• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (17 Viewers)

  • Chương 883: Đừng qua đây

“Rốt cuộc chuyện này là sao thế? Cảm thấy bầu không khí có vẻ áp lực, Lang Vương không sao ư?”

“Chắc máu trên người Lang Vương đều là máu của kẻ địch, không ngờ lại chết nhiều người như thế!”

“Vấn đề là Phong Thánh Giả đó chết như thế nào, họ là Phong Thánh Giả đấy!”



Rất nhiều người khiếp sợ, nhỏ giọng bàn luận.

Mạc Vãn Phong nuốt nước bọt, cả người cứ đờ ra đứng yên đó.

Những điều này đã vượt ra ngoài phạm vi nhận thức của ông ta.

Một người tu vi Hóa Kình, đơn độc chiến đấu với năm Phong Thánh Giả, thậm chí còn chém giết ba người!

Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, sẽ có bao nhiêu người tin?

Dù bọn họ đang đứng đây nhưng cũng không dám tin tưởng vào cảnh tượng này!

Phong Thanh Giả là người đắc đạo!

Họ và người Hóa Kình có sự khác biệt như trời và biển!

Đó là sự thật mà thế giới võ giả công nhận.

Người đàn ông này, rốt cuộc đã làm như thế nào vậy!

Vu Kiệt khẽ nghiêng đầu, không có chút biết ơn nào.

Ánh mắt anh vẫn hờ hững như thế, nhìn chằm chằm những người đang quấy rầy sự hào hứng của mình.

Hệt như một đứa trẻ đang nghịch viên đạn thì có người lại đến giành lấy viên đạn đó.

Không có cửa đâu!

“Hai người đó chính là hai Phong Thánh Giả còn lại mà giang hồ truyền thừa cử tới phải không!”

Bấy giờ, có một người đàn ông bước ra, lạnh giọng nói.

Đó chính là tổ trưởng tổ Báo, Hướng Thiên Lĩnh!

Ông ta biết rõ nhiệm vụ lần này, dù Vu Kiệt chém giết ba Phong Thánh Giả thì những chuyện còn lại cũng không đến phiên anh phải bận tâm nữa.

Cuối cùng Mạc Vãn Phong cũng hoàn hồn lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hai Phong Thánh Giả còn lại.

Người nhà họ Thường vẫn còn chìm trong sự khiếp sợ, chưa hoàn hồn lại.

Hai Phong Thánh Giả cũng ý thức được những người trước mặt, ngoài quân đội thì còn người của tổ chức Đệ Nhất!

Trong ánh mắt họ không còn sự lo lắng, sợ hãi, chống đối nữa.

Cứ như vừa gặp được cứu tinh của đời mình, cực kỳ kích động.

Thậm chí bọn họ còn vui vẻ nở nụ cười.

Đó cũng chính là cơ hội duy nhất của bọn họ để có thể sống sót trong tay Vu Kiệt!

Theo quân đội và tổ chức Đệ Nhất đi thì giang hồ truyền thừa bên kia có thể tìm cách cứu bọn họ thoát ra.

Thế nhưng tiếp tục ở nơi này thì chỉ có thể bị Vu Kiệt chém giết!

“Phù phù!”

Hai âm thanh nặng nề vang lên.

Hai Phong Thánh Giả không hề do dự, lập tức quỳ xuống và giơ hai tay lên cao.

“Tôi đầu hàng! Tôi sẵn sàng khai hết tất cả mọi hành vi phạm tội của mình!”

“Tôi cũng đầu hàng, tôi sẽ khai ra hết tất cả mọi thông tin tôi biết được!”

Hai người vội vàng rống lên, giọng nói cực kỳ vội vã.

Ánh mắt bọn họ đầy chờ mong.

Cảnh tượng đó khiến tất cả mọi người giật mình đứng đờ tại chỗ.

Chuyện gì thế này?

Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao hai Phong Thánh Giả lại quỳ xuống đầu hàng?

Đó chính là Phong Thánh Giả!

Đặt bất kỳ một người nào ra đều có thể trở thành sự tồn tại chống đỡ cả bầu trời!

Rốt cuộc Vu Kiệt đã làm gì với bọn họ!

Mạc Vãn Phong nuốt nước bọt thật mạnh, lòng cảm thấy hoảng hốt.

Ông ta nhìn về phía Vu Kiệt theo bản năng, lại thấy Vu Kiệt đang nhìn bọn họ chằm chằm.

Ánh mắt đó, có vẻ đầy thù địch.

Điều này khiến Mạc Vãn Phong càng khó hiểu hơn.

Ông ta chưa bao giờ nhìn thấy Lang Vương có vẻ mặt này, đó không phải là ánh mắt để nhìn chiến hữu và đồng bào mình.

Đó là ánh mắt với kẻ thù!

“Hai người… Chắc chắn chưa?”

Hướng Thiên Lĩnh khẽ nheo mắt lại, giọng lạnh lùng nói.

Một Phong Thánh Giả vội vàng hét lên: “Chắc mà, chúng tôi chỉ cầu xin sự che chở từ phía các người!”

Mọi người đều nhìn bọn họ với ánh mắt hết sức khó hiểu.

Hai Phong Thánh Giả trông có vẻ tả tơi lắm, cả người ướt đẫm nước mưa, chẳng khác gì con chuột lột.

Cơ thể họ vẫn còn run run, bởi vì mưa khiến bọn họ bệnh rồi ư?

Cơ thể của Phong Thánh Giả nào có yếu ớt đến thế cơ chứ!

“Đây là chuyện gì thế này?”

Sắc mặt Mạc Vãn Phong cực kỳ quái dị, nếu không phải Vu Kiệt đang an toàn thì ông ta chắc chắn không bao giờ tin đây là sự thật.

Ông ta liếc sang nhìn Hướng Thiên Lĩnh.

Hai người cùng nhìn nhau, cùng gật đầu.

Cứ như đã đưa ra được quyết định nào đó.

Nếu bọn họ muốn đầu hàng, thế thì bắt thôi.

Nói chung là Vu Kiệt an toàn chính là tin tức tốt lành nhất rồi.

“Tất cả nghe lệnh, vậy bắt tất cả phạm nhân!”

“Phải trông chừng Phong Thánh Giả thật nghiêm ngặt! Nếu dám bỏ trốn thì lập tức đánh gục!”

Mạc Vãn Phong vung tay lên, ra lệnh.

Vì thế, tất cả thành viên có mặt đều đi về phía trước.

Hai Phong Thánh Giả thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng an toàn.

Thậm chí trong mắt bọn họ còn rưng rưng nước mắt.

Nước mắt của sự sung sướng vui mừng!

Phải sợ hãi đến mức nào mới khiến họ có phản ứng như vậy.

Từ khi hai người bọn họ tiến vào cảnh giới Phong Thánh Giả thì luôn là kẻ dưới một người trên vạn người!

Dù làm gì cũng không có ai dám ngăn cản.

Tất cả mọi người đều xem họ là sự tồn tại cao nhất, được người người kính trọng.

Nhưng chỉ mới vừa nãy thôi, hai người đã tận mắt nhìn thấy ba người cùng là Phong Thánh Giả như mình bị Vu Kiệt chém giết!

Thậm chí còn là cái chết sau khi đã trải qua vô số tra tấn không đếm xuể và cơ thể không còn toàn vẹn.

Giết chết ba Phong Thánh Giả!

Điều đó là hết sức khó tin trong mắt bọn họ.

Với Vu Kiệt, họ chỉ còn lại sự sợ hãi.

Chỉ mong mình có thể cách anh càng xa càng tốt.

Dù có phải đi theo kẻ địch thì có sao, giữ được mạng mới là quan trọng nhất!

Thành viên tổ chức Đệ Nhất và tổ Báo đều tiến lên, chuẩn bị đến gần khu vực tác chiến của Vu Kiệt.

Bỗng nhiên.

Ánh mắt Vu Kiệt lướt qua, đầy độc ác với màu đỏ sậm.

Anh nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người, lạnh giọng nói: “Cút hết đi cho ta!”

Thành viên tổ chức Đệ Nhất và tổ Báo đều giật mình, bước chân chợt khựng lại.

Bọn họ nhìn chằm chằm Vu Kiệt trước mặt, cứ như nhìn một người hoàn toàn xa lạ.

Ánh mắt Vu Kiệt đầy sự thù địch.

“Lang Vương, chuyện tiếp theo đây cậu cứ yên tâm giao cho chúng tôi là được rồi”.

Mạc Vãn Phong giải thích.

“Bọn mi?”

Khóe miệng Vu Kiệt cong lên nụ cười ngả ngớn nhìn bọn họ.

“Lặp lại một lần nữa! Đừng đến đây, đừng làm ảnh hưởng đến cuộc săn bắt của ta!”

“Ta phải giết hai con mồi đó!"

Lời vừa dứt, sóng to gió lớn đã được nhấc lên.

Mưa vẫn còn rơi, thời tiết lạnh lẽo khiến mỗi người có mặt ở đây đều cảm nhận được sự rét buốt.

Không chỉ người nhà họ Thường mà cả người của tổ chức Đệ Nhất cũng như tổ Báo đều câm như hến, đứng tại chỗ ngây người.

Chuyện này là sao đây!

Săn bắt!

Con mồi!

Những lời đó thốt ra từ miệng Vu Kiệt, tại sao nó lại nghe có vẻ bình thường như thế!

Đó là suy nghĩ của Lang Vương ư?

Mạc Vãn Phong hít sâu một hơi, cứ cảm thấy mọi chuyện không được bình thường.

Người trước mắt trông không hề giống Vu Kiệt.

Nhưng anh lại chính là Vu Kiệt!

Việc này đã nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta.

Ông ta lặng lẽ lùi về sau vài bước, lấy điện thoại di động ra báo cáo tình hình cho ông cụ Lý.

Hướng Thiên Lĩnh cũng trừng mắt nhìn chằm chằm Vu Kiệt.

Ông ta cảm nhận được rất rõ ràng, ánh mắt của Vu Kiệt không phải là thứ thuộc về con người.

Nó đầy giết chóc, tàn bạo và máu tanh!

Ông ta nhìn vào nó thời gian dài, thậm chí còn cảm nhận được một cơn sóng đỏ như máu đang ập đến.

Bọn họ đều ngơ ngác

Tay của hai Phong Thánh Giả cũng dần rũ xuống.

Tiêu rồi!

Tổ chức Đệ Nhất và quân đội cũng không làm gì được ư?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom