• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (17 Viewers)

  • Chương 855: Quà tặng nhà họ Thường

Người oán hận bố mình nhất chính là Ngô Tiểu Phàm.

Ngược lại, người hiểu rõ về bố mình nhất, cũng chính là Ngô Tiểu Phàm.

Ai tin bố mình giết người thì tin, riêng cô có chết cũng không tin.

Chỉ vì một điều này…

Một điều thôi, đủ để phủ định tất cả kết quả suy đoán.

Ngô Vĩ, bị bệnh thiếu máu!

Thử hỏi, một người sợ máu như vậy, làm sao dám giết người.

Cho nên, lúc ở trong phòng bệnh, Ngô Vĩ phải ấn đầu Hứa Thu vào tường, với động tác như vậy chỉ cần ông không cúi đầu xuống thì sẽ không nhìn thấy máu.

Còn lúc này, Ngô Tiểu Phàm đang đi theo người cảnh sát trẻ tên Hàn Năng đến nhà xác, vừa tìm thấy ngăn chứa thi thể Ngô Vĩ, cô vội vã kéo cái xác của bố ra, sau đó kiểm tra toàn thân một cách cẩn thận.

Mặc dù mấy năm gần đây những tin tức về Ngô Tiểu Phàm không được tốt cho lắm, nhưng trước đó, cô cũng là học sinh giỏi nổi tiếng, mặc dù năm lớp 12 học hành khá chểnh mảng, song trong kỳ thi đại học, cô cũng đậu vào một học viện y khoa hàng đầu của Lạc Thành này.

Đối với cơ thể người, tất nhiên cô có những hiểu biết nhất định, ngay lúc cô xem xét đến vết thương xuyên tim của Ngô Vĩ, chỉ trong nháy mắt ánh mắt chợt trở nên lãnh đạm.

Ngón tay cô chỉ vào mặt sau vết thương do dao găm gây ra, nói với Hàn Năng: “Anh không cảm thấy chỗ này có vấn đề sao?”

Hàn Năng nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống: “Vấn đề gì cơ?”

“Đây chẳng phải vấn đề chứ là gì?”

Ngô Tiểu Phàm nêu nghi vấn: “Căn cứ theo những suy đoán của anh về tình hình xảy ra, thì lúc đó bố tôi muốn giết Hứa Thu, nhưng anh cứ thử suy nghĩ kỹ lại xem, một người phụ nữ bị thương nặng ở cổ chân đối mặt với một người đàn ông đang giận dữ, làm sao có thể phản kích được, làm sao có cơ hội cho bà ta cướp lấy con dao để giết ngược lại ông ấy”.

“Đồng thời anh xem đi, vết thương rõ ràng là từ sau lưng đâm tới, hơn nữa, căn cứ theo vị trí của vết thương mà nói, chiều cao của hung thủ sử dụng dao găm đâm xuyên qua vị trí đó chắc chắn phải hơn Hứa Thu cả một cái đầu”.

“Bản thân anh là người của Cục cảnh sát, chẳng lẽ lại không nhận thấy điều này, rõ ràng hung thủ là một người khác, cho nên tôi từ chối ký tên”.

Đã tra được đến đây rồi, Ngô Tiểu Phàm liền thẳng thừng cự tuyệt.

Anh chàng trẻ tuổi Hàn Năng vừa nghe vừa thản nhiên cười: “Chúng tôi phá án tất nhiên sẽ có phương pháp và suy luận của mình. Còn về lời cô nói vừa rồi, tôi hoàn toàn phản bác được đấy, chỉ với vị trí vết thương mà cô có thể kết luận hung thủ là một người khác, cô nói như vậy, không thấy hài hước lắm sao?”

“Chẳng lẽ lại nói người bị hại Hứa Thu trong lúc phản kháng còn phải đo đạc chính xác vị trí vết thương rồi mới đâm vào? Người đang trong trạng thái kích động sao có thể khống chế mình làm ra những chuyện gì, huống chi đang lúc kháng cự lại, điều cô nói không khỏi có chỗ gượng ép rồi”.

“Ngoài ra, theo như cô nói, Hứa Thu không đủ sức kháng cự lại Ngô Vĩ, điều này cũng đáng ngờ, theo như chúng tôi điều tra được, Hứa Thu lấy bố cô được vài năm, sức khỏe của bố cô ngày càng kém, còn Hứa Thu lại có thói quen đi tập gym hằng ngày, hơn nữa lúc ấy tình hình rất nguy cấp, người đang có nguy cơ mất mạng thường sẽ bộc phát sức mạnh khó lòng tưởng tượng, ai bảo không có sức kháng cự chứ?”

Ba câu vừa dứt khỏi miệng Hàn Năng.

Sắc mặt Ngô Tiểu Phàm trở nên lạnh lẽo hẳn đi.

Không để cho cô kịp phản bác, hắn ta lại bổ sung: “Cô Ngô này, tôi có thể thông cảm với tâm trạng của cô, nhưng cô đừng quên rằng, hai đồng đội của tôi bị ông ta giết là sự thật không thể chối cãi, bất kể dấu vấn tay để lại hay là tình hình lúc đó, đều không thể tìm ra một hung thủ nào khác”.

“Khả năng duy nhất chỉ có bố cô mà thôi, hơn nữa, có một việc tôi phải nhắc nhở cô”.

“Tôi biết quan hệ giữa cô và mẹ kế cô, Hứa Thu, không tốt lắm, nhưng lần này bà ấy là người bị hại, tôi mong cô đừng trút giận lên bà ấy”.

“Người bị hại?”

Nghe ba chữ đó, Ngô Tiểu Phàm cười phá lên khinh miệt: “Vì sao anh cảm thấy bà ta là người bị hại?”

“Một người đàn bà lăng loàn không biết xấu hổ cũng xứng đáng là người bị hại?”

Hàn Năng lạnh lùng nhìn cô: “Tôi hy vọng cô đừng quá thành kiến như vậy, tôi không phủ nhận chuyện ở quán bar hôm nay Hứa Thu cũng không thoát khỏi liên can, chuyện lăng nhăng bên ngoài đúng là tại bà ấy, nhưng trong vụ án bố cô giết người thì bà ta vẫn là người bị hại, điều này không thể chối cãi, dù cô không chấp nhận thì sự thật vẫn là sự thật, không thể thay đổi được”.

“Còn vài chứng cứ nữa tôi cần phải sắp xếp lại một chút, bây giờ cô không ký tên cũng được, để tôi hoàn tất hồ sơ rồi sẽ đến tìm cô sau”.

Nói xong, vị cảnh sát tuổi trẻ háo thắng càng muốn nhanh chóng trở về hoàn tất vụ án để lập công, liền xoay người rời khỏi đó.

Hắn đi rồi.

Ngô Tiểu Phàm vẫn đứng yên tại chỗ, đắm chìm vào nỗi sợ hãi của chính mình.

Ngô Vĩ giết người?

Bố của cô, đã chết!

Hứa Thu, là người bị hại?

Ha ha ha … ha ha ha…!

Cô càng cảm thấy thế giới này quá sức hoang đường rồi.

Cũng không thể không thừa nhận…

Cái chết của Ngô Vĩ có khúc mắc đan xen không dứt ra được với đứa con gái là cô.

“Nếu như lúc sáng con có thể báo ngay tin này cho bố”.

“Nếu con có thể khoan dung một chút, không oán hận bố như vậy”.

“Nếu.. nếu…”

Không có nếu!

Nếu thế gian này có bán thuốc hối hận, thì cũng sẽ không cho phép xảy ra những chuyện để phải uống thứ thuốc đó.

Rốt cuộc không thể cứu vãn được gì nữa.

Cũng không biết bao lâu, Ngô Tiểu Phàm mới đẩy ngăn chứa xác bố mình trở vào hộc tủ đông, ánh mắt cô càng trở nên rét lạnh hơn.

“Hứa Thu!”

Đều tại bà… Đều tại bà!”

“Đều tại đồ tiện nhân bà gây ra hết!”

Cô siết nắm đấm thật chặt, đến nỗi tay phát run lên, rồi lao ra khỏi nhà xác.

Nhưng…

Đúng lúc cô vừa vọt ra khỏi cửa, một cái bóng như bóng ma đột nhiên xuất hiện.

“Cái gì vậy?’

Nhìn khuôn mặt mơ hồ trước mặt, Ngô Tiểu Phàm kinh ngạc, song cô còn chưa kịp kinh ngạc.

Một tiếng ‘bốp’.

Trong hành lang không một bóng người vang lên tiếng nện trầm đục.

Một cây gậy dài đập trúng vào gáy Ngô Tiểu Phàm.

“Bịch”.

Ngô Tiểu Phàm ngã xuống đất.

Mắt cô hoa lên rồi nhanh chóng tối sầm, sau đó ngất đi tại chỗ.

Ngay khi cô vừa khỵu xuống, dưới ánh sáng lạnh lẽo hắt vào, một khuôn mặt cực kỳ tàn độc chợt lóe lên, hệt như một thanh kiếm sắc lạnh in hằn lên mặt hắn.

“Hừ!”

“Một ả tiện nhân!”

Hứa Long lạnh lùng nhổ toẹt một bãi nước miếng.

“Bố cô là một tên vô tích sự, cô cũng chẳng khác gì, vốn tôi còn nể mặt chị tôi trong nhà các người, nên chưa có ý định ra tay với cô, dù sao, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này của cô, nếu để cho người nhà họ Thường luyện thuốc cường dương thì uổng lắm, tôi muốn giữ cô lại để còn có cái giải sầu cơ”.

“Nhưng mà bây giờ…”

“Hừ!”

Hứa Long gầm gừ: “Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, đến mùa xuân lại lan tràn khắp nơi, có cô ở đây thì chị tôi muốn sống yên ổn cho qua ngày tháng thôi cũng không được, cho nên… Xin lỗi nhé Ngô Tiểu Phàm, lát nữa cô phải đi theo tôi đến nhà họ Thường thôi”.

“Đừng sợ, để cô đi luyện thuật thái âm bổ dương của nhà họ Thường mặc dù sẽ phải chết, nhưng trước khi chết mấy ngày cô sẽ được ân ái triền miên với thiên tài sung sức nhất thế giới trong phòng, mỗi phút mỗi giây đều là sung sướng, khoái lạc”.

“Để cho cô hưởng trọn lạc thú trước khi chết, cũng coi như lòng tốt cuối cùng tôi dành cho nhà họ Ngô các người”.

Dứt lời, Hứa Long xoay người rút ra một cái bao tải, nhét Ngô Tiểu Phàm vào đó.

Hắn không biết rằng, động tác nhét người vào rồi cột chặt miệng bao lại vừa rồi, cũng chính là động tác chôn vùi tương lai của hắn.

Không tới mấy giờ sau, hắn sẽ phải trả giá cực đắt, cực thê thảm cho những gì mà hắn đã làm.

Việc làm vừa rồi của hắn, đã chọc giận một người đến đỉnh điểm, Vu Kiệt!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom