• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chương 481-484

Chương 481: Nhóc Thanh, quên rồi

Kiều Bảo Ngọc bước chân vội vã chạy đến trước cửa chung cư của Đường Tuấn Nghĩa.
‘Trên tay cô có chìa khóa phụ của khu chung cư, nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong đêm qua, trong lòng có chút lo lắng, lúc mở cửa cũng phải nhanh tay nhanh chân, sợ làm phiền đến Đường Tuấn Nghĩa đang nghỉ ngơi.
481.jpg

481-1.jpg

Mạc Cảnh Sơn vừa xoay người, liền nhìn thấy cô, lập tức chột dạ, mặt đỏ cả lên. Kiều Bảo Ngọc vốn rất tức giận muốn chặn lại anh vài câu, nhưng rất nhanh đã chú ý thấy, Mạc Cảnh Sơn đơn giản là chỉ tự mình nói nhảm, ngồi bên cạnh giường của Đường Tuần Nghĩa đầu cúi xuống, hoàn toàn không nghe được những gì ông ấy nói.
Mạc Cảnh Sơn kéo ống tay áo của cô, chỉ có thế tiếp tục nhắc đến Kiều Bảo Ngọc trước mặt Đường Tuấn Nghĩa, cuối cùng cũng được cậu chú ý đến, cũng có thể chỉ có cô mới làm được như vậy.
Nhưng cho dù có oán trách Kiều Bảo Ngọc cả tiếng đồng hồ, Đường Tuấn Nghĩa cũng không có phản ứng gì Kiều Bảo Ngọc nhìn cậu cúi đầu không nhúc nhích ý nào, trong lòng có chút lo lắng.
“Nhóc Thanh” Cô từ từ ngồi xuống bên cạnh Đường Tuấn Nghĩa, nhẹ nhàng gọi cậu một tiếng.
Không giống như bình thường, Đường Tuấn Nghĩa không hề ngẩng đầu đáp lại cô, cũng không gọi cô là “cục cưng”.
Sắc mặt phờ phạt của Đường Tuấn Nghĩa, hai má có hơi má hơi bầm, đôi mắt xanh biếc hõm sâu, dường như đang đắm chìm trong thế giới của mình, trầm tư suy nghĩ điều gì đó.
“Cô ở lại đây, coi nó, tôi ra ngoài một chút.” Mạc Cảnh Sơn nhỏ tiếng chào hỏi Kiều Bảo Ngọc, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Đồ đạc lộn xộn trong phòng khách chưa được dọn dẹp, tính của Đường Tuấn Nghĩa vốn dĩ không thích người ngoài vào nhà, Mạc Cảnh Sơn tối qua cũng đã bận cả đêm, lo lắng cho tình trạng thể chất của Đường Tuấn Nghĩa kiêm luôn chức người giúp việc bán thời gian, thật sự đã rất mệt Không cần biết nhà họ Quách quan tâm cái gì, Kiều Bảo Ngọc hôm nay đến đây là để ở bên cạnh chăm sóc cho Đường Tuấn Nghĩa, để cho Mạc Cảnh Sơn có thể nghỉ ngơi một chút.
Kiều Bảo Ngọc biết rằng người chú họ này cũng đã vất vả rồi, haiz…Đường Tuấn Nghĩa thật sự không thích trò chuyện cùng người khác.
Kiều Bảo Ngọc ngồi cách Đường Tuấn Nghĩa chỉ tâm mười phân cô vẫn nhớ khi còn nhỏ có lần đột nhiên đến gần anh ta, một hành động nhỏ cũng có thể khiến cho anh ta giật mình, từ nhỏ anh ta đã là một người vô cùng nhạy cảm, bây giờ cô cũng chỉ có thể như vậy ở bên cạnh anh ta, cũng không có nói chuyện Hai người cứ im lặng như vậy, tự mình ngẩn ngơ.
Kiều Bảo Ngọc tuy rằng bình thường tính tình hấp tấp, nhưng đối với Đường Tuấn Nghĩa thì rất kiên nhân, suy cho cùng là đã được tôi luyện từ nhỏ đến giờ.
“Nhóc Thanh, uống nước đi” Nghỉ hai tiếng đồng hồ, cả người Kiều Bảo Ngọc đã cứng đờ, duỗi cánh tay ra, nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài, rót một cốc nước ấm bưng vào.
Phản ứng của Đường Tuẩn nghĩa vô cùng chậm, đầu tiên là nâng mắt nhìn cốc nước, đờ đẫn nhìn gần mười phút, sau đó mới đưa tay ra nhận, chậm rãi uống một ngụm nhỏ. Kiều Bảo Ngọc thở dài.
Nếu như là người khác, cô chắc chắn đã xù lông nhím lên, ép anh ta uổng nước rồi.
Không biết có phải là do nhan sắc hay không mà dù cho thái độ của Đường Tuấn Nghĩa có như vậy thì người khác vẫn không có cách nào tức giận với anh ta.
“Nhóc Thanh, thành thật sẽ được khoan hồng, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Kiều Bảo Ngọc bình Tĩnh hỏi anh ta, nhịn được tới bây giờ mới mở miệng, đúng là đã đạt đến giới hạn của cô rồi “Quên rồi” Đường Tuấn Nghĩa chậm rãi trả lời, chỉ nói ra một đáp án khiến cho cô tức điên lên.
Kiều Bảo Ngọc tức không nói nên lời, xém chút nữa là muốn dần cho cậu một trận, cao giọng ép cậu hỏi: “Cậu đập phá căn phòng trở nên hỗn loạn như vậy, còn tự lấy cà vạt thắt cố của mình.”
Đường Tuấn Nghĩa bây giờ mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô với đôi mắt thâm trầm, giọng nói khàn khàn: “Không nhớ nữa” Giọng điệu này, thực sự không giống như đang nói dối Kiều Bảo Ngọc hiểu rõ cậu, Đường Tuấn Nghĩa vốn dĩ là người không thích nói dối.
Cô bất lực thở dài: “Câu thật sự không nhớ gì hết?” kéo lấy chiếc ghế ngồi xuống đối diện cậu, cẩn thận xem xét vẻ mặt của anh, cẩn thận nói: “Cậu tối qua, tối qua cậu nói rằng cậu rất đau.” ‘Đường Tuấn Nghĩa lại cúi đầu xuống, tâm mắt chuyển xuống nhìn năm ngón tay mảnh khảnh, móng tay đều bị đứt chảy máu.
Vẻ mặt có chút sững sờ, miệng lầm bầm: “Quên rồi Kiều Bảo Ngọc nghe thấy anh ta lấm bấm “quên rồi”, trong lòng không khỏi lo lắng, lần đầu tiên anh ta bị bệnh hình như vừa trùng hợp với lúc gặp phải Quách Cao Minh, Lục Khánh Nam phá cửa đi vào, lúc đó cô chắc chẳn là hai người bọn họ phối hợp với nhau đánh Đường Tuấn Nghĩa, sau đó hỏi anh ta, Đường Tuấn Nghĩa cũng nói là không nhớ ‘Vết thương trên người Đường Tuấn Nghĩa là do anh ta tự mình tạo ra Anh ta tự lấy cơ thể mình đập mạnh vào vách tường và đồ đạc trong nhà, ngã xuống thì lấy móng tay cào vào cửa, không biết lúc đó anh ta phải chịu đựng nỗi đau như thể nào…
Đường Tuấn Nghĩa đêm qua thở rất khó khăn: “Tôi rất đau” Anh ta la lên vì vết thương có từ lúc nhỏ của mình, tối qua nghe thấy tiếng la đau đón của Đường Tuấn Nghĩa, Kiều Bảo Ngọc đã vô cùng hoảng hốt, đó là sự đau dày vò vô cùng đau đớn.
Hoàng hôn buông xuống, thời gian đân chậm chậm trôi qua.
Kiều Bảo Ngọc từ trong phòng đi ra, Mạc Cảnh Sơn nhanh chóng đến thăm dò: “Sao rồi, nó đã nói cái gì rồi?” “Không biết” Kiều Bảo Ngọc có chút tiu nghỉu.
Mạc Cảnh Sơn sốt ruột: “Sao có thể không biết, cô ở trong phòng cùng với nó cả nửa ngày trời, Đường Tuấn Nghĩa đã nói gì với cô chứ, nó rốt cuộc là mắc.
bệnh gì, tôi là chú họ của nó, tôi có quyền được biết” Kiều Bảo Ngọc lắc đầu.
Đường Tuấn Nghĩa trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi với cô, sau khi nói được một câu ‘không nhớ, cũng không thèm nói thêm gì nữa.
Cả một ngày trời, Đường Tuấn Nghĩa cứ im lặng ngồi như thế một câu cũng không chịu nói Đúng sáu giờ chiều, tài xế nhà họ Quách lái xe đến đón cô vô cùng đúng giờ, là do chính ông cụ Quách phân phó, thái độ có chút mạnh mẽ.
Kiều Bảo Ngọc về tới nhà họ quách, chào hỏi người lớn rồi dùng cơm.
Cô luôn cảm thấy một cuộc sống luôn tuân thủ theo những quy tắc này thì rất là nhàm chán, cô quách Linh và cô luôn đối đầu với nhau như một quả bom nổ chậm, bây giờ cô nhìn người nhà họ Quách vô cùng không vừa mắt, bởi vì bọn họ đế phòng cô như là đề phòng ấn trộm vậy.
Bệnh của Đường Tuấn Nghĩa rất là kỉ lạ, cô và Mạc Cảnh Sơn nghĩ mãi không ra, cộng thêm việc cô Quách Linh cứ gây hấn ép người, khiến cho cô càng lúc càng bức xúc.
“Cô phái thám tử tư theo dõi tôi 24 tiếng đồng hồ Trên bàn cơm tối, Kiều Bảo Ngọc muốn nhịn cũng không nhịn nổi nữa nhìn cô quách Linh tức giận đập.
đũa xuống bàn, tức giận quát: “Đừng có từ sáng đến tối cứ gây sự với tôi, rất phiền tôi” Cô đột ngột đứng dậy, tức giận đẩy ghế bước ra khỏi bàn Để lại sự kinh ngạc cho mọi người ở bàn ăn.
Cô Quách Linh thực sự không ngờ tới rằng cô có thể tức giận phát tiết như vậy, quên mất phải phản ứng lại, ngơ mất nửa phút, rồi quay qua nhìn ba của cô: “Nó, nó có cái thái độ gì vậy.” “Thái độ này của nó là sao chứ, sao có thế, sao có.
thể hỗn láo với người lớn như vậy chứ.” Nói tới vế sau, vì mọi người trên bàn đều không ai nói gì, Quách Linh dường như cũng không còn dũng cảm để nói tiếp nữa.
Giang Mỹ Linh vốn đĩ muốn nhìn xem chuyện này náo loạn lên, nhưng nhìn vào sắc mặt của ông cụ Quách, ông lão chỉ liếc nhìn bộ dạng tức giận của Kiều Bảo Ngọc rời đi, giống như không có chuyện xảy ra.
Ông cụ Quách vẫn như bình thường, câm đũa lên tiếp tục dùng cơm, nhìn dáng vẻ vốn không định truy cứu đến cùng.
Khi dùng bữa tối Quách Oao Minh ở bên ngoài không về, tuy rằng chuyện trên bàn ăn tối nay của Kiều Bảo Ngọc không bị truy cứu, nhưng gì Phương vẫn cứ lo lắng, Quách Coa Minh đến tận h giờ đêm mới trở về, bà nhanh chóng đi đến phòng khách đế báo cáo chuyện này.
Quách Cao Minh nghe thấy cũng không cảm thấy có gì lạ, dù cho Kiều Bảo Ngọc ngày thường có ngỗ ngáo như thế nào, về đơn giản cô vẫn cố gắng giữ gìn sự lễ nghĩa.
‘Vậy mà lại đập bàn ăn như vậy, thách thức mọi người như vậy.

Chương 482: Kiều Bích Ngọc không muốn sinh thêm đứa nữa sao?

Kiều Bích Ngọc bất ngờ đập bàn cơm, thách thức người lớn trong nhà.
Dì Phương rất lo lầng, đang đợi lệnh, nhưng Quách Cao Minh chỉ nhàn nhạt nói một câu: °Tâm trạng cô ấy gần đây không tốt” Dì Phương ngạc nhiên, suýt chút nữa đã quên mất vì chuyện “que thử thai” lần trước mà cậu chủ Quách Cao Minh và Kiều Bích Ngọc đã âm ï một trận.
482.jpg

Quách Cao Minh nhìn vẻ mặt khó xử của bà ấy, nói: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi” “Là chuyện que thử thai lần trước. Dì Phương khó xử hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định nói ra “Nhà họ Quách lớn như vậy mà lại neo người, cậu và mợ chủ còn trẻ, sinh thêm mấy đứa nữa thì trong nhà cũng náo nhiệt hơn nhiều…
482-1-1.jpg

Quách Cao Minh nghe đến đó, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi, giọng nói lạnh đi: “Đừng nhắc đến chuyện này với bất kỳ” Anh nhìn thẳng vào dì Phương, giọng điệu lạnh lùng, cảnh cáo rõ ràng.
Dì Phương cúi đầu, nhỏ giọng đê nghị: “Cậu chủ Cao Minh, trong nhà bây giờ đã có một cặp song sinh, nhưng cậu và mợ chủ vẫn còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, sinh thêm nữa thì cũng là chuyện rất vui.” “Đi ra ngoài” Quách Cao Minh cũng xem như để lại chút thể diện cho đì Phương, không bàn luận thêm gì nữa, trực tiếp bảo bà ấy ra ngoài.
Thấy thái độ của anh, dì Phương bình tĩnh xoay người đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng làm việc lại Đối diện với cánh cửa, bà ấy thở dài: “Có lẽ nào Kiều Bích Ngọc không muốn sinh thêm đứa nữa… Cô ấy thế mà lại để cho một người đàn ông đi thắt ống dẫn tỉnh, chuyện này thật sự là..” Theo tư tưởng truyền thống, cho dù là không muốn sinh thêm con đi nữa, thì cũng phải là người phụ nữ đi đặt vòng. Còn thế này thì thật sự quá càn quấy.
Chuyện này mà để cho ông cụ Quách biết được thì thật sự quá kinh khủng. Đối với chuyện con cháu máu mủ, ông cụ chắc chẵn là muốn càng nhiều cháu thì càng nhiều phúc. Huống chỉ là gia nghiệp nhà họ.
Quách rất lớn, cho dù là con ngoài giá thú với một người phụ nữ bên ngoài, chỉ cần là cốt nhục của nhà họ Quách thì đều là bảo bối ngàn vàng.
Kiều Bích Ngọc ở trong phòng ngủ cũng không biết gì về cuộc đối thoại của họ, Di út của cô gọi đến, nhắc nhở cô phải về thành phố Hải Châu một chuyển. Cha của cô là Kiều Văn Vũ sẽ tố chức sinh nhật của ông ấy vào ngày mốt “Muộn vậy rồi, đì định mai rồi mới gọi cho cháu, nhưng cứ lo cháu sẽ quên mất chuyện này”
Cung Nhã Yến nhìn đồng hồ, đã 0h giờ đêm rồi, nhưng dù sao cũng là người nhà với nhau, cũng không cần quá cứng nhắc: “Cha và bà cháu ngày nào cũng trông ngóng cháu đem hai đứa nhỏ sinh đôi về, cháu nhất định đừng quên đấy nhé. Sinh nhật của Kiều Văn Vũ cũng không phải là một sự kiện lớn gì. Nhà họ Kiều rất mong được gặp hai đứa cháu ngoại sinh đôi, còn ông cụ Quách thì lại giấu hai đứa nhỏ đi, muốn gặp cũng không dễ dàng gì.
“Gần đây cháu có liên lạc được với Đường Tuấn Nghĩa không? Nếu nó rảnh thì gọi nó về chung, cùng nhau ăn bữa cơm.” Cung Nhã Yến từ lâu đã coi Đường Tuấn Nghĩa như người một nhà.
Nói đến Đường Tuấn Nghĩa, Kiều Bích Ngọc buồn bực thở dài: “Nhóc Thanh dạo này không tốt lắm”” “Có chuyện gì vậy?” Cung Nhã Yến hơi ngạc nhiên nhưng cũng không lo lảng nhiều, Đường Tuấn Nghĩa tuy rằng mắc chứng tự
kỷ, nhưng không bao giờ cần người khác lo lắng cho mình, cậu ấy luôn xử lý mọi việc rất gọn gàng.
“Nhóc Thanh… Cậu ấy không được khỏe” Kiều Bích Ngọc cũng không biết phải nói thế nào, cứ qua loa cho có lệ vậy.
Cung Nhã Yến nghe bảo chỉ là thấy không khỏe thì nói: “Người trẻ tuổi có khả năng miễn dịch tốt, thăng bé sẽ sớm khỏe lại thôi” “Hôm nay cháu đến nhà cậu ấy, ngồi với cậu ấy cả ngày mà cậu ấy cũng không thèm nói chuyện với cháu” Kiều Bích Ngọc vừa nói vừa sầu não.
“Cháu cứ cho rằng Đường Tuấn Nghĩa là đứa thích lảm nhảm, nhưng thật ra bản thân nó không thích nói chuyện đâu.” Kiều Bích Ngọc lại thở dài: “Không phải, cháu bắt chuyện với cậu ấy mà cậu ấy cũng không thèm trả lời lại Đường Tuấn Nghĩa từ nhỏ đã nghe lời cô, cậu ấy ngoan ngoãn như vậy mà bây giờ lại phớt lờ cô.
“Cháu cũng không thể lúc nào cũng cho rằng Đường Tuấn Nghĩa sẽ luôn hướng về cháu, thẳng bé.
cũng có những chuyện riêng tư của nó” Cung Nhã Yến nghiêm túc nói: “Cháu cũng đã kết hôn. Có một số điều nên kiêng ky” Kiều Bích Ngọc thẳng thần: “Kiêng ky gì chứ, quan hệ giữa cháu với Đường Tuấn Nghĩa… Từ nhỏ cháu đã lo lắng cho cậu ấy, ngày nào cũng lo cậu ấy bị người ta bắt nạt. Vậy mà bây giờ cậu ấy lại làm lơ cháu, cháu và chú Mạc Cảnh Sơn bây giờ cũng không biết phải làm sao! Cung Nhã Yến nghe giọng điệu hợp tình hợp lý này của cô, thật ra lại cảm thấy buồn cười.
“Đường Tuấn Nghĩa cần cháu lo cho nó lúc nào? Cháu không gây phiền phức cho nó là đã phước phần lắm rồi” “Dì út, d không biết đâu, Đường Tuấn Nghĩa có đôi khi rất ngốc, cậu ấy bị phỏng, chảy máu cũng không xử lý vết thương, bị người ta đánh cũng không biết chạy đi” Kiều Bích Ngọc có đôi khi cảm thấy mình sầu não chết mất thôi.
Tuổi thơ của Kiều Bích Ngọc và Đường Tuấn Nghĩa, người khác rất khó có thể hiểu được.
Cung Nhã Yến nghe thấy cô nói như vậy, đối chủ đề, nhấn mạnh một lần nữa: “Bích Ngọc, cháu đã kết hôn. Cháu cũng phải nghĩ cho chồng cháu nữa, không thể quá thân mật với Đường Tuấn Nghĩa như trước đây: Kiều Bích Ngọc đã kết hôn được gần hai năm, con cũng sinh rồi, nhưng trông cô chẳng giống một người phụ nữ đã có gia đình chút nào, không biết nhà họ Quách có ý kiến gì không, nhà họ Kiều cũng rất sầu não.
“Cháu gả vào nhà họ Quách, là do Cao Minh không lập ra khuôn phép cho cháu, cháu mới có thể ung dung tự tại giống một người độc thân như thế.
Kiều Bích Ngọc nghe thấy dì út lại thối phồng Quách Cao Minh, cảm thấy rất khó chịu với người nhà họ Quách.
“Lần trước Quách Cao Minh chỉ vì một cái que thử thai của Mỹ Duy mà vô cớ nối điên với cháu. Với cái ính cách khó đoán của anh ta thì rất khó mà ở chung, cháu chả thể biết nổi rốt cuộc là anh ta đang nghĩ cái gì “Cứ cho răng ở nhà họ Quách là ngồi không hưởng lợi, chuột sa hũ gạo hay sao, cô Quách Linh cứ suốt ngày kiếm chuyện với cháu, tối nay cháu không nhịn nổi nữa, đập bàn, ngửa bài với bọn họt” Kiều Bích Ngọc càng nói càng tức giận.
Cung Nhã Yến vỗ trán cảm thán, đứa giúp việc này của bà thật sự không hợp gả vào nhà hào môn.
“Mấy cái thị phi đúng sai của người nhà thì cứ bỏ qua một bên đã, dựa vào địa vị thân phận hiện tại của Quách Cao Minh, cậu ấy không mập mờ ái muội với người phụ nữ khác bên ngoài, đó là sự tôn trọng mà.
cậu ấy dành cho cháu, cháu cũng nên nhớ kỹ Cao Minh là chồng cháu, có biết không” Sau khi dì út cúp máy, Kiều Bích Ngọc trầm mặc trong chốc lát Ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã 0:45, hình như cô vừa nghe thấy giọng nói ở tầng dưới, nếu Quách Cao Minh đã về thì chắc bây giờ anh đang ở phòng làm việc.
Trên giường, Kiều.
Ngọc cố tình dọn ra hai cái chăn nhung lớn, bởi vì Quách Cao Minh cứ muốn chiếm chăn của cô.
Vậy cứ lấy hẳn ra hai cái, mỗi người một cái.
‘Đứng dậy, nhìn hai cái chăn trên chiếc giường dài hai mét, thật có cảm giác giống như vợ chồng cùng giường nhưng lại đồng sàng dị mộng, Kiều Bích Ngọc nghĩ một chút rồi lại ôm một cái chăn nhét lại vào tủ Đúng là cô rất ít khi nghĩ cho Quách Cao Minh.

Chương 483: Sinh hoạt vợ chồng rất OK

Sau khi Kiều Bích Ngọc cúp điện thoại của dì út, cô ngồi trên giường, tâm trạng có hơi bất ốn, cứ thỉnh thoảng là lại nhìn về hướng cửa.
Phòng ngủ rộng rãi được chiếu sáng rực rỡ.
1h sáng, Quách Cao Minh vẫn chưa về phòng nghỉ ngơi Thông thường, khi đến giờ đi ngủ, cô liền tự giác lên giường năm, không có thói quen chờ đợi anh.
483.jpg

“Thưa mợ chủ.” “Suyt Kiều Bích Ngọc lập tức ra hiệu cho bọn họ đừng.
lên tiếng, cúi người lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Có phải Quách Cao Minh đang ở trong phòng làm việc không?” Người giúp việc đứng trước phòng làm việc gật đầu với cô.
Kiều Bích Ngọc do dự một lúc, nhìn vào cửa của.
phòng làm việc, nhưng không nói gì thêm nữa.
483-1.jpg

“Vâng ạ* Người giúp việc lập tức lùi lại Kiều Bích Ngọc tự mình mở cửa ra, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của người giúp việc, trong lòng cô chợt nảy ra một ý nghĩ, đại khái thì cũng ở chung với Quách Cao Minh lâu rồi, cô cũng không cố ý muốn hù dọa người giúp việc.
“Có chuyện gì vậy?” Ngay khí cô vừa mở cửa phòng làm việc, Quách Cao Minh cũng lên tiếng Kiều Bích Ngọc, vị khách không mời mà đến này lập tức sững người, cô còn đang suy nghĩ vấn vơ, không ngờ Quách Cao Minh lại phản ứng nhanh như vậy, làm sao anh lại biết đó là cô.
Quách Cao Minh nhìn gương mặt trắng nõn đang giật mình của cô, thấy đôi mắt trong veo của cô, rõ ràng không phải là đang ngủ mà tỉnh lại. Sau đó, thuận mắt nhìn xuống xương quai xanh của cô, ngực áo rộng mở, cảnh xuân ẩn hiện.
“Vân chưa ngủ sao?” Quách Cao Minh dời tầm mắt khỏi ngực cô, giọng anh hơi khàn khân, hỏi cô.
Kiều Bích Ngọc hoàn toàn không để ý đến ánh mắt nóng rực vừa rồi của anh, cô bị anh hỏi đến mức cảm thấy câu nệ, không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại anh: “Anh làm gì ở phòng làm việc mà muộn vậy ‘Thực ra ý của cô vốn là muốn anh nghỉ ngơi sớm một chút.
Là một người vợ, quan tâm chồng mình thức đêm tăng ca là chuyện bình thường, nhưng Kiều Bích Ngọc lại cảm thấy xấu hổ khi nói ra những lời quan tâm như thế.
Lúc này, Quách Cao Minh đang nghĩ về việc cô ấy thản nhiên mặc đồ ngủ đi lang thang vào buổi tối, trên hành lang vừa rồi toàn là người giúp việc nữ đang trực, chắc là không có đàn ông.
Thật ra anh không chú ý đến “sự quan tâm khéo léo” vừa rồi của Kiều Bích Ngọc.
Kiều Bích Ngọc nhìn anh đột nhiên im lăng cau mày như vậy, cô lại cảm thấy anh cố tình tránh né và che giấu chuyện gì đó.
“Lúc nãy em nói gì?” Phải mất một lúc, Quách Cao Minh mới nhận ra răng mình vừa thất thần.
‘Từ xấu hổ và câu nệ lúc ban đầu, Kiều Bích Ngọc trở nên cáu giận, tìm đại một cái cớ qua loa lấy lệ: ‘Dì út tôi vừa gọi cho tôi, nói rằng ngày mốt là sinh nhật ba tôi, tôi muốn mang hai đứa nhỏ về nhà họ Kiều” Giọng điệu cứng rắn của cô rõ ràng có chút tức giận Quách Cao Minh nghe xong, nhướng mày, thật sự không hiếu tại sao cảm xúc của phụ nữ lại có thể thay đối nhanh như vậy.
“Em muốn mang con về nhà họ Kiều.” Anh lặp lại lời cô nói.
Anh còn chưa nói xong, giọng điệu của Kiều Bích.
Ngọc đã kiên quyết hơn, cô ngất lời và nhấn mạnh: “Tôi không quan tâm ông nội có đồng ý hay không. Dù sao.
thì tôi cũng phải đưa con về nhà họ Kiều một chuyến, tôi đã đồng ý với họ rồi” Ông cụ Quách giấu cháu cưng của mình như giấu vàng, ngày thường, người làm mẹ như Kiều Bích Ngọc.
đây, muốn thấy mặt con còn khó chứ đừng nói gì đến chuyện mang con ra khỏi cửa.
Quách Cao Minh đương nhiên biết rõ tính xấu của ông mình “Tìm một cái thùng giấy, lén mang con ra ngoài” Quách Cao Minh rất bình tĩnh trả lời cô, Lén đem con ra ngoài Đây là cái ý tưởng kinh khủng gì vậy? Kiều Bích Ngọc nghe thấy thế, hơi kinh ngạc, anh như vậy là coi như đồng ý rồi.
“Anh nói xem, chúng ta rõ ràng là cha mẹ ruột sinh ra hai đứa nhỏ, giờ muốn mang con ra ngoài mà như.
ăn trộm vậy..” Kiều Bích Ngọc lập tức than thở oán trách, rồi lấm bẩm một mình: “Ngày mai tôi sẽ đi tuyên bố chủ quyền với ông nội ..” Nghe cô than thở, Quách Cao Minh cười nhẹ, đứng dậy, tắt máy tính xách tay trên bàn, đóng những tài liệu cần duyệt lại, chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc.
Vừa làm vừa nói với cô: “…Tạm thời đừng nhắc đến chuyện này với ông nội” Tính khí của ông, Quách Cao Minh là người hiểu rõ nhất, Anh thu dọn bút máy trên bàn, ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, Quách Cao Minh nói rất nhẹ nhàng: “Tiền trảm hậu tấu” Đây là cách tốt nhất đế đối phó với ông nội.
Kiều Bích Ngọc thầm mắng trong lòng, đây là phong cách của Quách Cao Minh.
“Tiền trảm hậu tấu, cho nên ông cụ Quách có bản lĩnh cỡ nào cũng không đối phó nổi với Quách Cao Minh.
Quách Cao Minh tiện tay tắt đèn trong phòng làm việc, Kiều Bích Ngọc nhìn thấy anh đang quay lại phòng ngủ để nghỉ ngơi, một trước một sau, ăn ý bước ra khỏi phòng làm việc, cả hai thong thả đi dọc hành lang Kiều Bích Ngọc cảm thấy Quách Cao Minh chính là một lão cố hũ, nói chuyện gọn gàng dứt khoát. Gần đây hình như anh đã học cái tính hài hước của Lục Khánh Nam, thường thì phải mất một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại được.
“Quách Cao Minh, bình thường anh có sở thích gì không?” Cô nghĩ đến cái gì thì trực tiếp mở miệng hỏi thẳng.
Quách Cao Minh đang đi phía trước thì đột nhiên dừng chân, quay đầu lại, nhìn cô với vẻ mặt kỳ quái “Tự hỏi vì sao cô lại đột nhiên hỏi như vậy.
Quách Cao Minh đối với rất nhiều chuyện đều không hề lăn tăn, nhàn nhạt đáp lại hai chữ: “Không có: “Tại sao lại không có? Không phải anh rất thích đến câu lạc bộ chơi quyền anh à?” Kiều Bích Ngọc thật ra bắt đầu thấy hứng thú, sau đó sốt sắng nắm lấy cánh tay anh: “Lần trước anh còn nói muốn đưa tôi đến trường đua ngựa, dạy tôi cưỡi ngựa nữa cơ mà” Quách Cao Minh không nói gì, cả hai tiếp tục thong, thả đi về phòng ngủ.
“Lục Khánh Nam nói rằng từ nhỏ anh ấy đã bị anh đánh đến sưng cả lên. Anh ấy nói anh bơi lội rất lợi hại, chơi bóng rổ cũng rất khá… Anh có giống những người đàn ông khác không, ví dụ như sưu tâm đồng hồ hay gì đấy? Kiều Bích Ngọc tiếp tục lẩm bẩm một mình: “Trước kia, tôi có một người bạn cùng bàn, rất kỳ lạ. Cực kỳ, thích sưu tâm đá. Cuối tuần được nghỉ còn kéo tôi đi ra ngoại ô, đi lên núi để nhặt đá..” Quách Cao Minh im lặng lắng nghe, anh rất hiếm khi ngắt lời cô.
“Bạn cùng bàn của em là nam à?” Thỉnh thoảng, Quách Cao Minh cũng hỏi lại một câu.
Kiều Bích Ngọc đi đến trước cửa phòng ngủ, vặn cửa, thuận miệng trả lời anh: “Là nam? “ð” Quách Cao Minh ồ một tiếng, ý vị sâu xa.
Có đôi khi, Kiều Bích Ngọc cảm thấy Quách Cao Minh rất thích nghe cô than thở và càu nhàu, không biết có phải là ảo giác không, nếu không phải thỉnh thoảng hỏi một câu, cô còn nghĩ anh hoàn toàn không nghe lọt vào tai câu nào, kỳ thực là anh có đấy.
Nghĩ đến đây, Kiều Bích Ngọc quay lại, nghiêm túc nhìn anh.
Quách Cao Minh mà lại hứng thú nghe người khác kế khố, chuyện này thật thần kỷ.
Đôi mắt Kiều Bích Ngọc nhìn anh quá nghiêm túc, quá sâu, Quách Cao Minh đang đứng ở cửa phòng ngủ, anh có vẻ hơi không quen, không hiếu tại sao người phụ nữ của mình lại đột nhiên nhìn mình như thế.
Ánh mắt của cô lúc này toàn tâm toàn ý, như thể trong mắt, trong lòng đều là hình bóng anh.
Tai Quách Cao Minh nóng lên, ửng đỏ, Anh khẽ nghiêng đầu đi, muốn lướt qua tầm mắt của cô, nhưng Kiều Bích Ngọc lại ngạc nhiên nghiêng người, cô duỗi tay chạm vào tai anh, kêu lên: “Quách Cao Minh, tình như anh sốt rồi.
Tai anh đỏ, rất nóng nữa “Đừng làm vậy” Quách Cao Minh bị cô xoa xoa lỗ tai, rất mất tự nhiên, giọng điệu có chút ra lệnh.
“Làm gì mà hung dữ vậy” Kiều Bích Ngọc bất mãn, lúc này mới buông tay ra Thực ra không phải Quách Cao Minh cố tình hung dữ với cô, mà là cô bất ngờ ra tay với anh, chưa ai từng xoa tai anh, anh chỉ phản ứng phòng vệ theo bản năng mà thôi Kiều Bích Ngọc cảm thấy tối nay cô cố tình không ngủ để đợi anh, vậy mà Quách Cao Minh cũng không thèm cảm kích, quan tâm anh có bị sốt hay không, vậy mà anh còn “hung dữ” với cô, Cô xụ mặt, cảm thấy hơi tức giận.
Đột nhiên, Kiều Bích Ngọc duỗi tay ra, xoa xoa đầu Quách Cao Minh, hừ một tiếng, lập tức tự mình chạy vào phòng tắm.
Quách Cao Minh giật mình, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Anh nhìn Kiều Bích Ngọc đang bước vào phòng tắm, vô thức vươn tay sờ đầu, rồi thở dài Kiều Bích Ngọc có rất nhiều động tác nhỏ, Quách Cao Minh thường cũng chỉ nói miệng thế thôi, cuối cùng cũng để tùy cô ấy muốn làm gì thì làm.
Khi Kiều Bích Ngọc đang rửa mặt, dưỡng da với mỹ phẩm trong phòng tắm, cô dường như nghe thấy tiếng dì Phương bị Quách Cao Minh quở trách.
“Giờ mang hết ra ngoài đi” Kiều Bích Ngọc nghe loáng thoáng giọng Quách Cao Minh, lặng lẽ thò cái đầu tò mò ra khỏi phòng tầm, cô nhìn tình hình xung quanh, chỉ thấy bóng lưng của dì Phương, hình như đang ôm một cái chăn lớn đi ra khỏi cửa.
Thừa dịp Quách Cao Minh vào phòng để đồ lấy quần áo ngủ, Kiều Bích Ngọc nhanh tay nhanh chân chạy đến và ngăn dì Phương lại: “Sao lại vội vã đem chăn mền trong phòng ngủ dọn ra ngoài thế?” Dì Phương nhìn cô, dở khóc dở cười: “Giữ một cái chăn là đủ rồi, cái nào thừa ra thì đem đi trước” Từ trước đến nay, tâm tư Quách Cao Minh luôn rất tinh tế, kín đáo, vừa mở tủ ra liền thấy hai cái chăn lớn bên trong, đoán đại cũng biết rằng chắc chản là do Kiều Bích Ngọc cảm thấy anh cướp chăn của cô, cho nên mới cho người đem hai cái chăn đến.
Vợ chồng với nhau mà đắp hai cái chăn thì còn ra thể thống gì! Anh lập tức gọi người đến dọn cái chăn thừa đi.
Kiều Bích Ngọc không suy nghĩ nhiều như vậy, cảm thấy dì Phương đã bị mắng, liền vỗ vai bà, trấn an một câu: “Tâm trạng Quách Cao Minh không tốt” Dì Phương chỉ cười mà không nói gì “Đúng rồi, theo lịch trình của hai đứa nhỏ gần đây thì mấy giờ thì hai đứa uống sữa sáng?” Kiều Bích Ngọc nhớ đến con mình, dò hỏi tình hình một chút, để hai ngày nữa lén đưa bọn nhỏ ra ngoài.
Dì Phương nói đúng sự thật: “Bình thường thì cậu chủ nhỏ ngủ đến khi nào tự tỉnh thì thôi, sáng 6 giờ sẽ uống sữa, nhưng tuần trước bị cảm, vẫn đang uống, thuốc ..” Con bị bệnh sao? ‘Sắc mặt Kiều Bích Ngọc trở nên nghiêm túc: “Hôm trước tôi thấy sắc mặt bọn nó rất hồng hào, không giống như đang ốm” “Thỉnh thoảng, trẻ con hay bị ho khan, ông cụ không yên tâm nên bảo người làm cho hai đứa uống, một ít thuốc bổ để nâng cao khả năng miễn dịch” Ông cụ lo cho cháu, hắt hơi một cái thôi cũng đã là chuyện kinh thiên động địa.
“Nếu con bị cảm, vậy chẳng phải càng khó trộm hai đứa ra ngoài hơn sao” Kiều Bích Ngọc trở vào phòng, một lòng một dạ chỉ nghĩ về chuyện của con.
Quách Cao Minh khoác áo tâm đi ra khỏi cửa phòng tâm, thấy cô năm nghiêng tập trung nghiên cứu chuyện gì đó, anh nấm xuống phía bên kia giường, tắt đèn lớn trong phòng, chỉ còn lại ánh đèn vàng nhạt.
2 giờ sáng, bóng đêm đen thẳm, mọi thứ tĩnh mịch.
Ánh đèn vàng trong phòng ngủ phản chiếu gương mặt trắng nõn của Kiều Bích Ngọc. Cô đột nhiên áp vào lưng anh, giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp thổi vào tai anh: “Quách Cao Minh, anh nói xem, con bị bệnh rồi mà chúng ta cũng không tự tay đút thuốc, có phải là rất không xứng với chức vị không?” Quách Cao Minh không còn chút tâm tư nào để suy nghĩ đến vấn đề của cô, chỉ cảm thấy cả người rất nóng, cả người cô mềm mại ghé sát vào anh, dịu dàng nói nhỏ bên tai anh.
Một cảm xúc mạnh mẽ nào đó trào dâng trong cơ thể, anh lật người đè cô xuống dưới thân mình.
Đôi mắt Kiều Bích Ngọc trong veo, không phòng bị gì, giật mình nhìn đỉnh đầu anh: “Anh muốn làm gì.
Lời nói còn chưa dứt, Quách Cao Minh không khách sáo với cô, trực tiếp hôn, vợ chồng ở chung giường, ánh mắt anh nóng rực như thế còn cần hỏi anh muốn làm gì hay sao.
“Anh, không phải tâm trạng anh không tốt hay sao?” Câu hỏi của cô đứt quãng, bị lật qua lật lại, váy ngủ cũng bị cởi ra rồi Giọng Quách Cao Minh khàn khàn: “Ai nói tâm trạng anh không tốt” Trước đây Kiều Bích Ngọc còn nghĩ, bọn họ vì một số chuyện mà lạnh nhạt, cảm xúc không tốt nên tự nhiên sẽ không còn thân thiết, nhưng thật tế, phản ứng bản năng trên giường, hai người phối hợp rất tốt, Quách Cao Minh biết đâu là chỗ nhạy cảm của cô, ở trên giường, cô chỉ có thể bị bắt nạt.
Nghe nói rằng mức độ tình cảm của vợ chồng có thể được thể hiện qua đời sống tình dục, Kiều Bích Ngọc nghĩ vậy thì cũng thoáng thấy nhẹ nhõm, không biết nhà khác như thế nào, nhưng cô và Quách Cao.
Minh chắc là vẫn rất OK.

Chương 484: Kiều Bích Ngọc là một người mẹ rất hung dữ



Tối hôm qua, đến khuya cô mới đi ngủ, lại còn bị Quách Cao Minh lăn lộn cả đêm.

Sáng sớm, khi Kiều Bích Ngọc tỉnh dậy trong trạng thái mơ màng, hồ đồ, cô quay đầu nhìn người đàn ông đứng trước gương, người vừa khoác lên mình chiếc áo sơ mi sọc xanh đậm, dáng người Quách Cao Minh rất đẹp, anh tuấn, thần thái đỉnh cao.

“Đáng ghét!” Kiều Bích Ngọc cùng anh bước ra khỏi phòng ngủ, một chút nóng nảy nổi lên, giãm lên chân anh.

484.jpg


Những ngón tay trắng nốn thon dài của Quách Cao Minh đang giúp cô sửa sang lại quần áo, rất cẩn thận, động tác cũng rất dịu dàng.

484-1.jpg


“Đều là do anh hại hết đấy!” Cô nghiến răng nghiến lợi nói thầm.

‘Đồ đàn ông thối, đồ đầu sỏ gây tội.

Khóe miệng cong lên, ý cười trên gương mặt thanh tuấn của Quách Cao Minh càng đậm thêm.

Trong phòng em bé, bảo mẫu nhìn thấy Quách Cao Minh và Kiều Bích Ngọc mới sáng sớm đã đến, có chút giật mình, sau khi chào hỏi lịch sự, Quách Cao Minh ra hiệu cho họ rút lui, giao cặp song sinh cho anh và Kiều Bích Ngọc là được.

“Cậu chủ Cao Minh, khoảng thời gian trước, hai cháu bị cảm sốt, bây giờ vẫn đang phải uống thuốc.

Bảo mẫu Từ được ông cụ Quách đặc biệt chỉ định đến chăm sóc cặp song sinh, ngay cả khi Quách Cao Minh đích thân đến, bà cũng khá thận trọng.

“Cảm lạnh phát sốt lâu vậy rồi mà vẫn chưa khỏi?” Giọng Quách Cao Minh từ trước đến nay vẫn luôn lạnh như băng, Bảo mẫu Từ cảnh giác trong lòng, cấn thận nói: “Cảm lạnh đã khỏi, thân nhiệt bình thường, hiện tại thỉnh thoảng chỉ bị ho khan…” Giải thích nhanh để không bị trách là chăm trẻ không tốt.

“Không bệnh thì không nên uống nhiều thuốc như’ vậy” Kiều Bích Ngọc mở miệng nói một câu.

Bảo mẫu Từ đã có bất đồng với Kiều Bích Ngọc trước đó, trong tiềm thức muốn áp chế cô: ‘Đây là do.

ông cụ giao phó.” Sau khi nói được nửa câu, Bảo mâu Từ rất khôn ngoan, bà ta nhanh chóng cảm nhận được.

ánh mắt sắc bén của Quách Cao Minh bên cạnh, lập tức đổi giọng, giả vờ cung kính: “Đơn thuốc do bác sĩ kê giúp trẻ nhỏ nâng cao khả năng miễn dịch” Kiều Bích Ngọc chẳng thèm liếc nửa con mắt đến bảo mẫu Từ, người làm công lâu năm ÿ vào ông cụ, cậy già lên mặt “Đi ra” Quách Cao Minh nghiêm khắc liếc bảo mẫu Từ một cái, ném ra hai từ, đơn giản, rõ rằng.

Bảo mẫu Từ cũng không dám nhiều lời, một mặt già nua cười miễn cưỡng, gật đầu lui khỏi Quách Cao Minh thường không can thiệp vào những tranh chấp nhỏ nhặt này ở nhà, quay đầu lại, thấy Kiều Bích Ngọc vẫn đen mặt, trừng mắt nhìn bà bảo mẫu già ngoài cửa, bình đạm mà nói: “Người có thể chăm sóc trẻ em thì ở đâu cũng có.” Đối với những người có thể bị thay thế bất cứ lúc nào, Quách Cao Minh từ trước đến nay chưa bao giờ quan tâm, đổi một người khác chăm sóc cho con thì cũng không khác gì.

“Đừng” Kiều Bích Ngọc từ chối: “Nếu anh cách chức bà bảo mẫu già này, thị phi kiểu gì cũng đổ lên đầu em, hơn nữa bà ta đã làm việc cho nhà họ Quách nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ, lao: Kiều Bích Ngọc miệng cứng lòng mềm, nhất là đối với những chuyện hại người ta mất đi chén cơm, cô không muốn thiếu đạo đức như vậy.

Quách Cao Minh nhìn cô, cũng không nói gì.

Kiều Bích Ngọc có ý nghĩ riêng của cô, cô không bằng lòng, anh cũng sẽ không can thiệp Bình thường có thể suy đoán rắng Kiều Bích Ngọc cũng khó có thể bị ai bắt nạt trong nhà họ Quách, vợ.

anh cũng không phải là một quả hồng mềm, nghĩ đến đây, Quách Cao Minh cũng yên tâm để tùy ý cô.

“Quách Cao Minh, bế anh trai lên cho ăn trước.” Kiều Bích Ngọc đi theo người giúp việc lấy bình sữa, thuận miệng dặn dò một câu ‘Đứa bé trong nôi ngủ rất ngoan, vì là sinh đôi nên từ nhỏ đã luôn mặc quần áo giống nhau, khi đang ngủ nhằm mắt thì khó phân biệt được đâu là anh là anh, đâu là em.

Quách Cao Minh đứng bên nôi, nhìn hai đứa bé gần như giống hệt nhau, quần áo cùng kiếu nhưng khác màu, áo xanh nhạt hay áo lam nhạt đây? Người người giúp việc đang giúp chuẩn bị sữa bột tinh tế nhận ra sự nghỉ hoặc của Quách Cao Minh, mim cười bước tới: “Áo lam là anh” Quách Cao Minh ngước mắt lên nhìn cô, bị cậu chủ nhìn thẳng như thế, má của người giúp việc trẻ đã ửng hồng.

Kiều Bích Ngọc cầm lấy hai bình sữa lắc mạnh, nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng: “Béo hơn là em, gầy hơn là anh.” Nhìn màu quần áo làm gì cho rác rối, đứa em rõ ràng béo hơn, “Ù7 Quách Cao Minh đáp, nhìn kỹ hai cậu con trai của mình, đúng là đứa em béo hơn một chút.

Tính tình Kiều Bích Ngọc hay nôn nóng, thấy Quách Cao Minh chậm chạp chưa kịp bế con, cô đã nhét vào tay anh hai bình sữa rồi bể cậu con trai lớn lên ‘Đứa bé tỉnh dậy trong vòng tay của cô, đôi mắt to trong veo của thằng bé nhìn thẳng vào mẹ mình.

Khuôn mặt nhỏ trắng nốn của bánh bao lớn bỗng nhiên cười thẹn thùng. Thắng bé này còn nhỏ mà đã rất đẹp trai, thanh tuấn, lúc cười rộ lên lại cực kỳ đáng, yêu, thẹn thùng, Kiều Bích Ngọc gần đây ngày càng cưng chiều con trai lớn hơn, bánh bao lớn rất ngoan, rất hiếu chuyện, không khóc không nháo.

Kiều Bích Ngọc ra hiệu cho Quách Cao Minh đưa bình sữa cho bé. Bàn tay mũm mĩm của bé ôm bình sữa, miệng nhỏ nghiêm túc hút từng ngụm sữa. Đôi mắt to đen láy của bé long lanh nhìn chấm chăm vào mặt Kiều Bích Ngọc, như thể rất vui khi được gặp cô.

Quách Cao Minh thường ít đến với bọn trẻ, thấy tụi nhỏ ngoan như vậy, người làm cha như anh cũng rất Vui mừng.

Nhưng sự vui mừng này của anh chỉ là tạm thời, Quách Cao Minh nhanh chóng phát hiện ra rắng cậu con trai nhỏ của mình rất khó chiều.

‘Đến lượt cho bánh bao nhỏ ăn, thẳng bé không vui, đôi tay mũm mĩm đấy bình sữa ra, tiếng khóc vang vọng khắp phòng.

Thăng bé khóc lóc rất thảm thiết, oa oa, giống như cả thế giới này, người ấm ức nhất chính là bé, từng giọt nước mắt lớn trào ra.

Quách Cao Minh cau mày, bế đứa bé một tuổi trên tay, anh không biết phải làm sao.

Đúng lúc bảo mẫu Từ đi vào xem tình hình, nhỏ giọng nhắc nhở: “Bế bằng hai tay, vừa đi từng bước nhỏ, vừa ngâm nga những bài hát thiếu nhị, phải nhỏ giong, nếu không rất dễ làm bé sợ, dỗ bé nín khóc rồi mới cho bú bình” Quách Cao Minh nghe xong, nhìn về phía cậu con trai còn đang khóc nháo không ngừng, càng nhãn mặt hơn.

Sao thăng nhỏ này đòi hỏi lắm thế.

Không biết bánh bao nhỏ có phải trời sinh tự mang khí chất kiêu ngạo không, siêu cấp khó hầu hạ, hơn nữa đôi mắt nhìn cực kỳ giống ông cụ, ông cụ hơi ích kỷ, càng chiều thì càng kiêu.

Vài người trông trẻ đều sợ đứa bé này, nhưng cậu chủ nhỏ quý giá như vậy nên không thể nói một lời phản nàn nào, mọi người chỉ có thế đối cách dỗ dành.

“Bánh bao nhỏ, đừng khóc nữa!” Kiều Bích Ngọc quát thắng bé khó chiều này một tiếng, âm lượng lớn, bé nghe thấy dường như là bị dọa sợ. Đứa bé đột nhiên quên cả khóc, ngơ ngác nhìn mẹ mình, nước mắt còn lưng tròng, “Anh trai đang uống sữa, con mà không uống là đưa hết cho anh luôn” Kiều Bích Ngọc ôm bánh báo lớn, anh trai rất anh tĩnh nép vào lòng cô, hai tay ngắn ôm lấy bình sữa, rất hợp tác, nhanh chóng uống cạn.

Bánh bao nhỏ được cha ôm, thằng bé có lẽ không hiếu Kiều Bích Ngọc nói gì nhưng vẫn vặn người, đôi mắt tròn xoe nhìn về hướng bên kia.

Thăng bé mếu máo, chuẩn bị khóc, nhưng trước vẻ mặt nghiêm túc của Kiều Bích Ngọc, gương mặt bánh bao thoáng chốc lại ngây ngốc.

Cuối cùng, Kiều Bích Ngọc bước tới, nhìn thấy đứa con trai nhỏ của cô đang có vẻ khó xử: “Ngoan ngoần một tí cho mẹ” Chiếc bình sữa được nhét vào miệng bé, thắng bé lộ ra vẻ ngạc nhiên, đôi mắt mở to, ngậm núm cao su, bộ dáng rất kinh ngạc, rất vô tội, Quách Cao Minh có chút choáng váng.

Dường như nhận ra rằng mình phản kháng cũng vô ích, thăng bé cũng không nháo nữa Đứa bé ngẩng đầu lên, nhìn anh trai, rồi nhìn cha, cuối cùng, đôi mắt dừng trên mặt mẹ, yên lặng nhìn Kiều Bích Ngọc, miệng nhỏ tự giác dấu ra bú sữa, không khóc nữa.

Những người bảo mẫu đứng bên ngoài đều cảm thấy rất thần kỳ, hóa ra cậu út nhà họ Quách rất sợ mẹ.

Kiều Bích Ngọc cũng rất xót con, cô lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt bánh bao nhỏ, nhấn mạnh: “Bánh bao nhỏ thích khóc như vậy, chắc chắn không phải di truyền từ em” Sau đó, cô không quên ngước nhìn Quách Cao Minh một cái.

“Cũng không phải di truyền từ anh” Quách Cao Minh rất hiểm khi vặn lại một câu.

Nhóc nhỏ này có thế khóc đến độ ngay cả Quách Cao Minh cũng không chịu nối, hơn nữa nó vẫn còn là một em bé, thầm nghĩ, đợi thăng nhóc lớn lên chắc sẽ quậy tung bọn họ cho xem.

“Quách Cao Minh, con vẫn chưa tập nói” Kiều Bích Ngọc hơi lo lẳng khi nhắc đến chuyện này.

Cô lại đặt con lại vào nôi, đã gần một tuối, bế lâu tay cũng đau, cô cẩn thận nhìn hai cục cưng nhà mình khôi ngô, khỏe mạnh, trắng trẻo, mập mạp, tại sao lại chưa biết nói Ngay cả ông cụ ngoài miệng thì cứng, nói là trẻ con mà lớn muộn thì tương lai sẽ rất có tiền đồ, nhưng trên thực tế, ông cụ cũng tìm rất nhiều bác sĩ đến làm kiểm tra, dò hỏi kỹ càng, tỈ mỉ nhiều lần, không có kết quả gì “Con nhà người ta sáu tháng tuổi là đã kêu cha, kêu mẹ rồi” Kiều Bích Ngọc vẫn có một chút lo lẳng.

Trước đó, cô và ông nội còn thầm ngóng trông xem ai sẽ là người được gọi trước, kết quả cả hai đứa đều không có phản ứng gì Quách Cao Minh liếc nhìn con trai mình, bình tĩnh nói: “Bọn chúng không muốn nói chuyện” “Làm sao anh biết?” Quách Cao Minh có chút hài hước hiếm thấy: “Di truyền từ anh thì chắc chắn không ngốc đâu” “Cho dù là di truyền từ em thì cũng không thể ngụ ngốc đâu!” Kiều Bích Ngọc tỏ ra rất tự hào. “Chỉ số IQ của em là 150 cũng coi như cao rồi” Quách Cao Minh mỉm cười: “Nhưng mà chỉ số EOQ thì khá thấp, bánh bao nhỏ thật ra là giống em” Kiều Bích Ngọc khó chịu, cố ý nói móc anh: “Quách Cao Minh, có khi lúc nhỏ anh là cái túi khóc thần kì cũng không chừng, đợi lát nữa ăn sáng, em sẽ hỏi ông nội…

Hai đứa nhỏ nẵm trên nôi, tròn xoe mắt nhìn người lớn, một nhà bốn người, ấm áp hiếm có, Thời gian trước, Kiều Bích Ngọc rất lo lắng về sự: bất thường thế chất của Đường Tuấn Nghĩa, vì vậy cô thường xuyên chạy đến căn hộ của anh ta, cũng bởi vì chuyện này mà cô và Quách Cao Minh náo loạn khá ầmT.

Bây giờ hai người họ đang chơi với con, không khí hòa thuận của gia đình đã truyền cho trái tim vốn khắt khe và lạnh lùng quanh năm của Quách Cao Minh nhiều phần ấm áp.

Kiều Bích Ngọc quay đầu lại, lén lút iếc nhìn, ngắm anh một cái, cảm thấy dáng vẻ bế con của Quách Cao.

Minh thoạt nhìn không nghiêm túc, lãnh đạm như bình thường, có cảm giác người cha đang bao dung với con mình.

Mỗi người đều mong đợi cảm giác thân thuộc như.

ở nhà, và Quách Cao Minh cũng không ngoại lệ Đột nhiên, Kiều Bích Ngọc cảm thấy rất hài lòng, gia đình nhỏ của mình rất ấm áp, tốt đẹp.

Sau khi rời khỏi phòng của bé, hai người họ cùng nhau đi vào nhà chính, như mọi khi, họ cùng ăn sáng với ông nội, tâm trạng Kiều Bích Ngọc hôm nay rất tốt, cô còn định đào mấy chuyện xấu hổ hồi nhỏ của Quách Cao Minh từ chỗ ông nội.

Khi Kiều Bích Ngọc vừa bước vào nhà chính, cô đã nghe thấy giọng nói sắc bén như mòng biển của Quách Linh, hình như đang rất vui mừng và kích động muốn thông báo điều gì đó.

“Có rất nhiều bất động sản, quỹ, cổ phiếu, trái phiếu, chỉ riêng tiền mặt đã có tới 1,5 triệu đô la Mỹ.

“Một khối tài sản lớn như vậy mà đem tặng hết cho cô ta, tôi không tin là giữa hai người không có quan hệ đặc biệt gì, ai mà tin cho được?” Quách Cao Minh cũng nghe thấy, lông mày khẽ cau lại, sải bước vào phòng khách rộng lớn, Kiều Bích Ngọc trong lòng thầm nghĩ Quách Linh lại đang thị phi ai nữa vậy.

“Cô và đứa con hoang của nhà họ Đường có quan hệ gì!” Nhìn thấy cô, cô Quách Linh liền nghiêm nghị mở miệng hỏi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom