• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 856: Mài dao soàn soạt hướng giang hồ (1)

Tất cả mọi chuyện, hầu như đều xảy ra trong cùng một ngày.

Tất cả tin tức.

Tất cả mọi người.

Tất cả những chuyện lẽ ra không nên xuất hiện trên thế giới này, đều đồng loạt xảy ra một cách không tài nào lường trước được.

Đây không phải là trùng hợp.

Mà đây là sự sắp đặt của số mệnh.

Con đường đi đến sơn thôn nhỏ ở núi Trường Mao đã được tu sửa, chính quyền Lạc Thành đã tiêu tốn khoảng hai triệu ngân sách để thi công, nhưng cuối cùng số tiền thực tế đổ vào thiết kế và xây dựng còn chẳng được đến 2/5 tổng dự toán.

Đây không phải tám chuyện giật gân, mà là tình hình thực tế trong miệng người dân, chẳng qua vì kẻ nắm quyền nhân phẩm đạo đức suy đồi, cho nên mặc kệ dân kêu dân tố đều không có tác dụng gì cả.

Trên không trung cũng không còn mưa to nữa, có khi là vì nguyên nhân vị trí địa lý, cũng có khi là vì nguyên nhân khác.

Mưa phùn nhè nhẹ, bay nghiêng nghiêng theo gió, cuốn theo một mùi vị trong lành suốt chặng đường tới núi Trường Mao.

Chỉ là…

Mùi hương trong trẻo này vừa bay đến núi Trường Mao lại bị mùi máu tươi nồng nặc đánh tan sạch sẽ, chỉ trong nháy mắt, một cái thôn nhỏ không hề nổi bật nằm lọt thỏm giữa núi rừng đều bị máu tươi nhuộm đỏ.

Cùng với trận mưa phùn mát mẻ đổ bộ vào thôn xóm nhỏ, tiếng xe taxi phanh lại vang lên trong không khí, báo hiệu rằng, Vu Kiệt, cũng đến rồi.

Nhưng mà, đến không kịp rồi.

Đến được nơi đó, nhưng không phải là ánh bình minh cuối cùng.

Tài xế taxi vừa nhìn thấy thảm trạng ngay cổng thôn thì sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, vội vội vàng vàng đạp chân ga cấp tốc rời khỏi, không dám ở lại lâu hơn một giây nào.

Vu Kiệt đứng trên con đường lát đá, chân nghiến xuống đá sỏi dưới chân, phát ra tiếng lạo xạo đều đều.

Mưa phùn lất phất rơi trên quần áo anh, từng chút từng chút làm quần áo ẩm ướt, dính vào da thịt.

Anh đã nhìn thấy.

Thế nên, anh dừng bước.

“Một lũ súc… sinh!”

Vu Kiệt siết chặt nắm đấm, siết đến bầm tím.

Thật khó lòng tưởng tượng, trong thế giới đang sống lại xuất hiện cảnh tượng tàn nhẫn như vậy.

Bên cạnh hàng rào ở cổng thôn, mấy khóm hoa trắng nho nhỏ vừa hé nở, bên cạnh mấy khóm hoa trắng ấy, có hai ba đứa trẻ mới sáu bảy tuổi nằm gục trên mặt đất, máu tươi men theo vết thương ở cổ từ từ chảy xuống, nhuộm đỏ quần áo trên người, có vài giọt bắn lên những cánh hoa trắng, đung đưa trong gió.

Ở trong tay mấy đứa trẻ vẫn còn đang cầm cây cung gỗ tự đẽo lấy, có vẻ là buổi sáng được ông bà hay cha mẹ vào núi chặt cho vài thanh gỗ tốt về cho bọn nhỏ làm chơi.

Nơi này, sẽ không còn tia mặt trời nào nữa.

Vì mây đen đã hoàn toàn che phủ nó rồi.

Mặt mũi Vu Kiệt cũng âm trầm như màu trời hiện tại.

Từng bước thận trọng, nặng nề như núi, anh bước đến trước mấy đứa trẻ, thi thể bọn nhỏ đã lạnh băng, cứng ngắc, không còn cảm nhận được một tia mong manh nào của sự sống nữa, nhìn khóe miệng vẫn còn hơi nhếch lên, dường như ngay giây phút cuối cùng trước khi sự sống lìa bỏ, các em vẫn cong lên nụ cười hồn nhiên lương thiện nhất với thế giới này.

Chỉ là…

Hai mắt của bọn nhỏ, vẫn còn mở to.

Vu Kiệt cúi đầu ngồi xổm xuống.

Anh nhấc tay lên, đặt lên hai mắt của bọn trẻ, nhẹ nhàng vuốt xuống.

Sau đó…

Mắt của bọn trẻ nhắm lại.

Rốt cuộc cũng không phải nhìn thấy thế giới đen tối này nữa, không phải nhìn thấy nữa…

Vu Kiêt ngẩng đầu lên, hai con ngươi chứa đầy sát khí nhìn chằm chằm về phía trước, thu hết cả thôn vào trong đáy mắt.

“Vẫn… chậm một bước…”

Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị tâm lý rồi, song khi đối diện với thực tế trước mắt, anh vẫn khó lòng chấp nhận.

Bọn người đó, ngay cả trẻ con cũng không tha!

“Xin lỗi, tôi sẽ trả thù cho mọi người”.

Không nhiều lời vô nghĩa, chỉ dùng lời nói đơn giản nhất để nói rõ việc mình sắp làm.

Vu Kiệt nhanh chóng đào một cái hố bên cạnh, đặt thi thể ba đứa trẻ vào trong, nhưng không phủ đất lên, mà hái những khóm hoa trắng nhỏ rải lên thân thể ba đứa trẻ.

Làm xong những việc đó, Vu Kiệt xoay người đi vào trong thôn, giờ phút này anh không còn che giấu hay kềm nén gì nữa, khí kình trong cơ thể cuồn cuộn tuôn ra, bao trùm toàn bộ khu vực chung quanh, để tìm kiếm hơi thở của bọn người kia trong thời gian sớm nhất.

Rất nhanh sau đó, khí kình của anh tập trung cố định vào một luồng khí tức khác thường.

Một nhóm cao thủ đáng gờm, có ám kình tầng thứ tư, cũng có ám kình tầng cao nhất, ngay cả những cao thủ hóa kình tầng ba tầng bốn cũng có, bất kể là người hay cảnh giới võ thuật, lực lượng phải mạnh hơn gấp đôi so với đám nữ võ giả đi vào núi Trường Mao.

Mà đi theo phương hướng của bọn họ, Vu Kiệt càng phát hiện ra nhiều thi thể.

Thi thể thôn dân rơi xuống sông, máu tươi đỏ nước.

Thôn dân đi gánh nước ven đường, ngã vào chính thùng nước của mình.

Dưới tán đại thụ.

Bên chiếc cối xay.

Giữa đồng ruộng xanh.

Đâu đâu cũng la liệt thi thể.

Máu rươi nhuộm đỏ cả thôn làng.

Mùi máu nồng nặc như sóng biển cuồn cuộn trong không khí, xông vào mọi ngóc ngách của khứu giác.

Vu Kiệt đi đến cạnh một ngôi nhà, anh thấy mấy ông lão bị treo dưới xà nhà bằng dây thừng, mặt mũi bọn họ Vu Kiệt không hề xa lạ, chính là những thôn dân mà hôm qua khẩn nài họ đến núi Trường Mao cứu ông cụ Ngô.

Nụ cười của bọn họ đều hiền lành và lương thiện, những người tốt như vậy, tại sao lại không có kết cục tốt chứ?

Ai cũng nói người tốt có phúc báo.

Nhưng trên thế giới này, sự thật là không phải người tốt nào cũng có phúc báo, và không phải kẻ xấu nào cũng đều có quả báo tương ứng, trên đời không có gì là tuyệt đối, điều này là chân lý.

Một thứ…

Chân lý méo mó!

Một thứ chân lý không được chấp nhận, nhưng vẫn tồn tại.

Vu Kiệt đi vào đó, hạ xác những ông lão trên xà nhà xuống, đặt nằm trên mặt đất.

Sau đó, anh đi vào phía trong, trong nhà bếp, trên cái thớt gỗ phía bên trái có một con dao đốn củi.

Trên lưỡi dao có những vết rỉ sét li ti.

Vu Kiệt nắm chặt con dao trong tay, trong đầu hiện lên khuôn mặt của ông cụ Hoàng, tựa hồ trở về lần đầu tiên gặp mặt, bên hông ông cụ còn giắt con dao đốn củi này.

Đốn củi, đốn củi, tung hoành khắp núi khắp rừng!

Trong mắt Vu Kiệt, những tia máu vằn lên như mạng nhện.

Anh tìm được một hòn đá mài dao ở bờ ao bên ngoài, liền ngồi xuống, liếc lưỡi dao về trước một cái, trượt về sau một cái…

“Xoẹt!”

“Xoẹt!”

“Xoẹt!”

“…”

Nhớ đến ông cụ Ngô Lãnh, mới hôm qua ông cụ cũng mài dao trong nhà như vậy.

Tiếng mài dao càng lúc càng bén ngót, tốc độ càng lúc càng nhanh, mưa gió càng thê lương, sát khí càng hừng hực, những đốm rỉ sét hoàn toàn biến mất, hai mặt dao bị nước mưa rơi xuống, phản chiếu ánh sáng chói lóa.

Vu Kiệt xách con dao đốn củi lên, một thân một mình bước ra khỏi thôn, sau khi đi xuyên qua thôn làng, anh đi đến chân núi Trường Mao.

Anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm con đường độc đạo đi lên núi, khí kình cực kỳ mạnh mẽ đang tập trung vào một địa điểm nào đó sau núi, ánh mắt anh đanh lại quả quyết.

Nhìn xuống con dao đốn củi trong tay.

Chỉ thấy trên tay Vu Kiệt có hai dấu thủ ấn còn rất mới.

Trên thủ ấn có biệt danh.

Biệt danh mà Vu Kiệt vừa mới đặt.

“Không chừa một ai!”



Ở giữa sườn núi Trường Mao vọng đến loạt tiếng xẻng đào đất soàn soạt.

Chín thi thể sau một đêm một ngày phơi nắng phơi mưa, lộ ra rất nhiều thi ban.

Lúc này trong phạm vi 10 mét chung quanh có 20 người đàn ông đang cầm kiếm.

Ánh mắt ai nấy đều sáng quắc có thần, lạnh lùng như nhau, nhưng khi nhìn những thi thể kia, họ đều nheo mắt lại.

Không biết chờ đợi bao lâu, cho đến khi một tên đệ tử Thiên Sơn kiếm phái xem xét những vết thương trí mạng xong xuôi, lại nghe đệ tử ấy lên tiếng, giọng lạnh như băng.

“Không sai, vết thương này chính là thằng Vu Kiệt làm!”

“Ngoài hắn ra, không ai có thể xuống tay gọn gàng như vậy được!”

“Hắn thật sự đang ở Lạc Thành!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom