• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (87 Viewers)

  • Chap-1672

Chương 1672: Cải trạng




Vốn Tần Sương nghĩ rằng, khi Hàn Tam Thiên đứng lên, thì nhất định sẽ ngoan ngoãn mà nghe theo mệnh lệnh của chính mình, nhưng không ai ngờ đến, người này lại quay đầu lại rồi nói một câu không đi.



Chính mình đường đường là đệ nhất mỹ nhân ở Phái Hư Vô, bình thường chỉ cần vung tay lên, không biết bao nhiêu nam nhân sẽ sẵn sàng bẻ gãy thắt lưng của chính mình, đến để xum xoe bên cạnh nàng. Về phần công việc, nàng là một trong ba đệ tử tinh anh của Phái Hư Vô, so với loại nô lệ kém cỏi đội sổ như Hàn Tam Thiên mà nói, quả thực là không phải là người cùng một thế hệ, thế mà mình ra lệnh cho một tên nô lệ, tên nô lệ còn cãi lại không nghe theo.



"Ngươi muốn chết sao!"



Sắc mặt Tần Sương lạnh lùng, lửa giận ngút trời trong lòng khiến cho nàng ngay lập tức nâng tay lên, ngân kiếm đã đặt ở trên cổ Hàn Tam Thiên rồi.



Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cúi thấp đầu nói:



"Sư tỷ, cô giết tôi cũng không có tác dụng gì, không phải là do tôi không muốn đi, mà là do tôi không có cách nào để có thể đi được."



Nghe nói như thế, lúc này sắc mặt Tần Sương mới tốt hơn một chút:



"Vì sao vậy?"



"Chiết Hư Tử sư huynh nói, kể từ hôm nay trở đi, công việc ở bốn vườn rau lớn đều do một mình tôi làm hết, nói cách khác, đừng nói là ngài tìm tôi, chính tôi muốn nghỉ ngơi một chút cũng không được đây."



Hàn Tam Thiên lắc đầu nói, Chiết Hư Tử, để ông đây xem hắn ta sẽ chết như thế nào.



Có đôi khi bụng dạ Hàn Tam Thiên cũng rất đen tối, sở dĩ anh không có nói ra tình hình thực tế ngay, mục đích là để khơi lên lửa giận của Tần Sương, cứ như vậy, Hàn Tam Thiên mới từ từ nói ra nguyên nhân, sau khi Tần Sương nghe xong rồi, đương nhiên sẽ phát tiết lửa giận lên người Chiết Hư Tử.



Chuyện này cũng không thể trách Hàn Tam Thiên độc ác được, mà là do tên Chiết Hư Tử kia, rõ ràng là Hàn Tam Thiên chưa bao giờ trêu chọc hắn ta, nhưng tên khốn này lại luôn luôn tính kế Hàn Tam Thiên.



Nghe nói như thế, trên gương mặt lạnh như băng kia Tần Sương có một tia khó hiểu:



"Hắn ta để cho ngươi chăm sóc bốn vườn rau trong một ngày đúng không?"



Hàn Tam Thiên gật đầu, quả nhiên, sau khi Tần Sương nghe xong những lời này liền nổi giận đùng đùng đứng dậy đi về phía phòng tranh.



Trong phòng cỏ tranh, Chiết Hư Tử đang nằm dài trên ghế, thỏa mái ăn những trái nho mà Tiểu Hắc tử đang đút đến miệng, sau khi ăn xong, liền bẹp một tiếng nhổ hạt ra nói:



"Tên tiểu tử Hàn Tam Thiên này, chắc là nửa đêm hôm nay cũng chưa được về đâu nhỉ."



Tiểu hắc tử cười a dua nịnh nọt nói:



"Đừng nói là nửa đêm nay hôm nay, cho dù là đến sáng ngày hôm sau làm xong cũng là giỏi lắm rồi, nhưng ngài cũng đừng quên, khi ấy một ngày mới lại bắt đầu rồi."



"Hừ, dám đắc tội ông đây à, đó chính là kết quả."



Chiết Hư Tử đắc ý liếc nhìn Tiểu hắc tử một cái, nói những điều vui sướng đi.



"Ha ha, chắc là đến lúc đó hắn ta sẽ đến trước mặt ngài rồi quỳ xuống cầu xin, sau đó sẽ xin lỗi."



Tiểu hắc tử cũng cười nịnh nọt nói.



Chiết Hư Tử gật đầu một cách vừa lòng, hắn ta đã xưng vương xưng bá ở trong phòng cỏ tranh đã rất nhiều năm rồi, ai cũng không dám không nghe theo ý của hắn ta, chỉ cần có ai dám làm như vậy, thì sẽ lọt vào sự trả thù điên cuồng của Chiết Hư Tử.



"Xin lỗi? Nếu như xin lỗi mà có tác dụng gì, thì chúng ta tu tiên làm cái rắm gì nữa. Chờ đến khi tên tiểu tử kia đến cầu xin ta, thì ta sẽ xem xét số vàng mà hắn ta giao nộp ra, sau đó ông đây mới có thể suy nghĩ lại."



Tiểu hắc tử liên tục vỗ tay:



"Ha ha, cách này của Chiết Sư Huynh thật là quá hay."



Chiết Hư Tử liếc mắt một cái, Tiểu hắc tử vội vàng vặt một quả nho, nhẹ nhàng đưa vào trong miệng của Chiết Hư Tử.



Nhưng khi quả nho vừa mới đến miệng, đột nhiên Chiết Hư Tử cảm thấy cơ thể của mình đã mất đi trọng tâm, lúc vẫn còn chưa phản ứng lại kịp, thì chiếc ghế mà hắn ta đang nằm đã bị phá vỡ thành mảnh nhỏ, cơ thể béo ục ịch của Chiết Hư Tử đã ngã ầm một tiếng thật mạnh trên mặt đất.



"Ôi!"



Cơ thẻ béo ú kia của Chiết Hư Tử khi ngã ở trên mặt đất thậm chí còn khiến cho mặt đất run lên một chút, giống như là có một con voi con té ngã trên mặt đất vậy.



"ĐM con mẹ nhà nói, là ai hả."



Chiết Hư Tử rống lớn, từ trên mặt đấy quay cuồng đứng lên, lửa giận ngập trời nhịn đau rống lớn một tiếng.



Nhưng sau khi nhìn thấy người tới là ai, Chiết Hư Tử liền sửng sốt một chút:



"Việc này...Việc này...Tần....Tần Sương sư tỷ, tại sao,...Ngọn gió nào đã đưa ngài đến đây vậy, ha ha ha ha."



Ngay lập tức trên khuôn mặt béo ú kia của Chiết Hư Tử xuất hiện một nụ cười toe toét.



Tần Sương nhìn lướt qua những quả nho ở trên





mặt đất, giọng điệu lạnh lùng nói:



"Thật là biết hưởng thụ đấy."



"Ha ha, sư tỷ, chuyện này..."



Chiết Hư Tử có chút xấu hổ, vội vàng đưa cho Tiểu hắc tử một ánh mắt, Tiểu hắc tử đúng là một bậc thấy trong việc đi vuốt mông ngựa, rất nhanh đã hiểu được ý của Chiết Hư Tử là gì, liền vội vàng đi lấy một chiếc ghế dựa ra.



Sau khi Tần Sương ngồi xuống rồi, Chiết Hư Tử vội vàng thành thành thật thật đứng ở một bên.



"Ta còn tưởng là bên vườn rau này của ngươi đang thiếu người chứ, kết quả là có một người đang ăn nho, một người hầu hạ người kia ăn nho, cũng thật là có chút thú vị."



Tần Sương lạnh giọng trào phúng nói.



Đầu Chiết Hư Tử đầy mồ hôi, sao hắn ta có thể biết được, sao lúc này Tần Sương lại đột nhiên chạy đến phòng cỏ tranh được chứ.



Phải biết rằng bình thường trong rất nhiều năm, Tần Sương cũng không hề đến phòng cỏ tranh này một lần nào đâu.



Nhưng mà gần đây cũng giống như nhìn thấy quỷ, mỗi ngày Tần Sương sư tỷ đều sẽ đến đây, hơn nữa còn đến tận ba lượt!



Con mẹ nó chuyện này cũng quá thường xuyên rồi!



"Sư tỷ, đây cũng chỉ là do buổi chiều có chút thời gian rảnh mà thôi, cho nên mới..."



Chiết Hư Tử chột dạ cười xòa nói.



"Rảnh? Gần đây ở trong vườn rau rất rảnh hay sao? Nhưng sao ta lại nghe nói rằng, gần đây vườn rau bận rộn rất là nhiều việc, nhiều việc đến mức một người phải phụ trách đến bốn cái khu vườn thế."



Tần Sương lạnh lùng nói.



Nguy rồi, trong lòng Chiết Hư Tử kinh hãi.



"Sư tỷ, ngươi hiểu lầm rồi, trong cả bốn vườn rau gần đây cũng không có việc gì nhiều, cho nên ta mới để cho Hàn Tam Thiên tùy tiện đi nhìn xem một chút."



"Nếu đã như vậy, Chiết Hư Tử, ngươi đi đổi Hàn Tam Thiên về đi, ta tìm hắn có chút việc."



Tần Sương nói.



Đổi trở về? Chiết Hư Tử cũng không muốn đi làm công việc của Hàn Tam Thiên, kia quả thật là mệt chết người.



"Ha ha, sư tỷ tìm hắn ta có việc gì sao, đó cũng chỉ là một tên nô lệ cấp thấp mà thôi."



"Chuyện này cần ngươi lo hay sao? Ngươi có cái tư cách ấy sao? Ngay lập tức đi đổi người về cho ta, nếu xảy ra một chút sai lầm nào, ta sẽ khiến ngươi phải đưa đầu tới gặp."



Tần Sương không có kiên nhẫn, gương mặt lạnh lẽo nghiêm túc trừng mắt nhìn Chiết Hư Tử.



Chiết Hư Tử bị dọa đến mức cả người run lên:



"Vâng, bây giờ ta đi ngay đây."



Dọc theo đường đi, Chiết Hư Tử hùng hùng hổ hổ, con mẹ nó đã trêu vào phải ôn thần nào vậy, như thế mà cũng bị Tần Sương nhìn thấy, Tiểu hắc tử đi sát sau mông, gương mặt có chút đăm chiêu.



Một lát sau, hắn vuốt cằm nói:



"Ta nói này Chiết sư huynh, cái nồi mà chúng ta phải cõng có chút không bình thường nha."



Chiết Hư Tử vừa nghe thấy liền tức giận, con mẹ nó chẳng phải là đúng thế sao.



Trước kia hắn ta cảm thấy loại mỹ nhân lạnh lùng như Tần Sương sư tỷ, có thể đến thăm vườn rau thôi thì đó chính là phúc khí của vườn rau, nếu như Chiết Hư Từ hắn được nhìn thấy mấy lần, cũng sẽ cảm thấy đời này sống không uống nữa rồi. Nhưng đến tận bây giờ, Tần Sương đúng là ác mộng của Chiết Hư Tử.



"Chiết sư huynh, ta cảm thấy việc này cũng không đơn giản đâu, cho dù Tần Sương sư tỷ có đến đây, thì sao nàng ta có thể biết trước chuyện Hàn Tam Thiên bận rộn ở trong vườn rau được chứ." %3D



Tiểu hắc tử khó hiểu nói.



Lời này cũng coi như là cảnh tỉnh Chiết Hư Tử, nhưng tên mập mạp chết tiết này vẫn luôn thích hư vinh và có thói quen làm xằng làm bậy, hắn ta cũng không cảm thấy có việc gì khác, ngược lại lại nghĩ đến một loại khả năng:



"Ý của ngươi là nói, con chó hoang Hàn Tam Thiên, chạy đến nơi của Tần Sương sư tỷ để cáo trạng ông đây hay sao?"



Tuy rằng Tiểu hắc tử không nói gì, nhưng thái độ của hắn cũng đã rất rõ ràng rồi.



"Con mẹ nó, Hàn Tam Thiên cũng dám cáo trạng, hôm nay ông đây phải khiến hắn không được chết tử tề!"



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom