búa trong tay lập tức bổ tới.



Uỳnh!

Ngao Thế vừa tránh đi, nhất thời một búa liền nổ vang ngay trước chân.



“Ngu ngốc!” Hàn Tam Thiên khinh thường nhìn lướt qua chửi Ngao Thế.

Ngao Thế nghe được tiếng chửi này, cả người tức giận đến phùng mang trợn mắt, sống đến từng tuổi này rồi, có khi nào lại bị người khác mắng chửi như vậy?



Mọi người xung quanh cũng kinh ngạc vô cùng, dù sao Hàn Tam Thiên cũng không phải vui đùa, lại vừa chửi vừa đánh Chân Thần.

Lục Vô Thần nhịn không được trộm cười, Ngao Thế này tự mình bố trí một màn này, kết quả là lại ăn cả.




“Hai cái thứ người các ngươi, mẹ nó đừng ở đây lãng phí thời gian của ta, Lục Nhã Tâm, sự kiên nhẫn của ta có hạn, đây là lần cuối cùng!” Hàn Tam Thiên quay đầu nhìn chòng chọc Lục Nhã Tâm, lạnh giọng nói.

“Tâm nhi, cuối cùng là hắn đang nói cái gì vậy?” Lúc này Lục Vô Thần hơi quay đầu lại hỏi.

| “Gia gia, ta cầm vật rất quan trọng

của hắn, cái này mà nói rất quan trọng với Lục gia chúng ta, người có | thể bảo vệ ta hay không?”

Bất luận là người cầm cầm cái gì của hắn, lúc nào thì con cháu Lục

gia lại đến phiên người khác giẫm | dưới chân?” Lục Vô Thần lạnh | giọng nói.

Mặc dù vừa mới chịu thiệt, nhưng không có nghĩa là Lục Vô Thần sợ, | bản lĩnh và uy nghiêm của Chân Thần cũng không cho phép hắn sợ.

Lục Nhã Tâm gật đầu một cái, bóng dáng dần lùi về phía sau, mà con cháu Lục gia cũng cùng lúc tiến lên trước một bước, uy vũ phi phàm.

“Được!” Hàn Tam Thiên lạnh lùng cười một tiếng, nếu không chịu giao người vậy thì giết tới khi người bằng lòng thì thôi.

| Bóng người lóe lên, Hàn Tam Thiên

giống như mãnh hô sống chuông, | trực tiếp đánh về phía Lục Vô Thần người đứng đầu đỉnh Lam Sơn.

Lục Vô Thần né người tránh thoát, vạn người sau lưng trực tiếp nổ tung, Hàn Tam Thiên như hóa thành một con rồng lửa, đi qua nơi nào thì không một người nào may mắn | sống sót, chỉ để lại một mảnh đất khô cằn.

| Cặp mắt Hàn Tam Thiên đã hóa | thành màu đỏ tươi, toàn bộ trong mắt đều tràn đầy ham muốn giết chóc.

Chương 2343: Toàn quân tấn công

Uỳnh!

Ầm!



Tiếng nổ không ngừng, tiếng kêu trong trận doanh của đỉnh Lam Sơn cũng thảm thiết không ngừng, mặc dù Lục Vô Thần cực kỳ nhanh chóng lập tức đuổi theo ngăn cản Hàn Tam Thiên, nhưng rõ ràng cũng ít nhiều có chút chậm trễ.

Quan trọng nhất chính là khi thân thể Hàn Tam Thiên đã hóa thành tám đạo thân ảnh, sức lực của một người Lục Vô Thần lại càng phải cố gắng hết sức.



Sau mấy lần chấn động liên tiếp, người trên đỉnh Lam Sơn bị Hàn Tam Thiên đánh cho người chết ngựa đổ.

Những đại gia tộc trước sau gì vẫn là đại gia tộc, tuyệt đối không thể tạo thành một đội quân đoàn kết dưới sự hỗn loạn của Dược Thần các, dưới sự sợ hãi bọn họ sẽ bị đánh cho tan tác, nhưng đỉnh Lam Sơn sẽ không.





Rất nhanh, dưới sự chỉ huy của Lục Nhã Hiện đám người này đã ổn định cục diện, bày ra thế bao vây, lấy Lục Vô Thần làm trung tâm, đảo ngược lại vây công Hàn Tam Thiên.

Hai bên huyết chiến không dứt.



Sắc mặt Ngao Thế lạnh như băng, trong mắt là lửa giận mãnh liệt, hắn đang cân nhắc nên tiến hay lui.

Xuất phát từ lợi ích, tất nhiên hắn chỉ hận Hàn Tạm Thiên không thể đấu đến một sống một còn với đỉnh Lam Sơn, khi đó hắn liền có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi. Nhưng theo tôn nghiêm mà nói, hắn không thể nhịn được nữa.



Nhưng vào lúc này, Vương Hoãn Chi chậm rãi đi tới, nhẹ giọng mà nói: “Hàn Tam Thiên, người này quả thực là quá đáng, năm lần bảy lượt coi thường ngài thì thôi, kết quả lại còn đả thương ngài và nhục mạ ngài, mới vừa rồi lại còn không khách khí công kích trực tiếp ngài, khẩu khí này, chúng ta nuốt không trôi được.”

“Đúng vậy, gia gia, mặt mũi của hải vực Vĩnh Sinh chúng ta cũng sắp mất sạch rồi, nếu như không tìm dược chỗ đứng... Làm sao kẻ dưới phục tùng đây.



Ngao Thế nhưởng mày một cái, quay lại nhìn, chỉ thấy các binh lính sau lưng cúi đầu ủ rũ, buồn bã.

“Hơn nữa, mặc dù không biết Hàn Tam Thiên đang muốn đòi cái gì từ Lục Nhã Tâm, có thể nghe ra Hàn Tam Thiên đang uy hiếp Lục Nhã Tâm, ta sợ lỡ như đỉnh Lam Sơn không chịu nổi, dứt khoát chịu khuất phục lời Hàn Tam Thiên, vậy..."





Shh!

Nghe nói như vậy, nhất thời Ngao Thế hít một hơi khí lạnh.



Đúng vậy, trước đây đánh giá thấp thế lực của tiểu tử Hàn Tam Thiền này, vẫn cảm thấy hắn không thể bị lôi kéo bởi Lục Vô Thần, nhưng hôm nay cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu Hàn Tam Thiên có thể lực vượt trội, thu thập đỉnh Lam Sơn kia thì là loại tình hình gì?

“Ngao lão, không nên do dự, Hàn Tam Thiên vẫn luôn hỏi nhưng Lục Nhã Tâm không trả lời, đây là Lục Nhã Tâm không chấp nhận, Hàn Tam Thiên liền công kích, nếu như chấp nhận thì sao?” Cuối cùng Vương Hoãn Chi cũng chốt xuống lại bằng câu này, không thể không nói rằng đã chạm vào nỗi lòng của Ngao Thế.



Sự thật như vậy, cho dùng Vương Hoãn Chi hiểu là đi ngược lại với sự thật, nhưng đứng ở góc độ của người khác mà nói, đây đúng là một tín hiệu và nguy cơ vô cùng lớn.

Nhất là đối với Ngao Thế mà nói lại càng quan trọng.



Kẻ thù mới lại thêm nguy cơ, lúc này sau khi suy nghĩ đắn đo Ngao Thế mới hạ quyết tâm: “Thông báo cho tất cả mọi người, chuẩn bị chiến đấu!”



“Dạ!” Vương Hoãn Chi che dấu niềm vui trong lòng, lặng lẽ lui xuống.



Hắn làm như vậy, tất nhiên không phải cân nhắc vì hải vực Vĩnh Sinh, càng vì mình là chính.

Hàn Tam Thiên mạnh như vậy, nếu mình đụng chạm với hắn, một khi người này rút tay lại, kết quả của mình nhất định sẽ giống như Diệp Cô Thành vậy, một điểm này dường như không cần suy nghĩ nhiều.



Hơn nữa, có thể mình còn chết sớm hơn cả Diệp Cô thành.

Trước mắt Hàn Tam Thiên đang bị bao vây, dĩ nhiên lựa chọn tốt nhất là loại bỏ cái loại tai họa ngầm này đi là điều bắt buộc phải làm.



“Tiểu nhi dốt nát, lão phu niệm tình người rất có thiên phú, dựa vào lòng luyến tiếc và quý trọng nhân tài mới khoan dung người, nhân nhượng người khắp nơi, nhưng người cuồng vọng vô tri, lại mưu toan chà đạp tôn nghiêm của hải vực Vĩnh Sinh ta, ta thực sự khó tha thứ cho ngươi, hải vực Vĩnh Sinh nghe lệnh!"

"Có!"



Sau lưng, chúng tướng của hải vực Vĩnh Sinh cùng hô lên đáp lại, vạn phần uy nghiêm.

“Theo ta ra trận, tiêu diệt tên nghịch tử đó.”



"Dạ!"

Tiếng nói vừa dứt, Ngạo Thế vung tay lên, trong nháy mắt, mấy chục nghìn đại quân của Dược Thần các và hải vực Vĩnh Sinh giống như lũ lụt mênh mông vậy, tuôn đến nơi mà hai bên đỉnh Lam Sơn và Hàn Tam Thiên đang kịch chiến.



“Lục huynh, ta tới giúp ngươi!”

Mặc dù đã tự mình suy xét, nhưng vào lúc này Ngao Thế vẫn như cũ không quên phải đạt được danh tiếng tốt mặc dù đang làm điều xấu.





Có thêm Ngao Thế gia nhập, nhất thời toàn bộ cuộc chiến bỗng thay đổi.

Cuộc vây công Ma Long ở núi Khốn Long khi đó bỗng nhiên lại tái hiện lần nữa trên người Hàn Tam Thiên.



Mặc dù Hàn Tam Thiên rất mạnh, nhưng đối mặt với đại quân gần trăm nghìn điên cuồng vây công, lại có hai đại Chân Thần Lục Vô Thần và Ngao thế hợp lực giáp công, cũng thật sự là có chút mệt nhọc chạy thục mạng.

Đừng nói bắt Lục Nhã Tâm, cho dù là nhìn cũng hoàn toàn không thấy được rốt cuộc Lục Nhã Tâm ở chỗ nào.



“Kiên cường đánh với bọn họ cũng không có bất kỳ ưu thế nào!” Hàn Tam Thiên nhìn vào một khe hở nhỏ, bát đạo chân thân tỏa ra ánh sáng màu vàng chói lọi

Đột phá ra ngoài tìm được Lục Nhã Tâm là sự lựa chọn tốt nhất và cũng là duy nhất.



“Tới đây!” Hàn Tam Thiên tức giận thét một tiếng, tám đạo kim thần hóa thành tám đạo quang ảnh, tay cầm búa Bàn Cố hóa thành ảnh sáng màu xanh, đi qua nơi nào thì | nơi đó kiêm gãy, khiên vỡ, một | mảnh thổn thức.

| Chỉ có điều, bức tường người quả

thực quá dày, búa Bàn Cổ của Hàn | Tam Thiên gột người như bùn,

nhưng từ đầu đến cuối cùng thể nào đột phá tầng tầng bức tường người đếm không xuể kia, mà Hàn Tam Thiên chỉ hơi dừng chân một chút là mấy trăm đạo thương đặt chéo lên nhau liền trực đâm tới.

Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lùi lại, | bởi vì mấy đao thương đặt chéo lên

nhau kia mà trên người Hàn Tam Thiên đã có không ít vết máu nhàn nhạt, chỉ có điều, trên mặt Hàn Tam | Thiên lại không có chút sợ hãi và | hốt hoảng nào, có chăng qua cũng chỉ là nụ cười nghiền ngẫm, cùng với đó là cặp mắt đỏ ngầu.

“Ta muốn trước khi các người chết, hãy cảm nhận trước tu là địa ngục đi.” Tiếng nói vừa dứt, tám đạo thân

ảnh của Hàn Tam Thiên đột nhiên | bắn ra bốn phương tám hướng.

Chương 2344: Huyết chiến.

Ầm!!!



Tám luồng ánh sáng giống như tám trái bom, nổ tung tất cả những nơi chúng quét qua.

Khói bụi mịt trời, hàng vạn thanh kiếm chém nhau loạn xạ.



Tám luồng ánh sáng mạnh mẽ được thu lại, hội tụ một điểm rồi tiếp tục bộc phát ra.

Vừa thu lại.





Vừa tấn công.

Tám luồng ánh sáng cứ tấn công như không hồi kết, không ngừng nỗ tung mọi thứ.



Lục Vô Thần và Áo Thế hóa thân thành hai luồng ánh sáng, tấn công Hàn Tam Thiên từ hai phía.

Đã có kinh nghiệm từ trận đấu trước, nên hai người đã không dám khinh xuất, dường như cả hai đều dùng toàn bộ sức mạnh để đấu với Hàn Tam Thiên, nhưng chỉ vì quá cẩn thận, vì vậy từ đầu đến cuối, cả hai đều không dám đánh trực diện với Hàn Tam Thiên.



Ngoại trừ việc lợi dụng sự hợp sức của các đệ tử, không ngừng tấn công Hàn Tam Thiên từ nhiều hướng khác nhau.

Thực tế cho thấy rằng, phương pháp này vô cùng hiệu quả, mặc dù Hàn Tam Thiên có thể phân thân thành tám ảo ảnh, nhưng Lục Vô Thần và Áo Thế cố sống cổ chết giữ chặt hai ảo ảnh của hắn, đồng thời các đệ tử cố gắng bám vào mỗi đòn tấn công của Hàn Tam Thiên mà phản công.



Thời gian trôi qua nhưng Hàn Tam Thiên vẫn dũng mãnh chiến đấu, tám ảo ảnh phần bốn phương tám hướng, ngay cả Lục Vô Thần hay Áo Thế đều cũng không dễ dàng chống đở nổi. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.vip

Nhưng vấn đề thực tế chính là hai vị chân thần rất khó đối phó, tuy bọn họ không chống đỡ lại được Hàn Tam Thiên, nhưng ngược lại Hàn Tam Thiên cũng không thoát khỏi sự bao vây tấn công của họ, sức mạnh mặc dù lớn nhưng bị tiêu hao đi cũng rất nhiều.





Cộng thêm sức lực bị hao mòn trong trận chiến với hàng ngàn binh lính tinh nhuệ, theo thời gian Hàn Tam Thiên ngày càng kiệt quệ sức lực.

Tám ảo ảnh có thể ngăn cản được những sát thương, nhưng ngược lại, sức mạnh tiêu hao cũng gấp bội theo.



Nhưng so với điều này, còn có một tình huống khó khăn hơn.

Các cao thủ của Hải Vực Dũng Sinh, Dược Thần Các, Đỉnh Lam Sơn đều tham gia vào trận chiến.



Đại diện cho nhóm cao thủ này là Tiền linh sư thái, cao thủ thấp nhất cũng đã đạt tới cảnh giới không động, còn đa số là những cao thủ đạt tới cảnh giới Tru tà, trong đó còn không ít cao thủ của môn phái khác trong thiên hạ cũng tham gia vào trận chiến.

Có lẽ khi đấu tay đôi với Hàn Tam Thiên thì không có hiệu quả gì, nhưng nhiều con kiến có thể cắn chết một con voi lớn, lấy đông hiếp yếu lại là một chuyện khác.



Huống hồ, những người này rõ ràng mạnh hơn những con kiến gấp nhiều lần.

Giống như một con chó hoang, muốn tập kích một con sư tử, mặc dù không một ai dám tiếp cận Hàn Tam Thiền, nhưng lại dựa thế người đông, không ngừng nhân lúc Hàn Tam Thiên không để ý mà len lén tấn công.



Bị bao vây tứ phía, nhưng Hàn Tam Thiên thực tế không có cách nào thoát khỏi sự bao vây của đám ruồi nhặng này, dù gì bọn họ đều là cao thủ, muốn lập tức thoát ra không phải là chuyện dễ dàng.

Nhưng mà, dựa vào huyết long bên trong cơ thể, hai mắt Hàn Tam Thiền lóe lên tia lửa, nghiến chặt răng.



Tiếng nổ rềnh trời!

Lúc trầm lúc bổng.



Tiếng kêu la thảm thiết

Tiếng gầm thét vang lên đỉnh tại nhức óc.



Vốn dĩ là một Khốn Tiên Cốc xanh tươi lại biến thành một vùng đất khỏi lửa mịt mù.

Ầm!!!





Lại một lần nữa, nhân lúc Hàn Tam Thiên phân thân chiến đấu với các cao thủ khác, thân ảnh của Lục Vô Thần và Áo Thế lập tức phản đòn, tấn công Hàn Tam Thiên từ phía sau.

Cho dù có liệt thiên huyền vũ bảo vệ, nhưng khi đối đầu với sức mạnh của hai chân thần thì đương nhiên sẽ gặp khó khăn.



Nếu như Hàn Tam Thiên không có áo giáp Bát diệt huyền khải bảo vệ và sự phân tán vết thương của đồng cừu địch hất, e rằng bấy giờ đã bỏ mạng.

“Đề tiện.” Hàn Tam Thiên nhổ ra một ngụm máu tươi, thu hồi lại tư thể, cố gắng đứng vững, bất giác lạnh lùng thốt ra câu chửi thề.



Đường đường là ba gia tộc mạnh nhất thiên hạ, được gọi là tam đại chân thần, vậy mà lại bao vây tập kích, đánh lén một người như Hàn Tam Thiên, thật sự vô cùng mất mặt.

Quả thật sức mạnh của chân thần là danh bất hư truyền, cho dù có chống đỡ như thế nào, nhưng Hàn Tam Thiên vẫn cảm nhận được sức mạnh to lớn tấn công vào cơ thể, khiến kinh mạch bị thương tổn nặng nề.



Nhưng có ngủ hành thần thạch ẩn sâu bên trong cơ thể Hàn Tam Thiên, phát ra tia sáng yếu ớt, nhanh chóng chửa trị vết thương do Vương Hoãn Chi, Tiên linh sư thái, và các cao thủ khác gây ra trên cơ thể Hàn Tam Thiên.

“Phù, tà ma ngoại đạo, đều phải diệt trừ tận gốc, cả đời ta hành hiệp trượng nghĩa, loại cặn bã giống như ngươi, đương nhiên sẽ bị tiêu diệt trừ hại cho dân, người đừng có càng quấy.”



Bị bao vậy tấn công cũng được, nhưng đến bây giờ nhóm người này, vẫn không quên biểu dương ca ngợi chính mình.

“Các tướng lĩnh đâu?”



“Vâng”

“Hãy cùng ta xông lên, trừ yêu diệt ma."



“Vâng.” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.vip

Tiếng hét vang vọng khắp nơi, nhưng rõ ràng còn dè chừng Hàn Tam Thiên, sợ rằng có một người nào đó tự ý hành động mà bị Hàn Tam Thiên bắt trúng, đối với những người quen với việc đánh người cầm đầu mà nói, việc tìm một cái cớ lại vô cùng dễ dàng.



Theo những đạo lí được mọi người cho rằng là đúng, cái gọi là chính đạo, là tam đại gia tộc, vậy mà lần đầu tiên tập trung tấn công Hàn Tam Thiên.

“Hàn Tam Thiên mặc dù mạnh mẽ, nhưng không thể chống lại nhiều người cùng một lúc như vậy.”



“Đừng nói đến Hàn Tam Thiên, ngay cả Lục Vô Thần hay là Áo Thế, nếu như đối đầu với sự tấn công của nhiều cao thủ như vậy cũng khó mà chống trả nổi. Hàn Tam Thiên có thể chống đỡ đến bây giừo đã là một phép màu rồi.”

Ầm!!!



Lại là một trận nổ kinh thiên động địa, mặt đất khắp nơi như bị cháy xém, tám thân ảnh của Hàn Tam Thiên như tám con hổ dữ, hung hãn quét qua doanh trại hơn mười mấy vạn người, không ai có thể ngăn cản được.

Hàng trăm cao thủ kết hợp với hai chân thần, không ngừng lần lượt tấn công, tập kích Hàn Tam Thiên.



“Rìu bàn cổ trận”

Hàn Tam Thiên hét lên một tiếng, hàng vạng cây rìu hắc thành tập trung trên bầu trời, so với trước sức mạnh của nó càng mãnh liệt hơn.





"Pằng."

Vạn cây rìu đồng loạt chém xuống.



“Kết hợp chống đỡ.” Vương Hoãn Chi hét lên, lãnh đạo đệ tử thiết lập tấm chắn kim quang giữa không trung.

“Lục huynh, hãy đến giúp ta chống trả lại Hàn Tam Thiên.” Ảo Thế hét lên, nắm chắc cơ hội, đợi Hàn Tam Thiên xông tới liền phản đòn.



Trong tay Hàn Tam Thiên có rìu Bàn Cổ, không ai dám không né tránh, Áo Thế chỉ có thể sử dụng cách này.

Lục Vô Thần xiếc chặt hai tay, lập | tức một luồng sức mạnh truyền vào | tấm chắn kim quang trên không | trung, đột nhiên đòn tấn công của hàng vạn thanh kiếm bị cản lại.

Khống chế được rìu Bàn cổ trận, đám cao thủ kia lập tức phấn khích vô cùng, nhanh chóng tấn công về phía Hàn Tam Thiên.

“Pằng! Pằng!bằng!bằng.

Trong khi Hàn Tam Thiên lật tay lại, hai cao thủ thuộc cảnh giới tru tà lập | tức chết dưới lưỡi rìu trong tay của | Hàn Tam Thiên.

Nhưng dường như chỉ trong chớp | mắt, sau lưng là Ảo Thế đang âm thầm tìm cách, bắt được cơ hội | hiếm có này, lập tức dùng một chưởng mạnh mẽ đánh tới.

dùng toàn bộ sức mạnh của hắn, lại mang theo một luồng sát khí tàn ác, nếu như bị đánh trúng, thì kết quả | vô cùng thê thảm.

| Mà ở giữa Khốn Thần Cốc lúc này.

Lúc đám người Phù Mãng nhìn thấy hỏa quang chiếu thẳng lên trời ở xung quanh Khốn Thần Cốc, trời đất đột nhiên biến đổi màu sắc, nhiều người nhìn đến ngây ngốc, tất cả

dường như không chú ý xung | quanh, lúc này đang xảy ra một hiện tượng kì lạ.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom