• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chương 451-453

Chương 451: Cô và Đường Tuấn Nghĩa là hai đứa trẻ vô tư



Đường Tuấn Nghĩa và cậu cả nhà họ Lục đều năm viện thêm hai ngày đế bác sĩ theo dõi. Bác sĩ đã nói, nếu tất cả chỉ tiêu cơ thể.

của họ đều khôi phục lại như tình trạng bình thường, hai người có thể ra viện.

“Bác sĩ! Sau này, vết thương có để lại hậu quả gì không?” Người nhà họ Lục vẫn rất lo lắng: “Bây giờ, con trai tôi vẫn không thế nhớ nối những chuyện đã xảy ra trong thời gian trước, điều này có ảnh hưởng gì đến bộ não không?” Bác sĩ tươi cười, để họ cứ yên tâm: “Mỗi tuần, hãy để cậu ta đến tái khám định kỳ một lần. Máy CT cho thấy tất cả đều bình thường, mọi người yên tâm đi! Trong tình trạng mất trí nhớ tạm thời, sau khi tiếp xúc một vài sự vậy, người bệnh sẽ nhanh chóng nhớ lại thôi” Nhưng vị bác sĩ suy nghĩ thêm một chút rồi nói tiếp: “Tình huống của một bệnh nhân khác có thể hơi phức tạp hơn một chút!” Ngón tay bác sĩ đang chỉ về phía Đường Tuấn Nghĩa.

*Trên người cậu ta toàn là những vết thương ngoài da. Tối hôm đó, tim của cậu ta cũng suy kiệt một cách nhanh chóng, nhưng sau ba giờ, tim lại dần dần khôi phục như.

Tình trạng bình thường. Chuyện này… Từ trước đến nay, chúng tôi chưa bao giờ gặp tình huống như vậy” Các bác sĩ đều cảm thấy bệnh tình của Đường Tuấn Nghĩa vô cùng kỳ quái “Nhưng mọi người cũng không cần lo lảng nhiều, cả hai người đều có thể ra viện ngay trong hôm nay” Nhắc tới Đường Tuấn Nghĩa, sắc mặt cậu cả nhà họ Lục lập tức trở nên tối tăm, anh ta rợn mắt nhìn thằng em trai Lục Khánh Nam của mình: “Em lập tức xin lỗi Đường Tuấn Nghĩa cho anh” “Em dám đánh đập người ta thành như vậy, định trở thành du côn trong thành phố này à2” Cậu cả nhà họ Lục đã thay đồng phục bệnh nhân, sắc mặt tốt hơn trước rất nhiều, tức giận dạy dỗ em trai mình.

Lục Khánh Nam lập tức bác bỏ: “Bọn em thật sự không đánh anh ta!” Lúc trước, ông Lục cũng đã nghe nói đến chuyện con trai thứ tư của mình và mấy người Quách Cao Minh kéo Đường Tuấn.

Nghĩa vào bệnh viện, ông ta nhíu mày nói “Mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, lúc trước mấy đứa cũng từng quen biết, hôm nay cậu ta muốn ra viện rồi, con cứ qua đó thăm hỏi một chút.” Ông ta cũng cảm thấy trong chuyện này, có lẽ con trai mình có lỗi với Đường Tuấn Nghĩa.

Lục Khánh Nam rất không tình nguyện, nhưng cũng đành phải lên lầu, vào phòng bệnh của Đường Tuấn Nghĩa và hỏi thăm sức khỏe anh ta.

Nhưng anh ta không ngờ là mình sẽ gặp phải Kiều Bích Ngọc ở ngoài cửa phòng bệnh của Đường Tuấn Nghĩa.

Hôm nay Đường Tuấn Nghĩa ra viện, tất nhiên Kiều Bích Ngọc cần phải đến.

Kiều Bích Ngọc liếc Lục Khánh Nam, thái độ của cô không vui mừng, cũng không lạnh nhạt mà chỉ nói một câu: “Bác sĩ chính vẫn đang kiểm tra lần cuối cho Đường Tuấn Nghĩa, chúng ta phải đợi thêm lát nữa mới được vào phòng” Thấy thái độ của cô, trong lòng Lục Khánh Nam cũng cảm thấy rất khó chịu: “Các người thật sự đều cảm thấy tôi và mấy người Cao Minh đều đang nói dối sao?” Trong lòng đầy oan ức, anh ta vừa kìm nén vừa gầm lên với cô: “Mặc dù camera quỷ quái cho thấy chỉ có mấy người chúng tôi đi vào nhà trọ của Đường Tuấn Nghĩa, ngoài ra không có ai khác xuất hiện, nhưng chúng tôi cũng đâu có gì cần nói dối. Dù cô không tin tôi, cô cũng nên tin tưởng Cao Minh chứ? Cô cũng biết rố tính cách Cao Minh mà. Cao Minh khinh thường việc nói dối, chắc chắn anh ta sẽ không lừa ai.

Mấy người bọn họ đều như người câm uống phải hoàng liên, trong miệng rất đắng nhưng không thể mở miệng nói ra “Hôm qua, cô cũng đến đây thăm Đường Tuấn Nghĩa đúng không? Cô cũng chưa bao giờ hỏi anh ta à? Anh ta có nói là chúng tôi làm anh ta bị thương không?” Thậm chí Lục Khánh Nam còn nghỉ ngờ là… Có thế là Đường Tuấn Nghĩa đã thiết kế chuyện này, cố tình hãm hại bọn họ, để bọn họ phải gánh tội thay.

“Anh ấy cũng không nói là các anh đã làm vậy? Thái độ của Kiều Bích Ngọc khá bình tĩnh, cô tiếp tục bổ sung một câu: “Anh ấy nói là anh ấy cũng không biết người kia là ai Lần này, Lục Khánh Nam thật sự nổi giận: “Con mẹ nót! Tại sao anh ta lại không biết chứ?” Anh ta còn đang chờ Đường Tuấn Nghĩa đột nhiên trở nên tốt bụng, sau đó giải oan cho bọn họ chút Bây giờ anh ta lại nói là mình cũng không biết, như vậy là ý gì? Cửa phòng bệnh của Đường Tuấn Nghĩa được mở ra, các báo sĩ từ bên trong đi ra.

Kiều Bích Ngọc liên tục hỏi thăm bác sĩ tất cả mọi việc liên quan đến tình trạng vết thương trên người Đường Tuấn Nghĩa. Một vị bác sĩ trung niên dẫn đầu các bác sĩ, sắc mặt ông ta hơi phức tạp, lắc đầu và nói một cách không rõ ràng, bọn họ cũng không biết rõ lảm tình trạng này là thế nào Còn Lục Khánh Nam không hề quan tâm đến những chuyện này, anh ta rất tức giận, lập tức xông vào phòng bệnh, đi tìm Đường Tuấn Nghĩa tính sổ, “Đường Tuấn Nghĩa! Phòng trọ của anh bị ai lục tung, đồ vật lộn xôn ngốn ngang khắp nơi, anh thì ngã trên sàn nhà, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Khi tôi và mấy người Cao Minh xông vào phòng, anh đã ngất xu không còn biết gì. Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Anh nói cho rõ ràng đi!” Trong phòng bệnh mà Lục Khánh Nam gào to như vậy, Kiều Bích Ngọc cũng lập tức chạy vào phòng bệnh: “Lục Khánh Nam! Anh yên lãng một chút được không!” Cô ngăn cản trước giường bệnh như đang bảo vệ đồ của mình.

Lục Khánh Nam vô cùng tức tối: “Cô cứ.che chở anh ta như vậy à? “Trong phòng bệnh mà anh hết ồn ào lại la lối, phiền anh ra ngoài đi!” Kiều Bích Ngọc cũng không hề có một chút khách khí với anh ta “Ha hat Kiều Bích Ngọc! Cô muốn bảo vệ Đường Tuấn Nghĩa như một vị thần hả? Tôi xin cô đấy! Trước hết, cô nghĩ lại xem mình có thân phận gì, cô là con dâu nhà nào? Hơn nữa, từ trước đến nay, Đường Tuấn Nghĩa đều không đơn giản như trong trí tưởng tượng của cô. Chúng tôi biết rõ con người của anh hơn cô đấy!” Lục Khánh Nam trực tiếp cãi nhau ồn ào với cô trong phòng bệnh: “Bây giờ, tôi có lý do nghỉ ngờ anh ta đã cố ý, cô chưa bao giờ nhìn thấy Đường Tuấn Nghĩa sử dụng những thủ đoạn độc ác thôi” Kiều Bích Ngọc tức giận thở hổn hển: “Vậy anh cả của anh cũng nói là không nhớ gì, có phải anh cả của anh cũng có âm mưu gì không?” Lục Khánh Nam đỏ mặt tía tai cãi lại cô: và anh cả đều là người bị hại” “Anh ra ngoài đi! Nơi này không chào đón anhI” Sắc mặc Kiều Bích Ngọc vẫn không tốt hơn, đây cũng không phải là lần thứ nhất hai người họ cãi nhau. Lần này, cô thật sự vô cùng tức giận, đấy anh ta ra ngoài.

Bà Lục cũng biết là tính tình con trai mình rất nóng nảy nên bà ta cũng đi theo Lục Khánh Nam, thấy Lục Khánh Nam và Kiều Bích Ngọc đang cãi nhau, bà ta vội vàng bước nhanh hơn, khuyên nhủ hai người: “Nơi này là bệnh viện. Trong phòng bệnh, hai đứa đều nên nhỏ giọng một chút” “Bố và anh trai con bảo con đi xin lỗi Đường Tuấn Nghĩa mà? Con đang làm gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra? Sao hai đứa lại cãi nhau ở đây?” Đầu tiên, bà Lục dạy dỗ con trai mình một câu, sau đó đặt câu hỏi liên tiếp.

Khuôn mặt Lục Khánh Nam lập tức trở nên tối tăm. Anh ta đã ba mươi mấy tuổi rồi mà còn cư xử rất ngây thơ, cứ bám ở cửa phòng bệnh, không chịu đi vào trong: “Kiều Bích Ngọc nói nơi này không chào đón con!” “Đi vào! Xin lỗi Đường Tuấn Nghĩa!” Nhưng bà Lục rất có uy, Lục Khánh Nam lập tức ngừng lấy cớ, không dám không nghe tời.

Kiều Bích Ngọc thấy bà Lục đích thân đến thăm hỏi sức khỏe Đường Tuấn Nghĩa, cũng không dám cãi cọ ồn ào với Lục Khánh Nam nữa, hai người đều là thế hệ con cháu, đều ngoan ngoãn cúi đầu. Lục Khánh Nam cũng không còn cách nào, nhìn về phía giường bệnh, nói một câu với Đường Tuấn Nghĩa: “Xin lỗi vì hôm trước đã ép buộc anh đến bệnh viện để đối chất với anh tôi. Mong anh thông cảm cho tôi!” Đường Tuấn Nghĩa ngồi im trên giường bệnh, cũng không thèm cho Lục Khánh Nam.

một ánh nhìn Lục Khánh Nam vô cùng buồn bực. Từ đầu đến cuối, Lục Khánh Nam không có cách nào trao đổi với loại người như Đường Tuấn Nghĩa, anh ta rất ghét loại người có thái độ không thèm đế ý đến người khác như Đường Tuấn Nghĩa.

*.. Tôi không nhớ nổi” Sau một lúc lâu, Đường Tuấn Nghĩa đột nhiên mở miệng Bất thình lình nghe một câu như vậy, bà Lục tiến lên một bước và hỏi anh ta bằng giọng điệu ôn hòa: “Đường Tuấn Nghĩa! Cháu muốn nói là cháu không nhớ nổi, hôm đó ai đánh cháu bị thương như vậy sao?” Đường Tuấn Nghĩa ngẩng đầu nhìn bà Lục, sau đó anh ta lại cúi đầu, chăm chú nhìn vào năm ngón tay của mình, móng tay cũng bị đứt gãy tạo thành vết thương Đôi mắt xanh sâu thảm của anh cứ nhìn chòng chọc vào vết thương trên năm ngón tay của mình, hình như anh ta đang nghĩ đến điều gì.

Lần đầu tiên, bà Lục nhìn Đường Tuấn Nghĩa ở khoảng cách gần như vậy, bà ta thật sự ngạc nhiên vì khuôn mặt của anh. Chàng trai này thật sự quá đẹp trai. Làn da Đường Tuấn Nghĩa rất trắng trẻo bởi vì anh ta không thích đi ra ngoài. Từng đường nét trên mặt anh ta đều rất sắc sảo, mi mắt đẹp như trong tranh vẽ, nhưng cũng không có một chút nữ tính. Đôi mắt xanh của anh vừa trong trẻo như đá quý, vừa sâu thắm vừa tính khiết.

“Thắng Tư nhà bác quá nóng nảy, làm việc không có chừng mực. Bác thực sự xin lỗi!” Bà Lục lấy lại tinh thần, lập tức mở miệng xin lỗi Đường Tuấn Nghĩa, thừa nhận là con trai mình không hiếu chuyện, mong mọi người bỏ qua cho hành động của anh ta Nhưng Đường Tuấn Nghĩa vẫn ngồi im như cũ, không hề để ý đến mọi người xung quanh.

Anh a ngồi ở mép giường bệnh, vẫn nhìn chắm chăm vào bàn tay trắng nốn, thon dài của mình. Thỉnh thoảng anh ta lại co duỗi năm ngón tay bị thương và đã đứt gấy móng tay, anh ta cũng không trả lời bà Lục Kiều Bích Ngọc lập tức nở một nụ cười lúng túng: “Bác Lục! Vừa rồi Đường Tuấn Nghĩa đã nhìn bác. Ý anh ấy là bác không cần lo lắng, anh ấy không sao, cũng không trách Lục Khánh Nam vì những chuyện ngu ngốc kia” Bà Lục hơi ngạc nhiên.

451-1.jpg


“Anh và anh cả của tôi đều quên mất, không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì” Lục Khánh Nam rất bực mình, tức giận đến sắp ói ra máu, anh ta nhìn Đường Tuấn Nghĩa và nói một cách ngập ngừng: ‘Vậy… Nếu anh có.

nhớ lại được chuyện gì, phiền anh nói cho chúng tôi biết” Lục Khánh Nam cũng không biết phải làm thế nào để trao đổi với Đường Tuấn Nghĩa, anh ta nên xin lỗi, anh ta cũng xin lỗi rồi, bây giờ mặc kệ lễ phép lịch sự gì đó, lập tức xoay người rời đi.

Bà Lục chỉ có thể nở một nụ cười lúng túng, lại xin lỗi một lần nữa vì con trai mình không lễ phép.

Đúng lúc này, Mạc Cảnh Sơn cũng vừa đến phòng bệnh, ông ta đã làm xong thủ tục ra viện ở lầu dưới, đến đây để đón Đường.

Tuấn Nghĩa rời đi.

Tất nhiên, Kiều Bích Ngọc ngồi cùng xe với họ, ba người ngồi vào trong xe, Mạc Cảnh Sơn ngồi ở vị trí tài xế, Kiều Bích Ngọc và Đường Tuấn Nghĩa sóng vai ngồi ở ghế sau Trong xe chỉ còn ba người họ. Thông qua gương chiếu hậu, Mạc Cảnh Sơn quan sát Đường Tuấn Nghĩa vài lần. Bây giờ, sắc mặt Đường Tuấn Nghĩa cũng không tệ lắm, không còn tái nhợt như người bệnh giống như trước. Vết thương ngoài da trên người anh ta chỉ là chuyện nhỏ, không đáng lo. Còn chuyện tối hôm đó, bệnh tình của anh ta đột ngột tăng mạnh giống như là một loại bệnh cấp tính, bệnh tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, bác sĩ cũng không biết rõ đó là bệnh gì.

Thật ra Mạc Cảnh Sơn cũng có nghỉ ngờ như Lục Khánh Nam. Có khi nào Đường Tuấn Nghĩa cảm thấy mấy người kia xông vào phòng trọ của anh ta là xúc phạm anh ta, cho nên anh ta lập tức có kế hoạch ngược lại, cố ý để mấy người kia phải chịu tội thay.

Dù sao Mạc Cảnh Sơn cũng biết Đường Tuấn Nghĩa là một người không biết gì về Tình cảm, chỉ cần đạt được mục đích, anh ta có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn nào.

Đường Tuấn Nghĩa ngồi ngay ngắn trong xe, vẻ mặt anh ta cũng không có gì khác.

thường. Khuôn mặt đẹp trai của anh vẫn lạnh lùng như thường, đôi mắt vừa sâu vừa lạnh nhạt. Anh ta chỉ cúi đầu, vẫn chăm chú quan sát hai tay mình, nhìn chằm chắm vào vết thương trên ngón tay.

451-2.jpg


Kiều Bích Ngọc nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của anh ta, cố ý nhấn mạnh một lần ậy nếu anh nhớ ra, anh phải nói cho em biết đấy, được không?” “Được!” Đường Tuấn Nghĩa ngoan ngoãn gật đầu giống như một cậu học sinh ngoan.

Mạc Cảnh Sơn vẫn chăm chú lái xa, vẻ mặt không thay đối. Thông qua kính chiếu hậu, ông quan sát hai người đang ngồi ở ghế sau, trong lòng lại vô cùng phức tại. Qua nhiều năm như vậy, hai người này vẫn giống hệt như lúc trước, một cô gái hung dữ tra hỏi, một chàng trai ngoan ngoãn trả lời Nhưng chỉ khi ở trước mặt Kiều Bích Ngọc, Đường Tuấn Nghĩa mới là một con người ngoan ngoãn, vô hại như vậy. Ai đã đánh anh ta bị thương như vậy chứ? Mạc Cảnh Sơn nhíu mày, ông ta thật sự rất nghi ngờ, Đường Tuấn Nghĩa thật sự không nhớ nổi sao? Điện thoại di động của Kiều Bích Ngọc đột nhiên reo lên: “Kiều Bích Ngọc! Bây giờ không phải cô đang trên đường đến nhà trọ của Đường Tuấn Nghĩa đấy chứ? Cô là một người phụ nữ đã kết hôn, lại tùy tiện đến nhà trọ của một người đàn ông độc thân. Chậc chậc…

Là Lục Khánh Nam gọi tới, anh ta còn cố ý nói vô cùng to. Bên trong xe rất yên tĩnh, Mạc Cảnh Sơn cũng nghe được rõ ràng.

Cả về tình và về lý, Lục Khánh Nam đều phải giúp đỡ Quách Cao Minh.

Anh ta đúng là đang cố ý quấy rối đấy, vậy thì sao? Đường Tuấn Nghĩa làm hại anh †a phải nhận tội thay cho người khác. Dù thế nào Lục Khánh Nam cũng không tin là Đường Tuấn Nghĩa không nhớ gì. Anh ta đúng là đang giở tính nhỏ mọn, cố ý gọi điện thoại cho Kiều Bích Ngọc, cố ý làm bọn họ.

chán ghét Sắc mặc Mạc Cảnh Sơn lập tức trở nên rất khó coi, ông ta gầm lên một cách giận dũ: “Cậu cứ yên tâm đi! Bây giờ, chúng tôi đang lái xe đến nhà họ Quách!” Trong lòng Kiều Bích Ngọc đã âm thầm mắng chửi Lục Khánh Nam một ngàn lần.

Đột nhiên cô cũng có cảm giác cẩn thận, cắt đứt cuộc gọi rồi nhìn về phía Đường Tuấn Nghĩa, cô cũng không muốn giữa mình và Đường Tuấn Nghĩa có điều gì ngăn cách.

Mặc dù Đường Tuấn Nghĩa vẫn đang nhìn chằm chằm vào năm ngón tay bị thương của mình, cũng không ngẩng đầu, nhưng anh ta nói với cô: “Cục cưng! Tôi sẽ tự chăm sóc cho bản thân mình!” Xe dừng ở cửa nhà họ Quách, Kiều Bích Ngọc xuống xe. Hình như Mạc Cảnh Sơn rất ức giận, lập tức khởi động xe. Kiều Bích Ngọc đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng chiếc xe đang nhanh chóng rời đi Không biết tại sao, cô đột nhiên cảm thấy mình rất có lỗi với Mạc Cảnh Sơn, có lỗi với Đường Tuấn Nghĩa, giống như cô đã phản bội họ.

Khi con người trưởng thành, dù cố gắng duy trì quan hệ, nhưng lòng người vẫn sẽ đổi thay ư?

Chương 452: Tôi yêu em



Kiều Bích Ngọc quay về Biệt thự Uyển Như, bác Lan Quế vô cùng nhiệt tình, đấy cô.

vào phòng bếp, cho cô ăn canh trước, sau đó còn nói là mình đã chuẩn bị riêng cho cô món súp bồ câu nấu đậu xanh. Gần đây cô thức đêm quá nhiều, cơ thể có dấu hiệu nhiệt người, rất thích hợp ăn món này.

“Mùi vị thế nào? Mợ chủ thích mùi vị này không?” Bác Lan Quế là người chăm lo việc.

ăn uống của cô, bình thường bà ta luôn làm việc hết lòng hết dạ.

Kiều Bích Ngọc rất biết ơn bà ta, bác Lan Quế đối xử với cô rất tốt, thân thiết như người thân trong gia đình vậy. Tất nhiên cô cũng biết là người nhà họ Quách đối xử rất tốt với cô là vì nể mặt Quách Cao Minh.

“Hai ngày nay, hình như cậu Cao Minh không cảm thấy ngon miệng, cậu ấy ăn rất ít, có vẻ tâm trạng cậu ấy không tốt lắm!” Trong khi cô ăn canh, bác Lan Quế cân nhắc rồi thừa cơ nhắc đến Quách Cao Minh.

Nghe giọng điệu của bà ta, có vẻ bà ta có chuyện muốn cầu xin cô, cô buông chén muỗng xuống: “Quách Cao Minh nổi giận với bác à?” Tất cả người giúp việc trong nhà họ Quách đều vô cùng sợ Quách Cao Minh.

Nhiều gia đình nhà giàu có chuyện nữ giúp việc quyến rũ, dụ dỗ ông chủ, nhưng trong nhà họ Quách lại không thể xuất hiện chuyện.

này… Bởi vì tất cả nữ giúp việc đều sợ Quách Cao Minh, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ khi đứng trước mặt anh. Thỉnh thoảng có một vài nữ giúp giúp việc mắc sai lầm, chạy đến nhờ cô xin anh tha thứ.

“Thật ra cậu Cao Minh cũng rất hiếm khi nổi giận với người giúp việc.” Bác Lan Quế vừa múc thêm cho cô một chén canh đầy, vừa nhẹ giọng nói: “Lần cậu ấy nổi giận nghiêm trọng nhất là do bọn họ không tôn trọng mợ chủ, mợ chủ chạy ra ngoài, cậu chủ lại nối giận đùng đùng” Người giúp việc của nhà họ Quách sợ hãi Quách Cao Minh, không phải vì tính tình anh rất nóng nảy, chủ yếu là vì anh rất lạnh nhạt.

Tính tình đã có từ lúc sinh ra, người giúp việc sợ sệt cũng giống như một loại bản năng không dám gây chuyện.

Nghe bà ta nói vậy, Kiều Bích Ngọc tự.

lẩm bẩm: “Tôi còn tưởng là anh ta lại nổi giận với ai đó.” Bác Lan Quế bật cười thành tiếng: “Đối với người ngoài, cậu Cao Minh không quan tâm hay phản ứng nhiều như vậy đâu” Những lời này làm Kiểu Bích Ngọc phải suy nghĩ. Nói vậy cũng đúng, không có ai có thế làm anh tức giận, chắc là sau khi cưới cô, anh mới thường xuyên bực bội, giận dữ: “Hôm nay, tôi dẫn vài nữ giúp việc vào phòng làm việc của cậu chủ để quét dọn, rong khi dọn dẹp, chúng tôi phát hiện có khá Bác Lan Quế nhìn cô và thật nhiều tàn thuốc lòng khuyên nhủ: “Hình như hai ngày nay, tâm trạng cậu Cao Minh không tốt lắm. Nếu mợ chủ có thời gian rảnh, mợ nên trò chuyện, tâm sự với cậu một lát, khuyên nhủ cậu chú để có chuyện gì thì cậu ấy cứ nói ra, chứ: chuyện gì cũng giữ trong lòng thì cậu ấy sẽ rất khó chịu.” “Tôi biết rồi!” Tâm trạng Kiều Bích Ngọc hơi phức tạp, cô gật đầu đồng ý với bác Lan Quế.

C6 cũng biết có lẽ hai ngày nay, Quách Cao Minh buồn phiền vì chuyện của Đường Tuấn Nghĩa. Cô cũng từng bắt gặp anh đang buồn bực không vui, im lặng hút thuốc.

Cô dùng súp xong, đứng dậy lên lầu, đi về phía phòng làm việc của anh.

Trong lòng Kiều Bích Ngọc hơi buồn bực, cô còn không quan tâm anh bắng bác Lan Quế.

Cô bước vào phòng làm việc, còn tưởng là anh đang tức giận, nhưng cô phát hiện Quách Cao Minh đang xem video một mình, hình như tâm trạng anh cũng không tệ lắm.

Trong phòng làm việc, Quách Cao Minh ngồi trước bàn đọc sách, trên màn hình đang phát ra hình ảnh, anh xem rất chăm chú, giống như có gì đó hấp dẫn anh. Đôi mắt từ trước đến nay vẫn lạnh nhạt lại thoáng qua vẻ ngạc nhiên, sau đó anh hơi nhếch môi, nở một nụ cười nhẹ.

“Anh đang làm gì thế?” Lúc Kiều Bích Ngọc mở miệng, Quách.

Cao Minh mới chú ý đến cô. Cũng chỉ có có mới có thế tự do ra vào phòng làm việc của anh thế này.

Quách Cao Minh vẫn chưa trả lời, Kiều Bích Ngọc đã nghe thấy từ trong màn hình truyền ra một giọng nói quen thuộc, cô ta lập tức bước lại gần, ngay sau đó cô hét to lên một cách giận dữ: ‘Aaaaaa! Đừng xem! Đừng xem nữa!” C6 lập tức ngăn cán trước màn ảnh một cách ngang ngược, không muốn đế anh xem những thứ này.

Những cảnh này đúng là rất mất mặt” Trong màn hình là Kiều Bích Ngọc lúc năm tuổi. Khi đó, cô bị người nhà ép buộc đi học Piano. Từ khi sinh ra, cô đã rất năng động, lúc nào cũng giống như một chú thỏ, thích tung tăng khắp nơi. Nếu muốn cô ngồi trước đàn Piano, ngoan ngoãn luyện tập, đàn lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác thì đúng là một chuyên quá đau khố.

Nhưng thầy giáo dạy Piano lại rất dữ, vì vậy lúc đó Kiều Bích Ngọc vừa khóc vừa đánh đàn, còn nức nở băng giọng điệu non nớt ngây thơ của mình: “Con không muốn học… Con không muốn học.

Một cô bé xinh xắn và đáng yêu, mặc một chiếc váy xinh đẹp kiếu Anh, buộc tóc đuôi gà, ngồi trước một chiếc đàn Piano đẹp mắt, nhưng cô bé vừa khóc to một cách oan ức, vừa dùng đôi bàn tay mũm mĩm và nhỏ bé để đàn từng nốt nhạc một cách trung thực.

Cảnh tượng này vô cùng thú vị Quách Cao Minh thấy vậy, dường như trên mí mắt cũng nhuộm đẫm nụ cười.

Hiếm khi Kiều Bích Ngọc nhìn thấy anh cười, dù mất mặt cũng không thèm ngăn cản nữa, để anh nhìn cho đã đi. Nhưng cô vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tại sao lại nhìn những thứ này? Quách Cao Minh nhìn cô nhưng không trả lời câu hỏi của cô.

452-1.jpg


Kiều Bích Ngọc muốn mở miệng nói thêm điều gì, Quách Cao Minh phản ứng rất nhanh, anh lập tức bật dậy khỏi ghế và bỏ lại một câu: “Tôi còn bận chuyện khác, phải đi ra ngoài một chuyến…

Hình như anh đang trốn tránh cô.

“Anh định đi đâu! Trước hết, anh nên xuống lầu ăn cơm đi đã” Kiều Bích Ngọc đi ới, ôm chặt lấy anh từ phía sau.

Quách Cao Minh lập tức dừng bước.

Dường như anh không ngờ là cô sẽ ôm chầm lấy mình, toàn thân Quách Cao Minh cứng đờ một lát, sau đó anh mới mở miệng nói nhỏ: “Tôi không cảm thấy đói bụng.” “Vậy anh đi ngủ với tôi đi!” Kiều Bích Ngọc bật thốt ra một câu làm người ta ngạc nhiên.

Quách Cao Minh xoay người, anh nhìn cô với ánh mắt vô cùng phức tạp Lời vừa ra khỏi miệng, Kiều Bích Ngọc cũng tự cảm thấy hơi ngạc nhiên, cô lập tức giải thích một cách vội vàng: “Tôi… Ý tôi là gần đây mọi người đều rất bận, đều không ngon giấc. Trước hết anh đừng ra ngoài, lên giường nắm một lát với tôi..” Thấy anh vẫn không phản ứng, cô cảm thấy hơi chột dạ, dứt khoát giở trò, không thèm nói đạo lý: “Này! Gần đây tôi không ngon giấc khi ngủ một mình. Anh đừng thức suốt, cứ công tác cả đêm. Cả ngày lẫn đêm tôi chỉ nhìn thấy anh vài lần, đa số thời gian anh đều biến mất không thấy tăm hơi” Hai người nằm trên giường lớn, cũng không làm chuyện người lớn. Quách Cao Minh nghiêng người, ôm chặt lấy cô, chỉ đơn giản dựa sát vào nhau, sau đó người đàn ông này nhanh chóng hít thở đều đều, lập tức chìm vào giấc ngủ sâu.

452-2.jpg


Quách Cao Minh ngủ một giấc sâu Đợi đến khi anh ngủ đủ, tự nhiên tỉnh dậy, ngoài cửa sổ đã tối đen. Ngay khí anh tỉnh lại, người phụ nữ năm bên cạnh anh cũng lập tức mở mắt ra.

Kiều Bích Ngọc vẫn còn mơ mơ màng màng, cô bật thốt lên một cách tự nhiên: “Cuối cùng anh cũng dậy rồi! “Tôi ngủ rất lâu à?” Giọng Quách Cao Minh hơi khàn khàn, anh quay đầu nhìn về phía đồng hồ treo tường. Bây giờ đã là năm giờ, vừa tờ mờ sáng, chẳng trách ngoài cửa sổ vẫn tối đen như vậy.

Anh ngủ từ năm giờ chiều, đến tận năm giờ sáng, tống công mười hai tiếng đồng hồ, Bản thân Quách Cao Minh cũng cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi, chưa bao giờ anh ngủ lâu như vậy.

“Tôi đã tỉnh rất nhiều lần rồi” Kiều Bích Ngọc bị anh ôm cả đêm, toàn thân đều mỏi nhừ, cô giơ tay hoạt động một chút: “Nhiệt độ cơ thể anh hơi cao, có lẽ anh bị cảm rồi!” Nói xong, cô vội vàng giơ tay lấy nhiệt kế ở tú đầu giường, sau đó xoay người, cúi xuống nằm trên người Quách Cao Minh: “Anh nằm yên, đừng động đậy!” Cô dùng nhiệt kế đo nhiệt độ trong tai anh. 37,5 độ C! nhiệt độ cơ thể hơi cao.

“Đo thêm một lần để chính xác hơn…” Cô đè lại cái đầu to của anh.

Kiều Bích Ngọc hoàn toàn không cảm thấy là động tác của mình có gì mập mờ, không biết là mình mê người cỡ nào. Cô thấy nắm trên thân người đàn ông của mình cũng chỉ là chuyện bình thường thôi mà.

Quách Cao Minh cũng rất vui lòng để cô đè trên người mình. Nhìn trên gò má cô đầy vẻ nghiêm túc, chăm chú nghiên cứu nhiệt kế, đột nhiên anh âm thầm nở nụ cười, hai tay bò lên vòng eo của cô: “Em không ăn tối 32” Giọng nói của anh có thêm một chút khàn khàn, tăng thêm vẻ mập mờ.

Cô nói là mình đã tỉnh mấy lần, nhìn dáng vẻ vươn vai của cô, anh biết là cô vẫn luôn nắm bên cạnh anh, để anh ngủ mà chưa hề đứng dậy.

“Tôi không cảm thấy đói bụng, nhưng tôi rất muốn vào nhà vệ sinh” Kiều Bích Ngọc lập tức oán trách không hề nể mặt.

Lúc về nhà cô có ăn hai chén canh. Bởi vì thấy anh mệt mỏi và ngủ rất sâu, nên cô mới nằm im, sợ đánh thức anh, nếu không cô đã đẩy anh ra từ sớm. Cô nín rất lâu rồi! Quách Cao Minh thấy cô đang trách móc, anh đột nhiên bật cười thành tiếng, trong lòng dâng lên đầy tình yêu, nhanh chóng xoay người đè cô dưới thân mình rồi hôn lên đôi môi của cô.

“Kiều Bích Ngọc!” Anh gọi tên cô bằng giọng khàn khàn, nhưng một câu đại diện cho trăm ngàn lời muốn nói Cô là vợ anh. Đây là sự thật!

Chương 453: Quách Cao Minh không ghen sao



Kiều Bích Ngọc xin phép công ty nghỉ một tháng. Hôm nay là thứ hai, cô vừa trở lại công ty đã nhận được không ít ánh mắt lạnh lùng “Cô ta nghĩ công ty này là của nhà mình sao? Cứ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi”

“Nếu cô ta là người có tiền thì đừng đi làm nữa, chúng ta cũng không rảnh hầu hạ cô ta… Loại người chỉ biết tăng thêm phiền phức cho người khác!” Khi nhìn thấy cô ta, Châu Mỹ Duy lập tức xông tới, kéo cô vào phòng trà nước: “Tại sao mình nhắn tin cho cậu mà cậu lại không trả lời? Dạo này, Bùi Hưng Nam cứ châm chọc suốt ngày, bảo là cậu đang bận…” “Mình tìm được Đường Tuấn Nghĩa rồi!”

Kiều Bích Ngọc nói đúng sự thật với cô ấy: “Anh ấy cũng là ông chủ của công ty này: “Cái gì?” Mỹ Duy vẫn chưa kịp phản ứng: “Đường Tuấn Nghĩa ư?” Tại sao tự nhiên lại nhắc đến tên Đường Tuấn Nghĩa, hơn nữa anh ta còn trở thành ông chủ của công ty này? Đột nhiên, một tia sáng xẹt qua trong đầu Châu Mỹ Duy, chẳng trách lúc trước công ty này lại nhận hai người các cô, hóa ra các cô thật sự đi vào bằng cửa sau, có người giúp đỡ.

“Gần đây mình vẫn không thể ngủ ngon giấc, người nhà họ Quách còn tưởng là mình bị suy nhược thần kinh, mỗi ngày đều để mình uống thuốc rồi khám bác sĩ tâm lý…” Kiều Bích Ngọc liên tục than phiền với bạn thân của mình một lát.

“Tại sao cậu không nói với mình? Tại sao phải đi khám bác sĩ tâm lý? Có vấn đề gì rồi?” Châu Mỹ Duy thật sự giật mình. Cô ấy chỉ nghĩ là cô rảnh rỗi ở nhà, không ngờ trong thời gian này lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy.

“Mình rất bình thường mà, cậu không phải lo, mình không sao cải!” Kiều Bích Ngọc bực mình giậm chân, vẫn tự lầm bẩm.

Dù sao sau khi cô ném đồng tiền cổ ra ngoài phòng ngủ, cô cũng không nhìn thấy nó nữa. Chuyện bậy bạ cứ xuất hiện hết lần này đến lần khác, làm hại cô bị người ta nghĩ là đầu óc có vấn đề.

Kiều Bích Ngọc cũng không muốn tìm hiếu… Tại sao chỉ có một mình cô có thế nghe thấy giọng nói kia? Giám đốc công ty cũng hoàn toàn không có một lời trách cứ cô vì chuyện xin nghỉ, còn cười cười với vẻ lấy lòng, nói với cô là công ty cũng không bận lắm, nếu trong nhà có việc gì gấp, hoàn toàn có thế xử lý trước, đây là chuyện dễ hiểu thôi, công ty luôn luôn quan †âm và thông cảm cho tất cả nhân viên.

Kiều Bích Ngọc lập tức trở thành đối tượng bị các đồng nghiệp thù ghét, cô rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng, Vì Kiều Bích Ngọc xin nghỉ một tháng không có lý do, hơn nữa còn được Quản lý đối xử đặc biệt, trong lòng gái mập cũng hơi tức tối, cô ta ôm một chồng văn kiện lớn, thả trước mặt cô rồi xụ mặt: “Cô phải xem hết tất cả những kế hoạch này! Ngày mai, tổ chúng †a muốn mở cuộc họp, cần dùng đến chúng “Tất cả sao?” “Tổ trưởng nói là cô phải xem hết tất cả, công ty không nhận những người chẳng được tích sự gì, đừng kéo chân chúng tôi” Vẻ mặt gái mập vẫn không hề thay đổi, cô ta chỉ chuyển lời tổ trưởng rồi xoay người rời đi.

Kiều Bích Ngọc lập tức nhíu mày: “Cái này… Có khi nào mấy người họ đang cố ý gây khó dễ cho mình không?” “Cậu cứ xem mấy bản kế hoạch gần đây nhất là được rồi, cứ dựa theo ngày tháng đấy! Trước hết, mình sắp xếp cho cậu một số hạng mục. Cậu xin phép một tháng không đến công ty, nên đã chậm trễ…” Mỹ Duy tiến đến, nói nhỏ bên tai cô: “Nếu Tổ trưởng của các cậu căn nhãn, có nói gì với cậu thì cậu cứ coi như gió thoảng bên tai là được, đừng bao giờ cãi lại” Nếu không sẽ càng gây thù chuốc oán.

Đã đến công ty làm việc, muốn kiểm được tiền thì phải tuân thủ quy định, nếu không thì về nhà ăn bám đi Châu Mỹ Duy lại nhịn không được, tò mò hỏi thêm một câu: “Quách Cao Minh thật sự đồng ý để cậu tiếp tục đi làm ở công ty này.

ăm Kiều Bích Ngọc đã ngồi vào bàn làm việc, chuẩn bị lật xem một chồng văn kiện kia. Cô ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy và hỏi ngược lại: “Tạo sao anh ấy lại không đồng ý để mình đi làm?” “Đúng vậy! Chẳng phải vừa rồi cậu đã nói Đường Tuấn Nghĩa là ông chủ của công ty này à…” Châu Mỹ Duy cũng cảm thấy mình không tiện nói quá rõ ràng, đây là quan hệ giữa nam và nữ, cũng không dễ dàng xử lý, Kiều Bích Ngọc không thèm quan tâm, tiếp tục cúi đầu làm việc, chỉ vứt ra một câu: “Anh cả nhà họ Lục cũng là ông chủ của công ty này” Châu Mỹ Duy lại càng bưồn bực, hai chuyện này vốn không giống nhau mà.

*Ý mình là… Chu Hạo Nhiên đã từng nói… Hình như tâm trạng Quách Cao Minh.

không được tốt cho lắm…” Cô ấy đã nói rất rõ ràng tồi mà! Quách Cao Minh không ghen à? “Quách Cao Minh không sao cả!” Kiều Bích Ngọc nói một cách dứt khoát, ngược lại cô còn nói cho Mỹ Duy biết: Gần đây Bùi Hưng Nam có một vài ý kiến đối với mình… Vì thời gian trước mình có nghỉ ngờ là mấy người bọn họ đã đánh Đường Tuấn Nghĩa. Bùi Hưng Nam và Lục Khánh Nam cảm thấy là mình không tin tưởng bọn họ. Dù sao trước khi bọn họ vẫn chưa điều tra ra, không biết là ai đã đánh Đường Tuấn Nghĩa, làm anh ấy bị thương như vậy, tạm thời mình sẽ không đến nhà họ Bùi tìm cậu, để tránh gặp phải Bùi Hưng Nam, như vậy sẽ rất lúng túng” Trên mặt Châu Mỹ Duy đầy vẻ sửng sốt.

“Mấy người họ đánh Đường Tuấn Nghĩa y Kiều Bích Ngọc vừa định nói: “Chắc là không phải!”, có một bóng người cao to từ phòng khách bước ra, Lục Khánh Nam đến.

trước mặt hai người, sắc mặt trở nên tối tăm, anh ta cần răng nghiến lợi, gần từng chữ một: “Tôi đã nói là chúng tôi không đánh anh tạt Kiều Bích Ngọc cố ý không thèm phản ứng với anh ta, cô chỉ ‘À!” một tiếng rồi lại vùi đầu làm việc, tiếp tục xem đống văn kiện hạng mục kia.

“Kiều Bích Ngọc! Chẳng trách quan hệ xung quanh cô kém như vậy” Lục Khánh Nam nhìn thấy một chồng văn kiện lớn trước mặt cô, cũng biết là cô bị đồng nghiệp xa lánh, lập tức châm chọc cô: ”… Thanh Châu.

còn biết xã giao hơn cô. Cô nên xem lại tính tình tồi tệ của mình đi!” Quách Thanh Châu ngoan ngoãn đến công ty đi làm một tháng, bị bố trí khá nhiều công việc văn phòng, chỉ là kiểm tra xem những hợp đồng đã ký có nơi nào còn thiếu sót gì không, công việc rất nhẹ, lúc các đồng nghiệp trao đổi văn kiện còn vừa nói vừa cười. Mặc dù Quách Thanh Châu cũng không nói lời nào, nhưng cũng sẽ gật đầu với những người khác một cách lịch sự.

Kiều Bích Ngọc nhìn về phía Quách Thanh Châu, cô ta rất ngoan ngoãn, im lặng cúi đầu đánh máy, có vẻ như một cô bé ngây thơ trong sáng.

Không ngờ Quách Thanh Châu thật sự có ‘thể hòa mình vào tập thể trong công ty.

*,.Bích Ngọc! Cô thật sự đi làm ở công ty tôi à?” Một giọng nói cắt đứt ánh nhìn của cô, toàn thân Lục Khánh Phong đã thay một bộ đồ Tây đen, giày da đen, vừa giỏi giang vừa đẹp trai, giọng nói vừa tự nhiên vừa hiền hòa.

Lục Khánh Phong nở một nụ cười, trêu ghẹo cô: “Công ty nhận cô đúng là nhận được một con mèo may mắn!” “Anh Lục!” Kiều Bích Ngọc cũng quá quen Lục Khánh Phong, nhưng đối phương tự nhận mình như một người anh cả, cô cũng biết lẳng nghe.

Kiều Bích Ngọc cũng không phải là một người phụ nữ tự khó xử cô mở miệng hỏi một cách trực tiếp: “Anh Lục! Anh đã nhớ lại những chuyện lúc trước chưa?” “Vẫn chưa!” Lục Khánh Phong nói đúng sự thật với cô.

Anh ta vỗ vỗ lên bờ vai c‹ Nhưng tôi có cảm giác, lúc trước Đường Tuấn Nghĩa đã giúp đỡ tôi. Hình như tôi còn giữ được cái mạng nhỏ của mình, cũng là nhờ anh ta đã cố gảng cứu văn” Kiều Bích Ngọc cũng thật sự không ngờ là Lục Khánh Phong lại nói như vậy: “Thật à?” “Anh cải Anh đừng dỗ dành cô ta. Rõ ràng là Đường Tuấn Nghĩa tìm anh, nhờ anh giúp đỡ, tại sao lại là anh ta giúp đỡ anh chứ?” Lục Khánh Nam nghe không nổi nữa, lập tức nhảy ra bác bỏ.

Lục Khánh Phong quay đầu, lạnh lùng trừng em trai mình: “Em im miệng cho anh!” Thân là anh cả, khí thế của Lục Khánh Phong hơn xa, có thể trực tiếp đè bẹp mấy đứa em trai mình, Lục Khánh Nam thường bị anh ta dạy dỗ.

Lục Khánh Nam cũng rất biết điều, cũng không tiếp tục nói nhiều, chỉ dám nhỏ giọng than phiền: “Tôi thật sự không hiểu được, tại sao các người cứ thiên vị Đường Tuấn Nghĩa như vậy chứ? Anh ta cũng đâu phải là loại người tốt lành gì!” Lục Khánh Phong dặn dò Giám đốc công ty, tối nay anh ta mời tất cả nhân viên trong công ty dùng bữa, chúc mừng anh ta – Ông chủ không xứng chức của họ đã về công ty sau một thời gian dài như vậy.

Ông chủ mời cơm, tất nhiên tất cả mọi người đều vui mừng, cũng ít ý kiến riêng về Kiều Bích Ngọc hơn một chút. Trong phòng làm việc, mọi người đều vừa nói vừa cười vừa bận rộn làm việc.

“Đường Tuấn Nghĩa chăm sóc công ty rất tốt, mọi chuyện đều được xử lý rổ ràng” Lục Khánh Phong dạo một vòng trong công ty, anh ta phát hiện bàn ghế đã được đổi mới, cả máy pha cà phê trong phòng phòng trà nước cũng được thay đối Công ty chuyển thua thành thẳng, gần đây lợi nhuận cũng rất tốt. Thật ra anh ta cũng biết, công ty của anh ta xuất hiện mấy người phụ nữ may mãn, vợ của Bùi Hưng Nam, cháu dâu của nhà họ Quách, ngay cả cô chủ của nhà họ Quách cũng đến đây. Thật sự quá tốt rồi! Vào buối trưa, các đồng nghiệp xuống lầu tìm kiếm chỗ dùng bữa trưa, họ cũng đang bàn luận là buổi tối nên ăn cơm ở khách sạn nào, sau khi ăn xong lại đến quán rượu nào đế tiếp tục tăng hai. Tâm trạng mọi người đều rất vui vẻ.

Trong phòng làm việc, chỉ còn Kiều Bích Ngọc đang tiếp tục canh giữ ở bàn làm việc của mình, tay trái cầm một miếng bánh quy cho vào miệng, tay phải tiếp tục xem giấy tờ.

“Chị dâu!” Quách Thanh Châu bước tới, chào hỏi với cô.

Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu theo bản năng: “Có chuyện gì vậy?” Cô dùng chân đẩy một cái, ghế ngồi lập tức trượt ra sau, tạo thành một khoảng cách với cô ta.

Cô để phòng một cách rõ ràng như vậy, dù Quách Thanh Châu rất hướng nội nhưng vẫn nhận ra được, cô ta sợ hãi nhút nhát cúi đầu. Một lúc lâ, cô ta mới lấy ra một hộp đồ ăn và đặt lên bàn làm việc của cô.

Kiều Bích Ngọc cũng nhận ra, đây là hộp đồ ăn mà nhà họ Quách chuyên dùng để chuẩn bị cơm trưa cho mấy người các cô. Có lẽ nhà họ Quách vừa mang đến cho Quách Thanh Châu Quách Thanh Châu mang bữa trưa của cô ta đưa cho cô à “Tôi không cần đâu, em hãy lấy về đi!” Kiều Bích Ngọc từ chối một cách dứt khoát Quách Thanh Châu giống như không biết mình đã làm sai điều gì, cô ta ngẩng đầu, một đôi mắt trong veo đang lóe lên vẻ lo lắng và sợ hãi: “Chị…Chị dâu..” Cô ta lắp bắp mở miệng.

453-1.jpg


Dáng vẻ như bé thỏ trắng của Quách Thanh Châu làm người ta cảm thấy không nỡ †o tiếng với cô ta. Khi nói chuyện với cô ta, các đồng nghiệp cũng nhỏ giọng nhẹ nhàng theo bản năng Minh sợ ăn xong mình sẽ chết không kịp ngáp ngay trong văn phòng” Kiều Bích Ngọc nhỏ giọng châm chọc, cầm lấy một phần cơm mà Châu Mỹ Duy vừa mang về, lập tức mở ra ăn. Cô thật sự đói bụng, nhưng bây giờ cô không đủ can đảm ăn bữa trưa mà Quách Thanh Châu đưa.

Châu Mỹ Duy chỉ coi là cô đang nói đùa Cô ấy cảm thấy vô cùng kỳ lạ: “Minh thật sự không nhớ rõ, từ khi nào cậu bắt đầu đề phòng cô ta như vậy. Hình như trước kia quan hệ giữa cậu và cô ta cũng khá tốt mà” Kiều Bích Ngọc lắc đầu, cũng không muốn nói nhiều.

Mặc dù cô không có bằng chứng cụ thể, nhưng Quách Thanh Châu quá quái lạ, dù sao cô cũng không muốn tiếp xúc với cô ta.

“Tối nay tôi không về nhà ăn cơm. Thanh Châu à? Tôi cũng không biết cô ấy thế nào” Kiều Bích Ngọc đang nói chuyện điện thoại với bác Lan Quế, cô nghiêng đầu nhìn về phía Quách Thanh Châu dường như như có hai đồng nghiệp nữ đang đứng cạnh cô ta, họ cũng đang nói về chuyện tối nay cùng nhau đi ăn.

“Đến công ty, cô Thanh Châu có ổn không hả mợ?” Bác Lan Quế khá lo lắng.

*ô ấy tạo quan hệ còn giỏi hơn tôi.” Giọng điệu của Kiều Bích Ngọc cứng đờ: “O6 lẽ cô ta sẽ đi ăn cùng với chúng tôi luôn.

Ông nội nói là muốn để cô ta tiếp xúc với tập thế nhiều hơn, vậy cứ đế cô ta đi đi. Nếu nửa đường cô ta muốn về nhà họ Quách, tôi sẽ gọi điện cho các người” “Vậy thì làm phiền mợ chủ, mong mợ trông nom cô Thanh Châu một chút!” Bác Lan Quế lịch sự dặn đi dặn lại. Thông qua giọng nói, bà ta cũng lờ mờ cảm thấy là Kiều Bích Ngọc không quá thích Quách Thanh Châu Một bàn có hai mươi bốn món ăn vừa ngon vừa đắt, mọi người vây xung quanh cùng nhau thưởng thức, tâm trạng đều rất vui vẻ.

Gái mập ngồi phía bên phải Kiều Bích Ngọc, đang dùng sức mạnh với một cái “chân dài” của một con cua hoàng đế. Vừa ăn thịt cua tươi ngon, vừa tỏ vẻ vô cùng hạnh phúc: “Kiều Bích Ngọc! Món này ngon quát Cô cũng ăn thử xem” “Hồi trưa tôi ăn hơi nhiều rồi. Bây giờ vẫn chưa cảm thấy đói bụng” Thật ra gái mập cũng không quá tức giận với cô, chỉ cần ăn một bữa ngon lành cũng đủ để kéo cô ta về phía mình: “Haizz… Sao cô lại ngốc như vậy chứ? Mọi người đều biết rõ tối nay sẽ dùng bữa cùng nhau, buổi trưa chỉ cần tùy tiện ăn một chút là được rồi. Cô như vậy đúng là phung phí mài” Phùng Ngọc Dung – Tổ trưởng của các cô có thái độ hiền hòa hơn một chút, cô ta sờ sờ ý, nhỏ giọng hỏi cô: ‘Kiều Bích Ngọc! Cô rất thân với ông chủ của chúng ta à?” “Hiện tại, anh Lục đang độc thân.” Kiều.

Bích Ngọc cũng biết cô ta đang có ý định gì Cả bàn của cô đều là nữ đồng bào, nghe thất tin tức này, mọi người lập tức cảm thấy vô cùng vui vẻ.

“Vậy cô có thể nói cho chúng tôi một vài thông tin về anh ta không? Ví dụ như nhà anh †a ở đâu? Anh ta thích loại phụ nữ như thế nào? Anh ta thích món gì nhất?” Lục Khánh Phong đẹp trai phong độ, tính tình chín chẩn, bình tĩnh, hơn nữa thanh danh của anh ta tốt hơn nhiều so với cậu em trai Lục Khánh Phong của mình. Hình như mọi người đều chưa từng nghe những tin đồn nhảm về anh ta, nếu như có thế câu được con rùa vàng này.

453-2.jpg


Một người trong đó ghen tị nói với cô: “Kiều Bích Ngọc! Cô kết hôn rồi đấy! Cô đừng quên mình là người phụ nữ đã lập gia đình.

Chẳng lẽ cô cũng muốn cạnh tranh với chúng tôi à” Kiều Bích Ngọc không muốn tiếp tục trò chuyện với mấy người các cô. Cô đứng dậy, cầm lấy túi xách đỏ, chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh. Nhưng Phùng Ngọc Dung vẫn muốn hỏi tiếp, cô ta kéo cô một cái: “Đừng đi mà! Ngồi xuống đi! Chúng ta tiếp tục trò chuyện một lát.

“Này! Cô đừng kéo tôi!” Túi xách của cô đang mở và thuộc loại không có dây két, đột nhiên bị kéo lại, đồ vật trong túi xách cũng bị đố ra ngoài.

Mấy người đồng nghiệp liếc nhìn những đồ trang điểm vừa rơi từ trong túi xách cô ra, mấy thứ này cũng không rẻ đâu. Mấy người họ còn định tìm hiểu thông tin từ miệng cô, cho nên vô cùng ân cần nhặt đồ giúp cô.

Sắc mặt Kiều Bích Ngọc trở nên tối tăm, cô cũng ngồi xuống thu nhặt, nhưng khi cô vừa nhặt lên một đồng xu cổ màu đen, trong nháy mắt sắc mặt cô lập tức thay đổi.

“Tại sao mày cứ đi theo tao vậy?” Đúng là hồn ma không tiêu tan.

Nó nói: “Tôi biết tại sao Đường Tuấn Nghĩa lại bị thương…” Kiều Bích Ngọc cản răng nghiến lợi: “Tao không muốn biết chuyện này…” “Anh ta tự mình hại mình” Giọng nói này lúc ẩn lúc hiện, biến hóa liên tục, nhưng lại vô cùng chắc chắn.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom