• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kim bài nhân sinh - Trần Danh (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 20 – Tôi không tàn tật

Giơ cây lau nhà lên, tôi lao mạnh đến chỗ Cao Phong, không hề do dự, tôi đập cây lau nhà vào gáy hắn.
Bốp một tiếng, tôi đập trúng hắn.
Khoảnh khắc này, tôi lại thấy hơi sợ, sau Hoàng Tam và Trương Hạo, tôi lại một lần nữa đánh lén người khác, lần này liệu tôi có lại gây thù chuốc oán nữa không? Liệu có đánh hắn bị thương không?
Mà trong lúc tôi do dự, Cao Phong đã xoay mạnh đầu nhìn qua. Trên mặt hắn toàn là phẫn nộ, và cả sát khí hừng hực.
Rất rõ ràng, Cao Phong không bị thương, dù sao cây lau nhà cũng không phải chai rượu hay bình cứu hỏa, không có lực sát lương lớn đến thế.
Thấy ánh mắt rực lửa của Cao Phong, cơ thể tôi run rẩy, sợ đến mức cây lau nhà trong tay suýt thì rơi xuống đất. Không có cách nào khác, tôi thực sự không biết đánh nhau, đánh trộm còn được, nhưng đánh trực diện thì tôi không có tự tin gì hết, cũng không phải cơ thể tôi kém hắn, mà là tôi tự ti, thân phận của chúng tôi khác nhau quá nhiều, bảo tôi quang minh chính đại đánh nhau với con nhà giàu, tôi sợ.
“Mày đánh tao?” Cao Phong sờ gáy hỏi tôi.
Tôi giơ cây lau nhà lên, ấp úng không nói được gì.
Chẳng mấy chốc hẳn đã chửi tôi: “Đm mày, đồ lang thang từ đâu tới, thằng điên này còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân?”
Chửi xong, Cao Phong đạp tôi một cái.
Tôi giơ cây lau nhà lên theo bản năng, muốn đập chân hắn ra.
Không ngờ đột nhiên Cao Phong lại rút chân về, hắn nhảy lên bằng một chân, rồi giẫm lên cây lau nhà của tôi. Tiếp đó hắn lao đến, đấm mạnh vào ngực tôi.
Một loạt động tác này của Cao Phong quá nhanh, khiến tôi vốn đang sợ hãi thoáng chốc ngơ ngẩn, hắn bất ngờ đánh tôi, chỉ cảm thấy cơn đau ấp đến ở ngực, cảm giác sức Cao Phong khỏe thật.
Khi tôi phản ứng lại được, vươn tay chuẩn bị phản kháng, thì Cao Phong đã lại quét chân qua mắt cá chân tôi, vì vậy tôi lao đảo ngã xuống đất.
Hắn không hề do dự cưỡi lên người tôi, tay tóm tóc tôi.
Khoảnh khắc này, tôi mới cảm nhận được nỗi sợ thực sự. Hiển nhiên, Cao Phong này đánh nhau giỏi hơn tôi nhiều, tôi đã bị hắn không chế hoàn toàn, tôi làm hỏng việc tốt của hắn, ai biết hắn sẽ làm gì tôi chứ.
Tóm tóc tôi, Cao Phong khinh thường hừ một tiếng, nói thẳng với tôi: “Thằng chó, nói, tại sao mày đánh lén tao? Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân hay muốn làm gì?”
Tôi nhìn hắn, đột nhiên có xúc động muốn nói với hắn, để hắn thả tôi ra, nhưng tôi không dám nói chuyện, Tô Nhược Thủy vẫn ở bên cạnh, tôi vừa nói chuyện sẽ bại lộ ngay.
Thấy tôi không nói gì, hắn đấm mạnh lên mặt tôi, răng cắn rách môi, máu lập tức chảy ra, nước miếng nồng mùi tanh của máu.
“Thằng ranh cứng miệng nhỉ? Không nói chứ gì, vậy ông đây đánh chết mày.” Cao Phong bị tôi chọc tức rồi, trực tiếp vươn tay chặn cổ tôi.
Tôi phát ra âm thanh ư ư ư, đồng thời lắc cái đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn đừng đánh tôi.
Nhưng Cao Phong hoàn toàn không hiểu ý của tôi, hắn trợn trừng mắt, có vẻ muốn đánh chết tôi, cái tay bóp cổ tôi vừa dùng sức vừa tiếp tục chửi: “Giỏi lắm thằng ranh, còn giả điên giả khùng với tao hả?”
Tôi sốt ruột chết mất, suýt nữa thì mở miệng nói chuyện rồi.
Lúc này, Tô Nhược Thủy mới đi đến, cô ấy chỉnh lại quần áo trên người, nói: “Đừng đánh nữa, người này là chồng của Bào Văn, là người câm điếc thật, không biết nói.”
Cao Phong sửng sốt, hẳn nhìn tôi một cái, nhưng không thả lỏng tay, chỉ lẩm bẩm một câu: “Thì ra là cái thằng nhát cáy đó, thảo nào lại yếu thế này, đấm một phát đã nằm bò luôn.”
Nghe Cao Phong sỉ nhục, tôi muốn phản khác thật, nhưng tôi chỉ có thể nhịn.
Đột nhiên, Cao Phong cau mày, nói: “Tiểu Thủy, không đúng, thằng chồng ăn hại kia của Bào Văn không phải rất nhu nhược sao, sao hôm nay lại dám đánh anh? Nó là vì cứu em, chẳng lẽ hai người có gì đó?”
Không ngờ Tô Nhược Thủy lại mở miệng nói: “Đúng, cậu ta là người tình của tôi, tôi vụng trộm với Bào Văn xong, lại vụng trộm với chồng cô ta, kích thích biết bao.”
Nghe Tô Nhược Thủy nói, Cao Phong không nói nhiều, tiếp tục giơ nắm đấm lên, đấm mạnh lên người tôi.
Tôi chửi thầm Tô Nhược Thủy đm cô hại tôi à, may mà Cao Phong cũng không ngốc, hắn nói thẳng: “Tiểu Thủy, em đừng lừa anh nữa, đồ nhát cáy thấp hèn thế này, sao em có thể vừa ý, em đừng lấy hắn ra để chọc giận anh nữa, em chọc giận anh chứng tỏ trong lòng em có anh.”
Tô Nhược Thủy hừ nhẹ, nói: “Đừng tưởng ai cũng mê mình, Trần Danh dù có vô dụng thì cũng tốt hơn anh, ít nhất cậu ta dám cứu tôi, tôi phát hiện tôi thực sự hơi thích cậu ta rồi.”
Mặc dù tôi biết Tô Nhược Thủy nói vậy để chọc giận Cao Phong, nhưng sau khi nghe xong, trong lòng vẫn có cảm xúc khác thường, lâu như vậy rồi, đây là người phụ nữ đầu tiên nói thích tôi, hơn nữa còn là một người ưu tú như vậy, dù biết rõ là giả cũng khiến lòng tôi khấp khởi, sau đó tôi không còn cảm giác đau như thế nữa.
Đàn ông đều là sinh vậy bồng bột, Cao Phong thoáng cái bùng lửa giận, hắn như một con hổ dữ đang tranh địa bàn, mắt đỏ ngầu từng đấm từng đấm đánh về phía tôi.
Tôi kêu ư ử đau đớn, lòng thầm nói Tô Nhược Thủy chắc không phải cố ý kích cho Cao Phong đánh tôi đâu nhỉ?
May mà Tô Nhược Thủy nhanh chóng mở miệng nói: “Cao Phong, đừng đánh nữa, đánh nữa thì đừng trách tôi trở mặt. Anh còn đánh hắn, tôi sẽ không theo dõi Bào Văn cho anh nữa, tôi sẽ nói hết với Bào Văn.”
Thấy Tô Nhược Thủy nói vậy, Cao Phong mới dừng tay, hắn đứng dậy, sau đó lại đá mạnh một cái vào ngực tôi.
Đá tôi xong, Cao Phong mới hung dữ nói một câu với tôi: “Thằng khốn, mày nghe cho rõ đây, nếu mày dám có gì mờ ám với Tiểu Thủy, thì ông đây bất cứ lúc nào cũng có thể cho mày chết.”
Nói xong, Cao Phong mới tức giận bỏ đi.
Tôi nằm yên trên đất không động đậy, lòng khổ sở vô cùng, bị đánh thê thảm như vậy trước mặt phụ nữ, có lẽ tôi đúng là đồ bỏ đi thật.
Nằm mấy phút, khi tôi cảm thấy không đau lắm nữa, tôi mới gian nan đứng dậy, tôi chuẩn bị rời đi, nhưng Tô Nhược Thủy đột nhiên lại tiến đến, cô ấy khoác tay tôi, kéo tôi đi, tôi ngại ngùng nhìn cô ấy, sợ cô ấy khinh thường tôi.
Cô ấy cười một cái quyến rũ với tôi, sau đó sờ sờ ngực tôi, ý bảo tôi đi cùng cô ấy, nói muốn bôi thuốc giúp tôi.
Nguyên nhân tôi cứu Tô Nhược Thủy, thực ra chỉ là muốn lôi kéo cô ấy, nên tôi đương nhiên là theo cô ấy lên lầu.
Sau khi đến nhà Tô Nhược Thủy, tôi ngoan ngoãn ngồi trên sô pha. Còn cô ấy thì nói quần áo bị bẩn rồi, phải đi thay bộ khác, đợi một lát nữa sẽ bôi thuốc cho tôi.
Khi Tô Nhược Thủy thay xong quần áo đi ra, cả mặt tôi đỏ rực.
Cô ấy thay một bộ đồ y tá hở hang, trước ngực chạm rỗng, hai con thỏ trắng sắp nhảy ra rồi.
Tôi ngượng ngùng cúi đầu, nghĩ Tô Nhược Thủy muốn làm gì đây, không phải muốn quyến rũ tôi đấy chứ?
Chẳng mấy chốc cô đã mang hộp thuốc đến cạnh tôi, cô ấy giơ bàn tay xinh đẹp ra, dịu dàng bôi thuốc lên mặt tôi, mặc dù thuốc bôi lên mặt rất rát, nhưng tôi lại không có tâm trí nào để ý đến cảm giác đau, vừa xấu hổ vừa xúc động, đặc biệt là khi khóe mắt vẫn thấy được vùng trắng như tuyết ở ngực cô, tôi càng thoải mái hơn.
Đột nhiên, Tô Nhược Thủy dùng ngón tay thon dài nâng cằm tôi tên, cô ấy nhìn tôi, cười như không cười, ánh mắt đó rất bỡn cỡn, khiến tôi xấu hổ cúi đầu.
Cô ấy cười trêu trọc, nói: “Trai tân đúng là trai tân, đáng yêu thật.”
Nói xong, cô ấy lại dùng điện thoại gõ chữ cho tôi đọc, cô ấy nói: Trai tân, cậu đúng là có lòng mà không có gan, rõ ràng muốn nhìn cơ thể của chị đây mà lại lén lén lút lút nhìn.
Bị cô ấy phát hiện rồi, tôi càng xấu hổ hơn, thực sự muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Mà Tô Nhược Thủy lại cười một tiếng, tiếp tục gõ chữ nói: Được rồi, chị đây không đùa cậu nữa. Không ngờ cậu cũng dũng cảm phết, mới đó đã cửu tôi hai lần, chị đây cũng không phải đồ vô ơn, sau này chị đây chắc chắn sẽ cố hết sức giúp cậu, không để cậu bị Văn Văn bắt nạt.
Lòng tôi vui vẻ, thầm nói cuối cùng cũng đi đúng quỹ đạo, Tô Nhược Thủy dần có thiện cảm với tôi, vậy tôi chịu trận đòn hôm nay cũng đáng.
Đang nghĩ thì đột nhiên Tô Nhược Thủy lại thò tay cởi cúc áo tôi, tôi sợ đến mức lùi lại phía sau.
Nhưng tôi biết cô ấy muốn bôi thuốc giúp tôi, vì vậy tôi bèn ngoan ngoãn ngồi yên không nhúc nhích.
Một tay cô ấy cầm bông tăm đã tẩm thuốc, một tay thì sờ vào ngực tôi, giống như đang làm hành động mập mờ với tôi hơn là bôi thuốc giúp tôi. Tôi biết cô ấy làm vậy với tôi không phải để làm vừa ý tôi, cô ấy chỉ là người phụ nữ lẳng lơ như vậy thôi, quyến rũ nhưng lại khiến người ta không có được, đúng là quá xuất sắc, cô ấy quá hiểu cách nắm bắt trái tim người khác.
Bôi được một lúc, tôi phát hiện tôi hơi không kiềm chết được, hơn nữa cơ thể cô ấy sáp lại gần tôi hơn, sắp tiếp xúc thân mật luôn rồi.
Cuối cùng tôi nhắm mắt, không nhìn, không nghĩ, muốn để bản thân bình tĩnh.
Còn Tô Nhược Thủy rất ‘ngang ngược’, cô ấy đột nhiên bò lên người tôi, nũng nịu nói: “Trai tân, đáng yêu quá, còn sợ chị ăn thịt cậu sao?”
Cô ấy ỷ vào việc tôi không nghe thấy nên nói chuyện không kiêng nể gì, cô ấy tiếp tục nói: “Thực ra chị vẫn chưa từng chạm vào đàn ông đâu, cậu lại là chồng của Văn Văn, nếu làm việc đó với cậu có phải cực kỳ sướng không?”
Tôi giả vờ không nghe thấy, nhưng trong lòng đã sôi trào, cơ thể cũng không nhịn được mà run rẩy.
Tô Nhược Thủy tiếp tục cười khúc khích, vừa cười vừa nói với tôi: “Trai tân, sao cậu lại run rẩy? Sợ chị đây ăn cậu thật đấy à? Cậu yên tâm đi, chị đây có bệnh sạch sẽ. Mặc dù chị thấy cậu không đáng ghét như mấy thằng đàn ông khốn khiếp kia, nhưng cậu lại là người câm điếc. Chị đây là người theo chủ nghĩa hoàn hảo đấy, lần đầu tiên chắc chắn phải cho người đàn ông hoàn hảo, chứ không phải người tàn tật. Nếu cậu là người bình thường thì chị đây có thể suy nghĩ.”
Vì biết tôi không nghe được, Tô Nhược Thủy dùng một giọng điệu rất tổn thương lòng tự trọng của người khác để nói tôi là người tàn tật.
Còn tôi biết đã đến lúc, tôi mở bừng mắt, lật người đè Tô Nhược Thủy.
Cùng lúc đó, tôi trầm giọng nói với Tô Nhược Thủy: “Vậy sao? Rất tiếc phải nói với chị, tôi không phải người tàn tật.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom