• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-566

Chương 567: Chấn chỉnh lại




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
83390.png

Xem ảnh 2
83390_2.png
Chỉ là thân thể không thể cử động, vẫn chưa tỉnh lại, nhưng vẫn có một chút cảm giác đối với thế giới bên ngoài.



Hà Tư Ca nhớ rõ, lúc mình ngã xuống, Mộ Kính Nhất đã đỡ lấy cô.



Hắn không chỉ ôm cô, mà còn cắn mạnh lên môi cô một cái.



Cô vốn còn tưởng là ảo giác, nhưng lúc nãy tắm rửa, Hà Tư Ca đặc biệt soi gương, môi dưới của cô thật sự bị sưng đỏ, vết bầm vẫn chưa tan đi.




Cho dù kế hoạch này là có chủ động đưa ra, nhưng Phó Cẩm Hành thật sự không tò mò sao? “Đương nhiên anh quan tâm rồi, chỉ là, nếu như em không muốn nói, anh cũng sẽ không hỏi.

Hơn nữa, anh tin tưởng em có thể bảo vệ tốt cho3mình, anh tin em.” Phó Cẩm Hành đi tới, dùng sức ôm cô vào lòng mình, nhẹ giọng trả lời.

“Còn có, lúc trước em bị Minh Duệ Viễn bắt đi lâu như vậy, anh cũng không hề hỏi.

Không phải đàn ông các anh đều lo lắng bị cắm sừng sao? Chẳng lẽ anh không sợ, lỡ như em đã bị hắn...” Hà Tư Ca không biết phải nói ra như thế nào nữa.

Nhưng Phó Cẩm Hành đã nghe hiểu ý của cô rồi.

“Em khó chịu ở đâu à?” Đối với Phó Cẩm Hành mà nói, bây giờ điều hắn lo lắng nhất chính là sức khỏe của Hà Tư Ca.

Ai biết được sau khi bị thứ kia giật điện, liệu trong cơ thể có xuất hiện vấn đề gì khó kiểm tra ra không? Lỡ như có2di chứng, căn bản sẽ khó lòng phòng bị.

“Không...

không phải! Em chỉ...

chỉ tò mò, vì sao anh lại không hỏi, lúc ở trong khách sạn, em và Mộ Kính Nhất đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ anh không quan tâm một chút nào sao?” Nói đến phía sau, tâm trạng Hà Tư Ca trở nên có chút phức tạp.

Ngoài ra, cô còn cẩn thận kiểm tra thân thể mình, tạm thời không phát hiện ra điều gì khác thường.

“Sao thế?” Phó Cẩm Hành vừa vặn gọi điện thoại xong, vừa quay đầu lại, đã phát hiện Hà Tư Ca đang ngẩn ra.

Hắn gọi cô mấy lần, cô mới nghe thấy.

“A? Em không sao.” Hà Tư Ca có chút lúng túng tránh ánh mắt Phó Cẩm Hành.

Cô nghĩ, nhất định hắn cũng nhìn thấy, chỉ là không3nói gì thôi.

Hơn nữa, anh tin tưởng em có thể bảo vệ tốt cho mình, anh tin em.” Phó Cẩm Hành đi tới, dùng sức ôm cô vào lòng mình, nhẹ giọng trả lời.



“Còn có, lúc trước em bị Minh Duệ Viễn bắt đi lâu như vậy, anh cũng không hề hỏi.



Không phải đàn ông các anh đều lo lắng bị cắm sừng sao? Chẳng lẽ anh không sợ, lỡ như em đã bị hắn...” Hà Tư Ca không biết phải nói ra như thế nào nữa.



Nhưng Phó Cẩm Hành đã nghe hiểu ý của cô rồi.



“Đầu tiên, đây không phải là phản bội, em không cần phải có cảm giác tội lỗi.



Nếu như phải nói, cũng là anh có cảm giác tội lỗi, bởi vì anh không bảo vệ tốt cho em, mới khiến em gặp phải9chuyện này.



Tiếp theo, cho dù phải hay không phải, anh đều không để ý, bởi vì quan hệ của chúng ta không phải chỉ ở thân thể, về điểm này, anh rất rõ ràng.



Cuối cùng, em có thể hứa với anh, kể từ bây giờ, đừng bao giờ vì vấn đề này mà phiền lòng nữa, được không?” Hắn chậm rãi nói, trả lời rõ ràng mạch lạc câu hỏi của Hà Tư Ca.



Sau khi nghe xong, cô bật cười: “Còn đầu tiên với cuối cùng, anh tưởng là đang viết luận văn à? Miệng anh thật lợi hại, em không nói lại anh...” Phó Cẩm Hành chặn lấy môi Hà Tư Ca, không cho cô nói thêm gì nữa.



“Miệng anh còn có lúc có thể lợi hại hơn, em có muốn thử không?” Hắn cười xấu hỏi.



Cô3không nói ra lời, chỉ có thể ưm ưm kêu lên.



Lúc hai người vừa dán vào nhau, điện thoại của Phó Cẩm Hành lại vang lên.



Hắn lưu luyến đứng lên khỏi giường, quay đầu lại nhìn Hà Tư Ca một cái, khàn giọng nói: “Anh nghe điện thoại trước, em chờ anh.” Nghe xong nội dung cuộc điện thoại, sắc mặt Phó Cẩm Hành không tốt lắm.



“Mộ Kính Nhất vừa rời khỏi Trung Hải rồi, có điều, hắn không đưa Phùng Thiên Nhu đi cùng, bây giờ chắc cô ta đang tức giận mắng chửi người rồi.” Hắn nói với Hà Tư Ca.



Cô lăn từ trên giường dậy, vẻ mặt lo lắng: “Chúng ta khống chế Phùng Thiên Nhu trước đi, em thật sự cảm thấy trạng thái tinh thần của cô ta không thật sự tốt.



Trước kia em còn cảm thấy cô ta giỏi giả ngây giả dại, nhưng qua hai lần gặp mặt, em càng ngày càng cảm thấy cô ta có vấn đề!”.



Phó Cẩm Hành gật đầu: “Đúng, anh đã phải người qua đó rồi.



Nhưng chắc chắn cô ta sẽ không ngoan ngoãn nghe lời đầu, chỉ có thể dùng chút biện pháp, chế ngự người đã.” Dùng một chút, hắn lại không quá chắc chắn hỏi: “Em nói xem, rốt cuộc Phùng Thiên Nhu và Mộ Kính Nhất có quan hệ thế nào? Chúng ta có thể cân nhắc dùng Phùng Thiên Nhu để đàm phán với Mộ Kính Nhất không?” Phó Cẩm Hành cũng không quá thích cách làm này.



Hắn cảm thấy, như vậy không đủ quang minh lỗi lạc.



Nhưng đối phó với loại người như Mộ Kính Nhất này thì cũng không chính nhân quân tử gì cả.



“Hai người bọn họ chủ là yêu lợi dụng lẫn nhau, em cảm thấy không thể.



Hơn nữa, Phùng Thiên Nhu ghét em thể nào, không phải là anh không biết, chỉ cần là chuyện có thể khiến em khó chịu, cô ta đều muốn làm.” Hà Tư Ca suy nghĩ một chút, lắc đầu.



Chỉ dựa vào việc Phùng Thiên Nhu dùng mọi cách để được Mộ Kính Nhất yêu thích đã chứng minh quan hệ của bọn họ ngay từ đầu đã không bình đẳng.



Dưới tình hình như vậy, còn muốn Mộ Kính Nhật cứu Phùng Thiên Nhu? Đừng có mơ.



“Đúng thế.



Mộ Kính Nhất thua chúng ta lần này, anh nghĩ với tính cách của hắn, nhất định sẽ ghi hận trong lòng.



Có lẽ, chúng ta có thể sống mấy ngày an nhàn, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không hoàn toàn buông tha đâu.” Cho dù chỉ là nghỉ ngơi dưỡng sức ngắn ngủi, nhưng đối với Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca mà nói đã là tốt lắm rồi.



“Cho dù là vài ngày an nhàn cũng rất hiếm đó, em đã không nhớ cảm giác ăn ngon ngủ ngon thế nào nữa rồi...” Hà Tư Ca dùng hai tay ôm eo Phó Cẩm Hành, áp má áp vào người hắn, lẩm bẩm.



“Đợi mọi chuyện chấm dứt, chúng ta đi nghỉ ngơi một khoảng thời gian, chỉ có anh và em thôi.” Phó Cẩm Hành có chút áy náy nói.



Kết hôn lâu như vậy, sinh hai đứa con, hắn không chỉ không có một tuần trăng mật đúng nghĩa, mà ngay cả một chuyến đi chơi cũng không có.



“Thật không? Nhưng không dẫn theo các con, em lo lắng.” Ban đầu Hà Tư Ca rất hưng phấn, nhưng lại lập tức lắc đầu.



“Có gì phải lo lắng, bọn trẻ sớm muộn gì cũng sẽ lớn lên, phải sống một mình.



Người sống với nhau cả đời, chỉ có hai chúng ta thôi.” Phó Cẩm Hành vuốt tóc cô, cảm khái nói.



Sự việc lần này, dưới sự giúp đỡ của Sủng Thiên Qua, cuối cùng đã giải quyết xong.



Hơn nữa, tin tức cũng không truyền đi rộng rãi, không gây ra động tỉnh quá lớn.



Ngay cả đám người Tào Cảnh Đồng và Minh Duệ Viễn cũng là chiều ngày hôm sau mới biết.



Gọi điện thoại xong, bọn họ lại gặp nhau ở nơi lần trước gặp.



“Tôi còn tưởng là chúng ta sẽ không gặp nhau ở đây thêm lần nào nữa.” Phó Cẩm Hành nghiền ngẫm nói.



“Vậy sao? Cũng đúng, tôi đã lấy được Minh Thị, Tào Cảnh Đồng cũng lấy được Thành Uy, anh đã lấy được thuốc, chúng ta đều có được thứ mình muốn rồi, coi như là một cái kết tốt đẹp.” Minh Duệ Viễn giả vờ không hiểu ý hắn, cố ý nói.



“Cái kết: Hình như Mộ Kính Nhất không cảm thấy bây giờ đã là hồi kết đâu, ít nhất thì đây không phải là kết cục của hắn.” Tào Cảnh Đồng ở bên cạnh nhíu mày, sửa lại lời cậu ta.



“Tôi mặc kệ.” Minh Duệ Viễn nhún vai.



“Minh Đạt vẫn ổn chứ?” Phó Cẩm Hành biết rõ còn cổ hỏi.



“A...” Minh Duệ Viễn sờ cằm, suy nghĩ một chút, mới trả lời: “Có lẽ sắp đến rồi, tôi sai người đích thân đưa ông ta qua, nếu như vẫn không nhận được tin tức gì, vậy chắc là tất cả đều thuận lợi.” Thấy cậu ta vẫn giả vờ giả vịt, Phó Cẩm Hành thật sự cảm thấy đúng là được mở rộng tầm mắt.



Cái tên này không đi làm diễn viên thì thật sự đáng tiếc.



“Chắc là sắp đến chỗ Diêm Vương rồi nhỉ? Mộ Kính Nhất cũng đã khai là hắn thành công rồi, tôi không tin cậu vẫn chưa nhận được tin tức.” Phó Cẩm Hành trực tiếp vạch trần lời nói dối của Minh Duệ Viễn.



“Đúng thì đã sao? Là Mộ Kính Nhất muốn lấy mạng ông ta, không phải tôi, tôi đã làm được chuyện mình hứa rồi, không ai trách được tôi cả!” Minh Duệ Viễn lập tức trở nên nóng nảy.



“Anh Phó, Minh Đạt cũng là bị trừng phạt đúng tội, tôi nghĩ, chuyện này dừng ở đây đi.



Mục đích hôm nay chúng ta tới đây, không phải là mong muốn bàn bạc xem đối phó với Mộ Kính Nhất như thế nào sao?”



Tào Cảnh Đồng đứng lên, đi đến bên cạnh Phó Cẩm Hành, nhẹ giọng khuyên nhủ.



Nghe cậu ta nói như vậy, Phó Cẩm Hành và Minh Duệ Viễn đều không lên tiếng nữa.



Cuối cùng, Phó Cẩm Hành đành mở miệng trước: “Thật ra cũng không có gì để bàn cả, chỉ là nhắc nhở hai người một câu, lần này hắn bỏ chạy, không thể không ghi hận trong lòng.



Chờ hắn chấn chỉnh lại, có lẽ chúng ta sẽ không dễ đối phó với hắn nữa.” Minh Duệ Viễn không chút nghĩ ngợi nói: “Vậy thì thừa thắng xông lên đi, anh biết rõ hắn vẫn có thể ngóc đầu trở lại, vậy tại sao còn thả hổ về rừng?” Tào Cảnh Đồng không nhịn được vui vẻ: “Được đấy, năng lực biểu đạt ngôn ngữ rõ ràng tăng lên không ít, một câu còn có thể dùng ba thành ngữ, hơn nữa đều dùng đúng.” Minh Duệ Viễn lườm cậu ta một cái, tức giận nói: “Không học được sao? Sau này tôi ở lại Trung Hải rồi cũng không thể dẫn theo một phiên dịch viên bên cạnh suốt được đúng không?” “Này, nói anh đấy, tại sao anh có thể để hắn chạy như vậy hả?” Hắn lại bắt đầu trách cứ Phó Cẩm Hành: “Anh dẫn theo nhiều người như vậy mà cũng không thể đối phó với một mình Mộ Kính Nhất, có phải là vô dụng quá rồi không?” Tào Cảnh Đồng không nghe nổi nữa, vội vàng hỏi ngược lại: “Cậu có hiểu đạo lý giặc cùng đường chớ đuổi không? Anh Phó là thương nhân tuân thủ pháp luật, không phải thủ lĩnh lính đánh thuê, cũng không thể vì bắt người mà không để ý đến tính mạng của thuốc hạ đúng không? Cậu lợi hại như thế, vậy cậu đi làm đi, dù sao cũng không phải là cậu không biết Mộ Kính Nhất đang ở đâu!” Với cậu ta mà nói, bất kể là ai, chỉ cần làm nhục Phó Cẩm Hành ở trước mặt cậu ta là không được.



“Anh khích tối đúng không? Chiều này đối với tôi vô dụng thôi, dù sao mục tiêu của Mộ Kính Nhất cũng không phải là tôi.” Minh Duệ Viễn dương dương đắc ý nói.



“Mục tiêu của hắn là Tư Ca.



Mộ Kính Nhất trở về, nhất định vẫn sẽ ra tay với cô ấy.



Tôi rất lo lắng, tôi không thể ở cạnh cô ấy 24/24 giờ được, khó tránh sẽ xuất hiện sơ hở” Phó Cẩm Hành đột nhiên thở dài một hơi.



“Chị ấy biết không?” Sau khi sửng sốt một chút, giọng Minh Duệ Viễn lập tức trầm hẳn.



“Tôi không muốn làm cô ấy sợ” Dừng lại một chút, Phó Cẩm Hành lắc đầu: “Ngoại trừ phái người bảo vệ cô ấy ra, tạm thời tôi không thể nghĩ được cách gì khác, nếu như ngay cả tự do của cô ấy cũng không thể bảo đảm được, tôi còn có tư cách gì để đối đầu chính diện với Mộ Kính Nhất?”
 
  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-567

Chương 568: Cầu hôn một lần nữa




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
83391.png

Xem ảnh 2
83391_2.png
Nếu như anh không làm được thì đừng trách có người khác đến cướp.” Mặc dù lời Minh Duệ Viễn khó nghe, thế nhưng ở một góc độ nào đó lại chính là sự thật.



“Có lẽ ban đầu Mộ Kính Nhất chỉ hơi có hứng với cô ấy mà thôi.



Chỉ có điều hắn năm lần bảy lượt nhận trái đắng từ anh, cho dù chỉ là chút hứng thú ban đầu, thì bây giờ đã trở thành khát vọng muốn chiếm được người phụ nữ của anh cho bằng được.



Tóm lại, tất cả mọi thứ đều là lỗi của anh.” Cậu ta liếc mắt, khó chịu nhìn Phó Cẩm Hành.




“Nói nhanh lên, tôi không có thời gian đâu.” Minh Duệ Viễn không nhịn được khoát tay.

“Vậy được, tôi muốn đưa Tỉnh Tỉnh đến chỗ cậu để cho cậu chăm sóc con bé một3thời gian.

Đợi chuyện của Mộ Kính Nhất giải quyết xong rồi, chúng tôi sẽ đón con bé về.” Thấy cậu ta dứt khoát như vậy, Phó Cẩm Hành cũng không vòng vo nữa.

“Anh nói cái gì?” Minh Duệ Viễn nghi ngờ tại mình có vấn đề.

Phó Cẩm Hành muốn để mình chăm sóc Tỉnh Tỉnh?

Tào Cảnh Đồng không vui nhíu mày, khẽ nói: “Minh Duệ Viễn, cậu đừng quá đáng, những lời này cũng không tới lượt cậu nói!” “Này, tên họ Tào kia, anh đừng tưởng là bây giờ Thành Uy thuộc về anh rồi là anh có thể nói chuyện với tôi bằng thái độ như vậy nhé! Tôi nể mặt Phó Cẩm Hành chứ không phải nể mặt anh.

Nói đến mới nhớ, scandal đào hoa của anh đã giải quyết xong chưa nhỉ?” Minh Duệ Viễn híp mắt lại, lộ ra2vẻ mặt không hài lòng nói.

“Liên quan gì tới cậu!” Tào Cảnh Đồng giận dữ nói, sau đó cậu ta đi sang bên cạnh, trông dáng vẻ thì hẳn là có tâm sự nặng nề.

Tuy cả đám người Lưu Vũ Phàm đều đã bị bắt quy án, nhưng vẫn còn một khoảng thời gian rất dài mới tới ngày mở phiên tòa, trong khi đó cha mẹ Nhạc Tuyết lại không chịu về nước, trạng thái của cô ta rất không tốt.

Tuy những chuyện này đều không liên quan đến cậu ta, nhưng người nhà Đoàn Phù Quang cứ khăng khăng Tào Cảnh Đồng không đáng tin.

Bọn họ vẫn kiên quyết phản đối tình yêu của hai người.

Bây giờ không chỉ cha mẹ Đoàn Phù Quang nhúng tay vào chuyện này, ngay cả một số người lớn trong gia tộc cũng nghe ngóng được3nên đặc biệt tìm cô ấy nói chuyện.

“Nếu như hôm nay anh đã tìm đến tôi, chắc chắn không phải chỉ để nói những lời thừa thãi này.

Nói đi, anh nghĩ thể nào, tôi có thể làm gì?” Từ xưa đến nay Phó Cẩm Hành không phải là một người làm chuyện thừa thãi, Minh Duệ Viễn đã sớm đoán được, hắn gọi mình đến là có chuyện muốn bàn bạc.

“Cậu thật thẳng thắn, tôi còn chưa nghĩ xong mở miệng thế nào, cậu đã nói thay tôi rồi.” Phó Cẩm Hành khẽ mỉm cười.

“Vậy được, tôi muốn đưa Tỉnh Tỉnh đến chỗ cậu để cho cậu chăm sóc con bé một thời gian.



Đợi chuyện của Mộ Kính Nhất giải quyết xong rồi, chúng tôi sẽ đón con bé về.” Thấy cậu ta dứt khoát như vậy, Phó Cẩm Hành cũng không vòng vo nữa.



“Anh9nói cái gì?” Minh Duệ Viễn nghi ngờ tại mình có vấn đề.



Phó Cẩm Hành muốn để mình chăm sóc Tỉnh Tỉnh?



Cậu ta không nghe lầm chứ, hay là cậu ta đang nằm mơ? “Cậu không nghe lầm đâu, tôi cũng không điên, tôi thật sự nghĩ như vậy đấy.



Mấy ngày trước, chúng tôi đã đón Tỉnh Tỉnh về nhà, bây giờ tình hình của con bé không tệ, ngày nào uống thuốc đúng giờ, ngoại trừ thị lực không tốt ra thì những mặt khác đều bình thường, chỉ có điều...”



Phó Cẩm Hành chuyên đề tài: “Trong nhà ngoại trừ con bé ra còn có Tân Tân nữa, hai đứa bé ở cạnh nhau khá nguy hiểm.



Cho dù tôi có sắp xếp nhiều người hơn, nhưng tất cả đối với Mộ Kinh Nhất mà nói cũng chẳng ăn thua gì, vì vậy tôi muốn3âm thầm đưa con bé đến chỗ cậu, nhưng vẫn muốn để cho người khác cảm thấy con bé đang ở nhà.” Nghe hắn giải thích xong, cuối cùng Minh Duệ Viễn cũng hiểu.



Có điều, cậu ta vẫn không quá tin tưởng: “Anh chắc chắn chứ? Hơn nữa, cho dù anh muốn như thế nhưng chị ấy thì sao? Làm sao chị ấy sẽ đồng ý giao con gái cho tôi? Tôi biết chị ấy hận tôi hơn bất cứ ai, ngay cả tôi đi thăm Tỉnh Tỉnh mà chị ấy cũng sai người ở bên cạnh.”



“Cậu không cần lo lắng về chuyện này, tôi sẽ nghĩ cách thuyết phục cô ấy.



Hơn nữa, Hà Tư Ca không phải là một người không hiểu chuyện, tôi làm như vậy là vì sự an toàn của Tỉnh Tỉnh.



Cô ấy sẽ đồng ý.” Phó Cẩm Hành nghiêm túc nói.



Hơn nữa, tôi qua hắn đã bóng gió với Hà Tư Ca, tuy cô không vui lắm nhưng cô cũng hiểu tính chất nghiêm trọng của chuyện này.



“Anh không sợ tôi sẽ nhân cơ hội này ra tay với Tỉnh Tỉnh, có khi còn đòi lại ba mươi phần trăm cổ phần kia à?” Minh Duệ Viễn hỏi ngược lại.



“Cậu sẽ không làm như vậy.



Hơn nữa, nếu như Tỉnh Tỉnh xảy ra chuyện, cổ phần sẽ thuộc về tôi, cậu muốn lấy lại là chuyện khó như lên trời.” Phó Cẩm Hành rất chắc chắn, khẽ mỉm cười.



“Dựa vào cái gì tôi phải giúp anh? Anh đừng có tự tin thái quá, lẽ nào anh mở miệng thì tôi nhất định phải giúp anh à? Phó Cẩm Hành, tôi lại không nợ nần gì anh!” Minh Duệ Viễn ghét nhất chính là thái độ này của Phó Cẩm Hành.



Rõ ràng là hắn đi cầu xin người khác, nhưng hắn vẫn không nhún nhường một chút nào.



“Cậu không nợ nần gì tôi, nhưng cậu có chắc là cậu không nợ Tỉnh Tỉnh không? Nếu như cậu có thể qua được cửa ải lương tâm của mình, vậy thì xem như tôi chưa nói gì.” Phó Cẩm Hành hếch cằm.



Quả nhiên nghe thấy thế, Minh Duệ Viễn lập tức im bặt.



Cậu ta hơi do dự, vẫn chưa quyết định: “Nhưng tôi không biết chăm sóc trẻ con, hơn nữa ngày nào tôi cũng phải đến công ty, nếu ngày nào cũng ở nhà với con bé thì tôi thật sự không làm được.” Tuy Minh Duệ Viễn không chắc chắn mình có thể làm được hay không, có điều trong giọng nói của cậu ta quả thật tràn ngập lo lắng.



“Tôi sẽ sai người tới, cậu không cần làm gì cả.



Đương nhiên, nếu như cậu muốn, mỗi ngày chơi với con bé một lúc cũng được.” Cho dù Minh Duệ Viễn biết chăm sóc trẻ con, Phó Cẩm Hành cũng không yên tâm.



Cho nên hắn sẽ đưa tất cả những người phụ trách chăm sóc Tỉnh Tỉnh qua chỗ Minh Duệ Viễn, cũng tránh để cô bé không thích ứng.



“Ý của anh chính là đóng gói đưa hển đến chỗ tô à? Cho dù chỗ của tôi rất lớn, nhưng trong một đêm bỗng nhiên thêm nhiều người như vậy, tôi phải suy nghĩ kỹ.” Minh Duệ Viễn không đồng ý ngay.



Có điều Phó Cẩm Hành cũng không lo lắng.



Chắc chắn cậu ta sẽ đồng ý.



Chỉ dựa vào việc Minh Duệ Viễn luôn cảm thấy hổ thẹn với Tỉnh Tỉnh, hơn nữa trước khi cô bé ra đời, cậu ta luôn chăm sóc sinh mạng nhỏ này, nên cậu ta không thể không có cảm tình.



Con người là một loại sinh vật rất phức tạp, chỉ cần tập trung tình cảm và thời gian thì sẽ không có cách nào giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra được.



Quả nhiên qua mấy phút, Minh Duệ Viễn cau mày nói: “Nói trước nhé, tôi không biết chăm sóc trẻ con, cũng không có kinh nghiệm, nếu như con bé đau đầu hay sốt gì đó, các người đừng có nghĩ là tội giở trò!” Dùng một chút, cậu ta lại bổ sung một câu: “Bây giờ tôi bạn muốn chết, không làm gì được một đứa bé đâu, nếu như các người không yên tâm về tôi, vậy thì đừng kéo tôi xuống nước!” Nhìn Minh Duệ Viễn lẩm bẩm, Phó Cẩm Hành nghe mà cảm thấy buồn cười.



Đúng là một khi bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng.



Bởi vì chuyện Tỉnh Tỉnh bị trúng độc, có lẽ Minh Duệ Viễn cũng sợ lắm rồi.



“Tôi biết rồi, tôi về bàn bạc với Hà Tư Ca một chút, cố gắng nhanh chóng sắp xếp.



Thời gian cụ thể, tôi sẽ thông báo với cậu, phải hoàn toàn bảo mật, hai bên cần phải tin tưởng lẫn nhau.



Cho dù thế nào, tôi vẫn phải cảm ơn cậu trước.” Nói xong, Phó Cẩm Hành cũng khiêm nhường hơn chút, trịnh trọng gật đầu tỏ vẻ cảm kích Minh Duệ Viễn.



“Không cần cảm ơn, không xảy ra chuyện là tốt rồi.



Thật không biết cái tên điên Mộ Kính Nhất kia còn có thể làm cái gì nữa, lỡ như hắn phát điên ra tay với hai đứa nhỏ..” Minh Duệ Viễn lắc đầu, không muốn nói tiếp nữa.



Đêm đó, Phó Cẩm Hành nói chuyện Minh Duệ Viễn đã đồng ý với Hà Tư Ca.



Đối với chuyện này, cô vẫn còn hơi lo lắng.



“Tuy em hiểu dụng ý của anh, cũng cảm thấy cần phải bảo vệ Tỉnh Tỉnh, nhưng em vẫn không hoàn toàn tin tưởng Minh Duệ Viễn được.



Thằng bé này từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường không bình thường, em rất sợ cậu ta đột nhiên nổi lên ý đồ xấu gì...” Hà Tư Ca đi tới đi lui trong phòng ngủ, vẻ mặt lo lắng.



Đối với phương án của Phó Cẩm Hành, cô có thể không phản đối, không can thiệp.



Nhưng đối với Minh Duệ Viễn, cô lại không làm được.



“Con người không thay đổi được hoàn cảnh, hoàn cảnh lại có thể thay đổi con người.



Minh Đạt đã không còn nữa, bây giờ Minh Thị cũng đã thuộc về Minh Duệ Viễn rổi, nói không chừng, từ từ rồi cậu ta có thể trở thành một người bình thường.



Ngoài ra, anh sẽ sai mấy người cùng đi chăm sóc Tỉnh Tỉnh.



Sau khi xảy ra chuyện của Trương Kiện, anh đã nghiêm ngặt sàng lọc người ở bên cạnh Tỉnh Tỉnh một lần rồi, đảm bảo không có vấn đề gì, chắc sẽ không xảy ra những chuyện tương tự như vậy nữa.” Phó Cẩm Hành đi qua, giữ vai cô lại để Hà Tư Ca đừng lo lắng thêm gì nữa.



“Phía Trương Kiện vẫn thuận lợi chứ?” Cô ngẩng đầu hỏi.



“Anh đã xem đơn thuốc rồi, giống như cái chúng ta nghiên cứu trước đó chín mươi tám phần trăm.



Nhưng cho dù chỉ là khác biệt hai phần trăm thì cũng sẽ dẫn đến sự khác biệt cực lớn về hiệu quả của thuốc.



Không thể không nói, Mộ Kính Nhất đúng là một thiên tài.” Phó Cẩm Hành gật đầu.



“Kẻ xấu có văn hóa thì sẽ trở thành kẻ xấu càng đáng sợ hơn.



Đúng rồi, anh đưa Tỉnh Tỉnh đi, còn Tân Tân thì sao?” Hà Tư Ca truy hỏi.



“Anh đã nghĩ rồi, mỗi sáng anh sẽ đích thân đưa con đến trường, sau khi tan học, con sẽ đến lớp năng khiếu, nếu như vẫn còn sớm thì đưa con đến công ty, sau đó sẽ về nhà với anh.



Tóm lại, trừ thời gian ở trường ra, chúng ta phải cố hết sức để con ở bên cạnh anh.” Dù sao Tân Tân cũng là con trai, cần phải tiến hành rèn luyện nghiêm khắc từ nhỏ, không thể quá yếu ớt.



“Anh nói với con chưa?”



Hà Tư Ca nhíu mày.



Tuy cô đau lòng nhưng cũng hiểu được, muốn bồi dưỡng một người thừa kế thì xưa nay đều không phải là một chuyện đơn giản.



Nếu như vì mình đau xót con mà khiến thắng bé không có cách nào đạt tiêu chuẩn, vậy chính là vì nhỏ mà mất lớn.



Vì thế cô không ngăn cản.



“Đương nhiên rồi, đây chính là kết quả hai cha con anh đã thương lượng xong.” Phó Cẩm Hành lộ ra nụ cười hài lòng.



Không hổ là con trai của hắn, sau khi nghe hắn nói rõ đầu đuôi sự việc, Tân Tân không chỉ không hề sợ hãi, còn chủ động nói phải chia sẻ với bọn họ.



Ặc, hóa ra hai người đã bàn xong rồi, chỉ giấu một mình em? Xì, được rồi.



Nếu như ngay cả con cũng đã đồng ý, vậy em sẽ không có ý kiến gì nữa.” Hà Tư Ca giả vờ tức giận, quay mặt sang bên cạnh, hất cằm lên.



“Đúng là anh và con đã bàn bạc với nhau, nhưng người thật sự nắm quyền quyết định, không phải chỉ có một mình em sao? Bây giờ anh đang báo cáo công việc với vợ đại nhân, có được sự đồng ý của em mới có thể chính thức triển khai.”



Phó Cẩm Hành vừa nói vừa lật tay lại, không biết hắn đang cầm cái gì trong tay.



Hà Tư Ca chỉ mải lo lắng cho hai đứa bé nên cũng không chú ý.



Bỗng nhiên, hắn giơ tay phải ra trước mặt cô, ánh sáng lấp lánh lướt qua.
 
  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-568

Chương 569: Tự nguyện




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
83392.png

Xem ảnh 2
83392_2.png
Phó Cẩm Hành vội nắm lấy, không cho cô cơ hội.



“Thật ngại quá, Phó Cẩm Hành anh muốn lấy vợ, ai phản đối cũng vô dụng.” Hắn hơi dùng sức một chút, đeo nhẫn vào tay Hà Tư Ca.



Viên kim cương quá lớn, sau khi cô đeo lên, bị che hết cả ngón tay.



Cô nhìn kỹ lần nữa, dở khóc dở cười nói: “Thế này đẹp hả? Tốt quá hóa dở.




To như vậy, không cẩn thận đập trúng mình còn không tím tay à?” Phó Cẩm Hành không cho là thế: “Anh vẫn cảm thấy nhỏ.” Theo suy nghĩ của hắn, tháo viên kim cương lớn trên chiếc vương miện tổ truyền của hoàng thất nước ngoài xuống làm thành nhân cũng không tính là quá đáng.

Nếu bây giờ không phải là thời kỳ đặc biệt, phải cố gắng khiêm tốn, nói3không chừng Phó Cẩm Hành sẽ làm như thế thật.

“Em còn chưa đồng ý đâu!” Hà Tư Ca không nhịn được nói, cô còn muốn lén tháo chiếc nhẫn xuống.

Chiếc nhẫn quá nặng, căn bản không thích hợp để đeo hằng ngày! Hơn nữa, cô nhìn viên kim cương sáng loáng như vậy, cũng có cảm giác choáng váng.

“Trong lòng em đã nói em đồng ý rồi, anh nghe thấy rất rõ.” Bản lĩnh chém gió của Phó Cẩm Hành càng lúc càng lợi hại.

“Anh mặc kệ, dù sao chuyện này cứ quyết định như vậy đi.

Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn, anh đã báo cho bên Cục Dân chính rồi.”

Nói xong, hắn cũng không đợi Hà Tư Ca phản ứng lại, bế cô lên, đi thẳng vào phòng ngủ.

Cô khẽ kêu lên: “Phó Cẩm Hành, anh2đừng có giống thổ phỉ cướp dâu như vậy chứ! Có thể để em tự nguyện đi đến Cục Dân chính với anh một lần không hả...” Hắn cắn vành tai Hà Tư Ca một cái, giọng điệu dịu dàng: “Em yên tâm đi, tối nay chắc chắn anh sẽ khiến em tự nguyện...”

***

Sáng sớm hôm sau.

Hà Tư Ca dùng một tư thế rất không nho nhã nằm trên giường ngủ say sưa.

Cô quá mệt mỏi, cảm giác như vừa chạy marathon vậy.

Mà không, còn mệt hơn chạy marathon nữa ấy chứ.

Ít nhất, lúc chạy marathon sẽ không có người lúc thì bắt mình làm thế này, lúc thì muốn mình làm thế kia, cũng không phát ra tiếng kêu khiến người khác phải thẹn thùng, càng không cần phải phối hợp với đối phương...

Hà Tư Ca dùng một tư thế rất không3nho nhã nằm trên giường ngủ say sưa.



Cô quá mệt mỏi, cảm giác như vừa chạy marathon vậy.



Mà không, còn mệt hơn chạy marathon nữa ấy chứ.



Ít nhất, lúc chạy marathon sẽ không có người lúc thì bắt mình làm thế này, lúc thì muốn mình làm thế kia, cũng không phát ra tiếng kêu khiến người khác phải thẹn thùng, càng không cần phải phối hợp với đối phương...



Phó Cẩm Hành đã đánh răng rửa mặt xong xuôi, hắn nhìn đồng hồ, không thể chậm trễ nữa.



Hẳn không đành lòng, nhưng vẫn đánh thức Hà Tư Ca.



“Ngoan nào, sau khi về sẽ để em ngủ tiếp.” Cô không hề nghĩ ngợi đẩy hắn ra: “Là ai khiến em mệt thế này hả? Em muốn ngủ tiếp, em không dậy đâu.” Hắn cũng không tức giận, dứt khoát bể cô đi đánh răng rửa9mặt.



Giày vò hơn mười phút, cuối cùng Hà Tư Ca cũng tỉnh táo.



Cô trang điểm đơn giản, lại thay bộ đồ mình yêu thích cùng Phó Cẩm Hành ra ngoài.



Quá trình đăng ký kết hôn vẫn rất đơn giản, không có gì khác biệt so với lần trước.



Hà Tư Ca mới vừa vào cửa, đã được nhận một quyển sổ đỏ.



Ngay cả những bước chụp ảnh điền thông tin gì đó đều được lược bỏ.



Cô giơ quyển sổ đỏ lên, không nhịn được oán trách: “Em hoàn toàn không cần xuất hiện, vậy mà anh còn ép em dậy!” Phó Cẩm Hành cực kỳ yêu thích xem đi xem lại, hắn nghiệm mặt nói: “Đây là để em đích thân lĩnh hội được sự thần thánh của chế độ kết hôn ở nước chúng ta! Sau khi kết hôn, phải tôn trọng bạn đời,3quan tâm đến gia đình!” Hà Tư Ca: “...” Em rất cảm ơn anh đã giảng cho em một bài học đặc sắc như vậy.



“Bây giờ em đã cảm nhận được sự thần kỳ này rồi, chúng ta có thể đi được chưa?” Cô cất quyển sổ đỏ vào túi, trong lòng cũng dâng lên cảm giác ngọt ngào.



Quanh đi quẩn lại, may mà người bên cạnh vẫn là hắn.



“Đừng tưởng anh không nhìn thấy em đang cười trộm.” Phó Cẩm Hành dịch lại gần, xảo quyệt nói.



Tại Hà Tư Ca đỏ lên, khẽ hừ một tiếng: “Anh thật biết dát vàng lên mặt đấy, là anh nên cười trộm mới đúng!” “Được được được, chúng ta cùng dát vàng lên mặt.



Em muốn ăn gì? Hiếm khi mới được ra ngoài cùng nhau, chúng ta đi tới nhà hàng em thích dùng bữa nhé?” Phó Cẩm Hành nhìn đồng hồ, sắp mười một giờ rồi, hắn định ăn cơm trưa xong sau đó sẽ trở về công ty.



“Anh Phó, thật ngại quá, em đã có hẹn với người khác rồi, em không đi ăn cùng anh đâu.” Hà Tư Ca lấy hộp phấn ra, trang điểm lại một chút rồi chuẩn bị rời đi.



Vẻ mặt hắn hoang mang: “Em hẹn ai? Chúng ta vừa mới đăng ký kết hôn, em đã muốn để anh ăn cơm một mình, như thế có phải anh thảm lắm không?” “Thực toàn thập mỹ mùa thứ hai sẽ chính thức phát sóng vào thứ sáu này, em hẹn Tuyết Lệ bàn bạc chi tiết, anh gọi đồ ăn ngoài đi, bye bye!”.



Hà Tư Ca phất tay, vừa vặn một chiếc taxi chạy từ Cục Dân chỉnh ra, cô ngồi luôn vào xe, để Phó Cẩm Hành đứng ở đó một mình, vẻ mặt hắn giống như người chồng bị ruồng bỏ, một mình cô đơn trong gió.



Triệu Tuyết Lệ làm nữ cường nhân một mình còn chưa đủ, còn muốn lôi kéo cả vợ mình mới được.



Đúng là đáng ghét! Trong lúc Phó Cẩm Hành đang suy nghĩ có cần giới thiệu một người đàn ông cho Triệu Tuyết Lệ hay không thì cô ấy đã gặp Hà Tư Ca trong một nhà hàng mà hai người hẹn từ trước rồi.



“Hắt xì!”.



Mới vừa gặp mặt, đã thấy Triệu Tuyết Lệ che mũi, đột nhiên hắt hơi một cái.



“Em bị cảm à?” Hà Tư Ca quan tâm đưa khăn giấy cho cô ấy.



“Không, lạ thật đấy, chắc chắn là có kẻ đang mắng em sau lưng!” Triệu Tuyết Lệ nhận lấy khăn giấy, hậm hực nói.



Hà Tư Ca bật cười.



Có lẽ là Phó Cẩm Hành đang tức giận rồi, ha ha! “Lúc làm việc em nghiêm túc như vậy, nói không chừng là có cấp dưới nào không chịu nổi, nhân lúc em không có ở đó, thầm oán trách đấy.” Cô mỉm cười nói đùa.



“Ha, cũng có thể lắm.



Đợi em gọi điện thoại về, giục bọn họ nhanh chóng làm việc, đừng tưởng em không có ở đó thì dám lười biếng!” Triệu Tuyết Lệ mạnh mẽ kiên quyết bấm số điện thoại gọi cho trợ lý, dặn dò cả tỉ chuyện xong mới đặt điện thoại xuống.



“Này, uống một ngụm nước cho nhuận giọng đi.” Đối với khả năng làm việc của cô ấy, Hà Tư Ca đã sớm không còn bất cứ nghi ngờ gì.



Có một người trợ lý như thế, cô vô cùng tự tin đối với “Thực toàn thập mỹ” mùa thứ hai.



“Đúng rồi, ở trong điện thoại em nói có chuyện muốn bàn bạc với chị, rốt cuộc là chuyện gì thể: Không phải phía Tiêu Tụng lại cho chúng ta leo cây đấy chứ?” Vừa nghĩ tới khả năng này, Hà Tư Ca lập tức cảm thấy căng thẳng.



Bây giờ Tiểu Tụng không chỉ là gà đẻ trứng của công ty bọn họ, cậu ta cũng là yếu tố đảm bảo tỉ lệ người xem.



Thậm chí có người nói đùa, cho dù Tiểu Tụng không làm gì cả, không nói gì cả, chỉ ngồi ở đó nghịch điện thoại cũng sẽ có một đám fan hâm mộ đến xem.



Quả thật đáng sợ như vậy đấy.



“Không phải.



Ôi, chị đừng dọa mình thể chứ.



Chúng ta đã ký hợp đồng với Tiêu Tụng rồi, nếu như cậu ta cho chúng ta leo cây, vậy thì phải đền bù tiền vi phạm hợp đồng gấp ba lần, không phải là một con số nhỏ đâu.” Triệu Tuyết Lệ uống nước xong, khoát tay với Hà Tư Ca, bảo cô đừng lo lắng.



Nghe cô ấy nói thể, rốt cuộc Hà Tư Ca cũng yên tâm.



“Dọa chị chết khiếp.



Chỉ cần không phải là chuyện của Tiểu Tụng thì những chuyện khác đều dễ nói.



Đúng rồi, Trương Tử Hân thì sao? Ngày đó chị đến tham quan phim trường, nhìn thấy cô ta rất khác trước kia, xem ra bà Trần kia không hổ là người quản lý ngàn vàng hàng đầu trong nước, có thể dạy dỗ cô ta trở nên ngoan ngoãn như đã thay hình đổi dạng vậy!”.



Hà Tư Ca kể lại chuyện xảy ra ngày hôm đó cho Triệu Tuyết Lệ nghe.



Sau khi nghe cô nói xong, vẻ mặt của Triệu Tuyết Lệ nghiêm túc: “Chính ra em đúng là muốn nói với chị chuyện của Trương Tử Hân.” Thì ra hai ngày trước đó, Triệu Tuyết Lệ vô tình thấy Tiểu Tụng và Trương Tử Hân lén lút gặp nhau ở cầu thang.



“Đây cũng không phải là chuyện to tát gì, lúc đó em còn rất ngại, cảm thấy mình ảnh hưởng đến người ta.



Nhưng lúc em định đi, lại nghe thấy Tiêu Tụng nói với Trương Tử Hân là sẽ giúp cô ta giành được cơ hội biểu diễn trong buổi tiệc cảm ơn khách hàng của Phó Thị.” Buổi tiệc cảm ơn khách hàng? Nghe đến đây, vẻ mặt Hà Tư Ca lập tức thay đổi.



Tạm thời không nói đến việc khách hàng có thể được mời đến tham gia buổi tiệc cảm ơn khách hàng của Phó Thị đều là những người trong giới thượng lưu, hoạt động này quan trọng đến mức nào, chỉ riêng việc Tiêu Tụng chắc hẳn không có quan hệ cá nhân gì với Trương Tử Hân thôi, tại sao cậu ta lại đối xử tốt với cô ta như vậy chứ? Một cơ hội quý giá như thế mà cậu ta lại muốn cho cô ta? Hơn nữa, rốt cuộc quan hệ của bọn họ là gì? “Tiêu Tụng được mời à?” Suy nghĩ một chút, Hà Tư Ca hỏi trước.



“Với độ hot hiện giờ của cậu ta, đương nhiên sẽ nằm trong phạm vi cân nhắc.



Nếu như Tiêu Tụng bằng lòng, chắc chắn sẽ được mời.



Nhưng em lại không hiểu, rốt cuộc Tiêu Tụng bị làm sao thế, tại sao cậu ta lại đặc biệt giúp đỡ Trương Tử Hân?” Nếu không phải quá tò mò, Triệu Tuyết Lệ cũng sẽ không tìm Hà Tư Ca bàn bạc.



“Lẽ nào, bây giờ hai người bọn họ đang yêu đương vụng trộm à?” Đây là khả năng duy nhất mà Hà Tư Ca có thể nghĩ đến.



“Nếu như nói bọn họ đang lén lút yêu đương thì càng không đúng, ai sẽ cho phép bạn trai mình dùng giọng điệu đó nói chuyện với mình chứ? Chị không thấy vẻ mặt của Trương Tử Hân lúc đó đâu, giống như đang gặp ma ấy, hình như cô ta rất sợ Tiểu Tụng...” Triệu Tuyết Lệ vừa kinh ngạc vừa bĩu môi khinh thường.



“So...” Hà Tư Ca không hề xa lạ gì với chữ này.



Hôm đó cô và Đoàn Phù Quang đi tham quan phim trường, cô cũng cảm thấy Trương Tử Hân đang sợ Tiêu Tụng.



“Thôi kệ đi, chỉ cần không ảnh hưởng đến chương trình của chúng ta, mặc kệ bọn họ có tiếp xúc riêng tư gì, đây không phải là chuyện chúng ta có thể quản được.” Hà Tư Ca suy nghĩ một chút, sau đó nhanh chóng đưa ra quyết định.



“Có cần em nói một tiếng với đồng nghiệp, để bọn họ không tiếp xúc với Trương Tử Hân không? Dù sao danh sách mời cũng là do chúng ta quyết định, đâu phải là ai muốn đến thì chắc chắn sẽ đến được.” Triệu Tuyết Lệ dò hỏi.



“Chị cảm thấy cứ xem thử xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì đi.



Tiêu Tụng còn trẻ, nhưng lại khiến người khác không nhìn thấu được.



Thái độ của cậu ta đối với Trương Tử Hân rất kỳ lạ.



Còn cả trợ lý bên cạnh cậu ta nữa, em có biết rõ không?”



Cô từng nghe Phó Cẩm Hành nói, Thẩm Lương Nguyệt chính là con gái một của một ông lớn trong ngành truyền hình, nhưng cô ta lại che giấu thân phận, cúi mình đi làm trợ lý của Tiểu Tụng.



Chuyện này khiến Hà Tư Ca khó mà tin nổi.



“Thẩm Lương Nguyệt hả? Cô ta chính là con nhà giàu thứ thiệt, không biết cô ta nghĩ thế nào mà lại chạy đi làm trợ lý cho nghệ sĩ, cả ngày chạy tới chạy lui, bị hành đến nỗi xoay mòng mòng.



Chị nghi ngờ cô ta có vấn đề à?” Triệu Tuyết Lệ rất nhạy cảm, cô cũng cảm thấy sự nghi ngờ qua giọng của Hà Tư Ca bèn chủ động hỏi.



“Cũng không phải thế.



Chỉ có điều chị cảm thấy có thể cô ta biết cái gì đó.



Nếu như có cơ hội, chị rất muốn nói chuyện riêng với cô ta.



Không vội, chờ sau khi chương trình chính thức bắt đầu, chúng ta sẽ không thiếu cơ hội qua lại với bọn họ.”



Kết thúc chủ đề này, Hà Tư Ca đưa tay lên gọi phục vụ, bắt đầu gọi món.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom