• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Xứng Đôi (1 Viewer)

  • Chương 3

Thời gian trôi, nương theo niềm yêu thích anh cứ dần tăng lên trong em, kì thi cuối cấp cũng đến gần. Mà em may mắn nằm trong danh sách đề cử, tham gia một cuộc thi lên cấp ba của một trường học nổi tiếng trong thành phố. Thi viết, thi phỏng vấn không dễ nhưng em cũng thuận lợi vượt qua. Chuyện này có nghĩa rẳng em sẽ khác với mọi người, thoát khỏi kì thi chuyển cấp – một bước ngoặt quan trọng trong đời học sinh. Khi anh và các bạn còn bận suy nghĩ nên điền nguyện vọng như thế nào thì em ngồi trong phòng giáo viên, viết lời nhận xét bài của các bạn hoặc là giúp thầy cô dọn dẹp.

Cứ vậy em rất ít khi gặp anh, thậm chí có ngày em còn không bước chân vào phòng học. Mỗi khi tình cờ đi ngang qua lớp học, em sẽ nhón chân lên, nhìn xuyên qua cửa sổ kính, nhìn hàng ghế đầu tiên kiếm tìm hình ảnh anh say ngủ. Thỉnh thoảng em sẽ bắt gặp anh ngồi nghiêm túc nhìn cô giáo, giống như đang chăm chú nghe giảng. Em vẫn thấy mái tóc của anh dựng đứng như lần đầu em gặp anh.

Hết giờ học em vẫn nhận được tn nhắn của anh nhưng số lần giảm đi rất nhiều bởi em chẳng biết hôm đó sẽ có những bài tập gì. Anh hỏi mượn em vở ghi chép, mượn rất nhiều lần. Em vẫn đưa cho anh nhưng luôn tin rằng anh chẳng bao giờ xem chúng.

Khi nói về nguyện vọng tương lai. Anh viết: “Cậu thì tốt rồi, tớ chẳng biết điền cái gì, thành tích quá kém”. Giọng điệu của anh rất cương quyết chứ chẳng có chút gì bất đắc dĩ. Em biết anh chẳng quan tâm đến mấy chuyện này. Không biết anh sẽ quan tâm đến chuyện gì nhỉ?.

Anh và em chắc sẽ chia ly. Trong long em rất buồn bã nhưng rồi lại nghĩ: “Như thế cũng tốt”.

Tuần cuối cùng của tháng sáu, thi cấp ba kết thúc. Mưa dầm cũng ngừng rơi, không khí bỗng trở nên oi nồng, nóng bức. Lâu rồi em không gặp anh. Anh định làm gì trong tương lai em cũng không biết. Tuy em từng hỏi nhưng anh không nói. Hai ngày sau khi cuộc thi kết thúc, em cũng nhắn tin hỏi thăm kết quả của anh. Suốt hôm đó, em luôn cầm điện thoại trên tay, thỉnh thoảng lại liếc nhìn. Đến tận ngày thứ ba, em mới chịu tin rằng tin nhắn của em chỉ là cát giữa sa mạc, chẳng phân biệt được đâu là đâu. Em suy đoán rất nhiều khả năng cho đến khi từ một bạn nam thân thiết với anh biết được rằng anh thậm chỉ bỏ cả kì thi, ở nhà suốt ngày. Dù đối với anh cuộc thì này không quan trọng như lời anh nói nhưng em chẳng tin anh sẽ làm như vậy thật.

Ngày bế giảng em đã nhìn thấy anh. Hình như anh gầy hơn trước, cằm lún phún râu. Anh đến muộn, một mình ngồi cuối cùng của hàng. Em nghĩ chờ bế giảng kết thúc, em sẽ giả vờ tình cờ nhìn thấy anh, nói đôi câu cùng anh. Tâm tư rối loạn của em bị cắt ngang bởi tiếng gọi của giáo viên.Em cầm tờ giấy viết sẵn bài phát biểu, bước lên sân khấu, tầm mắt cứ thế vô tình nhìn về anh. Mà anh, ngay lúc em nhìn bỗng đứng dậy bỏ đi, bỏ qua cả nghi thức trao bằng tốt nghiệp. Bài diễn văn vẫn được em đọc trôi chảy nhưng trong khoảnh khắc đó trái tim em cảm thấy thất bại ê chề.

Em nghĩ vậy là mọi chuyện kết thúc rồi. Khi trường học không còn bóng dáng ai, ma xui quỷ khiến thế nào em chầm chậm bước về phòng học. Thật sự em chỉ muốn một lần cuối, bước đến nơi anh thường ngồi. Một đoạn kì lạ, hồ đồ trong đời được bắt đầu từ đây thì cũng nên kết thúc tại nơi này. Nhưng khi em mở cửa phòng học, trong không gian tĩnh mịch đó, em bắt gặp anh đang đứng trước chỗ em hay ngồi, kinh ngạc khi thấy em xuất hiện. Trên bàn có một chồng vở ghi chép của em. Em như bước đi trên mây, bước đến cạnh anh hỏi: “Cậu định đưa tớ à?”.

Anh gật đầu “Ừ” rồi lại lắc đầu nói “Không phải”.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom