• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kim bài nhân sinh - Trần Danh (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 594: Gia đình đoàn tụ

Ăn cơm xong, tôi bảo mẹ và ông đi nghỉ, còn mình và Tống Giai Âm quay trở lại bệnh viện thăm Tô Nhược Thủy, trước khi đi không quên nhắc lại cái hẹn với cậu tôi, tôi đã đồng ý sẽ cùng ông ấy đi gặp người thần bí kia.

Đến bệnh viện, tôi hơi bất ngờ, thấy bên ngoài phòng của Tô Nhược Thủy toàn là người mặc quân phục, tôi hỏi một người trong số đó: “Mọi người đứng ở đây làm gì vậy?”

“Tô Sĩ Hạo hiện giờ đang là tội phạm truy nã bỏ trốn, Tô phu nhân, Tô thiếu gia và Tô tiểu thư là người nhà, đều không tránh khỏi liên lụy, nhưng anh yên tâm, chúng tôi chỉ được lệnh giám sát bọn họ, chứ tuyệt đối sẽ không làm hại đến bọn họ”, người quân nhân đó trả lời.

Tô phu nhân cũng đến đây rồi sao? Tôi bước vào trong, thấy Tô Nhược Thủy đã tỉnh lại, Tô phu nhân ngồi bên giường bệnh, vẻ mặt vô cùng đau khổ. Tôi hỏi thăm Tô Nhược Thủy vài câu, rồi bảo Tống Giai Âm ở lại với cô ấy, còn tôi đưa Tô phu nhân ra ngoài. Có một số việc, tôi vẫn thắc mắc muốn hỏi rõ bà ấy.

Tôi đưa bà ấy sang một phòng bệnh trống, tất nhiên là vẫn có quân nhân đi theo giám sát, nhưng bọn họ rất ý tứ, chỉ đứng ở bên ngoài. Lúc này, tôi mới hỏi: “Cô Tô, cháu muốn hỏi cô một việc. Hôm qua lúc nói chuyện điện thoại với Tô Sĩ Hạo, cháu thấy ông ta nói Tô Nhược Thủy không phải là con đẻ của ông ta, việc này có thật không?”

Tô phu nhân nghe thấy thế thì quay ra nhìn tôi, cau mày hỏi: “Ông ta còn nói gì nữa không?”

Tôi ấp úng bảo không, ông ta chỉ nói mỗi vậy, thì Tô phu nhân liền phủ nhận: “Không đúng, chắc chắn ông ta đã gọi Tiểu Thủy là thứ nghiệt chủng, là đồ con hoang, đúng không?

Tôi giật mình, đúng là ông ta đã nói những lời đó. Vậy là, mối quan hệ của bọn họ thật sự không hề tốt như vẻ bề ngoài.

Tô phu nhân thở dài, nói: “Tôi có thể nói cho cậu biết, nhưng cậu phải hứa với tôi, tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho Tiểu Thủy biết, cậu đồng ý không?”

“Vâng, cháu đồng ý”, tôi nghiêm túc gật đầu.

Tô phu nhân im lặng một lúc rồi bắt đầu kể. Hóa ra, hồi ấy có một trào lưu là kết bạn qua thư, Tô phu nhân cũng qua đó mà làm quen được với một người phụ nữ, hai chị em nói chuyện rất hợp, còn gửi cho nhau những món quà đơn giản như cặp tóc, váy áo, v.v., khiến bà ấy rất vui. Một lần, tranh thủ lúc Tô Sĩ Hạo đi công tác, bà ấy đã một mình đi gặp người chị em đó, mặc dù có vệ sĩ đi theo, nhưng vào nhà người ta chơi, bà không tiện dẫn vệ sĩ vào, chỉ đành để cho người đó đứng ngoài chờ. Không ngờ vào trong nhà, người đó đã bỏ thuốc mê vào nước cho bà ấy uống, đến khi tỉnh dậy, thì bà ấy đã thấy mình đang bị một tên cao to cưỡng hiếp, có giẫy thế nào cũng không được. Tên đó làm xong chuyện đồi bại còn định giết bà ấy, nhưng may trời xui khiến thế nào, người vệ sĩ chờ ở ngoài lâu quá không thấy động tĩnh gì nên đã gõ cửa tìm, nhờ thế bà ấy được cứu đưa về.

Tô Sĩ Hạo đang đi công tác xa nghe tin cũng tức tốc chạy về, ông ta đã an ủi bà ấy, nói sẽ không ghét bỏ mà sẽ yêu thương, bảo vệ bà ấy nhiều hơn. Lúc đó, ông ta còn giết hết tất cả những người biết chuyện, lấy lí do là để bảo vệ danh dự cho bà ấy, khiến bà ấy vô cùng cảm động, và dặn lòng từ giờ trở đi, sẽ chung thủy với ông ta vô điều kiện. Không ngờ, bà ấy lại mang thai, bà ấy muốn bỏ nhưng do cơ thể yếu ớt, nếu bỏ sẽ mất mạng, nên đành phải giữ đứa bé lại. Tô Sĩ Hạo biết chuyện, vẫn tỏ thái độ vui vẻ, nói sẽ yêu thương đứa con này, khiến bà ấy rất yên tâm. Bố mẹ ruột của bà ấy biết chuyện thì rất cảm kích con rể, dốc hết sức lực để nâng đỡ, giúp ông ta nhanh chóng leo lên được vị trí như hôm nay.

Rồi một ngày, Tô Sĩ Hạo nói muốn đưa Tô Nhược Thủy ra ngoài chơi, đến khi về thì nói cô ấy bị người ta bắt cóc mất, bà ấy tuy đau lòng cũng không nghi ngờ gì. Mãi sau này, bà ấy mới biết, người bắt cóc Tô Nhược Thủy không ai khác chính là ông ta. Thật không thể tin nổi, ông ta lại trả thù bà ấy bằng cách này.

Tôi rụt rè hỏi Tô phu nhân: “Cô Tô, cháu muốn nhờ cô một việc, cô biết những gì có thể làm chứng cứ buộc tội ông ta, có thể nói cho cháu để cháu ghi âm lại được không?”

Tô phu nhân chần chừ một lúc, rồi gật đầu. Chuyện đã đến nước này, bà ấy cũng không luyến tiếc gì người đàn ông đó nữa, ngay đến cả con ruột của ông ta là Tô Quảng Hạ ông ta còn dám hại, thì bà và Tô Nhược Thủy có là gì. Phải biết rằng, việc sắp xếp cho Tô Quảng Hạ có mặt ở hiện trường vào lúc đó đã khiến anh ấy bị coi là đồng lõa với ông ta, chống lại người thi hành công vụ.

Tôi lấy bút ghi âm ra, bà ấy bắt đầu nói: “Có một việc này tôi thấy rất quan trọng, có lẽ sẽ có ích cho cuộc điều tra của các cậu”.

“Cô nói đi ạ”.

“Tô Sĩ Hạo vốn là anh trai của bố Tô Cảnh Hoa, bọn họ ngoài mặt giả vờ là đã từ mặt nhau, nhưng trên thực tế vẫn qua lại và giúp đỡ lẫn nhau. Có một lần lúc đêm khuya, tôi có nghe loáng thoáng thấy bọn họ nói chuyện điện thoại có nhắc đến một cái tên gọi là ‘Sogo’, hình là một giáo hội nước ngoài, vì có nghe thấy nhắc đến ‘hội trưởng’ và ‘giáo đồ’. Còn một việc nữa, đó là Tô Sĩ Hạo có vợ bé bên ngoài”.

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao cô biết?”

Tô phu nhân cười: “Tôi có gì mà không biết chứ, chẳng qua là vì tôi thấy hổ thẹn với ông ấy, nên trước nay vẫn luôn nhẫn nhịn chuyện này. Chắc cậu thấy tôi ngốc lắm, nhưng tôi vẫn muốn nói cho cậu biết, người phụ nữ này là một giáo viên ở cô nhi viện Sogo, có thể cô ta biết gì đó, hình như cô ta cũng có liên quan đến tổ chức nước ngoài Sogo kia. Mà biết đâu, ông ấy cũng đang trốn ở đó…”

Tôi cảm ơn Tô phu nhân, rồi lập tức báo tin này cho cấp trên để họ nhanh chóng ra tay, tránh ông ta lại trốn mất.

Tôi an ủi Tống phu nhân, rồi đưa bà ấy quay trở lại phòng bệnh của Tô Nhược Thủy. Tống Giai Âm ban nãy nhận được điện thoại của bố cô ấy nên đã rời đi, Tô phu nhân nhìn tôi rồi nhìn sang Tô Nhược Thủy, ý tứ rời khỏi phòng để hai chúng tôi nói chuyện riêng với nhau.

Tôi nhìn Tô Nhược Thủy mà lòng đau như cắt, một người con gái nhìn đơn thuần, trong trẻo như thiên sứ, cô ấy nào có tội tình gì đâu, tại sao lại bị chính người mình coi là bố ruột nhẫn tâm đối xử như thế.

Tôi lại gần vuốt má Tô Nhược Thủy hỏi: “Chị thấy trong người thế nào rồi?”

Tô Nhược Thủy nở nụ cười yêu ớt nhưng vô cùng xinh đẹp đáp: “Chị không sao, em không phải lo cho chị đâu”.Nhớ lại cái hôm tôi nhận được tin Tống Giai Âm nói Tô Nhược Thủy đã khôi phục trí nhớ, thực sự tôi rất vui, nhưng vì lúc đó còn đang vướng nhiệm vụ, nên không có cách nào trở về thăm cô ấy được, tôi cứ canh cánh mãi. Cho đến tận khi nhiệm vụ kết thúc, Tô Quảng Hạ mới nói cho cô ấy biết toàn bộ sự việc, kể chuyện giữa tôi và Đoàn Thanh Hồ, con gái tôi chính là Tiểu Tinh Thiên, và cả việc tôi đã hạ quyết tâm sẽ lấy Tống Giai Âm, chắc cô ấy đau lòng lắm. Tôi còn chưa kịp hỏi thăm cô ấy, xin lỗi cô ấy vì những chuyện trước đây, thì đã lại đẩy cô ấy vào chốn nguy hiểm một lần nữa. Tôi thật đáng trách! Càng nghĩ, tôi càng thấy bản thân mình không xứng đáng với cô ấy.

Tô Nhược Thủy yếu ớt kể cho tôi nghe cuộc sống của cô ấy lúc tôi không có ở Nam Kinh, còn hứa với tôi khi nào khỏe lại sẽ hát cho tôi nghe. Còn tôi chỉ im lặng ngắm nhìn cô ấy, cho đến tận khi cô ấy mệt quá rồi thiếp đi, tôi mới đứng dậy, hôn lên trán cô ấy rồi rời khỏi.

Tối hôm đó, cậu tôi gọi tôi qua nhà mẹ tôi để gặp. Lúc đến nơi, tôi thấy tinh thần mẹ tôi tốt hẳn lên, hai má bà hồng hồng, trông trẻ ra đến mấy tuổi. Tôi lấy làm ngạc nhiên hỏi: “Mẹ, mẹ có chuyện gì vui ạ?”

Mẹ tôi còn chưa nói gì, thì cậu tôi đã lên tiếng: “Tiểu Danh về rồi đấy à, mau vào đây, người đó đợi cháu đã lâu rồi”.

Là ai mà lại thần bí như vậy chứ?

Vào đến phòng khách, tôi thấy một người đàn ông trông rất anh tuấn đang ngồi nói chuyện với ông ngoại tôi, gương mặt này rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi, nó khiến mọi thứ xung quanh tôi như mờ dần đi, tai cũng ù đi. Không lẽ…

Tôi như chết chân ở đó, không nói được gì, cũng không dám tin vào mắt mình. Đó chính là người bố mà tôi luôn hằng ngưỡng mộ, ông ấy vẫn còn sống sao? Tại sao?

Trong đầu tôi bắt đầu đặt ra hàng trăm câu hỏi, tại sao ông ấy không nói cho tôi biết là ông ấy còn sống? Tại sao đến bây giờ mới xuất hiện? Tại sao lại nhẫn tâm để đứa con này nghĩ rằng ông ấy đã chết? Bao lần tôi gặp nguy hiểm suýt chết, ông ấy có từng lo lắng cho tôi không?

Thế rồi giọng nói trầm ấm của bố tôi vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi: “Tiểu Danh, bố xin lỗi vì bây giờ mới xuất hiện trước mặt con”.

Tôi dở khóc dở cười nói: “Mọi người còn bao nhiêu bí mật giấu con nữa vậy?”. Trong một thời gian ngắn mà tôi phải tiếp nhận nhiều bí mật như thế, khó trảnh khỏi việc cảm thấy bất mãn.

Mẹ tôi lại gần tôi nói: “Mẹ xin lỗi, Tiểu Danh, đây là quyết định cả mẹ và bố con cùng đưa ra, nên không thể trách mình ông ấy được”.

Tôi tò mò nhìn mẹ tôi, hỏi: “Vậy là bấy lâu nay, mẹ biết bố còn sống, nhưng vẫn luôn giả vờ sao?”

Cậu tôi thấy thái độ của tôi như vậy, thì vội vàng giải thích: “Chuyện là thế này, cái ngày mà bố cháu bị hãm hại, ông ấy đã bị thương rất nặng, nhưng không chết. Sau khi được ông nội cháu cứu chữa, ông ấy quay về đây thì biết là mình đã bị gán tội phản quốc. Trong tình thế bí mật của quốc gia bị mất, bản thân không có chứng cứ chứng minh mình trong sạch, việc ông ấy lộ diện chỉ gây bất lợi cho ông ấy và cho cả mẹ con cháu. Thế nên, bố mẹ cháu đã quyết định để bố cháu lánh đi một thời gian, còn mẹ cháu làm như bố cháu đã chết, chờ thời cơ truy ra hung thủ thật sự, đòi lại công bằng cho bố cháu”.

Lòng tôi chùng xuống, trải qua bao nhiêu chuyện, tôi thật sự không còn sức để đôi co nữa. Tôi cũng nên vui mừng vì bố tôi còn sống mới phải.

Bố tôi bước tới ôm lấy tôi, vỗ vỗ vào lưng tôi nói: “Tiểu Danh, cảm ơn con đã không ngừng nỗ lực minh oan cho bố”.

Tôi cười với ông ấy, vui vẻ chào đón ông ấy. Lúc này đây, dường như tất cả mọi thù hận trong lòng tôi đều đã được hóa giải, mọi gánh nặng đều được đặt xuống.

Tối hôm đó, tôi và bố tôi cùng ngồi uống rượu, cùng trò chuyện để lấp đầy quãng thời gian đã mất. Tôi vừa cười vừa nói như một đứa trẻ, có lẽ đã rất lâu rất lâu rồi, tôi không được cảm thấy hạnh phúc như vậy.

Đang nói chuyện vui vẻ, thì bỗng bố tôi nói: “Tiểu Danh, bố nghe nói con vẫn chưa chịu tha thứ cho ông nội phải không. Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, ông nội rất thương chúng ta, ai mà không mắc sai lầm, quan trọng là họ thực lòng muốn sửa sai, thì ta nên cho họ một cơ hội. Gia đình là điều trân quý, con không biết sẽ có thể mất đi họ bất cứ lúc nào, thế nên ngày nào còn có những người thân yêu ở bên cạnh, thì hãy trân trọng họ”. Bố tôi vừa nói, vừa nhìn sang mẹ tôi đầy trìu mến.

Nhìn thấy bố tôi khỏe mạnh trở về, tôi cũng vô thức quên đi sự oán trách của mình với Trần Giang Hà, nhưng vì sự kiêu ngạo của một đứa trẻ, có lẽ tôi sẽ giận ông ấy thêm một thời gian nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom