• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-560

Chương 561: Đến nhà phục vụ




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
83384.png

Xem ảnh 2
83384_2.png
tôi căn bản không biết ông ta ở đâu! Bình thường ông ta rất bận, dăm bữa nửa tháng cũng không về nhà, làm sao tôi biết ông ta đi đâu? Hà Tư Ca, vì vu khống tội mà chị lại bịa đặt ra lời nói dối này à!” Trải qua sự sợ hãi ngắn ngủi, Phùng Thiên Nhu nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.



Hơn nữa, cô ta còn khăng khăng những lời Hà Tư Ca nói đều là giả, là đang cố tình hắt nước bẩn lên người cô ta.



“Xem ra, cô ra nước ngoài một chuyến, tố chất tâm lý có vẻ tốt hơn so với trước kia đấy.” Hà Tư Ca lắc đầu, thở dài một hơi: “Người3như cô thật sự xấu xa đến tận xương tủy, giết cha giết mẹ, ngay cả súc sinh còn tốt hơn cô gấp trăm lần.



Tôi không hiểu sao trên đời này lại có người phụ nữ độc ác như cô được chứ?” Nếu như nói cô ta một lòng muốn trả thù Hà Nguyên Chính, là bởi vì từ nhỏ đã bị đối phương làm nhục, vậy thì Phùng Thư Dương đã làm gì sai? Ban đầu là Đỗ Uyển Thu nhất định muốn ly hôn, mà còn giành quyền nuôi dưỡng với Phùng Thư Dương, ông ta là cha, cùng lắm chỉ là không làm tròn trách nhiệm mà thôi, tôi không đáng chết.




Huống hồ, nếu cô ta dám đến2đây gặp tôi, vậy có nghĩa là cô ta nhất định có điều muốn nói, để cô ta nói trước đi.” Hà Tư Ca ra hiệu.

Vừa dứt lời, những người đàn ông kia lập tức thả Phùng Thiên Nhu ra.

Cô ta hung tợn trừng bọn họ, chỉnh lại quần áo, trên mặt không hề có vẻ cảm kích.

“Tôi là đến nói với chị, mấy người muốn đầu với Mộ Kính Nhất, tuyệt đối không đầu lại anh ta đâu.

Anh ta mạnh hơn mấy người tưởng tượng nhiều!” Dừng một chút, Phùng Thiên Nhu lại tiếp tục nói: “Chỉ là, tôi biết anh ta rất có hứng với chị, tôi đã nói rồi, chỉ cần chị đồng ý, tôi có thể đảm bảo con3gái chị không sao.” “Không cần cô phải đảm bảo, Tỉnh Tỉnh rất ổn.” Đối với những lời cô ta nói, Hà Tư Ca không muốn tin lấy một chữ.

Huống hồ, ông ta đưa Phùng Thiên Nhu ra nước ngoài, chu cấp cho cô ta ăn ngon mặc đẹp, vì sao còn bị rơi vào kết cục đáng thương như thế? “Phùng Thư Dương vẫn luôn bù đắp cho cô, cô thật là tàn nhẫn.” Hà Tư Ca là thật sự không hiểu nổi.

“Chị là người phụ nữ tự cho mình là đúng! Hà Tư Ca, chị biết tôi ghét nhất điều gì ở chị không? Ngoại trừ trời sinh đã có số phận tốt hơn tôi ra, tôi ghét nhất chị9luôn tự cho mình là đúng! Chị tưởng là cho tôi ăn ngon mặc đẹp, mua cho túi xách hàng hiệu thì được coi là bù đắp à? Được, vậy tôi cũng sẽ hủy hoại chị trước, sau đó cho chị những thứ này, tôi ngược lại muốn xem xem, liệu chị có cảm kích tôi không!” Vẻ mặt Phùng Thiên Nhu lập tức trở nên vô cùng dữ tợn, muốn lao qua đây.

Nhưng mấy người đàn ông canh giữ ở cửa lập tức xông qua, một trái một phải giữ cô ta lại.

Phùng Thiên Nhu giãy giụa mấy cái, nhưng không thể cử động.

“Không sao, thả cô ta ra trước đi, cô ta không dám làm gì đâu.

“Chị sẽ không thật3sự cho là Mộ Kính Nhất sẽ để mặc cho mấy người lấy thuốc của hắn đi nghiên cứu chứ? Chị thật là ngây thơ! Tôi nghe nói, chính mắt chị cũng đã nhìn thấy phòng thí nghiệm của anh ta, vậy sao chị vẫn ngây thơ như thế nhỉ, chị cho rằng độ của anh ta là thứ người khác có thể tùy tiện mô phỏng ra được sao?” Phùng Thiên Nhu cười lạnh một tiếng, dịch lại gần Hà Tư Ca, nói khẽ bên tai cô: “Chị thật sự dám đem thuốc do mấy người chế tạo ra cho đứa con gái đáng thương đó của chị dùng sao?” Hà Tư Ca chợt rùng mình.

Cô biết, thí nghiệm của Phó Cẩm Hành bên kia đã đến giai đoạn kết thúc rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn, mấy ngày tới sẽ hoàn thành.

Theo kế hoạch của bọn họ, đợi thí nghiệm kết thúc là có thể cho Tỉnh Tỉnh dùng thuốc mới.

Những lời Phùng Thiên Nhu nói lại khiến trong lòng Hà Tư Ca thấp thỏm bất an.

Rốt cuộc cô ta đã biết cái gì rồi? Đây cũng là ý của Mộ Kính Nhất sao? Hắn phái Phùng Thiên Nhu qua đây chuyển lời à? Nhất thời, Hà Tư Ca thật sự rơi vào trạng thái bất an.

Cô biết, thí nghiệm của Phó Cẩm Hành bên kia đã đến giai đoạn kết thúc rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn, mấy ngày tới sẽ hoàn thành.



Theo kế hoạch của bọn họ, đợi thí nghiệm kết thúc là có thể cho Tỉnh Tỉnh dùng thuốc mới.



Những lời Phùng Thiên Nhu nói lại khiến trong lòng Hà Tư Ca thấp thỏm bất an.



Rốt cuộc cô ta đã biết cái gì rồi? Đây cũng là ý của Mộ Kính Nhất sao? Hắn phái Phùng Thiên Nhu qua đây chuyển lời à? Nhất thời, Hà Tư Ca thật sự rơi vào trạng thái bất an.



Nhìn thấy vẻ mặt cô thay đổi, Phùng Thiên Nhu nở nụ cười đắc ý.



Cô ta cúi đầu, lấy ra một tấm thẻ phòng từ trong túi xách, lại nắm lấy một tay của Hà Tư Ca, nhét tấm thẻ phòng vào trong tay cô.



“Chắc chị biết đây là cái gì đúng không? Không có gì phải ngại cả, chị cũng đâu phải là là cô gái nhỏ không hiểu gì cả.



Ở bên anh ta vài ngày, chỉ cần dỗ anh ta vui vẻ, nói không chừng anh ta sẽ đưa cho chị đơn thuốc thật sự, để con gái chị khỏe hẳn.” Phùng Thiên Nhu ranh mãnh nói: “Phục vụ đàn ông, đây không phải là chuyện phụ nữ trời sinh đã biết sao?” Vốn định ném mạnh thứ này vào mặt cô ta, nhưng không đợi Hà Tư Ca làm thế, Phùng Thiên Nhu đã mở miệng nói: “Chị không cần phải coi thường tôi, vẫn nên nghĩ đến con gái chị trước đi.” Một câu nói, thành công xóa bỏ suy nghĩ của Hà Tư Ca.



“Được rồi, chị cũng không cần bảo nhiều người coi chừng tôi như vậy, tôi đã nói hết những lời muốn nói, bây giờ nên đi rồi.” Phùng Thiên Nhu vẫy tay, đi thẳng ra cửa.



Đi được vài bước, cô ta dường như đột nhiên nhớ ra cái gì, quay đầu lại nói với Hà Tư Ca: “Chị biết vì sao tôi phải làm như vậy với Phùng Thư Dương không? Bởi vì ông ta căn bản không hề trở nên tốt hơn, chỉ cần ông ta muốn, ông ta vẫn sẽ uống đến say khướt, sau đó mắng tôi, đánh tôi, giống như cách mà ông ta đối xử với mẹ tôi năm đó.



Ông ta là một kẻ thối nát, không đáng sống trên thế giới này.



Nhìn xem, chỉ có thiên thần nhỏ tốt bụng như chị mới đi cứu



Ông ta, còn cảm thấy là tôi bất hiếu.



Tỉnh lại đi Hà Tư Ca, không phải ai sinh ra cũng có thể may mắn như vậy.



Nếu như chị chưa từng tự mình trải qua thì không có quyền chỉ trích những người xấu trong mắt chị đâu.” Phùng Thiên Nhu nói xong, tặng cho cô một nụ hôn gió rồi rời đi, không hề quay đầu lại.



Hà Tư Ca đứng tại chỗ, cầm tấm thẻ phòng trong tay, rất lâu sau cũng không nói gì.



Đợi đến khi Phó Cẩm Hành trở về, cô đã điều chỉnh xong tâm trạng.



Nhìn hắn dường như rất vui vẻ, vừa bước vào nhà đã ôm chặt Hà Tư Ca vào lòng.



“Cuối cùng cũng có kết quả thí nghiệm rồi, người phụ trách nói với anh, bọn họ đã nghiên cứu chế tạo lại thuốc Mộ Kính Nhất đưa, có thể lập tức cho Tỉnh Tỉnh dùng!” Phó Cẩm Hành hưng phấn, nên giọng nói có chút run rẩy.



Cảm nhận được tâm trạng của hắn, Hà Tư Ca cũng đặt tay lên lưng Phó Cẩm Hành, ôm lấy hắn, hỏi dò: “Thật sao? Đã chắc chắn rồi chứ?” Hắn gật đầu: “Đúng vậy, anh đã xem qua báo cáo chi tiết, không có vấn đề gì cả.” Nghe được câu trả lời của hắn, Hà Tư Ca nhớ tới những lời Phùng Thiên Nhu nói, cảm giác bất an lại dần lan ra trong lòng...



Nhìn thấy Phó Cẩm Hành tắm rửa xong lại đi thay quần áo, Hà Tư Ca miễn cưỡng nở nụ cười: “Không phải vừa mới về à, sao anh lại định ra ngoài thế?” “Tối nay có một bữa tiệc xã giao, thật sự không từ chối được, vẫn phải đi xem sao, có thể tới khuya anh mới về.



Em ngủ trước đi, không cần đợi anh.” Phó Cẩm Hành chọn một bộ quần áo, nhanh chóng mặc vào.



Hà Tư Ca bước tới, tự tay thắt cà vạt giúp hắn: “Được, em biết rồi, anh uống ít rượu thôi.” “Anh biết, gần đây anh cũng không uống rượu, ngộ nhỡ em muốn sinh cho anh thêm một cô công chúa nữa thì sao?” Phó Cẩm Hành nhân cơ hội hôn lên môi có một cái, lén cười nói.



“Nói linh tinh” Hà Tư Ca cụp mắt xuống, sắc mặt nhợt nhạt.



Tiễn Phó Cẩm Hành đi rồi, cô ngồi yên lặng một lúc, sau đó mới đi tắm.



Hà Tư Ca ngâm mình rất lâu trong bồn tắm, cảm giác da đã bắt đầu nhăn lại, nước cũng trở nên lạnh, cô mới đứng dậy.



Chọn một chiếc váy trông có vẻ khá kín đáo, nhưng thật ra lại tôn lên vóc dáng gợi cảm, cô nhìn vào gương một lúc lâu mới ngồi xuống trang điểm.



Lâu rồi không trang điểm đậm, lúc tô son, Hà Tư Ca hơi dùng sức, thỏi son lập tức gãy đôi, rơi xuống bàn trang điểm màu trắng, tương phản đến giật mình.



Cổ lắc đầu, thuận tay vứt đi, lại lấy một thỏi khác.



Chắc chắn mọi thứ ổn thỏa, Hà Tư Ca liền ra khỏi nhà.



Một mình cô lái xe đến khách sạn nơi Mộ Kính Nhất ở, cầm thẻ phòng, thuận lợi đi đến tầng hắn ở.



Hà Tư Ca hít sâu một hơi, giơ thẻ phòng lên, thuận lợi mở cánh cửa trước mặt ra.



Cô bước vào, phát hiện đó là một căn phòng có bố cục rộng rãi.



Trong phòng khách không có ai, cũng rất yên tĩnh, tấm thảm dưới chân hút mất tiếng bước chân của Hà Tư Ca.



Cô đi bước từng bước vào trong, cuối cùng mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy.



Phân biệt phương hướng một chút, Hà Tư Ca khẳng định, tiếng nước phát ra từ phòng tắm.



Đúng lúc này, tiếng nước chảy dừng lại, một giọng nam vang lên: “Ai ở bên ngoài?” Là giọng Mộ Kinh Nhất.



Hà Tư Ca lập tức nín thở, quay đầu bỏ chạy.



Chạy được hai bước, cô đột nhiên nhớ ra mục đích mà tối nay mình tới đây, vì vậy bước chân liền khựng lại.



Chỉ mấy giây, cánh cửa phòng tắm đã mở ra, một người đàn ông quấn khăn tắm bước từ trong đó ra.



Nhìn thấy người đến là cô, trong mắt Mộ Kính Nhất hiện lên chút kinh ngạc.



“Sao cô lại tới đây? Còn nữa, cô vào đây bằng cách nào?” Hắn đề phòng hỏi.



Phòng tổng thống của khách sạn cao cấp, làm sao có thể tùy tiện đi vào? Hà Tư Ca vội vàng giơ tấm thẻ phòng trong tay lên, lắp bắp trả lời: “Quẹt, quẹt thẻ vào.



Còn nữa, tôi không biết anh đang tắm, không phải tôi cố tình nhìn trộm, anh yên tâm, tôi không nhìn thấy cái gì cả.” Cô nghĩ, với tình cách không ổn định của Mộ Kính Nhất, con người cũng kỳ quái, minh nói rõ ràng vẫn tốt hơn.



Để tránh hắn có sở thích kỳ quái nào, ngộ nhỡ bị kích thích, nổi điên lên, vậy thì gay go rồi.



“Cô lấy ở đây ra?” Cơ thể hắn chưa lau khô hoàn toàn, những giọt nước lăn từ ngực Mộ Kính Nhất xuống, chỉ thấy vài giọt nước không ngừng chảy dọc theo cơ bắp rắn chắc, cuối cùng rơi lên khăn tắm màu trắng quấn trên hông.



Hà Tư Ca quay mặt sang bên cạnh, giọng nói cứng nhắc: “Không phải anh bảo Phùng Thiên Nhu đưa tới sao?” “Tôi chưa từng làm vậy.



Chắc là cô ta lấy trộm một tấm thẻ phòng.” Mộ Kính Nhất đi đến bên cạnh, cầm lấy một chai nước suối, uống từng ngụm lớn.



“Mặc kệ có phải cô ta lấy trộm hay không, tôi tới tìm anh là có chuyện.” Cố gắng đè nén trái tim đang đập điên cuồng của mình lại, Hà Tư Ca nuốt nước miếng, hít sâu mấy hơi, lúc này mới miễn cưỡng mở miệng nói.



“Cô ăn mặc thế này, lại tới gặp tôi vào ban đêm, tôi rất khó mà không nghĩ nhiều.” Mộ Kính Nhất vặn chặt chai nước suối, nghiêng mặt nhìn qua bên này.



Vẻ mặt hắn vô cùng thành thật, những lời nói lại không dễ nghe: “Tôi nhớ là hình như tôi chưa từng gọi phụ nữ tới tận nhà phục vụ thì phải?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom