• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Hàng đêm đổi tân nương (1 Viewer)

  • Phần 2

4

Rốt cuộc thì chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Yến Tử ch/et rồi, làm sao có thể sống sờ sờ xuất hiện trong nhà tôi được?

Có quá nhiều nghi vấn khiến tôi cứng đờ tại chỗ.

Đúng lúc này, người phụ nữ trong phòng đột nhiên ngẩng đầu lên.

Cô ấy mặt mày rạng rỡ nhìn tôi, lộ ra biểu cảm có vài phần xa lạ.

Ngay cả giọng nói cũng hoàn toàn khác so với trước đây khi cô ấy còn sống.

Tôi loạng choạng, vội vàng quay người chạy về phòng.

Không đúng, Yến Tử giống như những cô gái khác trong làng, đều ghét khuôn mặt của anh trai tôi mà!

Kể cả khi cô ấy sống lại lần nữa, nhất định sẽ không chịu chung chăn gối với anh trai tôi.

Tôi đóng chặt cửa, không dám ra ngoài thêm nửa bước.

Những sự việc này quá kỳ dị rồi.

Mãi cho đến khi mẹ tôi trở về vào buổi tối, tôi mới mở cửa ra ngoài.

“Mẹ ơi, Yến Tử... Đã tìm thấy thi thể chưa?”

Tôi ngập ngừng hỏi.

Mẹ tôi lắc đầu với vẻ mặt không tốt:

“Phụ nữ vốn thuộc âm, cô gái chưa chồng này nếu nhiễm dương khí sẽ càng dễ xảy ra điều ác.”

Đến giờ ăn tối, anh trai tôi mới lững thững bước ra khỏi phòng.

Mẹ tôi vừa nhìn thấy anh ta thì giống như ngửi thấy mùi gì đó kỳ lạ vậy.

Bà ta kéo anh trai tôi ra cửa, nhỏ giọng hỏi:

“Sao con dám tìm cô ta vào lúc này chứ?”

Anh trai tôi ấp úng hồi lâu mới nặn ra được một câu:

“Con không nhịn được…”

Mẹ tôi vỗ vào vai anh ta một cái:

“Con không muốn sống nữa sao?”

“Nếu biết được cô ta vốn dĩ không được ch.ô.n cất tối qua, mẹ có ch/et cũng không để con gọi cô ta đến đây.”

“Nếu đã ch.ô.n cất mai táng rồi thì sẽ được coi là người của thế giới bên kia, dù cho họ có ở trong phòng của con cũng không thể làm được gì.”

“Nhưng bây giờ bản chất chuyện này rất xấu xa, con nên dừng lại càng sớm càng tốt!”

Anh trai tôi nghe đến câu mẹ tôi khuyên từ bỏ thì lập tức nói:

“Vậy sau này con thèm đàn bà thì phải làm sao? Trước đây mẹ cũng đâu cấm con.”

“Khó khăn lắm mới gặp được một người hợp khẩu vị như vậy, mẹ lại không cho con động vào.”

Mẹ tôi nói như đang dỗ dành một đứa trẻ:

“Trụ Tử, mẹ sẽ tìm cho con vài người mới.”

“Nghe lời mẹ, con tuyệt đối không được đánh chủ ý lên cô ta nữa.”

Nói xong, mẹ tôi quay người lại nhìn về phía tôi.

Tôi vội vàng giả vờ như mình vẫn đang ăn, cúi đầu gắp thức ăn.

Hóa ra, từ trước đến nay mẹ tôi luôn dùng cách này để cưới vợ cho anh trai tôi.

Những cô gái trong làng qua đời trong hai năm nay, sợ là đều trở thành cô dâu ma của anh trai tôi vào ban đêm rồi.

Chỉ là, họ vẫn chưa biết rằng, cô dâu chân chính sẽ đến cửa sớm thôi.

5.

Mấy ngày hôm nay, anh tôi ở nhà trong trạng thái cáu kỉnh tức giận.

“Mẹ, con phải đợi bao lâu nữa đây?”

Mẹ tôi gắng sức dỗ dành:

“Sắp rồi, sẽ nhanh thôi.”

Ngày càng có nhiều cô gái mắc bệnh lạ trong làng chúng tôi.

Có những người ngày thường khỏe đến mức gánh nước, chẻ củi không hề thở gấp, lần này lại sốt cao một cách khó hiểu, ngã quỵ trong nhà.

Bác sĩ cũng bó tay bất lực với tình trạng của họ, cuối cùng chỉ đành nói với người nhà bệnh nhân nhanh chóng chuẩn bị hậu sự.

Liên tiếp bảy cô gái, chưa đầy nửa tháng sau đã trút hơi thở cuối cùng.

Điều này khiến mẹ tôi vô cùng bận rộn, bà chạy ngược chạy xuôi để sắp xếp tang lễ cho các cô gái.

Mỗi lần anh trai tôi đi cùng, anh ta đều sẽ bí mật ném những hình nhân giấy vào lò than.

Có lần, hành động của anh ta tình cờ bị thím Lý nhìn thấy:

“Trụ Tử, cháu ném hình nhân giấy vào làm gì thế?”

Anh trai tôi cười thật thà rồi nói:

“Cô nương chưa gả đi đã phải ch/et rồi, cháu đốt tân lang giấy cho cô ấy, để cô ấy xuống dưới kia cũng có thể hưởng hạnh phúc vợ chồng.”

Những người xung quanh nghe thế, khen rằng mặc dù Trụ Tử có khuôn mặt xấu xí nhưng trái tim lại rất lương thiện.

Tôi nhìn thấy rõ ràng, mặt của những người giấy đó đều là mặt anh trai tôi!

Hằng đêm, tôi luôn luôn nghe thấy tiếng van xin và tiếng khóc nức nở của những cô gái khác nhau vọng ra từ phòng của anh ta.

Mẹ tôi đột nhiên nấu một ít canh thuốc bổ rồi mang vào phòng cho anh trai tôi:

“Trụ Tử, con phải bồi bổ cơ thể một chút.”

Nhưng anh ta nào chịu nghe những lời này.

Không biết anh ta nghĩ đâu ra mấy trò chơi mới, âm thanh qu.ấ.t roi bắt đầu vang lên trong phòng.

Tiếng than khóc hằng đêm của những người phụ nữ khiến tôi sợ hãi đến mức mất ngủ, chỉ có thể dựa vào sừng tê giác mà mẹ tôi đ.ố.t mới vào giấc được.

Anh trai tôi chìm đắm trong niềm khoái lạc, nỗi đắng cay khổ sở bao nhiêu năm do khuôn mặt xấu xí gây ra đã hoàn toàn tan biến.

Không lâu sau, anh trai vừa ngậm điếu thuốc vừa nhìn mẹ tôi nói:

“Mẹ, tìm cho con một cô vợ nữa đi.”

“Mấy cô ả kia yếu ớt quá, lăn lộn chưa tới hai ngày đã bay sạch hồn phách rồi.”

Mặc dù mẹ tôi không nỡ làm vậy với anh ta, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ bối rối mà từ chối:

“Trong làng chỉ có bấy nhiêu cô gái thôi, nếu tiếp tục có người ch/et thì sẽ bị phát hiện đấy.”

Anh trai tôi trợn tròn mắt nói:

“Vậy thì tìm người quen đi, như thế sẽ dễ ra tay hơn. Bên cạnh nó không phải có sẵn một người hay sao?”

Tôi bị anh ta nhìn đến sững người, xung quanh tôi không có người bạn nào mà.

Từ nhỏ tôi đã kiệm lời ít nói, các cô gái trong làng đến rủ tôi đi chơi thì tôi đều không đi, dần dần họ cũng không đến nữa.

Chỉ có duy nhất một người, chính là Dung Dung.

Cô ấy luôn sẵn sàng kéo tôi đến sau núi hết lần này đến lần khác để hái quả dại, xuống sông bắt cá nhỏ.

Mẹ tôi bỗng nhiên hiểu ra:

“Con đang nói về đứa trẻ đó à.”

Nghe vậy, tôi vội vàng xua tay:

“Không được, cô ấy không được.”

Anh trai tôi háo hức:

“Có chỗ nào không được chứ, mẹ, con muốn con nhóc Dung Dung đó. Mẹ mau gi/ết cô ta đi, như vậy thì tối nay con lại có thứ để chơi rồi.”

Tôi muốn nói thêm vài lời nữa để xua tan ý định của họ, nhưng chỉ một cái nhìn của mẹ đã khiến tôi lạnh toát cả người.

Không được, dù thế nào thì tôi cũng không thể để bọn họ giết chết người bạn duy nhất của tôi được.

6.

Không đợi đến khi tôi nghĩ ra cách ngăn mẹ tôi lại, một nhóm người đã đến nhà tôi.

Hóa ra là trưởng làng và một vài vị trưởng lão.

Khi mẹ tôi nhìn thấy họ, bà ta trông có vẻ lo lắng.

Sợ rằng chuyện đổi tân nương mỗi đêm của anh trai tôi đã bị người ngoài phát hiện rồi.

Nào ngờ, nghe xong mục đích họ đến đây thì tôi mới biết không phải vậy.

Hóa ra, người dân trong làng dần cảm thấy mơ hồ về việc các cô gái mắc bệnh kỳ lạ và qua đời trong hai năm qua.

Nhưng bác sĩ không thể nói ra nguyên nhân tại sao, mọi người chỉ có thể quy vấn đề này thành một lời nguyền không rõ nguồn gốc.

“Tổ tiên nhà bà biết pháp thuật, mấy ngày tới mong bà chịu khó giúp làng chúng ta làm một trận pháp đi.”

“Nếu như mấy cô bé tiếp tục qua đời theo cách này thì sẽ xảy ra chuyện lớn đó.”

Ông lão trưởng làng nói với mẹ tôi với khuôn mặt thành khẩn, bà ta không thể từ chối nên chỉ đành gật đầu.

Đàn tế được dựng lên rất nhanh, những gia đình có con gái đều đến giúp một tay.

Ngày thứ hai, mẹ tôi cầm một bọc tiền giấy và túi thơm tới bày trên đàn tế.

Bà ta xếp liên tiếp tám hình nhân trinh nữ giấy xung quanh đàn tế, thắp hương khấn vái.

Mọi người đều cho rằng việc này là để loại bỏ tai họa cho ngôi làng.

Thế nhưng, tôi biết rất rõ, bà ta đang quang minh chính đại gi/ết hại các cô gái còn lại.

Sau khi trận pháp được thực hiện, tôi cùng mọi người thu dọn đồ đạc.

Dung Dung không biết từ bao giờ đã đi đến chỗ tôi.

Khi tôi đang định nhắc nhở cô ấy mấy ngày này ít ra ngoài, nhất là phải tránh xa mẹ tôi ra một chút thì mẹ tôi cầm vài viên kẹo đi tới.

“Cái này đã hưởng nhang khói rồi, cháu ăn đi này Dung Dung.”

Nhìn bàn tay cô ấy từ từ vươn tới trong lòng bàn tay của mẹ tôi, tôi vội giật lấy tất cả số kẹo rồi đút vào trong túi mình.

“Mẹ, loại đồ tốt này con còn chưa ăn đủ đâu đó.”

Dung Dung nhìn thấy cảnh này thì cười đến mức không đứng thẳng nổi.

“Không ngờ ngày thường cậu trầm mặc ít nói, thế mà lại là một kẻ ham ăn nha. Nhường cho cậu hết đấy, tớ không tranh với cậu đâu.”

Mẹ tôi đứng sau lưng cô ấy hận đến độ nghiến răng nghiến lợi.

Một đôi mắt căm phẫn nhìn chằm chằm vào tôi, tôi không dám tưởng tượng tối nay mình sẽ phải đối mặt với những gì.

Khi về đến nhà, mẹ tôi tát tôi ngã xuống đất.

“Con ranh ch/et tiệt này, mày cố ý đến đây gây sự đúng không! Mày có biết anh trai mày vẫn đang đợi ở nhà không hả! Nếu trong thôn không ch/et thêm vài cô gái nữa thì ai sẽ làm vợ của anh trai mày đây?”

Nói xong, bà ta vẫn chưa hả giận, đá thêm vào ngực tôi hai cái.

Mẹ tôi luôn thế này từ khi tôi còn nhỏ, ngày thường đối xử với tôi xem như tạm được. Thế nhưng cứ hễ là chuyện liên quan đến anh trai tôi, bà ta sẽ giống như bị điên, trút hết những cơn thịnh nộ lên người tôi.

Anh trai tôi nghe thấy tiếng động trong nhà, bước ra đưa thứ gì đó trong tay cho mẹ.

Cơn đau do roi qu/ấ/t vào người khiến tôi không thể chịu đựng được mà hét lên, cuối cùng tôi cũng biết được nguồn gốc tiếng thét đau đớn hằng đêm trong phòng anh tôi đến từ đâu.

Một đêm trôi qua, trên người tôi không còn một mảnh vải lành lặn nào.

Mẹ tôi đánh tôi đến mệt, để mặc tôi thở thoi thóp nằm trên đống vải vụn.

Không biết đã qua bao lâu, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ càng lúc càng gay gắt.

Ánh sáng chói mắt đánh thức tôi dậy, đúng lúc nhìn thấy mẹ tôi đang vui vẻ đỡ một người phụ nữ xinh đẹp từ ngoài sân bước vào.

Mấy người phụ nữ đã có chồng đứng đằng sau ríu rít trò chuyện:

“Thật tuyệt biết bao nếu một cô gái xinh đẹp như vậy chịu gả cho con trai tôi.”

“Sao mà chuyện tốt như vậy lại đến lượt bà ta chứ?”

“Chẳng sao cả, nói không chừng khi nhìn thấy đứa con trai xấu xí của bà ta thì cô ấy lại bị dọa sợ chạy mất ấy chứ.”

Có lẽ là do tiếng nói của bọn họ quá lớn, người phụ nữ xinh đẹp đi bên cạnh mẹ tôi đột nhiên quay đầu lại:

“Thím này đã cứu mạng con, dù cho vẻ ngoài của con trai thím ấy có như thế nào, con cũng bằng lòng gả vào để báo đáp.”

Khi mẹ tôi nghe thấy những lời này, bà lập tức cười to, miệng ngoác đến mang tai:

“Tốt tốt tốt!”

Nhưng tôi cảm thấy giọng nói này có hơi quen thuộc.

Hình như tôi đã từng nghe thấy trong phòng anh trai tôi trước đây.

Tôi nhớ ra rồi, là Yến Tử ngày hôm đó.

Giọng nói khi đó của cô ấy hoàn toàn giống với người phụ nữ này!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom