• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (16 Viewers)

  • Chương 877: Tiểu Thạch đại hiển ma uy (1)

Giết sạch!

Giết sạch sẽ!

Không chừa lại dù là một tên!

Luồng thiên địa pháp tắc kia không hề có xu hướng giảm đi, bất kể năm tên cường giả phong Thánh có dùng hết toàn bộ khí kình trong cơ thể hòng hủy diệt nó, nhưng vẫn không cách nào lay chuyển được nó dù chỉ là một chút.

Trên thực tế, năm luồng sức ép đại đạo kia đứng trước luồng pháp tắc này chẳng khác nào đứa trẻ còn chưa tập nói đã vội tập đi, ra tay vốn dĩ không sánh bằng một đầu ngón tay của người lớn.

Năm người liếc mắt nhìn nhau.

Phía sau lưng, tên đệ tử nhà họ Thường kia cuống quít kêu lên: “Năm vị tiền bối, đã không còn kịp nữa rồi, đi mau, đi mau thôi! Nếu không đi thì e là sẽ bị bao vây ở đây!”

Trời đổ mưa to khiến quần áo trên người bọn họ ướt sũng, khắp người không có chỗ nào là khô ráo.

Năm người nhìn nhau.

Chưởng môn Dược Vương Cốc lên tiếng trước: “Hay là đi trước đi, giữ lại núi xanh lo gì không có củi đốt. Hiện tại không biết tên nhóc kia đã có được vận may gì mà có thể mời được người phong Vương rời núi buông xuống một luồng thiên địa pháp tắc vì hắn, nếu chúng ta không đi, sợ là sẽ bị vây ở đây, đến lúc đó muốn đi cũng không được nữa!”

Nói đến đây, giọng của chưởng môn Dược Vương Cốc bất giác run lên, vốn dĩ ông ta cho rằng Vu Kiệt có một người thầy là Võ Thánh Diệp Lâm đã đủ đáng sợ, ông ta cứ nghĩ tên nhóc này cùng lắm chỉ là một tôn thái tử của gia tộc giàu có nhất thế tục, núi dựa của hắn ta bất quá chỉ là Quốc Phái –lũ chó tay sai của chính phủ, nhưng nào có ngờ ngay khi bọn họ sắp giết chết tên yêu nghiệt này thì lại xuất hiện một luồng thiên địa pháp tắc!

Là thiên địa pháp tắc đấy!

Thứ mà chỉ có người phong Vương mới có thể làm được!

Hiện tại, luồng thiên địa pháp tắc mạnh mẽ này đang chặn trước mặt mọi người, há chẳng phải là minh chứng tốt nhất hay sao.

Trên thế giới này có một người phong Vương đang che chở Vu Kiệt!

Nhưng…

Thật sự chỉ có một sao?

Nếu như bọn họ biết trước đó không lâu, ở hải ngoại, ông ngoại của Vu Kiệt đã vượt qua lôi kiếp, chính thức bước lên phong Thần đại đạo thì e là sắc mặt cả đám không chỉ có hoảng sợ mà còn có khôi hài không tả nổi.

Hiện tại, bọn họ chỉ biết một việc, muốn xuyên qua luồng thiên địa pháp tắc này để giết chết Vu Kiệt… là chuyện bất khả thi.

Vẻ mặt chưởng môn Thiên Sơn tràn đầy tiếc nuối: “Một bước nữa thôi… chỉ thiếu một bước nữa là có thể giết chết tên yêu nghiệt này. Nếu như lần này thả hắn đi, để mặt hắn có cơ hội phát triển thì e là ngày sau Giang Hồ Truyền Thừa sẽ gặp phải tai kiếp!”

Chưởng môn Liễu Diệp tông: “Nhưng biết làm gì được?"

“Đi thôi!”

“Rút lui!”

Hai tên cường giả phong Thánh còn lại cũng đều có ý định rút lui.

Dù sao đứng trước luồng thiên địa pháp tắc kia, bọn họ không cách nào đoán trước được hậu quả nếu không rời đi.

Nếu quả thật có một người phong Vương xuất hiện thì e là muốn đi cũng không đi được nữa.

Nhận ra điều này, thoáng chống, chưởng môn Thiên Sơn đã buông tay, không tiếp tục đối kháng với sức ép đại đạo của luồng thiên địa pháp tắc kia này.

“Đi thôi!”

Ông ta thở dài một tiếng, sau đó xoay người chuẩn bị rời khỏi.

Nhưng…

Ngay khi ông ta vừa bước đi bước đầu tiên, luồng thiên địa pháp tắc cao chọc trời kia đột nhiên phân chia thành mấy trăm đường thẳng có bề ngang độ khoảng 7 tấc, tạo thành một vòng xoáy từ trên trời hạ xuống hệt như một tấm lưới ngăn trước mặt năm tên cường giả phong Thánh.

Cùng lúc đó, sau lưng bọn họ vang lên một giọng nói lạnh lùng xen lẫn sát ý ngập trời, từng chữ âm vang.

“Cứ thế mà đi à?”

“Ông đây còn chưa chơi chán mà!”

“Còn chưa thấy máu…”

“Mà đã muốn chạy rồi?”

“Không nể mặt ông đây gì cả!”

“Tao sẽ giết… tất cả chúng mày!”

Trên cọc gỗ, vẻ mặt Ngô Tiểu Phàm tràn đầy kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ trên cầu: “Anh… anh Vu!”

Chưởng môn Thiên Sơn lập tức quay đầu nhìn, trợn mắt há hốc mồm: “Việc này… việc này sao có thể chứ?”

Nghe thấy âm thanh, bốn tên cường giả phong Thánh còn lại cũng vội quay đầu nhìn.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy, khóe mắt bọn họ không khỏi co giật.

Âm thanh kia phát ra từ trong miệng Vu Kiệt.

Thế nhưng giọng điệu, từng câu chữ và cả ánh mắt càng điên cuồng và đáng sợ hơn gấp mấy lần so với Vu Kiệt trước đó.

Hệt như ma quỷ!

Nói đúng hơn, lúc này đây, hai mắt Vu Kiệt dường như nhuốm máu, màu đỏ âm u lan khắp hốc mắt, thứ màu đỏ thẫm kia… không giống người.

Máu tươi không ngừng rỉ ra từ bàn tay anh, sắc mặt anh tái nhợt, gương mặt điển trai bỗng chốc trở nên tà ác, sự tà ác kia quanh quẩn trong từng đường nét trên khuôn mặt. Anh đang đứng dậy, dùng một chân quỳ xuống làm điểm tựa để đứng lên.

Kể đó, anh nhìn chòng chọc vào năm tên cường giả phong Thánh… le lưỡi ra, liếm liếm khóe miệng.

Dáng vẻ hệt như dã thú bị giam giữ suốt mấy trăm năm trong lồng giam sắp được sổng chuồng đang điên lên vì đói, nó quan sát đám người bên ngoài lồng sắt bằng ánh mắt khát máu.

Nó thấy được… thức ăn!

Chưởng môn Dược Vương Cốc nhíu mày: “Hắn ta có thể đứng lên được ư?”

“Không phải vừa rồi còn lảo đảo té trên mặt đất sao? Sao bỗng chốc lại có thể đứng lên được chứ? Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?”

Không ai biết, cũng không ai muốn biết.

Cả năm người đều nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt bằng ánh mắt khiếp sợ.

Dường như bọn họ đã quên mất những lời vữa nãy.

Nhưng ngay lúc đó, đột nhiên chưởng môn Thiên Sơn kịp phản ứng: “Đứng ngẩn ra đó làm gì? Luồng thiên địa pháp tắc kia đã biến mất, giết hắn đi!”

Không có thiên địa pháp tắc ngăn cản, trong phút chốc, bọn họ có thể dùng sức ép đại đạo để đè bẹp Vu Kiệt, đó chẳng phải là chuyện rất dễ dàng sao?

Bốn tên cường giả phong Thánh kịp phản ứng, hiện tại luồng thiên địa pháp tắc kia tựa như tấm lưới đang ngăn trước người bọn họ, há chẳng phải tạo thành khe hở giữa bọn họ và Vu Kiệt sao?

“Lên!”

Năm người đồng loạt ra tay, không chút để tâm đến những lời Vu Kiệt vừa nói. Năm luồng sức ép đại đạo một lần nữa tăng vọt, hệt như sao chổi bắn về phía anh.

Hiển nhiên, bọn họ đều không cho rằng luồng thiên địa pháp tắc kia là do anh tạo thành.

Bọn họ chỉ có một suy nghĩ… giết chết anh!

Chỉ cần có bất kỳ cơ hội nào, chắc chắn bọn họ sẽ không từ bỏ.

Nhưng ngay sau đó…

Khi cả năm người đều cho rằng sức ép đại đạo của mình có thể bóp chết Vu Kiệt chỉ trong một nhịp thở thì một cảnh tượng khiến người ta thất hồn lạc phách diễn ra.

Năm luồng sức ép đại đạo thoáng chốc lướt qua cây cầu dài, mắt thấy chúng sắp nện thẳng lên người Vu Kiệt và anh sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt thì…

Vu Kiệt bước lên một bước, thoáng cái biến mất.

Nhanh!

Rất nhanh!

Ngay cả cái bóng cũng không bắt kịp.

Năm tên cường giả phong Thánh không nhìn thấy bóng dáng Vu Kiệt, hơn thế nữa, bọn họ cũng không cách nào cảm nhận được hơi thở của anh.

Chỉ trong một khoảnh khắc, sắc mặt cả năm người thay đổi, cảm giác nguy hiểm dữ dội nhanh chóng bao vây bọn họ.

“Việc này…”

“Biến mất ư?”

“Cứ thế biến mất trước mặt chúng ta?”

“Đâu rồi?”

Bọn họ tìm kiếm khắp mọi nơi.

Ngay khi đôi đồng tử chưởng môn Thiên Sơn co rút lại, chuẩn bị quét về phía cây cầu dài để tìm kiếm bóng dáng Vu Kiệt thì một luồng gió lạnh ập đến.

Dưới cơn mưa như trút nước…

Vu Kiệt xuất hiện!

Bước chân của anh giẫm trên mặt đất tạo thành bọt nước, nụ cười trên mặt khiến người ta sởn gai ốc, trong màn mưa, thoáng chốc anh đã đứng trước mặt chưởng môn Thiên Sơn.

Xuất hiện đột ngột!

Tiếp cận nhanh chóng!

Đến rồi…

Chưởng môn Thiên Sơn tái mặt: “Mày…”

Không đợi ông ta nói hết câu, Vu Kiệt duỗi tay ra bóp lấy cổ ông ta.

“Vừa rồi là ông la to nhất đúng không?”

“Khốn kiếp, ông la tiếp đi… la đi!”

Dứt lời, anh đã ra một cước, nhắm thẳng vào xương đùi của chưởng môn Thiên Sơn.

“Rắc rắc!”

Xương đùi của tên cường giả phong Thánh này… gãy lìa!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom