• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (14 Viewers)

  • Chương 928: Món quà chia tay

Dị biến giữa trời đất chỉ thoáng qua trong phút chốc, sau đó lại khôi phục như lúc ban đầu.

Tang lễ đã kết thúc.

Dần dần, bầu trời cũng bớt u ám hơn.

Mưa không còn rơi nữa, mà thay vào đó là sương mù mờ mịt.

Mặt trời từ từ ló dạng, khiến tất cả sương mù đều bốc hơi sạch sẽ.

Nhưng cảm giác bi thương trong lòng mọi người mãi vẫn không cách nào tiêu tan được.

Ngô Lãnh dẫn Ngô Tiểu Phàm và Lưu Hổ đi đến cổng làng.

Bọn họ cần phải đốt vàng mã ở đây, đó là tập tục, để khi đến lúc đầu thai, nếu như người đã mất bởi vì làm chuyện xấu mà không cách nào đầu thai được, thì cũng có… chút tiền mà dùng.

Từng xấp giấy vàng cháy bùng lên, khói đen xộc thẳng lên trời.

Toàn trường vẫn chìm trong cảm giác đau thương.

Ngay lúc này, chợt có người đi đến.

Đó là người của tổ chức Đệ Nhất.

“Máy bay đã được chuẩn bị xong, bất kỳ lúc nào cũng có thể cất cánh!”

Mạc Vãn Phong khẽ gật đầu, nhìn về phía Vu Kiệt.

Vu Kiệt từ từ bước về phía mấy người Ngô Lãnh.

“Ông Ngô, không biết ông và Tiểu Phàm có dự tính gì cho tương lai không?”

Ngô Lãnh lau nước mắt, hít sâu một hơi rồi nói: “Chúng tôi có thể dự tính gì nữa chứ, là dân thường thì cứ tiếp tục sống thôi!”

Ngô Tiểu Phàm cúi đầu, không nói gì cả.

Lưu Hổ thì vẫn tiếp tục đốt vàng mã, ngọn lửa càng bùng lên dữ dội.

Vu Kiệt trầm tư trong chốc lát rồi nói: “Hay là cùng quay về thủ đô với tôi!”

“Thủ đô ư? Đến đó làm gì?”, Ngô Lãnh hỏi.

Vẻ mặt Vu Kiệt càng thêm nghiêm túc, chăm chú nhìn ông ta.

“Ông là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi sẽ dùng cả đời này để báo đáp ơn nghĩa của ông!”

“Trời đất bao la, nếu ông muốn đến đâu, tôi tất sẽ giúp ông trải qua quãng đời bình an ở đó!”

“Chỉ cần ông Ngô muốn, tôi sẽ dùng hết khả năng của mình để đáp ứng yêu cầu của ông”.

Dương Cẩm Tú lặng lẽ bước đến sau lưng Vu Kiệt.

“Đúng vậy đó, ông Ngô, ông đi cùng với chúng tôi nhé! Vừa hay em gái này cũng có thể theo cùng!”

Cô ngồi xổm xuống cạnh xe lăn, nói rất chân thành: “Cô Ngô, cùng đi nhé, khoảng thời gian qua, nhờ có cô chăm sóc nên anh Kiệt mới mau bình phục như vậy!”

“Tôi muốn báo đáp ơn nghĩa của cô, tôi có thể nhờ vào mối quan hệ cá nhân để cô được vào đại học Thủ Đô, ở đó, cô sẽ học được rất nhiều thứ đấy!”

Tuy nhiên, cơ thể nhỏ bé của Ngô Tiểu Phàm lại run lên, càng cúi thấp đầu hơn.

“Trời đất bao la, nếu không phải là nhà thì có đi đến đâu chăng nữa cũng không có tác dụng gì, tôi cũng đã một bó tuổi rồi, chỉ có một mong muốn đơn giản, đó là có thể chết ở quê hương!”

“Không đi, không đi, tôi ở lại đây, không đi đâu cả, ở lại cùng… bà con!”

“Nếu không, mỗi dịp lễ tết, không có ai chúc tết bọn họ, cỏ mọc trên mộ sợ là cũng cao thêm mấy mét ấy chứ!”

Ngô Lãnh lắc đầu, nói bằng giọng điệu trêu đùa.

Nhưng người ở đây lại cảm giác được sự u buồn trong đó.

Dường như thế giới dù to lớn cũng không có chỗ để ông ta dung thân.

An ổn mà sống cũng không tệ, thực chất đó là mong ước lớn nhất của đời người.

Có người theo đuổi tiền bạc, có người lại thích quyền lực, cũng có rất nhiều người yêu thích phụ nữ đẹp.

Nhưng có một số người, hạnh phúc đối với họ chính là cơm canh đạm bạc, mỗi ngày ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn.

Cũng có người xem tình yêu là hạnh phúc, chỉ cần có thể ở cùng người mình yêu, cũng ngắm mặt trời lên xuống nơi cuối chân trời.

“Tôi tôn trọng mong muốn của ông Ngô, nếu ông đã không muốn, thì thôi vậy!”

Vu Kiệt thản nhiên nói, rồi quay sang nhìn Ngô Tiểu Phàm.

Cô vẫn cúi đầu, trông có vẻ rất nặng nề.

“Tiểu Phàm, cô muốn đi không?”

Vu Kiệt hỏi.

Ngô Tiểu Phàm mấp máy môi, vành mắt có hơi ửng hồng.

Cô lắc đầu, không nói gì cả.

Thế nhưng trong lòng cô biết bản thân rất muốn đi.

Bởi vì đi thì có thể được nhìn thấy Vu Kiệt mỗi ngày.

Nhưng cô cũng hiểu rõ một điều, cô thích anh, nhưng đối với cô, anh lại không hề có tình cảm trai gái.

Cô không muốn tự làm đau lòng mình, thế nên chỉ có thể từ chối.

Vu Kiệt không hỏi gì thêm mà quay sang Lưu Hổ.

“Cậu theo tôi đến thủ đô đi, tôi sẽ sắp xếp cho cậu công việc mà cậu muốn!”

“Công nhân viên chức hoặc quân đội đều được, ở đâu cậu cũng có thể trở thành nhân tài kiệt xuất!”

Lưu Hổ ngẩn người, hắn ta chưa từng có suy nghĩ sẽ đến thủ đô, bởi vì trong lòng hắn ta còn có một người.

“Không được, tôi muốn ở cùng ông Ngô, ông đã lớn tuổi rồi, thời gian cũng không còn dài, tôi muốn ở cùng ông, bảo vệ cái làng này!”

Lưu Hổ từ chối, từ chối tương lai có thể mang đến cho hắn ta cuộc sống đủ đầy, cơm ngon áo ấm.

“Được, vậy tôi sẽ không làm phiền mọi người nữa, sau này có thời gian, tôi sẽ đến thăm mọi người!”

Vu Kiệt rất quyết đoán, lập tức quay người rời đi.

Dương Cẩm Tú khẽ thở dài, cũng đi theo sau anh.

Vu Kiệt đi rồi, những người khác cũng không còn lý do nấn ná lại đây, mọi người lần lượt đốt một ít tiền giấy ở cổng làng để tỏ lòng biết ơn, sau đó rời khỏi làng Trường Mao.

Từng chiếc ô tô từ từ rời khỏi, trả lại sự yên tĩnh vốn có cho ngôi làng.

Ba người Ngô Lãnh vẫn tiếp tục đốt vàng mã, bọn họ muốn đốt thật nhiều, tránh cho… bà con ở dưới đó sống không được tốt!

Sau khi mấy người Vu Kiệt rời đi không bao lâu, ngọn núi lại một lần nữa ồn ào hẳn lên.

Trên đường núi, có rất nhiều chiếc xe sang trọng nói đuôi nhau lao nhanh về phía trước, dường như sợ không còn kịp nữa.

Những chiếc xe này lục tục đỗ lại trước cổng làng, sau đó có rất nhiều người xuống xe.

Mỗi người đều là những nhân vật có địa vị ở Lạc Thành.

Bọn họ mặc âu phục, mang theo vẻ mặt nghiêm túc bước đến.

Những người này đều đã nhận được tin tức các nhân vật lớn ở thủ đô đến đây làm gì, và bọn họ cũng có cùng mục đích.

Cúi đầu, mặc niệm.

Mấy người Ngô Lãnh lần lượt nhìn từng người, phát hiện tất cả đều là người lạ thì cảm thấy có hơi khó hiểu.

Ngô Lãnh không quen biết ai trong số bọn họ, đám người này hầu hết đều là gia chủ của các gia tộc lớn ở Lạc Thành, thậm chí có một số người còn có sức ảnh hưởng lớn ở bộ Nam 34.

Và bọn họ đến là để thay mặt cậu chủ nhà họ Lý báo đáp ân cứu mạng của nhà họ Ngô.

“Xin hỏi…”

Ngô Lãnh chậm rãi mở miệng, nhưng còn chưa nói hết câu thì đã có người bước đến gần.

Đó là một ông lão tầm 70 tuổi, trong tay cầm một xấp tài liệu, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.

“Ông anh, các người đã làm một chuyện lớn, đủ để thay đổi tình hình thế giới, tôi đại diện cho Lạc Thành cảm ơn các người!”

“Cảm ơn các người đã cứu giúp cậu chủ nhà họ Lý, giúp Lạc Thành thoát khỏi nguy cơ!”

“Đây là cổ phần của xí nghiệp Tần Thị, xin ông anh hãy nhận lấy, lợi tức hàng năm khoảng bảy trăm ngàn, đảm bảo ông sẽ có một cuộc sống tốt!”

Thoạt nhìn ông lão này là người có thân phận lớn nhất ở đây, ông ta rất cung kính trao xấp tài liệu trong tay cho Ngô Lãnh.

“Việc này… việc này sao có thể được?”

Ngô Lãnh có hơi kinh ngạc, phải nói, ông ta lớn đến từng tuổi này rồi nhưng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.

Không chỉ ông ta, mà cả Ngô Tiểu Phàm lẫn Lưu Hổ đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Tuy nhiên, đó chỉ là bắt đầu.

Những vị gia chủ giàu có khác cũng lần lượt bước tới.

Trong tay họ có rất nhiều thứ.

“Ông Ngô, đây là một căn biệt thử ở Lạc Thành, xin ông nhận lấy để chúng tôi được bày tỏ lòng thành!”

“Đây là quyền sử dụng khu nhà cao cấp của nhà họ Thường, sau này xin ông hãy ở lại đó, sẽ có rất nhiều người giúp việc cho các vị!”

“Đây là sổ chuyển nhượng cổ phần của nhà họ Thường, chúng tôi đã đề tên ông và cháu gái ông lên đó, xem như là món nợ mà nhà họ Thường phải trả cho các vị!”

“Cô Ngô, đây là thư thông báo trúng tuyển đại học Lạc Thành, nếu có thời gian, cô có thể đến nhập học!”

“Anh Lưu, không biết anh muốn làm việc ở đâu? Tại Lạc Thành, chỉ cần anh muốn, chúng tôi sẽ sắp xếp!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom