• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Thanh sơn đạo trưởng (1 Viewer)

  • Phần VIII

16.

Trên đường quay về Bắc Kinh, tôi thấy nhóm chat văn phòng đang thảo luận về thi thể hôm nay.

Hóa ra cũng là một vụ chết đuối.

[Phổi có rất nhiều sợi lạ, tuy rất giống bị chết đuối, nhưng càng nhiều hơn là bị hít phải sợi dẫn đến ngạt thở mà chết.]

Trong nhóm vẫn đang thảo luận, tôi @Sếp yêu cầu hắn cho tôi xem ảnh chụp chi tiết.

[Chỉ cần nhìn gần mũi là được rồi.]

Sếp lúc đầu không muốn gửi cho tôi, lý do là đang nghỉ phép đi chơi với chồng, còn rảnh rỗi để quản lý việc của cơ quan?

Quả nhiên Thanh Sơn nói không sai, Sếp há mồm mở miệng chính là số mệnh cô đơn bẩm sinh.

[Các người tạm thời cũng không nhìn ra là cái gì, cho tôi xem nói không chừng có đột phá nhỉ?]

Tôi nhịn nhục dỗ dành hắn, cuối cùng hắn cũng đồng ý cho tôi xem.

Trong nháy mắt nhìn thấy bức ảnh, tim tôi nâng lên cổ họng, cách chết giống hệt như đúc.

Nhìn như chết đuối, nhưng thực chất là ngạt thở do dị vật.

Mắt thường hoàn toàn không nhìn thấy sợi dây, nhưng giọt nước lại có thể bám vào trên đó.

Rốt cuộc là cái gỉ?

"Tôi nhìn cảm giác như là Liên Ngẫu Ti."

Giọng nói lạnh lùng của ông chủ vang lên từ bên kia ống nghe.

"Nhưng kết quả cụ thể vẫn cần máy móc phân tích, Triệu Lật Tử, cô không phải đang vui vẻ chơi đùa với tên đạo sĩ thối tha đó sao?"

"Liên Ngẫu Ti."

Tôi lặp lại từ này một lần, khuôn mặt của cô dâu trong chiếc kiệu đỏ bỗng chốc hiện lên liên tục trong đầu tôi.

Đúng vậy, không phải chết đuối.

Nhiều Liên Ngẫu Ti bịt kín lỗ thở, hít thở liên tục vào bên trong chỉ khiến hít vào nhiều sợi hơn dẫn đến chết ngạt.

Nhưng tại sao lại dùng cách này để giết người? Cách này còn phức tạp hơn chết đuối nhiều.

"Sếp, tôi không nói chuyện với anh được nữa."

Tôi không kịp giải thích những gì đã xảy ra ở đây với sếp, quay sang gọi điện cho Thanh Sơn.

Nhưng đầu dây bên kia chỉ có âm thanh nhắc nhở tắt máy lạnh như băng.

Dù Thanh Sơn là một gã đạo sĩ thối tha lập dị, nhưng điện thoại luôn được giữ liên lạc, dù sao ngoài việc làm đạo sĩ, còn có một số sản nghiệp cần phải lo liệu.

Anh thường không mất liên lạc, tôi đột nhiên cảm thấy có chút bất an.

Tàu cao tốc sắp đến ga tiếp theo, tôi cầm hành lý chạy như điên ra bên ngoài.

Tôi đặt chuyến xe sớm nhất về bên cạnh Thanh Sơn trên phần mềm, trong thời gian này, miếng Lôi Kích Mộc trên cổ tôi liên tục nóng lên.

Đây cũng không phải là điềm lành gì.

17.

Ngày rằm tháng bảy, đường phố hầu như không còn bóng người.

Lúc tôi chạy trở về thì sắc trời đã tối, tài xế taxi không ai muốn vào thị trấn nhỏ trên núi.

"Cô gái, cô cũng chọn ngày thật khéo, tự mình đi vào đi."

Tôi mới vừa xuống xe tài xế đã chạy một mạch, chỉ còn tiếng chó sủa liên tục bên tai.

Cũng may đèn đường vẫn sáng, tôi dựa vào trí nhớ đi về hướng nhà tổ của Thanh Sơn, nhưng đi được một lúc thì có chút không ổn.

Con đường đá xanh dưới chân trước đây còn hơi cũ kỹ, nhưng bây giờ thế nhưng lại giống như mới.

Màu sắc của ánh sáng cũng thay đổi, tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một hàng đèn lồng đỏ thẫm treo trên cao.

Tôi thả tay ra, lấy dao rọc giấy ra sẵn sàng để chuẩn bị lấy máu.

Một bóng dáng lướt qua trước mặt, đen đen nhìn không rõ.

Tôi căn bản không dám tiếp tục đi về phía trước, vô thức rạch tay, ngay trước khi máu sắp nhỏ xuống Lôi Kích Mộc, một bàn tay nắm lấy tôi.

Tôi không dám thở mạnh, căng thẳng quay sang, một khuôn mặt giấy.

A!

Người giấy di chuyển cực kỳ nhanh nhẹn, chân không chạm đất.

Mà tôi, bị nó túm thế nhưng không thể nhúc nhích được.

Lôi Kích Mộc bắt đầu phát ra ánh sáng đỏ, tôi không thể lại liên luỵ Thanh Sơn phải cứu tôi nữa.

Tốt xấu gì tôi cũng là pháp y giỏi có thể giao tiếp tự do với thi thể mà!

Tay không thể cử động, tôi hung hăng cắn nát môi, máu chảy xuống mặt rồi tích tích rơi xuống Lôi Kích Mộc.

Người giấy rõ ràng lắc lư, tay tôi cuối cùng cũng có thể cử động, tôi giơ cây Lôi Kích Mộc lên đập mạnh vào đầu nó.

Chỉ nghe thấy một tiếng gào rống thảm thiết, một mùi thơm của cỏ cây lập tức tràn ngập đầu mũi.

Tôi giương mắt nhìn về phía nơi phát ra mùi hương, Thanh Sơn mặc áo đạo sĩ đang chạy về phía tôi.

Một vị đạo sĩ cao quý thanh lãnh như vậy, bây giờ chạy đến nỗi quần áo đều rối tung.

"Em không sao."

Tim Thanh Sơn đập thình thịch, tôi nhận ra trong hốc mắt anh đang chứa nước mắt.

"Em thật sự không sao."

Người giấy vẫn định ra tay với tôi, đầu ngón tay của Thanh Sơn chậm rãi bốc lên một ngọn lửa.

Lần này anh thật sự tức giận, ra tay rất nhanh, ngọn lửa nhanh chóng từ ngón tay cháy đến người giấy, nuốt chửng nó.

Ánh lửa bốc lên cao, nhanh chóng chỉ còn lại một nắm tro xanh.

"Em trở về là bởi vì đã tìm ra nguyên nhân cái chết của mẹ, là Liên Ngẫu Ti!"

Thanh Sơn một tay ôm tôi vào trong lồng ngực.

“Anh biết rồi." Thân thể của anh có chút run rẩy, đây là sao, trong khoảng thời gian tôi rời đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?

"Em về chỉ vì chuyện này sao?"

"Đương nhiên, em gọi điện cho anh mà anh không nghe máy, em rất lo lắng."

Rất lâu Thanh Sơn cũng không nói chuyện, tôi đột nhiên cảm thấy đầu bả vai có chút ẩm ướt, vội vàng đẩy anh ra, lúc này mới phát hiện trên mặt đạo sĩ lại có một giọt nước mắt.

"Có chuyện gì xảy ra vậy? Chuyện mẹ khiến anh buồn sao?"

Thanh Sơn lắc đầu, ánh mắt anh trong giây phút này trở nên thật dịu dàng.

"Sẽ không phải bởi vì lo lắng cho em nên mới khóc chứ?"

Thanh Sơn nghiêng đầu sang chỗ khác, đột nhiên lạnh lùng: "Em nghĩ nhiều rồi."

Được rồi, thật đúng là lo lắng cho tôi nên mới khóc.

Đạo sĩ này, Khẩu Tâm Bất Nhất.

"Điện thoại không kịp sạc, lần sau sẽ không có chuyện này nữa."

Anh nói rất nhỏ, đây là đang xin lỗi sao?

Đạo sĩ Thanh Sơn cao quý cao ngạo, hóa ra cũng biết xin lỗi đấy.

18.

Thanh Sơn nắm lấy tay tôi mãi không chịu buông, tôi có chút sốt ruột, bây giờ không phải là lúc để anh anh em em.

"Hung thủ rõ ràng có thể trực tiếp dìm chết nạn nhân, nhưng lại nhất quyết dùng cách tốn công mà không có lợi này để giả mạo chết đuối, chắc chắn trong đó có điều gì mờ ám. Thanh Sơn, anh đừng lo lắng cho em, em vẫn còn ổn mà."

Sắc mặt Thanh Sơn đỡ tái đi không ít, anh lại trở lại vẻ lạnh lùng người sống chớ gần, lạnh nhạt mà thốt ra mấy chữ.

"Tết Trung Nguyên, dùng Liên Ngẫu Ti để hồi sinh người chết." Trong mắt anh hận ý mãnh liệt, "Có thể giải thích được rồi."

Thanh Sơn nắm lấy tay tôi, giúp tôi lau đi vết máu trên cổ tay.

"Mẹ anh là Miêu nữ."

Trong miệng anh Miêu nữ không chỉ đơn giản là một thân phận dân tộc như vậy, nhưng vì lúc đó Thanh Sơn còn nhỏ, cho nên anh chỉ biết mẹ anh không giống như những người phụ nữ khác.

Bà rất xinh đẹp, bên người luôn sẽ có rất nhiều chim bay cá nhảy đủ loại màu sắc hình dạng.

Mà những người phụ nữ như bà không được phép kết hôn với người ngoài tộc.

Nhưng mẹ Thanh Sơn trời sinh tính tình tự do không chịu bị gò bó, chạy ra khỏi nhà tổ rồi tìm thấy người mình yêu.

Nhưng vào năm Thanh Sơn ba tuổi, cha anh đột nhiên mắc phải bệnh lạ.

Mẹ anh biết là do người trong gia tộc gây ra, đành phải mang theo chồng và con trai trở về.

Bọn họ đạt được thỏa thuận nào đó, mẹ anh cam tâm tình nguyện ở lại nhà tổ, cha anh khỏi bệnh sẽ rời đi.

Thanh Sơn không muốn đi, cho nên tạm thời cũng ở lại.

Kết quả là, vào ngày sinh nhật của Thanh Sơn, mẹ anh chết đuối, cha cậu ở cách đó hàng vạn dặm cũng bởi vì tai nạn mà qua đời.

"Khi còn bé anh đã biết đó là vụ mưu sát."

Sắc mặt Thanh Sơn không có vẻ gì là đau buồn, có lẽ là vì đã quá lâu rồi.

"Anh vẫn luôn không hiểu lý do, hằng năm anh sẽ quay lại đây để tìm ra sự thật, không nghĩ tới em lại vô tình giúp anh."

Thanh Sơn vuốt ve khuôn mặt của tôi, đáy mắt là mệt mỏi lạnh lùng không thể xóa nhòa.

"Liêu Ngẫu Ti có thể điều khiển người chết sống lại, nhưng không phải là để người ta sống lại, mà là để giam giữ bà mãi mãi trong xác thịt."

"Đây là bí thuật rất độc ác, ngày đó em vô tình bước vào cõi âm có lẽ chính là tình cảnh minh hôn cách đây hai mươi năm. Bọn họ nhốt linh hồn của mẹ anh lại, gả cho người muốn dựa vào minh hôn để kéo dài tuổi thọ."

Dáng vẻ Thanh Sơn giờ phút này giống hệt cậu bé quật cường cách đây hai mươi năm.

"Chắc hẳn thi thể đang nằm trong tay người đó."

"Anh biết là ai sao?"

Tôi nhẹ giọng hỏi, áo choàng đạo sĩ của Thanh Sơn từ từ bay lên trong gió.

Lúc này chân trời bỗng nhiên bùng lên pháo hoa, đèn lồng đỏ thẫm biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là ánh đèn sợi đốt sáng đến chói mắt.

Đầu đường cuối ngõ đèn dần thắp sáng lên, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng bước chân đi dép lê chậm rãi đi trên mặt đất.

"Nhà ông Vương lại bắn pháo hoa, thật giàu có."

"Dù sao bây giờ người ta cũng là người giàu nhất, thế nhưng vào hằng năm Tết Trung Nguyên bắn pháo hoa là chuyện gì vậy chứ, thật đáng sợ."

"Có cái xem đã là tốt lắm rồi, giờ ai còn quan tâm có phải tết Trung Nguyên hay không chứ."

Tiếng nói lười biếng của hàng xóm vọng ra, Thanh Sơn nắm chặt tay tôi.

Tôi nghĩ mình có thể biết được là ai rồi.

19.

Hai người chú lại đến, nói gì cũng phải gặp lại Thanh Sơn một lần nữa.

Lần này Thanh Sơn không từ chối, mà còn chủ động đề nghị mời bọn họ ăn cơm, chẳng qua có một điều kiện, đó là phải đến sơn trang Mật Vân ở chân núi để mời khách.

Sơn trang Mật Vân là tài sản tư nhân của đại phú hào địa phương, đại phú hào tên là Vương Đức.

Hai người chú có chút do dự, Thanh Sơn hất trà xuống bên chân bọn họ.

"Nếu không muốn, vậy thì đi đi không tiễn."

"Có chứ, sao có thể không muốn chứ, A Lê"

Tuy nhìn bề ngoài thì nhà tổ rất khí thế, nhưng nói thật, vị trí không tốt, căn bản không kiếm được bao nhiêu tiền.

Hai người chú lại nịnh nọt muốn chết, sợ Thanh Sơn không muốn nhường lại.

"Vậy thì tốt, tối nay ở sơn trang Mật Vân, chúng ta sẽ uống một chén ôn chuyện!"

Tám giờ tối, Thanh Sơn không mặc áo choàng đạo sĩ, mà chính là một bộ vest trắng.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh mặc vest, bị mê hoặc đến nỗi không thể rời mắt.

Tôi đã sớm biết anh có thân hình đẹp, nhưng ngoại trừ trên giường ra, bình thường thì căn bản không thể nhìn thấy.

Muốn trách thì trách áo choàng đạo sĩ quá rộng, che kín hết toàn bộ cơ bắp mê người này.

"Em cứ nhìn chằm chằm vào anh làm gì?"

Tôi xấu hổ lắc đầu, ai nhà nấy tốt, kết hôn gần nửa năm rồi còn để ý đến thân thể chồng, có vẻ quá kỳ cục.

Thanh Sơn hiển nhiên căn bản không nghĩ về khía cạnh đó, anh đứng trước gương thắt cà vạt, động tác thành thạo.

"Em giúp anh nhé."

Tôi vội vàng bước tới, anh đang thắt đến một nửa nhưng tay bỗng dừng lại.

"Em biết thắt à?"

Cắn răng, tôi nhìn kỹ cà vạt trước mắt, ôi trời, hình như mình chỉ biết thắt khăn quàng đỏ.

"Chỉ biết thế này thôi."

Tôi thậm chí còn thắt một nút chết, nhưng Thanh Sơn lại cười.

Anh vuốt ve đầu tôi: "Thế là được rồi."

"Như vậy có lố quá không?"

"Không đâu."

Anh nói dứt khoát như đinh đóng cột, thậm chí còn đặt biệt vừa lòng mà sờ sờ cái nút chết kia.

"Không hổ là pháp y, thắt rất chắc."

...

Lời này nghe sao cũng không giống như đang khen mình.

"Tối hôm nay, đi với anh nhé, đừng sợ."

Thanh Sơn nói đùa xong lại nghiêm túc lên.

"Ở bên cạnh em anh trước nay chưa bao giờ sợ hãi."

Chỉ cần ngửi thấy mùi hương trên người Thanh Sơn, lòng tôi đã bình yên. Có anh ấy, sẽ không có bất kỳ điều ngoài ý muốn nào xảy ra.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom