• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chương 655: Phân Tích Đoạn Ca Dao+Chương 656: Rafael chạy mất

Kiều Bích Ngọc vội vã trở về cung điện trước khi mặt trời lặn.

Không biết có phải là ảo giác của cô không, cảm thấy người trong cung điện này trở nên hoảng loạn, giống như sợ hãi, cả người đều th6t1 thần.

Cô và Tang Ba chỉ mới ra khỏi cung điện chưa lâu, chuyện gì đã xảy ra ở đây?

“Tại sao mọi người có vẻ sợ hãi như này?” – Kiều Bích Ngọc nhìn thấy Lục Khánh Nam từ xa, gọi anh ta, hỏi ngay lập tức.

Lục Khánh Nam cố tình lảng tránh câu hỏi này và hỏi: “Chúng tôi còn nghĩ rằng cô và Tang Ba sẽ không quay lại”

“Dòng nước sông đã trở nên đắng ngắt”

“Cái gì?”

Lục Khánh Nam kinh ngạc nhìn cô, sau đó trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, cổ họng có chút khô khốc khó hiểu hỏi: “Cô, cô vừa nói cái gì?”

Kiều Bích Ngọc cau mày, không hiếu tại sao anh ta lại đột nhiên hoảng sợ.

“Dòng sông, dòng sông đã trở nên rất đẳng” – Cô lập lại Lục Khánh Nam dưới đáy mắt sợ hãi không kiềm chế được, hô hấp càng ngày càng nhanh, cố gắng bình tĩnh lại “Lâm sao cô biết?”

“Tôi đã nếm thử rồi”

“Nước sông trở nên đắng ngắt, thậm chí đầu lưỡi còn có chút tê dại. Rất khó chịu. Sau khi uống thuốc nhuộm hóa chất công nghiệp nặng có mùi khó chịu như mùi lưu huỳnh”

Lục Khánh Nam cứng đờ, trừng lớn đôi mắt tròn xoe nhìn cô, như thể lý trí của anh đồng loạt không tiếp nhận.

Kiều Bích Ngọc cũng rất ngạc nhiên về vị đắng của dòng sông, nhưng cô không nghĩ nó lại không thể chấp nhận được, phản ứng của anh ta hơi khác thường.

“Có chuyện gì vậy? Phản ứng của anh hơi kỳ – Kiều Bích Ngọc thẳng lạ Vừa nói, Kiều Bích Ngọc vừa lấy ra một ít cỏ nhỏ có lá vàng héo từ trong túi da thú quấn quanh thắt lưng, tiếp tục nói với anh ta: “Hôm nay, tôi và Tang Ba cũng phát hiện ra rằng những cây gần ngưồn nước ngày hôm qua bắt đầu vàng và rễ bắt đầu thối rữa.”

Lục Khánh Nam sững sờ ba phút không lên tiếng, hít sâu một hơi, vội vàng nói “Tôi, tôi bây giờ… không, cô đi tìm Cao Minh ngay lập tức”

“Không đi” – Kiều Bích Ngọc trong tiềm thức nghĩ rằng mình sẽ bị mảng, Nhưng Lục Khánh Nam không quản được nhiều như vậy: “Kiều Bích Ngọc, cô vừa nói gì, nhất định phải giải thích rõ ràng lại một lần cho Cao Minh”




Quách Cao Minh và những người khác đang nói chuyện trên chiếc bàn dài trong hội trường thì Lục Khánh Nam vội vàng bước vào và nói vài câu với giọng nghiêm trọng, Kiều Bích Ngọc theo sau và nhận thấy tất cả họ đều có biểu hiện lạ “Dòng sông có đẳng thật không?” – Ngụy Bắc sốt ruột hỏi.

Kiều Bích Ngọc gật đầu.

Quách Cao Minh trầm giọng nhìn cô: “Sao em biết?”

“Em… đã tự mình nếm thử”

Nghe câu trả lời này, những người có mặt thầm trở nên căng thắng.

“Em đã thực sự tự mình nếm thử nước sông?” – Quách Cao Minh hỏi lại.

“Phải Anh đột nhiên vô cùng tức giận: “Chúng ta đã nói với mọi người không được uống nước sông, em nói hôm nay chính em đi nếm thử?”

Không phải anh không tin lời cô nói, mà là khó chịu vì những gì cô làm.

Mỗi người có một vị trí khác nhau và trọng tâm của mối quan tâm trước mắt là khác nhau.

Mấy người Ngụy Bắc quan tâm đến dòng sông, nhưng Quách Cao Minh chỉ quan tâm đến cô.

Có rất nhiều lo lắng, không hẳn sẽ nói ra lời nói ngọt ngào, nhưng từng giây từng phút đều là vì nghĩ đến cô.

Kiều Bích Ngọc bắt gặp ánh mắt tức giận của anh, cô cúi đầu không dám nói lại.

“Kiều Bích Ngọc, đem cỏ trong tay cho cô đưa ra” – Lục Khánh Nam thấp giọng nhắc nhở.

cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai-655-0


Những người hoang dã đã lưu truyền một đoạn ca dao cổ từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Ngay cả nữ tộc trưởng cũng không biết đoạn ca dao này có từ khi nào, bà ấy nói rằng nó có từ rất lâu rồi và đó là lời nguyền của hòn đảo này.

Chiều nay, Quách cao Minh và những người khác đã đi hỏi về những tin tức liên quan. Nữ tộc trưởng đã hát đoạn ca dao bằng chất giọng khàn và già nua, mặc dù họ không thể hiểu được hết, nhưng nó chất chứa một nỗi buồn vô tận Ngay lập tức, người phiên dịch đi cùng đã giải thích rõ ràng cho Quách Cao Minh và những người khác ý nghĩa của nó, chuyện này sau khi trở về cung điện, đoạn ca dao lan tràn, người trong cung điện cũng trở nên lo lắng “Dòng sông đã trở nên cay đắng”




Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chứ các bạn cứ đọc ở trang khác, trang nguồn không có người đọc, thì chúng mình đành lòng phải dừng lại. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!

“Rừng cây khô héo”

“Người bị ốm”

Ngụy Bắc đọc thầm những lời này, tất cả những điều này đã bắt đầu trở thành sự thật.

“Quả cầu lửa rơi trên trời có nghĩa là gï?” – Họ đang thảo luận.

“Giờ đen tối đã đến và mặt trời sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa”

“Không thể nhìn thấy mặt trời nữa, điều đó có nghĩa là mọi người trên đảo đã tuyệt chủng?”

Tất cả những cuộc thảo luận bây giờ chỉ là phỏng đoán, điều này vốn thuộc về nền văn hóa hoang dã cổ đại, họ càng khó hiểu hơn về ý nghĩa của đoạn ca dao này.

Kiều Bích Ngọc lắng nghe cuộc tranh luận gay gắt của họ, sau đó nhận thức sâu sắc rằng đoạn ca dao này là gì.

Đó là một dấu hiệu, một lời nhắc nhở. Người hoang dã trên đảo quen gọi đó là lời nguyền.

“Câu cuối cùng nên đơn giản là không bao giờ nhìn thấy mặt trời nữa” – Kiều Bích Ngọc bày tỏ quan điểm của mình Trải nghiệm của cô với Tang Ba cho cô biết suy nghĩ của những người hoang dã rất thẳng thắn và đơn giản. Nếu đoạn ca dao ngụ ý rằng tất cả mọi người đều đã chết thì chắc chắn sẽ được ‘thể hiện trực tiếp. Nỗi buồn trong đây, nỗi buồn lớn nhất không phải là chết mà là luôn sống trong tuyệt vọng.

“Bóng tối phủ xuống, và mặt trời sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa… một thứ gì đó nên chắn mặt trời”

Ngay khi Kiều Bích Ngọc nói ra lời này, Lục Khánh Nam đã nghĩ đến một khả năng: “Hòn đảo này sẽ bị sương mù dày đặc lôi kéo!”

“Đúng vậy! Ban đầu chúng ta kiểm tra khu vực này bằng máy bay, các đảo trong khu vực này đều bị sương mù dày đặc, không thể nhìn ra địa hình của đảo…”

“Một quả cầu lửa rơi trên bầu trời, giờ đen tối buông xuống và mặt trời không bao giờ được nhìn thấy nữa”

Với vẻ mặt nghiêm nghị, Quách Cao Minh trầm giọng nói: “Núi lửa phun trào”

Đây là phỏng đoán hợp lý nhất có thể nghĩ tớ hiện tại. Chẳng bao lâu nữa, hòn đảo này sẽ xảy ra một thảm họa chưa từng có, đó là một vụ siêu núi lửa phun trào.
Núi lửa? Hòn đảo này sẽ xảy ra một vụ siêu núi lửa phun trào chưa từng có.



“Theo lời đồn đại và lời tiên tri do dã nhân truyền lại, chắc là núi lửa phun trào…”



“Chúng ta có nên chạy trốn không?” – Lục Khánh Nam khóc không ra nước mắt.



“Chúng ta có thể trốn đi đâu?”



Nếu lời tiên trí của đoạn ca dao này là sự thật, thì không ai thoát được và họ có thể trốn đi đâu.



“Du thuyền của chúng ta..”



“Du thuyền của chúng ta trải qua trận bão lớn vừa qua bị hư hỏng nặng, theo tính toán thời gian vân chưa sửa chữa xong, hơn nữa, từ đây phải mất ít nhất một tháng nữa chúng tôi mới có thể trở lại địa điểm ban đầu. Còn khi nào núi lửa phun trào thì có trời mới bi Bùi Hạo Nhiên cố gắng bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ trước tiên chúng ta nên xác định vị trí của miệng núi lửa và kích thước của núi lửa”



“Theo những gì chúng tôi biết, không có núi lửa trên hòn đảo này”



“Nó có thể là một ngọn núi lửa dưới đáy biển?



Nó có thể năm ở mặt khác của đảo?” – Kiều Bích Ngọc suy đoán.



Mấy người Ngụy Bắc sững sờ, đúng vậy, bọn họ suýt chút nữa đã quên, quần đảo này gồm ba hòn đảo chính, xung quanh còn có vô số đảo vệ tinh. Siêu núi lửa cũng có thể năm trên các đảo khác.



“Nhưng làm sao mà tìm?”



Khi họ phát hiện ra miệng núi lửa, rất có thể họ đã bị nung chảy bởi dung nham nóng chảy.



“Núi lửa không nên phun trào nhanh như vậy” . Tìm truyện hay tại || TRÙMtruy ện.N ET ||



Mọi người đều ôm hy vọng trong lòng.
















“Nước sông bây giờ thực sự rất đẳng, người dân trên đảo lần lượt bắt đầu bị bệnh. Cây cỏ bắt đầu chuyển sang màu vàng. Chắc phải một thời gian nữa mới có chuyển biến”



“Trước tiên hãy hỏi người hoang dã về núi lửa.



Nữ tộc trưởng hắn phải biết điều gì đó.



Ngay khi Lục Khánh Nam và mọi người muốn ra khỏi cung điện và tìm nữ tộc trưởng đến Quách Cao Minh đã gọi họ: “Chờ một chút. Đi hỏi Rafael về tin tức trước.”



Lục Khánh Nam đột nhiên nhận ra rằng họ đã quên sự bất thường của Rafael Vì Rafael kia chỉ là một tên vô sỉ, bọn họ cứu giúp anh ta cũng vì một số tin tức cần phải hỏi.



“Người ở đâu rồi?”



Khi Kiều Bích Ngọc và những người khác vào phòng, vẻ mặt của họ rất ngạc nhiên.



Nguy Bắc lúc này sắc mặt nghiêm nghị, quay đầu quát thị vệ ngoài cửa: “Sao lại có chuyện này?”



Hai người ngoài cửa có vẻ không rõ tình huống liền xông vào, thấy trên giường không có người, vẻ mặt cũng rất kinh ngạc.



“Anh ta rõ ràng không thể xuống giường”



“Chúng tôi đưa đồ ăn vào lúc sáng nay”



Rafael không thể cử động chân tay, tại sao anh ta lại bỏ chạy?



“Anh †a có đồng bọn”



Kiều Bích Ngọc tìm thấy một số chiếc lá nhỏ trên giường. Loại thảo mộc mảnh và màu tím này được sử dụng để điều trị chứng cứng khớp.



Đồng phạm của Rafael, “Bá tước” Làm sao bọn họ có thể quên được con mèo đen đó, con mèo đó không tốt.
















“Tên Rafael đã đi đâu?”



Rafael cố tình bỏ trốn thời điểm quan trọng này, khiến họ lo lắng.



“Biết sẽ thế này chắc chắn phải đấm cho anh không thể động đậy”



Rafael đã không còn thấy ở đây, mà ở bên ngoài cung điện, càng ngày càng nhiều người hoang dã vì uống nước sông mà đau bụng, dịch bệnh lan tràn.



Thực vật ở hai bên bờ sông rất rõ ràng là khô héo và suy tàn nhanh chóng trong một đêm, dân dần, ngay cả những khu rừng xa sông cũng bắt đầu chuyển sang màu vàng ở rìa.



Tình hình ngày càng trở nên tồi tệ hơn lên tại vẫn không rõ dùng loại thảo dược nào để trị bệnh này sao?” – Ai cũng muốn đấy nhanh thí nghiệm, nhưng trong lòng đều biết khólàm được.



“Chúng tôi đã thu hồi tất cả các loại trái cây, lá và dây leo mà Kiều Bích Ngọc đã đề cập trước đó và chia chúng thành các loại. Cho bệnh nhân làm thí nghiệm nhóm để quan sát tình trạng của họ. Hiện tại, có ba loại cây có thể có tác dụng, nhưng không chắc chỉ có một loại đúng hay phải kết hợp lại “Nếu không có cây nào trong ba loại cây có nhiều tác dụng phụ độc hại, hãy để mọi người ăn hết cả ba rồi tính tiếp.



Mục tiêu điều trị chính của họ là những người hầu được trong cung điện, những người hoang dã có hệ miễn dịch mạnh, dù bị nhiễm bệnh này cũng chỉ bị đau bụng và trở nên yếu ớt chứ không ảnh hưởng đến tính mạng.



Thảm thực vật rừng bên ngoài cung điện cũng đang héo úa, mép lá úa vàng, rũ xuống, lần lượt rụng dần Ngay cả những động vật ăn cỏ nhỏ trong rừng cũng bị ảnh hưởng, giờ những động vật như thỏ rừng và lợn rừng đã sụt cân rất nhiều, phản ứng của chúng trở nên chậm hơn nhiều, như thế cả những con vật đều đang bị bệnh.



Hòn đảo bị bao trùm bởi một nỗi sợ hãi vô hình “Mọi có cảm giác gần đây không khí có vẻ có mùi hóa chất gay mũi không?” – Lục Khánh Nam kìm nén sự hoảng sợ trong lòng, trầm giọng hỏi.



Bùi Hưng Nam và Ngụy Bắc không trả lời, trong lòng mọi người đều biết ngay cả không khí mình hít thở cũng đã thay đổi.



Nỗi lo lẳng trong lòng càng đồn dập. Họ giống như bị mắc kẹt trong màn sương mù dày đặc độc hại, không thể thoát ra ngoài, chỉ có thể từ từ chờ chết.



Lục Khánh Nam không thể không đề nghị: “Tôi nghĩ chúng ta nên khởi hành ngay lập tức, quay trở lại bãi biển ban đầu, tìm về du thuyền. Hãy tránh khỏi thảm họa này ngay khi còn có thể”



“Chúng ta thực sự không thể trì hoãn nữa, chúng ta nên khởi hành ngay lập tức trở lại du thuyền. Tôi thực sự không hiểu, Quách Cao Minh đang chờ cái quái gì?” – Bùi Hưng Nam nói Nếu Quách Cao Minh ra lệnh, họ đã tìm đường trở về từ lâu, thay vì chờ đợi ở đây mỗi ngày một cách vô nghĩa Mấy người Ngụy Bắc thay đối vẻ mặt: “Nếu Quách Cao Minh không cho chúng ta đi, chúng ta sẽ không đi. Còn ai muốn đi thì cứ đi đi”



Nghe thấy giọng điệu này, Lục Khánh Nam và Bùi Hưng Nam không dám dị nghị gì nữa, đám người Ngụy Bắc chính là tử sĩ. Quách Cao Minh không ra lệnh, bọn họ sẽ không làm, một khi đã có lệnh, bọn họ nhất quyết không làm trái.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom