• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Thanh sơn đạo trưởng (1 Viewer)

  • Phần III

12.

Thi thể bị cắt thành từng mảnh, cách thức xử lý của hung thủ vô cùng tàn nhẫn dị thường.

Đừng nói đến đồng nghiệp, ngay cả tôi nhìn thấy cũng thiếu chút nữa nôn ra.

"Sếp, bắt đầu đi."

Liều mạng hai mươi tiếng đồng hồ mới cuối cùng ghép nối lại thi thể hoàn chỉnh, nhưng vẫn còn thiếu một chiếc xương: ngón giữa tay phải của cô ấy.

"Tất cả những gì tìm thấy ở hiện trường đều ở đây, hẳn là bị hung thủ mang đi rồi."

Sếp lắc đầu, hiển nhiên mệt đến đứng dậy không nổi. Chúng tôi không tìm thấy bất kỳ DNA nào của người khác trên thi thể, chỉ có thể phân tích các mảnh xương để xác định hung khí là một tấm sắt mỏng rộng 25 cm.

"Không giống như là dao,"

Sếp lắc đầu, tuỳ tiện vẽ ra hình dáng vũ khí. "Mặt cắt ngang hoàn chỉnh, cách thức gây án vô cùng tàn nhẫn."

Tôi mạnh mẽ nhịn xuống khó chịu, không biết vì sao, trong lòng tôi lo lắng vô cùng.

"Tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, em về nhà nghỉ ngơi trước đi, mệt mỏi cả ngày rồi."

Anh vô thức duỗi tay sờ đầu tôi, tôi hơi nghiêng người sang một bên tránh né.

Nghĩ đến những lời mà Thanh Sơn nói tối qua, tôi và sếp ở chung khó tránh khỏi ngượng ngùng:

"Vậy em về trước đây."

"Lật Tử, em và tên đạo sĩ đó, vì cái gì lại kết hôn?" Sếp gọi tôi lại.

Tôi thở dài, có một số chuyện vẫn nên nói rõ ràng hơn thì tốt:

"Sếp, em vẫn luôn coi anh là người thầy tốt. Nhưng kết hôn, là chuyện riêng của em."

Sắc mặt sếp tái mét, đều là người thông minh, sẽ không không hiểu ý của tôi.

"Lật Tử, nhớ nghỉ ngơi cho tốt."

"Ừ, em đã kết hôn rồi. Cũng mong anh sớm tìm được hạnh phúc nhé, sếp."

13.

Tôi quay đầu lại, không nghĩ tới Thanh Sơn thế nhưng lại đứng sau cửa kính, vẫn mặc áo đạo sĩ như mọi khi.

Nhìn thi thể bị băm thây lâu như vậy, bỗng nhiên nhìn thấy Thanh Sơn, đột nhiên có cảm giác như được gột rửa.

"Lâm Lâm gọi điện cho cô, cô không nghe máy, nó một hai bảo tôi phải qua xem, tiện thể mang ít cơm cho cô."

Thanh Sơn tùy tiện nhét hộp cơm vào lồng ngực tôi, quay người định đi.

Tôi vội vàng theo sau: "Tôi đang chuẩn bị về nhà."

Thanh Sơn lạnh nhạt liếc tôi một cái: "Chuyện đó liên quan gì đến tôi?"

Tôi cười cười, cùng hắn lên xe. Thanh Sơn có chút bực bội: "Hôm nay cô không phải lái xe đến sao?"

"Lâm Lâm đang ở châu Phi, hoàn toàn không có thời gian gọi điện cho tôi. Đạo sĩ, khả năng nói dối của anh cũng kém quá đi."

Thanh Sơn ừ một tiếng, rất rõ ràng, hắn cũng không biết cháu gái ruột của mình đang ở châu Phi. Giả vờ cái gì chứ? Rõ ràng chính là quan tâm tôi.

"Tôi mệt mỏi quá đi à."

Cả người tôi nằm ngã trên ghế sau, nhưng điều kỳ diệu chính là, mỗi lần tôi đến gần Thanh Sơn, thân thể tôi sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

"Đạo sĩ, anh sao lại nghĩ đến việc mang cơm cho tôi?"

Tôi mở hộp cơm ra, trong hộp cơm có thịt sườn ngô thơm phức, thịt kho tàu, tôi không có tiền đồ nuốt một ngụm nước bọt.

"Mới kết hôn không muốn thành góa vợ, ăn chậm thôi."

Thanh Sơn thấy tôi ăn ngấu nghiến, không khỏi cau mày:

"Đời này chưa thấy qua loại phụ nữ như cô, tổ sư sao lại chọn cô chứ."

"Đúng vậy, tôi vốn không có ý định kết hôn, tổ sư thật sự là hảo tâm làm chuyện sai. Cố tình chọn tôi làm vợ anh, không cách nào, tôi đành miễn cưỡng đồng ý thôi."

Tôi không biết xấu hổ cười:

"Nhưng nói đến chuyện đó, tối qua tôi thực sự không mơ thấy loại giấc mơ đó nữa."

Biểu cảm của Thanh Sơn trong nháy mắt trở nên có chút không tự nhiên, hắn ho nhẹ một tiếng:

"Cô không mơ nữa à?"

"Ừ."

Mặc dù tôi là pháp y, nhưng trước đây vẫn học qua một chút về ngôn ngữ cơ thể.

Thanh Sơn rũ mắt xuống, ánh mắt mơ hồ lảng tránh, rõ ràng là có chuyện gì giấu tôi.

"Anh sao vậy?"

Thanh Sơn nhíu mày nhìn tôi: “Có gì sao?"

14.

Lỗ tai đạo sĩ dường như đang từ từ chuyển sang màu hồng nhạt, như hoa đào.

Tôi nghiêng đầu nhìn kỹ, ánh sáng trong xe tối mờ, cộng thêm tôi làm việc quá lâu nên có chút mệt mỏi, vì thế tôi lại gần hơn để xem.

Càng đến gần, lỗ tai đạo sĩ càng đỏ, không chỉ có như thế, tôi còn phát hiện ra một vết cắn ở vành tai hắn.

Tôi nhíu mày, hình dạng dấu răng sao lại giống của tôi vậy.

Tôi chợt nhớ ra, trước đây lúc tôi mộng xuân, trên người tôi thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện dấu vết thâm đỏ.

Dù sao trong mơ thực sự rất kịch liệt:

"Anh đừng nói với tôi là, đến lượt anh mơ thấy loại giấc mơ đó nha."

Thanh Sơn nhanh chóng lùi sang một bên 10 cm, chuỗi hạt bồ đề trên tay kêu lách cách, hắn lắc đầu:

"Ăn cơm của cô đi."

Ừ, đã xác nhận:

"Tổ sư thật biết trêu cợt người khác nữa ha, tối qua chúng ta làm tư thế gì?"

Tôi nghiêng đầu cười hỏi, có chuyện để bàn, cơm cũng không còn tâm trí ăn nữa.

Thanh Sơn im lặng không trả lời, tôi càng ngày càng hào hứng, thậm chí còn duỗi tay sờ lỗ tai hắn đang nóng lên.

"Tình huống như thế nào nha? Mơ bao lâu rồi? Lần đầu tiên tôi mơ là tận ba tiếng đồng hồ."

"Không thể nào! Không thể nào! Đạo sĩ Thanh Sơn thế nhưng cũng biết xấu hổ sao?"

Tôi càng làm quá, Thanh Sơn không thể nhịn được nữa, trực tiếp nắm lấy tay tôi, sau đó đè cả người tôi xuống ghế.

Hắn cưỡi trên người tôi, sắc mặt không được tốt lắm.

"Tư thế này, có cần tôi lặp lại một lần nữa không?"

Đạo sĩ lạnh nhạt khác thường, đôi tai đỏ bừng và khuôn mặt thanh lãnh tái nhợt như ngọc của hắn tạo nên tương phản mãnh liệt.

Tôi sợ đến mức suýt nghẹn thở, tuy tôi thích nói chuyện bông đùa, nhưng kinh nghiệm thực chiến là con số 0.

Bị anh chàng đẹp trai đè trên ghế không thể cử động, cửa kính xe vẫn chưa được kéo lên.

Bên ngoài người đi tới đi lui, tim tôi đập không giống như của chính mình:

"Không cần đâu! Không cần đâu!"

Tôi vội vàng lắc đầu, đẩy hắn ra.

Thanh Sơn vẫn không nhúc nhích, lạnh lùng như cũ nhìn tôi:

"Lần sau đừng đùa kiểu này với tôi nữa, được không? Đạo lữ."

Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Lâm Lâm lại sợ hắn đến vậy, nổi giận lên quả thật có khí thế của ông già chín mươi.

"Được rồi! Được rồi! Được rồi!"

15.

Trở về đạo quán trời vừa chập tối, Thanh Sơn đi tắm rửa trước, còn tôi vùi đầu tiếp tục nghiên cứu tài liệu của vụ án.

Mặc dù sau khi báo cáo khám nghiệm tử thi được công bố thì tôi không còn việc gì nữa, nhưng nạn nhân thực sự quá đáng thương, cái này khiến tôi không thể không muốn giúp đỡ cô ấy nhiều hơn.

Thanh Sơn tắm xong bước ra, hắn mặc trang phục truyền thống Trung Quốc, cài cúc ngăn nắp, đeo một chiếc vòng cổ hình đồng xu cổ trông rất ngầu.

"Cái này là cái gì?"

Chiếc vòng cổ màu đen bí ẩn dưới ánh đèn khiến tôi tò mò.

"Tiền của quỷ rừng."

Thanh Sơn ngồi xuống mép giường, nhìn đồng hồ, sắc mặt trầm trọng:

"Cô đã thức trắng 24 tiếng rồi, muốn chết thì nói thẳng, tôi vừa lúc tu luyện đạo vô tình."

Tên đàn ông thối này, mặt đẹp đến đâu thì nói chuyện cũng ức chế đến đó.

"Tôi đang nghiên cứu hồ sơ nạn nhân, một bé gái 16 tuổi, từ nhỏ đã là cô nhi, kiếm sống bằng cách giao hàng, không có thù oán, cũng không có bạn bè, sao lại gặp phải những chuyện này chứ?"

Lúc tôi lật sang trang tiếp theo, nhìn thấy bức ảnh cô gái cười tươi như hoa, không khỏi thở dài.

Thanh Sơn đột nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi. Ngửi được trên người hắn mùi thơm thảo mộc đặc trưng khiến lòng tôi bỗng ấm áp lạ thường.

"Nếu cô thực sự thấy cô ấy đáng thương, tôi có thể thay cô ấy làm một buổi lễ. Nhưng cô đừng can thiệp vào việc điều tra nữa."

"Tại sao?"

Thanh Sơn quay đầu, dường như hắn mới nhận ra chúng tôi đang ngồi rất gần nhau.

Gần đến nỗi tôi có thể nhìn rõ từng sợi lông trên mặt hắn, như được phủ một lớp filter mềm mại. Làm sao da mặt một người đàn ông có thể đẹp đến như vậy!

"Vụ án này sẽ có tai nạn đẫm máu, còn có người sẽ chết ở đây."

Thanh Sơn mở miệng, bờ môi mỏng khẽ cử động, trong phút chốc giống như vị thần thực sự đang nói chuyện.

"Anh đang lo lắng cho tôi à?"

Với bằng thạc sĩ của mình, tôi hiểu được ý của hắn.

Thanh Sơn hơi nhíu mày, không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì, nhưng tai hắn lại đỏ lên.

"Cô nghĩ nhiều rồi."

Thanh Sơn đứng dậy, vạt áo mềm mại cọ qua tay tôi.

Tôi nhìn theo bóng lưng cao gầy của hắn: “Nhưng nếu tôi gặp nguy hiểm, anh hẳn phải ra tay giúp đỡ nha."

Thanh Sơn cởi chuỗi hạt trên tay, bả vai hơi giật mình.

"Tùy tâm trạng."

16.

Ngủ, giữa chúng ta cách một Thái Bình Dương.

Tôi quay đầu nhìn Thanh Sơn, tư thế hắn ngủ rất ngoan, nằm im không nhúc nhích.

Tiếng thở đều đặn, ngực phập phồng rất nhẹ.

Có lẽ vì bị ảnh hưởng bởi vụ án phân xác, tôi ngủ không ngon giấc.

Mới nhắm mắt lại đã thấy cô bé ấy cứ khóc mãi với tôi.

Tôi vô thức vươn tay ra nắm lấy cô ấy, nhưng lại nắm được một cánh tay ấm áp. Tôi như người đuối nước tỉnh dậy từ cơn ác mộng, mà mặt mày Thanh Sơn dịu dàng nhìn tôi:

"Xem ra phải siêu độ cho cô ấy mới được."

Thanh Sơn thậm chí còn giúp tôi lau mồ hôi trên trán, ngón tay chậm rãi lướt qua da thịt tôi, trái tim đang đập thình thịch của tôi bỗng dần bình tĩnh lại:

"Anh nói cô ấy, là chỉ nạn nhân sao?"

Ánh mắt Thanh Sơn dừng lại ở phía sau tôi, tôi cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt, vô thức nhào vào trong lồng ngực hắn.

Một tay hắn ôm chặt lấy tôi, tay còn lại vẽ gì đó trên không trung:

"Lại là chấp niệm?"

Biểu tình Thanh Sơn nghiêm túc, nốt ruồi đỏ ở khóe mắt hắn hơi run rẩy, tôi ôm hắn chặt hơn một chút.

"Chấp niệm rất sâu, chết quá thảm."

Thanh Sơn thở dài, rồi sau đó vỗ nhẹ vào lưng tôi:

"Được rồi, ngủ đi."

Lạnh lẽo dần dần biến mất, lúc này tôi mới nhận ra tư thế của chúng tôi có bao nhiêu thân mật.

Hắn thoạt nhìn không mập, nhưng cơ bắp bên dưới chiếc áo đạo bào lại rất săn chắc, ngực hơi mở, giống hệt như trong giấc mơ.

Này nếu là trong giấc mơ, lúc này chúng tôi đã sớm chìm đắm trong tình yêu. Mà cơ thể tôi có lẽ cũng do đã làm nhiều loại giấc mơ đó, sau khi nguy hiểm biến mất, bắt đầu có phản ứng kỳ lạ một cách khó hiểu.

Hiển nhiên Thanh Sơn cũng như thế, hơi thở của hắn ngày càng nặng nề.

Tôi vô thức nắm lấy thắt lưng của hắn: "Có hơi nóng."

Thanh Sơn ừ một tiếng: "Vậy muốn tôi buông tay không?"

Một số câu hỏi, một khi được hỏi ra, bản chất sẽ thay đổi.

Ngắm nhìn thân thể đẹp hơn cả người mẫu của Thanh Sơn, tôi nghẹn ngào nuốt nước bọt:

"Trước không nên..."

Dù trong mơ có sống động đến đâu thì cũng chỉ là giả.

Nhưng lúc này, tay Thanh Sơn đang siết chặt lấy eo tôi, như muốn hòa vào máu thịt. Cảm giác chân thực và bầu không khí ấm áp này, thoải mái gấp một vạn lần trong mơ:

"Tôi vẫn có chút sợ."

Tôi nhẹ giọng, để ý thấy Thanh Sơn liếc mắt sang chỗ khác.

Áo ngủ mỏng manh, trơn tuột.

Tôi cũng bị ma quỷ ám ảnh, không tự chủ được mà muốn hôn hắn. Kề gần hắn trong nháy mắt, Thanh Sơn như bị điện giật, vội vàng buông tay ra.

"Tôi sẽ đi tụng kinh cho cô, không có gì phải sợ."

Yết hầu Thanh Sơn di chuyển lên xuống, sau đó đứng dậy đi về phía bàn học.

Ừm! Trong giấc mơ, quỷ sắc và đạo sĩ cấm dục, quả thực không phải là một người.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom