• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ (31 Viewers)

  • Chương 461-476

Chương 461: Giám định lại một lần nữa

Lâm Quân buông điện thoại, ngồi xuống bên cạnh cô.

“Anh biết em đang để tâm đến điều gì. Cho anh thêm một chút thời gian, chuyện của Lâm Niệm Sơ, anh sẽ cho em kết quả xác đáng. Trước lúc đó, xin em cũng đừng nói ra hai chữ “ly hôn” dễ dàng như vậy, được không?” Giọng anh nặng nề: “Các con nghe thấy cũng sẽ rất buồn. Con cần một mái ấm hoàn chỉnh. “

“Không, nếu mấy đứa biết rằng cha chúng đã từng muốn chúng được sinh ra sớm để làm mẫu ghép tủy phù hợp với anh trai chúng, thậm chí nếu không tương thích thì sẽ không để chúng đến với thế giới này nữa, em tin rằng đứa bé cũng sẽ ủng hộ sự lựa chọn của tôi. “

“Em biết mà, anh là bất đắc dĩ mới đưa ra quyết định như vậy” Lâm Quân nắm chặt cô, không hiểu Lê Nhật Linh từ khi nào lại trở nên vô lý như thế.

Đế đứa bé ghép tủy cho Lâm Niệm Sơ là xác nhận tính mạng không còn an toàn nữa.

Mà để cô phá thai sẽ không còn liên quan gì đến chuyện tủy có tương thích hay không, anh là chỉ không muốn cô mạo hiểm.

Cô biết tất cả những điều này, nhưng cô cố ý bể cong sự thật.

Lâm Quân có chút buồn bực.

Nhưng Lê Nhật Linh lại không nhượng bộ, cô nhìn thẳng vào mất anh: “Anh đã từng nói với em một câu, không có gì đáng giá hay không đáng giá, chỉ có muốn hay không muốn. Đưa ra quyết định như vậy, mọi thứ ở hai đầu cán cân đều không có gì khác, bất kể nghiêng về bên nào cũng được, chỉ cần anh muốn, nhưng anh không bằng lòng thì mọi lời bào chữa đều trở thành lý do cả”

Lâm Quân hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn tức giận.

Nhưng anh không làm được, chỉ có thể bỏ mặc cô ở lại rồi đi ra ngoài một mình bình tĩnh lại.

Anh không muốn tranh luận với cô, cũng không dám tranh luận với cô, sợ tổn thương đên cô và đứa trẻ.

‘Vẻ mặt của Lê Nhật Linh rất bình tĩnh, cô nhìn xuống cái bụng đã to, muốn cười với đứa bé, nhưng lại không cười nổi Trưa ngày hôm sau, Lâm Quân đến bệnh viện đúng giờ.

Hoàng Ánh sợ Lâm Thùy Ngọc sẽ lại gây chuyện nên đã sớm đuối cô về. Khi Lâm Quân đến phòng bệnh, chỉ có Hoàng Ánh đang cùng Lâm Niệm Sơ chơi máy bay điều khiển từ xa.

Lâm Niệm Sơ có chút sợ Lâm Quân, thấy anh đến, đồ chơi trên tay cũng khiến cậu bé mỉm cười được Hoàng Ánh dỗ dành, Lâm Niệm Sơ ngoan ngoãn gọi 1 tiếng cha.

Lâm Quân “ừm” một tiếng xem như đáp lại “Khi nào thì đưa nó đi kiểm tra?”

Hoàng Ánh trả lời: “Lúc nào cũng được”

Lâm Quân bước đến bên giường, đôi mắt sâu thắm rơi xuống trên người Lâm Niệm Sơ: “Vậy để con đưa thẳng bé đi”

Đánh giá ánh mắt của Lâm Quân trên người Lâm Niệm Sơ, Hoàng Ánh nghĩ vì đứa bé trong bụng Lê Nhật Linh, mà Lâm Quân có tình yêu của người cha rồi thì đột nhiên nghĩ thông, muốn bồi dưỡng tình cảm với Lâm Niệm Sơ thì tất nhiên là sẽ không từ chối “Con đưa nó đi là đúng, con nhàn rỗi thế mà, mẹ ở đây đợi con”

Lâm Quân gật đầu, ôm Lâm Niệm Sơ rời đi.

Lâm Niệm Sơ lần đầu tiên được Lâm Quân ôm trong tay, cái ôm rộng rấi mà mạnh mẽ an toàn, có thể khiến người khác thả lỏng.

Cậu bé rụt rè nhìn Lâm Quân, thầm nghĩ, đây là cảm giác có cha sao?

Lâm Quân đưa Lâm Niệm Sơ đến một nơi trước khi đưa cậu đi kiểm tra.

Lâm Niệm Sơ không biết Lâm Quân muốn câu làm gì, thấy bác sĩ chọc kim vào mạch máu mình, cậu không nhịn được nhắm tịt mắt, cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Bác sĩ nói: “Lấy máu xong rồi, chậm nhất hai ngày sau sẽ có kết quả”

Lâm Quân trầm giọng: “Tôi không chỉ cần hiệu quả mà còn phải có chất lượng. Chuyện này không được phép để người khác biết, càng không được để xảy ra bất kỳ sai sót nào. Xảy ra bất cứ sai sót nào, tất cả những người xử lý phụ trách sẽ phải chịu trách nhiệm liên đới.”

“Ngài yên tâm”

“Tôi muốn một kết quả chính xác không chút Sai sát”

Chương 462: Con chỉ sợ mẹ bị lừa dối

Lâm Quân yêu cầu đối chiếu DNA một lần nữa Mặc dù bác sĩ cảm thấy kỳ lạ nhưng không nói gì Thực ra, Hoàng Ánh đã đối chiếu tóc của Lâm Quân với cậu bé rồi. Nếu không bà chủ sẽ không ngốc như vậy mà ôm một đứa bé không biết từ đâu đến mang về nhà họ Lâm mà nuôi nấng như báu vật.

Lần này lại đặc biệt xét nghiệm máu vì sợ giám định mắu tóc không chính xác?

Chỉ cần lấy từ cùng một người, cho dù là tóc hay là máu thì kết quả giám luôn như nhau Bác sĩ cũng không giải thích nhiều, dù sao làm việc này cũng kiếm được tiền.

Sau khi lấy mẫu máu của đứa bé, lại lấy máu của Lâm Quân, niêm phong cẩn thận.

Lâm Quân sau đó liền đưa Lâm Niệm Sơ đi khám sức khỏe thân thể, khám xong mới đưa Lâm Niệm Sơ về phòng Hoàng Ánh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của Lâm Niệm Sơ, đau lòng ôm cậu vào lòng: “Hôm nay Niệm Sơ của chúng ra lấy máu chưa nào? Có đau không?”

“Đau lắm, bị đâm những hai lần” Lâu ngày, Lâm Niệm Sơ đã thân thiết với Hoàng Ánh, cậu nhóc ôm lấy Hoàng Ánh, lợi dụng những ưu thế trời sinh của trẻ con mà làm nũng.

Chỉ là… đâm hai lần?

Hoàng Ánh nghe thấy có gì đó không đúng, nắm lấy cánh Lâm Niệm Sơ xem xét, quả nhiên có hai vết kim tiêm.

Bà nhìn lên khuôn mặt thờ ơ của con trai và hỏi: “Chuyện gì đây?”

Lâm Quân vốn dĩ cũng không muốn giấu diếm bà, nhàn nhạt giải thích: “Lấy mẫu máu để giám định AND ạ”

Hoàng Ánh vừa nghe, người có chút cứng đờ.

462-3.jpg


Lâm Quân hờ hững đỡ mẹ một cái rồi chậm rãi nói: “Con tin rằng mẹ thật sự là vì nhà họ Lâm, cũng không nỡ để huyết thống của con lưu lạc bên ngoài”

“Vậy tại sao bây giờ con lại đem Niệm Sơ đi đối chiếu ADN?! Con không tin mẹ sao?” Hoàng Ánh sắp khóc đến nơi rồi. Bà hết lòng vì nhà họ Lâm, Lâm Quân, nhưng kết quả lại không được tín nhiệm mà ngã gục.

Lâm Quân nói khác lừa gạt thôi.”

Lâm Thùy Vân có vấn đề, nhưng Lâm Thùy.

Vân đã chết rồi nên cũng không có cách nào tìm manh mối từ cô ta.

Có điều Lâm Niệm Sơ vẫn còn sống, bắt đầu ra tay từ Lâm Niệm Sơ là cách nhanh nhất.

Anh muốn biết kết quả, cũng muốn biết, vấn đề trong chuyện này rốt cuộc là nằm ở đâu.

“Được, nhưng cho dù mẹ có bị lừa thì giám định huyết thống cũng không bao giờ lừa được, “Con chỉ sợ là mẹ bị người mẹ đi tìm báo cáo giám định lấy cho con xem.”

Hoàng Ánh nói xong đang định đi ra ngoài thì Lâm Quân đã nắm lấy cánh tay bà: “Mẹ, lần trước đối chiếu DNA không hề lấy máu của con, mẹ làm như thế nào vậy. Con đã làm như thế nào? Mẹ thực sự chắc chẩn 100% thân phận của Lâm Niệm Sơ không có vấn đề gì sao? “

“Mẹ nghĩ con điên rồi, bởi vì tủy của con của Lê Nhật Linh không tương thích với Niệm Sơ mà con nghỉ ngờ thân thế của Niệm Sơ sao?” Hoàng Ánh tức giận nhảy dựng lên.

“Lâm Niệm Sơ có vấn đề không, con không biết, nhưng Lâm Thùy Vân có vấn đề. Trong thẻ của cô ta có nguồn tiền không rõ nguồn gốc chuyển vào, nhưng cô ta đã chết, con không còn cách nào điều tra kỹ hơn mà Lâm Niệm Sơ vần còn sống, con phải tìm hiếu rõ ràng. Nếu nó là con của con, con sẽ nhận, nhưng nếu nó không phải…

Những lời còn lại, Lâm Quân còn chưa nói hết, nhưng trong lòng Hoàng Ánh đã run lên Nếu không phải thì bà đã tạo nghiệp lớn rồi.

Chương 463: Thai nhi cử động

Hoàng Ánh lo lắng vấn đề huyết thống của Lâm Niệm Sơ nên không đi sâu vào chuyện Lâm Thùy Ngọc rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì, cái này là do bà làm không chu toàn.

Chỉ là kết quả xét nghiệm DNA sẽ không lừa người, Hoàng Ánh tin tưởng chính mình không có sai lầm gì, bà nói: “Kết quả xét nghiệm DNA là chính xác nhất, mẹ đã sớm để Tuyết Nhi đi lấy tóc của con, tuy rằng không phải lấy máu của con, nhưng theo kết quả xét nghiệm bằng tóc thì Niệm Sơ cũng là con của con.”

Lúc này Lâm Quân mới hiểu ra, trách không được lúc trước Hoàng Ánh vẫn luôn cố nhét Tuyết Nhi vào nhà của anh và Lê Nhật Linh, còn nhất định bắt anh cho Dương Tuyết Nhi ở lại đó.

Sau đó, Dương Tuyết Nhi thường xuyên tự ý tiến vào phòng ngủ và phòng tắm, thì ra cô ta làm theo ý của bà, muốn lấy tóc của anh để xét nghiệm gene giữa anh và Lâm Niệm Sơ.

Lâm Quân trâm mặc.

Nếu mẹ thật sự dùng tóc của mình thì kết quả xét nghiệm lần trước hẳn là không có vấn đề gì Nhưng cũng không loại trừ khả năng tóc bị người khác đổi trước khi làm xét nghiệm.

Mà điều kiện tiên quyết để có thể đổi chính là cha ruột của Lâm Niệm Sơ luôn nắm rõ được hành tung của bọn họ.

Nhưng khả năng này quá hoang đường, tính khả thi cũng quá thấp.

Ai có thể làm ra hành động lớn mà không để lộ ra chút sơ hở ngay dưới mắt mình như vậy, ai có thể làm ra nhiều chuyện như vậy?

Lâm Quân nghĩ thế nào cũng không ra: “Dù sao cũng đã đưa đi làm xét nghiệm rồi, cứ chờ đến lúc có kết quả đi, đáp án có rố ràng hơn cũng không phải là chuyện xấu.”

“Có lẽ cuộc sống của Lâm Thùy Ngọc không bị trói buộc nên mới có người liên tục gửi tiền cho.

cô ta?” Thấy con trai mình bình tĩnh lại, lúc này Hoàng Ánh mới tận dụng cơ hội nói hết ra mọi chuyện: “Lâm Thùy Ngọc như thế nào mẹ không quan tâm, chỉ cần Lâm Niệm Sơ là con cháu của nhà họ Lâm chúng ta, mẹ nhất định phải quản lý nó: “Nhưng tấm thẻ kia là con cho cô ta” Lâm Quân nhăn mũi Qủa thật tấm thẻ kia là anh đưa cho Lâm Ngọc Thùy, nhưng sau đó lại có người lấy danh nghĩ của anh để tiếp tục chuyển tiền vào tấm thẻ.

đó. Chuyện này quả thật rất kỳ quái Trực giác nói cho anh biết, trong chuyện này nhất định có vấn đề.

“Cục cưng thật sự cử động rồi này!” Tiếng kêu kích động của Lê Minh Nguyệt tràn ngập tai cô.

Lâm Quân từ bệnh viện chạy về Phong Linh Đàm.

‘Vừa về đến nhà, lập tức nhìn thấy Lê Minh Nguyệt đang vuốt ve chiếc bụng tròn vo của Lê Minh Nhật, vui sướng nhảy dựng lên: ‘A a a a aI Trời ạl Cục cưng Nhật Linh của chúng ta rất không chịu thua kém nha, thế mà có thai máy rồi này!”

Mang thai khoảng từ bốn đến năm tháng là bắt đầu có thai máy. Nhưng vì cơ thể Lê Nhật Linh quá yếu, trong bụng còn mang thai hai bé, tất cả mọi người đều nghĩ rằng hai em bé sẽ phát triển chậm hơn những đứa trẻ bình thường.

Nhưng lại không phải như vậy, hai em bé trong bụng cô phát triển rất khỏe mạnh.

Lê Minh Nguyệt vuốt ve bụng Lê Nhật Linh, hưng phấn nở nụ cười: “Thai máy rất có lực, cục cưng nhất định siêu cấp khỏe mạnh!”

Lê Nhật Linh tươi cười hạnh phúc, đáy mắt tràn đầy sự ấm áp.

Mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên Lâm Quân nhìn thấy Lê Nhật Linh tươi cười vui vẻ như vậy.

Là bé con mang đến hạnh phúc cho cô.

Anh không khỏi cong miệng cười, tiến đến.

gần cô rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô, nâng tay vuốt ve bụng cô.

Lê Minh Nhật không ngăn cản động tác của anh, nhưng nụ cười trên mặt lại dần phai nhạt.

Bàn tay to của anh bao trùm trên bụng cô, nhưng bé con lại không có động tĩnh gì nữa.

Lâm Quân có hơi thất vọng, tuy nhiên vẫn vui sướng cười với cô: “Đây là lần đầu tiên cục cưng thai máy đúng không?”

Lúc anh chạm vào bụng em, cục cưng không cử động nữa” Lê Nhật Linh lạnh nhạt đâm thủng niềm vui bé nhỏ của anh, bé con ở trong bụng cô, cho nên có động tĩnh gì, cô sẽ là người đầu tiên cảm nhận được điều đó.

Bé con cử động khi Lê Minh Nguyệt vuốt ve bụng cô, Lâm Quân đụng vào lại khiến bé con yên Tĩnh lại.

“Nhật Linh, không cần tàn nhân như vậy, anh là cha của con mà” Anh hít sâu một hơi, cúi đầu qhé vào bung của cô.

Chương 464: Mất hết kiên nhẫn

Nếu lòng bàn tay không đủ mềm mại, thì cơ bản sẽ không thể cảm nhận được sự tồn tại của bé con Vậy anh dựa gần sát lại, bé con có thể đáp lại anh một chút được không?

Nhưng mà bé con trong bụng vần yên lặng không có một chút động tác nào.

Lê Nhật Linh nhìn anh, cho đến khi anh thất vọng ngồi thẳng người dị lần đề cục cưng xuất hiện thai máy, sau này nhất định sẽ không bỏ lỡ bất cứ giai đoạn phát triển nào của con cả, anh sẽ ở bên em và cục cưng”

Lúc này cô mới di chuyến cơ thể, trong mắt đầy lãnh đạm. Thật ra có hay không cũng không sao cả: “Có một số việc không thể nào cưỡng cầu”

Lâm Quân rất thương tâm, Lê Nhật Linh còn đặc biệt bình tĩnh rắc muối lên miệng vết thương của anh: “Nếu anh thật sự muốn ở bên con thì đi đến chỗ Lâm Niệm Sơ đi, cái anh thật sự bỏ qua chính là quá trình lớn lên của Lâm Niệm Sơ đấy”

“Nhật Linh, em còn muốn anh nói bao nhiêu lần em mới có thể hiểu, Lâm Niệm Sơ không quan trọng” Trong lòng anh tràn đầy phiền muộn.

Lê Nhật Linh cười lạnh lùng Nếu không quan trọng vậy thì tạo sao phải để con cô mạo hiểm tính mạng đi kiểm tra độ phù hợp? Có lẽ, cái quan trọng là mẹ của đứa bé đúng không?

Chỉ là một cái vết sẹo tương tự có thể chuyển dời đến trên người mình Cô không khỏi vươn tay sờ sau gáy, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào da thịt, khiến cô vội rụt lại như bị điện giật Lâm Quân không rõ vì sao Lê Nhật Linh luôn luôn ôn nhu rộng lượng bỗng nhiên trở nên không chịu nói lý như hiện giờ.

Anh biết chuyện Lâm Niệm Sơ là do anh không đúng.

Nhưng anh cũng đã giải thích mấy lần rồi, chỉ là cho dù anh nói như thế nào, bọn họ cũng vẫn không thèm để ý đến anh, thậm chí đến nói chuyện thôi cũng lười nói với anh.

Buổi tối mỗi ngày, Lâm Quân luôn ôm cô đi ngủ, cô cũng không giấy dụa, rõ ràng tựa vào bên người anh, thế nhưng lại khiến người ta có cảm giác xa xôi vô cùng, Văn luôn là cùng giường nhưng lại khác mộng Lâm Quân cũng muốn gần gũi với cô hơn, cho dù anh buông tất cả kiêu ngạo tự tôn, hạ thấp bản thân đi lấy lòng cô, cô cũng vẫn thờ ơ với anh.

Vừa phải đối phó với hai ông cụ nhà họ Phạm và họ Lâm, vừa phải dỗ dành Lê Nhật Linh, chuyện công ty còn không thể lơi lỏng. Anh phải khống chế được ba phía, nhưng vẫn tập trung vào cô và con, thế nhưng mặc kệ anh làm thế nào, Lê Nhật Linh cũng chưa từng tươi cười với anh dù chỉ một lần.

Cô còn lạnh lùng hơn khối băng, ít nhất khối băng còn có thể hòa tan nhờ nhiệt độ.

Nhưng cô lại giống như đá cứng, hoàn toàn không có một chút dao động.

Lâm Quân đã hao hết kiên nhẫn, vừa lúc đang vào giai đoạn quan trọng của chuyện với tác với nước M, anh cũng không còn tâm tư đi dỗ cô.

Cô muốn thế nào thì cứ làm thế ấy đi Mà từ sau khi Lâm Quân không để tâm đến cô nữa, cơ thể Lê Nhật Linh lại khôi phục tốt hơn cả trước kia.

Có Lê Minh Nguyện ở bên cạnh, cuộc sống của cô lại trôi qua bình đạm như vậy, không ảnh hưởng đến hai bé trong bụng, cô không cần phải nhốt mình trong vòng tự do nho nhỏ nữa Cô thực sự rất muốn có thể bảo vệ được hai bé con trong bụng, những động tác nào có ích cho bé con, cô đều sẽ làm hết.

Khi cơ thể Lê Nhật Linh hoàn toàn ổn định, cô cố ý đi báo danh lớp học dưỡng thai.

ởi vì cô muốn làm một người mẹ tốt, không.

muốn lúc hai con sinh ra mà cô lại luống cuống.

†ay chân không biết xử lý như thế nào.

Lâm Quân muốn mời người về nhà dạy cô, nhưng Lê Nhật Linh lại từ chối, cô nói: “Em đã sống như con chim nhốt trong lồng rồi, en muốn để con trai cũng phải giống như em, từ nhỏ đã không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài.”

Lớp học dưỡng thai có rất nhiều bà bầu cùng đến học, náo nhiệt lại ấm áp.

Cô muốn cảm thụ cảm giác ấm áp như vậy chứ không muốn mỗi ngày đều đối mặt với phòng ở trống rỗng.

Khi nghe câu trả lời như vậy, Lâm Quân cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Anh cười khẽ ra tiếng, nụ cười thật châm chọc: “Tùy em vậy”

Anh là sợ cô ra ngoài sẽ mệt mỏi, nhưng cô lại có vô số cách để xuyên tạc ý tứ của anh.

Chương 465: Vừa mở miệng đã đoán trúng

Bất kể anh làm chuyện gì hay nói điều gì dường như tất cả đều sai.

Lâm Quân đứng dậy bỏ lại Lê Nhật Linh chuẩn bị bước ra ngoài Cô nhìn vẻ mặt tràn ngập lửa giận của anh không khỏi lên tiếng: “Lâm Quân liệu anh có cho rằng em không biết nặng nhẹ hay không?”

Mặc dù đó là một lời châm chọc nhưng cô lại nói ra vô cùng thản nhiên như thể một cơn gió thoáng qua rồi lập tức biến mất.

Anh dừng bước và nhìn cô với ánh mắt nặng nề và sâu thẳm: “Rõ ràng là em biết anh chỉ đối tốt với một mình em”

Anh chỉ là sợ cô lại bị thương hay gặp sự cố ngoài ý muốn một lần nữa. Nếu anh không quan tâm đến cô thì đã mặc kệ không thèm hỏi cũng như quan tâm đến.

“Nhưng anh vấn luôn dùng bốn chữ vì tốt cho em này để trói buộc cuộc sống của em” Lê Nhật Linh đếm tỉ mi từng tội của anh: “Ngay từ đầu anh đã lừa dối em, cho dù sau này đã ở bên nhau anh vẫn luôn cho rằng là vì tốt cho em nên mới tiếp tục giấu diểm mọi thứ. Em tưởng rẳng anh có thể không màng tất cả để cứu em thì anh sẽ không.

giấu em bất cứ điều gì nữa, nhưng vẫn nói dối em về chuyện của Lâm Niệm Sơ như cũ”

“Anh cho rắng làm như thế là vì tốt cho em nhưng em lại không cảm thấy thế, em chỉ thấy mệt mỏi mà thôi” Lê Nhật Linh bình tĩnh và mạnh mẽ phản bác lại: “Đi đâu hay làm việc gì, đó đều là tự do của em. Tuy bây giờ em vẫn là vợ anh nhưng không có nghĩa anh có thể kiểm soát cuộc.

sống của em”

“Huống chỉ em rất nhanh sẽ không phải là vợ anh nữa, em muốn ly hôn và đó không phải chỉ là lời nói chơi thôi đâu”

Lâm Quân bị cô chọc giận đến mức đóng sâm cửa bỏ đi.

Cô cụp mắt nhìn xuống bụng của mình mà vẫn vô cùng bình tĩnh: “Đừng sợ, cha không có nổi giận với các con đâu mà chỉ là đang nói lời tạm biệt với các con mà thôi”

Khi trở về từ nước Pháp cô đã đồng anh nhưng cô cũng đã chuẩn bị bất cứ lúc nào.

Bây giờ cũng vẫn chưa muộn để nhìn rõ mọi việc.

“Con yêu là các con đã giúp mẹ tìm lại được.

bên sàng rời đi chính bản thân mình, mẹ rất yêu các con”

Trong lòng Lê Nhật Linh cảm thấy đau nhói nhưng trên khuôn mặt lại không có bất cứ cảm xúc gì Lê Minh Nguyệt cảm thấy gần đây thái độ của Lê Nhật Linh rất kỳ lạ, dường như không có chuyện gì có thể khiến tâm trạng của cô ấy thay đổi.

Ví dụ như khi cô ấy cãi nhau với Lâm Quân hay như khi tham gia các khóa học giáo dục tiền sản có người cố ý đến gây sự.

Người phụ nữ vác chiếc bụng to đi đến bên cạnh cô và cười ha ha: “Bà chủ Nhật Linh thật là lâu lắm rồi không gặp, tôi đã quen với việc cô và tổng giám đốc Quân hai ba ngày lại lên trang nhất, nhưng mấy tháng nay cô lại đột nhiên biến mất không có tin tức gì thế, ai không biết còn tưởng rằng cô đã ly hôn với tổng giám đốc Quân rồi kia kìa”

Việc Lê Nhật Linh năm viện vần luôn được nhà họ Lâm giấu kín, mà sự tồn tại của đứa bé.

Lâm Niệm Sơ kia sớm cũng bị phong tỏa tin tức.

Ngoại trừ những người thân thiết ra thì người ngoài không biết được Những người biết được chuyện này cũng không dám nói ra, dù sao cũng không thể đắc tội với nhà họ Lâm được.

Lê Nhật Linh ngước mắt nhìn thoáng qua rồi bình tĩnh gọi tên của cô ta: “Tần San San”

Tần San San giả bộ ngạc nhiên: “Người ta thường nói quý nhân thường hay quên, vậy mà cô vẫn còn nhớ tới tên của tôi, xem ra cô sẽ rất nhanh không giữ nổi một tiếng quý nhân này rồi.”

Cô không khỏi bật cười, trước kia bị người khiêu khích như vậy chắc chn cô sẽ cảm thấy tức giận.

Nhưng gần đây trải qua quá nhiều chuyện như vậy cô chỉ cảm thấy loại người này thật sự vô cùng bưồn cười.

Dáng vẻ của họ trông giống như những vai hề nhảy nhớt, không muốn thấy người khác được sống tốt.

Mà cô nhớ đến cái tên Tân San San này cũng là vì chiếc miệng của cô ta còn độc hơn cả miệng qua.

Lần trước khi vừa mới về nước, trong bữa tiệc tối của nhà họ Lâm, người mà vừa mở miệng đã đoán trúng chính là cái cô Tân San San đang đứng trước mắt này.

Cô ta đã nói rằng: “Kể từ khi kết hôn vẫn luôn ly thân sống hai nơi, Lê Nhật Linh chẳng qua chỉ treo danh nghĩa bà chủ Nhật Linh mà thôi. Nếu thật sự nói ra, nói không chừng tổng giám đốc Quân cũng không nhớ nổi dáng vẻ của cô ta là gi”

Chương 466: Đứa nhỏ không phải là của anh ấy sao?

Kết quả Lâm Quân thực sự không nhận ra cô mà chỉ ôm lấy cơ thể cô và ép buộc đè cô dưới thân anh.

Nghĩ tới chuyện xảy ra đêm đó đến tận bây giờ cô vấn còn cảm thấy buồn cười Sự chế giễu và khinh thường của người khác thật sự xảy ra trên người cô.

“Cô cười cái gì vậy, có buồn cười như vậy sao!” Tân San San bị nụ cười khinh bỉ của cô chọc giận, lập tức lộ ra bộ mặt xấu xí của mình.



Nhưng lại không dám tỏ ra quá ngạo mạn chỉ có thể chua ngoa nói mấy câu khó nghe khiến Lê Nhật Linh khó chịu.

“Ít ra thì cuộc sống của tôi vẫn còn có thế cười đùa được, cũng không biết cô có thể vui vẻ khi trải qua những ngày tháng như vậy ở nhà họ Lâm hay không. Mới đầu bác Lâm thích cô như vậy nhưng cô lại không biết quý trọng vẫn dây dưa với Hạ Huy Thành chọc cho bác ấy phải ghét bỏ. Mấy tháng rồi không có tin tức gì, bây giờ lại vác cái bụng t
466-4.jpg
o đi ra, ai mà biết được đứa bé trong bụng của cô là con ai cơ chứ.”

Tuy nhiên tính toán của cô ta đã sai rồi, lúc này cô đã không còn quan tâm đến những điều này nữa.

Cô phản bác lại: “Tân San San cô cứ yên tâm đi, dù cho đứa trẻ trong bụng tôi là con ai đi nữa cũng không phải là của nhà cô, chỉ có cô mới có thể coi trọng người mặt mũi béo phì đầu óc bã đậu”

Cô ta tức giận không thôi.

Chồng của cô ta đừng nói so với Lâm Quân ngay cả Hạ Huy Thành cũng không so được nổi Cũng không biết sao Lê Nhật Linh có thể may.

mắn vậy có được những người đàn ông xuất sắc như thế.

“Lê Nhật Linh cô đừng có đắc ý quá sớm, cẩn thân tổng giám đốc Quân ly hôn với cô thì cô không có chỗ đế mà khóc đâu!” Một trong những chuyện quan trọng nhất của người phụ nữ chính là hôn nhân, Tần San San không thế tìm được khía cạnh nào để châm chọc cô nên chỉ đành múa dao ở nơi rõ ràng nhất: “Mấy tháng gần đây.

tổng giám đốc Quân không có xuất hiện cùng cô, ngay cả tham gia tiệc rượu cũng chỉ mang theo nữ trợ lý của công ty. Giai đoạn mới mẻ đã qua rồi thì anh ấy sớm muộn gì cũng bỏ rơi cô mà thôi!”

Tần San San giậm chân sau đó được người hầu trong nhà đỡ đi rồi Nhưng không ngờ Lê Nhật Linh lại trả lời: “Cô nói rất đúng, đợi đứa bé được sinh ra thì chúng tôi chắc chắn sẽ ly hôn”

Giọng của cô rất chậm rãi và nhẹ nhàng như đang nói cho cô ta lại càng giống như đang nói với chính mình và đứa bé trong bụng nghe vậy.

Hai mắt cô ta bỗng sáng ngời như thể phát hiện được điều gì đó, lén lấy điện thoại ra ghi âm sau đó vòng đến trước mặt cô: “Chẳng lẽ đứa con này của cô thật sự không phải là của Lâm Quân sao? Tôi biết người phụ nữ đang trong thời gian mang thai không thể ly hôn cho nên hai người định sinh con xong rồi mới ly hôn có phải không?”

Cô khẽ cười: “Cô đoán xem?”

Tần San San đã chắc chản là câu trả lời không có khả năng kia nên giả vờ đứng đản chửi mảng: “Cô người phụ nữ lăng loàn trắc nết này!”

Lê Nhật Linh không hề tức giận mà cụp mắt nhìn xuống chiếc điện thoại cô ta đang để lộ ra một nửa ở bên ngoài túi áo, ngược lại bật cười thản nhiên: “Có lẽ cứ cho là thế đi”

Cô biết Lâm Quân sẽ không thể đồng ý ly hôn một cách dễ dàng như vậy, vì vậy cô cần phải trải đường trước chuẩn bị cho bản thân và các con của mình.

Chương 467: Sẽ không thỏa mãn mong muốn của cô

Lê Nhật Linh cố ý thúc đẩy, Tần San San làm việc cũng thuận lợi hơn.

Trong khóa học thai giáo, dù là vô tình hay cố ý thì cô luôn luôn sẽ gặp Tân San San, Lê Nhật Linh cũng đều phối hợp với lời nói của cô ta mà nói tiếp.

Tân San San còn cảm thấy bản thân mình rất lợi hại, kỹ xảo nói chuyện của bản thân có thể dụ dỗ được Lê Nhật Linh nói rất nhiều.

Nhưng mà Tần San San cũng biết, Lê Nhật Linh được Lâm Quân bảo vệ rất chặt chẽ, trước kia bởi vì chuyện của video và bức ảnh, đã tiến hành áp chế các đơn vị truyền thông lớn, kiên quyết không cho phép ở dưới tình huống Lê Nhật Linh không biết mà đưa tin tức lên trang báo.

Bây giờ, những tâm tư nhỏ này của cô ta, đương nhiên cũng sẽ không ngu ngốc mà gửi cho đám nhà báo đó.

Tân San San là người thích tụ tập náo nhiệt, lúc mấy người phu nhân cùng tụ họp lại một chỗ, cùng ngồi với nhau đánh mạt chược, uống trà, cô †a tùy tiện nói một chút cũng đã có thể đem chuyện của Lê Nhật Linh truyền ra ngoài Một đồn mười, mười đồn một trăm.

Tin đồn hôn nhân của Lê Nhật Linh và Lâm Quân không vững chắc, rất nhanh liền sẽ ly hôn, nhanh chóng được đồn thổi, bàn tán xôn xao ở trong giới thượng lưu.

Tuy răng không thấy báo chí đãng, nhưng mà những người sống trong cùng một tầng lớp xã hội đều đã nghe được chuyện này.

Còn có người vậy mà thật sự lấy hết can đảm đi tặng phụ nữ cho Lâm Quân.

Lâm Quân lạnh mặt, đuổi người phụ nữ đó đi, tìm người hỏi thì mới biết là có tin đồn như vậy.

Nhưng thời gian này anh có quá nhiều việc, còn mang theo thư ký nữ đi tham dự các loại yến hội Không phải là bởi vì đối nghịch với Lê Nhật Linh, cũng không phải là để chọc tức cô. Mà là bởi vì anh thật sự không có lựa chọn nào khác.

Lễ nghỉ cơ bản phải làm được, các đối tác khác đều mang theo bạn nữ đi cùng, Lâm Quân không thể đi một mình được.

Thái độ của Lê Nhật Linh đối với anh vốn là lạnh nhạt đến cực điểm, hơn nữa bây giờ trong bụng cô đang mang thai hai đứa bé, Lâm Quân chỉ có thể tìm người khác cùng đi với mình.

Trước kia, Lâm Quân với Lê Nhật Linh nhiều lần show ân ái, rắc thức ăn cho chó, nhưng mấy tháng gần đây lại không thấy hai người bọn họ xuất hiện cùng với nhau, anh còn mang theo người phụ nữ khác đi tham gia yến hội Cuối cùng, tin đồn nói hai người sắp ly hôn càng ngày càng rầm rộ lên.

Kết quả mọi người đều lầm tưởng ý của Lâm Quân là ngầm thừa nhận tin đồn này, còn có công †y truyền thông liều lĩnh, to gan, lén lút chụp bóng lưng của Lâm Quân với thư ký nữ, rồi đăng lên cả một trang đầu của tạp chí.

Trong phòng làm việc.

Lâm Quân dựa lưng vào ghế da, nhìn tạp chí đang cầm ở trong tay, nhìn lướt qua trang bìa, anh cong môi cười chế nhạo, trào phúng.

Lê Nhật Linh vì muốn ly hôn mà thật đúng là đã dốc hết mưu kế của mình rồi, bây giờ còn đã biết lợi dụng dẫn dắt hướng phát triển của dư luận để trải đường cho mình.

Còn anh thì đương nhiên sẽ không thỏa mấn mong muốn của cô.

Ly hôn, tuyệt đối không có khả năng này.

Lê Nhật Linh là của anh, cả đời này của cô đều là của anh Cửa phòng làm việc đang mở, trợ lý Lưu vẫn rất thức thời mà đứng ở cửa gõ vài cái vào khung cửa.

‘Vừa biết làm việc, vừa hiểu biết, biết điều, đây là nguyên nhân mà trợ lý Lưu vẫn luôn được ở lại bên cạnh Lâm Quán.

Lâm Quân tiện tay ném tạp chí sang một bên, hai chân thon dài, đẹp đế, tao nhã vất chéo lên nhau “Vào đi”

Trợ lý Lưu đặt túi giấy kraft lên trên bàn của Lâm Quân: “Tổng giám đốc Quân, đây là văn kiện mà bệnh viện đưa tới, nói là anh vẫn luôn không i lấy, cũng không có gửi cho bọn họ tin tức gì, nên bên đó bèn tự đưa ra quyết định là đưa đến cho anh”

Lâm Quân xoa ấn đường, gần đây hai bên công ty đều bận, anh thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này.

“Cứ đặt ở đó, cậu đi ra ngoài đi”

Trợ lý Lưu lại vẫn chưa rời đi, nhìn Lâm Quân nói: “Đúng rồi, ông ở bên nhà họ Lâm nhờ tôi nhản cho anh, bảo anh tối nay trở về nhà ăn cơm”

“Cha của tôi?”

“Vâng”

“Biết rồi”

Trợ lý Lưu cung kính chào rồi đi ra ngoài.

Lâm Quân duỗi cánh tay dài, động tác tao nhã, cầm lấy túi văn kiện ở trên bàn.

‘Tháo sợi dây buộc ở bên ngoài túi ra, rồi lấy ra một xấp văn kiện ở bên trong.

Nhìn ra được bác sĩ thực sự rất để tâm, đều cấn thận, tỉ mi giữ lại hết tất cả các bản đánh giá và phân tích trong suốt quá trình.

Đương nhiên, tờ kết quả giám định không thể thiếu nhất cũng có ở đây.

Chương 468: Người xung quanh động tay động chân

Lấy tờ giấy A4 mỏng đó ra, cầm lên để ở trước mắt nhìn Kết quả giám định ngay ngắn, rõ ràng được in ở vị trí dễ nhìn thấy nhất, tỷ lệ tương đồng về gen, hai mươi sáu phần trăm.

Không phải là cha con, nhưng lại là họ hàng.

Kết quả giám định lần trước xảy ra vấn đề, nếu như mẹ thật sự không biết sự thật này, vậy thì chính là người xung quanh đã động tay động chân.

Người khá nghỉ nhất đương nhiên là Lâm Thùy Ngọc và Dương Tuyết Nhi, nhưng mà nếu như không phải là hai người bọn họ thì sao?

Lâm Quân nheo mắt lại Lê Nhật Linh nhìn bức ảnh chụp bóng hình của Lâm Quân ở trên tạp chí, híp đôi mắt mỉm cười.

Không ngờ rằng con người Tân San San chẳng ra làm sao nhưng bản lĩnh mồm mép lại rất được, cũng chỉ có mới mấy ngày mà đã làm cho sự việc được đồn thổi trở nên càng ngày càng ồn ào, náo nhiệt rồi.

Lê Minh Nguyệt gọt cho cô một quả táo, cắt thành từng miếng nhỏ để ở trong đĩa đựng hoa quả đẩy đến trước mặt cô, tức giận giật lấy tờ tạp chí ở trong tay cô rồi ném sang một bên.

“Lâm Quân đều đã đối xử với em như vậy rồi mà em còn ngồi ở đây cười”

Những người đàn ông mang theo người phụ nữ khác đi ra bên ngoài vui sướng trong lúc vợ đang mang thai đều là không biết xấu hối Lê Nhật Linh dùng nĩa xiên miếng táo đầu tiên nhét vào trong miệng Lê Minh Nguyệt để cho cô ấy nguôi giận.

“Thực ra rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài, Minh Nguyệt, chuyện này không phải là lỗi của anh ấy, mà là lỗi của em.”

“Là lỗi của em?” Lê Minh Nguyệt nhíu mày, không thể hiểu được đây là loại suy luận hại não dì “Đúng vậy, là lỗi của em” Cô thản nhiên gật đầu.

Cô biết người phụ nữ Tần San San này sẽ không có khả năng trông mong cô sống tốt, cho nên cô mới cố ý thuận theo lời nói của Tân San San mà nói tiếp.

Tần San San sẽ loan tùy ý loan truyền lời nói của cô, không hề kiêng nể, cố ky mà thổi phồng, khuếch đại, thậm chí còn bóp méo, xuyên tạc ý nghĩ ban đầu của cô.

Nhưng cô cũng không để ý, cô chỉ muốn làm cho hôn nhân của cô dần dần trở nên phai nhạt, đợi sau khi đứa bé được sinh ra, mới có thể thuận lợi bứt ra mà rời đi, cô sẽ không đặt mình vào trong trung tâm của dư luận, bị người ta chỉ trỏ, bị xem như là đề tài nói chuyện để người ta chế nhạo, pha trò cười.

Một chuyện mà được bàn tán trong một thời gian dài thì nhiệt độ sẽ dần dân giảm xuống.

Bây giờ, đưa những chuyện này lên mặt bàn trước thời hạn, một là vì để trải đường cho bản thân cô sau này, hai là để cho Lâm Quân biết được sự quyết tâm của cô.

“Nhật Linh, chị càng ngày càng không thể hiểu được em nữa rồi” Lê Minh Nguyệt vò đầu.

“Minh Nguyệt, chị thật tốt” Từ đầu đến cuối, người vẫn luôn không có thay đổi chỉ có một mình Lê Minh Nguyệt.

Lê Minh Nguyệt được khen thì cười ngốc.

nghếch, quăng hết những chuyện lung tung, rối loạn ra sau đầu Lâm Quân đổi dép lê đi vào, thì vừa vặn giảm lên cuốn tạp chí bị Lê Minh Nguyệt thuận tay ném.

đi Anh cúi đầu liếc nhìn, lại xem như không có.

chuyện gì xảy ra mà tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi đi đến trước mặt Lê Nhật Linh mới dừng lại “Khóa học dưỡng thai thế nào rồi?” Anh cổ Tình dò hỏi hỏi.

Cô chớp chớp mắt, hình dáng của anh được phản chiếu ở bên trong đôi mắt trong veo của cô.

Lâm Quân gật đầu: “Xem ra cũng khá ỗ ngày đều chạy tới chạy lui mà cũng không cảm thấy mệt.”

Lê Nhật Linh vuốt ve bụng của mình một chút, rồi mới chậm rãi mở miệng nói với anh câu đầu tiên.

‘Anh rốt cuộc là muốn nói cái g “Ngày mai đi tham gia tiệc rượu bàn công chuyện làm ăn với anh”

“Em có thể từ chối không?”

“Không thể”

Bàn tay ngọc thon dài đang vuốt ve bụng hơi ngừng lại một chút: “Vậy thì anh hoàn toàn không cần hỏi em, đến giờ đi dự tiệc thì trực tiếp áp giải em đi qua đó là được rỉ Áp giải, đó là cách đối xử với tù nhân.

Có thể thấy rất rõ ý trào phúng, châm biến trong lời nói của Lê Nhật Linh đối với anh Lâm Quân buồn bực.

Mang cô đi tham dự bữa tiệc rượu tối mai, là để đập tan tin đồn nhảm nhí của những người đáng ghét đó.

Hơn nữa, bữa tiệc rượu ngày mai là do James, người thương lượng hợp tác của nước Mỹ đến Việt Nam lần đầu tiên tổ chức, anh nhất định phải tham dự, người bạn nữ đi cùng với anh cũng chỉ có thể là vợ của anh.

Anh ghét nhất chính là bộ dạng này của cô: “Nhật Linh, em không phải là người hùng hố dọa người như vậy”

Cô ngược lại bật cười: “Lúc trước người từng hứa hẹn với em, đồng ý với em, sẽ không ép buộc em, sẽ không lừa gạt em, chẳng lẽ không phải là anh sao?”

Chương 469: Lo được lo mất

Anh thì phủ nhận hiện tại của cô còn cô lại trực tiếp phủ nhận quá khứ của anh.

Lâm Quân bị cô chặn họng như vậy cũng không nói được gì nữa.

Là lỗi của anh, là do anh không xử lý tốt tất cả mọi thứ.

Nhưng hiện tại anh cũng đã dẫn cô về Phong Linh Đàm, mọi chuyện về Lâm Niệm Sơ thì họ không tiếp tục lo nữa, nhưng không biết tới cùng cô còn buồn bực cái gì nữa?

Lạnh nhạt so với bình thường càng tổn thương tình cảm hơn.

Lâm Quân dù có tường phòng vệ thật dày ở trái tim lâu dân cũng sẽ bị mài mòn mà đau.

469.jpg


Cô ấy chỉ thuận miệng đem chuyện Lê Minh Nguyệt nói ra với người trong nhà thôi, vậy mà ai ngờ đâu người trong nhà lại muốn cậu ấy dẫn Lê Minh Nguyệt về.

Cũng chính vì việc này mà Hà Dĩ Phong vẫn còn “mang thù” với cô ấy tới tận bây giờ.

Vừa cúp điện thoại, cô ấy đã nhìn thấy Lâm Quân và Lê Nhật Linh tới.

Lê Nhật Linh gọi cho Vi Nhiên”

Hà Ví Nhiên vội vàng đón tiếp: “Đã lâu không gặp, bụng của Nhật Linh chúng ta lớn tới vậy rồi à’ Trên mặt của cô mang theo nụ cười ấm áp dịu dàng: “Là em mang song thai cho nên bụng mới lớn như vậy”

Hà Vi Nhiên cảm thán: “Cha mẹ đều đẹp như vậy, bảo bối sinh ta nhất định cũng sẽ là hoàng tử nhỏ đẹp trai”

“Còn có công chúa nhỏ nữa, là thai song thai trai gái” Lâm Quân nói: “Cho cô ấy hai bộ quần áo form dáng có thể mặc bây giờ đi”

Ýy một cách rõ ràng: “Chị Trên bàn điện thoại đột nhiên rung lên.

Lê Nhật Minh cho rằng điện thoại vang, nên muốn cầm tới cho Hà Vi Nhiên nghe, nhưng lại nhận ra chỉ là một tin nhắn.

Màn hình sáng lên, nội dung tin nhắn bên trong xẹt qua, cô không muốn nhìn lén lại không kiểm soát được mà nhìn rõ không thiếu chữ nào.

“Chị, sau này chị đừng có nói cái gì với người trong nhà, Lê Minh Nguyệt chỉ là người phụ nữ em dùng tiền để thuê tới, chứ em không thích cô ấy, em cũng sẽ không dẫn cô ấy về ra mắt cha mẹ đâu, càng không thể nào kết hôn với cô ấy. Em nói thật cho chị biết, người em thích là bạn của cô ấy, sau này chị đừng có ép em nữa”

Lê Nhật Linh giật mình, trong lòng bỗng nhiên có loại cảm giác quái lạ hiện lên.

Hà Vi Nhiên tìm được bộ váy lễ phục phù hợp cho cô thay, bởi vì có thai nên cũng không dám.

trang điểm cho cô nhiều, chỉ dùng chút màu nhạt trang điểm thanh thuần đơn giản cho cô mà thôi, làm thêm mái tóc nữa là coi như xong Nhìn tới dưới chân thì lại rơi vào thế khó.

Bên này của Hà Vi Nhiên toàn giày cao gót phối với lễ phục, căn bản không có giày đế bằng.

Lâm Quân nói: “Bên ngoài có cửa hàng, tôi dấn cô ấy đi dạo chơi một chị Hà Vi Nhiên làm chị, có chút quan tâm không kể hết: “Ừm, vậy đi thôi, cẩn thận một chút, Nhật Linh nâng bụng quá cao thì không tiện lắm.

Hà Vi Nhiên sờ cắm, bỗng nhiên nghĩ tới nếu như Lê Nhật Linh không lấy chồng, cô còn muốn Lê Nhật Linh làm vợ em trai mình cũng không tệ.

Nhưng đợi tới khi cô ấy cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, thì hận không thể vả cái miệng nhiều chuyện của mình.

Nhớ có lần Lê Minh Nguyệt từng nói với cô ấy, ở thành phố Hà Nội, tất cả bạn bè của cô ấy cũng chỉ có một mình Lê Nhật Linh Hà Dĩ Phong không phải tên thối tha đó có tình cảm với Lê Nhật Linh chứ?


Chương 470: Gặp lại Trần Hi Tuấn
Càng nghĩ càng thấy mà sợ, Hà Vi Nhiên lập tức cầm điện thoại lên gọi lại cho em trai mình, cô ấy tức giận nói: “Hà Dĩ Phong, chị hỏi em, con mẹ nó em thích người phụ nữ nào vậy?!”
Hà Diệc Tâm hơi ngưng lại, bình thản liếc mắt: “Dù sao cũng không phải cô gái tâm tư sâu xa Lê Minh Nguyệt kia”
Nếu như không phải Lê Minh Nguyệt, hiện tại cậu ta cũng không trở thành thời điểm xấu hổ khi gặp Lâm Quân.
Tóm lại, nếu như trong nhà nhất định phải yêu cầu cậu ta kết hôn, vậy cậu ta mang ai về cũng được mà.
Nhưng người này tuyệt đối không phải Lê Minh Nguyệt Lâm Quân dẫn theo Lê Nhật Linh tùy ý đi vào một cửa hàng chuyên dụng cao cấp.
Trong tiệm, nhân viên đều biết nhìn người, Lê Nhật Linh mang giày thể thao đế mềm, mặc một bộ váy dài lịch sự nhã nhặn, nhìn mặc dù có chút kỳ lạ không hợp mắt lắm, nhưng nhân viên cũng biết nên tỏ thái độ tốt đẹp ra sau khi tiến lên phục vụ Lâm Quân nói phải đi theo bên người cô đi chọn quần áo, giày đế bằng, cửa hàng trưởng thấy Lê Nhật Linh nâng bụng dưới, thì ngay lập tức hiểu rõ mà đi chọn giày thích hợp mang tới Bụng Lê Nhật Linh không tính là quá lớn, nhưng động tác cúi người vẫn làm không dễ chút nào.
Cửa hàng trưởng nhanh tay lẹ mắt tiến lên, chuẩn bị giúp Lê Nhật Linh thay giày.
Nhưng Lâm Quân ngăn cản, anh tự mình cầm giày, nửa ngồi trước mặt Lê Nhật Linh, tháo đôi giày thể thao cô đang mang ra, đem đôi giày có.
giá trị không nhỏ kia mang vào đôi chân nhỏ nhắn trắng trẻo của cô.
Động tác của Lâm Quân rất dịu dàng, tư thái thong dong nhưng đẹp mắt, giống như hoàng tử mang giày cho nàng lọ lem trong truyện cổ tích.
Đôi mắt của Lê Nhật Linh dán chặt bên sườn của anh, trong lòng có hơi xúc động, nhưng cô vẫn cố gắng nhịn xuống.
Bàn tay của anh đỡ mắt cá chân cô lên nhìn một chút, không hài lòng nên lại cho cửa hàng trưởng lấy thêm kiểu khác tới, không hề sợ phiền mà cứ giúp cô thử hết đôi này tới đôi khác.
Trong tiệm, nhân viên đều đứng thành hai hàng, đều đứng bên cạnh để tùy thời hỗ trợ Lê Nhật Linh Có mấy người khách mới vào nhìn thoáng qua bên này, bỗng nhiên buông giày xuống, bất mãn phàn nàn: “Tôi cũng không phải không trả nổi tiền, dựa vào cái gì chỉ có một người hướng dẫn cho †ôi mua hàng còn bên kia thì đứng cả đống ở đó?”
Cô gái chỉ tay về hướng Lê Nhật Linh và Lâm Quân, trong lòng vô cùng không vừa ý.
Người đàn ông đi cùng lơ đểnh nhún vai “Mua giày thôi mà, cũng không phải tới xoa bóp.
chân, em chọn trúng giày phù hợp thì mua cho xong là được rồi không phải sao”
Cô gái nghe người đàn ông kia nói vậy thì mân mê cười một tiếng nói: “Anh, anh giúp em chọn một đôi nha?”
Người đàn ông quả quyết từ chối: “Trần Hi Thấm em đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, cùng đi mua giày với em đã là tha thứ lớn nhất của anh cho em rồi đấy”
“Vậy quên đi, tùy tiện mua một đôi là được.”
“Em lại không tùy tiện mua thì cha lại cuống lên.
“Ông ấy nóng nảy như thế thì có gì tốt chứ, người thì đã thuộc hàng trung niên, mà càng ngày càng lải nhải nhiều, một chút cũng không có thoải mái” Trần Hi Thấm tiện tay chỉ một đôi cao gót, cầm size giày xem thử cảm thấy không sai biệt lắm nên trực tiếp lấy luôn.
Bên này thử giày xong rồi, đám người đông đảo bên trong cũng tản ra, giống như cũng đã chuẩn bị tốt là đi tính tiền Trần Hi Thẩm thấy tò mò nên nhìn qua, bị Trần Hi Tuấn bắt lại: “Em đi xem chuyện vớ vẩn gì đó, đừng có gây chuyện.”
“Anh, anh rõ ràng còn trẻ như vậy, vì sao cứ: thích giống cha dông dài thế không biết, em chỉ muốn lén nhìn trộm một chút thì có thể gây ra chuyện gì chứ?”Còn nữa, cho dù chọc ra chuyện, cô ấy cũng không sợ.
Trần Hi Tuấn thỏa hiệp: “Vậy được rồi, chỉ một chút thôi đó.”
Không để anh hai hối hận, Trần Hi Thấm trực tiếp nắm lấy tay anh hai dẫn đi xem cùng nhau.
Vừa thấy bóng dáng đôi nam nữ kia, cô ấy còn chưa phản ứng gì thì anh hai của cô ấy đã vọt lên Trần Hi Thấm ngẩn ra một giây, nhìn anh hai nhà mình nhanh như chớp chạy ra bên ngoài, đi tới bên cạnh hai người Lâm Quân và Lê Nhật Linh.
Cô ấy dụi dụi con mắt, anh hai của cô ấy uống lộn thuốc à?
Thấy gái đẹp thì đi không thèm nhìn đường cô ấy có thể giải thích được, nhưng thấy người phụ nữ mang thai xinh đẹp kia lại có thể đi cũng không biết nhìn đường như vậy thì kiểu như vậy hình như không tốt lm nhỉ.
Chương 471: Giữ nó cho riêng mình

Dù sao người ta cũng là phụ nữ có thai.

Anh trai như thế này cũng rất quá đáng đó.

Trần Hi Lam hất lọn tóc xoăn mới được uốn của mình, bước trên giày cao gót đi tới Kết quả vừa mới đi qua, anh trai cô lại trở mặt làm cho cô sợ ngây người Trần Hi Tuấn đứng trước mặt Lê Nhật Linh, ÿ thân thể cao lớn mà cản đường đi của cô. Đôi mắt màu xanh đậm giống như biển cả, nhìn cô không chớp mắt, mở miệng đế lộ men răng trắng bóng: “Chị gái xinh đẹp ơi, chị còn nhớ em không?”

Lê Nhật Linh thay giày xong, đang bị Lâm Quân kéo ra ngoài, lại thấy một cậu trai trẻ tuấn tú cao lớn cản đường đi của mình.

Cô ngước mắt nhìn cậu ta, mở miệng kêu tên cậu ta: “Trần Hi Tuấn”

“Ừm, chị còn nhớ em à, tốt quá” Trần Hi Tuấn cười thoải mái một tiếng, lại giở tính trẻ con: “Thật là trùng hợp, chị đến nước Pháp gặp em, em đến Việt Nam lại gặp chị. Đây là duyên phận trời định đó: Trần Hi Tuấn đang chuẩn bị tới gần Lê Nhật Linh, muốn kề sát mặt như hai người bạn thân, lại bị Lâm Quân cản lại Lâm Quân vươn cánh tay dài ra, vừa mạnh mẽ.

lại ngang ngược ôm Lê Nhật Linh vào lòng mình “Xin nhường đường một chút, vợ tôi có thai, cậu có thể làm cục cưng trong bụng cô ấy sợ đấy”

Trần Hi Tuấn nhìn Lâm Quân một chút, không muốn trả lời người đàn ông thô lỗ phá hủy chiếc máy ảnh của mình.

Cậu ta mới nhìn vào bụng của Lê Nhật Linh: “Đáng tiếc thật, không gặp lâu thế mà chị đá mang thai rồi. Em còn tưởng chị sẽ chia tay với người đàn ông hung dữ này, ly hôn, theo đuổi cuộc sống tự do chứ”

Nếu như thế, có thể cậu ta sẽ có cơ hội.

Lê Nhật Linh cười nhạt đáp lại: “Cậu nói rất đúng”

Hai người cứ cậu một câu, tôi một câu, hoàn †oàn không quan tâm đến Lâm Quân Sắc mặt Lâm Quân trầm xuống, nửa ôm lấy Lê Nhật Linh chuẩn bị đi.

Trần Hi Tuấn kéo cố tay Lê Nhật Linh lại, vẻ mặt phấn khởi, nở nụ cười: “Chị có thể cho em cách thức liên lạc không, mấy tháng nay có thể em và cha sẽ ở lại trong nước. Em muốn cho chị một món quà nhỏ.”

“Món quà gì thế?”

“Là hình của chị, rất xinh đẹp, rất đẹp” Trần Hi Tuấn sợ cô hiểu lầm, nên giải thích: “Mặc dù máy.

ảnh bị hư, nhưng vẫn còn thẻ nhớ. Em biết chị không muốn em cầm những tấm hình kia tham gia tác nghiệp, nên em vẫn lưu trong máy vi tính, chưa bao giờ cho bất cứ ai xem qua cả.”

Nhớ lại lúc trên phố ở nước Pháp, trong lúc vô Tình Trần Hi Tuấn đã chụp được những tấm hình kia Lê Nhật Linh khế gật đầu Đang chuẩn bị lấy điện thoại ra trao đổi số với Trần Hi Tuấn, Lâm Quân lại cười lạnh dẫn Lê Nhật Linh đi Dường như anh không kiềm chế được cơn giận của mình, dùng sức cầm cổ tay cô rất mạnh Cô hơi đau, nhíu mày lại, nhưng vẫn nhịn được.

Trần Hi Tuấn muốn đuổi theo, lại bị em gái kéo tay lại: “Anh, anh biết cô gái xinh đẹp đó à?”

Khi thấy Lâm Quân dân Lê Nhật Linh vào trong thang máy, không đuổi kịp nữa, cậu ta chỉ đành thôi: “Thôi quên đi, đành giữ nó cho riêng mình vậy”

“Anh, anh thích cô gái xinh đẹp đó sao?” Câu hỏi của Trần Hi Lam đã thay đổi một chữ.

Trần Hi Tuấn lại nhìn em gái với vẻ khinh thường: “Chỉ thích vẻ ngoài xinh đẹp của người ta thôi. Cô ấy đã kết hôn rồi, anh không thích làm kẻ thứ ba.”

Lời này nghe giống như còn một chỗ trống, Trần Hi Lam lại hỏi: “Nếu như cô ấy ly hôn thì sao?”

Trần Hi Tuấn cẩn thận suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Vậy thì vẫn có thể tiếp nhận”

“Nếu cha biết con của mình có suy nghĩ như thế, không biết sẽ có cảm giác gì” Trần Hi Lam cười xấu xa.

Chương 472: Ghen tuông

Trần Hi Tuấn cười tủm tim đánh gấy suy nghĩ hão huyền của em gái: ‘Xác suất chuyện này xảy ra tất thấp, mà khả năng cha suy nghĩ đến chuyện này còn thấp hơn. Nhưng mà nếu bây giờ em cứ đứng tán dóc, không mau chóng trở lại hội trường, anh nghĩ cha chắc chản sẽ tức giận đó”

Trần Hi Lam ngẩn người, chân bỏ chạy.

Đúng thết Hôm nay bọn họ là chủ tiệc, cha cố ý dặn hai người phải đến sớm một chút âm hộp giày co Nhưng mà bây giờ nhìn đồng hồ xem, còn hai mươi phút nữa sẽ bắt đầu Ngộ nhỡ bị kẹt xe nữa là xong luôn!

Đi vào thang máy, lúc này Lâm Quần mới buông lỏng tay, cho Lê Nhật Linh không gian hoạt động.

Cô cụp mắt xuống, muốn nhìn bụng của mình, xem có thể nhìn thấy được mũi chân hay không Cô nhảm một con mắt lại, mở con mắt kia ra, nhìn một cái, lại không thấy.

Cô chưa kịp đổi mắt nhìn lại, bồng nhiên Lâm Quân nghiêng người, đẩy cô lên vách thang máy lạnh buốt.

Một tay anh cầm cổ tay cô, một tay anh chống bên tai cô.

Anh trầm giọng kêu tên của cô, con ngươi tối đen sâu không thấy đáy: “Lê Nhật Linh.”

Cô bị ép ngẩng đầu lên đối mặt với anh, không hề chớp mắt nhìn trực tiếp vào mắt anh, xem như đáp lại “Đối xử với anh thì hờ hững lạnh lếo, mà đối với Trần Hi Tuấn kia lại có thể cười cười nói nói.

Đó chỉ là một thằng nhóc còn chưa mọc hết lông thôi, cho dù em muốn chọc giận anh, thì cũng nên tìm đối tượng trưởng thành chút đi” Lâm Quân tức giận, nói với vẻ ghen tuông Anh đã quen với cô lạnh lùng, không thể quen khi cô nhiệt tình với người khác.

Càng không thể chấp nhận người được đối xử khác biệt kia là đàn ông.

“Nếu như anh không cản em lại, có phải em sẽ cho cậu ta số điện thoại rồi không?” Giọng nói của anh trở nên lạnh lùng.

“Đây chỉ là mối quan hệ bình thường thôi” Lê Nhật Linh nhìn dáng vẻ ghen tuông của anh, cảm thấy càng buồn cười: “Xem đi, ở bên cạnh anh, em còn không có quyền được kết bạn nữa à”

“Em là vợ của anh” Lâm Quân nâng cảm cô lên: “Lê Nhật Linh, em phải nhớ kỹ em là vợ của anh”

“Chuyện này còn chưa chắc, rất nhanh sẽ không phải nữa” Cô trả lời lạnh lùng.

Tim anh đã bị cô đâm một lỗ chảy đầy máu, máu tươi chảy ròng ròng: “Anh nói rồi, không thể ly hôn trừ khi anh chết”

Lê Nhật Linh thở nhẹ, giọng nói mang theo vẻ chế giễu: “Từ Trần Hi Tuấn mà lại nói đến chuy: chết, trí tưởng tượng của anh cũng cao quá đã Trong lòng anh cảm thấy hoảng sợ, dáng vẻ không thèm quan tâm của cô làm anh có cảm giác bất an.

Chỉ có thể một lần rồi thêm một lần, nghiêm túc nói với cô rắng: “Lê Nhật Linh, em là của anh, em có nghe thấy không”

Trong khoảnh khắc đó, trong mắt cô mang theo nụ cười bi thương.

Là đồ chơi của anh sao? Hay là thế thân?

Bồng nhiên anh che mắt cô lại, giọng nói nặng nề vang lên bên tai cô.

“Lê Nhật Linh, anh không cho phép em dùng ánh mắt thế này nhìn anh, anh không cho phép!”

Ánh mắt của cô như đang nhìn một trò cười, coi thường và không thèm quan tâm Tình cảm sâu đậm và tin tưởng dựa dẫm đều biến mất hầu như không còn, chỉ còn vẻ đau thương khắp chốn.

“Lê Nhật Linh, không cho em dùng ánh mắt như thế nhìn anh!”

“Vậy anh muốn em làm thế nào?”

Ánh mắt cô bị ngăn trở, cô không nhìn thấy gì cả, nhưng những giác quan khác và nhịp đập trái tim lại cảm giác rõ ràng.

Bàn tay to lớn, lúc nào cũng có thể che khuất mắt cô. Mà sự tồn tại của anh vẫn luôn kiềm chế cuộc sống của cô: “Chuyện của Hạ Lan Châu, anh không nói với em, em tha thứ cho anh. Nhưng mà chuyện của Lâm Niệm Sơ, anh lại chưa từng nói thắng với em, thậm chí quá khứ của anh và Lâm Thùy Ngọc cũng chỉ biết sơ qua. Anh muốn em nhìn anh thế nào? Lâm Quân, anh nói đi, em nên nhìn anh thế nào?”

Chương 473: Trở nên cô đơn

Anh xem cô là thế thân, lấy con cô để làm dự bị, lại yêu cầu cô xem anh là cả thế giới.

Sao có thể như thế được, cô sẽ không tiếp tục ngu xuẩn nữa.

Lê Nhật Linh mở to hai mắt: “Em không biết rốt cuộc anh còn có bao nhiêu chuyện giấu diếm em, nhưng em tin chắc, nhất định không chỉ có những chuyện này thôi. Lâm Quân, anh chưa hề thẳng thản với em, anh mạnh mẽ đi vào thế giới của em, nhưng xưa nay anh chưa từng cho em đi vào thế giới của anh.”

Đột nhiên hốc mắt của cô hơi ẩm ướt: “Điều em có thể cảm nhận được chỉ là tên của anh và thân thể của anh. Quá khứ của anh, suy nghĩ của anh, tất cả những thứ đó chúng ta chưa từng nói qua với nhau. Em không có cảm giác an toàn, nhưng anh cũng không cho em cảm giác an toàn, ngược lại còn phá hủy từng chút một thành lũy mà em chế tạo ra”

Không muốn nghe cô nói tiếp nữa, Lâm Quân kéo thân thể của cô, bàn tay đỡ lấy gáy cô, kéo cô về phía mình, hôn cô thật sâu.

Cửa thang máy tỉng ting mở ra, đến ga ra tầng hầm, lúc này anh mới buông cô ra.

Lê Nhật Linh bị anh hôn đến không còn sức lực, Lâm Quân cúi người xuống ôm cô vào trong ngực, đi về hướng xe của mình.

Đến khi lên xe, cô dựa vào chỗ ngồi của mình nghỉ ngơi một lát, lúc này cô mới kéo gương xuống nhìn môi của mình.

Đúng là son dưỡng cô thoa lên môi đã bị anh ăn sạch, đôi môi cô đỏ rực, vừa nhìn đã biết là bị người ta mạnh mẽ “Yêu thương” qua Lê Nhật Linh cười mỉa mai.

Anh vốn là như thế, bất chấp làm chuyện mà anh muốn, chưa từng đứng trên lập trường của cô mà suy nghĩ.

Lần trước, khi anh tham gia buổi tiệc của nhà họ Phạm với cô, anh đã để lại dấu ấn trên ngực cô. Lần này anh đến buổi tiệc hợp tác làm ăn, anh lại hung hăng hôn môi cô đến mức sưng đỏ.

Chỉ cần anh muốn, thì cô sế không có cơ hội từ chối.

Đã lâu như thế rồi, mà Lâm Quân vẫn là dáng vẻ lúc trước, chưa từng thay đổi Người thay đổi chỉ có một mình cô mà thôi Cô nghĩ rằng Lâm Quân thật sự yêu thương cô, yêu cô hết lòng, cho nên cô mới buông bỏ tất cả mọi sự đề phòng, giao trọn trái tim cho anh.

Nhưng mà, khi Lâm Niệm Sơ xuất hiện, anh đã tát cô một cái rất tàn nhắn.

Cuối cùng cô cũng đã tỉnh táo lại, hy vọng vẫn chưa muộn Bỗng nhiên cục cưng trong bụng đạp mấy cái, thân thể cô không có chuẩn bị mà hơi co rút lại Lâm Quân thấy nét mặt của cô không đúng, tức đạp phanh, dừng xe sát lề đường: “Sao Lê Nhật Linh lau mồ hôi lạnh trên trán, khẽ nói: “Không sao, chỉ là cục cưng đạp thôi.”

“Em không sao, anh lái xe đi”

“Đừng nhúc nhích”” Lâm Quân tháo dây an toàn trên người cô ra, nghiêng người dựa vào, gương mặt vô cùng tuấn tú từ từ áp sát vào bụng cô.

Nhưng mà lúc này cục cưng vẫn còn nhỏ, cử động vốn không hề có quy luật, hai cục cưng cũng không hiểu ngôn ngữ của người lớn.

€ó lẽ khi hai đứa bé lăn lộn trong bụng mẹ.

mới có thể phát ra chút xíu động tĩnh như thế, một khi bỏ lỡ chỉ có thế chờ đợi lân sau Lâm Quân nghiêng người dựa vào bụng cô, dựa rất lâu, nhưng hai đứa bé lại không hề có phản ứng chút nào.

Trong phút chốc, ánh mắt của anh trở nên cô đơn.

Lê Nhật Linh nhìn qua thấy người đàn ông đang dính vào người mình rất giống nhóc con, trong phút chốc trong lòng cảm thấy mềm mại.

Cô cũng rất muốn đi sờ mặt của anh, nói cho anh biết không sao đâu, chúng ta còn có rất nhiều thời gian ở cùng cục cưng, trông nom cục cưng đến khi lớn lên.

Nhưng mà cô không thể.

Chương 474: Lâm thị hợp tác với James

Bởi vì một khi thỏa hiệp, đó chính là mãi mãi.

Cô không thể tiếp tục như thể, thời gian ngu xuẩn bất an đó, một mình cô trải qua là đủ rồi, bây giờ cô còn có con nữa.

Lâm Quân thất vọng rời khỏi người cô, làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra giúp cô thắt dây an toàn một lần nữa. Sau đó mới khởi động xe.

Lê Nhật Linh đưa tay che lên bụng.

Dường như trên đó còn lưu lại nhiệt độ của Lâm Quân.

Không lâu sau đó, hai người đã đến nơi.

Trong chốc lát, bữa tiệc đã bắt đầu, lúc này tới, không ai để ý đến bọn họ cả.

474-5.jpg


Tần San San và chồng cô ta cũng có mặt trong buổi tiệc rượu đêm nay. Bởi vì James, chủ nhân của bữa tiệc vô cùng yêu thương vợ của mình, cũng là người vô cùng tình nghĩa, cho nên hôm nay, phần lớn khách mời đều dẫn theo vợ của mình để lưu lại ấn tượng tốt.

Trông thấy Lê Nhật Linh và Lâm Quân đi cùng nhau, cứ như thế suýt chút nữa Tân San San đã phát điên lên.

Người phụ nữ này là đồ lừa đảo!

Rõ ràng nói muốn ly hôn, kết quả lại ưỡn cao.

chiếc bụng lớn đi tham gia tiệc rượu của ngài James, quả thật vô cùng chán ghét.

Lần này không xong rồi, chắc chắn những người kia sẽ trách mình nói bậy.

Nhưng cô ta vốn không hề nói bậy, đây đều là do chính Lê Nhật Linh thừa nhân.

Ngài James vẫn chưa xuất hiện, không biết con trai và con gái ông ta chạy đi nơi nào rồi.

Bữa tiệc đã bắt đầu hơn nửa tiếng, nhưng chủ nhân lại chưa xuất hiện thì quá mức thiếu lịch sự rồi. Ngài James đang chuẩn bị xuất hiện một mình, thì hai đứa con ông ta vội vàng trở về.

Ngài James là người Mỹ, vợ là người Việt Nam, hai đứa con lai của ông vừa cao lớn lại tuấn tú, cho nên ngài Jame đặc biệt dành tình cảm cho Việt Nam Ở thành phố Hà Nội, Lâm thị là số một Mà ở nước Mỹ, James mới là trùm.

Lâm thị lấn sang thị trường nước Mỹ, trong nửa năm ngắn ngủi đã đứng vững gót chân ở nước Mỹ, cũng chính vì đã đạt được thỏa thuận hợp tác với ngài James.

James là người đàn ông trung niên, nhưng phong thái lại hơn người. Ông ta dẫn đầu đi về phía Lâm Quân, chào hỏi vị khách quý quan trọng nhất.

Trò chuyện xong xuôi mới nhìn qua Lê Nhật Linh, mở miệng khen ngợi: “Vị này chính là bà chủ š? Đúng thật là xinh đẹp làm rung động lòng người.”

Lê Nhật Linh trả lời: “Quá khen rồi, tiếng Việt của ngài James tốt quá”

James cười sang sảng một tiếng, sau đó nhìn về phía Lâm Quân, như muốn nói chuyện riêng: “Trước đó hợp tác vô cùng thành công, Lâm thị thuận lợi tiến vào thị trường quốc tế, cũng vì thế mà tôi đã thu hoạch được lợi ích cực lớn. Tôi rất mong chờ lần hợp tác tiếp theo”

Lâm Quân biết James có việc muốn trò chuyện riêng với mình, nhưng anh lại không thể, để Lê Nhật Linh một mình được.

James nhìn ra sự lo lắng của anh: “Ở nơi của tôi, vợ của anh chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì. Tôi có hai đứa con một trai một gái, có thể trò chuyện với vợ anh một lúc”

Nói xong, ông ta vẫy vẫy tay, kêu đôi trai gái vừa thay xong quần áo đi đến trước mặt mình.

Ông ta chỉ vào hai gương mặt quen thuộc, giới thiệu sơ qua: “Đây là con trai của tôi, Trần Hi Tuấn. Còn đây là con qái tôi. Trần Hi Lam”“

Chương 475: Vội vã hất anh ra

‘Vẻ mặt Lâm Quân không hề thay đổi, nhưng ánh mắt lại trở nên thâm trầm.

Trần Hi Tuấn phóng khoáng chào hỏi hai người bọn họ, trông thấy đáy mắt Lâm Quân lóe lên vẻ kì lạ, đột nhiên cậu ta cảm thấy rất thú vị Vừa rồi ở trung tâm thương mại Phong Minh, Lâm Quân còn ngang ngược kéo Lê Nhật Linh đi, lúc này thấy anh ta kinh ngạc, trong lòng Trần Hi Tuấn rất vui.

Ít ra thì cũng xá được cơn giận.

“Chào mọi người, tôi là Trần Hi Lam” Con gái của James đã đổi một bộ quần áo, cô ta mang đôi giày vừa mua, xinh đẹp yêu kiều lộ ra phong thái của cô chủ.

Vẻ mặt Lê Nhật Linh hơi sững lại, sau đó mới phản ứng, cười với vẻ lịch sự.

Mà Trần Hi Tuấn lại đắc ý đưa tay về phía Lâm Quân: “Lại gặp nhau rồi, tôi là Trần Hi Tuấn”

Lâm Quân nhìn qua, mấp máy môi, nhìn bàn tay phải Trần Hi Tuấn đưa ra ở trước mặt mình, thật lâu không đưa tay ra bắt.

Bầu không khí có vẻ kỳ lạ, James quay qua nhìn con trai, lại nhìn Lâm Quân, ánh mắt dò xét liên tục nhìn qua nhìn lại hai người Lê Nhật Linh đưa tay ra ngoài, nằm tay Trần Hi Tuấn: “Rất khéo, lại gặp nhau rồi?

Lúc này, bầu không khí căng thẳng mới dịu đi.

Trần Hi Tuấn nhìn vào bàn tay mình, hương thơm dịu nhẹ, cảm giác mềm mại dường như vẫn còn sót lại trong lòng bàn tay.

James mở miệng đúng lúc, cười to nói: “Không nghĩ đến chủ tịch Lâm tuổi trẻ tài cao, vậy.

mà lại quen với đứa con trai vô cùng ngang bướng của tôi. Vốn dĩ muốn lợi dụng cơ hội đêm nay để nói chuyện làm ăn với chủ tịch Lâm. Chủ tịch Lâm đã \y chắc sẽ không từ chối chứ”

James đã đánh giá thấp năng lực của Lâm Quân.

Lúc đầu dự án trên tay ông ta, có vô số công †y muốn giành lấy, ai có thể giành được chính là ông ta ban cho.

Nhưng mà chỉ trong thời gian nửa năm, Lâm Quân đã mượn cơ hội này đứng vững gót chân.

Cứ như thế, cho dù Lâm Quân không hợp tác với mình trên nước Mỹ thì cũng có thể phát triển vô cùng tốt. Thậm chí không cần nhiều năm đã có thể đứng sánh vai cùng mình trên thị trường Mỹ.

Ai cũng có sự lo lắng riêng.

Hợp tác lâu dài với Lâm Quân chắc chắn là lợi nhiều hơn hại. Ông ta phải đề phòng bản lĩnh của chàng trai trẻ tuổi tài năng, anh ta thật sự sẽ vọt đi trước mặt mình Lâm Quân nhìn Lê Nhật Linh một chút, anh hơi cau mày.

Anh không muốn để Lê Nhật Linh một mình.

Gô ở bên cạnh anh thì anh vẫn cảm thấy bất an. Nếu như tách ra, nơi này lại có thêm Trần Hi Tuấn vấn luôn nhìn cô chăm chăm, anh càng cảm thấy lo lẳng hơn.

Bây giờ, Lâm thị cũng đã đứng vững gót chân, cho dù là dự án hợp tác cũng không cần vội vàng.

Nhưng mà, khi lúc nấy từ chối, James vốn thông minh cũng đã nhìn ra nỗi lo lắng của anh, nên ông ta đề nghị: ‘Không bằng như vậy đi, Hi Tuấn đã quen biết với chủ tịch Lâm, thì dự án hợp.

tác này để Hi Tuấn đi theo nghe cũng tốt”

Ông ta vẫy tay với con trai: “Hi Tuấn, con qua.

đây, qua đây với chúng ta”

Trên mặt Trần Hi Tuấn lộ vẻ không hài lòng: “Con không có hứng thú với công ty của cha, cha vẫn luôn biết mà”

“Không hứng thú thì cũng hãy ngồi bên cạnh chúng ta một lúc đi” James nhìn ra được Lâm Quân rất yêu thương vợ anh ta, anh ta cũng không thể yên tâm khi để vợ một mình mà đi bàn công việc với mình: “Hi Lam à, con trò chuyện với cô Lê một lúc đi, đừng để cho cô Lê xảy ra bất kỳ chuyện gì sơ xuất, con biết không?”

Trần Hi Lam ra dấu OK, tỏ vẻ cởi mở: “Không thành vấn đề”

Cô thật sự rất muốn biết, vì sao anh trai lại cảm thấy hứng thú với cô gái này, chỉ vì cô ta xinh đẹp thôi sao?

Lâm Quân nhìn Lê Nhật Linh một chút, vẫn luôn do dự.

Ngược lại, chính Lê Nhật Linh lại tránh khỏi †ay anh, nói với vẻ bình tĩnh: “Em đi tìm phòng nghỉ ngồi một lát, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Anh đi đi, đừng lo lẳng cho em Lâm Quân thấy cô vội vàng hất mình ra, trong lòng cảm thấy hơi buồn bực

Chương 476: Một lần cũng không nhìn

Cô đã không thèm quan tâm, thì anh còn để ý làm gì nữa?

Lâm Quân đồng ý, theo James rời đi chỗ khác.

Lúc rời đi, thỉnh thoảng anh quay đầu lại nhìn cô, nhưng cô lại không nhìn anh, một lần cũng không nhìn.

Trần Hi Lam vẫn tính là đứa con gái nghe lời, mặc dù nhìn vẻ bề ngoài là người ngang ngược buông thả, nhưng tính cách lại tỉnh tế cẩn thận Trông thấy Lê Nhật Linh nâng cao bụng lớn, thì dẫn cô vào khu nghỉ ngơi ngồi một hồi, còn cố ý bảo người hầu bưng một ly nước trái cây ất Chỉ cần Lâm Quân không còn bên cạnh, Lê Nhật Linh cảm thấy không khí xung quanh mình lại tươi mới, ngay cả hít thở cũng dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng mà Trần Hí Lam vẫn luôn nhìn cô, nhìn không hề chớp mắt, giống như chó nhìn chăm chằm vào cục xương. Làm trong lòng cô cảm thấy sợ hãi.

Trần Hí Lam và Trần Hi Tuấn đều là con lai, hơn nữa lại rất xinh đẹp, kết hợp vẻ dịu dàng của phương Đông và cởi mở của phương Tây. Ánh mắt của cô ta cũng không hề có ác ý, chỉ là tràn ngập vẻ tò mò và thăm dò.

Giống như nếu có thể cởi từng lớp quần áo cô ra để nhìn, cô ta cũng sẽ thật sự làm như thế.

Lê Nhật Linh uống hết hai ly nước trái cây rồi mà cô ta vẫn còn nhìn chăm chäm. Rốt cuộc cô không nhịn được nữa mà nghiêng đầu qua nhìn Trần Hi Lam: “Lớp trang điểm trên mặt tôi trôi rồi sao?”

Lúc này Trần Hi Lam mới bình tĩnh lại, cười tủm tỉm lắc đầu: “Không có không có, tôi chỉ cảm thấy tò mò thôi. Việt Nam có câu ngạn ngữ gì mà trăm nghe không bằng một thấy. Nhìn chị với khoảng cách gần như thế, tôi cảm thấy vô cùng Tò mò.

Lê Nhật Linh hơi buồn bực: ‘Cô đã nghe nói về tôi rồi sao?”

Cô không có làm ăn, cũng không hề nổi tiếng, ngoại trừ một vài tin đồn xấu hổ khiến cô trở thành chủ đề của thành phố Hà Nội, thì chắc hẳn không có con đường nào để tên tuổi của mình truyền đến tai Trần Hi Lam mới đúng.

“Đúng thế, đã nghe qua mấy lần rồi, vẫn luôn tò mò!” Trần Hi Lam mở to đôi mắt nhìn cô chằm chằm, không hề dời mắt.

Lê Nhât Linh cũng cảm thấy tò mò: “Cô đã nghe nói gì về tôi?”

“Là anh tôi… Lời vừa nói ra khỏi miệng mới phát hiện có gì không đúng. Trần Hi Lam vội vàng rút lại lời nói về anh trai, đẩy cha ra làm bia đố đạn: “Là lúc trước, khi cha chọn Việt Nam để hợp.

tác dự án, chọn trúng chủ tịch Lâm, đã cố ý điều tra tình hình của chị”

Lê Nhật Linh nhớ lại, lúc trước đúng là có một khoảng thời gian Lâm Quân có đi Mỹ, nói là đi nửa tháng, nhưng đi chưa được một tuần đã trở về.

Bởi vì cô bị Lưu Ly đụng, xảy ra tai nạn xe cộ.

Cũng chính vì lần đó, cô mới thả lỏng phòng bị với Lâm Quân.

Nhưng mà nghe Trần Hi Lam nói thế, chắc là chuyện này có ấn tình mà cô không biết Lê Nhật Linh bình tĩnh hỏi: “Nhưng mà lựa chọn hợp tác với Lâm thị thì sao phải tìm hiểu tình hình của tôi? Tôi cũng không làm ảnh hưởng được gì cả?”

“Ai nói cô không gây ảnh hưởng, ảnh hưởng chị gây ra rất lớn đó.”

Trần Hi Lam là một cô gái cởi mở, cô nghĩ dù sao chị gì phả Huống chỉ cha cô cũng không làm chuyện gì sai này đã qua lâu thế rồi, cũng không có ưu điểm.

“Thời gian cụ thể tôi không nhớ rõ, dù sao cũng đã là chuyện rất lâu rồi. Trong tay cha tôi có dự án mà các thương nhân Việt Nam đều tha ao ước. Mỗi công ty đều có chuẩn bị mà đến, bản kế hoạch cũng làm vô củng tốt. Lúc đó, cha tôi do dự hồi lâu, không biết nên chọn ai. Mà trong đó có một người, vì vợ xảy ra chuyện bất trắc mà bỏ dự án này đi về nước. Cha tôi cảm thấy rất bất ngờ, nhưng lại cảm thấy loại người này là đáng tin cậy nhất”

Muốn đưa cơ hội làm ăn lớn cho một người không có ở đây, đúng là cha nên thăm dò một chút
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom