• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (25 Viewers)

Anjoye vội vàng chạy tới biệt thự của Julia nhưng không gặp được Nhạc Yên Nhi, chỉ có thể tăng thêm người canh giữ ở đó.



Lúc anh ta trở lại, Mạnh Y Bạch đã đứng đợi ở cổng, vừa nhìn thấy anh ta, cô liền chạy tới hỏi.



- Anh về rồi à? Có tin tức gì của Nhạc Yên Nhi không?



- Không phải em đang ở trong viện sao? Tại sao lại về đây, em có biết bây giờ đang rất nguy hiểm không, sao lại đi lung tung một mình thế này.



Anjoye nhíu chặt mày lại, lập tức dặn dò thuộc hạ bảo vệ sự an toàn của hai chị em nhà họ Mạnh, nhất là Mạnh Y Bạch.



Anh ta không ngờ họ sẽ gặp nhau bằng cách này nên nhất thời vô cùng bối rối.



Mạnh Y Bạch chỉ cười dịu dàng, vết thương chưa lành miệng trên mặt khiến cô có vẻ hơi quái dị, nhưng ai cũng nhìn ra, nụ cười của cô rất bình tĩnh lạnh nhạt.



- Em không sao, em về cùng Bách Qủy. Tôi là bác sĩ, tôi có thể chăm sóc cho Bách Qủy, có anh ta bảo vệ tôi sẽ không sao đâu. Anh đi thăm dò tin tức có kết quả gì không? Tôi vẫn rất lo cho Nhạc Yên Nhi, tôi hiểu Julia, sau khi cô ta biết chuyện chắc chắn sẽ nổi điên lên, tôi thực sự lo Nhạc Yên Nhi không đối phó được!



- Bây giờ lo lắng cũng không có tác dụng gì, không ai biết tình huống bên trong thế nào. Chuyện này cứ giao cho cánh đàn ông chúng tôi xử lý, em chỉ cần chữa lành vết thương là được, anh đã mời chuyên gia dinh dưỡng đến để chăm sóc em, em nhất định sẽ khỏe lại sớm thôi.



Anjoye nói.



Mạnh Y Bạch chỉ cười lắc đầu, tỏ ý mình không sao.



Cô hiểu rõ sức khỏe của mình, cô vốn đã có bệnh, chỉ có thể cố sống được thêm vài năm mà thôi.



Bây giờ tâm nguyện cuối cùng của cô chính là bảo vệ em gái mình.



- Nếu như không có tin tức gì thì em về phòng xem Hồng Tuyết thế nào đây, một khi có tin anh nhất định phải báo cho em biết được không?



- Được.



Mạnh Y Bạch thấy anh ta đồng ý thì liền xoay người rời đi, nhưng giọng nói ngập ngừng chứa đầy ý xin lỗi của Anjoye bỗng vang lên sau lưng cô.



- Mạnh Y Bạch, em có hận anh không? Nếu không phải năm đó anh bắt em đi thì Julia cũng sẽ không thể thừa cơ, có lẽ… bây giờ em đã không thành thế này.



- Nhị thiếu, anh đừng nghĩ nhiều quá, chuyện này không liên quan gì tới anh. Cho dù anh không đưa em ra biển thì cô ta cũng sẽ tìm cách khác để đối phó với em, tóm lại kết quả cũng như nhau mà thôi.



Cô nói với giọng hờ hững, không chút oán hận.



Nhưng Anjoye bỗng trở nên rất kích động.



- Anh biết! Anh biết có lẽ mọi chuyện có thể có ngàn vạn khả năng, nhưng chỉ có một trong số đó xảy ra với mình! Em biến thành thế này là do sự ngang bướng của anh, em có biết anh đã ân hận tự trách bao nhiêu vì năm đó đẩy em xuống biển không? Anh thà… người chết đi là mình! Y Bạch, có lẽ em biết, lúc đó anh rất thích em, nếu như… em không chê thì hãy lấy anh, để anh chăm sóc cho em được không?



Giọng nói của anh ta vô cùng dịu dàng, không quái đản ngỗ ngược như bình thường mà giống như một đứa trẻ đang khát vọng được bù đắp sai lầm của mình.



Mạnh Y Bạch nghe thế thì thở dài buồn bã rồi quay gót bỏ đi.



- Lúc đó anh thích em, còn bây giờ thì sao?



- Anh… bây giờ anh…



Anh ta chần chừ, không nói hết nổi một câu mà chỉ có thể giương mắt ảo não nhìn cô.



- Anh không nói em cũng biết rồi, anh đã không còn yêu em nữa, hoặc có lẽ… anh đã thật sự biết người mình yêu là ai rồi. Anh tiếp cận em là vì anh trai anh, vì anh ấy nên anh mới tò mò về em, thật ra… anh không hề yêu em, có lẽ anh thật sự từng thích em, nhưng đó chỉ là yêu ai yêu cả đường đi mà thôi. Người mà anh thực sự để tâm là Dạ Đình Sâm, anh có biết không?



- Anh biết… nhưng… tình anh em là tình anh em, tình yêu là tình yêu, chẳng lẽ anh còn không phân biệt được sao?



Anh ta bất đắc dĩ nắm lấy tóc của mình, nói bằng giọng điệu ảo não.



Cô mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như đang dung túng cho một đứa trẻ phạm sai lầm.



- Người trong cuộc u mê người ngoài cuộc tỉnh táo, chắc bây giờ anh đã có người mình thích rồi, là Nhạc Yên Nhi đúng không? Em có thể nhìn ra sự lo lắng và sốt ruột mà anh giành cho cô ấy.



- Vậy sao với cô ấy… không phải là yêu ai yêu cả đường đi?



Anh ta hỏi lại với giọng nghi hoặc.



Tình yêu…



Có lúc thật sự là một thứ kỳ lạ.



- Anh thích em nên muốn có được em. Anh yêu Nhạc Yên Nhi nên lựa chọn buông tay, không phải đây là minh chứng tốt nhất hay sao?



Cô nói một cách vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ đến mức chỉ đủ cho hai người nghe, nhưng nó lại đánh sâu vào nhận thức của Anjoye.



Anh ta ngẩn ra.



Dường như đến tận lúc này anh ta mới hiểu thế nào là yêu.



- Anjoye, anh muốn đối xử tốt với em là vì áy náy, nếu như anh thật sự thấy áy náy khó xử thì đồng ý một điều kiện của em đi!



- Điều kiện gì? Em nói đi, chỉ cần em nói, dù không được anh cũng liều mạng làm cho bằng được!



Anh ta vội vàng đồng ý.



Mạnh Y Bạch lắc nhẹ:



- Không cần anh phải liều mạng đâu, anh chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, em là Mạnh Y Bạch nhưng không phải Mạnh Y Bạch của trước kia. Em của bây giờ đã quên đi Dạ Đình Sâm, chỉ quan tâm đến em gái mình, em sẽ không can thiệp vào cuộc sống của bất kỳ ai nữa.



- Em… em không muốn quấy rầy cuộc sống của họ đúng không?



Anjoye nhíu mày, bây giờ anh ta mới nghĩ tới chuyện này, nếu như Dạ Đình Sâm biết Mạnh Y Bạch vẫn còn sống, hơn nữa còn chịu biết bao khổ sở như thế thì chắc chắn hắn sẽ không bỏ mặc cô, nhưng như thế là làm tổn thương Nhạc Yên Nhi.



Tuy nhiên, nếu như không làm gì cho Mạnh Y Bạch, lương tâm của Dạ Đình Sâm sẽ không yên được. Hắn là một người đàn ông, nhất định sẽ gánh vác trách nhiệm của mình, bất kể hắn chọn người nào, cũng sẽ có một cô gái bị tổn thương.



- Nếu như em đã chuẩn bị tâm lý để hy sinh thì tại sao không đến với anh? Tuy giờ anh không yêu nhưng rồi sẽ có lúc anh yêu em, lần này không phải vì Dạ Đình Sâm mà là vì anh thật lòng muốn đối xử tốt với em.



- Vì áy náy nên anh lấy em và sống nốt quãng đời còn lại với em ư? Với em như thế là bố thí, em không cần, em cũng có tự trọng chứ.



Mạnh Y Bạch lập tức lạnh giọng từ chối, tuy giọng của cô không lớn nhưng đầy quyết đoán.



Cho dù gương mặt của cô đã bị hủy, bao nhiêu năm qua gặp vô số chuyện bất hạnh nhưng cô vẫn là Mạnh Y Bạch kiêu ngạo năm nào, cô vẫn có thể sống tốt mà không cần ai phải bố thí cho chút tình thương.



Tuy hoa hồng héo rụng trong mưa, cánh hoa đã tàn lụi nhưng mùi hương của nó vẫn lan xa.



- Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân nào, anh vẫn hy vọng em cho anh một cơ hội. Áy náy… áy náy có gì không tốt đâu? Anh sẽ cố gắng, rồi sẽ có một ngày anh thật sự yêu em, anh hứa đấy!



Anh ta vội vàng kéo lấy tay cô, nhưng cô nhanh nhẹn lùi lại đằng sau một bước, tránh khỏi bàn tay của anh ta.



Tay của Anjoye khựng lại giữa không trung, không khí tràn qua những kẽ tay khiến trái tim anh ra rét buốt.



Đôi mắt xinh đẹp của cô bị bao phủ bởi một tầng hơi nước mờ mịt nhưng lại đầy bình tĩnh và kiên định, cô nhấn mạnh từng từ:



- Anjoye, tình yêu không phải là thứ cứ thề hứa là sẽ có được. Anh không yêu em, em cũng không yêu anh, sao phải miễn cưỡng nhau làm gì? Anh sẽ tìm được một cô gái thật lòng yêu anh, nhưng người đó không phải là em đâu.



Nói xong, cô không do dự xoay gót bỏ đi.
 
  • Chương 760

Hai người ra vườn hoa sau bệnh viện. Mạnh Y Bạch cũng điều trị ở đây.

Khi trước, cô đã chuẩn bi tinh thần chết, chẳng ngờ vào lúc mấu chốt, Dạ Đình Sâm đã kéo cô xuống.

Nhưng trong hỗn loạn, chiếc đèn trần rơi xuống, đè lên cả hai.

Mạnh Y Bạch vốn đã yếu, gần như đèn cạn dầu, cô không chịu nổi.

Nếu không phải được trị liệu đủ kiểu, dùng những thiết bị chữa trị tiên tiến nhất thì cô đã không sống tiếp được.

Hiện nay, sức khỏe cô đã có chuyển biến tốt, cô ở lại bệnh viện thành phố A.

Thật ra, Mạnh Y Bạch biết việc Dạ Đình Sâm đưa mình về đây là do Nhạc Yên Nhi cũng ở thành phố này.

Ánh nắng trưa chiếu trên mặt đất, vạn vật như hồi sinh, hi vọng xuất hiện trong một nơi tràn ngập tử vong và cực đoan như bệnh viện có vẻ thật quý giá.

Dù gì thì ánh nắng đại diện cho hi vọng.

Cô cởi áo khoác, bên trong là bộ đồ bệnh nhân hai màu xanh trắng đan xen khiến cơ thể càng thêm gầy gò. Vì cô thường xuyên nằm trong phòng bệnh nên da rất tái, thân thể như người giấy, chỉ cần sờ vào là nát.

Dạ Đình Sâm đỡ Mạnh Y Bạch, hỏi:

- Thế nào? Đỡ hơn chưa?

- Ừ, ổn hơn nhiều rồi.

Cô khẽ cười, không hề đề cập tới chuyện khi nãy, dường như mọi chuyện chưa hề xảy ra.

- Đi một lát rồi về, đến giờ ngủ trưa rồi.

Hắn nhẹ nhàng nói.

- Vậy anh sẽ ở bên em chứ? Lúc em ngủ, anh sẽ không rời đi một tấc nào chứ?

Mạnh Y Bạch dừng bước, cô nhìn hắn, cực kỳ chăm chú.

Dạ Đình Sâm nín thở, nhìn vào đôi mắt khát vọng kia, hắn đáp:

- Không, chuyện đã đồng ý, tôi sẽ làm được.

Mạnh Y Bạch nghe vậy thì chẳng biết vui hay buồn.

Hắn là người coi trọng lời hứa, nếu đã đồng ý với mình, làm sao hắn lại đổi ý được?

Cô nhắm trúng điểm ấy nên mới dám mở miệng đưa ra yêu cầu vô lý.

Trong ba tháng này, Dạ Đình Sâm hoàn toàn thuộc về cô, là Dạ Đình Sâm của Mạnh Y Bạch.

Nhưng cầm tù hắn, nhìn hắn đau khổ, cô không hề vui mà còn rất khó chịu.

Cô túm tay hắn, hỏi:

- Có phải anh ghét em lắm không?

- Có ý gì?

- Là em ích kỷ, ép anh phải ở bên em ba tháng, không được liên hệ với nhà họ Dạ, nhất là Nhạc Yên Nhi. Rõ ràng anh còn sống nhưng không thể xuất hiện trước mặt cô ấy, phải thấy cô ấy đau lòng mà không thể an ủi. Anh muốn gặp cô ấy nhưng bị em ngăn cản, có phải anh ghét em lắm không?

Cô nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt đã ướt nước mắt.

Trong tầm mắt mơ hồ của cô, hắn chầm chậm lắc đầu:

- Mạng tôi là do cô cứu, mười năm trước như thế, bây giờ cũng vậy, nếu không có cô, tôi cũng chẳng còn sống để gặp lại Yên Nhi. Nên tôi không ghét cô, tôi cảm ơn cô.

- Vậy có phải em đưa ra yêu cầu quá đáng gì, anh cũng đồng ý không?

Dạ Đình Sâm do dự rồi đáp:

- Phải, nhưng tôi không phản bội Yên Nhi, trừ việc đó thì việc gì cũng được.

- Được, tổ chức một hôn lễ cho em, giả vờ làm chú rể của em một ngày. Chỉ cần đi tới lễ đường cùng em, đứng trước cha xứ, thậm chí không cần thề, không cần mở tiệc, cũng không có động phòng hoa chúc. Như thế này cũng không tính là phản bội chứ, chỉ cần anh chuẩn bị xong tất cả, em sẽ thả anh đi sớm, để gia đình anh đoàn tụ. Thế nào?

Cô khẽ cười, trong mắt là ý cười tuyệt vọng nhưng nụ cười lại hạnh phúc.

Nghe vậy, hắn nhíu mày, lâm vào suy tư.

- Coi như đây là lần cuối em cầu xin anh, xong chuyện này, chúng ta hết nợ. Em sẽ rời khỏi đây, có lẽ sẽ làm bác sĩ, sẽ giúp đỡ nhiều người hơn, em sẽ sống vui vẻ, như anh thấy.

Cô nói tiếp.

Hắn giãn mày:

- Được, tôi đồng ý.

- Không thể vì đó là hôn lễ giả mà lừa gạt em nhé!

Cô cười tinh nghịch, khuôn mặt dù có sẹo xấu xí nhưng nụ cười vẫn rất hiền.

Dạ Đình Sâm nhìn đôi mắt trong veo kia, hắn cũng khẽ mỉm cười, trịnh trọng nói:

- Không đâu.

- Thế là tốt rồi, em biết anh nói là làm. Em hơi mệt, anh đưa em về phòng được không, cũng tới giờ uống thuốc rồi.

Dạ Đình Sâm gật đầu, hắn đưa cô về phòng. Mạnh Y Bạch nói mình muốn ăn trái cây nên bảo hắn đi mua.

Cô đứng trước cửa sổ, thấy hắn đi rồi mới quay lại hỏi bác sĩ:

- Thời gian của tôi còn bao lâu?

- Cô Mạnh, cô đừng bi quan như vậy, chúng tôi đã sử dụng những phương pháp tân tiến nhất, bệnh tình của cô chắc chắn sẽ khá hơn.

Bác sĩ an ủi.

Mạnh Y Bạch cười:

- Không cần giấu tôi, tôi cũng là bác sĩ, theo nghề thuốc nhiều năm rồi, thân thể của mình, tôi hiểu rõ nhất.

- Việc này...

Bác sĩ yên lặng.

- Tôi muốn nhìn bệnh án, bản thân tôi có thể tự lo được. Mong bác sĩ đừng nói với anh ấy, anh ấy sẽ tự trách. Bác sĩ hẳn sẽ không từ chối di ngôn của người sắp chết chứ?

Mạnh Y Bạch cười, ánh nắng dịu dàng chiếu lên gương mặt cô khiến gương mặt kia trông có vẻ mềm mại hơn, rõ ràng đang mang bệnh nhưng cô lại khiến người ta có cảm giác tươi sáng.

Bác sĩ khó xử:

- Vậy nếu ngài Dạ hỏi, tôi nên nói thế nào?

- Cứ nói tình hình đã tốt hơn, chỉ cần tăng cường điều trị sẽ dần ổn định. Anh ấy dễ lừa lắm, rất nghe lời bác sĩ, chỉ cần bác sĩ giả vờ giống thôi là được.

Nhớ tới hắn, cô cười lên. Nhắc tới người mình yêu, lòng người ta luôn ấm áp.

Bác sĩ biết nên làm gì, được Dạ Đình Sâm hỏi, bác sĩ cũng trả lời như vậy. Dạ Đình Sâm cũng bớt lo.

Bác sĩ đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn hai người.

Dạ Đình Sâm gọt táo.

Có lẽ vì cảm nhận được tử vong tới gần nên Mạnh Y Bạch rất thích ngủ, dù cô muốn nhìn hắn lâu hơn, nếu không sau này sẽ chẳng còn cơ hội, thế nhưng mí mắt cứ trĩu xuống.

Dạ Đình Sâm thấy vậy thì hỏi:

- Sao thế? Buồn ngủ à?

- Nắng ấm quá, làm em muốn ngủ.

- Bác sĩ nói cô đang hồi phục nhưng vì sao sắc mặt vẫn tái thế, người cũng vẫn gầy như vậy?

Hắn nhíu mày, nghi ngờ hỏi.

Mạnh Y Bạch cười:

- Bệnh tới như núi lở, bệnh đi như kéo tơ mà! Anh không nhìn thấy nhưng em cảm nhận được mà, cơ thể em đang dần ổn hơn rồi, chỉ cần hai tháng nữa là có thể nhảy nhót ấy.

- Được, lúc ấy tôi đưa Yên Nhi qua thăm cô.

- Ừ, nhớ mang quà nhé.

Cô vui vẻ nói nhưng mí mắt cứ nặng trĩu.

Cuối cùng, Mạnh Y Bạch cười, nói khẽ:

- Đình Sâm, em ngủ trước đã. Em thu hồi lại lời khi nãy, anh có thể đi gặp Nhạc Yên Nhi một lúc, nhưng khi về đừng nói với em.

Sau đó, mọi lời nói thành mê sảng.

Dạ Đình Sâm cảm thấy nặng nề, hắn nhìn cô ngủ say, khuôn mặt rất an bình.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom