• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chương 436-438

Chương 436: Người phụ nữ không tranh giành đố ky ất sẽ được quả ngọt



“Tôi hoang tưởng…

Đột nhiên, khuôn mặt của Diệp Vân trở nên dữ tợn.

Cô ta vô một cái mạnh lên bàn rồi đứng dậy, nghiêng người về phía trước và hét vào mặt cô hết sức có thể: “Mẹ của cô mới bị bệnh hoang tưởng đấy, Cung Nhã Trang kia mới là một con người ích kỷ tư lợi”

“Người bên ngoài đều nói Cung Nhã Trang là một hoa hậu tuyệt sắc ở thời đại của bà ta, là bà hoàng của piano trong giới âm nhạc, tính khí dung tục…bà ta, thứ phụ nữ: chết tiệt đó không bao giờ là thứ gì tốt lành cả, bà ta cũng chỉ đang phô trương, căn bản chẳng ra cái gì cả”

Diệp Vân nhìn vẻ mặt khó coi của Kiều Bích Ngọc, những ký ức mà cô ta từng rất căm ghét bồng ủa về, rồi cô ta trở nên điên cưỡng: “Mẹ cô ăn ngủ với mấy tên đàn ông lạ trong khách sạn, mang thai của tên đàn ông kia thì bỏ đi, bà ta cứ thế mà mang thai một đứa con ngoài dã thú như cô mà đám cưới với Kiều Văn Vũ, sau khi sinh cô ra mà bà ta vẫn không chịu an phận thủ thường, cả ngày chỉ biết chờ tên đàn ông kia quay lại tìm bà

“Rõ ràng bà ta không yêu Kiều Văn Vũ, mà chỉ lợi dụng ông ấy, một người dối người lấy tiếng như bà ta dựa vào đâu mà lại đấy tôi xuống lầu khiến tôi phải sảy thai, đó mới chính là đứa con ruột của nhà họ Kiều!”

“Cô có biết mẹ cô tàn nhắn đến mức nào không, bà ta không chỉ ra tay với tôi thôi đâu…mà còn cho cô uống thuốc ngủ nữa đấy”

Giọng nói Diệp Vân trở nên sắc bén: “Khi cô còn bé, thì bà ta đã cho cô uống thuốc ngủ, bởi vì bà ta thấy lúc nào cô cũng khóc lóc phiền phức, hơn nữa có sinh cô ra cũng không có giá trị lợi dụng, còn tên đàn ông kia từ đầu đến cuối vốn dĩ không hề xuất hiện nữa Khóe môi cô ta khẽ nhếch lên, tỏ ý mỉa mai: “Kiều Bích Ngọc, hẳn là không ai nói cho cô biết chứ gì, đấy chính là mẹ ruột của cô đấy!” ‘Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc rất đỗi kinh ngạc.

Diệp Vân nhìn kĩ ánh mắt của cô, giống như một con rẳn nhìn chằm chẩm con mồi, từng bước một chờ đợi nhìn cô rơi vào vực sâu đau đớn hận thù.

“Sau khi người nhà họ Kiều biết được thì đã theo dõi bà ta một khoảng thời gian, nhưng làm sao một con người nham hiểm mưu mô như Cung Nhã Trang lại có thể dễ dàng dừng tay như vậy chứ, đợi khi cô lớn lên một chút, khi cô được ba tuổi, bà ta lại bắt đầu từng đợt cho cô uống thuốc ngủ…” Giọng nói trầm xuống, càng nói càng vội vàng, đến cuối cùng Diệp Vân không thể kiềm chế được mà kích động.

“Chẳng phải lúc nhỏ cô hay gặp ác mộng, còn nói nửa đêm bên cạnh giường có người sao, đó chính là mẹ ruột của cô đấy, bà ta ngồi trực ở đầu giường của cô, nghĩ cô là tên đàn ông kia mà tự lẩm bẩm một mình.” “Sau khi Kiều Văn Vũ phát hiện, ông ấy có chấp nhận không, mọi người đều nói một chàng trai nghèo như ông ấy cưới được con.

gái danh giá của nhà họ Cung, còn phải ngày ngày nhìn đứa con ngoài dã thú này, làm sao mà ông ấy còn mặt mũi được chứ” “Kiều Văn Vũ đã rất nghiêm khắc với co từ khi còn nhỏ, ông ấy luôn thuyết phục bản thân coi cô như con gái ruột của mình, nhưng mẹ của cô đã khiến ông ấy rất bồn, ông ấy.

không thể hận mẹ cô được, tóm lại tình cảm của ông ấy dành cho cô rất phức tạp. Từ nhỏ đến lớn, lúc nào cô cũng gọi ông ấy là cha, vốn dĩ trong thâm tâm Kiều Văn Vũ cũng không hy vọng có sự tồn tại của cô” Cơ thế Kiều Bích Ngọc căng thẳng và cứng đờ ra “Kiều Bích Ngọc, cô nên hận mẹ cô thì đúng hơn đấy, chính Cung Nhã Trang đã mang cô đến thế giới này, chính bà ta hại cô vừa mới sinh ra thì đã bị nhiều người tính kế ghét bỏ” Diệp Vân hét lên như trút giận, đôi đồng tử tuyệt vọng và đôi mắt hốc hác của cô ta trông như một kẻ thua cuộc, nhưng cô ta lại không cam tâm vùng vẫy đến chết.

Cô ta nói nhiều như vậy, nhưng sắc mặt của Kiều Bích Ngọc cứ vẫn như thế.

“Cha đối xử rất tốt với tôi” Dường như mọi ân oán mà Diệp Vân tích tụ đã được xóa bỏ hoàn toàn.

Sự thất vọng đến tuyệt vọng, cô ta cười một cách giểu cợt, cuối cùng cũng biến thành tự tỉ.

ôi, tại sao tôi lại gặp phải một đối thủ như cô chứ?” Dường như cô đang tự lẩm bẩm, giọng điệu cũng dần dần bình tĩnh lại, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ bối rối Diệp Vân nhìn ra thế giới tự do bên ngoài, ánh mắt cô ta đầy vẻ vô vọng, cô ta cũng đã hiểu, cô ta tranh giành cả nửa cuộc đời như vậy, nhưng ngay từ đầu cô đã chọn sai.

Còn Cung Nhã Trang thì ung dung mà bước đi, thế nhưng cô ta lại không thèm quan tâm đến người con gái của kẻ thù đang ở trước mặt cô ta Tranh đoạt để làm gì Vốn dĩ Kiều Bích Ngọc không giành dựt gì cả, mà cô chỉ vẫn đang diễn một vở kịch riêng của cuộc đời cô.

Thật nực cười và đáng buồn biết bao.

“Kiều Bích Ngọc, cô còn may mắn hơn mẹ cô đấy” Khi Diệp Vân nhìn Kiều Bích Ngọc một lần nữa bằng cái nhìn mới, thì cô ta đã thay đổi một cách rõ rệt, tự hào, trầm thấp như ‘thể cô ta vừa nói về một người lạ.

“Cô nên biết ơn ông ngoại của cô, tướng quân Cung, ống ấy sớm đã nhìn thấu tâm can của con gái lớn ông ấy, ông ngoại cô đã đích thân đưa cô về nhà họ Cung để tự nuôi dưỡng chăm sóc, ông ấy đã dạy cô một cách tuyệt vời, ông ấy dạy cô không được tranh giành, và cuối cùng cô là người chiến thẳng” Đây là lần đầu tiên Kiều Bích Ngọc nghe Diệp Vân nói một lời khen ngợi, không giống như những lời giả dối sáo rồng trước đó, cô quan sát ánh mắt của Diệp Vân, có lẽ người phụ nữ này đã mệt mỏi vì dùng hết sức tranh giành cưỡng đoạt, nhưng bây giờ cô ta không còn phản kháng nữa.

Cùng lúc đó, Kiều Bích Ngọc đã hiểu ra một đạo lý, thật ra kể từ khi Diệp Vân bắt đầu cam tâm thay đổi bản thân, thì trong lòng cô cũng đã thấu rõ rồi, cô thực sự rất hận bản thân của cô trước đây.

Vì vậy, Diệp Vân sẽ không làm tổn thương cô một lần nữa.

“Ngày trước khi đi công tác ở Nhật Bản, thì đột nhiên có một người phụ nữ bất ngờ tấn công tôi ở bệnh viện” Kiều Bích Ngọc nhìn vào mắt cô ta và chậm rãi nói: “Lúc đó cô ta dùng một bơm kim tiêm đã được một bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm sử dụng mà đâm vào tôi, động tác của cô ta rất nhanh, nên tôi không nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô ta, mà tôi chỉ chắc chắn được đó là một phụ nữ có dáng người cao gầy…

Diệp Vân nghe cô kể lại, ngay từ đầu đã thầm ngạc nhiên, quay lại nhìn cô với ánh mắt xa xăm.

“Cô nghỉ ngờ là tôi làm sao?” Diệp Vân đã đoán được chủ ý của cô.

*Nếu tôi còn nghỉ ngờ cô làm chuyện này, thì sao tôi lại bình tỉnh như vậy mà kế lại cho cô chứ” Diệp Vân nhìn cô, trong lòng cô ta cảm thấy trong lòng cứ dậy sóng, cô ta không ngờ rằng lại có một ngày cô ta bình tính ngồi nói chuyện với ‘kể thù của mình như vậy.

“Xem ra có không ít người ghét bỏ cô nhỉ” Diệp Vân không khỏi chế nhạo cô.

Có lẽ chính vì dùng tâm tư tranh giành nhiều năm như vậy nên Diệp Vân cô ta mới thấu rõ, chấp nhận số mệnh, và cũng buông bỏ Đột nhiên Diệp Vân nói cho cô biết một chuyện: “Quách Cao Minh đã từng thấm vấn ôi, anh ta nói trong khi mang thai, có một lần cô thấy khó chịu đường ruột phải nhập viện, vào buổi chiều ngày cô nhập viện bị một người phụ nữ bí ẩn cải trang thành y tá lấy gối bịt mũi và miệng của cô lại để bóp chết cô, nhưng may mản cô đã thoát được.

Sắc mặt Kiều Bích Ngọc tái nhợt đi, cô còn nhớ lúc đó cô đã phải giành dụt giữa sự sống và cái chết như thế nào, cô bị bịt miệng mũi không thở nổi Giọng Diệp Vân chậm lại, cô ta nặn từng câu chữ: “Quách Cao Minh đã thẩm vấn tôi vài vụ tai nạn liên quan đến cô, lúc đó, tôi đã tùy tiện khai ra hết… Bây giờ tôi nói cho cô biết, tin hay không thì tùy, ngoại trừ việc tôi thuê người bắt cóc cô trong chuyến du lịch năm cấp 3 đó, thì những chuyện còn lại thì tôi không hề đụng tay vào”.

Nói đến âm cuối, giọng điệu của Diệp Vân trở nên nghiêm túc hơn.

Đôi mắt của Kiều Bích Ngọc cũng chuyển từ do dự sang cảnh giác, nỗi sợ hãi vụt qua… Sự nghĩ ngờ và sợ hãi trong lòng cô tiếp tục mở rộng.

Cô biết lần này Diệp Vân không hề nói dối, vậy nên… sẽ có người luôn dõi theo và hãm hại cô không buông, thật kinh khủng.

Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc trở nên trầm ngâm, không nói thêm lời nào nữa Họ cũng không phải kiểu phụ nữ thích nói nhiều Sau khi Kiều Bích Ngọc hỏi cô ta những điều nên hỏi, thì cô liền đứng dậy rời đi, Diệp Vân thờ ơ nhìn cô, và không nói lấy một lời.

Cuộc thắm viếng trong tù kết thúc.

Theo quy định, Kiều Bích Ngọc đi xếp hàng để nhận lại điện thoại di động và túi xách của mình, vì theo quy định ở đây thì không được mang điện thoại di động và các vật dụng khác vào.

Cô lấy lại điện thoại của mình rồi đứng ở lối ra, thì cô mới nhận ra rằng có một số cuộc gọi nhỡ trong điện thoại của mình.

*Thưa cô, xin cô đợi một chút, cô vẫn còn một thứ vẫn chưa nhận…” nhân viên trại giam đột nhiên hét lên gọi cô: “Đồng xu này là của cô.

Chương 437: Câu nói lãng mạn nhất của Quách Cao Minh



“Thưa cô, xin đợi một chút, cô vẫn còn một thứ chưa nhận lại..” Nhân viên trại giam đột nhiên hét gọi cô: “Đồng xu này của cô đúng không Một đồng xu đen bạc nằm trong lòng bàn tay cô.

Cái chạm nhẹ của đồng xu khiến toàn thân cô run lên, và sống lưng cô ớn lạnh.

“Cái này…” Kiều Bích Ngọc cảm thấy.

giống như cô đang cầm trong tay một thứ gì bẩn thỉu lắm, cô muốn trả lại nó: “Cái này không phải do tôi mang đến đây!” Lúc này giọng nói của cô run lên.

Những người của phía nhà tù khá cáu kinh, và những người ở phía sau hét lên giục Kiều Bích Ngọc: “Đừng cản đường vậy chứ, lấy đồ của cô rồi mau tránh ra cho người khác còn lấy!” Nhân viên hậu cân nhà tù không có thời gian để ý đến cô.

Mỗi nhân viên bước vào thẩm vấn, ngoài tài liệu luật sư mang theo, thì điện thoại di động và các đồ dùng cá nhân khác đều phải cất trong một chiếc hộp nhỏ, không cần biết Kiều Bích Ngọc có nói đồng xu đó có phải của cô hay không, mà quả thực những vật phẩm năm trong chiếc hộp nhỏ của cô, theo quy định thì phải được trả lại đầy đủ Kiều Bích Ngọc bị đám đông phía sau đấy sang một bên, vẻ mặt cô vẫn còn đang đờ đẫn nhìn chấm chảm vào đồng tiền cố màu đen bạc.

“Rõ ràng là tối hôm qua bị Lục Khánh Nam ném vào trong hồ sen rồi mà, sao bây giờ lại…” Có một vết xước trên mặt đồng tiền cố, đó chính là vết xước khi lần trước cô bị tấn công ở Nhật Bản.

Đây là, cùng một đồng xu cổ.

Kiều Bích Ngọc đờ người ra một lúc, mặt cô tái mét đi. Các lính canh được trang bị súng của nhà tù nhận thấy có điều gì đó bất thường ở cô khi họ đi tuần tra, nên họ đã bước tới, cầm lấy một thanh sắt rồi dùng sức gõ gõ vào chiếc cửa số bên cạnh, tiếng bùm bùm vang lên, họ cảnh cáo cô: “Nhà tù là nơi quan trọng, cảm phiền hãy mau rời đi” Kiều Bích Ngọc giật mình sợ hãi, cô ngẩng mặt lên nhìn người cai ngục uy phong lãm liệt kia, rồi gật đầu lia lịa và loạng choạng bước ra ngoài “Đồng tiền cố này…

“Thật sự, là nó đã tự quay trở lại” Nó cố Ý bám víu lấy cô.

Bồng Kiều Bích Ngọc sởn cả gai ốc, cô kinh hãi rùng mình.

Đúng lúc tỉnh thần cô đang bất định, thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, thứ” âm thanh đột ngột này khiến cô kinh ngạc.

Nhìn vào dãy số quen thuộc trên màn hình điện thoại, là Quách Cao Minh gọi đến.

Kiều Bích Ngọc nhấn nút trả lời để, cô cố nén sự lo lẳng trong lòng lại, cô nói bằng giọng điệu có chút lo lắng: “Có chuyện gì vậy?” “Bây giờ em đang ở đâu!” Không ngờ, Quách Cao Minh lại vội vàng hỏi lại.

*Ở, ở công ty Cô biết Quách Cao Minh vẫn đang ở Châu u, còn người nhà họ Quách thì không biết hôm nay cô xin nghỉ phép, nên cô đương nhiên nói dối, kẻo anh lại hỏi đông hỏi tây.

Quách Cao Minh nghe cô nói vậy thì càng khó chịu hơn, rồi anh hỏi thẳng cô: “Tự nhiên em đến Hải Châu làm gì!” Anh đã chuẩn bị từ lâu, và giọng anh trở nên cứng rần hơn một chút khi nghe cô giấu diếm như vậy.

Quách Cao Minh thực sự vẫn đang ở Châu u, nhưng đột nhiên anh lại nhận được một cuộc gọi từ nhà báo rắng hôm nay cô đã lái xe ra ngoài, nhưng không phải đi làm, còn nói dối công ty là nghỉ ốm, vừa rồi còn gọi điện liên tục cho cô mà cô đã khóa máy.

Quách Cao Minh nghĩ đến việc gần đây mây liên lạc với anh cá của Lục Khánh Nam, nghe được tin tức của nhà họ Quách chuyển cho anh, thì anh đã phái người đi điều tra, còn đồ án trong tay cũng được chuyển cho cấp dưới thương lượng, còn bây giờ thì anh đang ngồi trên chuyên cơ vội vàng trở về.

Hiện tại điện thoại đã được kết nối, mà lại còn dám nói dối anh! Sắc mặt Quách Cao Minh trở nên khó coi, nhưng người phụ nữ ở đầu dây bên kia lại không có một chút ý định để giải thích, anh càng ngày càng thấy khó chịu: “Em mau nói rõ cho anh!” Kiều Bích Ngọc bị đồng tiền cổ trong tay làm cho bối rối, cô không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện khác, cô chỉ cảm thấy anh hơi làm quá không thế chấp nhận được, nên trong lòng cô cảm thấy hơi tức giận Rõ ràng anh đã sớm biết hôm nay cô không đi làm, còn tra được sáng sớm hôm nay cô còn bắt chuyến bay đường ngắn để đến thành phố Hải Châu, bây giờ anh lại còn chất vấn cô như một tội phạm, chết tiệt.

“Em không thể đến thành phố Hải Châu được sao, em xin nghỉ phép không được sao, em không thể có chút tự do cho mình được sao, anh đừng coi em như một tù nhân nữa có được không!” “Kiều Bích Ngọc!” Quách Cao Minh tức quá, không biết phải mắng cô thế nào, mà chỉ biết tức giận hết lớn tên cô, Cô, cô thế này là đang gây sự vô lý.

“Anh lại còn muốn dạy dỗ em cái muốn em câm miệng chứ gì, thật ngại quá, em không phải nhân viên của IP&6, em không phải cấp dưới của anh, anh không có quyền ra lệnh cho em phải làm gì cải” Dường như Kiều Bích Ngọc càng ngày càng tức giận.

Hai ngày nay, chính cô cũng bị những chuyện kỳ quái này làm cho phát điên, hôm nay lại còn bị Quách Cao Minh chốc tiết, nên cô mới nổi đóa vô cớ gây chuyện như vậy.

Bình thường Quách Cao Minh luôn thờ ơ với mấy chuyện bên ngoài như vậy, thế mà bây giờ anh lại tức điên lên, nghiến răng nói “Em đột nhiên xin nghỉ phép, không nghe điện thoại của ai, khiến người khác lo lầắng cho em” “Em chỉ khóa máy một tiếng đồng hồ, sáng sớm em đến thành phố Hải Châu, trước 7 giờ tối em sẽ về nhà họ Quách ngay, không cần mấy người phải lo.” Cô đã nghĩ đến chuyện này rất lâu rồi, sáng sớm vội vàng đi, trước giờ cơm tối lại quay về, không muốn để họ lo lẳng,. Thế mà đến cuối cùng, cô lại biến thành người khiến người khác phải lo lắng cho mình như vậy.

Khi nghe cô nói về sự sắp xếp của mình, cô không bị người khác ép buộc, thế là tâm trạng của Quách Cao Minh cũng dân dần tốt lên.

Suy cho cùng, anh tức giận không phải vì muốn hạn chế cô ra ngoài mà là chỉ vì lo lắng cô đột ngột sẽ gặp chuyện bất trắc.

‘Sau khi bình tĩnh lại, anh cố hết sức dùng giọng điệu ôn hòa hơn để dõ dành: “Em đột nhiên đến Hải Châu làm gì vậy?” Tính khí hung dữ của Kiều Bích Ngọc.

cũng dịu đi khi nghe thấy anh hạ giọng Cô quay lại nhìn nhà tù rộng lớn trang nghiêm phía sau, trong lòng có điều gì đó kìm nén để cô không nghĩ về chuyện của Diệp Vân, dù sao thì Diệp Vân và cha cô Kiều Văn Vũ cũng chưa chính thức ly hôn, bây giờ nói đến những chuyện khó khăn trong gia đình cũng đều vô nghĩa.

Kiều Bích Ngọc suy nghĩ lại: “Sao anh biết hôm nay em không đi làm?” Quách Cao.

Minh đang ở châu u thế mà nhanh tay thật, chuyện anh biết cô lén lút đến thành phố Hải Châu chắc chắn là có người thông báo.

“Có phải Thanh Châu đã nói cho anh biết Cô nói với giọng điệu gần như chắc Bây giờ cô đã xác nhận được rằng Diệp Vân không hề thuê người để báo thù cô, còn Quách Thanh Ngân kia vẫn là kẻ tỉnh nghĩ số một của cô.

Quách Cao Minh phát hiện ra rằng ông nội của anh đã sắp xếp cho Thanh Ngân học việc cùng công ty với cô đế nghiên cứu một số vấn đề về nhân sự và xã hội, và ông nghe nói rằng cô có vẻ hơi xa lánh Thanh Ngân.

Nhưng Quách Cao Minh lại không để tâm đến, anh cho rắng đây có thể chỉ là một mâu thuẫn nhỏ giữa phụ nữ với nhau thôi, Kiều Bích Ngọc cũng không phải loại người thù dai, mà cô chỉ là hơi nóng nảy thôi Tuy nhiên, khi hai người họ làm việc cùng nhau, có nhiều khả năng Kiều Bích Ngọc gây bất lợi cho Quách Thanh Ngân hơn.

*Từ nay em đừng gây chuyện với Thanh Ngân nữa” “Em gây chuyện với con bé hồi nào…Hơn nữa em cũng đâu phải là người đưa con bé vào công ty đâu, em còn không muốn gần gũi với nó nữa đấy chứ” Nghe vậy thì Kiều Bích Ngọc cảm thấy Quách Cao Minh có phần thiên vị với em gái mình, dù sao, mỗi khi có chuyện gì đó xảy ra với họ thì đều nói cô phải chịu trách nhiệm về việc đó.

Kiều Bích Ngọc thừa nhận rằng cô có hơi giận dỗi, nhưng ít khi để trong lòng.

Quách Cao Minh chưa kịp nói thêm lời nào thì cô đã nhanh chóng cúp máy.

Người phụ nữ này đã quen cúp máy của anh giữa chừng như vậy rồi.

Tức thời Kiều Bích Ngọc không thể hiểu nối suy nghĩ bối rối của mình, cô thất thần bước ra khỏi nhà tù rồi đi bộ vô hướng dọc theo con phố, ánh nảng ban trưa thật chói chang gay gắt.

Ánh nắng chói chang ấm áp chiếu vào người cô, dường như khiến lòng cô bình tĩnh hơn.

Cô bình tĩnh rồi nhìn lại đồng tiền cổ: “Giữa ban ngày, mặt trời chói chang như vậy, không việc gì phải sợ cả…” cô lẩm bấm.

“Minh phải mang nó đến cửa hàng đồ cổ, đế người ta nghiên cứu nguồn gốc của thứ này là gì…” Kiều Bích Ngọc không ngừng tạo động lực cho bản thân, cô chưa bao giờ làm điều gì sai trái, nên không cần phải sợ, hơn nữa đồng tiền cổ này đã cứu cô một lần, cho nên nó sẽ không hại cô.

Vi việc bị tấn công ở Nhật Bản, cộng thêm sự xuất hiện của đồng xu kỳ lạ này, nên cô thấy bất an, cô quyết định lẻn đi từ thành phố Bắc An đến thành phố Hải Châu, cô nghĩ đó có thể là Diệp Vân, nhưng Diệp Vân lại nói với cô, ngoại trừ cái lần cô bị bắt cóc hồi còn học cấp 3, thì mọi chuyện khác đều không liên quan đến cô ta Kiều Bích Ngọc rơi vào vòng xoáy, càng điều tra càng không thế hiếu được, khi bước ra, thì vô cớ cãi nhau với Quách Cao Minh, còn bị đồng tiền cổ này làm cho sợ hãi.

437-1.jpg


Cô cúp máy anh, thì anh lại gửi tin nhản.

[Không cần anh đón, tự em về được] Kiều Bích Ngọc gửi lại cho anh vài lời Thực ra không phải cô tức giận mà là cô không muốn làm khố anh phải chạy qua thành phố Hải Châu, có vẻ buổi hội nghị ở châu u vẫn chưa kết thúc thì anh đã vội vàng trở về trước rồi [Bây giờ em đang ở đâu?] Quách Cao Minh gửi một tin nhắn khác, nhưng lân này anh không hỏi cô đang làm gì ở thành phố Hải Châu, vì sợ rằng người phụ nữ này sẽ lại tức giận lần nữa Kiều Bích Ngọc nhìn câu hỏi này, vẻ mặt có chút khó xử.

Cô biết hai vợ chồng họ không tình cảm ân ái như những người khác nên đã mở miệng hét lên “Bảo bối à, vợ yêu chồng yêu”, cô và Quách Cao Minh thực sự không thích máy thứ sến súa như vậy, cảm thấy thật bưồn nôn, nhưng cô cũng biết, người đàn ông này rất yêu cô.

[Em không ở nhà họ Kiều.] Kiều Bích Ngọc đoán rắng sau khi biết cô đến thành phố Hải Châu, thì anh nhất định sẽ liên lạc với nhà họ Kiều để hỏi tung tích của cô càng sớm càng tốt.

Cô dứt khoát tự mình nói ra điều đó, đế tránh có khoảng cách giữa hai người, cô đã quyết định thú nhận.

[Em đến nhà tù ở thành phổ Hải Châu để thăm Diệp Vân, cho nên vừa rồi mới khóa điện thoại lại.] Có lẽ ngay cả Quách Cao Minh cũng cảm thấy rất lạ, cô đột nhiên chạy đến nhà giam để thăm Diệp Vân, một lúc sau anh cũng không nhắn tin, dường như đang suy nghĩ, hoặc là đang tìm người đến nhà tù kiểm tra [Bây giờ em đang đi dạo phố một mình, tối nay em không cần về vội, ngày mai rồi vẽ cũng được, em sẽ ngủ lại nhà họ Kiều một đêm] Kiều Bích Ngọc suy nghĩ một chút, dù gì thì cô cũng đã đến đây rồi, nên cô quyết định ngủ lại một đêm ở nhà họ Kiều, cô cũng đã không về đây một thời gian rồi Quách Cao Minh đồng ý để cô ngày mai về nhà họ Quách, anh còn dặn đi dặn lại một câu [Chứ ý an toàn] Kiều Bích Ngọc nhìn bốn chữ được công thức mà anh gửi, trong đời cô lại không bao giờ tưởng tượng được có một ngày Quách Cao Minh lại giống như một người ngoại quốc, ngọt ngào nói mấy câu đại loại như: ‘Anh yêu em, ‘Anh nhớ emi, ‘Anh sẽ đợi em ở nhà với cô.

Đối với Quách Cao Minh mà nói, chú ý an toàn’ dường như là từ lãng mạn nhất trong tiêu chuẩn của anh.

Nghĩ đến anh, tâm trạng của Kiều Bích Ngọc trở nên vui vẻ và thoải mái.

Nhìn đồng tiền cổ trong tay, dường như: không có gì khủng khiếp nữa.

Chương 438: Con gái nhà họ Kiều thích để tâm đến chuyện vụn vặt



Nếu như đã quyết định phải về nhà họ.

Kiều thì Kiều Bích Ngọc cũng sẽ không lang thang ngoài đường thêm làm gì nữa mà trực tiếp gọi taxi về đó Khi Cung Nhã Yến mở cửa ra thấy cô đứng đó thì trên mặt lập tức hiện lên sự vui vẻ pha lẫn kinh ngạc.

“Mới vừa rồi, Quách Cao Minh còn gọi điện thoại đến hỏi con có về đây không Sao đột nhiên con lại về đây?” Hỏi vậy chứ Cung Nhã Yến vẫn vội vội vàng vàng kéo cô vào cửa, vui mừng mà dẫn cô vào trong phòng bếp, bên trong bếp, bà cụ Kiều và Kiều Văn Vũ đang uống canh.

“Bích Ngọc về nhà này” Bà cụ Kiều thấy cháu gái về thì vui mừng không thôi, vội vàng đứng dậy đón Kiều Bích Ngọc. Cung Nhã Yến vào phòng bếp lấy thêm một chén canh nữa cho Kiều Bích Ngọc, miệng vẫn không ngừng trách: “Hôm nay muốn về sao không sớm báo trước cho nhà biết, làm dì chưa kịp chuẩn bị làm mấy món gì cho mà ăn” Dì Yến đặt món canh nhân sâm nấu ốc biển đặt lên bàn rồi thúc dục Kiều Bích Ngọc: “Mau đi rửa tay đi rồi ra uống ngay cho nóng” Nói xong, Cung Nhã Yến lại quay sang tủ lạnh bận rồi tìm xem trong tủ lạnh còn nguyên liệu gì không đế chuẩn bị thêm mấy món thịnh soạn cho Kiều Bích Ngọc.

Kiều Văn Vũ nhìn Kiều Bích Ngọc vẫn đứng ngây ở đó, lại thúc dục: “Còn đứng đó làm gì nữa, không nghe thấy dì con bảo con đi tửa ta rồi ra uống canh sao? Nhanh đi đi!” Ngữ khí của ông không được dịu dàng, nhưng từ trước đến nay Kiều Văn Vũ vẫn là một người cha nghiêm khắc như vậy.

“Ai, Kiều Văn Vũ, con gái anh thi thoảng mới có thể về nhà được một lần, anh có thể nói năng một chút được không..” Bà cụ Kiều rất không hài lòng nhìn về phía ông.

“Mẹ với dì cứ chiều hư nó” Vẻ mặt Kiều Văn Vũ hơi phức tạp, gượng gạo không được tự nhiên, lại quay về bàn tiếp tục uống canh.

Trong một gia đình, một đứa trẻ được nuôi lớn, trưởng thành rồi lập gia đình, phải xa nhà thật lâu thi thoảng mới có dịp về nhà khiến người trong nhà ai cũng sẽ vì thế mà vui mừng, những người nuôi lớn mình cũng chỉ cần những điều đơn giản như vậy cũng đã rất vui vẻ, rất thỏa mãn.

Kiều Bích Ngọc ngoan ngoần quay đi rửa tay rồi quay về bàn ăn uống bát canh Dì Yến chuẩn bị cho cô.

Hương vị quen thuộc của tình thân, gia đình của dì Yến trong món canh khiến ngực cô ấm áp. Mặc dù nhà họ Kiều không có đầu bếp chuyên nghiệp chuẩn bị những món ăn tình xảo, nhưng có những món ăn mang hương vị gia đình khiến cô cảm thấy an bình Diệp Văn từng nói cô, cô nên hận mẹ ruột của mình nhưng cô không hận.

Dù điều họ nói có phải sự thấy hay không, cho dù mẹ cô là một người mang tội ác tày trời, Kiều Văn Vũ và Diệp Vân có lẽ có tư cách hận bà ấy. Nhưng Kiều Bích Ngọc cô thì không, cô cảm thấy mình không có tư cách đó, trái lại cô còn phải biết ơn bà ấy vì đã đem cô tới thế giới này.

Cô là người biết thỏa mãn với những gì đang có Dì nhỏ của cô đang ở trong bếp ngó qua ngó lại một lúc cuối cùng quyết định ra ngoài mua thêm một vài món ăn về.

Bà cụ Kiều năm nay đã hơn 80 tuổi nhưng sức khỏe vẫn còn rất tốt mà chợ thực phẩm cách nhà cũng không xa nên hai người cầm theo làn rồi cùng nhau ra chợ mua đồ.

Vốn là Kiều Bích Ngọc cũng muốn theo chân đi cùng bà với dì cho vui sau còn cầm đồ về giúp hai người nữa nhưng dì nhỏ lại không cho cô theo, bảo rắng cô từ bên kia về đây đã mệt rồi nên phải ở nhà nghỉ ngơi “Con bé vừa về tới hai người cứ hầu nó như vậy, hai người muốn nó hưởng thụ như ở nhà họ Quách kia sao.

Kiều Văn Vũ ở nhà luôn có những bài ca bất hủ, ông luôn nói bà và dì quá chiều cô, vô pháp vô thiên, lớn rồi sinh hư.

Kiều Bích Ngọc đã thành thói quen từ lâu rồi, cô cũng biết dù bề ngoài cha mình luôn độc mồm độc miệng nhưng thực ra rất thương cô, Bà và dì đều ra chợ, trong nhà lúc này chỉ còn hai cha con bọn họ, Kiều Bích Ngọc ngồi xuống cạnh Kiều Văn Vũ, cùng trò chuyện với cha mình.

Cô lấy đồng xu cổ ra từ ví, vẻ mặt nghiêm túc mà nói cho Kiều Văn Vũ: “Cha, con nói với cha chuyện này, đồng xu cổ này.

có gì đó rất kì quái” Kiều Văn Vũ thấy cô bỗng nhiên ngồi xích gần lại gần mình, chuyện này chưa từng xảy ra trước đây, nhưng ngắm lại thì quả thật, đạo gần đây quan hệ giữa hai cha con họ cải thiện hơn trước rất nhiều.

Ông giờ cũng già rồi, cũng không muốn đuổi theo mấy thư danh nghĩa như trước nữa, giờ lại thấy con gái chủ động xích gần mình bỗng ông thấy hốc mắt mình ươn ướt.

Nhưng con cái dù con lớn thế nào đi chăng nữa thì trong mắt những bậc làm cha làm mẹ, chúng vẫn chỉ là những đứa trẻ cần được bảo vệ, dạy dỗ.

“Kì quái cái gì mà kì quái, chỉ toàn thích suy đoán, nghĩ ngợi lung tung” “Không phải thế, con nói thật mà, nó cứ luôn đi theo con” Kiều Bích Ngọc biết nói thế cũng chưa đủ khiến ông tin nên vội vàng giải thích thêm: “Tối hôm qua Lúc Khánh Nam rõ ràng đã ném nó vào trong ao nhà họ Quách, vậy mà hôm nay khi con đến Hải Châu lại thấy nó xuất hiện ngay trước mặt mình” “Cha, những gì con nói đều là thật đấy, con thề không bịa chuyện” Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào mắt ông, giọng điệu chắc chẳng nói ra.

Kiều Văn Vũ thấy dáng vẻ nghiêm chỉnh “nói bừa” của Kiều Bích Ngọc thì vừa tức giận lại vừa buồn cười vừa tức giận.

Ông cảm thấy đứa con gái này của mình đúng là sống vô dụng hai mươi năm mà, tốn bao cơm bao gạo nuôi lớn mà các chỉ sốc I0-EQ không khác gì hồi còn nhỏ.

“Sao cô không tìm một thỏi vàng sau đó về nói với tôi là cô dùng vàng đó đi mua đồ sau nó bỗng nhiên nó tự động quay lại?” Bỗng nhiên Kiều Văn Vũ hiếm thấy có một lần hài hước, còn nói ấn dụ nữa.

Kiều Bích Ngọc rất không vui: “Con nói nghiêm túc mà” “Vậy chắc chắn là do ngày hôm qua Lục Khánh Nam trêu đùa giỡn cô rồi, chắc hẳn cậu ta không hề ném nó mà lén lén giấu nó trong túi thôi.” “Không phải… Con chính mắt nhìn thấy anh ta ném đồng xu xuống ao, còn nghe tiếng đồng xu rơi tõm xuống nước nữa” Kiều Bích Ngọc dùng hết sức thuyết phục ông.

“Có một số việc không phải mắt thấy tai nghe đã là sự thật, hơn nữa cái ao nhà họ Quách lớn như thế dù cho cậu ném cả một hòn đá xuống con cũng chẳng biết được” Nghe đi nghe lại, Kiều Bích Ngọc cũng thấy hình như cha cô nói cũng rất có lý, Nhưng cô vẫn không hiểu lắm: “Tại sao Lục Khánh Nam lại muốn đùa cợt con như vậy chứ, bộ dạng anh ta lúc ấy rất thật mà còn nói là ném thì ném.

Kiều Văn Vũ bất đảc dĩ thở dài, ông biết rõ cái tính lúc nào cũng để tâm đến những chỉ tiết vụn vặt của con gái mình, cái tính cái gì cũng muốn hỏi quá cả ngọn nguồn, nhất là khi còn bé, cái gì cũng muốn hỏi một lần, chẳng khác nào mười vạn câu hỏi vì sao cả.

Hồi đó, “Cha, những chiếc máy bay trời kia í, có phải chỉ cần con lớn lên thì với tay thì lập tức lấy được nó không?” Kiều Văn Vũ nhớ rõ ngày đầu tiên ông đưa cô đến nhà trẻ, khi trên trời lúc ấy có một chiếc máy bay lớn bay ngang qua bầu trời, Kiều Bích Ngọc nhỏ nhắn của chúng ta mặc một chiếc váy hoa, tóc cột hai bên, cái đầu nhỏ lúc ấy mới chỉ cao đến đầu gối ông, tay nhỏ mũm mĩm được ông dắt đi, một cánh tay khác chỉ chiếc máy bay và hỏi.

“Sau này con sẽ trở nên cao thật cao.

đúng không?” “Sẽ không đâu” Con bé nghĩ mình sẽ biến thành người khống lồ sao? “Tại sao chiếc máy bay kia có thể bay lượn trên trời?” Với tư cách cha đẻ của con bé, ông thật sự hổ thẹn vì không biết nên giải thích cho cô nhóc vừa bước chân vào cổng trường mẫu giáo nguyên lý cao thâm như vậy, nên mỗi lần đáp lời cô đa phần sẽ là “Không biết” lạnh lùng như thế Lúc còn trẻ tuổi, ông thường dùng nhất hai chữ “không biết” lạnh như băng này để xua đuổi cô đi.

Bây giờ nghĩ lại thái độ lạnh lùng của mình lúc đó, lại là dùng với một đứa trẻ như vậy ông mới thấy mình lúc đó thật tàn nhẫn.

Mà đứa con gái này của ông trong đầu không ngừng có những ý tưởng kì quái trong đầu và luôn thích hỏi “tại sao” vì thế rất nhiều lần, hết lần này đến lần khác đều bị ông chối từ. Cũng may, dù có bị lạnh nhạt như vậy, cho dù ông luôn đẩy con bé ra, luôn không quan tâm đến cô nhưng cô vẫn như vậy, từ nhỏ đều gọi người cha thiếu trách nhiệm này một tiếng “cha” Kiều Bích Ngọc ngồi ở phòng khách, tiếp tục xem xét đồng xu cố trên bàn mà không.

phát hiện cha mình đang xúc động khi hồi tưởng về quá khứ: Cô vẫn cứ cảm thấy đồng xu cổ này có gì đó rất sai, lại tiếp tục tranh luận cùng Kiều Văn Vũ “Trước đó trong ngục giam con kiểm tra trong túi rõ ràng không hề có đồng xu nào nhưng mà khi con rời đi, kiểm tra lại thì lại thấy nó trong túi rôi…” Kiều Văn Vũ chẳng còn quan tâm đến đồng xu cổ nào nữa, ông nghe được một chuyện quan trọng khác. Ông nghiêm nghị hỏi: “Vừa rồi cô phải đến sở ngục giam?” “Cô vừa từ xa đi tới Hải Châu, làm gì mà phải vào ngục giam” Người cha nghiêm khắc Kiều Văn Vũ lại xuất hiện.

“Con, con chỉ là..” Kiều Bích Ngọc không ngờ mình lại lỡ mồm nói ra chuyện này, bây giờ bị cha cô biết, nghiêm nghị nhìn như vậy đành phải ấp úng nói ra: “Con tới sở cảnh sát thăm Diệp Vân..” Cô càng nói thì càng bé đi Kiều Văn Vũ giật mình nhìn cô rồi lại im lặng như có điều suy nghĩ.

“Con cũng không gây rắc rối cô ấy, Diệp Vân, cô ấy bị bắt vào ngục giam vì trước kia dinh đến mấy chuyện bất hợp pháp..” Kiều Bích Ngọc thấy Kiều Văn Vũ không nói lời nào, trong lòng cô dần trở nên căng thẳng, cô càng ngày càng bối rối, nhưng cô chỉ muốn biểu đạt với cha cô rắng, chuyện Diệp Vân bị bắt vào ngục không phải do Quách Cao Minh lạm dụng chức quyền mà là do chính Diệp Vân tự làm tự chịu.

“Tôi biết Một hồi lâu sau, Kiều Văn Vũ mới mở miệng đáp lời.

“Cha, cha đã biết Diệp Vân bị bắt giam Tồi sao?” Kiều Bích Ngọc để ý đến biểu cảm trên gương mặt ông giống như không ngạc nhiên gì, đã sớm biết từ trước rồi vậy.

“Quách Cao Minh đã nói tới tôi rồi” Giọng điệu của Kiều Văn Vũ rất bình tĩnh, ông ngừng lại như suy nghĩ gì đó một chút rồi nhắc nhở cô: “Chuyện này tuyệt đối không được kể với bà và dì nhỏ nghe chưa” Kiều Bích Ngọc gật đầu.

Bà và dì nhỏ vẫn luôn cho rằng vì nhà họ Kiều suy tàn, vẻ ngoài Diệp Vân lại trẻ đẹp nên mới không muốn quay về nhà họ Kiều chịu khổ.

“Cha, con hỏi cha điều này, mẹ con, bà ấy là người như thế nào?” Kiều Bích Ngọc không khỏi nhớ tới những lời oán giận, trách móc mà Diệp Vân nói khi ở trong ngục giam.

Kiều Văn Vũ hiếu rất rõ Diệp Vân ôm nỗi oán hận lớn như thế nào với Cố Như Tình, vẻ mặt của ông nghiêm nghị nói: “Mặc kệ Diệp Vân đã nói bà ấy như thế nào, nhưng con phải nhớ kỹ một chuyện, bà ấy chính là mẹ ruột của con.” Mỗi lần nhắc đến mẹ của cô thì cha luôn như vậy, Kiều Bích Ngọc bĩu môi, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Cung Nhã Yến và bà cụ Kiều trở về, không lâu sau một bữa tối thịnh soạn được bày biện hoàn chỉnh trên bàn ăn. Mọi người ngồi xung quanh chiếc bàn tròn nhở thưởng thức bữa tối, vui vẻ hoàn thuận, rất ấm áp, rất gia đình.

Kiều Bích Ngọc nhìn những thành viên trong gia đình, cô bỗng nhận ra trên gương mặt của bà mình, cha mình, dì mình đều đã xuất hiện những nếp nhăn.

Cô giật mình nhận ra, những người thân của cô đều đã già rồi, lòng vì thế đột nhiên trở nên rầu rĩ, chua xót.

Lúc ban đầu khi mới về đến Hải Châu cô cũng không định về nhà họ Kiều, mà cô không ngờ khi mình trở về họ lại vui vẻ như vậy. Sau này, chắc cô phải thường xuyên trở về thăm họ mới được.

“Đang suy nghĩ gì vậy? Cứ chỉ nhìn mà chẳng động đũa gì, không hợp khẩu vị sao?” Cung Nhã Yến thấy cô cứ ngồi thừ ra thế nên gắp cho cô mấy miếng bò xào ớt xanh rồi hỏi.

“Không, ăn ngon lắm ạ” Nói xong Kiều Bích Ngọc vùi đầu vào ăn cơm.

“Này, xem đi, xem cái tướng ăn kìa, không có nề nếp gì hết. Khi ở nhà họ Quách họ không nhắc nhở gì cô à?” Kiều Vân Vũ cha cô cứ như có siêu năng lực, bất cứ lúc nào ông cũng có thể tìm được lý do để giáo huấn cô.

Cung Nhã Yến thấy Kiều Văn Vũ lại bắt đầu nên không khách khí mà lườm ông một cái: “Ăn cơm ở nhà mình còn lảm quy củ vậy làm gì, ăn no say, vui vẻ là được” Bây giờ, Kiều Văn Vũ bị liệt hai chân do di chứng của trúng gió, dù vẫn đang trong quá trình khôi phục nhưng tất nhiên quá trình này sẽ kéo rất dài, bà cụ Kiều thì đã có tuổi rồi nên thành ra, Cung Nhã Yến phải lo liệu mọi việc trong nhà, thời gian dân qua đi cái nhà này dần dần do dì ấy làm chủ. Cung Nhã Yến bị đông, dịu dàng như nước hồi xưa dần bị thời gian tôi luyện thành một con người dám nghĩ, dám làm, có chủ kiến của riêng mình.

Kiều Bích Ngọc thấy Kiều Văn Vũ bị nói mà không dám phản bác gì thì lập tức không nhịn được cười thành tiếng.

“Người nhà họ Quách đối xử với con như thế nào?” “Người nhà bên đó có gây khó dễ gì cho con không?” Bà cụ Kiều vô cùng lo lẳng cho cháu gái, bởi vì nhà họ Quách vô cùng giàu có, giàu hơn nhà họ không biết bao lần, cháu gái gả đến đó là gả cao, rất dễ phải chịu uất ức.

“Bích Ngọc, con nhất định phải học cách đối nhân xử thế nhiều hơn, dù chúng ta bình thường chịu khổ nhưng có một số việc nên nhịn thì vẫn phải nhịn, bởi vì con chỉ là phận làm dâu trong nhà đó, trong nhà còn biết bao các trưởng bối bề trên..” Để chỉ iếu” lên đầu đây là quan niệm mấy ngàn năm, từ thời ông cha để lại.

Cung Nhã Yến cũng vội phân tích cho cô: “Ông cụ Quách có năm người con gái, trừ một cậu con trai út là Quách Tuấn Hùng rước kia qua đời vì bệnh tật ra thì những người khác đều đá lấy chồng sinh con rồi, thậm chí có người đã lên chức bà nữa.

Mấy người cô này của Cao Minh đều không tầm thường, là nhân vật rất lợi hại, sau này cọ có gặp được họ, thái độ phải thật khiêm nhường, đừng làm ra chuyện ngu ngốc gì Bọn họ đều là trưởng bối của con, nếu gặp mâu thuẫn dù con là bên chiếm lý nhưng nếu cứ làm lớn chuyện ra thì phận làm dâu như con cũng không an ổn được”

Bà cụ Kiểu đầy thấm thía mà khuyên bảo cô, vỗ võ tay cô rồi nói: “Nếu con có mâu thuẫn với mấy người đó, lại làm sự việc bị xé 1o ra, thì đến lúc đó chỉ làm Cao Minh thấy khó xử hơn thôi. Minh là phụ nữ, phải biết suy nghĩ, cảm thông cho chồng, tình cảm Cao Minh dành cho con chúng ta cũng không có nghỉ ngờ gì cả, nhưng người ta dù sao đó cũng là cả một gia tộc lớn, vậy nên con nhất định phải nhanh nhạy, biết nhìn trước ngó sau” Kiều Bích Ngọc khế dạ một tiếng, nghe đến đâu cũng gật đầu liên tục.

Dì nhỏ cùng bà vẫn tiếp tục khuyên bảo cô, hai người dường như rất sợ cô gả về nhà họ Quách sẽ làm chuyện sai lâm sau đó đắc tội với ai đó. Nhưng cô lại nghĩ rằng, Quách Cao Minh sẽ không bị khó xử trong bất cứ tình huống nào như vậy, nhưng cô vẫn cứ lắng lặng nghe hai người nói, cảm giác được người khác quan tâm tới thật tốt.

Tối hôm đó, trong căn phòng quen thuộc trước đây của mình, cả tinh thần lẫn thế xác của cô đều được thả lỏng, một đêm thật ngon giấc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom