• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Hàng đêm đổi tân nương (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 4 END

10.

Trong màn đêm, thần kinh tôi căng thẳng đến mức không dám ngủ.

Khi đồng hồ điểm mười hai giờ, đèn trong phòng mẹ tôi bật sáng.

Qua khe hở trên cửa, tôi thấy anh trai tôi chạy ra nói thầm:

“Mẹ ơi, cô ta ngủ say rồi. Chúng ta chỉ cần nhét thứ đó cho cô ta ăn là xong.”

Ngay khi biết chuyện, tôi lập tức lẻn vào trong phòng của anh trai nhân lúc họ không để ý.

Bây giờ tôi không sợ bất cứ thứ gì nữa, cho dù đó là người hay ma, thì đều là nạn nhân trong tay mẹ tôi cả.

Tôi lắc mạnh người Vu Viên, nhưng cô ấy không hề tỉnh lại.

Tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng gần, tôi đành phải trốn vào trong tủ quần áo.

Mẹ tôi bước tới, hài lòng vuốt ve khuôn mặt của Vu Viên.

“Cô con dâu này trông thật xinh xắn, ít nhất có thể giữ được khuôn mặt này khi biến thành xác sống. Đến lúc đó, nếu cô cố gắng thì có thể sinh cho tôi một đứa cháu trai rồi.”

Anh trai tôi lo lắng thúc giục:

“Mẹ, mẹ mau cho cô ta nuốt xuống đi. Ngày nào con cũng nhìn mặt cô ta nhưng không thể làm gì được, con sắp tức đến ch/et rồi.”

Mẹ tôi chỉ cười rồi nhét một viên thuốc màu đỏ như m/á/u vào miệng Vu Viên.

Không ngờ đúng lúc này, người phụ nữ trên giường đột nhiên mở mắt ra.

Hai người kia sợ đến mức lùi lại vài bước.

Vu Viên nhìn hai người trước mặt, ngồi dậy khỏi giường, cô ấy lấy viên thuốc từ trong miệng ra nhìn.

Sau đó lại ném nó vào trong miệng, nhai một lúc rồi nuốt xuống.

“Đúng là một loại thuốc bổ, để làm ra thứ này đúng là vất vả cho các người rồi.”

Vẻ mặt mẹ tôi không rõ chuyện gì đang xảy ra, bà ta nhìn cô ấy nhưng đôi chân lại lặng lẽ bước ra ngoài.

Khi vừa bước ra cửa, bà ta đã ôm chặt cổ mình với vẻ mặt thống khổ.

“Mẹ, mẹ bị làm sao vậy?”

Anh trai tôi lo lắng hỏi.

Vu Viên mỉm cười nhìn hai mẹ con họ rồi nói:

“Mẹ anh không sao hết, chỉ là sắp trở thành xác sống mà thôi.”

“Không phải bà ta đã nghiên cứu phương pháp này nhiều ngày rồi sao?”

“Chuyện này bà ta hiểu rõ nhất đó.”

Anh trai tôi không biết xảy ra vấn đề chỗ nào nên tức giận mắng:

“Con khốn thối tha này, mày cho mẹ tao uống thuốc gì hả?”

Mẹ tôi hung ác nhìn chằm chằm Vu Viên:

“Mày… Mày chính là con ranh ch/et tiệt nhà họ Tôn!”

“Ban đầu tao không tìm thấy xác của mày, không ngờ mày lại trở thành xác sống từ lâu rồi!”

Lúc này, người phụ nữ trên giường không còn dáng vẻ ngày thường nữa.

Khuôn mặt của cô ấy bắt đầu mờ dần đi, sau đó lại từ từ trở nên rõ ràng.

Trong tủ quần áo, hai mắt tôi mở to, cô ấy thực sự là Yến Tử!

“Nếu như ban đầu không phải do hai mẹ con bà, linh hồn của tôi cũng không bị giam giữ ở đây, không cách nào đầu thai sang kiếp khác.”

“May mắn thay, cơn mưa đêm đó đã cho tôi cơ hội bò ra khỏi quan tài, hấp thụ âm khí trở thành một xác sống.”

Yến Tử rời khỏi giường, bước đến chỗ mẹ tôi.

Cô ấy lấy ra từ trong tay một cái túi đựng tiền nhỏ chứa đầy cỏ Dương Hồn rồi ném xuống đất, trong nháy mắt, không khí ch/et chóc không ngừng tuôn ra từ trong cơ thể của Yến Tử.

Hóa ra mùi hương mà tôi luôn cảm thấy quen thuộc chính là loại cỏ Dương Hồn này.

“Viên thuốc Chí Âm mà bà làm ra có mùi vị như thế nào?”

Sắc mặt mẹ tôi chuyển từ xanh xao sang tái nhợt, bà ta giật ống quần của Yến Tử rồi hỏi:

“Là mày, mày đã đổi viên thuốc này ư?”

Ngay lúc này, tôi đẩy cửa tủ quần áo bước ra.

“Không chỉ có mình cô ấy, mà có cả tôi nữa.”

“Tôi chính là người đã pha thuốc vào canh.”

11.

“Mày là cái đồ vong ơn bội nghĩa, tao nuôi mày bao năm nay mà!”

Nhìn bà ta giãy giụa trên mặt đất, tôi không nhịn được mà nhếch miệng cười giễu cợt.

“Đúng vậy, bà đã nuôi nấng tôi nhiều năm như vậy. Nhưng bởi vì tôi ngăn cản bà hại người khác nên bà đã nhẫn tâm đánh ch/et tôi.”

Anh trai tôi đứng bên cạnh vào mặt tôi mắng:

“Không phải mày vẫn sống khỏe mạnh đấy sao.”

Khi mẹ tôi nghe tôi nói xong, bà ta nhanh chóng liếc mắt sang một bên không nhìn tôi nữa.

Tôi quay đầu nhìn anh trai:

“Anh vẫn chưa biết gì sao? Tôi đã ch/et từ lâu rồi.”

Nói xong, tôi lấy tay bẻ đầu mình xuống.

Nghe thấy tiếng thét thất thanh của anh trai, tôi mỉm cười nhìn Yến Tử nhưng hai dòng nước mắt lại cứ thế chảy dài.

Đúng vậy, tôi đã ch/et từ lâu rồi.

Ch/et trên đống vải vụn đó, ch/et dưới chiếc roi da mà anh trai tôi đưa cho và ch/et trong tay chính mẹ ruột mình!

Chỉ là khi mặt trời chiếu vào cơ thể tôi, không biết lý do tại sao, dường như đã có rất nhiều sức mạnh khác nhau giữ cơ thể tôi lại lần nữa.

Vậy thì từ khi nào tôi nhận ra mình đã ch/et?

Có lẽ là vì tôi chưa bao giờ thích ăn quả chua, nhưng tôi cứ ăn chúng không ngừng.

Có lẽ là khi tôi đứng dưới ánh mặt trời, chẳng có cái bóng nào bên cạnh tôi cả.

Cũng có thể là lúc ban đêm khi tôi nhìn vào gương, khuôn mặt của tôi sẽ thay đổi thành vẻ ngoài của những cô gái khác nhau.

Mà những khuôn mặt đó, chính là của những cô gái đã ch/et trong làng.

Mãi cho đến ngày hôm ấy, tôi bí mật xem cuốn sách của mẹ, tôi mới không thể tự lừa dối mình thêm nữa.

Trong sách nói rằng, những người ch/et mà không biết bản thân mình ch/et sẽ mang đến phước lành cho gia đình.

(*) Có câu sinh dữ tử lành nên theo ý tác giả thì người ch/et mang đến điềm lành.

Đừng nhắc nhở, đừng vạch trần.

Có thể ngay từ đầu mẹ tôi đã biết chuyện này, cũng có thể chỉ mới phát hiện ra gần đây.

Cho dù là phước lành hay để nuôi xác sống, thì giữ tôi lại trong nhà cũng không mất gì.

Đó là lý do tại sao bà ta không hề nổi điên mà luôn mặc kệ tôi bí mật cảnh báo Yến Tử.

Chung quy lại thì tôi đã ch/et rồi, bà ta không thể đánh ch/et tôi nữa.

Cơ thể mẹ tôi dần trở nên cứng đơ, linh hồn bà ta giống như bị thứ gì cắn xé, lăn lộn trên mặt đất trong đau đớn.

Tôi biết đây, đây là lúc linh thức dần mờ đi.

(*) Linh thức: ý thức của linh hồn.

Nhưng đúng lúc này, miếng ngọc bội hộ mệnh trên cổ anh trai tôi đột nhiên lóe lên ánh sáng màu đỏ.

Một cái bóng màu xám nhanh chóng bay lên từ thân xác mẹ tôi rồi bay vào trong miếng ngọc bội.

Yến Tử vỗ đùi hét lên:

“Toi rồi, không biết làm cách nào mà bà ta đã làm cho linh thức của mình thoát ra ngoài rồi.”

Anh trai tôi có vẻ bị dọa đến ngu rồi, anh ta vừa khóc vừa cười đá hai chân, đũng quần dính một vệt màu vàng hôi tanh.

Yến Tử đã trở thành xác sống từ lâu, trơ mắt nhìn miếng ngọc bội mà không thể làm gì.

Tôi vỗ vai an ủi cô ấy:

“Cậu quên rồi sao, vẫn còn những chị em của chúng ta đang đợi mà.”

Tôi phơi cơ thể mình dưới ánh trăng, từng cái bóng màu xám lần lượt bay ra khỏi cơ thể tôi rồi hướng về miếng ngọc bội hộ mệnh.

Những cô gái đã ch/et đó lôi linh thức của mẹ tôi ra ngoài với lòng căm thù và oán hận.

Tôi trơ mắt nhìn thân xác mình rơi xuống đất, linh hồn lơ lửng giữa không trung.

Tiếng la hét của mẹ tôi cùng với tiếng cười ngờ nghệch của anh trai tôi, đã trở thành bản nhạc đệm đẹp nhất trong đêm nay.

Khi linh thức của mẹ tôi hoàn toàn bị xé nát và nuốt chửng, các cô gái lần lượt bay về bên cạnh cơ thể tôi, họ cố gắng giúp tôi giữ lại cơ thể một lần nữa, nhưng tất cả đều vô ích.

“Mọi người dừng lại đi, vô dụng thôi.”

“Đêm hôm đó vừa hay là ngày mười lăm tháng bảy, chỉ khi đó mới có thể tận dụng cơ hội để tiến vào cơ thể của tớ.”

12.

Những cô gái đó nhìn tôi với ánh mắt đau khổ và bất lực.

“Được rồi, các cậu đừng sến sẩm nữa. Trên mặt đất vẫn còn người đàn ông kia đấy, nên xử lý thế nào đây?”

Yến Tử từ xa bước tới, dùng chân đá vào đũng quần của anh tôi.

Miếng ngọc bội trên cổ anh ta đã nứt vỡ hoàn toàn. Anh ta ngã quỵ trên mặt đất, sợ đến phát điên.

“Tớ biết phải làm gì rồi!”

Một cô gái lấy ra một nắm thuốc từ trong phòng anh trai tôi rồi nhét chúng vào miệng anh ta.

“Đợt đó ngày nào anh ta cũng ăn thứ này, sau đó hành hạ tớ rất lâu.”

“Hại chúng tớ hét đến nỗi rát cổ, giọng nói cũng biến thành ra thế này.”

“Lần này tớ sẽ cho anh ta ăn đủ, lát nữa mọi người giúp tớ ném anh ta vào chuồng ngựa nhé.”

Nói xong, một vài cô gái kéo thi thể anh trai tôi ném đi.

Với cú quăng này, e rằng anh ta thậm chí không sống nổi qua đêm nay.

Yến Tử lặng lẽ bước đến chỗ tôi, nhưng tôi quay đầu đi chỗ khác mà không nhìn cô ấy.

“Vẫn còn giận hả?”

“Tại tớ không biết là cậu vẫn nghĩ cậu còn sống nên mới ngoẹo cổ nhìn cậu mà.”

Tôi tức giận nói:

“Có thật là thế không?”

“Cậu có biết không hả, tớ đã dùng đủ mọi cách để cảnh báo cậu đấy. Trong lòng cậu biết rõ mà vẫn giữ im lặng!”

“Tớ giống như một kẻ ngốc, đến tận tối nay mới nhận ra.”

“Vu Viên, Viên Vu, còn không phải là gái ế hay sao…”

Hiếm khi Yến Tử dễ tính nghe tôi phàn nàn, lúc còn sống cô ấy không tốt tính như vậy.

“Được rồi, coi như tớ nợ cậu lần này.”

“Thế này đi, cậu hãy nhắm mắt lại. Để tớ cho cậu một bất ngờ nhé?”

Tôi bán tín bán nghi nhắm mắt lại, suy cho cùng cả đời này của tôi, cho đến lúc ch/et vẫn chưa biết cảm giác ngạc nhiên là gì.

Bên tai tôi chỉ còn lại tiếng gió đêm.

Những các cô gái trò chuyện ríu rít lúc này cũng đều im lặng.

Tâm trí tôi giống như chiếc đèn led bắt đầu hồi tưởng lại những sự kiện đã qua, từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành.

Cho đến thời khắc lúc tôi ch/et, hồi ức bắt đầu chảy ngược.

Nhưng cảnh tượng trước mắt tôi lúc này không còn là trải nghiệm của tôi nữa.

Tôi nghe thấy tiếng khóc nỉ non của người nhà họ Tôn, nhìn thấy cảnh tượng mẹ Yến Tử đang đun thuốc cho cô ấy.

Thẳng cho đến thời khắc cô ấy được sinh ra.

“Tốt rồi, cậu cũng biết đấy, tớ chỉ là một xác sống, không có đồ gì hay để tặng cho cậu.”

“Nhưng mà, cơ thể này của tớ đã được bồi dưỡng rất tốt, thôi thì tặng cho cậu đó.”

Tôi chợt mở mắt ra, thấy mình không còn lơ lửng trong không trung nữa.

Bây giờ tôi là một con người bình thường, còn sống và đang đứng trên mặt đất.

Nhưng quần áo trên người tôi rõ ràng là của Yến Tử!

Rất nhiều bóng xám tàn tạ bay đến chỗ tôi:

“Anh trai cậu hành hạ linh hồn bọn tớ đến mức không ra hình dạng gì nữa rồi.”

“Nhưng ngay cả như vậy, chúng tớ vẫn bị giam giữ trong cái sân này không thể rời đi.”

“Mãi cho đến cái ngày mà cậu hấp hối, chúng tớ mới tìm được cơ hội mượn thân thể của cậu để chờ đến lúc báo thù.”

Tiếng nói của Yến Tử vang lên bên tai tôi:

“Linh hồn của tớ chẳng hơn gì họ, chẳng qua tớ có thể dựa vào cơ thể này để bám trụ chút thôi.”

“Bây giờ chúng tớ sẽ giúp cậu chăm sóc cơ thể này, cuộc đời sau này giao lại cho cậu hết đó.”

“Kiếp sau chúng tớ nhất định sẽ đến rủ cậu ra ngoài chơi, không để cậu buồn chán ở nhà nữa đâu.”

Tôi chưa kịp nói lời nào thì đã thấy vô số bóng xám tự mình tan ra thành những chấm nhỏ li ti rồi tụ hợp lại, nhập vào cơ thể tôi.

Âm khí cực kỳ thuần khiết khiến cho từng tấc da thịt tôi run rẩy.

Trong giây tiếp theo, trái tim tôi dường như sinh ra một dòng nước ấm áp róc rách, từ từ chảy đến mọi ngóc ngách của cơ thể.

Cực dương từ âm, hướng về mặt trời.

Hai dòng nước mắt trào ra từ khóe mắt, tôi thì thầm nói với khoảng sân trống trải:

“Cảm ơn các cậu.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom