• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (38 Viewers)

Nhạc Yên Nhi ở bệnh viện năm ngày. Đến khi kiểm tra xác định không còn bất cứ vấn đề gì nữa,
cả lớp thạch cao mỏng ở cánh tay cũng được tháo ra thì Dạ Đình Sâm mới thả lỏng. Chiều ngày
thứ năm, hắn bèn ân chuẩn cho cô về nhà.
Đã lâu không về biệt thự Hoàng Đình, Nhạc Yên Nhi cảm thấy như cách tận mấy đời rồi vậy.
Lần trước khi cô rời khỏi nơi này, hai người như nước với lửa. Lần này trở về thì họ đã thẳng
thắn bày tỏ lòng mình, quyết định nắm tay bầu bạn cả đời.
Tuy mợ Trần và mợ Trương không biết tường tận chuyện đã xảy ra, thế nhưng nhìn hai người
ngọt ngào ân ái thì cũng mừng như mở cờ trong bụng. Cả hai vui vẻ làm cho Nhạc Yên Nhi một
bàn đồ ăn đầy ắp.
Quản gia Thẩm lại càng cười tươi roi rói. Ông thầm nghĩ trong lòng, cuối cùng thì đôi vợ chồng
trẻ này cũng đến ngày thái lai rồi.
Nhạc Yên Nhi trở thành tâm điểm chú ý của mọi người thì hơi xấu hổ. Cơm nước xong xuôi, cô
không dám ở trong phòng khách nữa, chỉ vội vã nói về phòng xem kịch bản rồi định chạy lên
phòng tầng hai.
Nhạc Yên Nhi vừa bước chân lên tầng thì đã có một đôi tay vươn ra bế bổng cô lên.
Cô sợ tới mức tí nữa thì bước hụt, may mà có một thân thể ấm áp mau chóng tiến lên đỡ lấy.
Giọng nói trầm thấp quyến rũ như tiếng violon của Dạ Đình Sâm vang lên ngay bên tai cô:
- Về phòng à? Về phòng nào?
Nhạc Yên Nhi run cả người, tí nữa thì cắn vào lưỡi.
- Về… về phòng tôi chứ phòng nào…
Dạ Đình Sâm cúi đầu xuống, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, cảm giác nhồn nhột khiến cả người
cô run lên.
- Vợ chồng mới cưới mà chia phòng ngủ sao?
Trái tim của Nhạc Yên Nhi hẫng mất một nhịp.
Dạ Đình Sâm nói cũng không sai, bây giờ bọn họ đã tỏ lòng với nhau, cô đã là “bà Dạ” thực sự
rồi. Thế thì chẳng phải bọn họ là vợ chồng mới cưới chân chính hay sao?
Thật hay giả chỉ nằm ở tấm lòng mà thôi.
Nhưng mà nếu cô và Dạ Đình Sâm ngủ cùng phòng thật, thì mấy chuyện sinh hoạt vợ chồng
kia…
Hai má Nhạc Yên Nhi đỏ ửng lên.
- Vết thương của tôi còn chưa khỏi, bao giờ khỏi hẳn rồi tính sau!
Nhạc Yên Nhi để lại một câu như thế rồi chạy vội về phòng, không quay đầu lại, chẳng dám
nhìn vẻ mặt của Dạ Đình Sâm nữa.
Dạ Đình Sâm không đuổi theo mà đứng đó trông theo cô chạy đi với ánh nhìn chiều chuộng, và
khóe môi nhếch lên thành một nụ cười trêu đùa.
Nhạc Yên Nhi về phòng thì thả mình xuống giường rồi cầm gối lên che mặt, sau đó cô không
nhịn được mà hét ầm lên.
Cô trở thành vợ người ta thật rồi!

Trở về chiếc giường mà mình đã ngủ quen, Nhạc Yên Nhi đánh một giấc ngon lành nhất trong
suốt cả một thời gian dài.
Nắng sáng sớm rọi qua cửa sổ đậu lên mặt cô, kéo cô từ trong giấc mơ tỉnh lại.
Nhạc Yên Nhi híp mắt dụi khẽ lên gối như một con mèo nhỏ. Cô cũng không định dậy, chỉ lật
người đổi một tư thế khác để ngủ tiếp thôi.
Bây giờ vai diễn của cô đã sắp hết quay xong hết các cảnh rồi. Lần trước khi đến thăm cô, đạo
diễn Lộ nói mấy ngày tới không sắp xếp cảnh diễn cho cô, để cô nghỉ ngơi cho tốt, bao giờ cô
khỏe lại rồi đi quay cảnh cuối sau.
Cho nên hôm nay cô có thể ngủ thỏa thích rồi!
Nhưng mà cô vừa mới trở mình thì đã cảm thấy có gì đó sai sai.
Giường cô vốn rất rộng, thế mà cô mới quay người được một nửa thì đã đụng trúng một bức
tường mềm.
Nhạc Yên Nhi đang ngái ngủ còn tưởng là mình đang nằm mơ. Cô nghi hoặc mở to mắt ra, thì
thấy một đôi mắt phượng đen huyền sâu thẳm, và ánh mắt thâm thúy kia đang nhìn cô đăm
đăm.
Sau đó, cô trợn tròn đôi mắt hạnh, cơn buồn ngủ biến mất sạch veo.
- Dạ Đình Sâm! Sao anh lại ở trên giường tôi!
Nhạc Yên Nhi giật bắn lên nhảy ra xa như một con thỏ nhỏ, suýt nữa thì rớt khỏi giường.
Dạ Đình Sâm bị động tác của cô làm cho buồn cười. Hắn nhếch miệng, vươn tay ra, kéo cô gái
đang trốn như thú non kia vào lòng mình.
- Núi không tìm tôi thì tôi phải lên núi thôi.
Dạ Đình Sâm nói. Nhạc Yên Nhi không muốn ngủ cùng hắn thì hắn đành chủ động sang ngủ
với Nhạc Yên Nhi vậy.
  • Hơn nữa, tôi không có thói quen vừa mới lấy vợ mà đã ngủ riêng phòng.
  • Tôi… tôi còn chưa khỏe hẳn đâu, tôi phải nghỉ ngơi tử tế!
Nhạc Yên Nhi vớ bừa lấy một lý do.
Thực ra trước khi xuất viện cô đã kiểm tra chi tiết tổng thể rồi, không còn bất cứ vấn đề gì nữa.
Phải thế thì Dạ Đình Sâm mới đồng ý để cho cô xuất viện chứ.
Trong đôi mắt phượng của Dạ Đình Sâm ánh lên một tia sáng nguy hiểm, sau đó hắn cố ý làm
bộ thất vọng, rũ mắt xuống, giọng buồn thiu:
- Chúng ta chia xa lâu như thế, cô không thèm để ý xem tôi bị thương ở đâu à?
Nghe Dạ Đình Sâm nói xong, Nhạc Yên Nhi mới nhớ ra hắn cũng mới vừa bị thương cách đây
không lâu, mà còn giấu diếm cô nữa. Chắc chắn là bị thương không nhẹ nhàng gì.
Từ ngày gặp lại tới nay Dạ Đình Sâm chẳng biểu lộ chút gì không tiện, thậm chí còn chăm sóc
cô cực kì chu đáo, làm cho cô quên béng mất rằng hắn cũng là một người bị thương nặng mới
khỏi mà thôi.
Nhạc Yên Nhi hơi áy náy. Cô thấy mình quan tâm đến Dạ Đình Sâm ít quá, thế là không giãy
khỏi vòng tay của hắn nữa.
Thậm chí cô còn chủ động nhoài đến trước mặt Dạ Đình Sâm, dùng hai bàn tay nhỏ nâng hai
bên má hắn rồi nhìn kĩ một hồi, sau đó sờ hết một lượt từ đầu đến chân hắn rồi hỏi đầy lo lắng:
- Rốt cuộc thì anh bị thương ở đâu? Có phải ở đầu không? Bị đụng vào đâu hả? Hay là xương
sườn? Xương cổ? Chân thì sao? Đã khỏi chưa? Có để lại di chứng gì không đấy? Có còn đau
không vậy?
Nhạc Yên Nhi sờ mãi không ra cái gì thì bắt đầu thô lỗ vạch áo ngủ của Dạ Đình Sâm ra, muốn
xem trên người hắn có vết thương nào hay không.
Vốn dĩ Dạ Đình Sâm nhắc tới chuyện này chỉ để Nhạc Yên Nhi đừng né khỏi vòng tay hắn nữa
mà thôi, ai ngờ cô lại ân cần đến thế, không những không tránh không né mà còn chủ động
vạch áo hắn ra nữa chứ.
Vấn đề là, hắn là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường đấy nhé. Cô dùng đôi tay nhỏ
mềm mại như không xương sờ soạng mãi thế, làm cho lòng hắn ngứa ngáy không thôi.
Rõ ràng Nhạc Yên Nhi sờ chẳng có kĩ thuật gì, mà cô cũng không cố ý quyến rũ hắn mà chỉ cau
mày nhìn hắn đầy lo lắng mà thôi. Ấy thế mà đã khiến cho bụng hắn bùng lên một luồng lửa
nóng.
Nhạc Yên Nhi thấy Dạ Đình Sâm chỉ nhìn mình chằm chằm, chẳng nói chẳng rằng, thì trong
lòng nảy ra bao nhiêu là suy đoán không hay, tự tưởng tượng ra trong sự im lặng của hắn là sự
khó xử không thể mở lời ra được.
Nhạc Yên Nhi đột nhiên nhanh trí nghĩ tới một việc, cô dè dặt hỏi:
- Chẳng lẽ anh bị thương ở chỗ ấy ấy?
Bà xã có sức tưởng tượng quá phong phú, cõi lòng ngứa ngáy của Dạ Đình Sâm xìu hẳn xuống
luôn.
Nghe thấy suy đoán của cô, sắc mặt Dạ Đình Sâm sầm xuống.
Nhạc Yên Nhi thấy thế thì nghĩ là mình đoán trúng phóc rồi, đáy lòng cô thót một cái, cảm thấy
Dạ Đình Sâm thật là đáng thương quá đi thôi.
Cô nói với giọng vừa thấu hiểu vừa thương cảm:
- Yên tâm đi Dạ Đình Sâm, dù chỗ ấy ấy của anh có bị thương thì tôi cũng không kì thị anh đâu.
Dạ Đình Sâm dở khóc dở cười. Đoạn, hắn nheo mắt đầy nguy hiểm rồi nhìn bà xã nhỏ của mình:
- Có phải cô lo tôi bị thương chỗ nào đó, làm ảnh hưởng tới hạnh phúc nửa đời sau của cô
không?
Hở…?
Là “hạnh phúc” hay là “sướng phúc”?
Là “nửa đời sau” hay là “nửa người dưới” thế?
Chẳng phải Dạ Đình Sâm lớn lên ở nước E sao? Sao mà giỏi chơi chữ thế này?
 
  • Chương 189

Nhạc Yên Nhi không đề phòng nên bị xô ngã, gáy đập xuống nền nhà, trước mắt tối sầm.

Cô choáng váng mất hai giây nên không đẩy Cố Tâm Nguyệt ra được, bị cô ta bóp chặt lấy cổ.

Trong lúc căm phẫn, sức cô ta mạnh kinh khủng.

Nhạc Yên Nhi bị bóp cổ đến mức không thể hít thở được, khuôn mặt cô trướng đỏ lên.

Mà khiến lòng người rét lạnh là Cố Văn Sinh, bà Cố và cả những người hầu đứng gần đó đều chỉ trơ mắt đứng nhìn.

Nhạc Yên Nhi bỗng dưng thấy cay đắng, nhà họ Cố chưa bao giờ đối xử với cô như một con người.

Ngay khi ý thức cô trở nên mơ hồ vì bị thiếu oxi thì một có tiếng quát lên:

- Thôi ngay! Giọng nói này phát ra từ tầng 2, thanh âm già nua nhưng tràn ngập uy nghiêm.

Ông cụ gõ mạnh cây gậy lên sàn khiến cầu thang bằng gỗ rung lên, cả phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh.

Vừa nhìn thấy Cố lão gia, Cố Văn Sinh nhanh chóng liếc mắt ra hiệu cho bà Lưu kéo Cố Tâm Nguyệt ra khỏi người Nhạc Yên Nhi.

Không còn ai đè trên người mình, bỗng nhiên lại thở được bình thường nên Nhạc Yên Nhi chưa thể thích ứng ngay, cô vừa ho khan hai tiếng vừa cố gắng đứng dậy.

Ông Cố đi từ tầng hai xuống, bước chân chậm rãi ổn định.

Mỗi bước của ông đều phát ra tiếng vang tiến thẳng vào lòng người, không ai dám nói một lời nào nữa.

- Sao nào, các người muốn tạo phản à? Muốn giết người ngay trong nhà họ Cố phải không?! Ông lão cực kỳ tức giận, uy thế của người từng một thời càn quét thương trường khiến mọi người ở đây đều phải cúi đầu.

Cố Tâm Nguyệt được bà Lưu đỡ ngồi xuống ghế sofa, mặt mày nhem nhuốc nước mắt, cô ta hét lên:

- Ông nội bất công quá! Sao ông chỉ nói con mà không nói nó, ông có biết con khốn này đã cướp mất vị hôn phu của con không! Ông Cố nhướng mày, ánh mắt sắc như dao liếc qua:

- Tâm Nguyệt, con gọi Yên Nhi là gì? Gia giáo đâu rồi! Lúc bấy giờ Cố Tâm Nguyệt mới ý thức được mình vừa ăn nói thô tục trước mặt ông nội, cô ta rụt cổ lại không dám hó hé gì nữa.

- Con gái thì phải được dạy bảo cẩn thận, đừng để nó biến thành đứa vô giáo dục! Ông nói với bà Cố.

Xưa nay ông vẫn ghét đứa con dâu này, cũng hay răn dạy như vậy nên bà ta chỉ đành cắn môi nhịn xuống.

Thấy cha mình tức giận, Cố Văn Sinh lo lắng cho sức khỏe của ông, vội nói:
  • Ba, ba lên phòng nghỉ ngơi đi ạ, chuyện của Yên Nhi với Tâm Nguyệt...
  • Tôi biết chuyện này rồi.
Ông Cố nói một cách thản nhiên, dù tiếng ông không lớn nhưng mọi người có mặt đều nghe rất rõ.

- Sao ạ? Ba người kia đồng thanh hỏi lại.

Cố Văn Sinh cau mày, cứ tưởng cha mình bị lẫn:

- Ba, hôm nay ba uống thuốc chưa? Cố lão gia trừng mắt với Cố Văn Sinh:

- Tôi chưa già đến mức lú lẫn đâu! Lần trước lúc Tiểu Dạ đến thăm, tôi đã nghi ngờ thân phận của nó rồi.

Sau đó nó có gọi điện cho tôi nói muốn hủy hôn với Tâm Nguyệt, đồng thời còn nói sẽ nhượng bộ khi ký hợp đồng giữa LN với nhà họ Cố, tôi cũng đồng ý rồi.

Cố lão gia và Dạ Đình Sâm từng âm thầm liên lạc với nhau ư?! Cố Văn Sinh thấy ông cụ nhà mình già thật rồi, dù hợp đồng lớn đến mức nào thì cũng đâu thể có lợi bằng việc thông gia với nhà họ Dạ được? Nhưng ông ta không dám nói ra mà chỉ thầm bực trong lòng, giọng nói của ông ta cũng chỉ dám biểu lộ ra một chút oán trách:
  • Ba, dù gì cũng nên bàn với con trước chứ.
  • Bàn?
Ông lão hừ lạnh:

- Nhờ tôi mà nhà họ Cố mới được như ngày hôm nay.

Lúc tôi bước chân vào giới kinh doanh anh vẫn còn đang nằm trong bụng mẹ đấy! Giờ anh lại muốn can thiệp vào quyết định của tôi hả, Cố Văn Sinh, anh muốn trèo lên đầu tôi ngồi luôn phải không! Bị nói nặng lời như thế, Cố Văn Sinh sợ sệt đáp ngay:
  • Con không dám, ba hiểu lầm rồi.
  • Lầm cái đầu anh, tôi còn không hiểu rõ anh à.
Cố lão gia không muốn nhìn thằng con trai kém cỏi của mình nữa, bèn gọi:

- Yên Nhi đến thư phòng cùng với ông, còn những người khác thì cút đi cho khuất mắt tôi! Dứt lời, ông quay lưng bỏ đi.

Bình thường Cố lão gia luôn mỉm cười hiền hòa như Phật Di Lặc nhưng khi ông nổi giận thì không ai dám cãi lời.

Nhạc Yên Nhi chật vật không tả nổi, được người giúp việc đỡ lên lầu.

Sau lưng là tiếng Cố Tâm Nguyệt không cam lòng khóc lóc:

- Ba, mẹ, lẽ nào cứ tha cho nó như vậy à...

Nhạc Yên Nhi đi vào phòng sách, người làm đi ra ngoài đồng thời đóng cửa lại.

Cửa phòng vừa khép lại, Nhạc Yên Nhi cũng không nhịn được nữa, nước mắt bắt đầu tuôn rơi.

Cô lết từng bước chập chững như đứa bé rồi ngồi xổm xuống trước mặt ông nội, úp mặt vào đầu gối ông khóc òa lên.

Tất cả mọi tủi nhục mà cô phải chịu từ nãy đến giờ tuôn trào hết ra ngoài.

Cố lão gia vô cùng đau lòng, tiếng khóc nức nở của cô khiến lòng ông như nát ra.

- Cháu gái ngoan, khiến con bị uất ức rồi.

Ông dịu giọng vỗ về, Nhạc Yên Nhi được ông quan tâm thì càng khóc to hơn.

Trong cả cái nhà này, chỉ có duy nhất ông nội lo nghĩ cho cô.

- Ông ơi...

Cô cất giọng nghẹn ngào, giống như một đứa bé bị ức hiếp trút hết buồn tủi với người thân cận nhất.

Cô cứ khóc nấc lên nhưng lại không chịu nói bất cứ điều gì.

Ông Cố thở dài, dáng vẻ bệ vệ oai nghiêm lúc nãy đã không còn, hiện giờ ông chỉ như một ông cụ bình thường.

Bàn tay to lớn nhăn nheo của ông vuốt nhẹ lên đầu Nhạc Yên Nhi, ông nói:

- Hồi nhỏ con cũng như thế, bị uất ức gì cũng không chịu kể, lại không bao giờ khóc trước mặt người khác mà chỉ nhân lúc vắng vẻ tìm đến chỗ ông, vùi đầu vào chân ông rồi khóc.

Giọng ông ẩn chứa sự tang thương của năm tháng, ngữ điệu chậm rãi dông dài như đang kể một câu chuyện từ xa xưa.

- Khi con rời khỏi nhà họ Cố, ông đã nghĩ như thế cũng tốt, dù gì ông cũng có tuổi rồi, sẽ có lúc sơ suất không bảo vệ được con.

Nhưng từ khi dọn đi con cũng chưa từng về thăm ông, ngày nào ông cũng nghĩ, Yên Nhi của ông ngốc như thế, ở bên ngoài bị người ta ức hiếp phải khóc với ai đây? Nghe những lời tâm sự của ông nội, nước mắt Nhạc Yên Nhi rơi mỗi lúc một nhiều.

- Ông ơi, con có lỗi...

Cô vừa khóc vừa thút thít nói.

- Ngốc ạ.

Ông Cố mỉm cười, trên mặt ông là sự thấu hiểu:

- Ông già nhưng chưa lẫn, vẫn phân biệt được ai đúng ai sai.

Vả lại, ông cũng có lỗi với con, dù sao Tâm Nguyệt cũng là cháu gái của ông, dù bị mẹ nó nuôi dạy thành đứa hư hỏng nhưng đôi khi ông cũng không thể đứng về phía con được.

Nhạc Yên Nhi khóc đến mức không nói nên lời, chỉ còn biết lắc đầu.

Sao mà trách ông được, ông là người thân duy nhất của cô cơ mà.

Không biết mình ghé vào chân ông nội khóc bao lâu, cả người cô đã tê dại vì kiệt sức.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom