• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chương 815-817

“Kiều Bích Ngọc, tớ có gì không tốt, tại sao tớ không xứng với cậu?” Giọng điệu của Yến Ngân có chút bối rối.

Thật sự rất khó để có thể chấp nhận kết quả như vậy, dù biết xác suất bị từ chối rất cao nhưng cậu ta vẫn chưa từng thử, nhưng vẫn luôn cảm thấy mình so với người khác có khả năng cao hơn một chút.

“Cậu rất tốt” Kiều Bích Ngọc rút tay về, giọng nói trước sau vẫn bình thản như vậy.

Trong suy nghĩ của Yến Ngân, giọng điệu bình tĩnh của cô là đang giễu cợt cậu ta, khiến.

‘Yến Ngân khó mà chịu được đả kích này. Cậu †a vẫn chắn trước mặt cô, mang theo một chút hy vọng hỏi: “Nếu chúng ta học cùng một trường đại học, như vậy sau này, chúng ta có thể…

“Có lẽ cậu sẽ gặp được người mình thực sự thích”

‘Yến Ngân kiên quyết nói: “Không đâu, tớ vẫn thích cậu.”

“Sau này dài như vậy, cậu lấy gì ra để đảm bảo?” Kiều Bích Ngọc vẫn không cảm xúc mà hỏi cậu ta, thậm chí là lý trí như khi cô đang giải một bài toán.

Cha cô, Kiều Văn Vũ, kết hôn với người mẹ kế chỉ hơn cô ba tuổi, nhưng không phải vì thế mà Kiều Bích Ngọc không tin vào những người khác giới khác, tương lai quá xa vời, trước nay cô luôn quan tâm đến hiện tại.

‘Yến Ngân không nói thêm nữa, cậu ta cảm thấy lòng tự tôn cùng kiêu ngạo của mình đã đầy thương thích, cậu ta xấu hổ cúi đầu xuống.

Kiều Bích Ngọc không chút do dự mà bước sang bên cạnh.




Tư Viễn An ở bên trong cửa kính của thư viện chứng kiến cảnh này cũng có chút kinh ngạc, lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Bích Ngọc từ chối người khác như vậy, cô không ngượng ngùng, không bất mãn, vẫn thản nhiên như thường mà ứng phó với mọi chuyện.

‘Yến Ngân ngẩng đầu với đôi mắt đỏ hoe, vừa lúc đối diện với Tư Viễn An bên trong cửa kính, ánh mắt sát khí cùng vài phần ghen tuông.

‘Yến Ngân dường như đang gồng mình lên một cách kiêu ngạo, quay người lại ngẩng cao đầu bước đi.

Tư Viễn An nhìn bộ dáng này của cậu ta thì không tránh khỏi việc cảm thấy khinh thường.

Theo đuổi con gái đương nhiên không thể miễn cưỡng người ta, bị cự tuyệt liền nghĩ đến lòng tự tôn của mình đã bị thương tổn, người này thật sự quá tự cao tự đại rồi. Ngược lại, Tư ‘Viễn An cảm thấy tương lai của mình vẫn còn tươi sáng.

Áp lực của học sinh vô cùng lớn, nhà trường khuyến khích bọn họ thể dục rèn luyện nhiều hơn, để nâng cao thể lực cùng trí lực.

Những lớp chọn mỗi lần nghe điểm thì đều là những người thông minh, nói khó nghe thì đại bộ phận là cua lột, gà cựa trắng, những người kém vận động.

Cứ mỗi lần tới đại hội thế dục thế thao, chủ nhiệm của bọn họ đều rất lo lắng, căn bản là không thể tìm được mấy người có thể tham gia thi đấu “Kiều Bích Ngọc” Mọi cuộc thi đấu thể thao sẽ luôn được gọi tên.

Gần như đã trở thành thói quen của giáo viên mỗi khi đến đại hội thể thao, Kiều Bích Ngọc đúng là phát huy tác dụng Kiều Bích Ngọc ở dưới lớp đột nhiên ngẩng đầu hỏi, không nhanh không chậm mà nhắc nhở một câu: “Thưa thầy lần này là đấu bóng rổ mà?”

Bóng rổ nam, liên quan gì đến cô.




Mỗi lần đều bắt cô tiên phong đi đầu, lần này lại bị bắt đóng giả nam.

Kiều Bích Ngọc lặng lẽ liếc nhìn từng học sinh đứng đầu trong lớp, giận tái mặt, lớp bọn họ chẳng lẽ lại thiếu thốn tài nguyên đến nông nỗi như thế.

Tối hôm qua ở thư viện, lớp trưởng Yến Ngân đột nhiên động kinh mà thổ lộ với cô, điều kiện của cậu ta rất tốt, nhưng Kiều Bích Ngọc không thích những nam sinh mềm yếu này, từ nhỏ cô đã là người nói như thế nào thì sẽ làm như thế ấy, dùng từ để hình dung về cách dạy của ông ngoại cô thì chính là coi như một chàng trai mà dạy bảo chỉ hận một nỗi không thể ra ngoài chiến trường mà thôi, đối với những cậu nam sinh lúc nào cũng yếu ớt mọt sách này không phải sở thích của cô.

Chủ nhiệm lớp cũng bất lực đứng trên bục giảng, nhìn vào đôi mắt to tròn của Kiều Bích Ngọc mà thở dài: ‘Kiều Bích Ngọc sẽ là đội trưởng đội cố động của chúng ta”

Tư Viễn An đã chủ động đăng ký, rất may cậu ta chơi bóng rổ rất tốt.

“Cậu nhóc, tôi đề nghị cậu đừng đi, chiến trường rất nguy hiểm”Hình tượng mềm yếu của Tư Viên An đã ăn sâu vào lòng người, nghe nói cậu ta là người thân của hiệu trưởng, rất nhiều nữ sinh trong lớp tốt bụng nhắc nhở cậu ta đừng đi.

Tư Viễn An chỉ cười.

“Em chơi bóng rổ có giỏi không?” Kiều Bích Ngọc cũng quay sang hỏi cậu ta.

Tư Viễn An lập tức trả lời: “Cũng được ạ”

Lúc trước cậu ta vì giảm béo mà điên cuồng tập luyện không ngừng.

Kiều Bích Ngọc đối với câu trả lời của cậu ta dường như rất không vừa lòng, thở dài và quay trở lại chỗ ngồi của mình.
“Đàn chị, em nhất định sẽ cố gắng” Tư Viễn An đột nhiên thu hết dũng khí để cam đoan mà nói với cô.

Vài nam sinh khác trong lớp cũng ngay lập tức bùng cháy tinh thần chiến đấu: “Kiều Bích Ngọc, nhớ phải cổ vũ hết mình cho bọn tớ đấy, các lớp khác chắc chăn sẽ ghen tị cho mà coi… Chúng ta nhất định sẽ cho bọn họ biết như thế nào là trí dũng song toàn!”

“Kiều Bích Ngọc, cậu đúng là rất giỏi khích lệ lòng người” Phương Mai liếc nhìn cô tán thưởng.

Sắc mặt Kiều Bích Ngọc vẫn không chút thay đổi, cô thực sự muốn thuyết phục họ từ bỏ thi đấu.

Bọn họ cuồng nhiệt đến mức trong mắt Kiều Bích Ngọc chính là có chút ngốc nghếch, thấp giọng thì thào nói: “Bọn họ lên thi đấu không phải là đơn phương bị đánh sao, có cái gì vui vẻ như vậy chứ”

Cái chính là cô không muốn trở thành đội trưởng đội cổ động viên ngớ ngẩn dưới cái nắng như thiêu như đốt, so với những chuyện này cô càng muốn trốn đến thư viện hoặc là quay về ký túc xá năm thì hơn.

Châu Mỹ Duy ở bên cạnh nghe thấy những lời này của cô, liền nhịn không được mà bật cười.

Dù sao thì cũng là lớp mình thi đấu, buổi chiều mọi người trong lớp đều có mặt đông đủ để xem trận đấu, trong lúc bốc thăm, Tổng Manh Manh có tiếng xấu trong việc thích tụ tập náo nhiệt.

Những học sinh không thích học tập cơ thể thường phát triển hơn những bạn học cùng trang lứa, đặc biệt là người lãnh đạo, trông giống như một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp, trên tay còn cầm một quả bóng rổ.

“Hôm nay là ngày đầu tiên của giải đấu.

Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để được nhân từ nhiều nhất có thể… Các chàng trai lớp 25 bước tới, khí thế hùng hổ.

“Yên tâm đi, chúng tôi sẽ cho các cậu thua rất thảm, sợ rằng các cậu sẽ sớm bị loại từ vòng gửi xe, sau đó sẽ không có cơ hội bị ngược đãi nữa hahaha.” Mấy người này rất kiêu ngạo.

Lớp 25 của Tống Manh Manh cực kỳ không thích đám người học giỏi lớp đầu này, nếu như thua bọn họ về phương diện học tập, thì trong trận đấu có thể nhân cơ hội này mà trả thù, Trận doanh của hai bên vô cùng rõ ràng, ngay cả cổ động viên của lớp 25 đặc biệt ra sức hò hét ầm ï, Kiều Bích Ngọc thở dài, chỉ hy vọng trận đấu mau chóng kết thúc.




Ngay phút đầu tiên của trận đấu, đối thủ đã trực tiếp lao ra, mười phần soái khí.

Tinh thần của Lớp 25 rung trời Phương Mai cổ vũ cho lớp học của cô ấy: “Đừng nản lòng, chỉ mới bắt đầu mà thôi.”

Kiều Bích Ngọc thực sự không thể hét được, xui xẻo như thế nào vừa xuất trận đã gặp phải đối thủ mạnh nhất. Tống Manh Manh ở phía đối diện cười rất tươi, giơ cao tay nháy mắt với bọn họ, khí thế kiêu ngạo.

Sân vận động giống như chiến trường, mỗi người tùy theo khả năng của mình.

Thực lực có sự chênh lệch rất lớn, Kiều Bích Ngọc cảm thấy thẳng thua không quan trọng, dù sao cũng không có giải thưởng.

“Tống Manh Manh cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện, trực tiếp kêu gào cổ vũ lớp bọn họ cho lớp đối thủ xơi trứng.

“Cố lên anh ơi!”

“Tư Viễn An, thật đẹp trai!” Sự tình có chút thay đổi.

15 phút trước khi hiệp một diễn ra, Tư Viễn An bất ngờ tung cú 3 điểm, đường bóng này vô cùng đẹp, trực tiếp bay vào rổ của đội bạn.

cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai-816-0


Tư Viễn An tóc ngắn ướt đắm mồ hôi, áo sơ mi ướt gần hết, cậu ta thi đấu rất nỗ lực, một mình một người không thể áp sát hàng phòng ngự của đối phương, cậu ta cũng chỉ có thể giành được quả bóng ba điểm này mà thôi, giống như mãnh tướng nắm trong tay bình yếu, dường như rất mệt.

“Đàn em, danh tiếng của lớp chúng ta phụ thuộc vào cậu đấy” Một nam sinh vỗ vai cậu ta trêu chọc.
Tư Viễn An cầm một chai nước khoáng.

Tìm kiếm Kiều Bích Ngọc giữa đám đông đang vây quanh, Kiều Bích Ngọc cũng không đi tới, chỉ đứng ở đẳng xa mà nhìn lại, Kiều Bích Ngọc cũng ngạc nhiên về sự dũng cảm của cậu ta, và mỉm cười mà giơ ngón tay cái lên.

Tư Viễn An vô cùng hưởng thụ, cảm giác như chính mình đang tràn ngập năng lượng.

Để giảm cân cách đây 3 năm cậu ta đã quyết định tàn nhẫn với bản thân, cha cậu ta nghĩ cậu ta thích vận động liền tìm một vận động viên chuyên nghiệp để dạy cậu ta chơi bóng.

Trong lòng Tư Viễn An lâng lâng, cảm thấy mình sẽ sớm được đàn chị ưu ái hơn.

Không được như mong muốn, đến hiệp hai, Tư Viễn An còn không có cơ hội chạm được vào bóng, bên kia đã cử bốn thành viên cao to trực tiếp đến cản Tư Viễn An. Tất cả mọi người đều không nhìn ra chuyện gì, chân phải của Tư Viễn An, cậu ta lập tức ngã xuống ôm lấy chân vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Trọng tài lập tức thổi còi dừng trận đấu lại, chạy tới kiểm tra vết thương, có vẻ như vết thương rất nghiêm trọng “Lập tức gọi bác sĩ ở phòng y tế đến”

Tư Viễn An là cháu trai của hiệu trưởng, đương nhiên giáo viên lo lắng đến chuyện bản thân sẽ phải chịu trách nhiệm chuyện này.

Oán hận của hai lớp chất chứa bao lâu lên tại hoàn toàn bùng nổ.

Đám học sinh lớp chọn trước giờ đều là những người hiền lành, nhanh nhẹn, bây giờ vô cùng tức giận hét lên: “Các người thật quá đáng, các người không giỏi học hành, trong đầu chỉ nghĩ đến những chuyện độc ác như vậy, chính là cặn bã của xã hội! Tai họa!”

“Con mẹ nó, muốn chết đúng không” Một bạn nam sinh lớp 25 lập tức dùng nắm đấm để giải quyết.

Ban đầu chỉ là hai nam sinh lao vào đánh nhau, sau đó không cẩn thận lại đánh trúng người bên cạnh, trực tiếp biến thành một trận ẩu đả.

Khung cảnh rất hỗn loạn.

Các giáo viên khác trên sân bóng rổ thấy tình huống như vậy vội vàng chạy tới.

Tư Viễn An vốn là bị thương không thể đi được, trong lúc lộn xộn có người nhân cơ hội đá vào chân bị thương, mọi người đều mặc đồng phục học sinh không phân biệt được ai là ai, nhưng Tư Viễn An sắc mặt tái nhợt đi vì đau. Giáo viên trọng tài ở một bên sợ hãi.




“Để chị đỡ em, em có thể đứng lên được không?”

Một giọng nói vang lên bên tai cậu ta, những học sinh nữ sớm đã sợ hãi bỏ chạy, nhưng thay vào đó Kiều Bích Ngọc lại chạy về nay, phía bên này.

Tư Viễn An không biết là chân mình đau quá, hay là nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn cô.

Kiều Bích Ngọc cảm thấy cậu ta không thể đi được: “Vậy thì chị sẽ cống em” Cô trực tiếp ngồi xổm trước mặt cậu ta, thúc giục một câu: “Mau lên!”

Tư Viễn An tuy gầy nhưng dù sao cũng là con trai, thân mình lại cao. Kiều Bích Ngọc cõng cậu ta thở hổn hển thoát khỏi đám đông hỗn loạn.

Kiều Bích Ngọc nghiến răng cõng cậu ta trở lại sân bóng, bác sĩ ở phòng y tế phía trước cũng vội vàng chạy tới, lúc này mới đem người đặt xuống bãi cỏ.

Tư Viễn An nhìn có chút dại ra, Kiều Bích Ngọc đứng bên cạnh tỏ vẻ trịch thượng nói với cậu ta: “Nếu không đi, bọn họ có thể đá cho em thành tàn tật đấy, ngốc ạ”

Một số tên lớp 25 ỷ vào việc nhà mình có chút thế lực, có thể làm ra những chuyện này mà không cần cố ky Tư Viễn An bị mắng, lập tức hoàn hồn, không biết là do quá đau hay là xấu hổ khi bị cô măng mà mặt trở nên đỏ bừng, ngẩng đầu lắp bắp nói: “Em, em không ngốc”

Cậu ta sợ cô sẽ ghét mình.

Bác sĩ trong phòng y tế liền chạy tới giúp xử lý vết thương ở chân cho cậu ta: “Bạn học đừng nhúc nhích, hình như em bị gãy xương, hiện tại phải đi bệnh viện…”

Khi Tư Viễn An nghe nói cậu ta phải đến bệnh viện, cũng không có vẻ gì là lo lắng sợ hãi, thay vào đó, cậu ta liền quay đầu lại nhìn về phía Kiều Bích Ngọc.

“Bộ dạng của em, em đang nhìn chị làm gi Kiều Bích Ngọc bị đôi mắt to của Tư Viễn An nhìn chăm chằm, cuối cùng không chịu nổi bộ dạng đáng thương của cậu ta nên đành chấp nhận số phận, hứa sẽ cùng cậu ta đến bệnh viện.

Trong một trận đấu bóng rổ, một học sinh bị thương phải đến bệnh viện, các học sinh sôi nổi bàn luận về việc xe cứu thương xuất hiện Bác sĩ của trường phối hợp khiên Tư Viễn An lên cáng sau đó di chuyển lên xe cứu thương, Kiều Bích Ngọc cũng vào để đi cùng, xe cấp cứu nhanh chóng lái ra khỏi cổng trường.

Lúc này, một chiếc Maserati màu đen vào khuôn viên trường đi ngang qua xe cứu thương, Quách Cao Minh vốn dĩ thản nhiên liếc nhìn xe cứu thương một cái, nhưng lại đột nhiên thắng gấp xe.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom