• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (17 Viewers)

  • Chương 916: Thẩm vấn Lưu Bát

Lạc Thành.

Trong bệnh viện.

Trong phòng bệnh được canh phòng nghiêm ngặt, không còn đông người như lúc trước nữa.

Sau khi Lý Nam rời đi trước, những người còn lại cũng lần lượt ai về nhà nấy.

Bọn họ đều hiểu rõ, phải cho đôi tình nhân này không gian riêng của hai người.

Dù sao cũng lâu rồi mới gặp lại nhau, nhất định có rất nhiều chuyện muốn chia sẻ.

Vu Kiệt im lặng nằm trên giường bệnh.

Dương Cẩm Tú nằm một bên, gối đầu lên ngực anh.

Hai người cứ ôm nhau ngọt ngào như vậy rất lâu rất lâu.

Dương Cẩm Tú hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng rất nồng.

“Sao thế, có phải là anh chưa tắm, nên em ngửi thấy mùi hôi không?”

Vu Kiệt có chút kinh ngạc, hỏi.

Anh nhớ lại lúc ở nhà họ Thường, cả người dính đầy máu và nước bẩn.

Trông thảm không dám nhìn.

Cũng không biết sau khi đến bệnh viện, đã xử lý như thế nào.

“Không, em chỉ muốn ghi nhớ mùi hương của anh, lỡ sau này không gặp được anh, sẽ nhớ anh”.

Dương Cẩm Tú nhắm mắt, dịu dàng nói.

Vu Kiệt vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô, trái tim đau nhói.

“Yên tâm, sẽ không có chuyện đó nữa đâu”.

“Vâng, em biết!”

Dương Cẩm Tú cười càng rạng rỡ hơn, nói: “Chỉ là lâu rồi em chưa được ôm anh, muốn tận hưởng mùi hương của anh”.

Vu Kiệt mỉm cười, tiếp tục ôm cô.

Thậm chí vào lúc này, anh có một nguyện vọng là mong thời gian sẽ đóng băng.

Chỉ cần có thể ở bên cạnh cô.

Dần dần, bên cạnh Vu Kiệt có tiếng thở nhẹ vang lên.

Dương Cẩm Tú đang nằm ngủ trong vòng tay của Vu Kiệt, hàng mi dài kia thỉnh thoảng khẽ run lên.

Giống như đang nằm mơ vậy.

Vu Kiệt nhìn cô hồi lâu, mới chậm rãi di chuyển, để Dương Cẩm Tú nằm trên giường nghỉ ngơi.

Có thể nhìn ra được, trong khoảng thời gian này, Dương Cẩm Tú nhất định đã rất lao tâm lao lực, vô cùng mệt mỏi.

Chỉ cần nằm một lúc đã có thể ngủ say như vậy, nhất định là rất mệt.

Bây giờ, cứ để cô nghỉ ngơi một lúc cho khỏe.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hốc hác kia, khiến Vu Kiệt càng thêm xót xa.

Vu Kiệt lặng lẽ xuống giường, rón rén rời khỏi phòng bệnh.

Anh còn một chuyện cần phải làm.

“Cạch”.

Vu Kiệt nhẹ nhàng đóng cửa lại, cả căn phòng chỉ còn tiếng thở nhẹ nhàng của Dương Cẩm Tú.

“Anh…”

Dương Cẩm Tú lẩm bẩm.

Nếu Vu Kiệt đang ở đây, nhất định cũng tò mò, rốt cuộc Dương Cẩm Tú đã mơ những gì.

Bên kia.

Vu Kiệt đi ra ngoài phòng bệnh.

Mạc Vãn Phong đang đứng chắp tay sau lưng, nhìn lên bầu trời cao, tựa như đang đợi ai đó.

“Chú Mạc”.

Vu Kiệt lên tiếng gọi.

Mạc Vãn Phong quay đầu lại, nhìn anh cười: “Tôi cứ tưởng phải đợi cậu rất lâu, không ngờ cậu lại đến nhanh như vậy”.

“Vâng, cô ấy mệt quá, bây giờ đã ngủ rồi ạ”.

Vu Kiệt khẽ cau mày, cuộc đối thoại thoại này vốn dĩ không có gì, nhưng nghĩ kỹ hơn chút, có gì đó không đúng lắm!

“Đi thôi”.

Mạc Vãn Phong cũng không để ý, vẫy tay một cái, phía trước liền có một chiếc xe chạy đến.

“Tôi biết cậu nhất định sẽ đi thẩm vấn hắn, nên đã đứng đây đợi cậu đến”.

Ông ta hiểu rõ Vu Kiệt, cũng biết chuyện này cần nhanh chóng có một kết quả.

Vu Kiệt hơi trầm mặc, nói: “Người muốn giết tôi quá nhiều, nhưng nếu khiến người bên cạnh tôi cũng phải chịu tổn thương, tôi không cho phép”.

“Ừ, nhanh chóng kết thúc thôi, chúng tôi cũng muốn nhanh trở về để chuẩn bị tham dự hôn lễ của cậu đấy”.

Mạc Vãn Phong cười nói.

Vu Kiệt gật đầu, bước lên xe.

Rất nhanh ngay sau đó hai người đã đến một nơi.

Nhà tù ở Lạc Thành.

Nhà tù này được canh gác nghiêm ngặt hơn trước nhiều.

Không chỉ bên ngoài, ngay cả bên trong cũng được trang bị vũ trang đầy đủ.

Giống như trong này đang nhốt một kẻ vô cùng hung ác.

Ngay sau đó.

Vu Kiệt và Mạc Vãn Phong tiến vào bên trong, đi thẳng vào một nhà giam nào đó.

“Lưu Bát, tỉnh lại đi!”

Khi Vu Kiệt và Mạc Vãn Phong đến trước phòng giam của Lưu Bát, lính gác vội vàng gọi Lưu Bát dậy.

“Không ngờ mày vô tư thật đấy, trong tình trạng này vẫn có thể ngủ ngon giấc như vậy”.

Mạc Vãn Phong châm biếm nói.

Sau khi Lưu Bát nằm trên giường tỉnh dậy, nhìn thấy hai người vừa đến, hắn ta bỗng giật mình. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

Có điều, hắn ta vẫn vờ như không có chuyện gì to tát cả.

“Bị người của ông truy lùng lâu như vậy, nếu không nghỉ ngơi một lúc, không phải sẽ mệt chết sao”.

Lưu Bát cười khẩy nói.

Hắn ta hiểu rất rõ, bản thân đã phạm phải tội gì, cũng biết những chuyện mà hắn ta sắp phải đối mặt là gì.

Nhưng bây giờ hắn ta cũng nắm trong tay một vài chứng cứ liên quan đến Thượng Quan Bắc.

Muốn biết thì nhất định phải trao đổi điều kiện mới được

Trước đây hắn ta đã nghĩ đến rất nhiều điều kiện để đàm phán, chỉ đợi đến lúc này thôi.

“Truyền lệnh của tôi, từ hôm nay trở đi, không cho hắn ngủ nữa”.

Mạc Vãn Phong lạnh lùng ra lệnh.

“Vâng!”

Lính gác lập tức gật đầu, tức giận nhìn Lưu Bát.

Thật là không biết tốt xấu, tự tìm đường chết.

Dám huênh hoang như vậy!

Phải biết rằng, nếu như một người lâu không được ngủ, e là tinh thần sẽ sụp đổ nặng nề!

Khi thẩm vấn tù nhân, đây chính là một kiểu tra tấn.

“Nói, tao muốn biết Thượng Quan Bắc đã gài bẫy tao như thế nào, tao muốn biết tất tần tật mọi quá trình!”

Giọng Vu Kiệt lạnh như băng, dáng vẻ trịch thượng trừng mắt nhìn Lưu Bát, nói.

“Mày muốn biết thì tao sẽ nói cho mày biết sao?”

Lưu Bát ngồi vắt chéo chân trên giường, hung hăng đáp.

“Mở cửa”.

Vu Kiệt nói với hai lính gác bên cạnh.

Tên lính gác này nhìn về phía Mạc Vãn Phong, đợi mệnh lệnh.

Bây giờ bọn họ phải canh chừng Lưu Bát nghiêm ngặt, cho nên chỉ có Mạc Vãn Phong đích thân ra lệnh, bọn họ mới thả người.

Điều này cũng đủ thấy tầm quan trọng của Lưu Bát.

“Cạch…”

Một chiếc khóa điện nặng nề thu lại, cửa nhà tù lập tức được mở ra.

Lưu Bát ngẩng đầu lên, nhìn Vu Kiệt đang tiến gần về phía mình, hắn ta bất giác nuốt một ngụm nước bọt.

Sợ hãi!

Hắn ta cảm nhận rõ ràng một loại sợ hãi và áp lực toát ra từ trên người Vu Kiệt lúc này.

Loại áp lực đó quá nặng nề và lạnh lẽo, giống như bị ngọn núi Thái Sơn sừng sững đè xuống.

Hắn ta cảm thấy bản thân như sắp thở không nổi.

“Mày, mày muốn làm gì?”

“Tao hỏi mày một lần nữa, khai báo tất cả những kế hoạch mà Thượng Quan Bắc bảo mày làm!”

Vu Kiệt đã đi vào trong phòng, đến trước mặt Lưu Bát, lạnh lùng nói.

“Mày đừng có làm bừa! Tao sẽ không khai đâu!”

Lưu Bát mạnh miệng nói.

“Vậy sao, mày thật sự cho rằng tổ chức Đệ Nhất ăn chay đấy à?”

Mạc Vãn Phong cũng lạnh lùng nhìn Lưu Bát, ánh mắt kia giống như muốn nuốt chửng người khác vậy.

“Hừ! Không phải tụi mày không cho tao ngủ sao, tao có thể chịu được!”

Lưu Bát ngẩng cao đầu nói: “Đừng ảo tưởng nữa, tao sẽ không nói đâu, đánh chết cũng không nói!”

Trong lòng hắn ta hiểu rất rõ, nếu như hắn ta thật sự khai ra, vậy chỉ có một con đường chết.

Bây giờ không nói gì cả, ít nhất sẽ không bị giết chết.

“Mày thật sự nghĩ rằng, mày chết rồi thì có thể giải thoát sao?”

Vu Kiệt đột nhiên hỏi.

“Mày…mày muốn làm gì! Tao nói cho mày biết, mày đừng tưởng mày là cậu chủ nhà họ Lý thì mày ngon, muốn làm gì thì làm!”

Đồng tử Lưu Bát bỗng co rút lại, gần như nhận ra điều gì đó.

Vu Kiệt nhìn hắn ta, anh vô cùng bình tĩnh, cảm giác giống như một hồ nước phẳng lặng.

“Tao sẽ khiến mày sống không bằng chết, tao tin mày sẽ quên hết những suy nghĩ này mà thôi”.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom