• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (48 Viewers)

Hai người chìm trong đê mê mấy tiếng đồng hồ.
Có lẽ vì hồi đêm Dạ Đình Sâm đã dặn dò trước nên không có ai đến quấy rầy họ. Cả hai quấn
quýt triền miên tới tận giữa trưa.
Sau cuộc vui, Nhạc Yên Nhi mỏi mệt dựa vào lòng Dạ Đình Sâm, đôi mắt mê li. Dạ Đình Sâm
thỏa mãn hôn lên mái tóc dài mềm mại.
Lần này Dạ Đình Sâm vô cùng khắc chế và rất đỗi dịu dàng, dạy cho cô biết thế nào là yêu
thương giao hòa cùng thể xác.
Trong ánh mắt ngập tràn yêu chiều, Dạ Đình Sâm nhìn người trong lòng rồi hạ giọng hỏi:
- Đi tắm nhé, được không?
Chữ “không” hơi cất cao, gợi cảm đến tột cùng.
Nhạc Yên Nhi nghe thấy giọng nói quyến rũ ấy thì mặt đỏ lựng lên. Cô tránh né ánh mắt hắn,
bảo rằng:
- Anh đi trước đi, tôi còn muốn nghỉ ngơi thêm một chút.
Vốn dĩ Dạ Đình Sâm muốn tắm cùng Nhạc Yên Nhi đấy, thế nhưng hắn cũng biết rõ là không
thể ép cô được, bà xã nhỏ của hắn dễ ngượng quá mà.
Thế là hắn gật đầu, hôn lên trán cô một cái rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tuy Nhạc Yên Nhi đã quay mặt đi nhưng vẫn không nhịn được mà liếc mắt sang nhìn lén, mãi
đến khi Dạ Đình Sâm biến mất trong phòng tắm thì cô mới thu ánh mắt về.
Dáng vóc của ông xã cô đẹp quá đi mất thôi.
Dạ Đình Sâm tắm rửa xong thì đi xuống tầng trước. Bấy giờ Nhạc Yên Nhi mới bò dậy tắm táp,
thay quần áo rồi ra khỏi phòng.
Xuống đến nơi thì gặp quản gia Thẩm, Nhạc Yên Nhi chủ động cất tiếng chào ông:
- Chào buổi sáng, quản gia Thẩm.
Quản gia Thẩm tươi cười hiền hòa:
- Chào buổi sáng thiếu phu nhân.
Ông chỉ cần nhìn thiếu gia vui vẻ phấn chấn và thiếu phu nhân dịu dàng thân thiết thế này, thì
đã biết ngay là hai người không chỉ làm lành như ban đầu mà còn thân mật hơn trước kia nhiều
rồi.
Lòng ông nhẹ nhõm hẳn ra.
Nếu hai người có thể sớm sinh một thiếu gia nhỏ thì tốt quá rồi.
Nhạc Yên Nhi bị quản gia Thẩm nhìn bằng ánh mắt sáng quắc thì ngượng chín cả mặt. Cô nói
đùa:
- Quản gia Thẩm nhìn tôi cứ như đang nhìn con dâu ấy.
Quản gia Thẩm vội bảo:
- Không dám, không dám mà.
Sau đó dường như nhớ ra điều gì, ông lại nói với Nhạc Yên Nhi:
- Nhân nói về việc con dâu, phu nhân hi vọng cô và thiếu gia có thể về nước E một chuyến, phu
nhân rất muốn gặp thiếu phu nhân đấy.
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, phu nhân… chính là mẹ của Dạ Đình Sâm sao?
Một người mẹ có thể bồi dưỡng ra một người thừa kế như Dạ Đình Sâm thì chắc chắn không
thể là một người bình thường được.
Nhạc Yên Nhi nghe tin này quá đột ngột, thành ra trong lòng bỗng dâng lên cảm giác lo sợ bất
an.
- Quản gia Thẩm à, Dạ phu nhân có tốt tính không vậy?
Quản gia Thẩm không ngờ Nhạc Yên Nhi lại hỏi như thế. Ông không có chuẩn bị gì, sắc mặt hơi
hơi do dự.
Nhạc Yên Nhi giật thót một cái, trong đầu đã tưởng tượng ra cả một bộ phim dài tập “Sống
chung với mẹ chồng”.
- Còn gọi là “Dạ phu nhân” gì nữa. Cô nên gọi là “mẹ” mới phải.
Người lên tiếng là Dạ Đình Sâm. Hắn đi từ phòng ăn ra, bước tới bên cạnh Nhạc Yên Nhi.
Nhạc Yên Nhi khẽ cắn môi dưới.
Đã hơn mười năm nay cô không gọi tiếng “mẹ” rồi.
Cô không muốn làm Dạ Đình Sâm mất hứng, nên đành phải đánh lái đề tài sang hướng khác:
- Lúc nào thì mình đi nước E vậy? Tôi còn phải nói với Danny một tiếng để còn sắp xếp công
việc nữa.
Dạ Đình Sâm biết rõ mẹ của Nhạc Yên Nhi là một khúc mắc lớn trong lòng cô, thế nên cũng
không bức ép cô.
Ngược lại, khi nhìn thấy vẻ buồn rầu của cô, hắn còn dịu dàng nói:
- Không vội, tôi cũng vẫn còn chuyện phải xử lý ở thành phố A, lúc nào về thì tôi sẽ nói cho cô
trước.
Nhạc Yên Nhi gật đầu.
Dạ Đình Sâm nắm tay Nhạc Yên Nhi, dẫn cô vào phòng ăn.
Bàn ăn hôm nay có vẻ đơn điệu, không có bánh mì nướng và mứt quả như mọi khi mà chỉ có
hai bát mì đơn giản.
Nhạc Yên Nhi hơi nghi hoặc:
- Hôm nay mợ Trần xin nghỉ à?
Mợ Trần là một người cực kì yêu nhà bếp, nếu bà ấy làm bữa sáng thì phải bày ra tám bát mười
đĩa mới vừa lòng.
Nghe thấy vậy, Dạ Đình Sâm kho khan khẽ một tiếng.
Mợ Trương ở bên cạnh cười nói:
- Thiếu phu nhân ơi, món này là thiếu gia tự tay nấu đấy.
Nhạc Yên Nhi trợn tròn mắt, không dám tin những gì vừa nghe thấy.
Dạ Đình Sâm là ai chứ? Người thuộc tầng lớp thượng lưu mẫu mực ở nước E, chủ tịch tập đoàn
đế quốc L.N đấy! Hắn mà lại biết xuống bếp nấu mì ư?
- Mợ Trương, mợ khong nhầm đấy chứ? Mợ dám khẳng định là mì này không phải mợ nấu à?
Sắc mặt Dạ Đình Sâm sa sầm xuống, mợ Trương vội vàng nói đỡ cho thiếu gia anh minh thần võ
nhà mình:
- Đương nhiên không phải là tôi rồi. Đây không phải lần đầu thiếu gia nấu mì đâu, lần trước khi
thiếu phu nhân giận dỗi thì thiếu gia cũng nấu bữa sáng đó.
Lần trước?
Nhạc Yên Nhi nhớ lại một chút, hình như đúng là có chuyện như thế thật.
Hôm đó cô không muốn ăn sáng mà cứ khăng khăng đòi ra ngoài, Dạ Đình Sâm chuẩn bị một
bàn thức ăn phong phú,bắt cô ăn, thế là cô nghiến răng nghiến lợi húp nửa bát mì trứng cà
chua như trút căm hờn, chẳng biết nó có mùi vị gì nữa.
Nhớ đến bàn ăn đa dạng ngon lành hôm đó, rồi nhìn hai bát mì trơ trọi ngày hôm nay, Nhạc
Yên Nhi thở dài:
- Đãi ngộ khác biệt quá đi, lần trước chỉ hận không thể bày cả Mãn Hán toàn tịch ra, thế mà lần
này có mỗi hai bát mì thôi à.
Nghe Nhạc Yên Nhi nói xong, Dạ Đình Sâm dở khóc dở cười.
Chẳng phải lần trước cô không thèm nhìn cả bàn đồ ngon, mà chỉ vùi đầu vào ăn mỗi mì trứng
cà chua thôi sao?
Làm cho hắn tưởng cô thích ăn món này, bèn xuống bếp ưu tiên nấu cho cô.
Cuối cùng bà trẻ này không những không cảm động mà còn kì thị nó không đa dạng như lần
trước?
Hắn thật muốn bổ đầu Nhạc Yên Nhi ra xem trong đó chứa cái gì mà!
Dạ Đình Sâm đang chuẩn bị lên tiếng thì thấy Nhạc Yên Nhi bĩu môi ra chiều tội nghiệp, cứ như
là ấm ức lắm vậy. Thế là hắn lại mềm lòng, bao nhiêu bất mãn chẳng còn tăm tích, mà câu trách
cứ sắp nói ra cũng thay đổi luôn.
- Lần sau muốn ăn cái gì thì nói cho tôi biết, tôi sẽ nấu cho cô.
Hai mắt Nhạc Yên Nhi sáng ngời lên làm cả khuôn mặt đều thêm phần rạng rỡ:
- Thật không?
Cô cảm thấy khó tin lắm, Dạ Đình Sâm bận trăm công ngàn việc, biết nấu mì đã là giỏi lắm rồi,
chẳng lẽ hắn còn nấu được cả cơm hay sao?
- Tối nay cô có thể chọn món, tôi sẽ đích thân nấu cho cô ăn.
Dạ Đình Sâm nói với giọng điệu bình thản và dáng vẻ đương nhiên, cứ như chẳng hề hay biết
câu nói của mình làm cho người ta kinh ngạc tới mức nào.
Nếu mấy tay giám đốc của L.N mà nghe thấy thì có khi phải giật mình rớt cả kính ấy chứ.
Dạ Đình Sâm cũng rất bất đắc dĩ. Hắn chỉ muốn dùng mọi cách để yêu chiều Nhạc Yên Nhi và
làm thỏa mãn hết thảy nguyện vọng của cô mà thôi. Dù nguyện vọng ấy có hợp lý hay không,
chỉ cần có thể khiến cho cô mỉm cười thì hắn đều sẽ vui vẻ mà làm.
Bây giờ mà Nhạc Yên Nhi muốn có sao trên trời, thì có lẽ Dạ Đình Sâm cũng sẽ nghĩ cách hái
chúng xuống đặt vào tay cô.
Chỉ cần cô muốn, thì thậm chí hắn còn có thể cúi mình nấu cơm cho cô suốt cả đời này.
Nhạc Yên Nhi thực sự giơ ngón tay ra bắt đầu đếm, chẳng hề khách khí chút nào:
- Tôi muốn ăn canh trân châu bạch ngọc, trứng gà xào thu quỳ, sườn chua ngọt,…
Thế mà Dạ Đình Sâm cũng nghe hết một cách cực kì nghiêm túc.
Quản gia Thẩm đứng bên cạnh nghe xong thì sợ rớt cả cằm.
Thiếu gia lạnh lùng cao quý như đóa hoa trên núi cao mà lại xuống bếp nấu ăn cho một cô gái,
đã thế lại còn cho cô ấy tự gọi món nữa chứ!
Ông đứng bên cạnh chỉ có thể nhìn mà không dám nói một câu, càng không dám ngăn thiếu
gia lại.
Đây chính là thiếu phu nhân mà thiếu gia dỗ mãi mới được đấy, ai dám làm cho cô khó chịu
mảy may đây?
 
  • Chương 191

Ông Cố nghe thấy Nhạc Yên Nhi gọi thì vô cùng thích thú:

- Ai da, cháu muốn bổ sung hết mấy tiếng gọi cháu thiếu mấy năm nay đấy à.

Con bé ngốc này, về sau sống tốt với Tiểu Dạ nhé, nó là một người tốt, ông tin tưởng nó.

Nếu không có việc gì thì đừng về đây, sống thật tốt cuộc sống của mình đi nhé.

Nhạc Yên Nhi nghe thấy những lời này thì thấy trong lòng đau xót, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Trước kia lúc nào ông cũng bảo cô năng về đây thăm ông, cứ qua mấy tháng là thể nào cũng nhắc cô.

Thế nhưng hôm nay khi nhìn thấy cô chịu ấm ức ông lại bảo cô đừng về nữa.

Về và không về này đều là sự quan tâm của ông nội đối với cô.

- Ông nội, ông đừng lo cho cháu, cháu cũng muốn được ở bên ông nhiều hơn mà.

Nhạc Yên Nhi nước mắt lưng tròng, thút thít nói.

Ông Cố lại vung tay lên:

- Cứ thế đi, không phải nói nhiều nữa.

Khi nào thấy nhớ ông sẽ đi thăm cháu.

Dạ Đình Sâm lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho ông Cố:

- Đây là địa chỉ nhà chúng cháu, nếu ông nhớ Yên Nhi thì lúc nào cũng có thể đến.

Ông Cố nhìn Dạ Đình Sâm với ánh mắt hài lòng, cất danh thiếp đi.

Ông kiên trì muốn tiễn họ ra cửa, Nhạc Yên Nhi không thể từ chối được, chỉ đành đỡ lấy cánh tay ông, dìu ông xuống dưới.

Cố Văn Sinh vẫn ngồi ở chỗ lúc nãy, nhìn thấy ba người đi xuống thì sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi nhưng ngại có Dạ Đình Sâm ở đây nên không dám nói gì.

Ông ta nhìn ra Dạ Đình Sâm rất yêu thương Nhạc Yên Nhi, nghĩ đến việc lúc nãy mình tát cô một cái thì trong lòng đã bắt đầu hối hận, ông ta bèn dùng ngữ khí nhẹ nhàng chủ động bắt chuyện với cô:
  • Yên Nhi, lúc nãy ba…
  • Tôi không sao, chúng tôi phải về đây.
Nhạc Yên Nhi không muốn nghe mấy lời giả tạo của Cố Văn Sinh nên ngắt lời ông ta.

Cố Văn Sinh đành nuốt phần sau của câu nói xuống, vẻ mặt vô cùng lúng túng.

Ông ta nhìn sắc mặt của Dạ Đình Sâm nhưng lại phát hiện hắn không hề liếc mình lấy một cái.

Hắn kiêu căng lạnh lùng như vậy lại khiến Cố Văn Sinh yên tâm một chút.

Với thân phận của Dạ Đình Sâm, ông ta không thể lên mặt cha vợ trước mặt hắn được, ông ta cũng không có gan làm thế, chỉ cần Dạ Đình Sâm không vì chuyện của Nhạc Yên Nhi mà gây rắc rối cho ông ta là được rồi.

Không đặt ông ta ở trong mắt cũng được.

Lúc nãy khi Dạ Đình Sâm lên gác, ông ta đã dặn dò con gái mình phải bình tĩnh đúng mực.

Nhưng khi Cố Tâm Nguyệt thấy Dạ Đình Sâm sắp đi, tức giận trong lòng lại dâng lên, ném lời dặn dò của Cố Văn Sinh lên tận chín tầng mây, cô ta đứng bật dậy, chạy đến trước mặt Dạ Đình Sâm, kéo hắn lại.

- Dạ Đình Sâm, anh nhận nhầm người rồi! Người anh nên lấy là tôi chứ không phải là con khốn này, cô ta lừa anh đấy! Nghe thế, Nhạc Yên Nhi đang dìu ông Cố đi đằng trước cũng không nhịn được mà dừng bước.

Trong lòng cô run lên, cô muốn biết rốt cuộc Dạ Đình Sâm sẽ đối mặt với Cố Tâm Nguyệt, cô gái vốn là vị hôn thê của hắn như thế nào.

Dáng nguời Dạ Đình Sâm cao gầy, hắn cúi xuống, liếc bàn tay nắm lấy áo mình của Cố Tâm Nguyệt, nói ra lời lạnh lùng vô tình:

- Buông ra.

Hai tiếng đơn giản này khiến cho người ta lạnh lẽo, Cố Tâm Nguyệt gần như phản xạ có điều kiện buông tay ra, cô ta bị áp lực của hắn làm cho chấn động.

Nhưng không cam lòng để hạnh phúc của bản thân cứ thế rời xa.

Cô ta cố gắng lần cuối:

- Dạ Đình Sâm, người có hôn ước với anh là tôi, người mà anh nên lấy cũng là tôi, anh nhìn tôi thật kỹ đi, tôi có điểm nào không bằng cô ta đâu? Dạ Đình Sâm cuối cùng cũng ngước mắt lên, con ngươi giống như những lưỡi dao bằng băng xoáy thẳng vào mặt Cố Tâm Nguyệt.

- Cô nói người mà tôi nên lấy là cô? Cố Tâm Nguyệt gật đầu thật mạnh:

- Đúng thế, hai chúng ta mới là xứng đôi nhất, Nhạc Yên Nhi chỉ là một đứa con riêng… Môi Dạ Đình Sâm nhếch lên tạo thành một đường cong đầy trào phúng:

- Cô xứng à? Từng tiếng nặng nề đập vào tai Cố Tâm Nguyệt khiến cho cô ta ngây ra như phỗng.

Dạ Đình Sâm không liếc qua cô ta nữa, còn không buồn chào hỏi Cố Văn Sinh và bà Cố, cứ thế xoay người đi mất.

Nhạc Yên Nhi đang đứng ở cổng đợi hắn, hắn bước lên, bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, kéo cô đi thẳng.

Ông Cố dõi theo hai người họ, trong mắt xẹt qua vẻ vui mừng.

Trên đường từ cổng ra đến gara, Nhạc Yên Nhi vẫn luôn nghĩ đến thái độ của Dạ Đình Sâm với Cố Tâm Nguyệt khi nãy, tim cô không nhịn được đập loạn.

Dạ Đình Sâm thật sự quá là man.

Bàn tay của hắn nắm chặt lấy tay cô, giọng nói lạnh lùng vang lên từ đỉnh đầu cô:

- Em không tin tôi thế à? Nhạc Yên Nhi bị nói trúng tim đen thì hơi chột dạ.

Vừa rồi quả thật cô không quá tin tưởng Dạ Đình Sâm sẽ dứt khoát từ chối Cố Tâm Nguyệt.

Dù gì thì lúc đó Cố Văn Sinh vẫn còn ngồi bên cạnh.

Không ngờ Dạ Đình Sâm không chỉ từ chối mà còn không giữ chút thể diện nào cho cô ta.

Mặc dù có hơi xấu bụng nhưng quả thật trong lòng Nhạc Yên Nhi có cảm giác vô cùng thoải mái.

Cô lắp bắp nói:

- Không không, em chỉ muốn xem anh nói thế nào thôi mà.

Dạ Đình Sâm cũng không vặn hỏi thêm nữa, hắn chỉ giơ tay gõ lên trán Nhạc Yên Nhi một cái xem như trừng phạt.

Hai người lái chiếc Bugatti Veyron lúc nãy Dạ Đình Sâm lái qua đây, còn chiếc xe của Nhạc Yên Nhi thì Dạ Đình Sâm sẽ sai người lấy về sau, trên đường từ nhà xe ra đến cổng, Nhạc Yên Nhi thấy ông Cố vẫn đứng ở cửa, dùng ánh mắt hiền lành tiễn họ, trong đôi mắt đục ngầu loáng thoáng ánh lệ.

Dù biết ông không nhìn thấy nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn vẫy tay thật mạnh, chào tạm biệt với ông.

Ông đã tám mươi tuổi rồi, lưng ngày càng còng xuống, hai mắt ngày càng mờ đục, còn thường xuyên bị lẫn, hình ảnh ông đứng trước cửa mang đến cảm giác xa cách đau lòng.

Mũi của cô cay xè, suýt chút nữa là rơi lệ.

- Em cảm thấy mình rất bất hiếu.

Nhạc Yên Nhi lẩm bẩm.

Dạ Đình Sâm hiểu tâm trạng của cô, dịu giọng an ủi:

- Có lẽ bây giờ thứ mà ông nội muốn là em sống thật tốt cuộc sống của mình, đây cũng chính là cách em tận hiếu với ông.

- Em không được ở bên cạnh ông, mỗi lần trở về cũng đều vội vội vàng vàng, nhưng ông đối xử rất tốt với em, cho dù em không phải là cháu gái chân chính của nhà họ Cố, thậm chí em còn không thể mang họ Cố, nhưng ông còn đối xử với em tốt hơn cả Cố Tâm Nguyệt và Cố Nguyên Dương, ông lúc nào cũng thiên vị em hết.

Nghĩ đến sự chăm sóc của ông Cố với mình trong mười năm qua, Nhạc Yên Nhi không nhịn được mà rơi lệ.

Cô rất muốn được chăm sóc ông lúc tuổi già, tận hiếu với ông.

Nhưng đến tư cách này cô cũng chẳng có.

- Sức khỏe của ông nội giờ rất kém, bình thường ông đều không thể đứng dậy, lúc nào cũng phải ngồi xe lăn, hôm nay ông miễn cưỡng chống gậy đi lại đều là để bảo vệ em trước mặt mấy người kia… Một tay của Dạ Đình Sâm lái xe, một tay nắm lấy bàn tay của Nhạc Yên Nhi.

- Về sau, nếu như em muốn về thì tôi về cùng em, nếu như em không muốn về thì tôi sẽ đón ông đến biệt thự Hoàng Đình.

Giọng nói của Dạ Đình Sâm trịnh trọng mà nghiêm túc:

- Tất cả những tiếc nuối trước kia của em, tôi sẽ giúp em bù đắp lại.

Trong lòng Nhạc Yên Nhi thấy ấm áp, gật đầu một cái thật mạnh:

- Vâng
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom