• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Vệ sĩ bất đắc dĩ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 321-330

Chương 321 - Có chuyện muốn nhờ
“Xin lỗi!”
Tần Hạo hoàn hồn, quay đầu cười với Thẩm Giai Oánh sau đó khởi động xe.
Nụ cười đó khiến Thẩm Giai Oánh mất tự nhiên nhưng cô không nói gì, chỉ bất giác nhìn đi chỗ khác.
Hai người vốn xa lạ giờ thì cứ thế ngồi với nhau trong cùng một chiếc xe.
Tần Hạo nhanh chóng phát hiện ra, Thẩm Giai Oánh ngồi bên cạnh mình luôn nhìn về phía trước chứ không nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chi tiết nhỏ bé này khiến Tần Hạo cảm thấy xúc động.
Hình như, khi Lâm Vũ Hân ngồi bên cạnh mình thì thường nhìn ra ngoài cửa sổ, hoặc là nghịch điện thoại, lộ vẻ thờ ơ. Còn cô gái này thì rất chăm chú. Cô không làm gì, chỉ ngồi điềm đạm ở đó, ung dung ôn hòa, không hề khiến người khác có cảm giác mất kiên nhẫn khi phải ngồi xe.
“Đúng là một cô gái khiến người khác cảm thấy rung động từ nội tâm cho tới hình thức!”, Tần Hạo đánh giá cực cao. Anh rất ít khi có suy nghĩ như vậy.
Anh từng gặp không ít người đẹp cực phẩm. Thế nhưng, chưa từng có ai cho anh được cảm giác như Thẩm Giai Oánh.
Trong quãng thời gian chiếc xe chạy nửa tiếng, Thẩm Giai Oánh không nói câu nào. Cô cứ ngồi như vậy.
Quán bar mà Tần Hạo nói tới là một quán mới mở ở trung tâm thành phố. Tên quán khá kỳ quái, chỉ có một chữ ‘Loạn!'
Đương nhiên khi bước vào trong thì sẽ biết cái tên và không gian bên trong có chút khác biệt, hữu danh vô thực. Bên trong không chỉ ngăn nắp mà còn rất có trật tự.
Đây là một quán bar mang phong cách nhẹ nhàng, relaxing. Không hề có anh đèn hoa mắt, cũng không có thứ âm nhạc đinh tai nhức óc, mà chỉ có những bài nhạc đồng quê chậm rãi, nhẹ nhàng vô cùng nho nhã.
Thẩm Giai Oánh khá ngạc nhiên. Cô tưởng rằng tâm trạng Tần Hạo không tốt thì sẽ đi tới một quán bar mang phong cách điên cuồng bạo loạn. Thật không ngờ lại là nơi như thế này. Vừa kinh ngạc cô vừa hồ nghi. Có khi nào giữa đường anh mới thay đổi chủ ý và tới đây hay không.
Thế là, cô khẽ quay qua nhìn Tần Hạo. Đôi mắt cô sáng lấp lánh trông thật có hồn.
Tần Hạo gọi một ly rượu cho cô, cười nói: “Tôi biết cô định nói gì, đúng là giữa đường tôi đã thay đổi chủ ý, tôi vốn định tới Dạ Sắc!”
Quán bar Dạ Sắc!
Đó cũng là nơi anh gặp Lâm Vũ Hân lần đầu. Nơi đó luôn tồn tại hơi thở của cô. Thế nhưng, tối nay Tần Hạo muốn tạm thời quên đi cô. Vậy nên, anh đã lượn thêm một vòng khi đi được nửa đường và đưa Thẩm Giai Oánh tới đây không để lại dấu vết gì.
Cô gái này quá thông minh, tới nỗi khiến người khác cảm thấy hơi sợ.
Thẩm Giai Oánh nhận lấy ly rượu, nho nhã ngồi xuống, nâng ly với anh, khẽ cười: “Tôi chưa từng tới Dạ Sắc, không biết là thế nào. Thực ra, tôi lại muốn tới đó cảm nhận một chút đấy!”
“Ở đó ồn lắm!”
Tần Hạo mỉm cười, nâng ly khẽ cụng và không nói thêm gì.
Thẩm Giai Oánh có một câu hỏi luôn canh cánh trong lòng. Dù sao cô cũng không quá hiểu Tần Hạo, không biết anh trước đây làm gì. Thế nhưng, nhìn vẻ nheo mắt điềm đạm của anh, vẻ thả lỏng thoái mái trong men rượu say thì cô lại hơi do dự.
Và Tần Hạo đã phát hiện ra biểu cảm đó của cô.
“Cô đang nghĩ gì vậy? Nhập tâm thế!”, vẻ ưu sầu trên khuôn mặt Tần Hạo dần biến mất, thay vào đó là một nụ cười xấu xa.
Thẩm Giai Oánh không giống những cô gái mới lớn cảm thấy lo sợ xấu hổ khi bị phát hiện ra bí mật. Cô chỉ bình tĩnh nói: “Tôi định hỏi, anh muốn giúp tôi phải không? Vậy cần tôi làm những gì?”
“Cô không cần làm gì cả. Chờ đợi là được. Tôi làm thế nào, không cần cô lo lắng. Cô cứ làm việc của mình là được!”, Tần Hạo điềm nhiên nói. Nhìn bộ dạng định nói nhưng lại thôi của Thẩm Giai Oánh, anh chỉ phất tay ra hiệu đừng bàn tới chuyện này nữa: “Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu!”
Thẩm Giai Oánh kinh ngạc, cảm giác kỳ lạ bỗng thoáng qua trong lòng.
Cô bỗng nhớ tới câu nói mà Tần Hạo đã nói trước đó trong điện thoại.
“Có tôi ở đây, cô yên tâm…”
Lòng cô bỗng dậy sóng. Hình như chưa từng có người đàn ông nào nói với cô như vậy cả!
Rất khí chất, rất ngầu thế nhưng lại mang lại cảm giác an toàn.
Thẩm Giai Oánh không nhịn được lại nhìn anh từ góc nghiêng. Có lẽ người đàn ông trước mặt này, gọi anh ấy là cậu thanh niên chắc cũng được. Nhìn dáng vẻ này có lẽ mới hơn hai mươi tuổi, không lớn hơn mình mà chỉ lớn hơn Lâm Vũ Hân một chút.
“Rốt cuộc anh ấy làm gì? Tại sao lại tự tin đến vậy?”, Thẩm Giai Oánh thầm nghĩ.
Cô bắt đầu tò mò, định tìm hiểu rõ những điều khiến cô thấy kỳ lạ trong lòng.


Tần Hạo cảm nhận được ánh mắt của cô bèn quay qua nhìn và cười: “Đừng nhìn tôi như vậy! Hay là cô cảm thấy tôi không đáng tin?”
Thẩm Giai Oánh không nhìn nữa, biểu cảm ái ngại.
Chưa bao giờ cô nhìn người đàn ông nào bằng ánh mắt cháy bỏng như vậy, nhất là khi người đàn ông lại là người đàn ông của bạn thân mình.
Mặc dù cô chưa khẳng định rốt cuộc mối quan hệ giữa Lâm Vũ Hân và Tần Hạo là gì. Nhưng với trực giác của người phụ nữ thì chắc chắn là không bình thường. Nếu không, một con người kiêu ngạo như Lâm Vũ Hân không thể nào để một người ngoài ngồi bên cạnh khi đi gặp mặt cô được. Hơn nữa, từ cách nói chuyện của cô ấy và giọng điệu như ra lệnh cho Tần Hạo thì cô càng thêm khẳng định giữa họ là mối quan hệ yêu đương.
Tục ngữ có câu phòng hỏa phòng trộm phòng anh em và phòng cả bạn thân. Hình như cô hơi quá đà rồi!
Tâm trạng Thẩm Giai Oánh khá phức tạp, nhất thời cũng không biết nói gì. Cô không biết trả lời câu hỏi của Tần Hạo như thế nào. Một lúc lâu sau cô nói lí nhí: “Anh thì có gì đáng tin chứ?”
Cô tưởng Tần Hạo không nghe thấy. Coi như là cô đang tự hỏi mình vậy.
Nhưng thính lực của Tần Hạo tốt hơn cô nghĩ nhiều. Anh mỉm cười nhấp một ngụm rượu: “Thôi được, cô đã không yên tâm về tôi như vậy thì bây giờ tôi sẽ giải quyết dứt điểm chuyện đó. Bây giờ cô gọi điện thoại cho cha nội đó, kêu ông ta tới đây. Với trí tuệ của cô chắc cũng biết tôi sẽ làm gì rồi, vậy thì tôi sẽ không cần giải thích nhiều nữa!”
Thẩm Giai Oánh kinh ngạc nhìn anh. Cuối cùng cô cũng nghiến răng gật đầu.
Nói thật, ngày nào còn chưa giải quyết chuyện của Triệu Tri Minh thì ngày đó cô còn bất an. Đến ngay cả ngủ cũng không yên giấc, cứ như bị ác mộng bủa vây vậy.
Có thể Tần Hạo không thể hiểu được sự bất lực của một cô gái.
Thẩm Giai Oánh hạ quyết tâm và cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Tay cô khẽ run, gọi điện cho Triệu Tri Minh.
“Tôi có chuyện muốn nói với ông. Bây giờ tôi…”, Thẩm Giai Oánh báo địa điểm, sau đó đợi đối phương trả lời.
Chương 322 - Ra mặt thay cô
Triệu Tri Minh nghe nói có việc cần bàn thì tưởng Thẩm Giai Oánh đã nghĩ thông suốt nên chắc chắn là nhận lời ngay. Thế là ông ta vui vẻ tắt máy.
“Ông ta nói sẽ tới ngay!”, Thẩm Giai Oánh căng thẳng nói với Tần Hạo.
Nếu không phải Tần Hạo khẳng định giải quyết ngay bây giờ, nếu không phải có anh bên cạnh thì Thẩm Giai Oánh không thể nào lại đi tìm Triệu Tri Minh sau khi tan làm được.
Tần Hạo bình tĩnh gật đầu: “Sao cô không nói ông ta dẫn thêm vài người?”
“Dẫn ai chứ?”, Thẩm Giai Oánh cảm thấy khó hiểu. Cô hẹn gặp Triệu Tri Minh, ông ta chỉ muốn gặp riêng cô, làm gì có chuyện dẫn thêm vài cái bóng đèn đi theo chứ.
Tần Hạo chau mày: “Không phải cô nói ông ta là một lão già sao? Loại người đó lẽ nào không sợ chết à? Ông ta không có vệ sĩ sao?”
Thẩm Giai Oánh cạn lời. Anh tưởng ai cũng giống như cô Lâm ra khỏi cửa là dẫn theo vệ sĩ sao!
Tần Hạo nghĩ hơi nhiều. Anh tưởng rằng những người nhiều tiền đều thích như vậy, rảnh rang cũng ra vẻ. Triệu Tri Minh ngạo mạn nhu vậy, kiểu gì cũng dẫn theo hai vệ sĩ khi ra khỏi cửa. Thế nhưng anh không biết, Triệu Tri Minh cũng chỉ là Tổng giám đốc của một tập đoàn, chưa đạt tới cảnh giới đó.
Tần Hạo sờ mũi khi thấy bộ dạng kinh ngạc của Thẩm Giai Oánh. Anh bèn đổi đề tài: “Ừ, vậy thì đợi thôi. Lát nữa sẽ không sao đâu!”
Thẩm Giai Oánh không chắc lắm nên không thoải mái như anh được. Thi thoảng cô lại nhìn ra cửa quán bar. Bóng dáng của kẻ đó giống như hồn ma cứ bám lấy cô, khiến cô không thể nào yên tâm được.
Nghĩ vậy, cô đột nhiên quay qua nhìn Tần Hạo. Lúc này anh đang ung dung nâng ly rượu, đôi mắt như bóng đèn, nhìn xung quanh giống như đang tìm kiếm bóng hình người đẹp.
“Người đẹp nhất không phải đang ở bên cạnh anh sao? Ha ha, đúng là một cha nội tham lam!”, Thẩm Giai Oánh bật cười, tâm trạng trở nên nhẹ nhõm hơn một chút.
Chưa tới nửa tiếng sau, Triệu Tri Minh đã tới.
Giống như những gì Thẩm Giai Oánh tưởng tượng, chỉ có một mình ông ta tới. Ông ta tưởng Thẩm Giai Oánh tìm mình thỏa hiệp và đồng ý với yêu cầu vô lý của ông ta.
Triệu Tri Minh mặc bộ vest đắt tiền trông xán lạn, rất có phong độ của một doanh nhân lớn. Người như vậy khi xuất hiện trong tivi thì đều là những người đang đứng trên đỉnh cao của sự thành công.
Đôi mắt tinh anh của ông ta nhìn là phát hiện ra Thẩm Giai Oánh đang ngồi ở vị trí trung tâm. Dù sao Thẩm Giai Oánh cũng là một người đẹp hiếm có, khí chất nổi bật nên ở đây nhìn là thấy ngay. Rất nhiều đàn ông ra vào nơi đây đều không khỏi để ý cô lấy một vài lần.
Biểu cảm của Triệu Tri Minh chứa đựng vẻ kiêu ngạo không nói lên lời. Ông ta vênh mặt, dạng chân đi thẳng tới chỗ Thẩm Giai Oánh.
Ông ta là kẻ chiến thắng trong cuộc chiến nam nữ này nên đương nhiên có lý do để kiêu ngạo.
Để có được Thẩm Giai Oánh, ông ta đã tốn mất mấy tháng trời. Không chỉ điều tra thân phận của cô, thậm chí đến mối quan hệ riêng tư của cô mà ông ta cũng nắm rõ. Ông ta biết về gia cảnh của Giai Oánh, vì vậy, chắc chắn cô sẽ không thể bỏ việc ở công ty. Hơn nữa, cô chưa có bạn trai, về phương diện tình cảm hầu như không có gì.
Một cô gái trưởng thành như vậy là mục tiêu tốt nhất của Triệu Tri Minh. Với thủ đoạn của mình, ông ta chỉ đánh tiếng là những cô gái bình thường khác đã dâng mạng tới tận cửa, để mặc cho ông ta chơi đùa.
Thế nhưng thật không ngờ. Dù ông ta có ngầm thể hiện thế nào thì cô gái Thẩm Giai Oánh này vẫn luôn thờ ơ, thậm chí còn công khai tỏ thái độ bất mãn và ghét ông ta.
Nhưng hôm nay, cô ta đã phải nhượng bộ rồi!
Triệu Tri Minh chậm rãi bước tới, nụ cười càng lúc càng đầy ẩn ý. Ông ta đã tưởng tượng ra khoảnh khắc diệu kỳ của buổi tối ngày hôm nay. Chỉ lát nữa thôi là ông ta có thể bắt người phụ nữ xinh đẹp tuyệt vời này quỳ phía dưới mình để mặc ông ta chơi đùa.
“Ha ha, như vậy mới phải chứ!”, Triệu Tri Minh cười ha ha nói một câu, lộ vẻ đầy tự tin.
Thẩm Giai Oánh trở nên bình tĩnh hơn, khiến người khác không thể nhận ra cô đang nghĩ gì. Thế nhưng thực ra sự căng thẳng đã khiến cô đổ mồ hôi tay ướt nhẹp. Cô buông tay xuống dưới gầm bàn, siết chặt nhưng bất lực.
“Phải cái gì cơ?”
Một giọng nói vọng tới, chen vào giữa hai người.
Thẩm Giai Oánh thở phào khi nghe thấy giọng nói đó. Cô sợ Tần Hạo chỉ là một cái thùng rỗng kêu to, nhìn thấy Triệu Tri Minh là co rụt lại. Nếu mà như vậy thì hôm nay xong đời thật.
Tần Hạo đi tới chẳng chút khách khí. Anh vòng tay đặt lên vai Thẩm Giai Oánh đầy bá đạo, mỉm cười nhìn cô và cảm thấy thật vọng.
Anh vốn tưởng là nhân vật tai to mặt lớn nào cơ. Thật không ngờ lại là một lão dê xồm đê tiện.
Triệu Tri Minh nhìn thấy Tần Hạo ôm người phụ nữ vốn đã thuộc về mình ngay trước mặt thì bỗng sững sờ.
Đôi vai Thẩm Giai Oánh khẽ run rẩy, trong lòng dậy lên cảm giác kỳ lạ. Bàn tay anh như có ma lực khiến cô cảm thấy an toàn vô cùng. Chưa bao giờ có được cảm giác như vậy khiến cô nhất thời chếnh choáng. Cô hoàn toàn không bất ngờ khi bị Tần Hạo lợi dụng như vậy vì hình như điều đó đã sớm nằm trong dự liệu của cô.
“Anh là ai?”, nụ cười trên gương mặt Triệu Tri Minh như bị người khác xóa mất, thay vào đó là vẻ mặt tức giận, tối sầm.
Tần Hạo chẳng có gì phải nể nang loại người này. Anh kéo Thẩm Giai Oánh đứng dậy, đẩy vào lòng mình, mỉm cười nói: “Mắt mờ à? Không nhìn thấy sao?”


Cơ thể Thẩm Giai Oánh cứng đơ. Cô không biết nên làm thế nào, chỉ cảm thấy Tần Hạo làm vậy hơi quá đà, chưa hỏi ý mà đã ôm cô vào lòng. Như vậy hình như không hay lắm! Cô và anh đã tới mức đó đâu!
Thế nhưng cô phát hiện ra mình chẳng thể nổi giận. Lẽ nào cô không hề phản cảm với hành vi ngang tàng vô lối này sao?
Thẩm Giai Oánh luôn là một cô gái có chính kiến. Từ kinh nghiệm những năm qua của cô có thể thấy: Độc lập, cao ngạo. Thế nhưng cũng chính vì vậy mà khi gặp phải vấn đề không thể giải quyết cô càng cần cảm giác an toàn hơn bất kỳ ai, càng cần có một bờ vai để dựa vào, để cô không phải nghĩ bất cứ điều gì nữa.
Lúc này, cô tự nhủ với bản thân đừng nghĩ linh tinh nữa. Anh ấy đang giúp mình. Đợi sau khi giải quyết xong rắc rối với Triệu Tri Minh thì cô sẽ không phát triển thêm một bước nào nữa trong mối quan hệ với anh.
Nhưng như này có thể giải quyết được thật sao?
Triệu Tri Minh tức giận nhìn Thẩm Giai Oánh, cảm thấy mình đang bị chơi. Cô gái này gọi mình tới không phải vì muốn bàn chuyện mà là ra uy.
“Cô muốn cự tuyệt thì cũng đâu cần phải tìm một tên mặt búng ra sữa như thế này làm lý do chứ. Cô tưởng như vậy thì hữu dụng sao? Ha ha”, Triệu Tri Minh nhìn chăm chăm Thẩm Giai Oanh, cười như một lão hồ ly.
Với con mắt tinh đời của mình thì ông ta biết thanh niên mà Thẩm Giai Oánh tìm tới này cùng lắm chỉ là một tên nhân viên văn phòng. Nhìn cách ăn vận của anh ta là đã biết được ít nhiều. Rồi thêm hành vi cử chỉ thì biết ngay là một tên học hành chẳng đến đâu.
Loại người này sẽ chẳng có tiền đồ gì nên chẳng đáng để ông ta lo lắng.
Thẩm Giai Oánh rất thông minh, cô không hề phản biện cũng không tranh luận mà giao toàn bộ quyền làm chủ sự việc cho Tần Hạo. Cô tin anh đã dám ra mặt thì sẽ không phải là loại chỉ biết nói khoác.
Chương 323 - Là người đó
Quả nhiên, Tần Hạo nói với giọng đầy bá đạo: “Tôi không muốn phí lời với ông, cũng không biết rốt cuộc ông là loại người gì. Hôm nay gọi ông tới là muốn nói với ông một câu. Đừng bao giờ có ý gì với bạn gái của tôi nữa. Nếu không, tôi sẽ diệt ông đấy!”
Tần Hạo nâng ly rượu, uống cạn, sau đó bóp nát cái ly trong tay khiến mảnh vỡ rơi đầy bàn.
Triệu Tri Minh kinh hãi lùi lại. Khuôn mặt già khọm của ông ta xô lại thành một đống, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi.
“Người trẻ mà, mạnh đấy! Có điều, như vậy có ích gì không? Mới có một câu mà anh đã muốn thế này thế kia. Anh tưởng mình là ai? Và anh cho rằng tôi là ai?”, Triệu Tri Minh nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, ông ta cười khinh bỉ.
Thẩm Giai Oánh vội vàng kéo tay Tần Hạo kiểm tra xem anh có bị thương hay không. Biểu cảm của cô trông vô cùng quan tâm.
Tần Hạo mỉm cười: “Nói lại một lần nữa. Cô ấy là người phụ nữ của tôi. Cái đồ chán sống nhà ông, cút qua một bên. Còn để tôi biết được ông có ý đồ gì lệch lạch thì tôi sẽ cho ông lên sóng truyền hình đấy!”
Triệu Tri Minh giận tím mặt. Ông ta chỉ vào mặt Tần Hạo nhưng không chửi lại được đành tức giận đập bàn, hùng hổ nói: “Thằng nhãi không biết trời cao đất dày này, anh dám uy hiếp tôi sao? Có tin ngay bây giờ tôi sẽ cho người xử anh không!”
“Tôi đang đợi đây này, người đâu?”, Tần Hạo kéo Thẩm Giai Oánh qua chỗ khác ngồi, sau đó lại uống rượu cà khịa, chẳng coi Triệu Tri Minh ra gì.
Triệu Tri Minh hừ một tiếng lạnh lùng, đi ra khỏi quán bar. Đúng là ông ta đi gọi điện thoại thật.
Thẩm Giai Oánh không nói gì từ nãy giờ. Mặc dù cô vô cùng căng thẳng nhưng cô biết bây giờ không nên hỏi nhiều.
Triệu Tri Minh ra ngoài gọi điện tìm người. Cô biết rõ đối phương sẽ gọi ai. Những kẻ cô sợ cũng chính là đám du côn đầu đường xó chợ đó. Cái đám đó sẽ không bao giờ nói chuyện đạo đức luật pháp gì. Chuyện gì bọn chúng cũng làm được, và chuyện gì cũng dám làm.
Nhưng không biết tại sao, khi nhìn bộ dạng thản nhiên, tự tại của Tần Hạo thì cô cũng cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.
Dù lát nữa có xảy ra chuyện gì thì cũng có người ở bênh cạnh cô. Nếu không có anh thì có khi ngày này cũng đã tới!
Thẩm Giai Oánh lặng lặng đưa tay nắm lấy bàn tay ấm áp dưới gầm bàn.
Cảm nhận được một bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt đang nắm tay mình. Tần Hạo quay qua nhìn cô, dịu dàng nói: “Lát nữa có thể sẽ có chút tàn nhẫn, nếu cô không muốn nhìn thì đừng nhìn!”
Thẩm Giai Oánh kinh ngạc nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu.
Tần Hạo bỗng bật cười.
“Anh cười gì vậy?”, Thẩm Giai Oánh thấy khó hiểu bèn hỏi. Hình như cô đoán ra có lẽ anh cười vì hành động chủ động cầm tay của mình nên tỏ ra xấu hổ. Cô bỗng cảm thấy ấm ức.
Tần Hạo châm điếu thuốc, hút một hơi thật dài rồi cười: “Cảm giác cô không giống với vẻ chị cả trước đây! Tôi tưởng cô sẽ ngồi một mình một góc, nâng ly rượu nhìn tôi lao tâm khổ tứ vì cô với dáng vẻ cao quý nho nhã cơ.
“Chị cả?”
Thẩm Giai Oánh lắc đầu: “Tôi chỉ là một cô gái, cũng có lúc sợ hãi!”
Tần Hạo giật mình nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng dập điếu thuốc. Hình như anh hơi quá đáng, để người đẹp phải hút khói thuốc thì không hay lắm.
“Anh thích những cô gái kiểu ‘chị cả’ không?”, Thẩm Giai Oánh tò mò hỏi. Không đợi anh trả lời, cô đột nhiên cầm hộp thuốc trên bàn, rút ra một điếu, chậm rãi đưa lên miệng. Động tác thật quyến rũ.
Tần Hạo bỗng thất thần, anh bỗng nghĩ tới người đẹp nghiêng nước nghiêng thành trong ‘truyền thuyết người đẹp ở Sicily’ đã khiến vô số đàn ông bị hạ gục bởi sức hút của cô ấy.
Anh chậm rãi đưa bật lửa lên, châm điếu thuốc cho cô gái cũng đẹp không kém ở bên cạnh.
Thẩm Giai Oánh khẽ hút một hơi rồi nhả khói.
Cảnh tượng này quá hoàn hảo, khiến Tần Hạo phải ngẩn ngơ.
Cả quán bar bỗng trở nên yên lặng. Tất cả mọi người đều ngoái nhìn. Cảnh tượng như đang được ấn nút pause.
“Anh thích như thế này à?”, Thẩm Giai Oánh nhìn thẳng vào Tần Hạo. Cô không biết tại sao mình lại có một phút kích động như thế.
“Phụ nữ hút thuốc không tốt đâu!”, Tần Hạo cười, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng cô, dập tắt: “Mặc dù nhìn như vậy rất đẹp nhưng cũng chỉ là bề ngoài mà thôi!”
Thẩm Giai Oánh cảm thấy buồn cười, hơi thuốc vẫn còn đọng lại trong miệng. Cô nâng ly rượu nhấp một ngụm nhưng mắt lại nhìn ra ngoài cửa.
Triệu Tri Minh dẫn theo bốn người đàn ông cao to bước vào với vẻ mặt trịch thượng như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
“Hành động cũng nhanh gớm nhỉ!”
Tần Hạo ngậm thuốc đứng dậy, thấy Thẩm Giai Oánh cũng chuẩn bị đứng lên theo thì anh ngăn lại: “Ngồi xem kịch là được rồi, lát nữa tôi sẽ lại tới với cô!"
Nói xong, anh đi tới, tiện tay gọi luôn phục vụ trong quán.
Nhân viên phục vụ lật đật chạy tới, không phải là do Tần Hạo mà là thấy bộ dạng của đám người này như sắp đánh nhau tới nơi nên anh ta phải ngăn đối phương làm loạn.
“Xin lỗi, có xung đột gì thì mời các anh ra ngoài giải quyết. Nếu không, chúng tôi sẽ gọi cảnh sát tới xử lý!”, nhân viên phục vụ đứng giữa hai bên. Có thể thấy ông chủ của quán bar này không hề kém lắm, vào thời khắc quan trọng thì cũng khá cứng rắn.
Tần Hạo ngoắc tay với anh ta, ghé sát tai nói nhỏ: “Không sao đâu, nếu đập nát đồ thì bọn họ sẽ đền. Yên tâm đi. Coi như anh không thấy gì. Anh nói với ông chủ anh một tiếng là hôm nay coi như không xảy ra chuyện gì cả nhé”.
Nhân viên phục vụ đang định lên cơn. Anh ta thầm nghĩ ‘anh tưởng mình là ai. Anh nói không sao là không sao chắc?’
Tần Hạo cười: “Tôi quen ông chủ các anh. Ông chủ sẽ biết phải làm gì, anh lui ra đi!”


“Hả…”
Nhân viên phục vụ nhất thời không biết phải làm sao. Anh ta bị Tần Hạo khẽ đẩy đi nên đành coi như không thấy gì và cũng không quay đầu lại.
“Nếu anh rời đi bây giờ, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra!”, Triệu Tri Minh nói giọng hời hợt, tỏ vẻ độ lượng hào phóng.
Tần Hạo nhìn bốn tên kia, bỗng cảm thấy khá quen nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Đèn trong quán khá tối, nên không thể nhìn rõ.
“Có một mình nó sao, lão Lý cũng hay thật đấy. Có một mình nó mà gọi tận bốn người chúng tôi. Có phải là lãng phí không?”
Một trong bốn tên thấy Tần Hạo có một mình thì cảm thấy khó chịu.
Triệu Tri Minh phất tay: “Yên tâm đi, có thiếu một đồng nào của các anh đâu!”
Bốn tên nghe thấy vậy mới mỉm cười. Cả bốn tên bước về phía trước, chắn trước mặt Triệu Tri Minh.
“Là anh!”, một trong bốn tên nghe thấy giọng nói khá quen của Tần Hạo, giờ lại thấy rõ mặt anh thì hết hồn. Hắn ta vội vã lùi lại, tông phải tên ở phía sau.
“Mẹ kiếp, mày lùi gì mà lùi, đụng trúng mũi tao đau chết đi được!”, tên phía sau càm ràm.
Tên đứng trước kinh hãi hô lên: “Là người đó! Là anh ta!”
Tần Hạo đã nhìn rõ mặt tên kia mới nhớ ra đúng là quen thật. Chắc chắn đã gặp ở đâu đó, chỉ có điều nhất thời không nhớ ra.
Triệu Tri Minh càng ngạc nhiên hơn. Tay chân mà ông ta tìm tới lại quen biết đối phương. Vậy thì không dễ xử lý rồi. Nhưng bỗng ông ta dấy lên một tia hi vọng, quen thì quen, không chừng lại có thù cũng nên!
Chương 324 - Lại hiểu lầm
Nhưng thấy dáng vẻ đột nhiên trở nên sợ hãi của bốn người kia, ông ta lập tức có linh cảm không lành.
Bốn người này vốn là thuộc hạ của Trịnh Bách Xuyên. Hôm Huyết Ảnh chém đứt tay Chu Hùng, bọn họ cũng có mặt ở đó.
Trịnh Bách Xuyên rơi đài nên không ai dám nhận đám tay chân như mấy người họ, sợ bị Tần Hạo đuổi giết. Vì vậy, bốn người không còn chủ như bọn họ quyết định tự ra làm riêng.
Nhưng trước đây họ cũng chỉ kiếm sống bằng nghề vệ sĩ, không biết làm gì khác. Rời khỏi sự che chở của Trịnh Bách Xuyên, bọn họ không có hướng đi nào tốt nên bây giờ việc gì cũng nhận làm.
Triệu Tri Minh vô tình quen được một người trong số họ, sau đó thường khao bọn họ ăn nhậu chơi bời. Qua lại được một khoảng thời gian thì cũng quen mặt nhau, mỗi lần ông ta có chuyện bí mật gì không thể tự ra tay đều đưa tiền nhờ bọn họ giúp đỡ.
Lần này cũng giống như vậy.
Chỉ là vận số của Triệu Tri Minh quả thật không tốt lắm.
Bốn người kia vừa thấy Tần Hạo thì nào dám ra tay nữa, không ngừng xin lỗi, định bụng trốn đi.
Sau khi chết, danh tiếng của Trịnh Bách Xuyên cũng ô uế. Bốn người này cũng chẳng trong sạch, nếu thật sự bị điều tra thì không một ai có thể thoát được. Bởi vậy bọn họ không dám đắc tội với người đã biết chuyện là Tần Hạo.
Thế nhưng Triệu Tri Minh không biết những điều này. Ông ta vừa thấy tình hình không ổn liền tức giận nói: "Cầm tiền rồi thì phải làm ăn đàng hoàng. Mấy người không hiểu đạo lý này sao? Lo cái gì? Cứ xử thẳng tay cho tôi!"
Kết quả là một người trong số họ đã tát mạnh vào mặt Triệu Tri Minh, khiến ông ta ngã lăn ra, há hốc mồm.
Tần Hạo cũng kinh ngạc.
"Xin lỗi, nhận nhầm người rồi, xin lỗi. Chúng ta đi!", người kia nói với Tần Hạo bằng giọng vô cùng dè dặt, sau đó lập tức xoay người định rời khỏi đây.
Trong lòng Tần Hạo vốn đang nghi ngờ, tất nhiên không để bọn họ đi như vậy. Anh nói: "Chờ chút, mấy người là ai vậy? Hình như tôi đã gặp ở đâu rồi!"
"Ừm, chắc anh nhìn lầm rồi, mấy anh em chúng tôi vừa từ nơi khác đến. Ôi, chúng tôi còn có việc nên đi trước đây. Sau này có cơ hội thì nói chuyện tiếp nhé!"
Nói xong, người kia vội vàng liếc mắt ra hiệu cho mấy người còn lại rồi vội vàng chạy mất.
Đám người xung quanh nhìn thấy mà trợn tròn mắt.
Thẩm Giai Oánh cũng giật mình nhìn Tần Hạo, chờ anh giải thích.
Tần Hạo nhún vai một cái, bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng không biết. Đi rồi thì thôi, đỡ phải tốn sức!"
Người buồn bực nhất chính là Triệu Tri Minh, ông ta hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì. Đúng lúc ông ta sắp nổi giận, điện thoại chợt vang lên. Ông ta mở ra xem thì đọc được một tin nhắn.
"Anh em chúng tôi không chọc vào người kia được, tự lo đi!"
Triệu Tri Minh lập tức ngây người kinh ngạc.
Tiếp xúc với bốn người này được một thời gian, ông ta biết rõ năng lực của họ hơn bất kỳ ai. Ông ta biết trước kia bọn họ đi theo nhân vật rất có quyền thế là Trịnh Bách Xuyên. Tuy rằng bây giờ Trịnh Bách Xuyên không còn nữa, nhưng bọn họ cũng không phải là chó không nhà mặc cho người ta bắt nạt. Ít nhất không phải là đối tượng mà người dân bình thường như ông ta có thể dây vào.
Nhưng bọn họ lại nói không thể động vào người trẻ tuổi này. Lẽ nào người này còn lợi hại hơn Trịnh Bách Xuyên?
Triệu Tri Minh giật mình trước chính suy nghĩ của mình.
Tần Hạo đi đến trước mặt Triệu Tri Minh rồi ngồi xổm xuống nhìn ông ta, cảm giác vô cùng buồn cười: "Đây chính là cứu binh của ông à? Sao lại chạy hết rồi?"
"Tôi... Cậu...", sắc mặt của Triệu Tri Minh vô cùng khó coi. Ông ta không ngờ hôm nay bản thân lại mất hết mặt mũi trước một người trẻ tuổi, nhất thời cảm thấy giận dữ và xấu hổ khó tả.
Tần Hạo tóm lấy cổ áo của ông ta, nói: "Nhớ lời tôi nói lúc nãy chưa? Không cần tôi phải nhắc thêm lần nữa đâu nhỉ?"
"Tôi... Tôi nhớ rồi!", gương mặt Triệu Tri Minh đỏ bừng vì xấu hổ, ông ta lắp bắp nói.
"Mong rằng ông đã thật sự nhớ rõ!", Tần Hạo buông tay ra, vẫy tay với Thẩm Giai Oánh: "Đi thôi!"
Thẩm Giai Oánh tao nhã ung dung đứng dậy, đi đến bên cạnh Tần Hạo. Chần chừ giây lát, cô bèn chủ động khoác tay Tần Hạo, không thèm liếc nhìn Triệu Tri Minh đang nằm trên sàn. Dường như cô chẳng còn xem ông ta ra gì nữa.
Sắc mặt của Triệu Tri Minh trở nên trắng bệch.
Ra khỏi quán bar, Thẩm Giai Oánh lặng lẽ buông tay ra, cuối cùng tâm trạng cũng bình tĩnh lại. Lúc nãy cô căng thẳng chết đi được, lòng bàn tay và mu bàn tay đều đầy mồ hôi.
"Đi thôi, tôi đưa cô về nhà. Tôi đã hứa rồi!", Tần Hạo rất có thiện cảm với Thẩm Giai Oánh. Thẩm Giai Oánh quá thông minh, luôn khiến người ta cảm nhận được sự tỉ mỉ từ những điều nhỏ bé.
Giống như lúc nãy vậy. Nếu như là người phụ nữ khác, thì sau khi giả vờ thân mật trước mặt Triệu Tri Minh, đến lúc ra ngoài chắc chắn sẽ dứt khoát bỏ tay anh ra, phủi sạch quan hệ. Nhưng Thẩm Giai Oánh không như thế. Cô hành động chậm rãi không để người ta phát hiện ra, không làm cho người ta chán ghét.
Anh bắt đầu hơi thích người phụ nữ này rồi.
Thẩm Giai Oánh khẽ mỉm cười rồi bước lên xe. Sau khi thắt dây an toàn, cô quay sang nhìn anh nghiêm túc nói: "Cảm ơn!"
Tần Hạo nghiêng đầu sang, nhếch môi hỏi: "Chỉ có hai chữ này?"
Dọc đường đi, không ai nói gì. Đến nhà Thẩm Giai Oánh, Tần Hạo vào trong ngồi một lúc rồi ra về.
Tần Hạo và Lâm Vũ Hân đã bước vào thời kỳ chiến tranh lạnh vô cùng nghiêm trọng. Điều đáng buồn là Tần Hạo cũng không biết mình làm gì khiến cô giận. Nhìn nét mặt của cô thì lần này là tức giận thật.
Cả ngày hôm nay, Tần Hạo hoàn toàn không có tâm trạng đi làm. Thậm chí anh còn nghĩ mình có nên bỏ luôn công việc này không. Dù sao thì thỏa thuận giữa anh và Lâm Phong Dụ là làm vệ sĩ, không phải là làm bảo vệ!


Anh buồn chán ngồi trong văn phòng của bộ phận bảo vệ cả buổi sáng. Đến trưa, Tần Hạo gọi điện thoại hỏi Thẩm Giai Oánh có rảnh không, anh muốn đến chỗ cô ngồi chơi một lát.
Ở đầu dây bên kia, Thẩm Giai Oánh do dự một lát rồi đồng ý.
Hai giờ, Tần Hạo dặn dò Huyết Ảnh bảo vệ Lâm Vũ Hân thay mình, sau đó lái xe đến tiểu khu mà anh vừa ghé hôm qua.
Thẩm Giai Oánh đã chờ anh trước cửa tiểu khu từ lâu. Cô xin nghỉ rồi về nhà. Nếu như là trước kia, chắc hẳn cô sẽ bị cấp trên Triệu Tri Minh gây khó dễ. Nhưng hôm nay, cô chỉ cần nói một tiếng là xong.
Có lẽ nếu là người khác thì Thẩm Giai Oánh sẽ không làm như vậy. Nhưng không biết tại sao khi nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Tần Hạo, trong lòng cô lại nảy sinh một cảm giác rất khó nói.
Tần Hạo híp mắt, quan sát Thẩm Giai Oánh đang đứng ngay cửa tiểu khu. Hình như cô vừa từ công ty về, còn đang mặc trang phục công sở, tất đen dài đến chân, gợi cảm trưởng thành, vô cùng quyến rũ.
Thẩm Giai Oánh sốt sắng đưa điện thoại cho anh, nói: "Hôm qua lúc anh vừa đi khỏi, Lâm Vũ Hân gọi điện thoại đến!"
Tần Hạo kinh ngạc nhìn cô rồi nhíu mày lại, trong lòng chợt dâng lên linh cảm không lành.
Thẩm Giai Oánh hơi thấp thỏm. Dường như cảm giác được mình đã làm sai, cô bất an nói: "Tôi đã nghe máy!"
Chân mày của Tần Hạo còn nhíu chặt hơn.
Vì nguyên nhân này nên Lâm Vũ Hân mới tức giận?
Thẩm Giai Oánh áy náy nói: "Xin lỗi, tôi không biết hai người có quan hệ gì. Tôi thấy hôm qua tâm trạng của anh không tốt lắm, chắc là cãi nhau với Lâm Vũ Hân đúng không! Tôi sợ..."
Chương 325 - Lại cãi nhau
Tần Hạo dằn lại sự buồn bực trong lòng, giọng cũng lạnh đi: "Cô đã nói gì?"
"Tôi chỉ nói là anh đưa tôi về rồi bỏ quên điện thoại ở đây, cũng không nói điều gì khác!", Thẩm Giai Oánh mất tự nhiên nói.
Tần Hạo chỉ im lặng nhận lấy điện thoại.
Hôm qua Lâm Vũ Hân gọi điện thoại cho anh chắc là hết giận rồi, định bảo anh về nhà. Nhưng không ngờ rằng người nghe điện thoại lại là phụ nữ, còn nói điện thoại để quên ở chỗ cô ấy. Có khác gì đang nói anh đã ở nhà của đối phương chứ?
Thẩm Giai Oánh là phụ nữ độc thân, một người đàn ông như anh chạy đến nhà cô, muộn như vậy còn chưa về nhà thì khó trách người ta suy nghĩ nhiều.
Không trách người khác được, Lâm Vũ Hân tức giận là điều hiển nhiên.
Tần Hạo suy nghĩ rõ ràng thì thở dài một hơi, chỉ đành trách bản thân thôi vậy. Thẩm Giai Oánh không sai, anh cũng chẳng thể trách cô được.
"Xin lỗi, có phải đã làm cho cô ấy hiểu lầm điều gì rồi không?", tuy rằng không biết chuyện xảy ra giữa anh và Lâm Vũ Hân, nhưng Thẩm Giai Oánh nhìn vẻ mặt của anh thì cũng đoán được đại khái.
Tần Hạo khẽ lắc đầu, đáp: "Bỏ đi. Cô ấy thích hiểu lầm thì cứ để cô ấy hiểu lầm vậy!"
Anh cũng không có tâm trạng lên lầu uống trà nữa, xoay người lên xe rồi nói: "Tôi đi nhé!"
Nhìn chiếc xe chạy xa, vẻ mặt Thẩm Giai Oánh rất phức tạp. Cô xin nghỉ về đây không biết là vì điều gì nữa. Hôm qua cô không ngủ ngon, trong lòng luôn nghĩ đến chuyện này. Cô chỉ sợ gây ra hiểu lầm không cần thiết vì chuyện này, nhưng không ngờ mình đã gây ra hiểu lầm rồi.
Thẩm Giai Oánh đứng đó một lát, mãi đến khi không còn nhìn thấy xe nữa. Cô do dự một chút, rồi xoay người về nhà.
Tự rót cho mình một bình trà, Thẩm Giai Oánh ngồi ở vị trí như hôm qua. Tâm trạng của cô vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Người đàn ông kia dường như vẫn đang ngồi ở phía đối diện.
Cô không biết mình đang suy nghĩ điều gì, chỉ là trái tim đột nhiên đập mạnh. Ánh mắt hướng đến chiếc điện thoại đặt trên bàn trà, cô ngẩn ngơ hồi lâu, cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên gọi.
"Vũ Hân, chắc em hiểu lầm chuyện hôm qua rồi. Tần Hạo chỉ đến nhà chị ngồi một lát, sau đó để quên điện thoại ở chỗ chị thôi. Chị và anh ấy thật sự không có gì cả!"
Thẩm Giai Oánh nói xong câu đó, hồi lâu sau vẫn chưa đáp lời. Qua một lát, Lâm Vũ Hân mới ủ rũ nói: "Ừm, em biết rồi!"
"Vũ Hân...", Thẩm Giai Oánh gọi tên cô rồi đột nhiên lại im lặng, không biết nên nói gì nữa.
Lâm Vũ Hân cất tiếng: "Ừm, nếu không còn chuyện gì nữa thì em làm việc đây, bye!"
Thẩm Giai Oánh đặt điện thoại xuống, biểu cảm phức tạp.
Không biết rốt cuộc Lâm Vũ Hân có ý gì. Giọng điệu thờ ơ ấy khiến Thẩm Giai Oánh không đoán được suy nghĩ trong lòng cô.
"Hầy, có lẽ tình cảm chị em mấy năm nay đã không còn nữa rồi. Nhưng mà tại sao lại như vậy chứ?"
Thẩm Giai Oánh lắc đầu cố gắng bỏ đi ý nghĩ mông lung kia trong lòng, sau đó đứng dậy trở về phòng ngủ. Tối hôm qua cô mất ngủ nên hôm nay tinh thần vẫn không tốt lắm.
Tần Hạo lái xe về công ty, tan tầm thì đưa Lâm Vũ Hân về nhà. Lúc này, hai người vẫn còn đang chiến tranh lạnh.
"Như vậy mới là một vệ sĩ hợp lệ nhỉ! Ha ha!", Tần Hạo thầm tự giễu.
Về đến nhà, anh vào phòng mình thu dọn đồ rồi cầm túi đi ra.
Lâm Vũ Nghi trông thấy bèn tò mò hỏi: "Anh định đi đâu vậy?"
"Tôi dọn ra ngoài!"
Tần Hạo nói với vẻ mặt bình tĩnh. Anh mặc kệ biểu cảm kinh ngạc trên mặt Lâm Vũ Nghi, đi thẳng ra cửa rồi gọi xe đưa đồ đến khách sạn.
Sau khi làm xong, anh lại về nhà Lâm Vũ Hân. Anh chỉ đi dạo một vòng, kiểm tra xong thì ra ngoài trông coi.
Hơn nửa đêm, anh ngồi một mình trên ban công căn nhà kiểu Tây, một tay cầm chai rượu nhìn lên bầu trời tối đen, vẻ mặt buồn bã khó tả.
Một cái bóng đen đột ngột nhảy xuống từ trên cao, nhẹ nhàng đáp bên cạnh anh.
"Anh, anh sao vậy?", Huyết Ảnh ôm lấy Tần Hạo từ phía sau, ghé vào tai anh rồi nhẹ giọng hỏi.
Tần Hạo uống một hớp rượu, giọng nói hơi khàn: "Không có gì. Anh chỉ đột nhiên cảm thấy như vậy vẫn tốt hơn. Người như chúng ta chỉ hợp xuất hiện vào buổi tối, những ngày tháng vẻ vang đẹp đẽ kia không thuộc về chúng ta!"
"Là vì cô ấy sao?", Huyết Ảnh nhớ đến cuộc điện thoại anh hỏi mình. Nghĩ đến chuyện mấy ngày qua, Huyết Ảnh cũng đoán được nguyên nhân Tần Hạo đột nhiên khổ sở như thế.
Tần Hạo không lên tiếng, chỉ khẽ lắc đầu.
"Anh, chúng ta đi thôi! Cô ấy không cần anh, em cần anh!", Huyết Ảnh đi vòng ra trước mặt Tần Hạo, đưa tay vuốt nhẹ cặp lông mày nhíu lại của anh rồi đau buồn nói: "Chúng ta và bọn họ vốn không phải là người cùng thế giới. Em không muốn biết tại sao anh muốn ở bên cạnh bảo vệ cô ấy. Em sẽ không hỏi, nhưng em chỉ muốn nói rằng cô ấy không xứng có được anh!"
Tần Hạo dựa đầu vào vai cô, chân mày cũng dần giãn ra. Nhẹ nhàng ôm lấy cô gái đã theo mình từ bé, anh cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Anh dịu dàng cất tiếng: "Chuyện đã hứa thì phải làm xong!"
Huyết Ảnh biết mình không thay đổi được quyết định của anh, chỉ có thể gật đầu. Cô bầu bạn bên cạnh anh ở trên ban công cho đến tận hừng đông.
Trời sáng, Tần Hạo xuống lầu, lái xe chờ trước cửa.
Lúc ra khỏi cửa nhìn thấy anh, Lâm Vũ Hân vẫn rất lãnh đạm, lên xe rồi cũng không nói lời nào.
Cô vẫn ngồi ở ghế sau.


Sau khi đến công ty, Tần Hạo viết đơn xin từ chức đội trưởng đội bảo vệ. Anh gửi vào hộp thư điện tử của Lâm Vũ Hân, sau đó tạm thời rời khỏi công ty.
Sau này chuyên tâm làm vệ sĩ vậy!
Khi mở hộp thư điện tử lên, Lâm Vũ Hân sửng sốt hồi lâu rồi bấm xóa.
Hôm ấy, thư ký cảm thấy Tổng giám đốc Lâm rất bất thường, cứ ngồi thẫn thờ trước bàn làm việc, vẫn cầm bút trong tay nhưng ánh mắt thì vô định. Cô ta vào trong báo cáo nhưng vẫn không nghe thấy Tổng giám đốc Lâm nói gì. Cuối cùng, cô ta phải gọi mấy tiếng mới khiến Lâm Vũ Hân hoàn hồn lại. Nhưng một lát sau, tình huống tương tự lại xuất hiện.
Khi đồng nghiệp tiết lộ tin tức của Tần Hạo, cả công ty lập tức không yên.
Ai cũng biết quan hệ giữa Lâm Vũ Hân và Tần Hạo. Tuy hai người chưa công khai, nhưng người ta nghĩ bằng mông cũng đoán ra được. Thế nhưng chẳng ai ngờ Tần Hạo không chỉ từ chức mà còn biến mất.
Có điều, đến giờ tan tầm luôn có một chiếc xe đỗ trước mặt Lâm Vũ Hân, đưa đón cô đi làm.
Thật ra Tần Hạo ở ngay trong tòa nhà lớn, chỉ có điều từ bảo vệ ngoài sáng thành vệ sĩ trong tối.
Có anh ở đây, trên đời này không có mấy người có thể làm tổn hại Lâm Vũ Hân.
Nhưng dù gì thì anh cũng đã đi làm ở đây được một khoảng thời gian, vẫn sẽ có người nhận ra. Tần Hạo cũng khá đau đầu vì chuyện này, đành phải thay đổi quần áo và vẻ ngoài.
Dù sao, chỉ cần bảo đảm được sự an toàn cho Lâm Vũ Hân thì những chuyện khác không đáng là gì.
Đến một ngày, Lâm Vũ Hân vẫn lên xe và được Tần Hạo an toàn đưa về nhà như bình thường. Nhưng trước khi xuống xe, Lâm Vũ Hân bỗng nói: "Sau này tôi sẽ tự lái xe!"
Chương 326 - Muốn đi thì đi đi
“Được!”, Tần Hạo chỉ gật đầu, không níu kéo thêm nữa.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, anh chỉ đi theo xe của Lâm Vũ Hân, không để ai phát hiện.
Người ngoài nhìn vào chỉ biết Tần Hạo đã biến mất khỏi thế giới của Lâm Vũ Hân.
Chuyện này khiến những kẻ theo đuổi cô bắt đầu rục rịch hành động. Vài hôm sau, Tần Hạo nhìn từ xa đã thấy một người đàn ông ôm một bó hoa hồng. Lâm Vũ Hân vừa tan làm, người này đã vui vẻ tiến nghênh đón cô. Thế nhưng Lâm Vũ Hân chỉ nghiêm mặt phớt lờ, sau đó đi mất.
Tần Hạo hững hờ trông theo, tâm trạng phức tạp.
Mỗi ngày anh đều đưa cô đi làm và tan làm. Vào giờ làm việc của Lâm Vũ Hân, Tần Hạo đều biến mất. Đến khi cô về nhà, Tần Hạo sẽ trông chừng ở biệt thự cả đêm. Theo cô thế này khiến anh rất mệt. Nhưng không còn cách nào khác, Tần Hạo buộc phải làm.
Hàng đêm, Huyết Ảnh đều đến bầu bạn cùng anh.
Cứ ngỡ tháng Tám sẽ yên bình trôi qua, thế mà không ngờ vẫn xảy ra chuyện.
Sáng sớm ngày hôm ấy, Lâm Vũ Hân vẫn lái xe đi làm như mọi khi.
Tần Hạo vừa theo sau cô, vừa để ý xe cộ và dòng người xung quanh. Thời gian gần đây, anh không nghỉ ngơi nhiều nên tinh thần có phần mệt mỏi.
Đến công ty, Lâm Vũ Hân đỗ xe lại. Cô không nhìn thấy Tần Hạo phía sau, nhưng có thể cảm nhận được anh luôn đi theo mình.
Bước xuống xe, Lâm Vũ Hân đang chuẩn bị rời khỏi bãi đỗ. Đột nhiên có tiếng động cực lớn vang lên từ đằng sau, một luồng hơi nóng bỗng ập đến.
Còn chưa kịp xoay người lại, cô đã bị sức nóng ấy làm cho ngã nhào xuống đất.
Tần Hạo từ xa trông thấy xe của Lâm Vũ Hân bỗng nhiên phát nổ. Ngọn lửa bùng lên khiến anh sững sờ, cả người đẫm mồ hôi.
Nằm trên nền đất, Lâm Vũ Hân ngoảnh đầu nhìn cảnh tượng ấy mà ngây người, mồ hôi lạnh cũng túa ra.
Nếu cô nán lại trên xe thêm một chút nữa thôi, có lẽ đã bị bốc cháy thành tro bụi.
Tần Hạo mặc kệ tất cả, vội vàng chạy đến dìu Lâm Vũ Hân, lo lắng hỏi: “Có bị thương không?”
Lâm Vũ Hân sững sờ, chẳng thể thốt được thành lời.
Tiếng nổ đã kinh động đến những người đang ở bãi đỗ xe. Ít lâu sau, tiếng còi báo động vang lên, đội cứu hỏa cấp tốc có mặt để dập lửa.
May mắn là không ai bị thương. Chỉ có Lâm Vũ Hân vì sợ hãi nên không nói được gì, ánh mắt cứ dại ra.
Tần Hạo kéo cô lên xe anh, không đến công ty mà đưa Lâm Vũ Hân về nhà. Sau đó, anh nhờ Lâm Vũ Nghi chăm sóc cô.
Không ngờ chuyện nổ xe lại xuất hiện ở thành phố Trung Hải này. Sự việc lại còn xảy ra với Tổng giám đốc như Lâm Vũ Hân. Quá rõ ràng, đã có kẻ ác ý gây ra.
Rốt cuộc là ai?
Tần Hạo vừa lo lại vừa cáu tiết. Có người dám ra tay ngay trước mặt anh, còn suýt thành công. Rõ ràng là không xem anh ra gì.
Trong lúc đang kìm lại cơn giận để đi điều tra xung quanh biệt thự, anh nhận được một cuộc gọi.
“Sao hả, hài lòng về món quà ấy không? Lần sau đừng trượt mục tiêu như thế nữa nhé, phụ lòng tốt của người ta!”
Đối phương rất huênh hoang. Giọng nói này, ngữ khí này khiến Tần Hạo bỗng nghĩ đến một người.
Là cậu chủ nhà họ Diệp, Diệp Vô Hoan mà anh đã gặp ở khu nghỉ dưỡng cách đây không lâu.
“Là anh?”
Tần Hạo siết chặt nắm đấm, lạnh lùng hỏi lại.
Diệp Vô Hoan cười lạnh: “Sao có thể là tôi được? Ha ha, loại người như anh không xứng để tôi ra tay. Có nhiều người muốn giết anh lắm đấy. Ha ha, ở Trung Hải này, anh chỉ như con kiến dưới chân tôi thôi. Tôi muốn giẫm chết thì dễ như trở bàn tay. Cần gì phải làm mấy trò này, ha ha!”
“Vậy à? Thế thì cứ giẫm. Cẩn thận, khéo lại giẫm phải đinh!”, Tần Hạo nói xong thì cúp máy thẳng thừng.
Tên Diệp Vô Hoan này không trực tiếp đối phó anh mà mượn tay nhà họ Trịnh, để những kẻ ấy ra tay với Lâm Vũ Hân. Đúng là chết tiệt. Chuyện ngày hôm nay, Tần Hạo quả thật không sao nuốt trôi.
Anh không hề đắc tội với nhà họ Diệp, vậy mà lại vô cớ trở thành đối tượng loại trừ của đối phương. Đúng là không nói lý lẽ.
Rất may, Tần Hạo cũng không phải là người thích nói lý với kẻ khác.
“Nhà họ Diệp, là các người chọc giận tôi!”
Lâm Vũ Hân ngồi ngây ngẩn trong nhà suốt mấy giờ đồng hồ mới dần bình tĩnh lại. Nhớ đến tiếng nổ kinh hoàng vừa nãy khiến cô run lên sợ hãi.
Cô ngồi thất thần trên sô pha, cầm điện thoại trong tay. Thấy Tần Hạo từ ngoài bước vào, tầm mắt của Lâm Vũ Hân hướng về anh, lo lắng hỏi: “Lần này là ai muốn giết em?”
Tần Hạo lặng người nhìn cô rất lâu mới khẽ lắc đầu: “Xin lỗi. Lần này người họ muốn giết không phải em, mà là anh!”
Lâm Vũ Hân chỉ hững hờ dời tầm mắt đi, không nói gì nữa.
“Nếu việc anh rời đi có thể mang lại sự an toàn cho em, vậy thì anh sẽ đi!”, sau khi nghĩ ngợi rất lâu, rốt cuộc Tần Hạo cũng nói ra ý định trong lòng mình. Đây quả thật là cách thiết thực nhất hiện giờ.
Tên Diệp Vô Hoan ấy rõ ràng chỉ muốn nhắm vào Tần Hạo. Anh ta không có thù oán với Lâm Vũ Hân. Tuy rằng giữa Tần Hạo và anh ta cũng chẳng có ân oán gì. Nhưng mà trên đời này vốn có nhiều kẻ ngốc rất thích làm ra vẻ. Anh thì phớt lờ khi Diệp Vô Hoan tỏ vẻ tài giỏi nên mới khiến anh ta bực mình.
Nếu anh rời khỏi Lâm Vũ Hân, có lẽ sẽ không ai làm tổn hại đến cô nữa.
“Anh muốn đi?”


Lâm Vũ Hân có phần kinh ngạc hỏi lại. Sau đó, cô lấy lại vẻ bình thản, chỉ điềm nhiên nói tiếp: “Anh muốn đi thì đi đi!”
“Anh sẽ cho người đến bảo vệ em!”, gương mặt Tần Hạo ánh lên vẻ buồn bã. Cô còn chẳng muốn nói thêm lời nào với anh.
Như vậy cũng tốt. Huyết Ảnh đến bảo vệ cô sẽ tiện hơn, tạm thời dời sự chú ý của nhà họ Diệp.
Anh tin tưởng năng lực của Huyết Ảnh.
Trước lúc rời đi, anh nói với Lâm Vũ Hân: “Yên tâm, em sẽ không xảy ra chuyện đâu!”
Dứt lời, Tần Hạo vẫn đứng đấy nhìn Lâm Vũ Hân rất lâu. Sau đó, anh dứt khoát xoay người đi mất.
Phía cảnh sát hoàn toàn không tìm được manh mối. Tần Hạo gọi cho Lăng Ngạo Tuyết, hẹn cô ra bàn chuyện.
Ở nơi hẹn cũ, Tần Hạo choáng ngợp trước cô cảnh sát lâu ngày không gặp này.
Vóc dáng cao ráo, ăn vận quyến rũ cùng vẻ lạnh lùng kiêu sa như trước.
Lăng Ngạo Tuyết vừa khéo là người tiếp nhận vụ án này. Hôm nay gặp Tần Hạo khiến tâm trạng cô rất phức tạp.
Người đàn ông này có một sự tồn tại rất khác trong lòng cô. Anh đã giúp cô trả được thù cho bố mẹ, giúp cô từ chối hôn sự ràng buộc từ bé. Nếu phải nói đến người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời Lăng Ngạo Tuyết, thì trước đây là bố, bây giờ chính là Tần Hạo.
Nhưng Tần Hạo đã có bạn gái!
Điều này là chướng ngại rất lớn trong lòng Lăng Ngạo Tuyết. Gần đây, cô thường nghe ngóng tin tức về tập đoàn Triều Dương. Nhờ vậy mà cô biết thêm về mối quan hệ không bình thường giữa Tần Hạo và Lâm Vũ Hân, lúc nóng lúc lạnh, không ai đoán được.
Nhưng mấy ngày vừa qua, cô nghe nói hai người họ cãi nhau rất to, hình như đã chia tay rồi.
Người ngoài không biết về lời hứa giữa Tần Hạo và Lâm Vũ Hân, nhưng Lăng Ngạo Tuyết thì biết. Tần Hạo không phải là kẻ bám váy phụ nữ. Cô cứ nghĩ tin đồn là sai, nhưng khi gặp mặt và nhìn thấy vẻ buồn bã của Tần Hạo, trong lòng cô bỗng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.
Chương 327 - Bất ngờ gặp gỡ
Trong lòng cô bỗng nhiên khấp khởi vui mừng. Vì sao?
Lăng Ngạo Tuyết không lý giải được.
Chẳng lẽ, cô hy vọng hai người họ chia tay ư?
Lăng Ngạo Tuyết đã giật thót trước ý nghĩ của chính mình.
“Hai người, xảy ra chuyện gì vậy?”, không nhắc đến chuyện xe bị nổ, Lăng Ngạo Tuyết lại hỏi một vấn đề rất riêng tư. Cô biết hỏi chuyện này có phần không nên. Nhưng với tư cách bạn bè, cô quan tâm một chút có lẽ vẫn được.
Tần Hạo cười khổ, tỏ vẻ thoải mái đáp lời: “Không có gì. Sau này tôi tự do rồi. Như vậy cũng tốt!”
Lăng Ngạo Tuyết cũng thầm đoán được kết quả này. Nhưng nghe Tần Hạo chính miệng thừa nhận vẫn khiến cô bất ngờ.
Nhìn từ góc độ người ngoài, Tần Hạo và Lâm Vũ Hân quả thật rất khó ở bên nhau. Cả hai đều là những người có bản tính kiêu ngạo, không chịu nhận thua. Họ yêu nhau cũng như sao Hỏa va phải Trái Đất vậy.
Đặc biệt là sự chênh lệch về thân phận. Người thì điều hành một công ty tập đoàn, người thì lại là kẻ lông bông vô công rồi nghề, có thể nói là thuộc hai thế giới khác biệt. Có thể ở bên nhau lâu như thế đã là kỳ tích.
Nhìn vẻ mặt buồn bã của anh khiến Lăng Ngạo Tuyết bỗng thấy xót xa. Không biết tự khi nào, cô đã nảy sinh những cảm giác như vậy đối với người đàn ông này.
“Anh định làm thế nào? Đã biết do ai gây ra chưa?”, Lăng Ngạo Tuyết khéo léo chuyển chủ đề. Thông qua điều tra, cô đã phát hiện có một người đặt thuốc nổ vào xe của Lâm Vũ Hân, sau đó dùng thiết bị điều khiển từ xa để kích nổ.
Kẻ này dám ra tay vào ban ngày, còn nghênh ngang đến bãi đỗ xe để đặt bom. Nhưng đối phương mặc áo gió, còn đội mũ nên không nhìn rõ mặt.
Nếu đã vậy thì có thể suy đoán rằng, lần này thứ đối phương cần không phải là mạng của Lâm Vũ Hân, mà chỉ muốn cảnh cáo.
Sau khi nói ra suy nghĩ trong lòng mình, Lăng Ngạo Tuyết nhìn Tần Hạo, chờ anh đưa ra câu trả lời.
Tần Hạo chỉ lắng nghe với vẻ bình thản, như thể chẳng mấy bận tâm đến chuyện này vậy. Lăng Ngạo Tuyết cảm thấy rất kỳ lạ.
“Cô đừng điều tra chuyện này nữa. Tôi sẽ tự giải quyết!”
Thấy nét mặt kinh ngạc của Lăng Ngạo Tuyết, anh cười nói: “Cô cũng biết tôi không thích nghe ai khuyên nhủ. Nên đừng nói thêm gì nữa!”
Lăng Ngạo Tuyết biết thân phận của anh, là người của chiến đội Long Hồn. Thế nên, khi Tần Hạo nói anh sẽ tự giải quyết, có nghĩa chuyện nổ xe này không phải là kết quả sau cùng. Có thể sẽ còn một chuyện lớn hơn xảy ra.
Là một cảnh sát, chuyện cô tiếp xúc với Tần Hạo là một bí mật không thể nói ra. Huống chi, người này còn nói rõ với cô rằng anh phải đi trả thù.
May mà Lăng Ngạo Tuyết cũng chẳng phải là người không hiểu chuyện. Cô chỉ cười khổ: “Tôi biết tôi không cản được anh, nhưng tôi vẫn muốn nói. Anh không thể cùng tôi tìm chứng cứ, bắt tội phạm, dùng pháp luật để trừng phạt bọn chúng sao?”
Tần Hạo nhún vai đáp: “Nếu các cô đủ năng lực sớm ngày bắt được bọn chúng, vậy thì tôi không có ý kiến, sao cũng được. Nhưng dù có bắt được đi chăng nữa thì cũng không thể phán chúng mức án tử hình. Lâm Vũ Hân vẫn sẽ gặp nguy hiểm.”
Lăng Ngạo Tuyết không phản bác được, cũng chẳng biết phải làm sao.
“Hơn nữa, các cô cũng không có cách nào bắt được kẻ đứng đằng sau!”, quan sát nét mặt cô, Tần Hạo đành viện bừa một cái cớ.
Ngờ đâu, Lăng Ngạo Tuyết vừa nghe được đã ngạc nhiên hỏi lại: “Anh biết ai là người đối phó với anh à?”
Tần Hạo ngây ra, sau đó khẽ gật đầu rồi đáp: “Đừng hỏi, tôi sẽ không nói đâu. Biết ít một chút sẽ tốt hơn!”
Nhà họ Diệp và Trịnh Bách Xuyên không giống nhau. Dù có quyền thế đến mấy thì Trịnh Bách Xuyên vẫn chỉ là kẻ xuất thân từ giang hồ. Trịnh Bách Xuyên có chết cũng không sao, vẫn còn những người khác lên thay.
Mà thế lực của nhà họ Trịnh cũng có giới hạn thôi, không đủ so bì với nhà họ Diệp.
Nhà họ Diệp thì khác. Đây là một gia tộc hùng mạnh, vô cùng khủng khiếp. Cả Tần Hạo cũng không rõ thế lực đằng sau họ rốt cuộc lớn mạnh đến mức nào. Nhà họ Diệp là một gia tộc lớn vô cùng phức tạp, không dễ gì loại bỏ.
Lăng Ngạo Tuyết vẫn chỉ nên yên ổn làm một cảnh sát thôi. Tốt nhất là cô cần phải tránh xa những chuyện này.
“Còn ra vẻ bí mật, hừ. Anh nghĩ tôi không biết à? Diệp Vô Hoan của nhà họ Diệp chứ gì!”, Lăng Ngạo Tuyết khinh khỉnh nói. Giọng điệu này của cô như thể nhà họ Diệp trong mắt Lăng Ngạo Tuyết cũng bình thường thôi.
Tần Hạo ngẩn người, kinh ngạc hỏi lại: “Làm sao cô biết?”
Lăng Ngạo Tuyết ngẩng đầu, có phần đắc ý nhìn anh: “Nghề này của chúng tôi, tiếp xúc với nhiều người hơn anh nghĩ đấy. Tôi biết thành phố Trung Hải này có hai gia tộc lớn, một là nhà họ Triệu, hai là nhà họ Diệp.”
“Nghe giọng điệu của anh rõ là xem thường cảnh sát nhỏ bé như tôi, sợ tôi chọc giận đối phương. Vậy thì đối thủ chỉ có một khả năng thôi, nhà họ Diệp! Vì nhà họ Triệu rất khiêm tốn. Dạo gần đây Triệu Thiên Thành rất ít lộ diện trước công chúng!”
“Mà tôi cũng biết chuyện Diệp Vô Hoan gần đây từng tiếp xúc với Lâm Vũ Hân!”
Sau khi nói ra những lời này, Lăng Ngạo Tuyết nhìn bộ dạng kinh ngạc của Tần Hạo, bèn bật cười: “Vì vậy đừng xem thường tôi. Tuy tôi không có bản lĩnh gì, nhưng cũng chẳng phải kẻ ngốc!”
Tần Hạo giơ ngón cái lên với cô: “Lợi hại, giỏi lắm. Đúng là tên Diệp Vô Hoan đấy. Thế nên tôi cảm thấy cô đừng nhúng tay vào. Tôi sợ liên lụy đến cô thì không hay. Tôi một thân một mình, hành động thế nào cũng không ngại!”


Đang định đáp trả thì Lăng Ngạo Tuyết sực nghĩ đến chuyện gì đấy, bèn lên tiếng hỏi: “Vậy, giữa anh và Lâm Vũ Hân thật ra không xảy ra chuyện gì cả. Nhưng vì anh không muốn liên lụy cô ấy nên mới rời đi?”
“Không phải thế!”
Tần Hạo khẽ lắc đầu, không nói gì thêm.
Lúc Lăng Ngạo Tuyết chuẩn bị ra về, Tần Hạo nói với cô bằng giọng nghiêm túc.
“Sau này tôi sẽ cố gắng ít tiếp xúc với cô hơn. Tôi sợ tên Diệp Vô Hoan kia sẽ gây ra chuyện gì bất lợi cho cô!”
Cô ngây người, sau đó gượng gạo gật đầu. Lăng Ngạo Tuyết thầm nghĩ, có phải anh đang quan tâm đến cô hay không?
Tần Hạo lại không nghĩ nhiều như thế. Sau khi Lăng Ngạo Tuyết rời đi, anh đến một quán net để liên hệ với một tổ chức sát thủ nước ngoài.
“Tên Diệp Vô Hoan ấy tặng một món quà lớn như vậy, mình cũng phải đáp lễ một chút! Ha ha!”
Xong xuôi mọi chuyện, Tần Hạo rời khỏi quán. Trong lúc đang sang đường, vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc khiến anh ngẩn ra.
Người phụ nữ ấy mặc một chiếc váy màu tím nhạt, vô cùng xinh đẹp. Nhìn góc nghiêng rất giống một người.
Càng tiến lại gần, anh càng thấy giống, đặc biệt là khí chất tao nhã ấy, nụ cười điềm đạm ấy.
Người phụ nữ đang trò chuyện cùng một người đàn ông, cử chỉ rất thân mật. Người đàn ông khoảng hai mươi mấy tuổi, rất trắng trẻo, đầu cạo trọc, ăn mặc bình thường, trông có vẻ không được tự nhiên. Nhưng khi nhìn người phụ nữ đối diện, gương mặt người đàn ông kia luôn nở nụ cười.
Người phụ nữ ấy vừa nói vừa đưa tay chỉnh lại cổ áo giúp người đàn ông, thậm chí còn âu yếm véo mặt đối phương. Sau đó, Tần Hạo nhìn thấy người đàn ông kia có phần xấu hổ, dáo dác nhìn quanh như thể sợ bị người khác trông thấy vậy.
Tần Hạo hơi nhíu mày lại.
Chương 328 - Cô không sai
Như thể cảm nhận được có ai đó đang nhìn, người phụ nữ ấy bỗng ngoái đầu lại, sau đó sững người khi thấy Tần Hạo.
Quả nhiên là Thẩm Giai Oánh.
Không hiểu sao, Tần Hạo cảm thấy rất khó chịu. Cô gái mạnh mẽ xinh đẹp mà anh rất có thiện cảm luôn nói là mình đang độc thân. Không ngờ, đấy chỉ là lời nói dối.
Trông thấy Tần Hạo, Thẩm Giai Oánh thoạt đầu kinh ngạc, sau đó vui mừng định tiến đến chào anh. Nhưng cô chưa kịp nói gì thì Tần Hạo đã lạnh lùng đi lướt qua như thể không nhìn thấy cô vậy.
Trước đó hai người còn từng chuyện trò thân thiết với nhau cơ mà. Sao tự nhiên bây giờ lại giả vờ không quen biết?
Thẩm Giai Oánh không biết có phải do cô tự ý nghe điện thoại của Tần Hạo nên khiến anh bực bội hay không. Nhưng bị phớt lờ thế này khiến cô chẳng dễ chịu tí nào. Cô đứng ngây ra, đến lúc xoay người lại thì Tần Hạo đã đi xa.
Người đàn ông kia tò mò hỏi cô: “Chị sao vậy? Người vừa rồi là ai thế?”
Người này là Thẩm Tinh, em trai của Thẩm Giai Oánh. Thẩm Tinh là sinh viên của đại học Trung Hải. Hôm nay Thẩm Tinh tổ chức sinh nhật nên mời bạn bè đến chung vui. Vì bận công việc nên Thẩm Giai Oánh không đến đúng giờ được. Cô lại không thân thiết với bạn của Thẩm Tinh nên mới gọi em trai ra quan tâm, trò chuyện đôi ba câu. Không ngờ, cô lại gặp Tần Hạo.
“Chẳng lẽ anh ấy nghĩ em trai là bạn trai mình?”, Thẩm Giai Oánh cảm thấy Tần Hạo rõ là nhìn thấy cô nhưng lại phớt lờ. Vẻ mặt ấy của anh không phải là tỏ ra không quen, mà là tức giận.
“Chẳng lẽ, anh ấy có ý với mình?”
Thẩm Giai Oánh hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của em trai. Tâm trí cô vẫn đang nghĩ ngợi lung tung, cứ đứng đấy ngẩn ngơ.
Nhìn chị mình lúc thì ngây người lúc lại cười ngốc, chẳng biết đang nghĩ gì, Thẩm Tinh bèn vẫy vẫy tay trước mặt cô: “Chị, chị. Chị đang nghĩ đến chuyện gì thế?”
“Hả? À, không có gì. Ờm, ban nãy em nói gì vậy?”, Thẩm Giai Oánh bấy giờ mới hoàn hồn, bối rối chuyển chủ đề.
Nhưng Thẩm Tinh cảm thấy cô kỳ lạ quá nên vẫn tiếp tục hỏi: “Người đàn ông vừa rồi là ai thế? Có quen biết với chị à?”
Thẩm Giai Oánh vội đáp: “Không, không quen. Chị thấy quen quen thôi.”
Thấy em trai vẫn không tin, cô bèn nói lảng: “Người vừa rồi đẹp trai thật ấy. Em có cảm thấy thế không?”
“Chị, em nhớ chị từng nói chị không quá xem trọng ngoại hình mà. Đừng lừa em nữa. Chị nói đi, là ai vậy?”
Không chịu được sự truy hỏi của em trai, Thẩm Giai Oánh đành ngại ngần đáp: “Bạn chị!”
“Bạn?”, Thẩm Tinh vô cùng khó chịu, “Bạn mà gặp nhau chẳng chào lấy một câu? Bạn bè gì chứ, hừ. Chị à, sau này đừng qua lại với loại người như thế nữa!”
Bực bội gõ đầu Thẩm Tinh, Thẩm Giai Oánh ra dáng chị gái giáo huấn em trai: “Chị mà còn cần em dạy à? Em tự cho mình trước đi. Em đấy, bạn bè đến dự sinh nhật em, đứa nào đứa nấy cũng ăn nói bỗ bã tục tĩu, không ra thể thống gì. Chị chỉ lo em chơi với bọn nó rồi hư hỏng theo thôi.”, Thẩm Tinh sờ đầu, không dám hó hé nữa, chỉ sợ bà chị mình lại tặng thêm vài bài học về tư tưởng đạo đức.
“Được rồi, em đi chơi tiếp đi. Chị không tham gia cùng mấy đứa nhỏ bọn em đâu. Chị về đây, em cũng phải về trường sớm đấy. Đừng có ăn chơi suốt đêm, có nghe chưa?”, Thẩm Giai Oánh vẫn còn nghĩ đến chuyện vừa nãy, chẳng còn tâm trí đâu mà nán lại đây thêm nữa. Cô vừa dứt lời thì định ra về luôn.
“Đừng mà chị, bọn nó đều đang chờ chị đấy. Em còn khoe với bọn nó là chị em đẹp lắm mà chẳng đứa nào tin. Chị, chị không thể làm em mất mặt với bọn nó được!”
Thẩm Tinh dè dặt nhìn Thẩm Giai Oánh, chỉ sợ cô lại búng tay vào đầu.
“Đám trẻ ranh, cứ để bọn nó ở đấy chơi đi, chị về đây!”, Thẩm Giai Oánh dứt khoát từ chối lời thỉnh cầu của Thẩm Tinh rồi vội vàng xoay người đi mất.
Thẩm Tinh vẫn đứng đấy trầm ngâm nhìn theo cô.
Thẩm Giai Oánh chạy ra ngoài tìm nhưng không còn thấy bóng dáng Tần Hạo nữa. Do dự một chút, cô mới lấy điện thoại ra tìm số của Tần Hạo, nhưng vẫn chưa quyết định gọi.
Lúc này, Tần Hạo đã về khách sạn. Lâu rồi anh không được ngủ một giấc ngon, tinh thần thoải mái hơn một chút nhưng vẫn hơi mệt.
Bây giờ Lâm Vũ Hân đang được Huyết Ảnh bảo vệ, có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề.
Tuy nhà họ Diệp muốn ra tay với anh, nhưng họ mới vừa làm nổ xe Lâm Vũ Hân rồi. Trong khoảng thời gian ngắn, có lẽ họ sẽ không có hành động gì khác.
Có vẻ tạm thời sẽ không có chuyện gì để làm.
Tần Hạo bỗng nhớ đến Lâm Vũ Hân. Người phụ nữ ấy đã chầm chậm hằn sâu vào trái tim anh. Buổi tối quấn quýt khó quên hôm ấy như vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí. Anh vừa nghĩ đến, đã cảm thấy một ngọn lửa đang hừng hực trong lòng.
Sau đó, anh lại nghĩ đến Thẩm Giai Oánh mà mình vừa gặp. Không hiểu sao anh lại nổi giận, cô có quan hệ gì với anh đâu. Người ta có bạn trai hay không thì liên quan gì đến anh?
Tần Hạo khẽ lắc đầu. Anh đang định đi ngủ thì chuông điện thoại bỗng reo lên.
Anh nhìn số gọi đến, là Thẩm Giai Oánh!
Ha ha, không ở cạnh bạn trai mà gọi anh làm gì? Hay là hẹn hò với bạn trai xong rồi nên muốn an ủi “lốp dự phòng”?
Cảm giác chán ghét bỗng dâng lên trong lòng Tần Hạo. Anh thẳng thừng cúp máy, vứt điện thoại sang một bên rồi nằm xuống ngủ.
Bên kia đầu dây, Thẩm Giai Oánh đang cầm điện thoại, đứng sững sờ ở ban công trước nhà.


Cô vẫn cố chấp gọi tiếp.
Vì sao lại cúp máy?
Thẩm Giai Oánh ấm ức nghĩ. Cô vô cùng sốt sắng, muốn hỏi anh rốt cuộc có ý gì? Cứ cho là giữa cô và anh không có tình cảm trai gái, thì vẫn là bạn bè mà? Thế mà anh lại cúp máy khi cô gọi! Thật quá đáng.
Tần Hạo bực mình liếc nhìn, lại là Thẩm Giai Oánh gọi. Anh vốn định cúp máy, nhưng ngẫm lại, cảm thấy làm như vậy thì hơi tuyệt tình.
Nhấn nút nghe máy, anh lãnh đạm hỏi: “Có gì không?”
Giọng điệu này của anh khiến Thẩm Giai Oánh lặng đi. Cô tủi thân hỏi: “Hôm nay anh không vui à? Hay là gặp phải chuyện gì rồi?”
Tần Hạo cười lạnh, đúng là diễn giỏi thật. Quan tâm anh quá nhỉ. Rõ là biết chuyện gì xảy ra mà còn giả vờ quan tâm để dò hỏi phản ứng của anh. Người phụ nữ này thông minh thật đấy. Trong lòng dấy lên cảm giác ghét bỏ, anh lạnh lùng đáp: “Tôi thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Tôi không có bạn gái, bạn gái không chạy theo kẻ khác, cũng chẳng thất tình. Thế thì có chuyện gì được?”
“Xin lỗi. Có phải tôi làm sai chuyện gì khiến anh không vui không? Anh có thể nói thẳng với tôi mà. Nhé?”, Thẩm Giai Oánh vô cùng ấm ức, không biết mình đã sai chỗ nào mà lại khiến Tần Hạo nói chuyện bằng giọng điệu như thế.
Nghe giọng cô van nài, Tần Hạo chợt mềm lòng.
Thôi vậy, cô chẳng là gì của Tần Hạo, cũng chưa từng hứa hẹn tình cảm với anh. Tần Hạo có tư cách gì để xen vào chuyện riêng của cô chứ?
Nghĩ đến đây, anh mới dịu giọng nói: “Cô không sai. Xin lỗi, hôm nay tâm trạng tôi không tốt nên mới xem cô như nơi trút giận. Xin lỗi nhé!”
“Sao anh lại không vui vậy? Hay là tôi hẹn anh ra ngoài tâm sự?”
Chương 329 - Có ý kiến à
Tần Hạo đang định từ chối thì Thẩm Giai Oánh đã nói “Không gặp không về” rồi cúp máy ngay. Anh còn chẳng có cơ hội nói câu từ chối cô nữa.
Thôi kệ, đi thì đi. Cô ấy là phụ nữ mà còn thoải mái như thế, anh cứ giở tính trẻ con thì có phần không đáng mặt đàn ông.
Hơn nữa, bây giờ đã khuya, cô ấy một mình đến nơi như vậy cũng không an toàn.
Lúc Tần Hạo lái xe đến quán bar Loạn, Thẩm Giai Oánh đã chờ ở đấy hơn nửa giờ. Thấy anh từ xa, cô bèn vẫy tay chào.
Nụ cười dịu dàng của Thẩm Giai Oánh khiến Tần Hạo không nổi giận được. Bấy giờ anh mới sực nhận ra, một người phụ nữ thông minh như Thẩm Giai Oánh rất khó có khả năng tán tỉnh yêu đương với đàn ông ở quán cà phê internet. Thế này không giống phong cách của cô.
Hoặc là, người đàn ông kia chẳng là gì của cô cả!
Dĩ nhiên, Tần Hạo không thể mặt dày hỏi cô chuyện này.
Thẩm Giai Oánh cũng không chủ động nhắc đến vấn đề này. Cả hai ngồi đối diện nhau. Thẩm Giai Oánh chống cằm, tư thế vô cùng tao nhã. Cô cười hỏi: “Sao lại không vui thế? Có thể tâm sự với tôi không?”
Ánh mắt của Thẩm Giai Oánh đầy mong chờ nhìn anh. Một người đàn ông nếu có thể tâm sự cùng cô, đặc biệt là chia sẻ về chuyện của một người phụ nữ khác, vậy quan hệ giữa anh và cô ít nhất cũng ở mức bạn tâm giao.
Tần Hạo mỉm cười nhìn cô nhưng chẳng nói gì. Thấy cô chờ lâu như vậy mà chẳng hề mất kiên nhẫn, sự điềm đạm ấy khiến anh thêm phần khẳng định cô là kiểu phụ nữ rất biết lắng nghe.
“Tâm trạng của tôi vốn đang rất tệ. Nhưng sau khi gặp cô thì đã tốt lên rồi. Bây giờ tôi cảm thấy khá vui!”, Tần Hạo đưa li rượu đến bên miệng, anh mắt trêu chọc nhìn đối phương.
Thẩm Giai Oánh ngượng ngùng cười đáp: “Thì ra tôi có sức hút thế cơ à? Sao tôi lại không biết nhỉ?”
Tần Hạo bỗng ghé sát vào cô, hỏi thẳng: “Có phải cô thích tôi rồi không?”
“Mơ đi. Anh cảm thấy anh có điểm gì khiến tôi thích chỉ sau vài lần gặp nhau kia chứ? Tôi nói cho anh biết nhé, tôi không tin vào tình yêu sét đánh đâu!”, Thẩm Giai Oánh dường như không ngờ anh lại dễ dàng thốt ra câu hỏi ấy như vậy. Gương mặt cô ửng đỏ, chẳng biết do say rượu hay say tình. Anh thất vọng nói: “Không thích sao, ồ, thế thì thôi vậy!”
“Tôi không có nói là “không thích” mà!”, Thẩm Giai Oánh nghe anh nói thế bèn trở nên sốt sắng. Thấy vẻ mặt buồn bã của anh, cô chẳng kịp suy nghĩ đã vội vàng bổ sung thêm một câu.
Có khá nhiều ý nghĩa trong câu nói này đấy. Không nói không thích, cũng chẳng bảo là thích. Vậy có nghĩa là, có thích một chút, nhưng vẫn chưa đến mức mãnh liệt.
Mỉm cười đầy hài lòng, Tần Hạo nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực. Anh càng ngày càng cảm thấy người phụ nữ này quyến rũ đậm đà tựa như rượu vang ủ nhiều năm, để lại dư vị rất lâu.
Thẩm Giai Oánh có điềm tĩnh đến mấy cũng chẳng thể chịu được ánh mắt thâm tình ấy. Cô ngại ngùng cúi đầu, tóc rủ trước trán. Ánh sáng phản chiếu trên gương mặt cô, toát lên vẻ trưởng thành vô cùng khác biệt.
Trái tim của Tần Hạo vô thức đập nhanh hơn. Anh run rẩy đưa tay vén tóc giúp cô.
Vào lúc ấy, Thẩm Giai Oánh khẽ ngẩng đầu lên. Cả hai đưa mắt nhìn nhau.
Tần Hạo không kìm lại được nữa. Anh chậm rãi nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của cô, sau đó siết nhẹ. Thẩm Giai Oánh không phản kháng, chỉ giật nhẹ, sau đó thì không cử động nữa. Để anh nắm tay, cô cảm nhận được gương mặt mình nóng như bị lửa đốt vậy.
“Nhưng mà tôi thích cô rồi. Phải làm sao đây?”
Tần Hạo dằn lại cảm xúc bồn chồn trong lòng, ánh mắt si mê nhìn cô.
Giọng Thẩm Giai Oánh lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Thích thì theo đuổi thôi! Đàn ông mà, dũng cảm lên!”
Thính giác của Tần Hạo rất tốt. Anh nghe rõ từng câu từng chữ, lòng cũng khấp khởi vui mừng. Kéo mạnh Thẩm Giai Oánh vào lòng mình, anh nói: “Tôi không biết theo đuổi phụ nữ. Chỉ biết làm thế này thôi!”
“Anh bá đạo quá đấy!”, Thẩm Giai Oánh dùng tay đẩy nhẹ ngực anh, mắt vẫn không dám nhìn thẳng. Cảm nhận được hơi thở nóng rẫy của anh đang phả lên mặt mình, chân cô run rẩy. Ngọn lửa nóng rực trào dâng trong cơ thể, hình như nơi ấy cũng đang có cảm giác tê rần.
Thẩm Giai Oánh đã là phụ nữ trưởng thành, không giống những cô gái trẻ tuổi chưa trải đời. Cô không hề che giấu dục vọng của mình.
“Nói tôi bá đạo? Được. Vậy tôi bá đạo cho cô xem!”, Tần Hạo ôm cô lọt thỏm trong vòng tay, sau đó cúi người, hôn lên vành tai cô.
Thẩm Giai Oánh không kìm được tiếng nỉ non. Hơi thở đang trở nên rối loạn, cô căng thẳng đến mức không biết nên để tay ở đâu.
Trong quán bar đang có rất nhiều người nhìn hai người họ bằng vẻ mất tự nhiên. Mà đa số là nhìn vào cô.
Dễ hiểu thôi, một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ như Thẩm Giai Oánh, vừa xuất hiện đã trở thành tâm điểm chú ý của cánh đàn ông trong quán. Nếu như Tần Hạo không hiện diện, có lẽ cô đã bị đám đàn ông vây quanh từ lâu rồi.
Nhưng dù là thế thì vẫn có những kẻ ngoan cố phá hỏng chuyện tốt của hai người họ.


Thẩm Giai Oánh nhìn thấy một người đàn ông mặc com-lê, thắt cà vạt tiến đến chỗ cô với nét mặt tối sầm. Đến lúc còn cách cô vài mét, bỗng nhiên người này lại nở nụ cười.
“Xin lỗi, làm phiền một chút nhé. Cô gái xinh đẹp, hình như tôi đã từng gặp cô ở đâu rồi. Có thể cho tôi biết tên được không?”
Người đàn ông này hỏi cô bằng giọng nho nhã, lịch sự.
Thẩm Giai Oánh không quen bị Tần Hạo ôm vào lòng như thế này. Huống chi họ lại còn thân mật trước bao nhiêu ánh nhìn như thế. Cô vô thức khẽ đẩy ngực anh ra.
Tần Hạo thầm chửi thề. Mẹ nó, tên này mù à? Dám chạy đến nói mấy câu nhảm nhí này vào đúng lúc anh đang vui nhất?
Anh đáp trả không hề nể nang: “Mày mù hay sao mà không thấy tao đang vui vẻ với đàn bà của tao? Cút!”
Người đàn ông kia cho rằng với địa vị của mình thì có thể cạnh tranh với Tần Hạo. Huống chi, anh ta cảm thấy người đàn ông ở bên Thẩm Giai Oánh chẳng khác gì một gã thất bại. Nhìn cách ăn mặc, nét mặt cử chỉ, hệt như phường lưu manh vô lại.
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở hai vị. Người đến quán bar này đều là những người có đẳng cấp, có phong cách. Hai vị xem nơi đây như chốn không người, quả thật không hợp với không khí của quán.”
Người đàn ông kia tỏ vẻ tao nhã lắc nhẹ ly rượu trong tay. Rượu sóng sánh, hương vị tỏa lan. Khẽ nhấp một ngụm, anh ta ra chiều rất thưởng thức.
Tần Hạo rốt cuộc cũng buông Thẩm Giai Oánh ra. Anh cầm ly rượu trên bàn lên rồi uống một hơi, sau đó liếc nhìn người đàn ông kia: “Có ý kiến à?”
Cuối cùng Thẩm Giai Oánh cũng có thể thở phào. Ngồi cách anh một khoảng, cô đưa mắt nhìn người đàn ông ra vẻ quý phái đang đứng trước mặt. Tuy trong lòng cảm thấy rất buồn cười nhưng ngoài mặt Thẩm Giai Oánh vẫn không hề để lộ.
Chương 330 - Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên
Loại người này cô đã gặp nhiều rồi. Ở trên thương trường, hay trong công ty, đưa tay ra là vơ được cả nắm. Và thường ở trong những buổi tiệc, quán bar cũng hay thấy thể loại người này. Bọn họ chơi gái rất cao nhã. Sau khi tóm được rồi thì thích làm gì sẽ làm thế ngay chứ không đời nào đi nói chuyện lý tưởng đời người hay đại loại nhu thế. Thường họ sẽ nói thẳng về sex, sau đó nói xong sẽ lật mặt ngay. Nếu họ gặp được 'nguồn tài nguyên' không tệ thì có khi còn sẽ giữ lại sử dụng lâu dài.
Nói tóm lại là giả tạo, làm màu.
Mặc dù cô ghét nhưng sẽ không lên tiếng. Dường như cô biết Tần Hạo sẽ làm gì tiếp theo nên kéo tay anh trước, ghé sát vào tai anh và nói: “Chúng ta đi thôi!”
Tần Hạo vốn định đập ly rượu vào mặt tên kia. Nhưng thấy Thẩm Giai Oánh không thích gây chuyện nên đã từ bỏ ý định. Anh gật đầu với Thẩm Giai Oánh, cười mập mờ. Sau đó năm tay cô định rời khỏi quán bar.
Muốn xử lý thì vẫn còn có nơi tốt hơn để làm mà.
Nhưng thấy hai người định bỏ đi thì người đàn ông kia vẫn không từ bỏ mà nói giọng chua chát ở sau lưng: “Chậc chậc. Tố chất cũng chỉ đến thế. Quả nhiên, rau ngon cũng chỉ cho lợn ăn mà thôi. Câu nói này có lý đấy nhỉ”.
Câu nói đó khiến Thẩm Giai Oánh khẽ run rẩy, khuôn mặt thoáng hiện lên sự tức giận.
Rau non gì đó cô còn chịu đựng được. Nhưng chửi Tần Hạo là lợn thì cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Bao năm qua cô chưa từng để ý tới một người đàn ông nào. Khó khăn lắm mới gặp được người mà mình không ghét, thậm chí là thích, vậy mà bị người ta sỉ nhục khiến cô cảm thấy năng lực nhìn người của mình như bị dày xéo vậy.
“Tố chất? Ha ha, ông đây không có tố chất đấy!”
Tay phải Tần Hạo cầm tay trái Thẩm Giai Oánh, nói xong, anh quay người, tung chân trái lên đạp trúng ngực người kia khiến anh ta bay bật ra sau.
Ầm!
Tiếng nổ vang lên, người kia đập trúng vài chỗ rồi rơi xuống đất, nửa ngày cũng không bò dậy nổi.
“Mày dám đánh tao?”, người đàn ông kia nằm bò ra đất, còn chưa ngồi dậy nổi đã tức giận nhìn anh rồi hét lên: “Anh em xông lên!”
Chưa dứt lời thì cửa quán đã bị đóng lại. Một nhóm người từ bốn phía đứng dậy, vây lại.
“Ấy? Tên này cũng có bản lĩnh đấy nhỉ!”, Tần Hạo tò mò nhìn xung quanh thì thấy đám người kia đang nhìn mình cười lạnh lùng. Bọn chúng nhao nhao xách những chai rượu, chậm rãi dồn về phía anh.
Thẩm Giai Oánh cảm thấy hơi hoảng sợ. Nhưng cô không thể hiện điều đó ra mặt. Bởi vì tay trái của cô được nắm rất chặt khiến cô cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.
Cô tin vào mắt mình. Người đàn ông bên cạnh không phải người mà ai cũng có thể bắt nạt được.
Tần Hạo chẳng thèm nhìn bọn chúng, chỉ cười nhìn Thẩm Giai Oánh: “Sợ không?”
“Có anh, em không sợ!”
Thẩm Giai Oánh lắc đầu, ánh mắt đầy kiên định.
Tần Hạo sờ mũi, nói: “Thảm rồi, em vừa mới quyết định theo anh, thế mà nhỡ anh bị chém thành người thực vật hoặc là đứt tay cụt chân thì em có hối hận với quyết định ngày hôm nay không?”
Thẩm Giai Oánh khẽ cười: “Có!”
“Hả?", Tần Hạo hơi kinh ngạc, nhưng hình như không tỏ ra quá thất vọng bởi anh biết Thẩm Giai Oánh vẫn còn nói tiếp nên chờ đợi.
Thẩm Giai Oánh cứ như không nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của đám người xung quanh và vẻ dâm đãng ghê tởm trong mắt chúng mà chỉ nhìn người đàn ông bất cần đời bên cạnh. Cô mỉm cười: “Anh không cần phải nghi ngờ khả năng nhìn người của em. Em tin, người mà em nhìn trúng sẽ không phải kẻ kém dễ bị đánh bại. Anh cũng phải tin tưởng con mắt của em nữa!”
“Sẽ không để em phải thất vọng đâu!”, Tần Hạo chân thành nắm chặt tay cô.
Lúc này, trên khuôn mặt nho nhã của người đàn ông gây sự trước đó không còn vẻ nho nhã nữa mà trông vô cùng dữ tợn. Anh ta được người khác đỡ dậy rồi vung tay với hai cha nội bên cạnh trông có vẻ giống vệ sĩ. Rồi anh ta đi vào trong vòng vây, nhìn vẻ thân mật của Tần Hạo và Thẩm Giai Oánh bèn gầm lên: “Dám ra tay ở đây, mẹ kiếp, mày biết tao là ai không?”
Tần Hạo chẳng buồn quan tâm, thậm chí cũng chẳng quay đầu lại mà chỉ nhìn vào cô gái Thẩm Giai Oánh vừa quyết định ở bên mình cả đời, khẽ mỉm cười: “Anh hỏi em, thực ra, lần đầu gặp mặt, em đoán xem anh đã nghĩ gì khi nhìn thấy em?”
Thẩm Giai Oánh bụm miệng, cười xấu hổ: “Lẽ nào định cưa em?”
Tần Hạo cười: “Sai bét, đoán lại xem!”
Cái đám bị coi như không khí ở phía sau phát điên. Chúng gầm lên: “Mẹ kiếp, mày bị điếc à?”
Thế nhưng vẫn chẳng có ma nào để ý tới bọn chúng.
Cả Tần Hạo và Thẩm Giai Oánh như đang chìm đắm vào suy nghĩ riêng của họ.
Hôm nay tâm trạng của Tần Hạo vốn rất tệ, thậm chí khi quay trở về nơi ở, anh còn tỏ rõ sự mệt mỏi. Thế nhưng vào lúc này, khi anh đã gỡ bỏ được những nút thắt trong lòng, quay lại với mình của quá khứ thì anh bỗng cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.


Anh không quan tâm tới hành động thân mật của Thẩm Giai Oánh và người đàn ông trong KTV nữa. Và anh cũng không cần biết rốt cuộc người đàn ông đó là ai. Dựa vào cảm giác anh có thể khẳng định, giữa người đàn ông và Thẩm Giai Oánh không phải là kiểu quan hệ đó.
Để tránh cô cảm thấy bản thân nhỏ mọn, Tần Hạo nhất quyết không hỏi. Anh chỉ cần biết, anh đã nằm trọn trong trái tim cô là đủ.
Nghĩ tới suy nghĩ của anh khi lần đầu gặp nhau, Thẩm Giai Oánh không khỏi tò mò. Cô nhớ lần đầu gặp Tần Hạo là khi anh đi cùng với Lâm Vũ Hân. Nghĩ vậy, ánh mắt cô bỗng trở nên mất tự nhiên.
Rốt cuộc giữa anh và Lâm Vũ Hân có phải là mối quan hệ đó không? Nếu phải, thì ý anh là gì khi vẫn không từ chối tình cảm của cô?
Tần Hạo nhạy cảm cảm nhận được vương mắc trong vấn đề này, anh chỉ cười thản nhiên: “Đừng nghĩ nhiều, tất cả những kiểu quan hệ của anh và Lâm Vũ Hân trước đây đều không còn là gì nữa!”
Thẩm Giai Oánh nhìn sâu vào mắt anh, hỏi: “Nhưng anh vẫn không buông được, phải không?”
Tần Hạo trầm mặc. Anh không biết phải trả lời thế nào mới không bị coi là lừa gạt. Thật sự anh cũng không muốn lừa cô, nhưng anh hỏi bản thân đã thật sự buông chưa? Nếu anh do dự, thì đương nhiên là vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ.
“Được rồi, em sẽ không hỏi nữa. Sau này cũng sẽ không! Bây giờ, không phải là lúc nói những điều đó!”, Thẩm Giai Oánh cười miễn cưỡng. Bất cứ ai cũng đều cảm thấy khó chịu khi người mà mình yêu đang ôm ấp mình nhưng trong lòng vẫn còn người con gái khác.
Tần Hạo nói chân thành: “Anh chỉ muốn nói với em, lần đầu gặp em anh đã nghĩ nếu như Lâm Vũ Hân bằng một nửa em về sự ân cần, dịu dàng thì tốt biết mấy!”
Đây là suy nghĩ thật lòng của anh. Nói xong, anh lại cảm thấy như vậy thì không thỏa đáng đành cười khổ: “Xin lỗi, anh không nên so sánh em với bất kỳ ai cả!”
Thẩm Giai Oánh nghe thấy thì rất vui mừng. Nhìn mà xem! Anh ấy cảm thấy mình tốt hơn Lâm Vũ Hân nhiều! Mình thắng rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom