• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full Bạch Dạ - Sổ ghi chép chuyện kỳ bí (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 4: “Để ý ta tìm ngoại viện sao?” . . .

Tầng hầm ngầm xông ra có cái gfi đó đã mất dấu, dì Lưu sau khi nghe bảo vệ và bọn họ kể lại, không ngừng niệm a di đà Phật, nói nhất định là hồ tiên.

“Nếu như thực là hồ tiên, làm sao có thể sẽ bị nhốt ở trong tầng hầm?”

Lúc Trương Vịnh nói những lời này, mấy người bọn họ đúng lúc đem trả cái muôi đưa về phòng bếp, thuận tiện tại đó mở ra hội nghị tác chiến của đoàn trinh thám thiếu niên của trường trung học Thiên Quang.

Lưu Vĩ nói: “Vật kia so với mèo lớn hơn, so với chó lại ít một chút, tớ thấy không chừng thật sự là con hồ ly.”

“Cho dù thật sự là con hồ ly, bên ngoài này chính là núi, muốn tìm nó cũng rất khó đi?”


Trương Vịnh vung tay lên cắt đứt lời của Lý Tiểu Bạch: “Kỳ thật chúng ta có thể mặc kệ nó có phải là hồ ly hay không, mấu chốt là, người nhốt nó ở dưới tầng hầm là ai?”

“Ừ.” Lưu Vĩ gật đầu nhẹ, đạo, “Chìa khóa tầng hầm này thường thì ai cầm?”

“Chỗ dì Trần có một chìa, mặt khác nơi này tất cả chìa khóa của mọi gian phòng đều có đem đồ dự bị đặt trong ngăn kéo ở phòng khách, chỉ cần là người quen thuộc nơi này muốn lấy được cũng không khó.” Trương Vịnh nói như vậy , liếc qua liếc lại, lại ra bên ngoài nhìn thoáng qua, sau đó mới hít vào một hơi nói, “Nói thẳng đi, tớ cảm thấy được là chú Trương Húc Dương của tớ.”

Lưu Vĩ ngơ ngác một chút, Lý Tiểu Bạch ngược lại cười rộ lên, nói: “Cậu với chú của cậu… Giống như tình cảm không tốt lắm?”

“Bởi vì chú ấy chẳng làm được chuyện gì tốt cả a.” Trương Vịnh trong giọng nói rất là khinh thường, “Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ mấy lần vay tiền của ông nội tớ với cha tớ ra, tớ chưa thấy chú ấy nhiều lắm, lần này nháo hồ tiên, chú ấy ngược lại lại chó nhiệt tâm như vậy chạy đến chỗ ông nội tớ, nhất định là có quỷ.”

Đây là việc nhà của Trương gia, người khác cũng không nên chen miệng vào, Lưu Vĩ cùng Lý Tiểu Bạch đều không lên tiếng.

Trương Vịnh tiếp tục nói: “Chú ấy lớn lên ở chỗ này, muốn ở chỗ này giả thần giả quỷ quá dễ dàng. Tầng hầm ngầm dù sao bình thường cũng không còn người đi, chú ấy tại đó nuôi con hồ ly, không có việc gì cắt bỏ chút ít lông đến thả vào trong phòng, hay hoặc là tại trong phòng ông nội viết chữ gì đó, chú ấy hoàn toàn làm được. Đạo sĩ kia dù sao cũng là chú ấy mời tới, chuyện trúng ta khiêu vã liền đơn giản hơn .” Trương Vịnh hừ một tiếng, “Không phải người nào đem quần hoa mặc vào trên người chú ấy, nhưng chính là do chú ấy mặc, ai lại ngăn được?”

Lưu Vĩ trầm ngâm một hồi nói: “Theo như cậu nói, thật cũng không là không thể nào, nhưng là chú ấy ít nhất phải có một đồng bọn xuất quỷ nhập thần mới được. Dù sao có nhiều lần lúc ‘ hồ tiên ’ lên tiếng, chú ấy đều là cùng mọi người cùng một chỗ .”

“Nhưng động cơ là gì?” Lý Tiểu Bạch gõ cái bàn, nhắc nhở bọn họ, “Chú ấy là chú của cậu, nơi này cũng là nhà chú ấy, chú ấy không có lý gì lại muốn đem người đuổi ra ngoài đi? Cho dù chú ấy muốn tìm cái gì, cũng có thể trực tiếp tìm a, cần gì gây động tĩnh lớn như vậy?”

Trương Vịnh ngược lại không nghĩ tới điều này, nhất thời cũng không thể đáp lại được.

“Hơn nữa cũng không có chứng cớ đi?” Lý Tiểu Bạch tiếp tục nói, “Nếu như cậu đi hỏi chú ấy, chắc chắn chú ấy sẽ không thừa nhận. Những thứ khác không nói, thời điểm phòng ngủ ông nội cậu bị viết chữ, chú ấy sẽ nói mình cũng không ở chỗ này đi? Chúng ta căn bản cũng không có tìm được chúng cứ gì xác thực, hết thảy cũng chỉ là suy đoán của cậu mà thôi.”

Đúng vậy, ai cũng không có thấy người trước giả thần giả quỷ là ai, tầng hầm ngầm đang đóng cho dù thật sự là con hồ ly, cũng bị Trương Vịnh chính mình để cho chạy . Hơn nữa vậy cũng không thể chứng minh chính là Trương Húc Dương làm. Dưới mắt bọn họ căn bản chứng cớ gì cũng không có.

Trương Vịnh thở dài, không còn chút sức lực nào tựa vào trên ghế, “Là, trừ phi có thể tại chỗ bắt lấy bọn họ.”

“Cũng không biết ‘ hồ tiên ’ khuya hôm nay còn sẽ không xuất hiện?”

“Tớ cảm thấy được sẽ. Nếu như là thật sự hồ tiên, chắc chắn sẽ không sợ mấy người chúng ta a. Nếu như là giả lời nói, chúng ta điều tra nó liền không xuất hiện, không phải là nói rõ liền nói cho mọi người nó là giả sao?”

“Chính là muốn bắt cũng không còn đơn giản như vậy a. Chiếu trước thuyết pháp, người này một hồi tại nóc nhà, một hồi ở trong phòng, một hồi ở đại sảnh một hồi tại lầu ba, khẳng định linh hoạt nhanh nhẹn tốc độ cực nhanh đi?”

“Có lẽ không chỉ một người đây?”

Mọi người ngươi một lời ta một câu thảo luận một hồi lâu, mới phát hiện Liễu Hồng Tuyển vẫn luôn không lên tiếng, chỉ là nhìn xem bên cạnh một cái tiểu tủ âm tường ngẩn người.

Vì vậy Trương Vịnh liền ho nhẹ, hỏi: “Liễu Hồng Tuyển nãy giờ cậu không nói gì đang suy nghĩ gì đấy?”

Liễu Hồng Tuyển quay đầu lại, chỉ chỉ cái kia tiểu tủ âm tường, nói: “Tớ đang suy nghĩ, cái này… Là không phải có thể hoạt động ? Liền giống như trước ở trong TV đã từng chiếu qua, trên mặt lảo đảo linh, phía dưới liền mang thứ đó phóng ở bên trong, sau đó kéo động sợi dây thừng liền bay lên rồi, ở trên lầu có thể trực tiếp mở ra tủ âm tường…”

“Đúng nga, cậu vừa nói tớ cũng nhớ ra rồi.” Lý Tiểu Bạch vỗ tay một cái, “Ở lầu hai có một phòng lớn cũng có một cái tủ âm tường.”

Trương Vịnh gật đầu nhẹ, nói: “Đúng vậy. Chính là có loại tủ âm tường sống động. Có đôi khi có thể len lén lười, không cần bưng rất nhiều thứ bò thang lầu chạy tới chạy lui. Lầu hai lầu ba cũng có thể trực tiếp kéo lên. Đúng rồi, lầu ba chính là phòng của ông nội tớ.”

“Nói như vậy, ” Lưu Vĩ cũng như đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Phòng khách lò sưởi trong tường ống khói cũng là nối thẳng nóc nhà đây.”

Trương Vịnh trừng mắt nhìn mới ý thức tới cậu đang nói cái gì, nhíu mi, đi tới mở ra tủ âm tường, “Cậu đang suy nghĩ gì a? Ống khói còn chưa tính, cái tủ âm tường này mới không có lớn? Đứa trẻ ngoài mười tuổi cũng khó có khả năng bò vào đi thôi.”

Cái tủ âm tường này rất nhỏ, đại khái là cao đến nửa thước, rộng ba bốn mươi xen ti mét, trung gian còn chia làm ba cách, cùng vách tường cơ hồ không có khe hở, lối đi đúng là không thể nào làm cho một người trưởng thành thông qua.

Lý Tiểu Bạch cùng qua đi nhìn thoáng qua, nói: “Có lẽ đồng bọn xuất quỷ nhập thần… Đích xác là đứa trẻ? Hoặc là tủn mủn? Hoặc là có công năng đặc dị? Luyện qua Yoga sao?”

Lưu Vĩ liếc cô một cái, nói: “Loại người như cậu trước hạn định đặc thù đối tượng suy luận… Thực tại không có sức thuyết phục .”

Lý Tiểu Bạch cười cười, nói: “Nếu như muốn bắt… Để ý ta tìm ngoại viện sao?”

Trương Vịnh nhìn sang, hỏi: “Cái gì ngoại viện?”

“Đến đây các cậu sẽ biết.” Lý Tiểu Bạch nói như vậy , lấy điện thoại di động ra đến gọi điện thoại.

Lý Tiểu Bạch thỉnh ngoại viện ba giờ sau đến biệt thự.

Thiếu niên kia thoạt nhìn so với Trương Vịnh bọn họ không lớn hơn mấy tuổi, vóc người thon dài hơi có chút đơn bạc, đầu tóc màu sắc có chút cạn, mắt kiếng đằng sau một đôi mắt khẽ xếch lên xinh đẹp tựa như ánh trăng đêm thu.

“Thẩm Túc Dạ. Chủ nhà mà tớ đang thuê.” Lý Tiểu Bạch giới thiệu, xong rồi lại xuống phía dưới chỉ một cái, “Vị này là tớ muốn thỉnh ngoại viện, Chân Tiểu Hắc.”

Trương Vịnh bọn họ lúc này mới nhìn đến Thẩm Túc Dạ sau lưng còn đi theo một con chó. Bởi vì hình thể nhỏ, lại rất yên tĩnh, cho nên ngay từ đầu bọn họ cũng không có chú ý.

Đó là con chó đen nhỏ, cũng không biết là giống gì , một thân mao đen nhánh tỏa sáng, nhưng bốn móng vuốt cùng cái đuôi tiêm lại có một đoạn lông trắng, trên hai mắt mới có hai khối hình tròn lông vàng, con mắt ám màu nâu giống như là sáng hổ phách.

“Oa, thật đáng yêu.” Liễu Hồng Tuyển gọi một tiếng, liền ngồi chồm hổm đưa tay lên sờ đầu của nó.

“Bỏ tay ngươi ra, nữ nhân vô lễ.”

Âm thanh trầm thấp mà uy nghiêm từ trong miệng con chó đen nhỏ truyền ra.

Trương Vịnh bọn họ sợ hết hồn.

“Nói… Nói chuyện?”

Lưu Vĩ cả kinh mở to mắt, liếc mắt nhìn chó đen nhỏ, lại liếc mắt nhìn Lý Tiểu Bạch cùng Thẩm Túc Dạ. Bọn họ hiển nhiên cũng không có mở miệng. Đúng vậy, vừa rồi đích xác là con chó kia đang nói chuyện.

Hơn nữa, con chó kia còn mở miệng lần nữa ấn chứng phán đoán của hắn, “Nhìn cái gì vậy? Loài người. Chưa thấy qua chó biết nói sao?”

… Làm cái gì?

Bên này chuyện hồ tiên còn không có biết rõ ràng thiệt giả, lại xuất hiện một con chó biết nói tiếng người?

Lưu Vĩ nuốt nước miếng, hoàn toàn một chữ cũng nói không nên lời.

Liễu Hồng Tuyển lại càng hù dọa rút tay về, ngơ ngác nhìn con chó kia: “Cái này…”

“Là bụng ngữ a.” Lý Tiểu Bạch cười rộ lên, như vậy giải thích, một mặt hướng Thẩm Túc Dạ trừng mắt nhìn.

Thiếu niên cao gầy cũng không có nhìn cô, chỉ hướng những người khác cười cười, “Xin lỗi, cái con chó này tính tình là hơi xấu một chút.”

Thanh âm ôn hòa, làm người ta như tắm gió xuân, cùng với thanh âm vừa rồi hoàn toàn tưởng như hai người.

Nhưng âm thanh trước kia vẫn liền vang lên, “Bổn đại gia tính tình hư ở đâu?”

Vài người thiếu niên không khỏi giật mình tại đó, cũng không biết có nên hay không tin tưởng.

“Các ngươi không có xem qua 《 tượng gỗ sư lân cận 》 sao? Luôn có vài người thích loại nhân vật này sắm vai a.” Lý tiểu Bạch nói như vậy , ngồi chồm hổm □ đến, trấn an loại gãi gãi chó đen nhỏ lỗ tai.

“Phi, thiếu cho bổn đại gia kéo bảy kéo tám.” Cái kia chó đen mặc dù ác thanh ác khí nói như vậy, nhưng là một bộ rất hưởng thụ bộ dáng.”Rốt cuộc tìm ta tới làm cái gì?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom