• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (14 Viewers)

  • Chương 875: Pháp tắc vô hình

Chuyển động rồi!

Tiểu Thạch khẽ nhúc nhích, dọc theo khe hở nhìn vào bên trong, vài luồng khí tức có màu sắc đan xen vào nhau, tạo thành một kết giới tuyệt đối bao bọc xung quanh trung tâm.

Khi từng giọt máu của Vu Kiệt nhỏ vào khe hở, nhỏ xuống mặt đá, Tiểu Thạch đều sẽ rung chuyển.

Cũng giống như khung cảnh thiên nhiên.

Khi một con cá thiếu nước nhận được giọt nước đầu tiên, nó sẽ dùng tất cả sức lực còn lại để giãy dụa.

Giờ phút này, Tiểu Thạch giống như cá thiếu nước suốt mấy ngàn năm, khi được máu của Vu Kiệt tưới lên thì giống như chịu một sự kích thích nào đó.

Tất nhiên năm cường giả phong thánh đứng ngoài cổng trang viên nhà họ Thường ở phía xa không nhận ra điều này.

Nhìn Vu Kiệt liều mạng kháng cự, nhưng lại bị phản vệ, trong lòng bọn họ vô cùng vui sướng, hận không thể khiến Vu Kiệt ngày đêm đều phải chịu đựng những đau đớn như vậy.

Chưởng môn Thiên Sơn lạnh lùng hừ một tiếng: "Bổn tọa vốn tưởng rằng con kiến kháng cự là vô dụng, nhưng hiện tại xem ra cũng không phải là không có tác dụng gì. Ít nhất dáng vẻ hắn kháng cự giống như một vai hề, còn có thể chọc bổn tọa cười".

Lão chưởng môn Dược Vương cốc vuốt râu: "Đã bị trấn áp cảnh giới xuống tiểu kình nhưng vẫn ảo tưởng muốn dùng cảnh giới tiểu kình để chống lại sức ép đại đạo của cường giả phong thánh. Thật không biết Diệp Lâm đã dạy dỗ tên yêu nghiệt này thế nào. Lẽ nào ngay cả kiến thức cơ bản nhất cũng không hiểu được?"

"Sức ép đại đạo của người phong thánh ẩn chứa giữa trời và đất, là khoảng cách tuyệt đối giữa các cảnh giới, cho dù làm cách nào cũng không thể bù đắp được".

"Chưởng môn Liễu Diệp tông là cao thủ thuật pháp trong võ giới. Đối mặt với vị cường giả phong thánh này, bất luận có phản kháng thế nào thì cuối cùng cũng vô ích mà thôi".

"Yêu nghiệt, từ bỏ đi!"

Năm chữ kia vang vọng trong không khí lọt vào tai Vu Kiệt.

Từ bỏ?

Không thể nào!

Đúng lúc năm cường giả phong thánh coi Vu Kiệt như đồ chơi, vui vẻ hành hạ anh thì một đệ tử của nhà họ Thường liếc mắt nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, còn chưa kịp lên tiếng thì điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên dữ dội.

Đệ tử nhà họ Thường không dám chần chừ, nhanh chóng bắt máy.

"Cái gì?"

"Vâng, vâng, tôi hiểu rồi!"

"Tôi sẽ chuyển tin cho năm vị chưởng môn ngay”.

"Vâng, vâng, được rồi, mọi người cũng nhanh sắp xếp máy bay đi, càng sớm càng tốt, có lẽ nửa giờ nữa sẽ đến nơi".

"Nhất định phải đảm bảo an ninh lối đi, vâng, đúng vậy đó!"

“…”

Sắc mặt của đệ tử nhà họ Thường này vô cùng lo lắng, vừa dứt lời, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.

Vừa cúp điện thoại, hắn ta vội vàng cúi đầu với ông cụ nhà họ Thường, sau đó nói với năm cường giả phong thánh, đầu tiên là hướng về phía chưởng môn Thiên Sơn nói: "Tiền bối, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi".

“Chuyện gì vậy?”, đang đắm chìm trong niềm vui sướng hành hạ Vu Kiệt, chưởng môn Thiên Sơn không nhận ra nguy hiểm sắp ập đến, ông ta đứng chắp tay sau lưng, lạnh lùng hỏi.

"Có thể xảy ra chuyện gì chứ?"

Đệ tử nhà họ Thường vội nói: "Vừa nhận được tin thủ lĩnh của tổ chức Đệ Nhất, Mạc Vãn Phong, dẫn theo hơn một trăm người thuộc tổ chức Đệ Nhất đến sân bay Lạc Thành, đang trên đường đến chỗ chúng ta”.

"...", chưởng môn Thiên Sơn.

Ông ta cau mày: "Tổ chức Đệ Nhất sao?"

"Đúng vậy!"

"Không thể nào!"

Chưởng môn Thiên Sơn lập tức phủ nhận, sắc mặt cực kỳ kiên định nói: "Sao người của tổ chức Đệ Nhất lại có thể biết tin Vu Kiệt đang ở Lạc Thành chứ? Không, sao bọn họ lại biết tin Vu Kiệt đang ở Lạc Thành trước chúng ta được chứ?"

"Không, không đúng..."

Nói đến đó, tư duy logic của chưởng môn Thiên Sơn đột nhiên bị thứ gì đó phá vỡ, nói thế nào cũng không đúng.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của ông ta trấn định trở lại, tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

Chỉ nghe ông ta tự đắc nói: "Chẳng qua chỉ là một đàn kiến mà thôi, có gì phải sợ?"

"Mặc dù ở một mức độ nào đó tổ chức Đệ Nhất và Quốc Phái là cùng cấp với nhau, nhưng tổ chức Đệ Nhất đều là người phàm. Xét về sức mạnh, bọn họ không bằng người của Quốc Phái. Bây giờ người của Quốc Phái vẫn chưa đến Lạc Thành, chỉ là một đám người phàm mà thôi, đến đây chúng ta giết hết là xong”.

Chưởng môn Thiên Sơn thản nhiên nói.

Căn bản không hề xem tổ chức Đệ Nhất ra gì.

Dù sao ông ta cũng là cường giả phong thánh.

Chỉ cần một niệm của ông ta, người phàm xuất hiện trước mặt ông ta, ngay cả tư cách đứng còn không có.

Một đám người phàm thì có thể làm được gì chứ.

Cho dù tổ chức Đệ Nhất có địa vị và quyền lực tuyệt đối, miễn là giết sạch đám người này đi, không chừa lại một người nào, thì ai có thể hắt nước bẩn lên Giang Hồ Truyền Thừa bọn họ chứ?

Bốn vị cường giả phong thánh khác đứng bên cạnh nghe vậy cũng gật đầu đồng ý.

"Đúng vậy, một đám kiến nhỏ bé có chút sức lực, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là kiến, chỉ khác biệt là kẻ nào chết nhanh hơn và kẻ nào chết chậm hơn mà thôi".

"Đừng lo, trước khi bốn vị cường giả của Quốc Phái đến, kẻ nào dám đến đây chống lại ý của chúng ta thì sẽ chỉ có một kết cục, đó là…chết!"

"Tuyệt đối sẽ không để một tên nào sống sót!"

“…”

Nhưng, khi bọn họ đang tự cho mình là đúng, cảm thấy rằng không có mối đe dọa nào.

Thì tên đệ tử của nhà họ Thường kia lo lắng giậm chân: "Năm vị tiền bối, không chỉ có người của tổ chức Đệ Nhất đâu. Theo nguồn tin đáng tin cậy, có năm ngàn chiến sĩ được trang bị vũ khí nặng đã tiến vào Lạc Thành từ bốn phía bằng những chiếc xe bọc thép hạng nặng, tất cả đều đi về hướng nhà họ Thường chúng ta".

"Chưa đầy năm phút nữa, nhà họ Thường chúng ta sẽ bị bao vây, thậm chí còn bị vô số họng súng nhắm bắn. Nghe nói nhóm chiến sĩ đó còn mang theo rất nhiều pháo phản lực có tính sát thương cực mạnh!"

"Chỉ cần nổ một phát thì nơi này sẽ bị san bằng ngay lập tức!"

"Cái gì?"

Lúc này.

Nghe vậy, sắc mặt của năm cường giả phong thánh đột nhiên thay đổi.

Rõ ràng "pháo phản lực" huyền thoại này đã khiến bọn họ cảm thấy bị đe dọa.

Nếu nói thực lực của võ giới và thế tục rất khác nhau, thì không thể có bề ngoài giữ khoảng cách và hòa khí với nhau như bây giờ được.

Sức mạnh tuyệt đối luôn là điều kiện tiên quyết để duy trì sự công bằng.

Thứ vũ khí mà các võ giả thế tục dùng để chống đối lại cường giả có tu vi lớn mạnh trong võ giới chắc chắn là bom nguyên tử!

Đó là vũ khí mà ngay cả các cường giả phong vương cũng phải sợ hãi.

Đối với cường giả phong thánh, không có lĩnh vực của cường giả phong vương bảo vệ mạng sống, cho dù có là sức ép đại đạo cũng khó mà chống đỡ được "pháo phản lực", loại vũ khí có tính sát thương cao.

Bây giờ lại nghe đệ tử nhà họ Thường nói trong vòng chưa đầy năm phút nữa, bọn họ sẽ bị bao vây?

Nếu không đi, ở lại đây…con mẹ nó không phải là đang tự tìm đường chết sao?

Phải rời đi ngay lập tức!

Nhưng trước khi đi, còn một việc nữa cần phải làm.

Chưởng môn Thiên Sơn híp mắt lại: "Xem ra không có thời gian để trêu đùa con khỉ này rồi!"

Bốn vị chưởng môn kia không nói lời nào, dường như đã hiểu được tâm tư của đối phương, đồng loạt giơ hai tay lên chắp lại hướng về phía Vu Kiệt.

"Yêu nghiệt Vu Kiệt!"

"Xem ra mày không có thời gian để đi qua cây cầu dài này rồi".

"Đừng nói nhảm nữa, giết hắn đi rồi rời khỏi đây ngay!"

Năm bàn tay.

Năm cường giả phong thánh.

Giây tiếp theo.

Trên người năm cường giả kia, sức ép đại đạo cuồng bạo phóng ra khỏi cơ thể giống như sóng biển ồ ạt dạt dào trong hư không, nổ tung về phía Vu Kiệt!

Trong nháy mắt, cơn mưa lớn bị gió thổi tạt nghiêng ngả theo nhiều hướng loạn xạ, mặt hồ cũng nổi sóng dữ dội.

Ngay khi năm luồng sức ép đại đạo kia sắp lao về phía Vu Kiệt nổ tung.

Thì một luồng pháp tắc vô hình từ trên trời giáng xuống, giống như "Định Hải Thần Châm", dừng lại trước mặt làn sóng sức ép đại đạo.

Một tiếng nổ “bùm” vang lên.

Sắc mặt của năm cường giả phong thánh tái mét.

"Khí tức của cường giả phong vương!"

Đồng tử của chưởng môn Thiên Sơn đột nhiên co rút lại: "Chuyện gì vậy?"

Bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy một giọng nói mơ hồ vang lên trong người Vu Kiệt.

"Chó má, ai nói ông đây là khỉ?"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom