• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (105 Viewers)

  • Chap-1697

Chương 1697: Mộ vạn người!




Rất nhanh, đoàn người tiến vào trong núi.



Dưới chân núi, mọi người ngước mắt nhìn lên, trong bóng mát ở giữa eo núi, có một ngôi miếu cũ nát.



Ngôi miếu gạch đen ngói đỏ đã trải qua bao sương gió, có thẻ lờ mờ thấy được hình dáng, nhưng do đã quá cũ nên chỉ còn lại phần khung.



Đứng cách miếu cả nghìn mét mà lúc này còn đang là giữa trưa thế nhưng Hàn Tam Thiên vẫn có thể cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo.



Long Lân nhìn Hàn Tam Thiên, cảnh giác nói, "Nơi này rất tà, phải thận trọng hơn, đừng bất cẩn sẽ nguy hiểm đến tính mạng, vậy thì được không bù nổi mất.”



Hàn Tam Thiên cũng cảm giác được nguy hiểm, nhưng trên môi vẫn cười: “Có tà đến mấy cũng không bằng lòng người, đi thôi.”



Công Tần Sương trên lưng, Hàn Tam Thiên đi lên núi.



Sau hơn một tiếng đồng hồ, đám người Hàn Tam Thiên đến trước ngôi miếu. Trong miếu rộng ba gian hợp lại thành một, cao cỡ năm mét, chính giữa có một tâm biển ghi: chùa Tử Linh.



Đứng trước ngôi miếu, khí lạnh thổi qua, xâm nhập quỷ dị, Tần Sương bị lạnh không khỏi rùng mình một cái, Hàn Tam Thiên nhíu chặt mày lại.



Cái miếu này nhìn qua thì rất bình thường, nhưng thật ra lại cuồn cuộn sóng ngầm, không thể lơ là.



Nhìn thấy nơi quen thuộc, Tiểu Bạch trầm tư suy nghĩ.



Trăm ngàn năm trước, nó đã đại chiến cùng với đảm lão đạo Ngưu Tị Tử của Hư Vô Tông ở nơi này.Chiến đấu liên tục ba ngày ba đêm, thi thể của đệ tử Hư Vô Tông và bách thú chồng chất như núi, máu chảy thành sông Hai vợ chồng nó bởi vì chiến thuật nhân hải mà thể lực dần dần cạn kiệt, nên rơi vào thế yếu.



Sau đó, người của Hư Vô Tông chuyển mục tiêu tấn công sang vợ nó, làm phía của Thú Vương hậu thất bại, Thú Vương vì phân tâm mà rơi vào vòng vây, bị người của Hư Vô Tông phong ấn, vĩnh viễn nằm lại nơi này.



"Vốn dĩ ở đây chỉ có một đỉnh núi, nhưng sau trận chiến đó, ở đây lại có thêm một đỉnh núi nữa." Tiểu Bạch cười khổ một tiếng.



Bởi vì bên dưới ngọn núi này hoàn toàn không phải là núi!



Mà là một ngôi mộ chôn chung của hàng vạn người!



Năm đó, toàn bộ người và thủ tử trận đều chôn thân tại nơi này.



Bởi vì quá nhiều người chết, không kịp chôn cất riêng, chỉ có thể chôn cùng một chỗ, trở thành mộ vạn người. Cũng vì để trấn giữ hàng vạn linh hồn và Thú Vương, cho nên mới xây ngôi miếu này.



Tiểu Bạch cười lạnh: “Muốn lấy kim thân thì phải vào miếu."



Hàn Tam Thiên gật đầu, lúc này Tần Sương vỗ nhẹ lên lưng Hàn Tam Thiên, ý muốn nói anh đừng đi vào, nơi này vô cùng quỷ dị, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.



Hàn Tam Thiên lắc đầu, để Tần Sương ở lại bên ngoài miếu, đồng thời để Lân Long ở bên cạnh bảo vệ Tần Sương, còn mình thì dẫn theo Tiểu Bạch bước vào trong miếu.





Cửa miếu mở ra, lập tức bầu trời biến sắc, một trận cuồng phong từ trong miếu ập đến, bên trong vòng ra từng đợt âm thanh như quỷ khóc sói tru. Hàn Tam Thiên cưỡng ép thúc đẩy năng lượng trong cơ thể, lúc này mới hơi ổn định lại tinh thần.



Bước vào trong miếu, cửa miếu ngay lập tức đóng sầm lại. Tần Sương ở bên ngoài vô cùng lo lắng, bàn tay nắm chặt quần áo của mình, trong mắt đều là lo lắng.



Hàn Tam Thiên lúc này cũng bị cửa đột nhiên đóng sầm lại làm giật nảy mình, trong phòng một mảng đen kịt, giơ tay ra trước mặt cũng không thấy được năm ngón tay. Chờ đến lúc mắt đã quen với bóng tối, Hàn Tam Thiên dùng năng lượng chế tạo một quả cầu lửa, lúc này mới có thể nhìn rõ tình hình xung quanh.



Bên trong miếu rất rộng, có bốn cái trụ lớn, mỗi cái to cỡ một vòng tay người, ở chính giữa phía trong cùng của miếu.Có một bức tượng thần, tượng thần cụ thể là ai, Hàn Tam Thiên cũng không nhận ra, chỉ biết người nọ mày rậm mắt to, lục bào trường đao, gương mặt biểu cảm như đang gào thét.



"Phía dưới tượng thần là chỗ phong ấn.” Tiểu Bạch nói một câu.



Hàn Tam Thiên gật đầu, không chút nghĩ ngợi đi về phía tượng thần.



Mới đi được một nửa, Hàn Tam Thiên cảm giác trên lưng mình càng ngày càng nặng, mỗi một bước, hai chân đều như bị trói cả ngàn cân nặng trĩu, đạp xuống khó, nhấc lên càng khó.



Chỉ có hai bước mà cả người Hàn Tam Thiên đã vã hết mồ hôi hột. Tiểu Bạch bên cạnh cũng không tốt hơn bao nhiêu, đau đớn hét một tiếng rồi trực tiếp nhào vào lòng Hàn Tam Thiên.



Hàn Tam Thiên nhìn xung quanh, nhưng bốn phía sóng yên biển lặng, không có bất kì động tĩnh gì.



Chuyện gì thế này?



Hàn Tam Thiên dừng lại, định dùng thần thức của mình cảm nhận xung quanh nhưng vẫn không thu hoạch được gì.



Mắt nhìn tượng thần cách mình không quá mười bước nhưng Hàn Tam Thiên phát hiện bản thân không thể nào tới gần nơi đó được. Nếu cố gắng bước tiếp nữa, anh có thể sẽ kiệt sức.



Tuy không biết rốt cuộc là chuyện gì nhưng trực giác nói cho Hàn Tam Thiên, chuyện này không đơn giản như vậy.



Rất nhanh, khóe miệng Hàn Tam Thiên khẽ nhếch, chia quả cầu lửa trong tay thành bốn, đánh về phía bốn cây cột trong miếu, lập tức Hàn Tam Thiên như rũ được gánh nặng, cả người nhẹ nhõm.



Lại đi vài bước, Hàn Tam Thiên bỗng nhiên cảm thấy mình đang ở trong một không gian mênh mông, bốn phía một màu xanh biếc, không có tạp vật.



Hàn Tam Thiên định bơi vài vòng, nhưng tự nhiên lại giống như bị ai đó kéo chân một cái, không cách nào dùng sức được, chỉ có thể vùng vẫy tại chỗ, cảm giác khó thở ngày càng mãnh liệt.



Hàn Tam Thiên sắp xếp suy nghĩ trong lòng mình, nhanh chóng đánh về phía tám phương vị, sóng lớn tan ra, Hàn Tam Thiên bỗng nhiên trở lại bên trong miếu cổ.



“Tôi hiểu rồi.” Hàn Tam Thiên cực kì tự tin cười một tiếng.



Cũng đúng lúc này, tượng thần đột nhiên ầm một cái.Lúc Hàn Tam Thiên nhấc mắt nhìn lên, tượng thần lúc này đột nhiên biến thành hai bức tượng cực kì giống nhau, như bản sao hoàn chỉnh vậy.



"Quả nhiên là vậy.”



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom