• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Bạch Dạ - Sổ ghi chép chuyện kỳ bí (2 Viewers)

  • CHƯƠNG 3: “Vừa rồi là cái gì vậy?” . . .

Đoàn trinh thám thiếu niên trường trung học Thiên Quang hội nghị lần đầu tiên tác chiến.

“Tớ cảm đi thấy được, cái Hồ tiên này…”

Lý Tiểu Bạch vừa mới bắt đầu lên tiếng, đã bị Trương Vịnh ngắt lời: “Căn bản cũng không có khả năng có Hồ tiên gì đó đâu?”

“Không thể nói như vậy a, chúng ta muốn bắt người này, dù sao vẫn cho nó một danh hiệu đi. Nếu cậu không thích gọi là Hồ tiên, chúng ta liền kêu nó ‘ người hiềm nghi X’ cũng được.”

Trương Vịnh có chút buồn bực, Lưu Vĩ thì phất phất tay ý bảo cô nói tiếp, “Không cần phải so đo những việc nhỏ không đáng kể a.”

“Vậy hay giả định là Hồ tiên đi.” Lý Tiểu Bạch nói, “Tớ cảm thấy được đấy, chúng ta cần phải biết trước mục đích của tòng phạm là gì, biết rõ tên Hồ tiên này rốt cuộc muốn làm cái gì.”

Lưu Vĩ gật đầu nhẹ, nói: “Tớ vừa rồi đã nghĩ cái này, nó ở chỗ này náo loạn một chuỗi chuyện, nhưng là vừa không có đả thương người, sẽ không thật sự chỉ muốn cùng người làm xong hàng xóm đi?”


Lý Tiểu Bạch cười cười, lắc đầu nói: “Mặc dù nói phòng cũ tử là dễ dàng hấp dẫn chút ít đồ kỳ quái, nhưng là nó nếu như chỉ là muốn ở nơi này, sẽ phải thấp hơn điều, cố gắng không làm cho người khác chú ý mới đúng. Làm sao có thể làm chuyện lớn như vậy?”

Trương Vịnh nói: “Tớ nghĩ có lẽ nó chỉ là muốn huyên náo nơi này gà chó không yên, đuổi chúng ta đi.”

“A, tớ có đọc qua một quyển tiểu thuyết, có cùng loại tình tiết tình hình thực tế nha.” Liễu Hồng Tuyển nói, “Có người dùng kế đem người một nhà lừa gạt đi, sau đó ở trong nhà người ta dưới sàn nhà mà đào được bảo bối.”

“Nhà tớ nơi này có thể không bảo bối gì.” Trương Vịnh kêu, “Ông nội của tớ nói nơi này trước kia chính là bãi đất hoang mà thôi.”

“Nhưng là cũng không thể xác định được trong phòng có giấu vật gì đó?”

“Dù sao hiện tại cũng không có đầu mối gì, không bằng trước hết từ cái phương hướng này điều tra một chút đi.”

“Ừ, lục soát cả nhà một lần đi, có lẽ còn có thể tìm được dấu vết gì đó Hồ tiên để lại.”

Phương châm tác chiến đã định ra, đoàn trinh thám thiếu niên lập tức liền bắt đầu thi hành.

Bọn họ chia làm hai tổ, bắt đầu chia nhau đi tìm tòi cả căn biệt thự.

Mặc dù chuyện xảy ra đột ngột, nhưng Lưu Vĩ dầu gì còn nhớ rõ ước nguyện ban đầu của Trương Vịnh, lúc phân tổ, trước một bước kéo Lý Tiểu Bạch cùng đội.

Tìm tòi căn biệt thự này cũng không phải là khổ sai, trên thực tế, nói là tìm tòi, còn không bằng nói đi thăm chuẩn xác hơn. Từ kiến trúc kết cấu, về đến nhà cụ bài trí, cửa sổ thủy tinh khảm nạm màu sắc rực rỡ, thảm thêu lên phiền phức cuốn cỏ, đèn treo kim loại hoa lệ, lò sưởi tinh mỹ đá cẩm thạch trong tường… Đi ở trên hành lang treo bức tranh cổ điển u tĩnh, Lưu Vĩ liền cảm giác mình đang trong thời gian hành tẩu tại đảo lưu, đi tham gia thượng thế kỷ sơ một vị England quý tộc thịnh yến.

Lý Tiểu Bạch cũng không nhịn được tặc tặc tán thưởng, đừng bảo là Trương gia gia năm đó hoa quá nhiều thiếu công phu, qua nhiều năm như vậy, bảo trì như vậy một ngôi nhà tràng dị quốc tình điều cổ kính cũng không dễ dàng, không trách được ông ấy không muốn rời đi.

Nhà kỳ thật không lớn, ba tầng lầu, cộng thêm lầu các cùng tầng hầm ngầm.

Lưu Vĩ cùng Lý Tiểu Bạch rất nhanh liền xem xong rồi đến bộ phận được phân, cũng không có phát hiện đặc biệt gì.

Tầng hầm ngầm khóa cửa. Lưu Vĩ gọi điện thoại cho Trương Vịnh cầm chìa khóa xuống, sau đó cùng với Lý Tiểu Bạch chờ ở cửa.

Lý Tiểu Bạch dựa ở trên tường, nhún vai, nói: “Kỳ thật theo chúng ta như vậy cưỡi ngựa xem hoa đồng dạng mỗi cái gian phòng nhìn một chút, cũng tìm không ra vật gì đó? Dù sao chúng ta lại không biết nhà này đi qua.”

Lưu Vĩ gật đầu nhẹ, nói: “Thành thật mà nói, tớ cũng không tin nơi này có thể cất giấu đồ kỳ quái gì, cũng không phải tiểu thuyết, sao có thể tùy tiện có phòng cũ nào đó cất đồ bí mật kỳ quái?”

Lý Tiểu Bạch nở nụ cười, hỏi: “Vậy cậu tin nơi này có Hồ tiên sao?”

“Làm sao có thể?” Lưu Vĩ nói còn chưa dứt lời, đột nhiên chứng kiến nữ sinh đối diện dựng thẳng lên một ngón tay ý bảo hắn chớ có lên tiếng.

Lưu Vĩ ngơ ngác một chút, đem câu nói kế tiếp nuốt xuống, quả nhiên nghe được một hồi tiếng lưa thưa sách sách, thanh âm rất nhẹ, lúc liền lúc đứt.

Hắn không khỏi nhíu mày một cái, nhìn về phía Lý Tiểu Bạch.

Lý Tiểu Bạch không lên tiếng, trên mặt thần sắc cũng nghiêm chỉnh lại, bên cạnh nâng lỗ tai cẩn thận phân biệt hướng tiếng động kia truyền đến.

Là trong tầng hầm ngầm truyền đến .

Lưu Vĩ giảm thấp giọng xuống, thử dò xét tính hỏi: “Con chuột?”

Lý Tiểu Bạch liếc hắn một cái, cười cười, đưa tay tại khóa lại trên cửa gõ hai cái.

Bên trong lập tức an tĩnh lại, nhưng chỉ tĩnh mấy giây, lại truyền ra tiếng gãi.

Lần này đã gần trong gang tấc.

Đồ vật bên trong tại bắt cửa.

Lưu Vĩ trái tim bỗng nhiên nhắc tới, không có con chuột to gan như vậy đi?

Trên mặt Lý Tiểu Bạch tỏ rõ ra vài phần thần sắc hưng phấn, ô hắc mâu tử thoáng hiện lên sắc bén quang mang, “Tớ đoán thứ này so với con chuột lớn hơn.”

… Vậy còn phải nói sao?

Lưu Vĩ đang muốn nói chuyện, đằng sau có người tiếp một câu, “Vật gì đó so với con chuột lớn hơn?”

Lưu Vĩ cả kinh, đột nhiên quay đầu lại, động tác đột ngột của hắn làm Trương Vịnh đang cầm chìa khóa sợ hết hồn, “Làm sao vậy? Cả kinh sợ hãi ?”

Lý Tiểu Bạch chỉ chỉ cửa tầng hầm ngầm, “Đồ vật bên trong.”

“Bên trong đương nhiên là có đồ, nhà chúng tớ bình thường không cần vật gì đều ném ở bên trong…” Trương Vịnh nói được một nửa ngừng lại, hắn cũng nghe được tiếng gãi kia, sợ run một hồi lâu, cũng thử dò xét tính hỏi: “Con chuột?”

Lý Tiểu Bạch cười rộ lên, nói: “Cậu với Lưu Vĩ thật đúng là tâm ý tương thông.”

Đi theo Trương Vịnh xuống Liễu Hồng Tuyển không khỏi hướng Lý Tiểu Bạch sau lưng nhích lại gần, nói: “Rốt cuộc là cái gì?”

“Mở cửa xem một chút chẳng phải sẽ biết?” Trương Vịnh nói đi về phía trước một bước, móc ra cái chìa khóa.

“Chờ một chút.” Lý Tiểu Bạch gọi hắn lại, “Không bằng cậu trước đi hỏi một chút là có phải hay không nàh các cậu để cái gì bên trong. Cho dù muốn mở cửa cũng cẩn thận chút, không bằng trước lấy cái gì để che một tý, miễn cho đồ vật bên trong đột nhiên xông tới đả thương người.”

Trương Vịnh vốn là có chút bực mình cô dè dặt như vậy, cảm thấy có chút chuyện bé xé ra to, nhưng nhìn thấy Liễu Hồng Tuyển trốn sau lưng cô, vẫn gật đầu. Dù sao đây là trong núi, thật sự là dã thú gì muốn ở bên trong, đả thương người khác dễ như chơi, đả thương Liễu Hồng Tuyển, hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy.

Vì vậy Trương Vịnh lên trước đi hỏi một vòng, xem có không có ai biết trong tầng hầm ngầm đang chứa cái gì.

Người của Trương gia những ngày qua đều bị Hồ tiên dọa cho sợ , vừa nghe Trương Vịnh nói trong tầng hầm ngầm đồ vật bắt cửa, lại càng khẩn trương vô cùng, nhưng là không có người biết rõ là thế nào. Trương Húc Dương cùng lão gia tử ở phòng khách chờ, đuổi rồi còn sót lại một người bảo an đi theo hỗ trợ.

Mở cửa trước, Trương Vịnh cùng Lưu Vĩ đi đến phòng bếp cầm hai cái muôi trước, còn cầm xẻng xào rau làm vũ khí.

Kết quả Lý Tiểu Bạch cùng Hồng Tuyển thấy bọn họ “Võ trang đầy đủ “, trực tiếp liền bật cười.

Vừa rồi không khí khẩn trương hễ quét là sạch.

Trương Vịnh quẫn phải khẽ mặt đỏ lên, hừ một tiếng, nói: “Cười cái gì, các cậu lui về phía sau đứng một chút, miễn cho đồ vật bên trong đột nhiên xông tới bị thương.”

Lời này rõ ràng vừa vặn lời Lý Tiểu Bạch đã nói. Nhưng Lý Tiểu Bạch cũng không nói gì, kéo kéo Liễu Hồng Tuyển, lui về phía sau hai bước.

Trương Vịnh tay phải cầm cái chìa khóa, trái tay cầm muôi ngăn cản ở trước người, Lưu Vĩ cùng người bảo an kia một trái một phải chờ ở bên cạnh, chỉ chờ mở cửa sẽ bắt gì đó ở phía sau.

“Chuẩn bị xong chưa?” Trương Vịnh hỏi một tiếng, đem cái chìa khóa đưa vào ổ khóa, nhìn thấy Lưu Vĩ gật đầu, đếm lấy “Một, hai, ba “, mở cửa tầng hầm ngầm ra.

Cửa mới mở tay ra chưởng đến rộng một kẽ hở, liền có thứ gì từ bên trong chui ra. Hình thể không lớn, tốc độ lại cực nhanh, Trương Vịnh thậm chí còn không thấy rõ ràng là cái gì, liền từ bên chân hắn chạy tới.

“Bắt lấy nó.” Trương Vịnh vội vàng hét to một tiếng.

Lưu Vĩ dùng cái muôi trong tay đánh xuống, vật kia lại vô cùng linh hoạt, thân hình gập lại đã quẹo khúc quanh, từ giữa hắn và bảo vệ chạy trốn ra ngoài, nhanh chóng biến mất tại đầu bậc thang, vài người thiếu niên đều chỉ thấy một đoạn cái đuôi.

Cái đuôi màu lửa đỏ xoã tung, chợt lóe lên rồi biến mất.

Cách thang lầu gần nhất Lý Tiểu Bạch liền đuổi theo, đã hoàn toàn không nhìn thấy cái bóng của nó.

Trương Vịnh chỉ chậm so với Lý Tiểu Bạch một bước, chạy theo sau, nhìn hành lang rỗng tuếch, nhăn mày lại.

“Vừa rồi là cái gì vậy?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom