• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (108 Viewers)

  • Chap-1671

Chương 1671: Không đi




Không đợi Hàn Tam Thiên lên tiếng, lúc này đã có đệ tử cười nhạo anh nói:



"Ta đã nói rồi mà, một tên nô lệ mà thôi, lại còn là một tên nô lệ chỉ có giá bằng cân cải trắng bên đường, sao có thể sống sót từ nơi như Từ Vân Động được chứ, thì ra là thân phận quá mức thấp hèn, ngay cả quái vật cũng chướng mắt."



"Đúng vậy, loại người như hắn ta, đừng nói là đối phó với quái vật trong Từ Vân Động, thậm chí chính chúng ta cũng có thể dùng một ngón tay để bóp chết hắn ta."



"Nô lệ chính là nô lệ, cho dù là bay lên cành cao, vậy cũng chỉ có thể là nô lệ hái trái cây mà thôi."



Một đám đệ tử liền tha hồ châm chọc và khiêu khích, nhưng ở trong mắt Hàn Tam Thiên, chuyện này cũng không tính là gì hết. Những chuyện mà anh đã trải qua ở hai thế giới, khiến cho anh khi đối mặt với những chuyện này cũng cảm thấy giống như là đang đối mặt với một đứa con nít.



Miệng mọc ở trên người kẻ khác, bọn họ muốn nói gì thì kệ bọn họ đi.



Anh cũng không muốn giải thích nhiều, từ sau khi biết về trưởng lão Tứ Phong là Lâm Mộng Tịch thông qua Chu Dĩnh rồi, Hàn Tam Thiên không thể mạo hiểm được nữa, mà anh cũng không hề có chút hảo cảm nào với Lâm Mộng Tịch, đương nhiên là không thể nói những bí mật đã xảy ra trong Từ Vân Động cho nàng ta biết được.



"Sư phụ, nếu như không có chuyện gì, vậy Tam Thiên lui xuống đây, trong vườn rau, còn có rất nhiều chuyện đây."



Hàn Tam Thiên cười nói.



Lâm Mộng Tịch muốn nói nhưng lại thôi, nếu như Hàn Tam Thiên không muốn nói, vậy lại ép hỏi tiếp cũng không có ích gì, nên nàng ta gật đầu, để cho những đồ đệ khác rời đi.



Sau khi tất cả mọi người rời đi rồi, lúc này Tần Sương mới nhíu mày nói:



"Cuối cùng ta cũng cảm thấy được, mọi chuyện cũng không đơn giản như thế này, nếu nói quái vật trong Từ Vân Động khinh thường việc giết chết hắn ta, vậy âm thanh nổ mạnh trước đó là có chuyện gì, sao có thể có chuyện không muốn giết hắn, lại còn phí công đưa hắn ra khỏi động được chứ?"



"Hắn không muốn nói, ép buộc hắn cũng có ích gì đâu chứ? Về chuyện tiếng nổ mạnh, hắn ta có thể sẽ giải thích là hắn ta dùng sức mạnh, dù sao trước đây đã có những tượng đá bị nổ ở trong tay hắn rồi."



Lâm Mộng Tịch cười khổ nói.



Tần Sương gật đầu:



"Vậy rốt cuộc là hắn ta đã dùng cách gì để có thể thoát thân khỏi Từ Vân Động đây?"



"Chuyện này, ta cũng cảm thấy rất là kỳ lạ, khi trở về, ta đã dùng thần thức để quét qua toàn thân hắn ta, trên người hắn ta có rất nhiều nơi bị thương ngoài da, chứng minh việc lúc ở trong Từ Vân Động, hắn ta nhất định là có xảy ra chuyện đánh nhau với nàng ta."



Lâm Mộng Tịch lắc đầu nói.



"Vậy ý của ngài là, hắn ta có thể đánh thắng quái vật ở trong Từ Vân Động sao?"



Tần Sương kinh ngạc nói.



Lâm Mộng Tịch lắc đầu:



"Không thể nào, người kia ở trong Từ Vân Động, tu vi không hề thua kém ra, cho dù là người đi vào, đừng nói là thắng, cho dù là muốn rút lui toàn thân, cũng không có khả năng."



Tần Sương càng cảm thấy kỳ lạ:



"Vậy nếu như đánh hắn ta cũng không thể đánh thắng được, vậy đã có chuyện gì xảy ra vậy?"



"Về vấn đề này, ta phải hỏi ngươi."



Lâm Mộng Tịch cười nhẹ nhàng, nhìn về phía Tần Sương.



"Hỏi ta?"



"Không phải là người đang muốn dạy hắn về cơ sở nhập môn hay sao, đến lúc ấy ngươi có thể mượn cơ hội này để tìm hiểu một chút."



Lâm Mộng Tịch cười nói.



Tần Sương sửng sốt một chút, một lát sau, nàng gật đầu, chuẩn bị rời đi.



Nhưng vừa mới bước được hai bước, đột nhiên nàng lại quay đầu lại, nhìn Lâm Mộng Tịch rồi hỏi:



"Ở Tứ Phong ngoại trừ quái vật trong Từ Vân Động ra, còn có sự tồn tại bí ẩn của những cao thủ khác hay không? Ý của ta là, có thể có tu vi cao hơn ta, có thể phá lồng phòng ngự mà ta đã bố trí ấy?"





Lâm Mộng Tịch sửng sốt, một lúc sau nàng ta mới nói:



"Người ở Tử Phong có thể lặng yên không một tiếng động mà phá lồng phòng ngự của ngươi, ta nghĩ là ngoại trừ ta ra cũng không có ai khác, ngươi hỏi chuyện này để làm gì?"



Tần Sương lạnh lùng trả lời một câu:



"Không có gì."



Trong phòng cỏ tranh ở vườn rau.



Chiết Hư Tử mang Hàn Tam Thiên trở lại, Phù Hoa nhìn thấy Hàn Tam Thiên trở về bình an, vừa mừng lại vừa sợ, vẻ mặt tiểu hắc tử tràn ngập vẻ không thể tin được, nhưng Chiết Hư Tử thì lại tức giận đến mức không nhịn được.



Hàn Tam Thiên không có việc gì, nhưng mà suýt chút nữa là hắn ta đã mất mạng rồi.



Cho nên, vừa nhìn thấy Hàn Tam Thiên, hắn ta liền rất tức giận.



"Con mẹ nhà nó ta cho ngươi ăn cơm để làm gì vậy, con mẹ nhà ngươi sao lại làm ra động tĩnh lớn như vậy, thật đúng là một cái thùng cơm, Hàn Tam Thiên, từ ngày mai trở đi, bốn cái vườn rau đông tây nam bắc, một mình người chăm sóc."



Chiết Hư Tử không dám để cho Hàn Tam Thiên lại đi đến Từ Vân Động nữa, nên mới tìm ra một cách trả thù đơn giản khác.



Phù Hoa cầu tình nói:



"Chiết sư huynh, bốn cái vườn rau ở bốn hướng là rất lớn, cho dù Hàn Tam Thiên có làm việc từ sáng sớm đến tối muộn, thì cũng không thể nào làm xong được đâu."



"Mẹ nó chứ, ngươi đừng có mà lắm miệng!"



Chát một tiếng, Chiết Hư Tử trực tiếp quăng cho Phù Hoa một cái tát, sau đó lạnh lùng nhìn Hàn Tam Thiên nói:



"Nghe có hiểu hay không hả?"



Hàn Tam Thiên cười khổ bất đắc dĩ, gật đầu nói:



"Hiểu rồi."



"Hừ, nếu như ngươi không làm xong công việc, thì cũng đừng hòng làm được việc gì nữa."



Bỏ lại những lời này, Chiết Hư Tử vẫy tay mặc kệ, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người quay về phòng mình.



Tiểu hắc tử cũng nhổ một ngụm nước miếng về phía Hàn Tam Thiên, sau đó cũng quay trở phòng.



Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Tam Thiên liền rời giường đi làm việc, đầu tiên anh lấy chút đồ ăn ở phía vườn Đông, để buổi trưa phòng bếp còn có đồ nấu ăn.



Nhưng ngay lúc anh còn đang vội vàng, đột nhiên Hàn Tam Thiên lại ngửi thấy một cỗ mùi hương vừa quen thuộc vừa dễ ngửi, nhưng mà Hàn Tam Thiên cũng không quay đầu lại, vẫn bận rộn làm việc của chính mình.



Đến khi tiếng bước chân đến gần hơn, cỗ mùi hương kia lại càng thêm mê người.



"Buông việc trong tay xuống đi, đi theo ta."



Người tới đúng là Tần Sương.



"Để làm gì? Không đi!"



Hàn Tam Thiên trực tiếp trả lời.



Tần Sương sững sờ trong một chốc, chưa hề có người nào dám từ chối nàng, nhưng mà một tên nô lệ như Hàn Tam Thiên, thế mà lại có thể từ chối nàng:



"Hàn Tam Thiên, bây giờ ta ra lệnh cho ngươi, buông công việc trên tay ngươi xuống, ngay lập tức đi theo ta!"



Rốt cuộc Hàn Tam Thiên cũng đứng lên, nhìn Tần Sương, cứ như vậy nhìn nàng mà nói:



"Không đi!"



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom