• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 882: Xin lỗi Quốc Phái

Cùng với những lời của Vu Kiệt, bầu không khí như đang chết lặng.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, khiếp sợ không sao tả nổi.

Ông cụ nhà họ Thường sờ đầu mình, hai mắt không biết phải nhìn đi đâu.

Nếu có thêm một cơ hội nữa, liệu ông ta có trêu chọc con người này hay không.

Khủng bố!

Người như thế chính là sự tồn tại khủng bố nhất.

Tà khí ngất trời, sức mạnh vượt trội, thần bí không sao tả được.

Chẳng có ai biết Vu Kiệt rốt cuộc là người nào.

Thế hệ trẻ của nhà họ Thường cũng sợ đến mức hai chân run run, chẳng ai là không nghĩ đến chuyện rời đi.

Hai Phong Thánh Giả còn lại dường như đã nhận ra được kết cục của mình, liếc mắt nhìn nhau.

“Tiếp theo đây, chúng ta chơi trò khác”.

Vu Kiệt đổi thành gương mặt yêu ma tà mị, vươn đầu lưỡi liếm môi.

Cảnh tượng đó khiến rất nhiều người nhà họ Thường sợ đến nỗi vãi cả nước tiểu.

“Vu Kiệt, có lẽ đang có chút hiểu lầm nào đó, bọn ta cũng bị người khác dụ dỗ thôi, chúng ta cần bàn bạc lại!”

“Đúng vậy, lần này bọn ta sẽ trở về xin lỗi một tiếng với Quốc Phái, không thể để có thêm thương vong trong lần này nữa”.

Hai Phong Thánh Giả mỗi người một câu, nói nghe nhẹ như lông hồng.

Thế nhưng trong lòng bọn họ đã dấy lên sóng to gió lớn.

Giết chết ba Phong Thánh Giả ngay tại chỗ, hơn nữa còn hành hạ đến chết.

Anh muốn giết hai người bọn họ thì cần gì phải nghĩ?

“Giết!”

Vu Kiệt đứng trên ngọn núi lửa, nhanh chóng siết chặt nắm đấm.

Trên gương mặt cương nghị kia đầy sát ý.

“Đệ tử của các người giết sạch người trong thôn dưới chân núi Trường Mao, các người có ngồi lại bàn bạc với họ không?”

“Những cô gái tay trói gà không chặt kia, những đứa trẻ đáng thương đó, người dân giản dị trong thôn! Tôi vẫn còn nhớ rất rõ xác của họ trông thế nào!”

“Cả đóa hoa trắng bên ngôi mộ đó nữa, tôi không thể nào quên được, những người đó, chỉ dùng một lời xin lỗi là có thể xóa bỏ hết ư?”

Sát ý của Vu Kiệt ngập trời, anh như chìm vào trong sự u ám.

Những kẻ luôn ra vẻ thanh cao này, anh đã nhìn thấu từ lâu.

“Đúng hợp ý ta!”

Một giọng nói vang lên, Vu Kiệt ngoài đời cười lại càng tươi tắn hơn.

“Còn chưa chơi đã thì làm sao mà đi được cơ chứ?”

Vu Kiệt nhướng mày cao cao, cười tươi tắn.

Cứ như một đứa trẻ đã tìm thấy món đồ chơi mới.

Lần này phải chơi cho đã, muốn chơi thoải mái sảng khoái một phen!

Sau đó, năm ngàn pháp tắc thiên địa sau lưng Vu Kiệt cùng với sát ý lạnh như băng phát ra từ người anh.

Trên người anh, dòng máu như muốn bốc cháy, những luồng khói trắng cứ lượn lờ bay lên.

Đồng tử của hai Phong Thánh Giả chợt co rút nhanh chóng, lòng đầy hoảng sợ.

Bọn họ rất sợ chết, rất sợ kết cục của ba người trước đó sẽ tái diễn.

Chưởng môn Dược Vương Cốc đã hứa hạn rất nhiều điều kiện cực kỳ tuyệt vời nhưng vẫn bị giết.

Chưởng môn Liễu Diệp Tông chết ngay sau một giây.

Chưởng môn Thiên Sơn bị tra tấn từ thân thể đến tận tâm hồn, cái chết cực kỳ thảm thiết.

Chẳng có người nào không phải là vết xe đổ.

Với Vu Kiệt mà nói, bọn họ chẳng có một con đường nào để cò kè mặc cả.

Càng nghĩ, hai Phong Thánh Giả ngày càng sợ hãi.

Cơ thể của hai người họ cũng bắt đầu run run, dù đã dùng đến sức mạnh để kiềm chế nhưng vẫn không thể giảm sự run rẩy.

Khi Vu Kiệt chuẩn bị ra tay thì từ đằng xa bỗng vang lên tiếng gào rú.

Tất cả mọi người cùng nhìn về hướng đó theo bản năng, trông thấy trên bầu trời xuất hiện máy bay trực thăng đang xoay vòng.

Như một đàn chim màu đen ập đến cùng với khí thế ngập trời trên màn trời xám xịt.

Có một chiếc máy bay màu trắng bay trước, nhanh chóng lao tới.

Bọn họ còn chưa thấy rõ đó là máy bay từ đâu xuất hiện thì bên tai đã có âm thành đinh tai nhức óc.

Trông thấy xa xa có một mảnh rừng núi nhanh chóng đổ sụp, như đại hồng thủy thổi quét tất cả mọi thứ.

Vô số loại chim bay lên trời, bỏ trốn.

Có vô số thú vật chạy bốn phương tám hướng.

Rốt cuộc tất cả mọi người cũng có thể nhìn thấy thứ đã nghiền nát tất cả mọi thứ trên đường đi đó là gì!

Một chiếc xe tăng bao vây nơi này, đang đi thẳng tới nhà họ Thường.

Giọt mưa lạnh như băng rơi xuống sét thép cứng rắn, bắn tung tóe tạo thành bọt nước.

Đội ngũ mặc quân phục, tay cầm súng máy, trang bị từ đầu đến chân nhanh chóng đi về phía bọn họ.

Giày hành quân nhanh chóng giẫm lên mặt đất, khiến những vũng nước xuất hiện những gợn sóng.

Trông có vẻ cực kỳ hoành tráng.

Tất cả người nhà họ Thường đều ngu người.

Không một ai biết đây là đội ngũ đến từ nơi nào, bọn họ cũng chưa từng thấy bao giờ.

Nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn là họ không hề đến đây để giúp nhà họ Thường.

Nếu xét về khả năng…

Thế thì họ chỉ có thể là cứu tinh của Vu Kiệt.

“Đó… Là người của quân đội ư?”

Ông cụ nhà họ Thường vẫn là người sống lâu hơn những người khác, cũng có biết về những người này.

“Quân đội?”

Giọng một Phong Thánh Giả hơi cao, hoảng hồn nói: “Quân đội của Nam Tam Tứ? Đến rồi ư!”

Một Phong Thánh Giả khác cũng thấy cực kỳ khó tin, hỏi: “Cuối cùng cũng đến!”

Nhất thời, một suy nghĩ lập tức xuất hiện trong lòng bọn họ.

“Tên đó là đệ tử chân truyền hai đại Thánh Giả võ và y của Quốc Phát cơ mà? Những người này tới đây để làm gì?”

“Rốt cuộc Vu Kiệt là ai, tại sao lại liên quan đến những thế lực này!”

“Chắc chiếc xe tăng đó thôi là đủ để nghiền chúng ta thành bột rồi!”

Tất cả người nhà họ Thường đều khiếp sợ, sợ đến mức ngồi xuống.

Bấy giờ, máy bay trực thăng trên bầu trời cũng nhanh chóng có mặt.

Bây giờ mọi người mới nhìn thấy đó chính là chiếc máy bay trực thăng mẫu mới nhất, súng đạn súng máy trên đó đều được trang bị đầy đủ.

Một chiếc dây thừng thả xuống, rất nhiều người nhảy xuống.

Tất cả đều là những người được huấn luyện không biết bao nhiêu lần, như ngựa quen đường cũ.

Chẳng mấy chốc.

Mọi người đều vây quanh nơi này.

Rất nhiều họng súng, họng pháo đều nắm vào nhà họ Thường cùng với hai Phong Thánh Giả.

Súng ngắm được đặt khắp núi đồi, đều nhắm về phía bọn họ.

Đầu mỗi người đều có ít nhất là hơn mười điểm ngắm đỏ.

Mỗi một người đến trợ giúp đều cực kỳ lo lắng.

Bọn họ đều nhận được tin tức và biết được Lang Vương của bọn họ đang phải đối mặt với cái gì!

Năm Phong Thánh Giả!

Còn hung hiểm hơn cả chiến đấu trên chùa Hàn Sơn!

Bấy giờ, một người đàn ông bước ra từ trong dàn lính.

Mạc Vãn Phong! Đến rồi!

“Lang Vương!”

Mạc Vãn Phong trông thấy Vu Kiệt đầu tiên, vội vàng tiến về phía trước.

Thế nhưng sau đó bước chân ông ta bỗng nhiên dừng lại.

Những người xung quanh đều đảo mắt khắp chiến trường.

Rất nhiều xác chết nằm ngang dọc trên mặt đất.

Mưa cũng đã sớm nhuộm mặt đất thành màu đỏ, mùi máu bốc lên tận trời.

Bấy giờ dưới chân Vu Kiệt cũng có một cái xác.

Cái xác đó chẳng còn chân tay, hòa vào bùn đất.

Chân Vu Kiệt cũng đang giẫm lên một cái đầu nát bét, chẳng thể nhận ra hình dạng.

Thế nhưng quần áo của cái xác đó thì bọn họ lại biết.

Rõ ràng đó là xác của chưởng môn phái Thiên Sơn!

Cách đó không xa có thêm hai cái xác, rõ ràng là chưởng môn Dược Vương Cốc và chưởng môn Liễu Diệp Tông!

Tất cả những người tới hỗ trợ đều trợn trừng hai mắt, không thể tin nhìn họ.

Đó là năm Phong Thánh Giả của giang hồ truyền thừa cơ mà?

Bọn họ muốn đến chém giết Vu Kiệt cơ mà?

Tại sao khi bọn họ đến đã chết mất ba người rồi?

Chiến trường như địa ngục này rốt cuộc là sao?

Tại sao nó lại… Khác với những gì họ nghĩ như thế nhỉ?
Hiện nay kinh phí mua truyện hơi cao nên anh/chị nào có dư thì ủng hộ donate VietWriter qua MoMo qua link này nhé:
https://nhantien.momo.vn/vietwriter

Còn không có thì ủng hộ bằng cách đọc ở web mình tăng view là ok rồi, cám ơn các bạn ạ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom