• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (38 Viewers)

Nhạc Yên Nhi đập người vào tường, suýt nữa thì ngất đi. Nếu không phải cô dùng sức cắn môi, cố nén nỗi đau đớn thấu xương thấu thịt, chỉ sợ bây giờ đã mê man bất tỉnh rồi.

Chật vật bò dậy, cô lảo đảo bước tới trước cửa phòng, rồi đập cửa thật mạnh nhưng bên trong không có động tĩnh gì.

- Em đi tìm bác sĩ, anh nhất định phải chờ em đấy!

Cô không ngừng đập cửa, sợ đến mức cả người đều run rẩy.

Cố gắng kéo lê thân thể chồng chất vết thương nghiêng ngả chạy đến thang máy. Chỉ một đoạn đường rất ngắn vậy mà cô đã ngã đến mấy lần, đầu gối đập xuống sàn nhà lạnh băng, đau thấu tim gan.

Nhưng cô không thể từ bỏ, Dạ Đình Sâm còn chờ cô đến cứu.

Dạ Đình Sâm nhốt mình ở trong phòng, khóa trái cả cửa chính lẫn cửa sổ, còn ném tất cả đồ vật sắc bén ra ngoài.

Hắn muốn xem thử mình có thể vượt qua hay không, cho dù không nhịn nổi thì cũng không thể nhảy lầu tự tử được.

Nếu không ngày mai tin tức người thừa kế LN tự sát sẽ truyền khắp toàn cầu, như vậy sau này Nhạc Yên Nhi phải làm sao đây?

Đến phút cuối cùng, trong đầu hắn vẫn chỉ nghĩ đến cô gái nhỏ bé ấy.

Cô gái mà hắn yêu cả đời.

- Xin lỗi em... Chỉ vừa gặp lại đã phải chia xa rồi, đều do anh không tốt.

Khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười dịu dàng, đồng thời mang theo không cam lòng và tự trách.

Kiên cường chịu đựng dược tính ăn mòn lý trí, hắn nghiến răng thật chặt, mạnh đến nỗi hàm răng cũng không chịu nổi, bắt đầu rỉ máu.

Hắn đau đớn lăn lộn trên sàn nhà, dùng nắm đấm nện liên tục vào đầu để bản thân tỉnh táo một chút.

Nhưng mọi thứ trước mắt bỗng chốc trở nên rực rỡ chói lòa, đây là tác dụng do thuốc gây ra khiến cho tâm trạng người dùng trở nên vui vẻ, sau đó nạn nhân sẽ dần trở nên đờ đẫn vô tri, cho dù có chết cũng cam tâm tình nguyện.

Lúc này hắn lại thấy được cây bút rơi trên sàn.

Một cây bút ký màu đen.

Hắn vô thức bước tới, rồi cầm nó lên.

Loại thuốc này thật sự giày vò người ta khủng khiếp, trong đầu hắn cứ vang lên tiếng động ầm ĩ như có vô số người đang khua chiêng gõ trống, đến mức từng tế bào trong cơ thể cũng điên cuồng co giật.

Tuy Dạ Đình Sâm rất kiên cường, nhưng lúc này cũng đã đến cực hạn.

Giờ hắn cảm thấy cực kỳ thống khổ, sống không bằng chết!

Nếu như đâm cây bút này xuống, có lẽ sẽ được giải thoát...

Hắn đã mất đi khả năng suy nghĩ, quên hết tất cả mọi người, giờ phút này trong đầu hắn chỉ còn sót lại một từ...

Chết!

Mà lúc này Nhạc Yên Nhi đang lảo đảo chạy đi tìm bác sĩ thì không ngờ lại gặp được Adler. Rõ ràng anh ta vừa mới bị đánh, trên mặt còn vết máu rất rõ nhưng vẫn đủ tỉnh táo để tìm người tới hỗ trợ.

Cứ như thấy được cứu tinh, Nhạc Yên Nhi vội vàng xông tới:

- Mau đi cứu Dạ Đình Sâm, mau lên! Anh ấy ở trên lầu!

Adler gật đầu, đỡ cô lên lại trên lầu.

Cửa vừa bị đá văng ra, mọi người lập tức thấy Dạ Đình Sâm đã hôn mê, trên ngực cắm một cây bút ký tên.

Vừa thấy cảnh tượng này, thế giới trước mắt Nhạc Yên Nhi bỗng như đảo lộn, cô khuỵu xuống sàn nhà lạnh băng.

Lúc này Adler không thể chăm sóc cô mà chỉ vội đưa bác sĩ vào khám cho Dạ Đình Sâm. Biết người vẫn còn thở họ liền đưa hắn đi luôn.

Xong xuôi Adler mới tới trước mặt cô, rồi hỏi:

- Cô có sao không thiếu phu nhân?

Chỉ là Nhạc Yên Nhi đã không nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa, người cô lạnh như băng, trong tai cứ lùng bà lùng bùng, cảnh tượng xoay chuyển liên tục khiến cô không thấy rõ bất kỳ thứ gì.

Cuối cùng trước mắt tối sầm lại, cô không gắng gượng nữa mà cứ để mặc mình hôn mê.

Tựa như cô đã rơi vào bóng tối vô tận.

Cứ rơi xuống mãi, cảm giác không trọng lực rất khó chịu. Cô cảm giác trong hư không như có một sợi dây vô hình cột chặt tim mình, cô càng rơi xuống, sợi dây đó càng kéo chặt, siết con tim chảy máu đầm đìa.

Cô không hề thấy ánh sáng, cũng không biết khi nào sẽ dừng lại.

Bỗng...

Bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc.

- Nhạc Yên Nhi...

Là Dạ Đình Sâm!

Cô hoảng hốt quơ tay, giãy giụa muốn tỉnh lại. Nhưng mí mắt lại như bị gắn chì, làm cách nào cũng không mở ra được.

- Dạ Đình Sâm, anh đang ở đâu? Anh sao rồi?

Cô nhớ lúc Dạ Đình Sâm bị mang đi, bác sĩ nói rõ là hắn vẫn còn thở.

Nhưng... cô cũng thấy máu, cả một vũng máu trên mặt đất. Đó là máu từ ngực hắn chảy tràn ra, thấm đỏ quần áo, đỏ cả sàn nhà.

Giờ hắn sao rồi?

- Yên Nhi, sau khi anh rời đi, em nhớ chăm sóc cho Vãn Vãn thật tốt, cũng phải sống thật tốt nhé?

- Anh có ý gì? Anh không muốn sống cùng em và Vãn Vãn nữa sao? Dạ Đình Sâm, anh ở đâu? Anh ra đây đi được không..

Nước mắt lăn dài trên má, nhưng dù cô có gào khóc thê thảm thế nào thì Dạ Đình Sâm vẫn không xuất hiện. Giọng hắn luôn vang vọng bên tai, nhưng cô làm thế nào cũng không tìm được bóng dáng của hắn.

Xung quanh chỉ toàn là bóng tối...

Cô không phân biệt được đông tây nam bắc, cũng không tìm được người đàn ông mình yêu.

Bỗng cô thấy cực kỳ sợ hãi.

- Đừng khóc, sau này có muốn khóc thì cũng phải chờ đến khi tìm được ai đó giúp em lau nước mắt rồi hãy khóc. Anh không muốn thấy em khóc thêm nữa, nước mắt của em chính là tội lỗi của anh. Anh muốn thấy em cười, thấy em vô tư làm nũng, thấy em nghịch ngợm quậy phá. Sau này chồng em không thể yêu chiều em nữa thế nên em phải ngoan ngoãn hơn một chút. Anh cho phép em đi bước nữa nhưng không cho phép em quên anh, đã nhớ chưa?

- Anh nói linh tinh gì thế! Em không đi bước nữa, chồng em chỉ có một, đó chính là Dạ Đình Sâm anh thôi!

Cô hét đến khàn cả giọng.

- Nhưng anh không thể ở bên em nữa... Yên Nhi, anh thật sự không muốn phải xa em...

Tiếng của hắn càng ngày càng mơ hồ, cảm giác càng ngày càng xa, cuối cùng cô không nghe thấy gì nữa.

- Không...

Dù cô có cầu xin thế nào cũng không ngăn cản được.

Đúng lúc này, cô cảm giác được có một bàn tay ấm áp đặt lên trán mình.

Là Dạ Đình Sâm sao?

Cô vội vàng nắm lấy bàn tay ấy, sau đó yếu ớt van nài:

- Đừng bỏ em lại...

- Bà Dạ, cô tỉnh rồi!

Nhạc Yên Nhi vẫn còn mơ màng, khóe mắt đã ướt đẫm tự lúc nào, trên hàng mi ướt nhòe còn vương nước mắt.

Trước mắt là một bác sĩ trung niên đang giơ tay kiểm tra thân nhiệt giúp cô. Thấy cảm xúc của cô không ổn định, lại còn sốt nhẹ nên mới tới kiểm tra thử.

Nhạc Yên Nhi bật dậy nhìn xung quanh, nhận ra mình đang ở trong phòng bệnh, cô vội vàng buông tay bác sĩ ra rồi hỏi:

- Dạ Đình Sâm đâu? Chồng tôi đâu rồi?

- Giờ chồng cô vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm nên đang nằm trong phòng ICU để theo dõi, người nhà không thể vào thăm đâu.

Ngừng một lát bác sĩ lại nói tiếp:

- Cô đang bị sốt cao, vết thương cũng có dấu hiệu nhiễm trùng nên cần điều trị ngay...

Bác sĩ còn chưa nói xong, Nhạc Yên Nhi đã vội vã cắt ngang.

- Giờ anh ấy đang ở đâu?

- Cô muốn làm gì? Với tình trạng hiện tại cô không xuống giường được đâu... bà Dạ, cô đi đâu thế?

Nhạc Yên Nhi không kịp nghe hết câu đã vội vàng lao ra ngoài.

Bệnh viện nhiều người như thế, chắc chắn sẽ có người biết Dạ Đình Sâm đang ở đâu.

Chỉ cần hắn còn sống là tốt rồi.

Giấc mơ vừa rồi đáng sợ quá. Là hắn báo mộng cho cô, để cô biết hắn phải đi rồi sao?

Hắn muốn bỏ mẹ con cô lại, rồi đi trước như thế sao?

Cô không đồng ý!

Nếu cô còn sống, vậy thì Dạ Đình Sâm không được phép chết!

Cuối cùng cô cũng tìm được phòng chăm sóc đặc biệt, ngoài cửa có vệ sĩ đang trông giữ, Adler cũng đang ngồi chờ ngoài hành lang.

Cô lao tới, gấp gáp đặt câu hỏi:

- Dạ Đình Sâm sao rồi?
Phần trước
Phần sau
 
  • Chương 717

Một phần mì thịt bò rất nhanh được mang lên.

Cô nhìn bát mì, bỗng nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Đưa tay lên lau mới biết trên mặt đã ướt sũng, thì ra... là khóc.

Dư San San cầm đũa lên, bắt đầu ăn mì, cô không đói nên ăn rất chậm rãi, đến khi mì đã trương lên cô vẫn tiếp tục ăn.

Bạch Kính Thần...

Em có rất nhiều điều muốn nói với anh, anh cho rằng chỉ mình anh mới biết đau khổ sao? Thật ra tim em đau lắm anh có biết không?

Năm năm qua họ không hề liên hệ với nhau, cô cứ ngỡ mình đã quên rồi, đồng nghiệp đều không biết Bạch Kính Thần là ai, thế nên sẽ không ai nhắc tới anh được.

Cô cứ ngỡ mình đã buông tha rồi.

Nhưng khi Nhạc Yên Nhi nhắc tới cái tên đó trái tim cô lại đau như muốn vỡ ra.

Giống hệt lúc chia tay.

Có thế cô mới biết thì ra đến giờ bản thân vẫn không quên được người ấy, chỉ là giấu ở nơi sâu nhất trong tim, cứ như làm vậy là sẽ không nhớ nữa, ai ngờ chỉ cần nghe được ba từ kia là nỗi nhớ lại ùa về như nước lũ.

Cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không thể nào thốt lên lời, tất cả những tâm sự ấy cứ gào thét trong lòng, cuối cùng hóa thành nước mắt, toàn bộ bị nuốt vào trong.

- Mì lạnh rồi cô Dư, không ăn được nữa đâu. Để tôi làm một bát khác cho cô, miễn phí.

- Không cần đâu.

Cô cúi gằm mặt, không muốn để ai thấy dáng vẻ chật vật của mình.

Cuối cùng cũng ăn xong một bát mì, cô đứng dậy trả tiền rồi về.

Bên ngoài rất lạnh, thành phố A dù gần biển nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp.

Vừa ra khỏi cửa gió lạnh đã ùa tới, thổi tung tóc cô lên.

Đột nhiên một thứ gì đó màu trắng bay tới trước mặt cô, cô đưa tay đón lấy mới biết thì ra là bông tuyết.

Tuyết rơi...

Năm đó cũng vào lúc tuyết rơi Bạch Kính Thần đã hỏi cô có đồng ý gả cho anh hay không.

Cô hít sâu một hơi rồi hét lên với không trung:

- Bạch Kính Thần, em yêu anh. Em sẽ quên được anh!

Xin lỗi..

Em yêu anh nhưng lại khiến anh tổn thương.

Xin lỗi.

Em yêu anh nhưng lại muốn quên đi anh

Nước mắt rơi như mưa, Dư San San ngồi sụp xuống, vùi mặt vào gối rồi khóc nấc lên.

...

Lúc này Nhạc Yên Nhi đang trên xe về nhà với Dạ Đình Sâm, không ngờ thấy tuyết rơi ngoài cửa, cô vội vàng hạ kính. Gió tạt vào trong khiến cô lạnh tới mức rụt cô lại nhưng vẫn giơ tay ra ngoài muốn hứng bông tuyết đang bay xuống.

Dạ Đình Sâm đã dừng xe, hắn với một chiếc khăn choàng ở phía sau để quàng cho cô.

- Anh mua đấy à?

- Mẹ mua.

Hắn thành thật trả lời.

- Anh thấy không? Tuyết rơi rồi, trận tuyết đầu mùa của thành phố A đấy. Đây là mùa đông đầu tiên chúng ta cùng trải qua ở thành phố này.

- Ừ, về sau chúng ta sẽ cùng qua nhiều mùa đông nữa.

- Giờ tuyết rơi nhiều thế này chắc mai sẽ ngập tuyết cho xem. Em vẫn nhớ rõ lần trước cùng anh đắp người tuyết đấy.

- Em thích thì chúng ta sẽ cùng đắp người tuyết một lần nữa.

- Lần trước có Bạch Kính Thần với San San, nhưng giờ... Cảnh còn người mất.

Nhạc Yên Nhi cũng thấy hơi buồn, cô hỏi:

- Giờ Bạch Kính Thần sao rồi anh?

- Nó đi du lịch vòng quanh thế giới rồi.

- Thế... anh ta có bạn gái mới chưa? Dù San San không nói nhưng em vẫn cảm thấy cô ấy vẫn chưa quên được.

Dạ Đình Sâm khẽ vuốt tóc cô:

- Chuyện tình cảm như người uống nước vậy, ấm lạnh tự mình biết, cứ để họ giải quyết với nhau đi.

Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ gật đầu, đúng là cũng chỉ có thể làm thế.

Hai người lại lên xe, Dạ Đình Sâm lập tức nhấn ga, nhanh chóng về nhà.

Dọc đường tuyết càng lúc càng rơi nhiều, thậm chí còn nghe rõ cả tiếng tuyết rơi.

Chờ khi họ đến nơi tuyết đã phủ trắng cả trần xe.

Đã khuya nhưng trong biệt thự vẫn sáng đèn, chiếu đến mức trận tuyết đầu mùa này cũng rạng rỡ hẳn lên.

Nhạc Yên Nhi quay sang hỏi Dạ Đình Sâm:

- Hôm nay em không ở nhà thì anh làm gì thế?

Nghe thế sắc mặt Dạ Đình Sâm trở nên rất quái, giọng hắn cũng rầu rĩ hẳn:

- Anh mới phát hiện ra... mình đang thất nghiệp.

- Khụ khụ...

Nghe thấy hai từ “thất nghiệp” Nhạc Yên Nhi không kìm được kinh ngạc, cô nhìn hắn, hỏi lại lần nữa:

- Anh bảo gì cơ?

- Anh thất nghiệp, thế nên hôm nay chán lắm. Không cần làm gì, người ở công ty cũng chẳng ai tìm anh, mai cũng không phải đi làm. Đã thế em còn ra ngoài tụ tập với bạn, để anh ở nhà một mình nếm trải cô đơn.

Dạ Đình Sâm bước tới, khí thế thâm trầm.

Cô theo bản căng co đầu rụt cổ:

- Anh nói quá rồi, biết bao người muốn nhàn nhã mà không được ấy chứ.

Dù thế nào cô cũng sẽ không thừa nhận vì bỏ rơi Dạ Đình Sâm mà thấy áy náy được.

- Lúc có em thì rất sung sướng, nhưng em không ở đây anh thấy chán lắm.

Bị đôi mắt đen của Dạ Đình Sâm nhìn chằm chằm, Nhạc Yên Nhi lại càng thấy bản thân quá đáng, hắn đã vì cô mà từ bỏ sự nghiệp nhưng cô lại nỡ để hắn ở nhà mà đi chơi một mình nữa chứ.

- Thế hôm nay anh đã làm những gì?

- Anh đọc sách về nhiếp ảnh.

- Sau đó thì sao?

- Hết rồi.

- ...

Thế tức là tối nay cô ra ngoài ba tiếng thì hắn cũng ngồi đọc sách ba tiếng à? Chẳng lẽ hắn không có chuyện gì khác để làm hay sao?

- Anh cứ nhớ em suốt, thế nên... định bồi thường cho anh thế nào đây?

Dạ Đình Sâm bước tới, bàn tay to lớn nắm chặt eo cô, đôi môi mỏng dán sát tai cô, giọng nói trầm thấp quyến rũ sát bên tai khiến cô run lên.

Đầu lưỡi hắn đã cuốn lấy vành tai cô, kéo nó vào miệng rồi nhẹ nhàng gặm cắn.

Cảm giác này...

Giống như dòng điện nhẹ nhàng lướt qua, đầu óc cô đã mơ hồ, không có thời gian để suy nghĩ gì nữa.

Chờ tới khi cô hoàn hồn thì đã bị hắn kéo vào trong nhà tự bao giờ, lại còn nhanh chóng lên lầu nữa chứ.

Bỏ khăn quàng, cởi quần áo, kéo chăn ra...

Cái gì cũng bỏ hết.

Đây là cái giá phải trả cho việc để Dạ Đình Sâm ở nhà một mình!

Sáng hôm sau bên ngoài đã ngập đầy tuyết trắng.

Lúc Nhạc Yên Nhi tỉnh Dạ Đình Sâm cũng đã chuẩn bị sẵn quần áo cho cô, thậm chí cô không cần làm gì mà hắn còn giúp cô mặc đồ luôn. Cô được ôm đến phòng tắm, bàn chải cũng là dùng loại chạy pin thế nên tay cô cũng không cần nhấc.

- Em cảm giác mình béo lên rồi.

Cô nói vẻ bất đắc dĩ.

- Ừ, anh cũng thấy thế.

Nhạc Yên Nhi nghe xong thật sự tức muốn ói máu.

Nếu là chồng nhà người ta nghe vợ bảo thế chắc chắn sẽ đáp là “không, em đâu có béo”.

Nhưng đến chỗ Dạ Đình Sâm thì cô có muốn nghe một lời nói dối cũng khó khăn.

Tay hắn giữ lấy eo cô, nói:

- Nhưng mà cảm giác tốt lắm, anh rất thích em thế này, béo hơn tí nữa càng hay.

- Sẽ thành heo mất.

- Thế là anh nuôi em giỏi.

Lúc họ xuống nhà người làm đã tự giác giao lại phòng bếp cho Dạ Đình Sâm trổ tài.

Cả nhà cùng nhau ăn sáng, trên bàn cơm cũng rất náo nhiệt, sau khi ăn xong họ lại cùng ra sân chơi, hai đứa trẻ đều vui đến chết đi được.

Evan đứng giữa sân, gần như trở thành bia hứng tuyết, nó còn chẳng dám ném lại mà chỉ ngơ ngác đứng im để Vãn Vãn chọi tuyết lên người mình.

Nhạc Vãn Vãn cười đến mức đau cả bụng.

- Cậu ngốc đấy à Evan!

Vừa hay mắt Evan sáng lên, giống như vừa mới được mở mang đầu óc, nhanh tay ném tuyết trúng giữa trán Vãn Vãn.

Lần này ngược lại là Nhạc Vãn Vãn ngây người.

Hai đứa trẻ nháy mắt rộn ràng cả lên.

Phu nhân Minh Tú nhìn hai đứa trẻ chơi đùa, ánh mắt bà trở nên dịu dàng hiếm thấy.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom