• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Thái Tuế (2 Viewers)

  • Chương 3

9.

Ông Lục bảo tôi phải cẩn thận một vài chuyện:

Đầu tiên, bây giờ tôi bị ác m.a theo, nửa h.ồn là m.a. Tôi không thể nhìn vào gương, điều đó sẽ làm tổn thương chính mình.

Vì vậy, khi ông ấy bảo tôi nhìn vào gương, ông ấy đã rắc tr.o hương lên gương.

Thứ hai, nếu có ai đó lai lịch không rõ ràng đến tìm tôi thì đừng tin những gì họ nói.

Tôi mang theo tấm thẻ gỗ đào mà ông Lục đưa cho tôi rồi thận trọng trở về nhà.

Tôi vốn dĩ đã chuẩn bị đón nhận một trận đò.n và ch.ửi từ mẹ, nhưng tôi thấy bà ấy đang lặng lẽ ngồi trong sân.

Đối diện bà ấy còn có một đạo sĩ, người đó đang tính cho bà ấy một quẻ.

Vị đạo sĩ này trông rất trẻ, khuôn mặt đẹp trai khó quên. Tôi vốn nghĩ rằng anh ba đã rất đẹp trai, nhưng vị đạo sĩ này còn thanh tú hơn anh ba một chút.

Anh ấy tính một quẻ rồi nói với mẹ tôi: "Tối qua, con trai út của bà đã mang hai người kia đi.”

"Nhưng tối nay, họ sẽ cùng nhau quay lại.”

Mẹ tôi bán tín bán nghi, nhưng vẫn có chút vui mừng: "Như vậy là nó tr.ộm được Thái Tuế, chạy được nửa đường thì thấy lương tâm nên biết quay trở lại tìm người mẹ này rồi sao?"

Đạo sĩ cất quẻ bói đi, ái ngại nói: "Thiên địa khó lường, khả năng tiểu đạo có hạn, cho nên chỉ có thể tính đến bước này.”

Mẹ tôi oán hận nói: "Tối nay quay lại cũng tốt, xem tôi xử lý bọn nó như thế nào."

Đạo sĩ bước ra và đột nhiên nhìn thấy tôi trong góc, đôi mắt của anh ấy sáng lên.

Anh ấy ngăn tôi lại: "Cô bé, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”

Tôi cúi đầu xuống, cố gắng tránh đường: "Chuyện trong nhà này do mẹ tôi làm chủ, anh đi hỏi bà ấy đi.”

Đạo sĩ lắc đầu: "Mẹ cô không chịu nói thật với tôi, nhìn cô một cái là biết rất nhiều. Cô nói với tôi, tôi mới có cách cứu cô.”

Tôi nhớ điều thứ hai mà ông Lục nói với tôi, tôi không thể tin một lời từ một người không rõ lai lịch, vì vậy tôi muốn rời đi.

Bằng cách nào đó, vị đạo sĩ đột nhiên đưa tay ra lấy tấm thẻ gỗ đào từ cổ tôi.

Tôi lo lắng: "Trả cho tôi!"

Nhưng anh ấy lại giơ tấm thẻ gỗ đào lên cao: "Cô nói đây là cái gì? Tôi mới trả lại cho cô."

Anh ta quá cao để tôi có thể với tới, vì vậy tôi nghiến răng nói: "Anh chưa thấy thẻ gỗ đào sao? Người làng chúng tôi đều đeo nó để trừ t.à.”

Tôi muốn đạo sĩ nghĩ rằng đây là một điều bình thường, nhanh chóng trả lại cho tôi.

10.

Anh ấy cười lạnh: "Thẻ gỗ đào?"

Anh ấy nhìn xuống tôi: "Cô bé, nếu cô không nói cho tôi sự thật, chắc chắn cô sẽ không sống sót qua tối nay.”

Tôi ngừng tranh cãi với anh ấy, khoanh tay, lạnh lùng nói: "Đừng tỏ ra tốt cho tôi, nếu anh thật sự muốn cứu người, không phải vừa rồi anh nói sự thật với mẹ tôi sao?"

Thấy tôi đã bình tĩnh lại và có ý trò chuyện vui vẻ, vị đạo sĩ cũng chậm rãi nói: "Mẹ cô đã làm quá nhiều điều ác, bà ấy phải trả nợ. Bất cứ ai bất chấp can thiệp vào nhân quả của bà ấy sẽ bị phản lại.

"Nhưng cô thì khác, cô vẫn còn cứu được..."

Đạo sĩ không ngờ rằng tôi đang giả vờ bình tĩnh chỉ để nhử anh ấy. Trong khi anh ấy đang suy nghĩ để giải thích cho tôi, tôi lập tức nhảy lên và giật lấy thẻ gỗ đào.

Đạo sĩ bị tôi đẩy hơi loạng choạng, nhưng kỹ năng của anh ấy tốt hơn tôi tưởng tượng, không chỉ ngay lập tức nắm chặt lấy thẻ gỗ, mà còn giữ tôi bằng một tay.

Tôi ngước lên, trừng mắt nhìn anh ấy.

Tôi vẫn luôn tránh ánh mắt của đạo sĩ. Vào lúc này, lần đầu tiên chúng tôi nhìn nhau, anh ấy sững sờ:

"Cô vướng vào t.à m.a?"

Tôi nhận ra rằng đôi mắt của tôi vẫn còn đỏ ngầu đầy kỳ lạ, và vị đạo sĩ này đã phát hiện ra chúng.

Sau đó đạo sĩ nhìn sâu vào thẻ gỗ trong tay. Chẳng mấy chốc, anh ấy đã phát hiện ra vết nứt:

"Gãy làm đôi?"

Anh ấy quay sang nhìn tôi: "Tối hôm qua đã xảy ra chuyện qu.ái gì vậy?"

Tôi cắn môi, quay đầu sang một bên. Tôi ghi nhớ những gì ông Lục đã nói với tôi, quyết định không nói một lời nào với vị đạo sĩ này nữa.

"Để tôi đoán.” Đạo sĩ trầm giọng nói: "Có người đưa cho cô cái thẻ này và nói rằng nếu nửa đêm khi cô ngủ mà cảm thấy có thứ gì đó bẩn thỉu gần mình, thì ném nó về hướng đó.

Tôi choáng váng.

"Có phải người đó còn nói với cô, sở dĩ hôm nay cô bị t.à kh.í á.m vào là bởi vì đêm qua cô mới chỉ ném có một nửa, chỉ đuổi ra được một nửa qu.ỷ?

"Nếu cô muốn sống sót qua tối nay, cô sẽ phải ném toàn bộ, đúng không?"

Tôi cắn chặt răng.

Đạo sĩ kêu lên: "Nói cho cô biết, cô nên vui mừng vì cô chỉ ném có một nửa!"

"Bởi vì vốn dĩ đây không phải là thẻ gỗ đào, mà là thẻ gỗ tùng!"

Tôi ch.ết lặng.

Gỗ đào xua đuổi t.à m.a, tôi biết.

Nhưng gỗ tùng là cái gì?

Dường như vị đạo sĩ thấy sự ngạc nhiên của tôi, anh ấy nói nhỏ: "Gỗ đào xua đuổi t.à m.a, gỗ thông thu hút m.a qu.ỷ.”

11.

"Người ta thường nói 'Nơi ở không trồng ngũ â.m chi mộc', cây thông là cây đầu tiên trong ngũ â.m. Nó là một cây được trồng trước m.ộ và trong ngh.ĩa tr.ang.

"Gỗ thông này là vật trung gian giữa người và m.a. Nếu cô đeo nó một ngày rồi ném cho m.a, đương nhiên m.a có thể trực tiếp nhập vào cô!"

Tôi không khỏi rùng mình.

Ban đầu tôi hoàn toàn quyết tâm, tôi không tin những gì vị đạo sĩ này nói.

Nhưng lúc này, có một cảm giác bất lực không thể không tin đang dâng lên trong lòng tôi.

Mặt trời đang dần lặn xuống phía tây, trời sắp tối. Đạo sĩ liếc nhìn hoàng hôn, biết thời gian không còn nhiều, vì vậy anh ấy quay đầu lại vội vàng nói với tôi:

"Thời gian có hạn, cô phải làm theo những gì tôi nói để sống sót qua tối nay.”

"Cái túi này là dành cho cô, lấy đồ bên trong ra, dùng đối mặt với chính mình trước khi trời tối. Sau khi trời tối dùng để đối mặt với người khác.”

Nói xong, đạo sĩ xoay người rời đi.

Anh ấy giống như biết khinh công, biến mất trong chớp mắt.

Tôi bị bỏ lại đứng đó với cái túi.

Tôi hít một hơi thật sâu, cẩn thận chạm vào thứ ở bên trong.

Không thành vấn đề nếu tôi không chạm vào nó. Nhưng ngay khi tôi chạm vào nó, trái tim tôi ngay lập tức chùng xuống.

Thứ trong túi hóa ra là một tấm gương!

Hai phần ba mặt trời đã lặn xuống núi.

Nhiều nhất là vài phút nữa trời sẽ tối.

Mẹ tôi rất hăng hái, bà ấy cắn hạt dưa, dùng chổi đánh tôi bảo tôi dọn dẹp sân cho tử tế để đón ba anh quay về.

Tôi cúi đầu quét sàn nhà, bắp chân run rẩy.

Bây giờ tôi có hai thứ trong tay.

Thẻ gỗ do ông Lục đưa.

Chiếc gương do đạo sĩ đưa ra.

Nếu những gì ông Lục nói là sự thật, tôi sẽ sống nếu tôi ném thẻ gỗ và sẽ ch.ết nếu tôi nhìn vào gương.

Nếu những gì vị đạo sĩ nói là sự thật, tôi sẽ sống nếu tôi nhìn vào gương, và sẽ ch.ết nếu tôi ném thẻ gỗ.

Tôi nên tin tưởng ai?

Tiểu Thảo, đừng hoảng sợ, cẩn thận suy nghĩ.

Tôi tự nhủ.

Hãy suy nghĩ về mọi thứ đã xảy ra, bạn nhất định sẽ tìm thấy con đường đúng đắn.

Không biết đã qua bao lâu, nhưng cuối cùng trời cũng tối.

Mẹ tôi ngồi ở cổng, tiếp tục nhìn ra ngoài:

"Sao vẫn còn chưa quay về? Vị đạo sĩ kia tính có chuẩn hay không vậy?”

Sau khi phàn nàn, bà ấy quay đầu lại thì đột nhiên thấy ba bóng đen đang đứng trong sân ở phía xa.

Mặc dù chỉ có một đường nét, nhưng suy cho cùng, sau nhiều năm ở bên nhau bà ấy chỉ cần nhìn vào đường nét của họ là có thể nhận ra ba người con trai của mình.

12.

Mẹ tôi vui vẻ đứng dậy: "Ba thằng nhóc thối, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."

"Đói bụng không? Mẹ bảo Tiểu Thảo nấu cơm, mau đến đây ăn.”

Ba bóng người di chuyển.

Tôi đang đứng bên cạnh mẹ tôi, tay trái cầm tấm thẻ gỗ đào, tay phải nắm một chiếc gương.

Mẹ tôi đang mỉm cười, từ góc nhìn của bà ấy, ba đứa con trai của bà ấy đang đi về phía bà ấy.

Tôi run rẩy không kiểm soát được.

Bởi vì gương trong tay tôi đang phản chiếu một hình ảnh khác.

Ba anh trai tôi thực sự đang đứng ở đó.

Nhưng có tám* người phụ nữ đứng sau lưng họ.

*tám: bản gốc của tác giả là “tám”, không khớp với số lượng chi tiết bên dưới nên có thể là do tác giả nhầm

Có hai người đứng sau lưng anh cả. Hai người đứng sau lưng anh hai.

Sau lưng anh ba có nhiều nhất, có năm người đứng sau lưng anh ấy.

Khi anh ba còn sống, anh ấy luôn tự hào vì anh ấy đã mang về năm trong số tám người phụ nữ.

Anh ấy hẳn là không tưởng tượng được chuyện này cũng sẽ khiến anh ấy ch.ết trước.

Ba anh trai bước đi chậm rãi, những người phụ nữ cũng im lặng đi theo.

Đi đầu là anh cả.

Anh ấy càng lúc càng đến gần, cuối cùng mẹ tôi cũng thấy có điều gì đó không ổn.

Tư thế đi bộ của anh cả rất kỳ lạ, vừa đi vừa lảo đảo.

Hình như tôi từng thấy tư thế ấy ở đâu đó.

Giây tiếp theo, khuôn mặt mẹ tôi thay đổi.

Tôi biết, bà ấy nhớ ra rồi.

Người phụ nữ mà anh cả của tôi mang về có người bị qu.è.

Đó là tư thế đi bộ của cô ấy.

Lúc này, âm hồn của người phụ nữ qu.è đi theo phía sau anh cả, cô ấy bước một bước, anh cả cũng bước một bước giống như cô ấy.

Người đến tiếp theo là anh hai.

Đằng sau anh hai là hai người phụ nữ, họ bắt đầu nói chuyện với nhau.

"Là bà già này phải không?"

"Là bà ta, tôi nhớ rõ.”

Thế là anh hai cũng bắt đầu lẩm bẩm điều gì đó, dùng hai giọng điệu khác nhau nói qua nói lại, trông vô cùng đáng sợ.

"Lần trước tôi không tìm thấy bà già này.”

"Không sao, tối nay đưa bà ta đi cũng vậy thôi.”

Mẹ tôi nhìn anh hai, giọng điệu run rẩy: "Thằng hai, con đang nói gì vậy…”

Tuy nhiên, bà ấy không thể nói hết lời.

Bởi vì trong khoảnh khắc tiếp theo, anh ba bước tới.

Khuôn mặt đẹp trai của anh ấy thậm chí không còn rõ ràng các đường nét nữa, nó đang th.ối r.ữa thành một quả bóng, có gi.òi đang bò ra chui vào khỏi hốc mắt anh ấy.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom