• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (20 Viewers)

  • Chương 929: Lời nhắn nhủ của ông ngoại với ông nội

Bầu trời cuối cùng cũng trở nên trong xanh.

Mặt trời chiếu sáng khắp cả bầu trời, khiến toàn bộ Lạc Thành trở nên rực rỡ lạ thường.

Mọi người hít thở bầu không khí tươi mát sau cơn mưa, vô cùng sảng khoái.

Nhiều chuyện đã xảy ra ở Lạc Thành, nhưng sau tất cả, cuộc sống của người dân vẫn phải tiếp diễn.

Vu Kiệt và những người khác chuẩn bị rời đi rồi.

Trên máy bay, Vu Kiệt lặng lẽ dựa vào cửa sổ, ngắm nhìn nơi đã cứu sống mình, trong lòng rất nhiều cảm xúc.

Tâm tình của anh đã có sự thay đổi, cũng nhìn thấu mọi thứ hơn.

"Anh ơi, anh cười một cái đi mà! Nếu sau này anh nhớ nơi này thì chúng ta sắp xếp thời gian đến đây chơi không phải là được rồi sao?"

Dương Cẩm Tú ngồi bên cạnh Vu Kiệt, dịu dàng an ủi.

Từ khi lên máy bay đến giờ, cô không hề thấy Vu Kiệt cười.

"Được, sau này mỗi năm chúng ta sẽ đến đây ít nhất một lần để tế lễ những linh hồn đã khuất".

Vu Kiệt gật đầu, cuối cùng cũng mỉm cười.

“Vâng”.

Dương Cẩm Tú cũng cười, đột nhiên nói nhỏ: "Em thấy Ngô Tiểu Phàm khóc, hình như không nỡ rời xa anh".

"Vui buồn hợp tan là chuyện bình thường trong thế gian, không có thứ gì mãi mãi không tách rời".

Vu Kiệt giải thích.

“Phải không…vậy chúng ta thì sao?”

Đôi mắt to tròn của Dương Cẩm Tú nhìn Vu Kiệt đầy mong đợi, chờ câu trả lời của anh.

“Chúng ta…”

Một nụ cười tràn ngập khóe miệng Vu Kiệt, sau đó anh nhìn vào mắt Dương Cẩm Tú, nói: "Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau".

“Vậy thì tốt quá rồi!”

Dương Cẩm Tú vui vẻ nắm tay Vu Kiệt, ngã đầu vào vai anh, nhìn phong cảnh thành phố bên dưới.

Vu Kiệt đột nhiên nói nhỏ với cô: "Sau khi trở về, chúng ta bắt đầu chuẩn bị hôn lễ nhé".

Dương Cẩm Tú liền bật dậy, ngồi thẳng lưng, môi không khép lại được.

“Nhanh vậy ạ?”

“Em không muốn sao?”

Vu Kiệt hơi bất ngờ hỏi.

“Không không không, em…ai dà, anh vẫn chưa…”

Biểu hiện của Dương Cẩm Tú có chút nũng nịu, dường như đang chờ đợi gì đó.

Kiểu đàn ông thẳng tính như Vu Kiệt chắc chắn không hiểu được.

Dương Cẩm Tú muốn theo quy trình chính quy, muốn được cầu hôn.

Cô nhìn thành phố bên dưới càng lúc càng xa, không biết mình đang nghĩ gì.

Thành phố này không lớn, nhưng có rất nhiều câu chuyện.

Ở bên kia.

Trên sân bay nơi nhóm người Vu Kiệt vừa rời đi.

Còn có một chiếc máy bay khác đang chờ cất cánh.

Toàn bộ sân bay đã bị phong tỏa, cơ bản không còn mấy người ở đây.

Ông cụ Lý đang đứng ở cổng sân bay, trước mặt ông cụ cũng là một người đàn ông đã lớn tuổi.

Hai người cao ngang nhau, nhìn chằm chằm đối phương.

Khí tức của ông lão đứng bên cạnh đang bị giấu đi, nếu như để võ giả nào nhìn thấy thì võ giới nhất định sẽ dậy sóng.

Người này chính là ông ngoại của Vu Kiệt, Lưu Mỗ!

Cả hai đứng dưới ánh nắng, tận hưởng sự ấm áp ngắn ngủi.

“Cuối cùng chuyện này cũng kết thúc rồi”.

Ông cụ Lý cảm khái nói.

“Ừm, mặc dù chuyện ở đây đã kết thúc, nhưng nó đã chọn một con đường, đó là con đường đại đạo đồ thiên, sau này chắc chắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn".

Trên mặt Lưu Mỗ hiện rõ vẻ quan tâm, nói.

"Nếu như nó đã chọn rồi, thì nhất định sẽ tiếp tục tiến bước. Nếu có người cản đường, người làm ông nội như tôi nhất định sẽ giúp nó mở đường".

Vẻ mặt ông cụ Lý rất tự hào, ngang ngược nói.

Ông cụ luôn có sự tự tin như vậy!

Nhưng Lưu Mỗ lại lắc đầu, nở một nụ cười gượng gạo.

"Nếu như không phải người chặn đường nó mà mà là ông trời thì sao?"

“Trời?”

Ông cụ Lý không hề sợ sệt, chỉ lên trời nói: "Cháu trai tôi đã quyết định đồ thiên, vậy thì tôi sẽ nổ trời!"

Lưu Mỗ nhướng mày, cười nói.

"Nổ trời...tên hay, vậy thì tôi...bỏ đi, nếu đứa cháu này gặp phải kiếp nạn nguy hiểm đến tính mạng, tôi chết thay nó là được rồi”.

Giọng điệu của ông ta rất thoải mái, như thể đang kể chuyện vậy.

Tuy nhiên, sắc mặt của ông cụ Lý chùng xuống, cũng hiểu được ý nghĩa thâm sâu trong đó.

Con đường mà Vu Kiệt đi quả thực rất khó khăn, dù bọn họ đã cố gắng làm mọi cách để mở đường cho anh nhưng không ai có thể bảo vệ anh cả đời được.

Có lúc, sự hy sinh lớn nhất mà bọn họ có thể làm chính là tính mạng bản thân.

Lưu Mỗ cũng đã hạ quyết tâm, gạt sự sống và cái chết sang một bên.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu ông cụ Lý, đây là tình yêu dành cho Vu Kiệt, hay là sự áy náy đối với con gái của ông ta?

Ai biết được chứ.

"Lần này, phía thủ đô cũng sẽ không còn hòa bình nữa đâu. Tôi phải nhanh chóng quay lại càng sớm càng tốt. E là có người đã bí mật lên kế hoạch cho bước tiếp theo rồi".

Ông cụ Lý nhắc nhở.

"Ông không cần nói với tôi những chuyện này, nếu như có người phong thánh muốn tấn công nó, tôi sẽ không nương tay đâu".

Lưu Mỗ vô cùng nghiêm túc nói.

Lần này năm người phong thánh đối phó Vu Kiệt đã khiến ông ta rất tức giận.

Nếu như lại có thêm mười kẻ tám người muốn giết Vu Kiệt như vậy, không phải lần nào cũng có thể may mắn thoát chết được.

Ông ta càng không muốn thứ đó hiện ra, xâm chiếm trái tim của Vu Kiệt.

"Tôi không có ý gì đâu, ông đừng lo lắng, ở đây còn có hai vị sư phụ của nó, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu".

Ông cụ Lý cười nói.

"Tôi già rồi, không nghĩ nhiều nữa, tôi phải đi đây”.

Ông cụ Lý hít một hơi thật sâu, nói.

Lưu Mỗ gật đầu, nói: “Ừm”.

"Về chuyện ông không thể tự do ra vào cảnh giới Hoa Hạ, tôi sẽ cố hết sức thực hiện. Ông cũng biết chuyện đó ảnh hưởng rất lớn đến Chí Nam Quan Hải".

“Ừm, cảm ơn ông”.

Trong lòng Lưu Mỗ có chút dao động, ông ta rất hiếm khi nói lời cảm ơn.

Ông cụ Lý không nói thêm gì nữa, quay người đi vào.

“Này!”

Lưu Mỗ đột nhiên hét lên một tiếng.

Ông cụ Lý quay người lại, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"

"Chú ý Tiểu Kiệt nhiều hơn một chút, trong người nó ngoài cái vị mà tôi đã gặp lúc trước ra, bây giờ còn có thêm một người nữa".

"Cũng là một nhân cách không thể khống chế. Tôi cũng không biết có thể trấn áp cái thứ đó bao lâu. Chỉ mong đừng để Tiểu Kiệt gặp phải quá nhiều bất lợi".

"Dù sao nó cũng còn nhỏ. Cho dù tâm tính có vượt trội hơn so với bạn bè cùng trang lứa, nhưng nó vẫn không thể thực sự kiềm chế được cơn giận của mình. Đừng để tức giận đánh mất lý trí".

Ông cụ Lý im lặng một lúc, rồi gật đầu nói: "Tôi sẽ để ý".

Sau đó, ông cụ bước vào sân bay, bước đi hơi chậm.

Lưu Mỗ cũng biến mất.

Nơi này, không thể ở quá lâu, có rất nhiều tai mắt đang theo dõi ông ta.

Một chiếc máy bay đang chầm chậm cất cánh, bay về phía thủ đô.

Lúc này, cuối cùng mọi chuyện ở Lạc Thành cũng đã kết thúc.

Cả thành phố Lạc Thành đã trải qua một lần rửa tội, bóng tối đã bị xua đuổi.

Hơn nữa những người ở Bộ Nam 34 cũng sẽ tiếp tục tập trung phát triển ở đây.

Sẽ không ai để cho bóng tối kia một lần nữa quay trở lại Lạc Thành.

Người ta thường hay nói núi cao hoàng đế xa, nhưng bây giờ không được nói như vậy nữa.

Giang sơn do tổ tiên xây dựng nên, nếu không bảo vệ cho tốt, quản lý cẩn thận, thì cũng sẽ giống như một khúc gỗ, sớm muộn gì cũng mục nát và thối rữa.

Sâu đục bên trong sẽ lấy gỗ làm chất dinh dưỡng và ăn mòn tất thảy.

Lần này.

Vu Kiệt được cứu, có người thì vui mừng còn có kẻ lại lo lắng.

Lúc này ở thủ đô có một gia tộc.

Nhà họ Hạ.

Trước từ đường rộng lớn uy nghiêm của nhà họ Hạ.

Hạ Viên quỳ gối trước mặt mọi người trong gia tộc, sắc mặt vô cùng khó coi.

Bị tất cả các thành viên trong nhà họ Hạ quở trách, loại chuyện như thế này, hắn ta không muốn trải qua lần thứ hai.

Nhưng…

Viên đá đó rất quan trọng đối với nhà họ Hạ, song hắn ta đã khiến mọi chuyện hỏng bét.

Ai ai trong nhà họ Hạ cũng đều rất phẫn nộ.

Ông cụ Hạ ngồi trên ghế chính giữa, đôi mắt hơi híp lại trên khuôn mặt già nua.

"Đây chính là ý trời sao? Ý trời muốn chúng ta đứng ở phía đối lập với nhà họ Lý, phải không?"

"Vị lão tổ kia thật sự chọn tên tạp chủng nhà họ Lý sao?"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom