• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chương 429-430

Chương 429: Tôi muốn làm em hạnh phúc

Một chuyến bay suôn sẻ, máy bay hạ cánh
đúng giờ.

Thế nên nói, Quách Cao Minh cùng mấy.

người kia cứ lo lắng thái quá.

Kiều Bích Ngọc vừa xuống máy bay cái thì

điều đầu tiên là báo bình an về cho gia đình.

Bởi vì ông nội vẫn luôn có suy nghĩ rằng
cô mà ra ngoài chắc sẽ cùng người ta gây sự
đánh nhau gì đó cho nên trước khi cô đi đã
liên lạc với những người bạn cũ ở nơi này
trước, còn nói cái gì mà phép vua thua lệ làng,

dặn dò cô không làm này làm kia.

Cô thở dài trịnh trọng nhấn mạnh một lần
nữa: “Ông à, con sẽ không đánh nhau với
người ta mà phải kéo nhau vào sở cảnh sát
đâu.. đúng dịp Quách Cao Minh cũng đang đi

công tác ở Nhật Bản, ông cứ yên tâm”

“Nó cũng ở bên đó?” Ông cụ Quách có vẻ

không tin tưởng lắm

Kiều Bích Ngọc nghe vậy suýt phì cười, cô
vừa quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn

đăng sau vừa đáp: “Vâng ạ”

Chắng những thế cháu ngài còn ngồi

khoang phổ thông sang đây nữa.

€ô vừa thuyết phục ông cụ Quách xong thì

ba vị nữ đồng nghiệp đã đi tới gần

Kiều Bích Ngọc cũng cuống lên, vội vàng.
thúc dục Quách Cao Minh: “Quách Cao Minh,
anh nhanh rời đi mau”

Quách Cao Minh nghiêng đầu nhìn cô, ánh

mắt vô cùng nghiêm nghị nhìn cô.

“Anh đừng làm em bị người ta ghét chứ,
lần này em đại diện cho công ty đi công tác
đấy, em nhất định không thế làm hỏng việc
được”

Kiều Bích Ngọc thấy vẻ mặt của anh lập
tức vội vàng giải thích, thấy mặt anh vẫn lạnh
lùng như trước đành xuống nước dỗ dành
anh: “.. Bây giờ em không thể ở cùng anh
được, đợi em làm việc xong sẽ lập tức liên lạc

cho anh, nhé”
Cô mở miệng dỗ anh

Gương mặt lạnh lùng của Quách Cao Minh
đần tan bớt, thêm chút kinh ngạc, nhưng anh

cứ cảm thấy kỳ quái, sai sai ở đâu.
Thật ra kỹ thuật dỗ dành người khác của

Kiều Bích Ngọc cũng không có gì đặc biệt
nhưng đối diện lại là Quách Cao Minh, nên

những câu dỗ dành của cô rất hữu dụng

Quách Cao Minh nghe theo lời cô mà rời
đi, khi mấy người đồng nghiệp tới gần thì vừa
lúc anh quay người rời đ, An Ninh và Bé Heo
nhìn theo bóng lưng anh dần rời đi, vô cùng tò

mò không biết lai lịch thế nào.

“Người đàn ông kia là ai thế?”

Phùng Thùy Dung đầy hiếu kì dò hỏi.

Kiều Bích Ngọc mặt không hiện bất cứ
điểm kì lạ nào: “Tôi cũng không biết anh ta”

Cũng may sân bay khá ồn ào, Quách Cao.
Minh lại ở khác xa rồi nên không nghe được
lời cô nói.

Bé Heo bông reo lên: “AI” rồi hít một ngụm
khí: “Người qua đường này khí chất rất được”

Mặc dù còn chưa nhìn thấy mặt người kia
nhưng chỉ cần nhìn bóng dáng người nọ thôi
cũng đủ thấy khí thế của anh ta khinh khủng
thế nào.

An Ninh vẫn đứng yên lặng nhìn chm
chấm theo bóng dáng Quách Cao Minh lẫn
trong dòng người chen chúc. Cô cảm thấy

người này… rất quen mắt.

429-1.jpg


giữa cô với gia đình anh ấy rất không tệ nhỉ?”

Kiều Bích Ngọc nghe vậy thì sng sờ, đơ
đơ đáp một tiếng: “Cũng khá tốt”

“Không phải nói răng chồng cậu ép cậu đi

làm sao?”

Bé Heo đã sớm coi Kiều Bích Ngọc là một
người bạn, nên rất quan tâm hỏi. Cô ấy thậm
chí còn tưởng tượng ra tình tiết cô bị ngược
đãi, ghét bỏ,.. như những người phụ nữ bị
chồng ngược đãi trên phim

“Người nhà anh ta có hãm hại, gây tổn

thương gì đến cậu không?”

Kiều Bích Ngọc hơi chột dạ đáp: “Chồng
tôi cũng rất tốt”

“Sao có thế chứ, chẳng nhẽ trong nhà có
một người mẹ chồng độc ác, châm ngòi ly
gián hai vợ chồng cậu, hoặc là có một đống
các em chồng em chồng, cô, đì nhỏ,.. mang ý

xấu muốn bắt nạt cậu?”

“Mẹ chồng của tôi thì có hơi lạnh lùng, dì
nhỏ lại rất an tĩnh” Đây là những người trong
ấn tượng của Kiều Bích Ngọc, dù nói gì thì nói
nhưng cách nhà họ Quách đối xử với cô đã rất tốt.

Bé Heo dường như vẫn chưa từ bỏ suy
nghĩ của mình, cô ấy muốn tìm ra “chân
tướng”. Cô ấy cảm thấy một người có dung
mạo ưu tú như Kiều Bích Ngọc sau khi kết hôn
lại bị ép ra ngoài kiếm tiền nhất định là do lấy
phải người không tốt, nhất định là do hoàn
cảnh sinh ép buộc.

“Bé Heo xem nhiều tiếu thuyết quá rồi”

Phùng Thùy Dung là tố trưởng đoàn công
tác cho chuyến đi lần này nên tiếng nói của cô
rất có trọng lượng: “Đừng nhắc đến mấy thứ
này nữa, chúng ta không có nhiều thời gian,
rất gấp. Bây giờ đi tới khách sạn đặt trước để
thu xếp đồ đạc đã, sau đó trước 6 giờ buổi tối

phải có mặt ở khu triển lãm”
“Vâng”
Đoàn người gọi taxi đi thẳng về khách sạn
này đi công tác công việc của các cô
vẫn tương đối nhẹ nhàng. Lần hợp tác phát
sóng trực tiếp với IP&G lần này chỉ tình là một
hạng mục nhỏ, Kiều Bích Ngọc làm người chủ
‘rì cuộc phát sóng, An Ninh chịu trách nhiệm
ghi và sửa chữa bản thảo, Bé Hao phụ trách

trang điểm cùng trang phục cho Kiều Bích

Ngọc còn Phùng Thùy Dung là tố trưởng nên
chịu trách nhiệm giám sát.

“Thiết bị đâu, chẳng lẽ phải dùng điện
thoại di động để làm à?” Kiều Bích Ngọc hỏi

một câu đầy nghĩ hoặc.

Khi đến khách sạn thu xếp hành lý hoàn
tất xong thì vừa đúng giờ cơm thế là mấy.

người rủ nhau lên tầng ba dùng buffet.

“Đương nhiên không có chuyện dùng di
động phát trực tiếp, cô nghĩ rằng đây là truyền
thông cá nhân à

Đối với những “lính nhảy dù” nhảy vào.
ngang như cô Phùng Thủy Dung luôn không
ưa thích gì: “IP&G ở bên này cũng có chỉ
nhánh, thiết bị sẽ do bên đó xử lý”

Vậy cũng bớt công bớt việc cho các cô, đỡ

phải cống mấy cái máy nặng trịch chạy qua
chạy lại

Bé Heo đang cưồng hoan cùng đống đồ
ăn của mình, nhưng vẫn không quên tranh thủ
lúc nuốt đồ ăn, lúng búng nói một câu: “IP&@
vẫn luôn đãi ngộ rất tốt với công ty của chúng ta.

Phùng Thùy Dung cũng nghiền ngắm suy
nghĩ: “Nghe nói ông chủ của công ty chúng ta
có quan hệ tương đối tốt với phía bên IP&G,
nhưng mà rõ ràng công ty của chúng ta mới
chỉ bắt đầu hoạt động có mấy năm, trước nay
đều không hề nhận được bất kỳ hạng mục hợp

tác nào với IP&G mà.

“Những ông chủ lớn đầu tư vào các công
ty nhiều lắm, khả năng đến năm nay mới xây

dựng quan hệ..”
Kiều Bích Ngọc chỉ đứng nghe cũng
không nói xen vào câu chuyện của mấy người,
cô để ý đến cách ăn hãng hái vui vẻ của Bé
Heo đột nhiên tới Châu Mỹ Duy, hình như cô Châu
vẫn chưa gọi điện báo bình an cho cô

Mỹ Duy mới luôn là chị em chí cốt của cô.

Cô đi tới toilet rửa tay rồi bắt đầu gọi điện
cho Châu Mỹ Duy.

“Cậu ở cùng với mấy cô ấy thấy thế nào?
“An Ninh có hơi kỳ lạ”

Ở đầu dây bên kia, Châu Mỹ Duy nghe vậy
‘hì kinh ngạc, đầy khó tin nói: “An Ninh ở công
‘y vẫn luôn có tiếng là người ôn hoà mà, cậu

thấy kì lạ như thế nào?”

“Không có gì đâu” Thực ra Kiều Bích Ngọc
cũng không rổ nguyên nhân tại sao nhưng,
trực giác nói cho cô người phụ nữ tên An Ninh

này rất không đơn giản, cô ta rất thông minh.

“Đúng rồi, Quách Cao Minh cũng đã ở Nhật rồi,

anh ấy đi cùng chuyến bay với mình qua đây..”

Châu Mỹ Duy bật cười: “Hản nào buổi
sáng Bùi Hưng Nam đến IP8G tìm anh ta mà
không thấy đâu, còn nghe thư ký nói là anh ta
đột nhiên có chuyến công tác quan trọng, thì

ra là chạy tới cạnh cậy”

Kiều Bích Ngọc ngắm lại cũng không nhịn
được cười: “Anh ấy càng ngày càng trở nên ấu trí

“Chúc hai người công tác thuận lợi” Châu
Mỹ Duy vừa cười nói vừa cúp điện thoại

Buổi tối, buổi trực tiếp đã được chuẩn bị
xong xuôi, mấy người Kiều Bích Ngọc chạy tới
địa điểm diễn ra trước thời gian bắt đầu. Lúc
đầu mọi người ai nấy đều có chút căng thẳng,

chủ đề của hội nghị lần này chủ yếu xoay

quanh robot và trí tuệ nhân tại, chủ yếu nhám
tới cánh tay robot trong lĩnh vực hàng không
cùng với trí tuệ hóa máy móc trong lĩnh vực.

điện tử công nghiệp..

“Cái này hay thật, có thế mua về nhà được.
không?” Kiều Bích Ngọc nhìn từng gian hàng.
‘riển lãm công nghệ, máy móc điện tử công
nghệ cao, con mắt của cô không khỏi sáng
lên, nói thật, Kiều Bích Ngọc rất thích những

thứ máy móc tính vi như thế này.

Nhân viên triển lãm nhìn về phía cô cười
và nói: “Đây là cánh tay robot lắp ráp, máy móc.
có hỗ trợ rất lớn trong công nghiệp, trước mắt

chúng tôi vẫn chưa có ý định bán cho cá nhân
đơn lẻ”

“Các cô bán máy móc nhìn giống
Transformer thật, nếu như có cơ nhỏ tôi chắc.

chắn sẽ mua về cho con trai tôi chơi”

Nhân viên kỹ thuật ở quầy hàng nghe.
được không nhìn được bật cười: “Thị trường
này thật đặc sắc”

Buổi trực tiếp ghi hình này diễn ra rất tự.
nhiên, chân thật, có thể còn hơn xa những bán
thảo, motif rập khuôn, cứng nhắc trước đó.
Điều này khiển cho khán giả có thế quan sát,
đặt mình vào trong đó và sẽ gây hứng thú
càng lớn cho họ.

Phùng Thùy Dung rất hài lòng với lần phát
sóng trực tiếp này. Trước đây các cô còn lo
lảng Kiều Bích Ngọc không có kinh nghiệm sẽ
bối rối, luống cưỡng không làm nên chuyện,
nhưng giờ xem ra đó chỉ là lo thừa. Hơn nữa,
Kiều Bích Ngọc dường như có hứng thú rất
lớn với những sản phẩm công nghệ cao, tỉnh
vi này, khiến cho những người xem cũng có

thể cảm nhận được những thứ máy móc lạnh
băng, khoa học kỹ thuật cứng nhắc dường như
có một mị lực khó tả.

“Giờ mới 10 giờ, nhận tiền kiểu này thật dễ
đàng, hy vọng sau này công ty có nhiều hạng

mục như thế này nữa”

Bé Heo vui vẻ vỗ vai Kiều Bích Ngọc, con
mặt cười đến không thấy tổ quốc nơi đâu:
“Cậu rất phù hợp làm ở đây nha, có thể tiết

kiệm quỹ đen.
Kiều Bích Ngọc mỉm cười với cô ấy.
“Nhật Bản rất nối tiếng với suối nước nóng”

“Mua sản phẩm dưỡng da, ngâm mình
rong suối nước! Phải hưởng thụ mới được!”
Mấy người cùng nhau thảo luận cùng nhau đi
mua sắm, chơi bơi.

“Tôi không đi đâu, tôi muốn đi xem mấy:

quán ăn khuya..“

“Kiều Bích Ngọc, lúc ăn buffet vẫn chưa

no à?”
“Tôi không thích suối nước nóng lắm”

Bé Heo anh mắt nhìn cô đầy mờ ám nói:
“Thôi được, cô ấy đúng đã kết hôn rồi, người

có đôi có cặp không thích ham mấy thứ này”

Kiều Bích Ngọc vẫy vẫy tay nhìn bọn họ rời đi.

Thật ra cô cảm thấy đi chung mới mấy
người đồng nghiệp này cũng rất được, nhưng
tiếc là giờ cô phải trở về tiếp vị đại gia Quách
Cao Minh kia.

Dường như Quách Cao Minh nằm rất rõ

lịch trình của cô, lúc cô đi ra đã thấy thân hình

cao lớn của anh đứng thẳng tắp, hai tay đút
rong túi quần đứng ở cửa khách sạn đợi cô.
Đôi mắt tĩnh mịch của anh nhìn thẳng về phía cô.

“Hết bận rồi chứ?” Anh tiến gần về phía cô,
giọng nói trầm khàn như vang ngay bên tai cô vậy.

Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu nhìn anh, mỉm
cười xinh đẹp nói: “Em đã làm rất tốt” Cô,

không kiêng nể gì mà tán dương chính mình.

Quách Cao Minh nhìn cô, lại một nụ cười
nở rộ.

Hai người vai kề vai, nảm tay đi dạo. Hai
người đi về hướng một con phố phồn hoa,
giăng đầy lồng đèn sáng trưng, là chợ đêm
Nhật Bản, nơi đây vô cùng náo nhiệt, tiếng
cười, tiếng nói cùng hương vị đồ ăn thơm lừng
phả vào không khí,

“Chúng ta có căn mua cái gì đó về làm
quà không. Anh nói xem ông nội có thích các
loại trà của Nhật Bản không nhị, à, lúc nấy
trong triển lãm em còn thấy chiếc cánh tay
robot còn có trí tuệ nhân tại, định mua về nhà
chơi… còn mua cho Lục Khánh Nam mấy bộ

“phim nổi tiếng” của Nhật Bản nữa, ha ha ha..”

Tâm trạng Kiều Bích Ngọc rất vui vé, một
tay kéo anh đi dạo lại vừa nói về những điều
vụn vặt trong cuộc sống. Quách Cao Minh dõi
theo cô, lắng nghe những câu chuyện vụ vặt

cô kể, sâu trong con mặt hiện lên sự vui vẻ.

“Mấy người đồng nghiệp của em đều đi
tắm suối nước nóng hết rồi, em cảm thấy đi
ngâm mình ở đó chắc hẳn rất vui, lần sau em

nhất định phải rủ Mỹ Duy đi chung mới được”

“Đi tắm suối nước nóng, hình như đi hai
người sẽ thích hợp hơn” Bồng nhiên Quách

ao Minh phát ngôn một câu.
“Tại sao?“

Quách Cao Minh nghiêng đầu nhìn cô, lại
nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên cười nói: “Lục.
Khánh Nam nói em không hiểu thú vui trong
Tình ái”

Anh từng đọc một cuốn sách, hai vợi
chồng cãi nhau, đi một chuyến tới suối nước
nóng, khi về đã thẩy hòa giải rồi

Kiều Bích Ngọc thừa nhận cô không hiểu
mấy thứ đó, thứ kia có thể ăn đỡ đói, uống đỡ.
khát sao, chú nghĩa hư vô. Còn cô là người vô.
cùng thực tế, cũng có thể nói là thực dụng, khi
tới một hoàn cảnh mới, nói cái gì đến tình thú

hay không tình thú, điều đầu tiên quan tâm tới

phải là thưởng thức ấm thực và văn hóa nơi

đây mới đúng chứ.

“Những đồ thủ công này thật tỉnh xảo,
không hổ là bậc thầy thợ thủ công..”

Quách Cao Minh bị bắt chạy theo Kiều
Bích Ngọc khắp nơi, Kiều Bích Ngọc vừa dừng
chân ở một gian hàng thủ công mỹ nghệ,
những món đồ thủ công nho nhỏ rất tỉnh xảo.
Hai mắt cô nhìn gian hàng sáng rực lên,
nhưng cuối cùng cũng không mua gì mà chỉ

đứng ngắm nhìn.
“Em thích gì?”

Quách Cao Minh bỗng nhiên thấp giọng hỏi cô.

“Chỉ ngắm một chút thôi, không cần mua,
mang về phiền toái lảm” Kiều Bích Ngọc

ngẩng đầu lên nhìn anh, hai má vì đỏ hồng lên

vì sự hưng phẩn: “Em cái gì cũng không thiếu”

Ánh mắt Quách Cao Minh nhìn cô dần trở.
nên sâu thắm hơn, chậm chạp nói: “Anh không
biết em thích cái gì.. anh muốn làm cho em
hạnh phúc” Thanh ám của anh rất thấp, rất
nhẹ. Chỉ một câu đơn giản, tự nhiên nhưng lại
khiến trái tìm Kiều Bích Ngọc rung lên. Tứ tấm
ảnh của cô trên tấm cửa kính cũng có thể

nhận thấy đôi má cô đỏ ửng lên.

Cô nghĩ, Quách Cao Minh cùng những
người đàn ông khác không giống nhau, người
bình thường, khi theo đuổi một người con gái,
khi mới bắt đầu rất ngọt ngào, hứa hẹn đủ
điều, nói những câu tình cảm sến súa. Nhưng
Quách Cao Minh lại là người đến sau khi kết
hôn mới chậm rãi chứng minh cho người ấy

biết, anh ấy yêu cô nhiều thế nào.

“Chị gái xinh đẹp ơi, chị có muốn mua một

bé mèo chiêu tài không ạ?” Một thân hình nhỏ
nhản chạy tới trước mặt hai người, là một cậu
bé người Nhật khoảng 7-8 tuổi, tướng mạo.
sạch sẽ, thanh tú, đang mặc một bộ đồng
phục trường tiểu học, khuôn mặt cười hồn
nhiên, rất vui vẻ mà chào hỏi.

Trong tay cậu bưng một con mèo chiêu tài
từ cửa hàng thủ công gần đó, xem ra cậu
nhóc này là con trai của nhà vừa bán mèo

chiêu tài thủ công vừa nấy.

Cậu bé nói là một câu tiếng Nhật lưu loát,
Kiều Bích Ngọc nghe không hiểu, bất quá thấy
cậu cười lấy lòng, tay còn nâng lên mấy con
mèo chiêu tài thì cũng đoán được cậu bé
đang chào hàng đây mà.

Nước Nhật là quốc gia rất ưa chuộng,
những món đồ nhỏ nhỏ dễ thương, những

món đồ thủ công về loài mèo cũng nhiều nhất

Quách Cao Minh cũng nhìn ra cô không
định từ chối nên dứt khoát lấy từ trong ví ra.
một tờ tiền mệnh giá lớn đưa cho cậu bé,
nhưng cậu bé lại không để ý đến anh mà
chăm chú nhìn Kiều Bích Ngọc, chờ cô đáp lời.

không thấy Quách Cao Minh bị cậu bé con
lờ đi thì cười ra tiếng: “Người ta có phải muốn
bán cho anh đâu, cậu bé muốn bán cho em

mà, đứng có tranh của em chứ”

Nói xong có lấy một tờ tiền

yên ra, đưa tới rước mặt cậu nói: “Mười nghìn yên đủ chứ?”
Cậu bé nhận tiền xong, gật gật đầu rồi
đem cả giỏ mèo chiêu tài đưa cho cô.

Cậu bé lại cười rồi nói một câu: “Mèo
chiêu tài, phải cẩn thận người phụ nữ bên
cạnh” Giọng trẻ con nói tiếng Nhật nghe rất
êm, nhưng Kiều Bích Ngọc cũng không hiểu
nên chỉ mỉm cười.

Quách Cao Minh lại hơi nhíu lông mày, vẻ
mặt nghiêm nghị nhìn cậu bé lễ phép cúi
người với họ rồi quay người chạy về phía xa,
lần lộn trong dòng người đông đúc, chỉ có thể
mơ hồ nhận ra một thân hình bé nhỏ tiến vào
một con hẻm nhỏ.



Chương 430: Đồng tiền xu này cứu cô một mạng

Trong bóng đêm, xảy ra một sự việc kì thú mà ít ai đế ý đến Hiếm có một lần hai vợ chồng được cùng nhau “tha hương” nơi đất khách quê người lại được hưởng thụ thế này, vậy nên Kiều Bích Ngọc kéo Quách Cao Minh càn quét từng gian hàng ăn nơi đây, nhưng dạ dày Quách Cao.

Minh bỗng nhiên không khỏe, vào bệnh viện kiểm tra bác sĩ nói rằng bị dị ứng thực phẩm, nhất định phải ở lại viện truyền nước.

Điều này thật “hãnh diện”! “Quách Cao Minh, lần trước anh dị ứng xoài, lần này dị ứng cái gì bác sĩ cũng không tìm ra nguyên nhân, ài ài, dạ dày của người giàu thật bị chiều hư” Kiều Bích Ngọc miệng nói lời trêu cọt nhưng mặt lại nghiêm nghị, cưỡng chế Quách Cao Minh phải nằm im trên giường bệnh để truyền nước.

Đương nhiên tay cô cũng không rảnh rối, đăng một tin vẫn cho bạn bè, thử xem sau này ai còn dám nói cô là kén ăn.

Quách Cao Minh vốn cảm thấy mình không có vấn đề gì, không định nấm viện nhưng không làm cách nào thuyết phục được.

Kiều Bích Ngọc nên đành ngoan ngoãn thay đồng phục viện, näm trên giường bệnh nhầm mắt lại nghỉ ngơi.

Kiều Bích Ngọc kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh anh.

Anh đóng kín hai mắt, ngũ quan tỉnh xảo, sắc mặt tái hơn so với bình thường.

“Quách Cao Minh.

” cô nhỏ giọng gọi Vừa nghe được cô goi, hai mắt Quách Cao.

Minh chậm rãi mở mắt ra.

Vì cơ thế không được khỏe nên phản ứng cũng chậm chạp hơn so với ngày thường.

Kiều Bích Ngọc cảm thấy Quách Cao Minh thế này rất thú vị, trong lòng không hiếu sao xuất hiện một cảm giác sung sướng đến khó hiếu, cô thân mật kề sát đầu mình vào đầu anh, tay phải còn gáy gảy những lọn tóc ngắn của anh, dịu dàng nói: “Em đi lấy chút nước ấm, tiện đi xuống siêu thị mini dưới kia, anh muốn ăn gì?” Còn ăn nữa? Quách Cao Minh giọng điệu giả bộ giận dõi, khàn khàn nói: “Lần sau đồ mà em đưa tới, không biết rổ nguyên liệu của nó là gì anh chắc chắn sẽ không bị em lừa dối mà ăn vào bụng” Kiều Bích Ngọc lập tức giở giọng thề thốt: “Lần này em nhất định sẽ mua cháo hoa, đơn gián, rất rõ ràng nguyên liệu, tuyệt đối là an toàn!” Gặp bộ dáng đáng thương khi bị bệnh của Quách Cao Minh, trong lòng bỗng nhiên xúc động tiến tới ôm lấy anh, rồi hôn nhẹ lên trán.

Quách Cao Minh đầu óc mê mang, bị cô.

đột nhiên ôm hôn, cảm giác quả thật dừng “sủng thụ nhược kinh” để hình dung.

Kiều Bích Ngọc nở nụ cười sáng lạn, cố ý nói: “Anh không cần lo lắng, bây giờ chúng ta đang tha hương nói đất khách quê người, em chắc chẵn sẽ không bỏ anh ở đây một mình đâu, anh cứ an tâm ở đây chờ em quay lại, em rất nhanh sẽ về..

430-1.jpg


Kiều Bích Ngọc nghiêng đầu nhìn anh, đen mặt nói: “Anh quay lại nằm xuống giường” “Thật sự xin lỗi cô.

” €ô ấn chuông báo cho nhân viên ý tế, một lát sau y tá đến và cảm lại mũi truyền nước cho Quách Cao Minh, mà mấy người phụ nữ vừa rồi, thật chân thành xin lỗi cô.

“Không sao, không sao đâu ạ” Điều này làm cho Kiều Bích Ngọc không biết phải làm sao, rõ ràng người ra chỉ không may làm rơi hoa quả ra, chẳng biết tại sao Quách Cao Minh lại tự nhiên lao ra.

Người phụ nữ này cũng là đến thấm người bệnh nên nhanh chóng đi vào.

Quách Cao.

Minh chỉ là bị dị ứng nên phải truyền nước nên hai người cũng không yêu cầu phòng vip, mà năm giường bên cạnh Quách Cao Minh là một người đàn ông trung niên người Nhật, trông có vẻ rung thực, mà người phụ nữ vừa rồi chính là vợ của ông ấy Quách Cao Minh cũng chỉ nằm đó mà không nói gì, như khi thế của anh quá mạnh chỉ hơi liếc nhìn đã thấy lạnh lùng như đá.

Khả năng người phụ nữ kia nhìn dáng vẻ của Quách Cao Minh cảm thấy anh phải dễ chọc nên cứ xin lỗi không ngớt, đến cả người đàn ông vẫn còn yếu phải nằm trên giường kia cũng găng gượng đứng dậy để cúi đầu xin lỗi.

Cuối cùng Kiều Bích Ngọc phải dùng tiếng Nhật sứt seo của mình bết đắc dĩ nói không sao cả, lại liếc nhìn người đàn ông nhà mình lại cảm thấy vô cùng hổ thẹ muốn xin lỗi ngược lại hai người mới đúng, Đế người này cùng phòng bệnh với nhà người khác quả đúng là tai họa.

Quách Cao Minh truyền nước xong cũng tốn mất 4 tiếng đồng hồ, nhưng không khí trong phòng bệnh này cứ ngột ngạt vô cùng, dù gì cũng cùng chung phòng bệnh không thể cứ như vậy được nên Kiều Bích Ngọc mang theo nụ cười thân thiện hỏi hai người.

“Hai người có muốn gọt táo không, tôi giúp cho” Đôi vợ chồng bên cạnh đã lo lắng đến mức quên luôn mang theo dao gọt táo, quả táo lại rất lớn, gặm luôn thì rất không tiện.

Kiều Bích Ngọc tiếp lấy quả táo, hai tay cô dùng lực tách quả táo ra, táo rất giòn thế nên dễ dàng chia thành hai nửa, sau đó lại đưa tới trước mặt hai người.

Hai vợ chồng mặt đầy ngạc nhiên nhìn cô sau đó lập tức mỉm cười, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Kiều Bích Ngọc lại dụng tiếng Anh hỏi hai người có muốn lấy nước ấm không, bởi cô định xuống lầu mua cháo cùng một ít bánh nên thuận tiện hỏi xem họ muốn có muốn mua thứ gì không.

Chỉ thấy hai người họ lắc đầu rồi đáp lại cô bắng một câu tiếng Nhật “Bọn họ nói bên ngoài rất lạnh, khuyên em mặc thêm áo khoác hồi mới đi” Lúc này Quách Cao Minh mới chậm rãi mở miệng, anh liếc nhìn hai người giường bên cạnh một cái, thái độ vẫn lạnh lùng như trước.

Kiều Bích Ngọc lấy thêm áo khoác của mình rồi khoác ra ngoài, lúc này cô bỗng nhớ tới đồng tiền xu kì lạ trong túi của mình, nghĩ nghĩ một chút rồi quyết định sau về thì kể cho Quách Cao Minh sau.

Trước khi đi cô không quên nhấn mạnh với Quách Cao Minh : “Đừng có dọa người khác” Nói xong cô lại cầm theo phích nước đi ra ngoài Kiều Bích Ngọc đi tới nơi quy định, đun một phích nước nóng rồi quay người đi tới chỗ thang máy, cô định xuống lầu mua xong cháo rồi quay lại lấy nước nóng sau.

Vừa đi cô bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh, phải công nhận, Nhật Bản vô cùng sạch sẽ, sạch sẽ như trở thành thói quen của tất cả mọi người rồi, đồ vật ở bất cứ đâu đều sạch sẽ, ngăn nấp.

Bỗng nhiên tính tò mò hiếu kì của cô nổi lên, Kiều Bích Ngọc đi tới cửa kính của một chiếc cửa sổ lớn, đưa tay sờ sờ lên trên đó, quả nhiên không dính một hạt bụi nào.

Bỗng nhiên có tiếng mở cửa.

“Cẩn thận bên trái cô!” Một giọng nói mơ.

hồ, có hơi ma mị vang lên.

Kiều Bích Ngọc cũng không biết thanh ầm này từ đâu truyền tới nhưng theo bản năng nghiêng người nhìn về phía bên trái mình.

Mà khi cô vừa nhìn về phía này, cánh cửa.

phòng để đồ bỗng nhiên kêu rầm một tiếng, một người từ trong đó lao ra.

Người nó như phát cưồng lao về phía chỗ cô, trong tay còn giơ lên ống kim tiêm nhọn hoät đang hướng thẳng lồng ngực bên trái của Kiều Bích Ngọc, mạnh mẽ đâm tới.

“Trời ạ, người này làm gì vậy?“ Trong hành lang một vị bác sĩ thất thanh hô lên.

Mà khi người kia đang lao tới, đâu óc Kiều Bích Ngọc bỗng trở nên hỗn loạn, mọi thứ xảy ra quá đột ngột Cả người cô bị lực đẩy ngã nhào ra, chật vật ngồi trên đất, lồng ngực đau nhói, sau lưng còn va phải góc tường nhô ra, đau tới không đứng dậy nối.

Người bác sĩ kia vội vàng chạy tới Chỗ cô.

Tâm mắt Kiều Bích Ngọc vẫn còn mông lung, không nhìn rõ người đi tới.

Bác sĩ lên tiếng hỏi thăm tình hình của cô ra sao, nhưng cô lại không hiểu tiếng Nhật.

Bác sĩ đỡ cô dậy, nhìn thấy bóng người kia chạy xuống cầu thang cô lập tức vung tay đuối theo.

“Thưa cô, hiền tại cô không thế chạy được” Bác sĩ thấy bộ dáng có vẫn còn muốn đuối theo người kia thì bị dọa tới luống cuống mà lớn tiếng la lên.

“Dừng lại, thưa cô, trên người cô có vết thương, kim tiêm, nếu như nó làm ngực cô nhiễm trùng thì rất có thể gây nguy hiếm tới ính mạng, lập tức đứng lại.

.

” Kiều Bích Ngọc hổn hến đuổi theo người kia, đuổi tới cửa thoát hiểm thì nghe thấy có tiếng bước chân ở phía trước, cô biết người kia ngay ở đẳng trước rồi, cô dù có liều mạng cũng phải túm được tên kia.

Nhưng cô lại chậm một bước, cửa thoát hiểm nặng nề đóng lại ngay trước mặt.

Bước chân Kiều Bích Ngọc vì thế mà cũng chậm lại, hô hấp của cô dồn dập, gấp gáp, nhưng dần dần trở nên kinh ngạc, đơ người “Thanh Châu?” Kiều Bích Ngọc không dám tin tưởng vào mắt mình, cô thấy Quách Thanh Châu chật vậy ngã ngồi ở trước cửa thoát hiếm, cô ta ngồi trên đất, hai tay ôm gối khóc nức nở, cả người co rúm, run lên bần bật tựa như vô cùng sợ hãi “Thanh Châu, tại sao cô lại ở đây?” Quách Thanh Châu không có trả lời cô mà cứ ngồi đó khóc nức nở, khuôn mặt nhỏ đẫm nước, lúc nhìn thấy cô vẫn cứ khóc mãi.

Mấy vị bác sĩ cùng y tá cũng vội vàng chạy về bên này, lúc nhìn thấy Kiều Bích Ngọc đứng đó thì lập tức xông đến kiểm tra cho cô.

Mấy người này lúc kiếm tra có trao đối gì đó báng tiếng Nhật, đương nhiên Kiều Bích Ngọc nghe chẳng hiếu gì, nhưng một lúc sau cô thấy được vị bác sĩ kia thở dài một hơi.

Mấy vị bác sĩ cũng biết Kiều Bích Ngọc nghe không hiểu tiếng Nhật nên sau đó họ lại bàn luận gì đó cuối cùng có một người dùng ánh mắt kì quái nhìn cô và nói rõ tình hình với cô bắng tiếng Anh.

“Vừa rồi tôi có nhìn thấy kẻ kia dùng kim tiêm đâm vào ngực trái, vị trí trái tim của cô, lúc ấy tôi thực sợ hãi, vậy mà không ngờ cô còn có sức đuổi theo.

Kiều Bích Ngọc nghe đến đây cũng giật mình, cả người bỗng chốc cứng ngắc, biếu tình nghĩ thôi mà thấy sợ.

Ý tá cởi áo khoác ra cho cô, kim tiêm cũng theo đó mà rơi ra: “Cô thực sự rất may mắn, “rong túi áo ở ngực trái của cô có một đồng xu, chính đồng xu này đã cứu mạng cô đấy.

.

” Chỗ kim tiêm đêm vào vừa đúng chỗ chiếc túi trong của áo cô, mà trùng hợp là lại đấm ngay trúng chỗ đồng xu.

Bác sĩ nói cho cô tình huống cụ thể: “Nếu cái kim tiêm này đâm vào người cô, nhẹ thì có thể khiến nội tạng suy kiệt, nặng thậm chí có thể tử vong” Nếu sau này còn gặp được tình trạng này nữa thì nhất định không được đuối theo thủ phạm, phải đi tìm người giúp đỡ và báo cho.

cảnh sát xử lý” Bác sĩ nghiêm nghị nhắc nhở.

cô.

Đầu óc Kiều Bích Ngọc trống rỗng, nhìn bác sĩ thu lấy kim tiêm, trong lòng cô bỗng nhiên sợ hãi vô cùng, Cuối cùng cô bàng hoàng thấp giọng cảm ơn mấy vị bác sĩ, tá này.

“Mặc dù không có camera giám sát ở cầu thang nhưng cảnh sát chắc chắn có thế điều ra ra.

Bác sĩ đề nghị Kiều Bích Ngọc báo cảnh sát.

Nhưng Kiều Bích Ngọc lại từ chối: “Không cần đầu ạ” Vẻ mặt bác sĩ khó hiếu nhìn cô, muốn khuyên nhủ cô nên báo cảnh sát vì dù sao.

chuyện này có liên quan đến tính mạng của cô nhưng Kiều Bích Ngọc vẫn kiên quyết lắc đầu từ chối.

Nếu như người bị hại đã không muốn báo cảnh sát thì bọn họ cũng không có quyền can thiệp, nên mấy người thương lượng chút gì đó rồi cũng tẳn đi Kiều Bích Ngọc nhìn Quách Thanh Châu.

ngồi co ro dưới đất, tâm trạng phức tạp mở miệng hỏi: “Thanh Châu.

“ cô, tại sao lại ở đây?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom