• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (35 Viewers)

Sáng sớm.

Ánh nắng ôn hòa của mùa đông chiếu rọi vào phòng bệnh, đây không phải lần đầu cô trải qua mùa đông ở London nhưng đây là lần đầu tiên cô ở bên Dạ Đình Sâm vào mùa đông.

Trước kia, khi họ vừa kết hôn, ông nội cô qua đời vào tháng mười, khi ấy Dạ Đình Sâm gặp tai nạn nằm viện, cô về thành phố A một mình.

Quãng thời gian đó thật khó khăn, nếu không phải có thai Vãn Vãn, cô sợ mình không chịu nổi.

Bây giờ là tháng mười một, mùa đông London có thể nói là dễ chịu, cũng nhiều nắng.

Đây là mùa đông đầu tiên hai người bên nhau.

Nhạc Yên Nhi đứng trước cửa sổ, nhìn ánh nắng ấm áp bên ngoài, cô thở dài:

- Thời tiết cứ thế này thì hẳn mùa đông không có tuyết rồi. Dạ Đình Sâm, em rất muốn ngắm tuyết cùng anh, anh đồng ý không?

Cô biết người đàn ông trên giường không thể đáp lại mình nhưng vẫn hỏi.

Mấy ngày nay, cô đã quen nói một mình.

Tình hình của Dạ Đình Sâm giờ đã ổn định nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại, mặc dù hắn vẫn nằm ở phòng cấp cứu nhưng đã không cần thở oxi.

Đây đã là một may mắn lớn rồi.

Cô không phải người có lòng tham vô đáy, kể cả hắn nằm trên giường cả đời, chỉ cần hắn còn sống là được, vậy là cô cũng sẽ sống sót.

Thế là được rồi.

Cô đã chuẩn bị cho phương án xấu nhất nên không còn gì phải sợ hãi.

- Dạ Đình Sâm, chúng ta ở lại bệnh viện quá lâu rồi, hẳn Vãn Vãn sẽ lo lắng lắm. Mấy hôm nay gọi điện về, em không nói nhưng con vẫn đoán được. Chờ anh ổn hơn, chúng ta chuyển về nhà nhé, mẹ cũng rất lo cho anh.

- Còn chuyện của Mike, em phải nhắc Anjoye, tính cậu ấy quá phô trương, không biết giấu giếm. Biết anh gặp chuyện, chắc chắn cậu ấy sẽ cuống lên cho xem.

- Adler cũng vất vả lâu rồi, đến lúc cho anh ta nghỉ phép, hình như đã mấy ngày anh ta không ngủ ngon, trông thương lắm. Người ta cũng có người nhà mà. Bây giờ em có thể chăm sóc anh một mình nên anh cứ yên tâm. Từ nay về sau, em kiếm tiền nuôi gia đình, anh phụ trách đẹp như hoa, được chứ?

Cô cười, tựa hồ như đang nghĩ tới cuộc sống an nhàn ngày sau.

Cho dù hắn không thể tỉnh lại nhưng chỉ cần ba người bọn họ còn ở bên nhau, vậy là tốt rồi phải không?

Đã trả qua nhiều chuyện như vậy rồi, cô cũng không dám yêu cầu quá nhiều ở Thượng Đế.

Chỉ cần ông ấy đừng đưa Dạ Đình Sâm đi quá sớm, để hắn ở bên cô, ở bên Vãn Vãn.

Những ngày này, trông Nhạc yên Nhi rất khác, cô trầm tĩnh hơn, lời nói cũng dịu dàng, động lòng người.

Cô từ từ quay lại, nhìn về phía Dạ Đình Sâm.

Lần quay lại này khiến cô cứng cả người.

Bệnh nhân nằm trên giường chẳng biết đã tỉnh dậy từ khi nào, lúc này hắn đang ngồi đó, đôi mắt phượng nhìn cô chăm chú.

Dạ Đình Sâm tỉnh rồi?

Nhạc Yên Nhi sững sờ nhìn hắn, cô không dám tin vào mắt mình nữa.

Dạ Đình Sâm thấy cô kinh ngạc thì cười:

- Cũng định trả lời câu hỏi của em cho rõ nhưng lại tham lam muốn nghe tiếng em nên không nói gì.

Hắn khẽ vẫy tay:

- Lại đây, để anh nhìn em.

Sáu chữ này khiến cô rơi lệ.

Cô nặng nề bước từng bước, mỗi bước đều như giẫm trên mũi đao.

Cô sợ đây là ảo giác mà thôi.

Đi tới rồi ảo giác sẽ biến mất.

Cuối cùng, cô cũng bước tới bên giường, thận trọng đặt bàn tay nhỏ vào tay hắn.

Lòng bàn tay hắn ấm!

- Ừm... Gầy.

Hắn nhéo nhéo bàn tay mềm như không xương của cô, nét mặt thương xót. Hắn kéo nhẹ cô vào lòng.

Cô như con thỏ bị giật mình, cô dùng hai tay chống xuống giường vì sợ đụng vào vết thương của hắn.

Dạ Đình Sâm mím môi, hắn ôm chặt lấy cô, nói:

- Không phải lo, để anh ôm em.

Bàn tay rắn chắc của hắn quấn lấy eo cô.

Cô vẫn như trước, thân thể nhỏ gầy, hắn không dám mạnh tay vì sợ cô đau, thế nhưng ôm không chặt lại sợ không bắt được cô.

Quả là tiến thoái lưỡng nan, hắn khẽ đặt cằm lên vai cô, hít hà mùi hương của cô.

Dạ Đình Sâm nhắm mắt, hắn tham lam hưởng thụ tất cả rồi nói:

- Những ngày này có nhớ anh không?

Rõ ràng mỗi ngày đều gặp mặt nhưng hắn lại hỏi như vậy.

Nhạc Yên Nhi nghẹn ngào không thành câu, cô chỉ có thể gật đầu.

Nhớ, rất nhớ.

Cô gật đầu rất mạnh vì sợ hắn không nhận ra.

Dạ Đình Sâm cảm nhận được động tác này, hắn ôm chặt cô hơn, bàn tay hắn luồn vào tóc cô, xoa đầu cô, dịu dàng nói:

- Anh cũng vậy. Trong tích tắc đâm xuống, anh chẳng nghĩ gì nhưng rồi em bỗng xuất hiện trong tâm trí anh. Chính giây phút đó, anh giảm tốc nên mới không chết ngay tại chỗ. Đúng là em đã cứu anh.

Nhạc Yên Nhi khóc to hơn.

Trong những ngày này, cô chưa bao giờ ngừng khóc, đôi mắt luôn sưng đỏ.

Cô chẳng biết nói gì nữa, chỉ biết ôm lấy hắn mà thôi.

Cô run rẩy vì vui sướng và sợ hãi.

- Làm em sợ hả?

Dạ Đình Sâm tự trách. Hắn không có ý thức nhưng có thể đoán là cô không dễ chịu gì.

- Khi nãy em hỏi anh có cùng ngắm tuyết mùa đông này được không, câu trả lời của anh là được. London rất ít khi có tuyết, nếu em muốn ngắm tuyết thì anh sẽ dẫn em đi ngắm trận tuyết đầu mùa ở nơi khác. Em thích thành phố nào thì chúng ta ở lại đó, nếu em chán thì chúng ta về. Em bảo cho Adler nghỉ phép, vậy thì cho Adler nghỉ phép. Em nói phải nhắc Anjoye, vậy chúng ta nhắc Anjoye. Từ nay về sau, em nói gì thì anh sẽ làm theo cái đó.

Nghe thấy những lời này, Nhạc Yên Nhi đã không thể kìm nén được sự sợ hãi trong những ngày qua nữa, từ nghẹn ngào đã chuyển thành gào khóc, trong phòng bệnh chỉ còn tiếng khóc của cô.

Hắn đau lòng, chỉ có thể vỗ lưng cô an ủi.

Chẳng biết Nhạc Yên Nhi đã khóc bao lâu, cuối cùng cô dựa vào lòng hắn, ngủ thiếp đi.

Cô đã quá mệt mỏi rồi.

Khi cô tỉnh dậy đã là chạng vạng, ánh nắng chiều chiếu vào phòng, nhảy múa bên giường bệnh.

Nhạc Yên Nhi nhìn xung quanh, đây là phòng bệnh của Dạ Đình Sâm nhưng bên cạnh cô không có ai cả.
Phần trước
Phần sau
 
  • Chương 719

- Tả Tư Tư!

Nhân viên cũng nổi giận.

- Dám quát tôi, không muốn sống nữa à?

Tả Tư Tư trợn mắt nhìn rồi đẩy một nhân viên ra. Nếu không có Nhạc Yên Nhi đỡ phía sau, có lẽ cô nhân viên đã ngã nhào xuống đất rồi.

Cô nhân viên này là biên tập hình ảnh cho tạp chí, được phái tới làm trợ lý lâm thời cho Tả Tư Tư và giám sát tình hình phòng chụp ảnh.

Bây giờ xảy ra chuyện thế này, cô chẳng biết mình sẽ ra sao nữa, sau khi về công ty hẳn sẽ bị mắng xối xả, thậm chí có thể sẽ mất việc.

Nghĩ tới đây, cô liền rơi nước mắt.

Nhạc Yên Nhi vội vàng an ủi:

- Cô đừng khóc, tôi.. tôi bưng trà...

Cô nhượng bộ.

Tả Tư Tư cười đắc ý.

Nhưng lúc này, sắc mặt Dạ Đình Sâm đã tối sầm xuống.

Ai dám động vào vợ hắn thì đều chán sống cả rồi! Kẻ cuồng cưng chiều vợ mà tức lên, hậu quả rất nghiêm trọng!

Tả Tư Tư chưa đắc ý bao lâu thì một giọng nam lạnh lùng vang lên.

- Trần Lạc, người mẫu quốc tế nổi tiếng nhất hiện nay là ai?

Tả Tư Tư nghe thế thì cười rộ lên:

- Anh đẹp trai này có phải ngốc rồi không, không biết người mẫu nổi tiếng nhất là ai à? Chẳng lẽ anh ôm máy ảnh để làm cảnh?

Nhưng hắn chẳng thèm để ý tới cô ta mà nói tiếp:

- Được, để cô ấy tới đây đi. Mất bao lâu?

- Được, một tiếng nữa cậu đưa người tới cho tôi.

Nói xong, hắn cúp máy rồi nắm tay Nhạc Yên Nhi:

- Trần Lạc nói một tiếng nữa Nina sẽ tới.

- Gì cơ?

Nhạc Yên Nhi sửng sốt.

Có lẽ Dạ Đình Sâm không biết Nina là ai, hắn nói rất bình thản nhưng cô thì lại biết, đây là siêu mẫu quốc tế, hoàng hậu quảng cáo đồ cao cấp!

Bảo Nina tới chụp ảnh cho một tạp chí thời trang nho nhỏ ư?

Nhạc Yên Nhi choáng váng vì hạnh phúc tới quá đột nhiên.

- Anh... anh chắc chứ?

Cô nuốt nước miếng, hỏi.

- Lời chồng nói mà không tin thì phải phạt.

Dạ Đình Sâm búng lên trán cô, hoàn toàn không ngại khoe ân ái ở đây.

Biên tập thì run run chọc tay Nhạc Yên Nhi, đôi mắt sửng sốt:

- Cô Sở, người anh ấy nói là ai?

- Là Nina. Yên tâm, chồng tôi xưa giờ không nói dối, anh ấy nói Nina tới thì Nina sẽ tới.

- Thật sao? Vậy thì tốt quá!

Vì đã từng hợp tác nên biên tập tin tưởng Nhạc Yên Nhi vô điều kiện, dù cô cảm thấy rất lo lắng nhưng đã đắc tội Tả Tư Tư rồi, kiểu gì cũng phải chết, cô không sợ.

Tả Tư Tư thì không tin.

Nếu cú điện thoại đó là do Nhạc Yên Nhi gọi thì cô ta có thể còn tin được, nhưng người đàn ông này hình như mới nhập môn, khi nãy thấy hắn còn đang nghiên cứu máy ảnh, đoán chừng là đồ đệ của Nhạc Yên Nhi, làm sao có thể gọi người mẫu quốc tế như Nina tới chỉ bằng một cú điện thoại. Rõ ràng đây là trò đùa.

Dù đẹp cũng mang ra ăn cơm được chắc?

Cô ta cười lạnh, nói:

- Biên tập Ngô, cô bị sao thế? Thế mà cô cũng tin ư? Tôi biết thời gian chụp ngắn, tôi đồng ý phối hợp. Cô đổi nhiếp ảnh gia thì tôi bắt đầu chụp, hơn nữa sẽ không có nhiều yêu cầu như vậy.

Nói xong, đến bản thân cô ta cũng giật mình. Cô ta có thể nhượng bộ tới chừng đó, thật là lời cho bọn họ.

Nghe thấy Tả Tư Tư nói vậy, Dạ Đình Sâm liếc sang.

Rõ ràng chỉ là một ánh mắt nhưng nó khiến Tả Tư Tư cảm thấy chột dạ.

Người đàn ông kia thật khó dò.

Không thể dò thấu ánh mắt hắn, hơn nữa ánh mắt đó rét lạnh thấu xương, giống như cất giấu tên độc sắc bén vậy.

Biên tập Ngô cảm thấy rất khó xử.

Dù sao bản thân cô cũng nghi ngờ về chuyện Nina có tới hay không, nhỡ người đàn ông này chỉ nói xuông thì sao?

Hơn nữa, người đàn ông này là ai, thật sự có bản lĩnh mời được Nina sao?

Khó khăn lắm Tả Tư Tư mới nhượng bộ, có nên phối hợp không?

Nhưng đó là Nina! Nếu như có thể mời cô ấy tới chụp ảnh bìa thì kỳ tạp chí này sẽ bùng nổ!

Cuối cùng, cô cắn môi, quyết định:

- Xin lỗi, cô Sở là nhiếp ảnh gia chúng tôi mời tới, nếu đột ngột thay người thì phải có ý kiến của cấp trên, việc này tôi không thể tự quyết định được.

- Vậy nên cô muốn đắc tội tôi chỉ vì một nhiếp ảnh nho nhỏ? Cô đừng quên hợp đồng giữa tôi và tạp chí của các người còn chưa ký đâu!

Tả Tư Tư không ngờ biên tập chẳng hề nể mặt, cô ta tức tới giậm chân, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo đến buồn cười.

- Cô Tả, xin lỗi cô, một là cô phối hợp chụp ảnh, hai là chờ cô Nina tới thôi.

- Hừ! Các người nhìn lại bản thân mình đi, còn hi vọng xa vời mời được Nina ư? Theo tôi biết thì cô ấy đang ở Milan tham gia trình diễn thời trang rồi, làm sao có thể tới chụp ảnh cho tạp chí nhỏ nhà các cô. Tôi thấy cô điên rồi, không cần bát cơm nữa nên cùng làm bừa với họ phải không? Bây giờ tôi sẽ gọi cho tổng biên của các cô, sa thải cô đồng thời đổi nhiếp ảnh cho tôi.

Tả Tư Tư ngang ngược, nói chuyện rất khó nghe.

Biên tập Ngô thì yên lặng, mặc kệ bị khinh bỉ.

Nhạc Yên Nhi nắm tay biên tập, động viên:

- Yên tâm, tôi không lừa cô đâu.

- Hừ!

Tả Tư Tư châm chọc liếc mắt sang rồi goi cho tổng biên tập.

Điện thoại vừa thông, cô ta đã lập tức thay đổi bộ dáng điêu ngoa khi nãy mà quay sang khóc thút thít, vẻ mặt phối hợp cực kỳ, hệt như đã phải chịu nỗi oan thấu trời.

Thêm mắm thêm muối xong xuôi, cô ta không hề nhắc tới chuyện mình tới trễ nửa tiếng mà chỉ nói về chuyện biên tập Ngô và Nhạc Yên Nhi hùa vào bắt nạt mình ra sao, kể rằng mình ấm ức thế nào, và việc cô ta muốn đổi nhiếp ảnh cùng trợ lý.

Tổng biên nghe vậy thì im lặng.

Tả Tư Tư không vội mà kiên nhẫn chờ, cô ta đắc ý nhìn sang Nhạc Yên Nhi như đã thấy ánh sáng thắng lợi.

Nhưng câu tiếp theo của tổng biên làm cô ta ngẩn ra.

- Xin lỗi, cô Sở là khách quý tôi mời đi theo, tiền công của cô ấy còn đắt hơn cô Tả, vậy nên tôi thà có xích mích với cô Tả cũng không đổi nhiếp ảnh.

- Ông... ông có nhầm không? Tiền công của nhiếp ảnh mà đắt hơn tôi? Ông... ông đừng cúp máy.

Nhưng đã muộn rồi.

Tả Tư Tư quay lại nhìn Nhạc Yên Nhi, khuôn mặt cô ta lúc xanh lúc đỏ, rất đặc sắc.

Lúc này, điện thoại của Nhạc Yên Nhi reo vang, là của tổng biên tập, họ hợp tác nhiều lần nên cũng tính là bạn cũ.

Vừa nhấc máy, tổng biên đã xin lỗi liên tục vì khiến cô không thoải mái.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom