• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Xứng Đôi (1 Viewer)

  • Chương 1

Đôi khi trong giây phút lơ đãng em lại nhớ đến anh ngày đó. Trong trí nhớ của em, mái tóc anh ngắn ngủn, dựng thẳng đứng, ống quần cuộn lên một đoạn, đứng giữa sân bóng rổ phía dưới nhìn về phía em vẫy vẫy tay. Sau lưng anh là ánh mắt trời ấm áp, êm dịu. Năm chúng ta gặp gỡ là năm cuối của cấp hai nhỉ? Ngôi trường chúng ta cùng học là một trường tư thục học phí đắt đỏ. Tỷ lệ lên lớp lúc nào cũng xếp đầu ở địa phương nhưng lại nằm ở vùng ráp gianh. Trường có ba dãy nhà. Một dãy được miễn cưỡng xem như một tầng, bên phải là dãy nhà của giáo viên và đối diện là một dãy phòng học xếp cạnh nhau như những thùng đựng hàng trong bến cảng, nhét hơn một nghìn người. May mà mỗi phòng học có một máy điều hòa nên xem như có chút mùi vị trường học tư nhân.

Trong lớp học hơn năm trăm người đó, em là một cô bé ngoan ngoãn, học giỏi, thành tích luôn tốt, nằm trong top 10 toàn trường. Mà anh, theo các thầy cô là một học sinh yếu kém, nhờ vào mối quan hệ của cha mà được vào học, thành tích của anh luôn đứng thứ nhất từ dưới lên. Anh được giáo viên chủ nhiệm xếp ngồi bàn đầu tiên, một người một cõi. Còn em, ngồi cách anh vài bàn, mỗi lần nhìn lên phía trước chỉ nhìn thấy mái tóc thẳng đứng của anh.

Việc học trong trường rất căng thẳng. Hơn nữa lại là năm cuối cấp, bài thi bài tập nối tiếp không dứt. Không khí âm thầm, lặng lẽ cứ tiếp nối từ tiết này sang tiết khác. Phòng học nhỏ hẹp chứa hơn 50 người lúc nào cũng bao phủ một màu xám đơn điệu tạo cảm giác nặng nề khiến người ta không thở nổi. Sự xuất hiện của anh ban đầu cũng chỉ là một mẩu nhỏ trong câu chuyện cười châm biếm của vài người. Mỗi khi gió thổi phần phật khiến cánh của phòng học muốn đóng sập lại thì anh lại nhanh chóng vụt qua ra tay cứu cánh cửa khiến bạn bè, thầy giáo đang giảng bài giật nảy mình.

Mỗi khi anh bước đi, dù là trong hành lang, trong sân trường hay ở bất cứ đâu, cứ bước vài bước là anh lại nhảy như đang khiêu vũ khiến người khác nhìn vào cảm thấy hết sức quái dị. Nếu anh gặp người quen sẽ nhiệt tình chào hỏi, trêu đùa vài câu, nụ cười luôn thường trực trên khuôn mặt ưa nhìn.

Đúng vậy, anh rất đẹp, một vẻ đẹp khác biệt hoàn toàn với những người khác. Chỉ là ngày đó, em chỉ để ý đến việc anh hay lấy lòng mọi người.

Chủ nhiệm lớp nói với em rằng đừng quan tâm đến anh. Dù anh không giao bài tập đúng hẹn cũng cứ mặc kệ anh, cách anh càng xa càng tốt. Cô chủ nhiệm nhắc nhở em như thế có lẽ bởi cô từng nhìn thấy giờ ngữ văn, em đến thu bài tập của anh, cùng anh nói chuyện đôi ba câu. Theo như thái độ của cô chủ nhiệm, chắc lại lo lắng em sẽ bị ảnh hưởng xấu từ anh. Em thuận theo đáp lời cô. Điều này cần gì có người đến nhắc nhở em chứ, em hiểu em và anh không phải cùng một loại người.

Chắc anh chẳng biết những chuyện đó, vẫn cứ thế cố gắng lấy lòng mỗi người.

Em vẫn đến dãy bàn đầu tiên thu bài tập, anh vẫn sẽ ngại ngần nói dăm ba câu với em, giống như tán gẫu bình thường. Ví dụ như “Bài tập ngày hôm qua cậu được mấy điểm?”, hoặc “Đề ngữ văn hôm qua là gì?”, hoặc những câu nói tầm phào chẳng có chủ đề.

Có những ngày bầu trời đứng bóng, em và bạn thân sẽ đi dạo quanh sân trường. Còn anh ở đó chơi bóng rổ, ống quần cuộn lên cao, bộ đồ mặc trên người không phải là đồng phục, khoác một cái áo rộng thùng thình bên ngoài, giơ tay vẫy chào em. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, anh nở nụ cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.

Phần lớn thời gian em chẳng phản ứng gì hoặc quay đầu nhìn hướng khác. Hình như anh chẳng thèm để bụng, có vẻ như đối với ai anh cũng thân thiện, vui vẻ như vậy.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom