• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] TÔI VÀ HỆ THỐNG HỢP SỨC ĐÁNH BẠI NAM CHÍNH (1 Viewer)

  • Phần I

1.

Ngồi trên chiếc Rolls-Royce, tôi chạm vào ghế da như thể chưa từng nhìn thấy thứ gì khác trên đời, và thầm cảm thán trước cuộc sống của người giàu.

Hệ thống: "Cô vừa làm cái gì vậy? Ôi chị gái ơi, đó là nam chính, là nam chính đấy."

Tôi điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái, trợn mắt nói: "Nam chính thì sao? Ở dưới háng có thêm hai lạng thịt thì cao quý hơn người khác à?"

Hệ thống: "Nếu như cô còn muốn trở về thế giới ban đầu, thì phải công lược thành công nam chính."

Tôi: "Cái gì? Ý cậu là tôi có thể ở lại thế giới này mãi mãi? Tốt quá đi mất!"

Ở đây có đồ ăn, đồ uống, có siêu xe, cuộc sống thần tiên này ai mà chả muốn.

Đùa tôi sao, tôi đã đọc rất nhiều tiểu thuyết xuyên không rồi, cuối cùng cũng đến lượt tôi xuyên không, tại sao còn phải quay về?

Trở về để tiếp tục cuộc sống khổ cực bán mình cho tư bản sao?

Hệ thống:"......"

Hệ thống tiếp tục thuyết phục tôi: “Thiết lập nhân vật của cô là một nữ phụ độc ác, lúc nam nữ chính đến với nhau sẽ khiến gia đình cô phá sản, để tôi xem đến lúc đó cô làm thế nào để hưởng thụ cuộc sống?”

Tôi nhìn những tòa nhà nhộn nhịp đang lùi dần ngoài cửa sổ, im lặng trong giây lát: “Còn bao lâu nữa gia đình tôi sẽ phá sản?”

Hệ thống: "Năm năm."

Tôi hít một hơi thật sâu và nói: “Tận hưởng 5 năm, rồi ăn một chút khổ cũng không có vấn đề gì đâu.”

Hơn nữa, trở thành nữ phụ độc ác chẳng phải là muốn làm gì thì làm, muốn nổi điên thì nổi điên sao, cái này khá giống với tính cách của tôi đấy.

Hệ thống:"......"

Về sau lúc chọn công lược giả, nhất định không được chọn những người có tư chất kém được!

Những ngày tiếp theo, tôi bắt đầu bận rộn hưởng thụ cuộc sống của một đại tiểu thư, cái gì mà nam chính, tôi sớm vứt hắn ra sau đầu từ lâu rồi.

Tôi ngồi trên bồn cầu nạm kim cương, thở dài cảm thán, nguyên chủ đúng là người biết tận hưởng.

Số tiền tôi cật lực bán mình cho tư bản suốt một năm trời có lẽ cũng chỉ đủ mua giấy vệ sinh thôi.

Nếu đã xuyên vào đây, tôi nhất định phải hoàn thành sứ mệnh, tiếp tục tận hưởng cuộc sống xa hoa, không cầu tiến của nguyên chủ.

Tôi bắt đầu đi dạo phố mua sắm, thích gì là mua, các món ăn trước đây khi còn ở thế giới cũ chưa từng ăn thì bây giờ đều thử qua hết.

Ở thế giới này, sinh không mang đến chết không đem đi, bản thân tự hưởng thụ những gì đang có mới là quan trọng nhất.

Dù sao thì tôi cũng có rất nhiều tiền.

Tiêu tiền cũng là đang góp phần thúc đấy phát triển kinh tế xã hội đấy.

Nhìn khắp phòng toàn trang sức, quần áo, túi xách, tôi vui vẻ lăn lộn trên giường, cảm giác được quẹt thẻ đen thật sung sướng quá đi.

Hệ thống vẫn không từ bỏ việc thuyết phục tôi đi theo con đường chính đạo, hận rèn sắt không thành thép nói: "Những thứ này đều là vật ngoài thân, chẳng lẽ cô không cảm thấy trống trải, không cảm thấy nhàm chán sao?"

Tôi: "Cái này...ờ….. tôi lại không nghĩ vậy."

Tôi bắt đầu đứng trước gương thử quần áo, tạo dáng chụp ảnh, nhan sắc với dáng người của nguyên chủ đều là đỉnh của chóp.

Chỉ tiếc là ở thế giới này không có những minh tinh như ở thế giới cũ của tôi.

Bằng không với quyền lực hiện tại tôi đang có trong tay, không những bắt những anh đẹp zai đó chụp ảnh với mình, mà còn bắt họ bồi tôi ngủ cũng không thành vấn đề.

Tôi lắc đầu thở dài, đeo kính râm vào và chuẩn bị ra ngoài.

Hệ thống cho rằng sự thuyết phục chân thành của mình đã hiệu quả: "Cuối cùng thì cô cũng đã nghe lời!"

Tôi cười tà mị: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy, tôi chỉ muốn đến quán bar tìm mấy anh đẹp trai cùng chơi thôi.”

Hệ thống:"......"

Nói xong, tôi ngâm nga một chút rồi đi ra ngoài, ở thế giới cũ, hơn 20 năm chưa từng hôn môi đàn ông, lần này nhất định phải nếm thử mùi vị của đàn ông!

2.

Tôi lái chiếc Maserati của mình đến một quán bar sang trọng và đắt tiền bậc nhất.

Ánh đèn mờ ảo lộng lẫy, âm nhạc đinh tai nhức óc, nam nữ xa lạ ôm ấp vặn vẹo thân thể trên sàn nhảy, trong không khí trộn lẫn mùi hương của các loại nước hoa.

Tuyệt vời, đây chính là nơi tôi đang tìm kiếm.

Tôi vừa bước vào, một quản lý cúi xuống nói: “Tần đại tiểu thư, mấy ngày nay cô có việc bận sao? Cũng không có thời gian đến đây thể hiện nữa."

Vẻ mặt không chút biểu cảm, cởi bớt áo ngoài ra, giọng điệu lười biếng: “Anh quản được tôi chắc.”

Trong truyện miêu tả Tần Yến Thư là một nữ phụ không có não, một đại tiểu thư đanh đá, coi thường người khác, là cô nàng rất lợi hại, rất kiêu ngạo.

Ngoài mặt, mọi người đều tỏ ra kính trọng, lúc nào cũng tâng bốc nguyên chủ nhưng thực ra… cũng chỉ như thế mà thôi.

Đây là điều duy nhất tôi không thể nghĩ ra, cho dù Tần Yến Thư có tệ đến đâu, thì vẫn luôn có một đám người trung thành theo sau.

Sau khi xuyên đến đây, tôi đương nhiên cũng phải tiếp tục truyền thống tốt đẹp này.

Người đàn ông cười nhăn mặt, đi theo sau cầm quần áo cho tôi “Đại tiểu thư nói đúng, hôm nay có một dàn zai đẹp mới đến, cô có muốn thử chút mới mẻ không?”

Trên mặt tôi không cảm xúc nhưng nội tâm đã sớm nở hoa rồi.

Anh ta! CMN! Cô nương đây đã sống hơn 20 năm, cuối cùng cũng có thể nếm được tư vị đàn ông rồi.

Đến quán bar, bao nuôi một vài gã đàn ông là ước mơ mà tôi đã phấn đấu từ nhỏ.

Tôi lười nhác nói “ừm”, dừng một chút trước khi tiến vào ghế lô, “Tất cả đều sạch sẽ chứ?”

"Đương nhiên rồi"

Lúc này tôi mới hài lòng bước vào phòng riêng, “dưa leo” mà bẩn, cô nương đây mới không cần.

Tim tôi đập nhanh, đêm nay tôi muốn khiêu chiến giới hạn của bản thân!

Tôi ngồi ở ghế lô một lúc, chẳng mấy chốc đã có người dẫn theo năm sáu tiểu thịt tươi vào.

"Chị đại, những cực phẩm xịn xò nhất đều đang ở đây."

Tôi nghịch nghịch móng tay màu đỏ tươi của mình, thản nhiên ngước lên nhìn từng người, có hình tượng cún con, có tiểu chó săn, còn có…..

Ánh mắt tôi rơi vào khuôn mặt u ám, sa sút nhưng lại đẹp trai đến cực kỳ bi thảm đó, tôi nheo mắt lại.

Thật là, cuối cùng thì vẫn bị cốt truyện thao túng.

Trong cốt truyện có tình tiết kể về nhân vật nam chính Trần Dương, bất đắc dĩ phải đến làm việc tại quán bar để kiếm tiền cứu người mẹ đang bị bệnh nặng.

Tuy nhiên, anh ta lại bị nữ phụ độc ác Tần Yến Thư coi trọng, sau khi bị sỉ nhục thì nữ chính từ trên trời rơi xuống, hai người trình diễn một màn mỹ nữ cứu anh hùng, mở đường cho sự phát triển tiếp theo của nam nữ chính.

Thật không ngờ, tôi đã cố tình tránh đi thời gian và địa điểm nhưng vẫn không thể trốn khỏi vận mệnh.

Hệ thống hai mắt tỏa sáng: Nam chính, mau mau nắm chắc cơ hội.

Tôi đứng dậy đi tới trước mặt Trần Dương, hơi nhướng mày: "Này, đây không phải là anh trai mưa sao?"

Trần Dương đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy.

Người bên cạnh lập tức nở nụ cười nịnh nọt: “Biết đại tiểu thư sao?”

Tôi ngáp một cái, không trả lời người đàn ông đó mà khẽ giơ ngón tay lên nói: “Là cậu ta.”

Hệ thống: "Cô đang làm cái quái gì vậy? Nhân vật nam chính Trần Dương là một người có lòng tự trọng rất cao, hung bạo ngang ngược, cô làm như vậy là đang nhục mạ hắn, chỉ sợ chết càng nhanh hơn."

Tôi: “Như vậy không phải tốt hơn sao. Nếu nhiệm vụ của tôi thất bại, cậu liền có thể thay thế tôi bằng một công lược khác, dù sao tôi cũng đâu có vừa mắt cậu.”

Hệ thống: "Quên đi, sỉ nhục công lược thì cũng là công lược chỉ cần cùng nam chính có quan hệ là được."

Từ chối tranh cãi.

Trên thực tế, ngoài việc muốn chọc giận hệ thống, còn có một lý do khác để lựa chọn Trần Dương.

CMN, trong số những tiểu thịt tươi này, Trần Dương là người đẹp trai nhất, tôi lại không phải là người bạc đãi cơ thể mình.

Trần Dương vẻ mặt xấu hổ, ánh mắt âm trầm: “Tôi sẽ không làm việc này.”

Anh ta dù có vào đường cùng cũng quyết không bán thân.

Tôi bắt đầu quan tâm: "Vậy cậu đang làm gì?"

Trần Dương lạnh lùng nói: "Người phục vụ."

Tôi nhếch môi cười, nói từng chữ một: “Không sai, phục vụ, phục…. vụ….tôi, người phục vụ của tôi.”

Phục vụ tôi cũng là đang phục vụ, chẳng qua đối tượng phục vụ có chút khác mà thôi, chưa kể thù lao nhận được còn gấp mấy chục lần.

Trần Dương cau mày, cười khẩy, tháo nơ trên cổ rồi quay người rời đi.

Thấy anh ta chuẩn bị rời đi, quản lý sợ tôi tức giận vội vàng tóm lấy anh ta, trầm giọng quát lớn thêm chút đe dọa: “Nghĩ đến mẹ cậu đang nằm trong bệnh viện rồi hãy quyết định.”

Tôi chậm rãi nói: “Nếu cậu đi theo tôi, một tháng tôi sẽ cho cậu 10 vạn, sắp xếp đội ngũ bác sĩ cùng phòng bệnh tốt nhất cho mẹ cậu, thế nào?”

Trần Dương dừng lại, không trả lời, im lặng là câu trả lời tốt nhất.

Tôi bật cười, cảm giác dùng tiền để ném vào người khác thật sung sướng.

Nếu đối phương không đồng ý, chỉ có thể nói là tiền không đủ mà thôi.

Chỉ cần tìm ra điểm yếu của đối phương, sẽ không ai chỉ vì cái gọi là lòng tự trọng mà bỏ rơi gia đình mình cả.

Tôi vẫy tay, người quản lý nháy mắt dẫn những người khác đi rồi đóng cửa phòng riêng lại.

Căn phòng đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, tôi quay người đi vào phòng ngủ ở bên trong.

Thấy anh ta vẫn đứng đó, tôi cau mày: “Cậu đứng đó làm gì? Đi theo tôi.”

Trần Dương lúc này mới động đậy, nhấc chân đi theo phía sau tôi.

Phòng ngủ được trang trí rất trang nhã với một chiếc giường lớn.

Việc tiếp theo là làm gì không cần nói cũng biết.

Tôi: “Đóng cửa lại, cởi quần áo ra.”

Trần Dương bước đến gần tôi, vẫn còn chút do dự.

Tôi sốt ruột thúc giục: “Nhanh lên.”

Tôi là một nữ phụ không có đầu óc, nhưng táo bạo lắm mồm, không biết thương hoa tiếc ngọc.

Anh ta hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, giơ đôi tay lên run rẩy mà bắt đầu cởi cúc áo.

Tôi ra lệnh: "Mở mắt ra rồi nhìn tôi."

Trên trán Trần Dương nổi gân xanh, anh ta đột nhiên mở mắt ra và bắt gặp ánh mắt tinh nghịch của tôi.

Tôi nhếch môi hài lòng, thưởng thức vẻ mặt quật cường, bộ dạng bướng bỉnh và nhẫn nại của anh ta.

Hệ thống nhắm chặt mắt lại, điên cuồng khuyên nhủ tôi: "Nghĩ lại đi, cô nghĩ kĩ lại đi, cô thật sự không sợ đang làm được một nửa, Trần Dương sẽ nghiền cô thành tro sao? Cô là đang dùng tiền nhục mạ anh ta, chờ ngày anh ta có thể xoay người, cô thậm chí còn không có chỗ chôn đâu."

Dùng tiền nhục mạ?

Làm sao có thể gọi điều này là nhục mạ được?

Những gì cậu nói mới là một sự xúc phạm đến tiền bạc!

"Cậu ồn ào quá, muốn xem hai người chúng tôi hỗn chiến sao?"

Hệ thống áp dụng chế độ che chắn khỏi thế giới bên ngoài.

Tôi đánh giá thân thể của Trần Dương, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang hỗn loạn.

Không hổ là nam chính, dáng người so với tôi tưởng tưởng còn đỉnh hơn nhiều.

Vai rộng eo thon, mông cao, làn da màu lúa mạch, trông rất mạnh mẽ.

Cơ bắp săn chắc và mịn màng, tôi không khỏi giơ tay lên chạm vào.

"ờ-huh."

m thanh đó không phải do Trần Dương tạo ra mà là do tôi.

Trán Trần Dương đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, mặt đỏ bừng như lên cơn sốt, quai hàm căng cứng.

Đang chuẩn bị thực hiện bước tiếp theo, tôi chợt cảm thấy bụng dưới nóng bừng, thầm nghĩ không ổn rồi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom