• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Bạch Dạ - Sổ ghi chép chuyện kỳ bí (2 Viewers)

  • CHƯƠNG 1: “Hồ tiên?” . . .

Xe lại chuyển qua một chỗ ngoặt, liền có thể nhìn thấy nơi muốn đến sau rừng cây thấp thoáng.

Đó là một loại kiến trúc mới đầu năm nay, phong cách châu Âu, mang theo điểm dị quốc phong tình, rồi lại hoàn mỹ sáp nhập vào quang cảnh tự nhiên, giống như là một bộ tranh cuộn được vẽ từ một họa sĩ tài ba.

“Thật đẹp.”

Liễu Hồng Tuyển nhìn qua ngoài cửa sổ, nhịn không được lẩm bẩm tán thưởng.


“Là đây, không nghĩ tới nhà cậu lại ở một nơi như thế này, thực không hổ là tiểu thiếu gia nhà có tiền.” Lưu Vĩ đi trêu ghẹo Trương Vịnh ngồi ở hàng trước trên ghế lái phụ, vẻ mặt nịnh nọt ôm tay, “Sau này kính xin Trương thiếu gia để ý nhiều hơn.”

“Đi ra.” Trương Vịnh quay đầu lại đẩy tay bạn tốt ra, nói, “Chỉ là nhà cũ của ông nội tớ thôi.”

Mặc dù là nói như vậy, nhưng thiếu niên trên mặt lại như cũ có không che dấu được đắc ý.

Liễu Hồng Tuyển đưa ánh mắt từ ngoài cửa sổ thu hồil ại, rất vui vẻ mà nói: “Bất kể như thế nào, có thể đến nơi đẹp như vậy để chơi, thật sự là cám ơn cậu.”

“Không có gì a, chỉ là ông nội tớ muốn tổ chức sinh nhật lại cho tớ, nhưng trong núi này cũng không có gì, một mình tớ tới đây ở hai ngày còn không buồn chết? Dứt khoát nhiều tìm vài người đến chơi thích hơn.”

Trương Vịnh giải thích như vậy, Lưu Vĩ bên cạnh chỉ là nhếch nhếch miệng. Hắn và Trương Vịnh chơi với nhau nhiều năm, đương nhiên hiểu Trương Vịnh chỉ muốn mời Liễu Hồng Tuyển, những người khác bất quá chỉ là kéo theo để ngụy trang mà thôi.

Liễu Hồng Tuyển là nữ sinh xinh nhất của bọn họ, tính tình lại tốt, dù sáng dù tối cũng không biết có bao nhiêu nam sinh thích cô. Trương Vịnh tìm được cơ hội lôi kéo cô để làm quen xum xoe, làm bạn tốt Lưu Vĩ đương nhiên sẽ không từ bên trong cản trở, mà một người khác bị kéo tới đi cùng … Lưu Vĩ quay đầu nhìn Lý Tiểu Bạch bên cạnh.

Cô gái này có mái tóc cát ngắn nước da mạch sắc, nhìn qua rất giống nam sinh đang cầm một quyển truyện tranh, thấy hết sức chuyên chú, đại khái căn bản cũng không có chú ý xe đi tới nơi nào, người chung quanh đang nói gì.

“Tiểu Bạch thiệt là. Làm khó ngoại ô, còn nhìn sách cái gì, không biết là phía ngoài cảnh tượng sơn dã càng đáng nhìn hơn sao?” Liễu Hồng Tuyển cũng quay đầu lại nhìn Lý Tiểu Bạch, một mặt nói, một mặt dứt khoát đưa tay qua suy nghĩ khép lại sách trong tay Lý Tiểu Bạch.

“Để đó!” Lý Tiểu Bạch liền tranh thủ sách giơ lên né tránh, “Cho tớ xem hết chỗ này đã, sắp tuyên bố hung thủ.”

Một động tác này của cô, đúng lúc đem bìa mặt sách đưa đến trước mặt Lưu to lớn, thì ra truyện cô đang đọc chính là 《 Thám tử lừng danh Conan 》. Lưu Vĩ không khỏi có thể thấy trên trán mình có bức tranh ba cây hắc tuyến.”Thì ra là dọc đường cậu toàn xem Conan?”

“Ừ.”

“Chỉ một cậu nhóc mà cậu đã nghiêm túc như vậy, thật sự là phục cậu .”

“Nói đúng a. Vĩnh viễn đều là một học sinh năm nhất tiểu học, có cái gì hay mà xem.”

Vài người thiếu niên đang nói chuyện thì xe đã dừng lại trước cửa biệt thự, cho nên bọn họ cũng liền dừng lại câu chuyện, đều tự thu dọn đồ đạc xuống xe.

Trương Vịnh trên đường đã gọi điện thoại, bọn họ xuống xe liền có người chào đón, dẫn bọn họ vào đại sảnh.

Người đón bọn họ là chú Trương Húc Dương của Trương Vịnh, đối với vài người thiếu niên mặc dù khá lịch sự, nhưng mà rất rõ ràng nhìn ra được mất hứng, hai đầu lông mày một mảnh sầu vân thảm vụ. Mời đến hết vài người thiếu niên ngồi xuống uống trà, liền hướng Trương Vịnh vẫy vẫy tay toan tính bày tỏ muốn nói chuyện riêng với hắn.

Trương Vịnh nhíu mày một cái, nói với bọn Lưu Vĩ cứ tự nhiên, liền đi theo chú của mình.

Hai chú cháu cũng không có đi xa, liền ở trong gian phòng bên cạnh nói chuyện.

Cửa không khóa, trong phòng khách lờ mờ có thể nghe được tiếng của bọn họ.

Ngay từ đầu hai người nói chuyện với nhau tiếng cũng không lớn, bọn Lý Tiểu Bạch cũng nghe không có rõ, mặc dù đối với thái độ của Trương Húc Dương có bao nhiêu bất an, nhưng là không có để vào trong lòng, ba người ngồi ở chỗ kia vừa quan sát gian phòng, vừa nhỏ giọng nói chuyện phiếm.

Nhưng tiếng của chú cháu Trương Vịnh lại càng lúc càng lớn, cuối cùng cơ hồ muốn cãi vã.

“… Chú nói cho cháu biết, thể loại này, làm sao cháu lại gom nhặt cái loại náo nhiệt này? Đây không phải là cho chú thêm phiền sao?”

“Thế chú muốn thế nào? Cháu đem theo các bạn ngồi xe mấy giờ tới đây, còn chưa ngồi nóng đít chẳng lẽ chú muốn bọn cháu trở về?”

“Chú cũng không phải muốn bọn cháu đi luôn, đó cũng không phải muốn tốt cho cháu sao. Gần đây nơi này xảy ra nhiều chuyện như vậy, vạn nhất có chuyện gì bất thường xảy ra…”

“Là ông nội muốn cho cháu sinh nhật lại, hơn nữa cháu với các bạn cũng sắp xếp xong xuôi, cứ như vậy trở về cũng rất mất hứng.” Trương Vịnh ngắt lời của chú mình, “Chúng cháu đều không phải là đứa trẻ , có thể tự chiếu cố chính mình, có thể có chuyện gì?”

“Tiểu tử cháu tại sao lại không nghe lời như vậy hả?”

Mấy câu nói đó vừa truyền tới, trong phòng khách vài người thiếu niên không hẹn mà cùng liền ngậm miệng.

Ý tứ của chú Trương hiển nhiên có thể hiểu chính là không hoan nghênh đám người bọn họ, vài ánh mắt trao đổi, Lý Tiểu Bạch bất đắc dĩ liền vuốt tay, Liễu Hồng Tuyển cũng rũ mắt xuống, hưng phấn lúc trước mất hết.

Mặc dù không biết vì sao không giống như Trương Vịnh lúc trước nói, nhưng rất hiển nhiên, thời điểm bọn họ tới đây hình như không đúng lắm.

Trương Húc Dương mắng đôi câu, đại khái cũng là chú ý đến trong phòng khách đột nhiên an tĩnh lại, ho khan một tiếng, những lời sau liền hạ giọng xuống.

Bọn Lưu Vĩ chỉ ngẫu nhiên có thể nghe được vài tiếng như “Ném đồ” “Quấy phá” “Bị bệnh” , trong lòng không khỏi càng thêm thấp thỏm.

Qua một hồi lâu, Trương Vịnh vẻ mặt oán giận mới trở lại bên cạnh các bạn của mình.

“Làm sao vậy?” Lưu Vĩ mở miệng hỏi trước.

Trương Vịnh ngồi xuống uống một hớp, không quan tâm vung tay lên, “Không có gì, chúng mình cứ làm theo kế hoạch lúc đầu.”

Liễu Hồng Tuyển có chút bận tâm hỏi: “Nhưng là… Như vậy không tốt lắm đâu? Chú Trương chú ấy…”

“Không cần phải để ý đến chú ấy. Nơi này chú ấy không làm chủ được, tớ sẽ gặp ông nội tớ nói sau.” Nhắc tới chú của mình, Trương Vịnh cũng không tính là có nhiều tôn kính, hừ một tiếng, “Không biết làm cho những thứ gì, lại còn nói nơi này có Hồ tiên quấy phá, thực lời nói vô căn cứ.”

“Hồ tiên?”

Vài người không khỏi đồng loạt lập lại cái từ này, nhưng vẻ mặt âm điệu lại hoàn toàn khác nhau.

Lưu Vĩ mày cau lại, như nghe được có gì đó hoang đường, vẻ mặt không cho là đúng.

Liễu Hồng Tuyển là lại có vài phần hiếu kỳ lại có vài phần sợ hãi.

Lý Tiểu Bạch thì đem âm cuối kéo ra thật dài, hếch mày lên, một đôi mắt đen lòe lòe tỏa sáng.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom