• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ (16 Viewers)

  • Chương 447-460

Chương 447: Tôi đùa thôi mà

Hà Dĩ Phong đứng quay lưng lại với Lâm Quân nên hoàn toàn không thấy Lâm Quân.

Và cô cũng đang cuối đầu nên cũng không chú ý đến Lâm Quân.

Lê Minh Nguyệt mở to mắt, kinh ngạc hỏi: “Anh… sao anh lại quay về rồi?”

Đối thoại của cô và Hà Dĩ Phong, Lâm Quân đã nghe được bao nhiêu rồi?

‘Sắc mặt Lâm Quân nặng nề, đôi mắt sâu thẩm khó đoán, giống như là… những thứ nên nghe và không nên nghe đều đã nghe thấy hết rồi.

Trái tìm của Lê Minh Nguyệt ngay lúc đó đã co thắt lại Hà Dĩ Phong phát giác có chuyện không đúng, lập tức quay lưng lại thì đúng lúc đụng phải sắc mặt nặng nề của Lâm Quân Bạn bè nhiều năm như vậy, nhìn sắc mặt anh liền biết Lâm Quân chắc chẩn đã nghe thấy rồi Hà Dĩ Phong ngừng lại chốc lát rồi ổn định lại thần, giải thích: “Tôi nói đùa thôi, tôi không có ý đó với Lê Nhật Linh đâu”

Lâm Quân đi đến trước mặt anh ta, ánh mắt giao nhau, anh kìm nén nói: “Hà Dĩ Phong, cậu nói cậu không thích Lê Nhật Linh, chỉ cần cậu nói thoo, tôi sẽ tin cậu”

“Tôi.” Tôi không thích cô ấy Năm chữ mà thôi, chốc lát là nói ra được.

Nhưng Hà Dĩ Phong không nói được, đúng là anh ta thích Lê Nhật Linh thật.

Anh ta chỉ thích trong âm thăm, vốn là không muốn làm phiền đến cuộc sống yên bình của hai người họ.

Anh ta nói: “Trong lòng tôi biết rõ, cũng biết nặng nhẹ nên tôi sẽ không làm chuyện không nên làm, và cũng sẽ không đòi hỏi những thứ không thuộc về mình đâu”

Gần như là mặc định, Lê Minh Nguyệt không ngờ Hà Dĩ Phong to gan như vậy, dám thừa nhận thích bà xã của Lâm Quân trước mặt anh, nhưng cũng chỉ là thích thôi, sẽ không đi giành giật ‘Sắc mặt Lâm Quân càng nặng nề hơn, khuôn mặt anh tuấn bất phàm đó chốc lát đã xuất hiện phong ba báo táp.

Ngay lúc Lê Minh Nguyệt tưởng rằng Lâm Quân muốn động thủ thì thấy Lâm Quân cực kì nhắn nhịn đập đập vai Hà Dĩ Phong: “Cậu muốn cái gì tôi cũng có thế cho cậu, ngoại trừ Lê Nhật Linh”

Biểu cảm trên mặt Hà Dĩ Phong phức tạp, không biết là giải thoát hay hổ thẹn: “Tôi biết, nên tôi mới nói, sẽ không làm chuyện không nên làm và cũng sẽ không đòi hỏi những thứ không thuộc về minh”

“Cảm ơn” Lâm Quân nhắm mắt chốc lát rồi mở ra, quay lưng đi ra ngoài.

Lâm Quân quay lại là muốn nói với Lê Minh Nguyệt khuyên Lê Nhật Linh xem hai con búp bê mà bản thân tặng cho cô ấy.

Chưa từng nghĩ bạn tốt nhất của mình lại thích vợ của mình, nội tâm của Lâm Quân hiện tại đang rất rối, không nghĩ được gì hết.

Hà Dĩ Thâm nhìn bóng lưng của Lâm Quân đến khi nó hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mình, rời mới quay đầu lại nhìn Lê Minh Nguyệt.

Anh ta cười mỉa mai: “Lê Minh Nguyệt, cô giỏi thật đấy”

Hà Dĩ Thâm nghĩ rằng, Lê Minh Nguyệt ngồi đối điện với Lâm Quân, không thể nào không thấy Lâm Quân đi tới được.

Lê Minh Nguyệt là cố ý không nói cho anh ta biết Lâm Quân ở phía sau.

Lâm Quân đã biết anh ta thích Lê Nhật Linh rồi nên anh ta không thể nào mặt dày có điều gì khác với Lê Nhật Linh nữa, để tránh hiềm nghi, bảo vệ tình anh em này, anh ta bắt buộc phải giữ khoảng cách với Lê Nhật Linh Hà Dĩ Phong lạnh nhạt nhìn Lê Minh Nguyệt, quay lưng bỏ đi, không hề nhìn lại.

Sau đó, Lâm Quân và Hà Dĩ Phong đều không có đến bệnh viện thăm Lê Nhật Linh.

Không biết là vì không thể nhìn mặt đối phương, hay là sợ đến bệnh viện lại chạm mặt đối phương.

Tình bạn sâu đậm bao nhiêu năm nay không thể nói tan rã là tan rã, chỉ là hai người căn thời gian điều chỉnh, bình tĩnh lại, Lê Minh Nguyệt sững sỡ một lúc lâu mới phản ứng lại là bản thân không hiểu sao lại chịu sự oan uống này.

Rất oan ức, nhưng vẫn phải mỉm cười.

Khóc cũng phải sống, không khóc cũng phải sống, cô ấy nhất định phải chịu đựng.

Hơn nữa, cô ấy cũng đâu có thích Hà Dĩ Phong, anh ta hiếu lẩm thì hiểu lầm vậy, tuỳ anh ta Vậy.

Chương 448: Có tình cảm với Lâm Thuỳ Vân

Rõ ràng là không thích mà.

Nhưng tại sao cô ta lại cảm thấy trái tim đau khổ vây.

Thôi vậy, không nghĩ nữa.

Càng nghĩ càng rối, nhiệm vụ của cô ấy hiện ại là chăm sóc tốt cho Nhật Linh.

Đưa hai ngón tay ra, chọt chọt vào má, nở nụ cười thật tươi, cô mới đẩy cửa đi vào xem Lê Nhật Linh.

448.jpg


Sau khi khám thai, hai đứa bé phát triển rất ốt, giới tính cũng tra ra được rồi.

Là thai long phụng, một thiếu gia, một công chúa.

Nghĩ đến hai con búp bê mà Lâm Quân đích thân tặng cũng là một trai một gái, Lê Nhật Linh nhịn không được lầm bầm: “Không ngờ người này dự đoán chuẩn thật, nếu tập đoàn Lâm Thị có đóng cửa thì đi làm thuật sĩ giang hồ gạt người cũng rất ổn”

Biết được hai đứa bé trong bụng phát triển bình thường Lê Nhật Linh tốt cuộc cũng thả lỏng người, nụ cười trên môi cô cũng rạng rỡ hơn nhiều.

Bác sĩ nói cứ ở phòng bệnh cũng không tốt, có thể thích hợp xuống lầu hít thở không khí trong lành.

Lê Nhật Linh lúc này mới gật đầu.

Lê Minh Nguyệt đẩy Lê Nhật Linh dạo một vòng, đúng lúc là buổi trưa nên thời tiết rất tốt, không ít người cũng đi dạo vào giờ này.

Lê Nhật Linh cũng muốn bước xuống đi dạo nhưng nhớ đến đứa trẻ trong bụng nên vẫn không dộng đậy thì hơn.

Lê Minh Nguyệt đau lòng: “Hiện tại em bé hồi phục rất tốt, chúng ta nhịn thêm vài tháng nữ: đợi em bé sinh ra rồi Nhật Linh không cần mệt giống bây giờ nữa”

Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng, Lê Nhật Linh ngẩng đầu nhìn bầu trời, gật đầu nhẹ: “Ừm”

Khuôn mặt trắng như ngọc ngấng mặt nhìn ánh mặt trời, tỉnh tế đẹp đề giống như tranh vẽ vậy.

Lê Minh Nguyệt thấy thời gian cũng đến rồi, vừa muốn đẩy Lê Nhật Linh vào trong thì thấy Lâm Thuỳ Ngọc dắt Lâm Niệm Sơ đi dạo.

Lâm Thuỳ Ngọc dùng tay trái dắt Lâm Niệm Sơ, tay phải buông xuống bên hông, từ nơi cổ tay đã không dùng sức được rồi.

Tay Lâm Thuỳ Ngọc tàn phế rồi, cô ta cũng không dám đi gây sự với Lê Nhật Linh.

Nhưng hôm nay, Lê Nhật Linh chủ động xuất hiện trước mặt cô, thì không thể trách cô ta được.

Lâm Thuỳ Ngọc nắm chặt tay Lâm Niệm Sơ rồi đi đến trước mặt Lê Nhật Linh: “Xem ra hồi phục khá tốt, có thể xuống giường rš Lê Nhật Linh thấp giọng nói: “Minh Nguyệt à, chúng ta đi vào trong thôi.”

“Được!” Lê Minh Nguyệt vừa phải đề phòng hai quả bom hẹn giờ, vừa phải đẩy Lê Nhật Linh đi con đường nhỏ khác “Tôi nói rồi, tổng giám đốc Quân có tình cảm với chị tôi, cô không tin, bây giờ hiểu rồi chứ” Lâm Thuỳ Ngọc không có đuổi theo, chỉ nhìn theo bóng lưng của cô, nói lớn: “Năm đó hai người họ tại sao chia tay thì tôi thực sự không rõ. Tổng giám đốc Quân rõ ràng thích chị tôi, hơn nữa chắc chắn răng anh ấy còn thích chị tôi hơn thích cô.

Nếu không thì cũng không để con của cô liều mạng để cấy ghép cho Niệm Sơ, xem cô hồi phục khá tốt, xem ra rất nhanh có thể làm phẫu thuật cấy ghép được rồi”

Chương 449: Số tiền được định kỳ chuyển vào

Lời Lâm Thùy Ngọc nói nghe thoáng qua thì như gây xích mích, nhưng lắng nghe lại đúng là vẫn có lý ‘So sánh thử với biểu hiện Lâm Quân, anh thiên vị bên kia không thể nào không có nguyên nhân.

Ngực Lê Nhật Linh có cảm giác hơi đau.

Lâm Thùy Ngọc không đuổi theo các cô, cô ta tăng âm lượng nói liên tục: “Cô đắc ý cái gì chứ Lê Nhật Linh, nói không chừng trong bụng của cô có thể có bầu đứa bé này cũng là bởi vì Niệm Sơ cần cấy ghép mà thôi. Sự hiện hữu của đứa bé trong bụng cô chính là vì lót đường cho Niệm Sơ, cô còn ảo tưởng Lâm Quân yêu cô bao nhiêu chứ?

Nói cho cùng, cái mà anh ta để ý cũng chỉ là đứa bé trong bụng cô có thể cứu Niệm Sơ hay không”

Lần trước, lúc Lâm Thùy Ngọc nói như vậy, Lê Nhật Linh còn không tin chút nào Nhưng lần này cô lại dao động.

Bởi vì chính mồm Lâm Quân thừa nhận, anh muốn đứa bé này là vì nó có liên quan đến Lâm Niệm Sơ.

Lâm Quân nhất định phải để con của cô bất chấp nguy hiểm cấy ghép cho Lâm Niệm Sơ, rõ ràng thiếu chút nữa Lâm Niệm Sơ đã giết con cô rồi, mà con của cô vẫn muốn liều chết đế anh ta cấy ghép.

Lời này khó nghe thật sự, Lê Minh Nguyệt nghe không nổi nữa rồi Tuy Lê Minh Nguyệt không có ấn tượng gì tốt với Lâm Quân, nhưng cơ thể Lê Nhật Linh rõ ràng nghiêm trọng hơn.

Cô ấy dừng bước lại, ngồi xổm trước mặt Lê Nhật Linh, nhìn biểu cảm của Lê Nhật Linh rồi khuyên giải an ủi cô: “Nhật Linh, em đừng nghe người phụ nữ điên kia nói bừa, cô ta chỉ là nhìn không nổi em sống tốt”

“Tôi đúng là nhìn không nổi cô ta sống tối nhưng cô ta nhìn qua cũng không tốt lắm, bây giờ tôi rất hài lòng” Lâm Thùy Ngọc thừa nhận lời Lê Minh Nguyệt nói một cách tự nhiên.

Lê Minh Nguyệt bắt đầu giậm chân, xoay người, tay chỉ vào mũi Lâm Thùy Ngọc, bộ dạng như muốn đánh nhau: “Này này này, cô cũng đừng không có tự trọng, tay phải bị gấy còn chưa đủ, còn muốn gãy thêm cả lưỡi nữa đúng không?”

Lâm Thùy Ngọc ngậm miệng Lê Nhật Linh lại cất giọng trầm trầm: “Anh ấy thích chị cô, mà còn dùng tiền xua đuổi chị cô đi š? Tình yêu của ai mà lại dùng tiền đuổi đí? Của cô à?”

Những lời này vẫn luôn nghẹn ở ngực, không nói không vui.

Nếu như ngay từ đầu Lâm Quân chỉ có ý định muốn có một đứa con mới đối xử tốt với cô, thì Lâm Quân có rất nhiều lựa chọn, nên vốn không chỉ có mỗi mình cô.

Thành phố A lớn như vậy, người nguyện ý sinh con cho anh rất nhiều.

Anh chắc chắn là yêu cô..

Chấc chắn Nghe Lê Nhật Linh nói, Lâm Thùy Ngọc biết cô ta có nghe lọt lời nói của mình.

Cô ta nắm tay Lâm Niệm Sơ, nói chậm rãi: “Đúng là có trả tiền, nhưng mà không phải một lần rồi thôi, mà là định kì hàng tháng” Cô ta im lặng một chút, rồi ra sức nhấn mạnh nửa câu sau “Mãi cho đến tháng kia chị ấy mất, trong thẻ vẫn luôn là có số tiền định kỳ chuyển vào”

Sau khi Lâm Thuỳ Vân chết, Lâm Thùy Ngọc đã nhặt điện thoại di động của chị ấy từ trong vũng máu lên.

Không biết là vì mục đích gì, cô ta như bị quỷ thần xui khiến lấy số điện thoại của chị gái ra, sau đó trả cước phí trong thẻ của mình.

Mà vào cái ngày chị gái chết đó, tấm thẻ kia còn bị rút một số tiền lớn.

Cũng chính bởi vì khoản tiền bất ngờ đó đã nhắc nhở cô ta tìm cái hộp mà chị gái giấu kỹ.

‘Sau khi đến thành phố Hà Nội, trong tấm thẻ này, cũng vẫn có một số tiền lớn y vậy được chuyển vào.

Ngay từ đầu, Lâm Thùy Ngọc còn không dám xác nhận, cho tới mãi sau này: “Mà từ khi Niệm Sơ chính thức xuất hiện ở trước mặt Lâm Quân, số tiền này bị dừng lại, điều này cho thấy rõ cái gì tôi có thể hiểu ra, cô Lê Nhật Linh đây thông minh như vậy, không thể nào không hiểu”

Điều này cho thấy Lâm Quân văn luôn chuyển tiền cho Lâm Thuỳ Vân, để cô ấy chăm sóc bản thân cô ấy và đứa bé.

Nếu như không có một chút tình cảm nào, thì vốn không thể nào làm được đến độ như vậy.

Cơ thể Lê Nhật Linh khó khan lắm mới hấp thu được chút ấm áp của ánh năng, thì bỗng nhiên trong lúc đó, lập tức cơ thể cô nguội đi hoàn toàn. Độ ấm hạ dần.

Chương 450: Thế thân

Lê Minh Nguyệt thấy không ổn, kéo Lê Nhật Linh đi ngay.

Lâm Thùy Ngọc còn thong thả nói một câu: “Äy, được rồi, Lâm Quân rất thích cơ thể của cô?

Với lúc cùng cô thân mật, có phải còn rất thích hôn cổ của cô không? Hơn nữa Lâm Quân rất thích ngươi là do bắt đầu từ làm chuyện thân mật.

Lúc anh nắm ở trên người cô, có phải không nhìn mặt cô mà chỉ hôn cổ của cô?”

Người Lê Nhật Linh cứng đờ, cô bảo Lê Minh Nguyệt dừng lại: “Dừng lại đã”

“Nhật Linh, lời nói của loại phụ nữ này vốn không cần phải nghe!”

“Minh Nguyệt, dừng lại!”

Lê Nhật Linh hiếm khi bướng binh, Lê Minh Nguyệt không lay chuyển được cô, nên chỉ có thể dừng lại.

Lâm Thùy Ngọc thấy thế, cô ta đã biết mình đoán trúng rồi “Lần trước tôi chưa kịp nói xong, cô bảo vệ sĩ đuổi tôi đi, thực ra sinh non đối với cô mà nói chưa chắc là hành hạ, có khi là giải thoát nhiều hơn” Lâm Thùy Ngọc nói: “Cô biết vì sao tôi lại có thể đoán được Lâm Quân rất thích hôn cố của cô không?”

Lâm Thùy Ngọc khiêu khích nhìn Lê Nhật Linh, còn chậm chạp không chịu nói ra đáp án.

Cô ta muốn Lê Nhật Linh phải mở miệng, muốn Lê Nhật Linh tự mình đâm dao vào tim mình.

Lê Nhật Linh chăm chú nhìn về phương xa, cô.

biết rõ đáp án không tốt đẹp gì nhưng cô lại không thể không hỏi ra thành lời: “Vì sao?”

Cánh môi vô cùng đắng chát, khổ sở, chỉ ngắn ngủi ba chữ mà lại như là trải qua trăm núi ngàn sông mới đến được mục đích.

Một cơn gió thổi qua, vết hồng nhạt ở gáy Lê Nhật Linh như ẩn như hiện.

Lâm Thùy Ngọc mim cười: chị gái tôi giống nhau, trên gáy có một vết bớt trái tim. Chị gái tôi thường xuyên vuốt ve vết bớt đến ngẩn người, ánh mắt thì tràn đầy sự ngọt ngào, có lẽ nhất định là bởi vì ở vị trí ấy đã để lại rất nhiều hồi ức thân mật cho chị ấy: Ngực Lê Nhật Linh co rút đau đớn, cô mím chặc đôi môi mỏng, mu bàn tay đang bám chặt trên tay vịn xe lăn nổi gân xanh. Cô đang cố gắng giữ tim mình bình ổn nhưng cô làm không được.

“Minh Nguyệt, chúng ta về đi” Lúc cô mở miệng nói chuyện, giọng nói run run.

Lê Minh Nguyệt đẩy cô về, vừa đi vừa khuyên: “Em đừng nghe cô ta nói bừa, em nhìn tay cô ta xem, tay của cô ta gấy như vậy, rõ ràng là bị tổng giám đốc Quân nghiền nát, cho nên lời nói của cô †a không đáng tin”

“Ừ” Lê Nhật Linh nặn ra một nụ cười bô cùng khó coi để Lê Minh Nguyệt an tâm, nhưng trong lòng cô lại biết rõ, có rất nhiều chuyện Lâm Thùy Ngọc không nói dối.

‘Vết bớt hồng nhạt trên cổ, còn có số tiền được duy trì liên tục trong tấm thẻ kia, những thứ này đều là sự thật.

Mà đầu óc của Lâm Thùy Ngọc không thể nghĩ ra được những thứ này.

‘Vì mấy thứ này quá dễ dàng để kiểm chứng, với năng lực của Lâm Thùy Ngọc cũng không thể nào là giả được.

rán cô lâm râm cảm giác đau đớn, hai chữ “thế thân” xuất hiện trong đầu.

Là do vị vết bớt hồng nhạt giống nhau, cho nên Lâm Quân đã coi mình thành người khác?

Cho nên mới để mình mang thai để cứu con của người kia?

Nhưng rõ ràng Lâm Quân không nói với cô như vậy.

Lâm Quân là người đã cứu cô, cô không tin Chỉ cần Lâm Quân không thừa nhận, cô tuyệt đối không tin mình chỉ là một thế thân, còn con của mình chỉ là một công cụ.

Lê Minh Nguyệt sợ cảm xúc của Lê Nhật Linh bị lời nói của Lâm Thùy Ngọc cảm xúc ảnh hưởng lớn, nên sau khi trở về phòng bệnh cô ấy còn cố ý Tìm bác sĩ tới xem.

Kết quả Lê Nhật Linh không có chuyện gì, còn rất phối hợp thực hiện an dưỡng sau đó.

Cô không xuống tầng thư giãn, cùng lắm chỉ mở cửa sổ ra hít thở không khí.

Chỉ là, thỉnh thoảng Lê Nhật Linh sẽ hỏi tới Lâm Quân Cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi Lâm Quân, muốn nghe anh nói để hiểu rõ.

Nhưng mấy ngày nay, mãi không thấy bóng dáng Lâm Quân đâu ‘Sau đó, cuối cùng Lê Nhật Linh cũng nhịn không được hỏi mà Lê Minh Nguyệt, hôm nay Lâm Quân có tới không

Chương 451: Ghép tuỷ

Vẻ mặt của Lê Minh Nguyệt hơi kỳ lạ, ngập ngừng nửa ngày mới ấp úng nói: “Giữa Lâm Quân và Hà Dĩ Phong, có chút hiểu lầm nhỏ, mấy ngày gần đây có lẽ đang trong quá trình hoà giải, cho nên anh ấy vẫn chưa đến được”

Lê Nhật Linh gật đầu, nói biết rồi Xảy ra chuyện hiểu lầm với Hà Dĩ Phong, không có liên quan gì đến chuyện đi thăm mình, chỉ là Lê Minh Nguyệt đang an ủi cô mà thôi Lê Nhật Linh nghiêng đầu, nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, híp mắt cười.

Quả nhiên, do bản thân cô quá lơ là chủ quan, vô tình để bị cuốn vào.

Thật ra cũng không cần thiết nữa, dù cho đáp án có ra sao, thì cuộc hôn nhân này đã được định trước sẽ khó có thể duy trì Về sau, cô cũng không hỏi tới Lâm Quân nữa, càng không nhắc đến hai chữ “Lâm Quân”.

Cô tích cực phối hợp với bác sĩ, nỗ lực làm cho hai bảo bối nhỏ trong bụng mình từng chút từng chút trưởng thành một cách khoẻ mạnh Sau đó, đi lấy máu, ghép tuỷ cho Lâm Niệm Sơ.

Trong quá trình đó, cơ thể của Lê Nhật Linh không cảm thấy đau đớn bao nhiêu, chỉ là trong lòng của cô rất khó chịu, càng sợ hãi hai bảo bối nhỏ của cô bị đau.

Lúc Lê Nhật Linh bước ra sắc mặt trắng bệch đáng sợ, còn doạ Lê Minh Nguyệt tưởng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng gọi bác sĩ đến.

Nhưng kiểm tra tống quát một lượt cô không hề có vấn đề gì, chỉ là trong lòng cô khó chịu mà thôi.

Lê Minh Nguyệt đi theo Lê Nhật Linh, nắm chặt tay cô khóc nức nở.

Mà Lê Nhật Linh giống như xem nhẹ hết mọi thứ, đi an ủi ngược lại Lê Minh Nguyệt: “Em không sao, chỉ là em quá căng thẳng, sợ làm hai cục cưng bị thương, Minh Nguyệt chị đừng khóc nữa, em thật sự không sao.”

Lê Minh Nguyệt khóc thút thít, không có cách nào dừng lại được.

Khi Lâm Quân xuất hiện, đã là hai ngày sau khi ghép mô.

Lê Nhật Linh vừa mở mắt, đã thấy người đàn ông này đang ngồi bên cạnh giường của mình, không biết Lê Minh Nguyệt đã chạy đi đâu rồi, không thấy bóng dáng.

Nhìn Lâm Quân có vẻ như chưa ngủ một đêm rồi, tròng mắt phủ đầy tơ máu, ánh mắt vô cùng mệt mỏi.

Thấy cô có ý muốn ngồi, hai tay nhẹ nhàng đỡ cơ thể cô, dìu cô ngồi dậy: “Em tỉnh rồi?

Lê Nhật Linh vén tóc ra sau tai, hờ hững hỏi: “Nhanh như vậy đã có kết quả ghép tuỷ rồi sao?”

Lâm Quân mím môi, đôi mắt sâu thẳm không chớp nhìn Lê Nhật Linh, giống như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không nói nên lời Lê Nhật Linh vô cùng bình tĩnh: “Ghép tuỷ thành công rồi, nên cần tôi phối hợp, tiếp tục điều dưỡng cơ thể, đến lúc đó sinh đứa bé trong bụng tôi ra rồi lấy tuỷ ghép cho Lâm Niệm Sơ sao?”

“Không phải” Lâm Quân năm đôi tay nhỏ nhản lành lạnh, không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve.

Trước giờ một người luôn gọn gàng dứt khoát như anh, lần đầu tiên muốn nói mà nói không nên lời Không sát phạt quyết đoán giống như Lâm Quân của trước kia, anh của hôm nay trông vô cùng xa lạ Chung sống với nhau lâu như thế, Lê Nhật Linh hiểu rất rõ anh, nhìn anh chảm chảm, mờ mịt hỏi: “Lâm Quân, rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi?”

Ánh mắt cô càng biểu hiện hiểu rõ tất cả, thì anh lai càng không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Lê Nhật Linh từ từ rút tay mình ra, nghiêng người năm xuống, đưa lưng về phía Lâm Quân.

Lòng Lâm Quân giống như bị cái gì đó đè lên, ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn: “Nhật Linh… cái thai này… chúng ta có thể không cần được không?”

Trong thoáng chốc cô mở to hai mắt, cho dù không nhìn thấy mặt của Lâm Quân, trong lòng vẫn cực kỳ lo sợ: “Có ý gì?”

Lâm Quân nói: “Hai đứa nhỏ này, chúng ta không cần nữa, được không em?”

Người đầu tiên nhận được bảng phán tích dữ liệu là anh Lê Nhật Linh là nhóm máu RH âm tính, hai đứa nhỏ này cũng di truyền theo nhóm máu của mẹ, đều là nhóm máu gấu trúc.

Huyết tương dùng để cấp cứu của nhóm máu gấu trúc, trong kho máu luôn khan hiếm Bác sĩ nói: “Vợ của anh tốt nhất không nên sinh cái thai trong bụng”

Chương 452: Bắt cô phá thai

“Hiện nay tình hình sức khoẻ của vợ anh vô cùng suy yếu, trước mắt miễn cưỡng xem như.

không có vấn đề gì lớn, nhưng đến lúc thật sự sinh hai đứa nhỏ ra, nhất định sẽ xảy ra tình huống không lường trước được có thể nguy hiểm cũng có thể không.

452.jpg


nhưng nhóm máu tương thích sẽ tốt hơn, không tương thích cũng không sao.

Nhưng tình hình hiện tại, cho dù việc ghép tuỷ có thành công hay không, Lâm Quân cũng sẽ không để Lê Nhật Linh đi phẫu thuật ghép tuỷ cho Lâm Niệm Sơ nữa.

Lâm Quân lại nắm tay cô, khó khăn mở miệng “Cái thai này, chúng ta không cần nữa, được không?”

Không có cách nào giả vờ như không nghe thấy, Lê Nhật Linh gần như không dám tin những gì mình nghe được.

Anh ấy nói, không cần cái thai này, không cần hai đứa nhỏ trong bụng của cô nữa Nhưng đứa bé đã bắt đầu có hình dáng rồi, mặc dù tụi nhỏ có vẻ yếu ớt, nhưng đều rất khoẻ mạnh.

Lê Nhật Linh lật người ngồi nhìn Lâm Quân: “Không cần đứa không cần, tại sao lại không cần?”

“Phá thai, sau này chúng ta còn thể có con, cái thai này, chúng ta không sinh nữa, được không?”

“Không được, không được, em không đồng ý”

Lâm Quân đã lâu không xuất hiện, vừa xuất hiện đã muốn cô phá thai, dựa vào cái gì cơ chứ: “Rõ ràng con củaem đang nằm trong bụng em rất yên ổn, tại sao phải lấy nó đi, bác sĩ nói rồi, một đứa là con trai, một đứa là con gái, sau này sẽ trở thành hoàng tử nhỏ và công chúa nhỏ xinh xản, tại sao em lại phải vứt bỏ tụi nhỏ?”

“Cơ thể của em quá yếu, trong lúc sinh sản rất dễ xuất hiện triệu chứng tan máu, em là nhóm máu gấu trúc, rất khó tìm đủ lượng huyết tương”“

Lâm Quân thái độ kiên quyết: “Anh chỉ cần em sống tốt, anh chỉ cần em, những thứ khác anh đều có thể không cần!”

Đứa nhỏ không có cũng không sao, Lê Nhật Linh không thể xảy ra chuyện.

Đứa bé sau này có thể sinh lại, cho dù sinh không được thì nhận một đứa về nuôi cũng không sao, thế nhưng Lê Nhật Linh phải tiếp tục sống.

“Nhưng em cần hai đứa nhỏ, em thà không cần anh, em cũng phải có hai đứa nhỏ.”

Lâm Quân kiên quyết, Lê Nhật Linh còn dứt khoát hơn anh: “Anh muốn em ghép tuỷ cho Lâm Niệm Sơ dù đau đớn thế nào thì em cũng đã làm được rồi, nhưng bây giờ, anh lại bắt em từ bỏ đứa nhỏ, em không đồng ý, tuyệt đối sẽ không đồng ý”

Hai đứa nhỏ là động lực duy nhất giúp cô tiếp tục sống.

Chỉ có con, mới là thứ duy nhất thuộc về cô, thuộc về riêng mình cô.

Cô quyết không từ bỏ.

“Không được, Nhật Linh hãy nghe anh, chúng †a không cần cái thai này, đợi sau này chúng ta lại sinh được không?!” Lâm Quân ngồi bên cạnh giường, đem cô kéo vào lòng, ôm thật chặt: “Chỉ mới vài tháng mà thôi, chúng ta có thể không cần, chúng ta hãy đợi lần mang thai tiếp theo. Cái thai tiếp theo, chúng ta nhất định sẽ sinh đứa bé này ra một cách thuận lợi.”

“Không mang thai nữa, em sẽ không mang thai thêm lần nào nữa” Hai má của Lê Nhật Linh chôn vào ngực của anh, nghe tiếng tim anh đang đập nhanh như sét đánh.

“Sẽ có lân mang thai tiếp theo, chắc chắn sẽ có, chúng ta vẫn còn trẻ, sau này vẫn còn nhiều cơ hội.”

So với việc mất đi con, anh càng không hy vọng mất đi cô.

Cô lắc đầu: “Nếu anh thật sự muốn bắt tôi bỏ đi hai đứa nhỏ, vậy thì ký đơn ly hôn trước, đợi phá thai xong, chúng ta sẽ đến toà án lấy giấy chứng nhận ly hôn”

Chương 453: Thích em hay thích vết bớt

Lê Nhật Linh yên lặng tới đáng sợ, cô không có ý định đùa giốn. Cô cũng không hề muốn uy hiếp Lâm Quân, chỉ là bình tĩnh điều kiện trao đối của mình Cô không muốn phá đi đứa nhỏ, nếu như khẳng khẳng muốn bỏ đi đứa nhỏ, cô cũng đồng ý, điều kiện trao đổi là ly hôn.

Lâm Quân sững người, anh ôm lấy bả vai cô, đôi mắt đỏ ngầu: “Chỉ là một đứa bé còn chưa ra đời, nó không quan trọng bằng mạng sống của em. Anh chỉ muốn em bình an, những cái khác anh đều mặc kệ. Đứa bé phải bị phá bỏ, anh cũng sẽ không ly hôn.

“Nhưng đối với em mà nói, đứa nhỏ quan trọng hơn” Lê Nhật Linh nhìn vào mắt anh, nhưng lại không nhìn ra sự ưu tư trong đó.

Dường như, ngay từ lúc bắt đầu đến giờ cũng chưa từng thấy rõ.

“Anh còn có Lâm Niệm Sơ, còn em chỉ có bọn nhỏ này” Cô kéo ta Lâm Quân đặt lên bụng mình.

“Thêm mấy tháng nữa thôi. Anh cũng sẽ cảm nhận được cử động của thai nhi, chờ chúng ra đời sẽ biết được chúng giống anh hay là giống em…

Đây là con của em, em không thể từ bỏ được”

Lâm Quân trầm giọng: “ Nhật Linh, đây là con của chúng ta, để em phá bỏ anh cũng đau lòng lắm. Nhưng mà em buộc phải làm vậy, em nghe rõ.

chưa, tình trạng của em bây giờ không thích hợp để sinh hai đứa bé này, sẽ xảy ra chuyện đó! Em cùng bọn trẻ đều sẽ nguy hiếm”

Lê Nhật Linh mỉm cười: “Vậy nhưng, lúc trước anh sắp xếp để em phẫu thuật, cùng Lâm Niệm Sơ làm kiếm tra tương thích, anh tại sao lại không nghĩ đến chuyện nguy hiểm?”

“Hai tình huống này hoàn toàn không giống nhau”

“Thế nhưng thái độ của anh thì vẫn vậy, anh luôn luôn thay em lựa chọn, còn em chỉ có thể gật đầu”

“Nhật Linh, đứa bé này không thể giữ lại được.”

“Em biết, em chắc chắn không từ chối đâu, nhưng em có một yêu cầu.”

“Anh sẽ không đồng ý ly hôn”

“Anh kiên quyết bao nhiêu, em cũng sẽ kiên quyết bấy nhiêu. Lâm Quân, em muốn ly hôn”

“Tuyệt đối không” Cô nói bất cứ điều gì anh đếu đáp ứng được, chỉ có ly hôn là không thể nào.

Lê Nhật Linh nhìn anh cười: “Em không ép buộc anh, nhưng anh cũng đừng ép em, Lâm Quân nảm tay cô vẫn chưa buông xuống: “Nhật Linh, anh không muốn mất em, con của em cũng là con của anh, anh cũng không đành lòng, mà anh càng muốn em được khỏe mạnh bình an!”

“Lâm Quân, em không muốn tranh cãi với anh, nhưng em thật sự sẽ không khuất phục nữa”

Mặc kệ anh có yêu cô hay không, cô cũng đã đựng sự trói buộc này đủ lảm rồi Thoát khỏi thôi, phá bỏ xiềng xích của cuộc hôn nhân này mới trở về được chính mình như lúc đầu.

Gần đây cô thường hoài niệm về bản thân khi mới trở về nước, cô khi ấy tràn đầy ý chí chiến đấu, nỗ lực chống lại sự bất công.

Chỉ là từ khi ở bên anh, tất cả mọi thứ của mình cô đều giao vào tay anh kiểm soát, cuộc sống của cô từ lâu đã không thuộc về cô nữa rồ “Lâm Quân, gần đây em đã suy nghĩ rất nhiều, em phát hiện ra bản thân ngày càng không giống mình nữa, từ trước tới giờ em chưa bao giờ nghĩ có một ngày em sẽ biến thành bộ dạng như bây giờ” Lê Nhật Linh híp mắt nhìn ra cành cây ngoài sân, cành trơ trụi lá, chỉ có thể đợi mùa xuân nãm sau mới đâm chồi nảy lộc chị “Em không muốn ngày càng tệ thêm như vậy, em muốn tìm lại bản thân mình, anh cũng đâu muốn lại thấy vẻ u oán ngu xuẩn của em đúng không?”

“Em như thế nào thì anh vẫn thích”

“Anh là thích em, hay là thích vết bớt hồng nhạt sau gáy của em?”

Lê Nhật Linh bình tĩnh mở miệng thăm dò, nhìn ánh mắt sóng gió cũng không động của anh, lại cất giấu một cọng rơm cuối cùng – cọng rơm cuối cũng có thế làm gấy lưng lạc đà.

Lâm Quân không biết tại sao Lê Nhật Linh đột nhiên lại hỏi vấn đề này, anh không hề phòng bị, trong lòng toàn nghĩ về chuyện Lê Nhật Linh cùng đứa con, anh không hề chú ý đến vẻ thay đổi của cô, chỉ nói: “Bất kỳ là chỗ nào anh cũng thích hết”

Chương 454: Kiểm tra tương thích thất bại

Câu trả lời cho có lệ, thậm chí né tránh từ mấu chốt.

Lê Nhật Linh rốt cuộc cũng bị cọng rơm cuối cùng đè suy sụp, ánh mắt rã rời, cô lẩm bẩm với chính mình, vừa như cười nhạo sự ngu xuẩn của mình, vừa như chất vấn anh: “Lâm Thùy Vân đối với anh mà nói thật sự khó quên sao?”

Chỉ dựa vào một vết bớt tương tự liền có thể tự mình phát sinh cảm tình.

Nếu như lúc đầu anh không nhìn thấy vết sẹo trên cổ, phải chăng cũng sẽ không đi đến ngày hôm nay.

“Em lại gặp phải Lâm Thùy Ngọc đấy à?” Lâm Quân bất giác thấy chán ghét khi nhắc đến tên của hai chị em họ Lâm “Có một số việc, em chỉ có thể từ chính miệng cô ta mới thật sự biết được đáp án” Lê Nhật Linh nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt nói thẳng.

“Anh không lừa em” Khuôn mặt Lâm Quân căng thẳng: “Nếu đứa bé này không xuất hiện ngoài ý muốn, anh sẽ không bao giờ nhớ ra Lâm Thuỳ Vân là ai.

“Không nhớ cô ta là ai?” Lê Nhật Linh cười trào phúng: “Nếu không nhớ cô ta là di, sao anh có thể hàng tháng đều đặn chuyển tiền? Anh có phải là muốn nói với em, anh không hề biết, chính thư ký đã tự ý làm việc đó?”

Lâm Quân chau mày lại, anh quả thật đã đưa Lâm Thuỳ Vân một cái thẻ để bồi thường.

Nhưng mà không hề tiếp tục gửi tiền, chứ đừng nói đến chuyện gửi thường xuyên.

Anh trầm giọng: “Lời của Lâm Thùy Ngọc nói, em đừng tin”

“Ha ha” Cô cười châm chọc, không tiếp lời.

Lịch sử chuyển tiền có thể tra ra được kết quả. Nếu cô không điều tra, làm sao có thể nói thẳng với anh về chuyện đó.

Mà anh lại chỉ qua loa một câu không thể tin được là qua chuyện, không có bất kỳ lời giải thích nghiêm túc nào cả “Anh sẽ để bệnh viện sắp xếp, nhanh chóng tiến hành phá thai, đứa bé càng lớn tháng thì nguy cơ của ca mổ càng cao, không thể trì hoãn được thêm nữa” Lâm Quân thậm chí còn sợ hãi, lỡ như trong lúc phá thai lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao.

Lê Nhật Linh nhẹ nhàng gật đầu, bình tĩnh mà tuyệt vọng: “Cũng được, mang thỏa thuận ly hôn đến đây, để anh sau khi ký đơn rồi sẽ không chống chế như lần trước nữa”

“Nhật Linh, em không thể ép buộc anh” Lâm Quân cảm thấy đau đớn xé lòng.

“Còn anh vần luôn ép buộc em, em cũng nên vì mình đấu tranh vì điều gì đó chứ. Hoặc là để đứa bé được sinh ta, hoặc là chúng ta ly hôn, quyết định đều thuộc về anh”

“Anh sẽ cho em thời gian suy nghĩ, ngày mai anh lại đến thăm em, đứa nhỏ vẫn sẽ phải phá bỏ, chúng ta… cũng sẽ không ly hôn”

Không muốn nghe thêm những lời nói tổn thương từ cô nữa, Lâm Quân cơ hồ là chạy trốn rời đi.

Lê Nhật Linh xốc chăn lên, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vùng bụng hơi nhô ra của mình.

Cô thấp giọng lí nhí: “Cục cưng à, mẹ yêu các.

con”

Khi Lê Minh Nguyệt trở lại, Lâm Quân mới rời đi được một lúc.

Lê Minh Nguyệt cười tủm tỉm, vô cùng hào.

hứng báo tin vui: “Nhật Linh, Nhật Linh! Kiểm tra tương thích thất bại rồi! Em không cần phẫu thuật để con mình cùng con quỷ nhỏ đáng ghét kia ghép tuỷ nữa”

Lê Minh Nguyệt kích động nói xong, lại phát hiện Lê Nhật Linh mặt không có biểu hiện gì, một chút kinh ngạc cũng không.

Cô cười thầm: “Kiểm tra tương thích, quả nhiên thất bại rồi”

Nếu tương thích thành công, bọn họ làm sao có thể dễ dàng nói ra hai chữ phá thai chứ.

Kiểm tra tương thích thất bại chính là sẽ phá bỏ đứa nhỏ của cô, Lâm Niệm Sơ là con của anh, nhưng còn mạng sống con của cô không đáng được nhắc tới sao?

“Nhật Linh, biểu hiện của chị rất lạ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

“Lâm Quân muốn chị phá bỏ đứa bé.”

Lê Nhật Linh chậm rãi nói, kể cho Lê Minh Nguyệt nghe tất cả những gì Lâm Quân đã nói Lê Minh Nguyệt cản ngón tay, dường như tính toán điều gì đó, lúc sau mới ngẩng đầu, chắc chân nói: “Em cũng thuộc nhóm máu RH âm tính”

Chương 455: Nhóm máu trùng nhau

Nơi thị trấn nhỏ lại không mấy được chú ý, bao nhiêu người đến tuổi gần đất xa trời cũng chẳng biết tới nhóm máu và cung hoàng đạo của mình.

Lê Minh Nguyệt cũng phải lên đại học rồi mới biết mình thuộc nhóm máu gì. Lúc biết được máu mình thuộc nhóm Rh- hiếm gặp cô còn vui sướng không thôi, cứ nghĩ mình chỗ nào cũng †âm thường nhạt nhòa, nhưng lại mang trong mình dòng máu quý giá đến vậy.

Có bạn học còn trêu cô rằng, nếu thiếu tiền có thể đi hiến máu, nhóm Rh- hiếm như vậy, chắc chắn sẽ đổi lại được không ít tiền. Khi ấy Lê Minh Nguyệt chỉ ngây ngô mà cười rằng, bán máu cũng chẳng khác gì bán thân, sao cô có thể bằng lòng làm vậy. Không ngờ cũng đến ngày, máu của cô lại có phần hữu ích.

“Em có thể hiến máu cho chị! Em sẽ cố gắng ăn uống để khỏe hơn, nếu như không đủ, em có thể hiến máu cho chị trước khi sinh, đến lúc chị sinh vẫn có thể lấy thêm lần nữa” Lê Minh Nguyệt nói với đôi mắt sáng ngời: “Nhật Linh, em sẽ bảo vệ chị”

Đôi mắt ấm áp của Lê Nhật Linh bất chợt không kìm được mà muốn khóc: “Minh Nguyệt à”

Lê Minh Nguyệt là người duy nhất quan tâm đối xử tốt với cô mà không có chút vụ lợi nào. Lê Minh Nguyệt vội vàng lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô: “Ôi, chị không được khóc, không tốt cho đứa bé đâu, có bao nhiêu người hiến máu kia mà, chỉ cắm một phát kim thôi, cing không có gì to tát, đừng khóc mà.”

Lúng túng và hấp tấp, Lê Minh Nguyệt rõ ràng muốn lau nước mắt, nhưng thế nào lại chọc vào mũi cô. Nhìn thấy Lê Minh Nguyệt đột nhiên trở nên vụng về, Lê Nhật Linh dù đang khóc cũng không nhịn được bật cười.

Lâm Quân hạ quyết tâm bắt Lê Nhật Linh phá thai, dù Lê Nhật Linh có chống cự thế nào thì anh cũng cố thuyết phục cô thay đổi ý định. Lê Nhật Linh quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác. Lâm Quân đã quyết định, nhưng Lê Nhật Linh hiểu rõ hơn những gì anh tưởng. Trong những ngày ở bệnh viện này, bụng cô ngày càng lớn dần, trái tim nhiệt huyết của cô cũng đần nguội lạnh đi đôi chút. Lâm Quân vẫn đang thuyết phục cô bỏ đứa trẻ, Mà Lê Nhật Linh nếu không nói gì thì cũng chỉ nhìn anh cười nhạt, nói: ‘Được, nếu như anh đồng ý ly hôn, em chấp nhận phá thai”

Làm sao Lâm Quân có thế chấp nhận ly hôn được cơ chứ? Mỗi khi Lê Nhật Linh nhìn anh với vẻ hờ hững và mỉa mai như vậy, con tim anh lại quặn thắt nhói đau. Đứa trẻ càng lớn, cho dù có phá thai, mức độ rủi ro trong phẫu thuật cũng càng cao. Mặc cho việc phải chịu những câu nói lạnh lùng, mỗi ngày Lâm Quân vẫn đến gặp Lê Nhật Linh nói về chuyện phá thai.

Không ai chịu ai. Lê Nhật Linh bướng binh không nghe, Lâm Quân đành dùng biện pháp mạnh. Lúc Lâm Quân tới, Lê Nhật Linh một tay đang đặt trên bụng mình, tay kia căm những cuốn sách nói về việc dạy con từ trong bụng.

Ánh nắng dịu nhẹ chiếu vào người cô, nửa người cô được phủ một lớp ánh sáng mỏng mơ màng. Vẻ ngoài điềm tĩnh bao năm tháng qua đập vào mắt Lâm Quân, bước chân của anh khựng lại tại chỗ.

Lê Nhật Linh quay đầu nhìn anh, sau đó lạnh nhạt dời mắt, tiếp tục đọc cuốn sách đang để trên đùi, coi như anh không tồn tại. Lâm Quân chậm rãi đi tới trước mặt cô, đưa tay định chạm vào cô và đứa trẻ.

Nhưng Lê Nhật Linh đã ngay lập tức gập sách lại và chặn tay anh: “Nếu đã khuyên em phá thai rồi, sao còn phải giả vờ đóng vai một người cha tốt làm gì? Con em còn chưa được sinh ra, anh có làm gì chúng nó cũng chẳng cảm nhận được, nếu anh thực sự muốn thể hiện tình cha, em đề nghị anh ra chỗ kế bên. “

“Anh chỉ quan tâm đến con của chúng ta, và chỉ những đứa con mà em sinh ra mới là con cưng của anh” Lâm Quân ủ rũ giải thích: “Sư tôn tại của Lâm Niệm Sơ chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi”

Chương 456: Cưỡng ép phá thai

Lê Nhật Linh cười mỉa mai, nhưng cảm xúc lại bình thản : “Lúc đầu, em đã tin những gì anh nói.

Nhưng anh lại muốn đứa con mà anh quan tâm nhất tiếp mệnh cho đứa ngoài ý muốn. Anh nghĩ em sẽ tin sao?”

Ánh mắt anh thâm trầm: “Tự anh sẽ có cân nhắc” Cô lắc đầu không nuốt nổi bộ dạng nà “Anh cân nhắc thế nào em cũng chẳng muốn biết thêm, em chỉ muốn xem kết quả mà thôi” Lâm Quân mím môi, một lúc lâu sau mới nghiêm nghị nói: “Anh đã yêu cầu bệnh viện thu xếp làm phẫu thuật phá thai cho em ngày mai. Đứa trẻ này buộc phải phá bỏ”

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không thành vấn đề. Nếu còn để kéo dài, đứa bé sẽ càng ngày càng lớn, và những thương tốn sức khỏe khi Lê Nhật Linh phá thai cũng ngày càng nghiêm trọng.

Nếu cô ấy bướng bỉnh không nhân nhượng thì hãy để anh ra quyết định nhanh chóng.

“Cái thai này không thể giữ được”

“Được thôi, anh mang đơn ly hôn đến rồi à?”

Lê Nhật Linh ngước mắt lên và lạnh lùng liếc anh lần hai, nói về chuyện của hai sinh mệnh, giọng điệu cô cứng rắn như thể đang nói về một thỏa thuận.

Lâm Quân bực tức tới cực điểm : “Lê Nhật Linh, em có thể đừng vô lí như vậy được không?

Bỏ đi đứa bé này cũng là vì muốn tốt cho em thôi!”

“Nhưng em muốn ly hôn” Bất kể đứa trẻ có được sinh ra một cách an toàn hay không, cô đã sẵn sàng để ly hôn. Đem chuyện phá thai ra ép cô, cũng chỉ là để cô biết rằng anh đã kiên quyết như thế nào. Vô số lần có ý tốt đều bị tạt gáo.

nước lạnh, anh mang tấm lòng chân thành quan †âm cô, nhưng cuối cùng lại bị giầm đạp hết lần này đến lần khác.

Lâm Quân từ nhỏ đã được ưu ái, tính khí kiêu ngạo, khoảng thời gian này dường như đã vắt kiệt hết sự kiên nhẫn trong cuộc đời anh. Dù tính tình ó tốt đến đâu cũng sẽ có ngày bộc phát ra cái xấu, huống hồ Lâm Quân vốn đã không phải người tốt đẹp gì.

Anh giễu cợt: “Vậy thì em cứ việc nghĩ đến chuyện ly hôn, anh mà không đồng ý, thì muốn ly hôn cũng chẳng được.”

“Nếu em không đồng ý, làm sao anh bắt được em phải phá thai?”

456.jpg


có vẻ không vui, nhưng nhìn chung là cô không sao cả.

“Cô không nói với anh ấy chuyện nhóm máu của chúng ta trùng nhau sao?” Lê Minh Nguyệt không thể hiểu, chỉ cần Lê Nhật Linh nói ra, Lâm Quân sẽ không cưỡng ép cô như vậy, tại sao cô vẫn không chịu nó, cứ cứng đầu bướng binh với Lâm Quân.

“Chị chỉ muốn xem anh ta có thể tuyệt tình đến mức nào”

” ngày mai sắp xếp một ca phẫu thuật phá thai cho chị rồi”

Lê Minh Nguyệt vừa nghe được, liền bấm chuông cứu thương để y tá qua cùng, sau đó lập tức ra ngoài đuổi theo. Lê Minh Nguyệt thở hổn hến, cuối cùng cũng chặn được đường Lâm Quân vào ga ra: “Đừng ép Nhật Linh bỏ đứa trẻ nữa”

Anh tỏ vẻ lạnh lùng: “Chuyện giữa hai chúng tôi, cô không có tư cách để xen vào: “Có đấy, tôi là bạn của Nhật Linh, tôi không phải người chăm sóc bệnh nhân mà anh thuê, tôi mong cô ấy được hạnh phúc.” Lê Minh Nguyệt làm việc chẳng vì mục đích gì, nếu có mục đích, lúc sáng nó đã hiện rõ trên gương mặt cô. Rất đơn giản, cô chỉ muốn làm cho Nhật Linh thấy hạnh phúc. Sự thẳng thản của Lê Minh Nguyệt khiến Lâm Quân trở nên tức tối, và Lê Minh Nguyệt bảo vệ Lê Nhật Linh như vậy, cứ như thể muốn biến anh thành kẻ máu lạnh.

Chương 457: Thức tỉnh

Nhưng Lê Minh Nguyệt là bạn của Lê Nhật Linh, Lâm Quân chỉ đành kiềm chế cảm xúc: “Sức khỏe của cô ấy không thích hợp để sinh nở, nếu khỏe mạnh, tôi có thể cho cô ấy thử một lần, nhưng hiện tại sức khỏe quả yếu, bất kể đứa bé có đủ tháng hay không, có đẻ mổ hay sinh thường, đều dễ dàng xảy ra nguy hiểm. Mà tôi không muốn mạo hiểm. “

Nếu phải chọn đứa bé và không chút do dự mà chọn cô ấy.

Nhưng, cô ấy không hiểu, còn đồn ép anh ta.

Lê Minh Nguyệt thở ra một hơi: “Tôi có thể hiến máu, nếu… Nếu sợ máu không đủ, có thể gọi bố tôi đến, tôi còn có một người em gái, nói không chừng sẽ cùng nhóm má với tôi, đến lúc đó tôi sẽ hiến máu cho Nhật Linh, nhất định sẽ đủ máu cho cô ấy. “

Lâm Quân gãi mũi, giải thích cho cô ấy: Linh là nhóm máu Rh-, là nhóm máu hiếm: Nếu máu là nhóm máu phổ thông, vậy thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rồi ấy, anh ta sẽ “Nhật Nhưng Nhật Linh lại thuộc nhóm máu hiếm “Tôi biết, vì tôi và cô ấy có cùng một nhóm máu mà”

Lâm Quân ngẩn ra, tâm trạng căng thẳng đột nhiên nhẹ nhõm trở lại, anh ta ngưng mắt nhìn Nhật Linh, xúc động nói: “Nhật Linh, cảm ơn cô.”

“Vâng, tôi chấp nhận.” Lê Minh Nguyệt gật đầu: “Vậy là, ngày mai anh sẽ không để Nhật Linh phá thai nữa, đúng không?”

Anh ta gật đầu dứt khoát: “Đợi hai khi mẹ tròn con vuông, tôi nhất định trả cô một khoản thù lao hậu hĩnh.”

Lâm Quân cứ mở mồm ra là tiền, giống như mọi tình cảm đều có thế đối thành vật chất vậy, khiến cho Lê Nhật Linh rất khó chịu.

“Được thôi” Lê Minh Nguyệt tức giận, lời nói có ý giêu cợt: “Anh mỗi tháng đưa cho mẹ Lâm Niệm Sơ bao nhiêu tiền, thì đưa tôi bấy nhiêu tiền.

Lâm Thuỳ Vân sinh cho anh một đứa con, tôi có thể cứu hai đứa bé, tôi cũng không đòi gấp đôi làm gì, anh đưa cô ấy bao nhiều tiền thì đưa tôi như vậy là được”

Thực ra Lê Minh Nguyệt không màng đến vật chất, cô ấy chỉ là yêu quý Lê Nhật Linh, muốn tốt cho cô ấy mà thôi.

Nói những lời này, không có nghĩa là ghê tởm Lâm Quân Lâm Quân vừa nghe, quả nhiên liền chau mày: “Cô nói cái gì cơ?”

“Không nố rồi sao?” Lê Minh Nguyệt lâm tưởng rằng câu hỏi của Lâm Quân là không muốn đưa tiền, trào phúng càng lớn: “Lâm Thuỳ Vân chỉ sinh cho anh một đứa con, anh không tiếc chu cấp tiền mỗi tháng cho cô ấy, mà Nhật Linh đang có hai đứa bé chuẩn bị chào đời. Anh luôn mồm nói thích Nhật Linh, mà Nhật Linh lại rất tin tưởng anh, vậy mà thậm chí không bằng một trong hai người Lâm Thuỷ Vân và Lâm Niệm Sơ hay sao”

Lâm Quân càng chau mày hơn: “Lê Minh Nguyệt, cô từ đâu mà biết chuyện mỗi tháng tôi đều chu cấp tiền cho Lâm Thuỳ Vân?”

“Anh còn không chịu thừa nhận sao? Tôi nói cho anh biết, chuyện này dù có lấp liếm cũng vô dụng thôi” Loại người Nhật Linh không ưa nhất chính là loại người dám làm mà không dám nhận “Xí, thật sự không xứng với Nhật Linh.

“Chuyện chu cấp tiền chính là do Lâm Thuỳ Vân nói, Nhật Linh vốn dĩ không tin, liền nhờ người điều tra. Kết quả Lâm Thuỳ Vân không hề nói dối, anh đưa cho Lâm Thuỳ Vân một cái thẻ ngân hàng, mồi tháng gửi vào đó một khoản tiền lớn, đến khi Lâm Niệm Sơ trở về nhà họ Lâm của các anh, khoản tiền này mới chấm dứt”

Ánh mắt Lâm Quân vô cùng nặng nề.

Chuyện này có gì đó không hợp lý, thẻ đúng là do anh đưa, nhưng anh vốn dĩ không chuyền tiền vào tấm thẻ đó định kì như vậy.

Xem ra, việc này không hề đơn giản như những gì chúng ta thấy Thậm chí chuyện Lâm Sở Dĩ qua đời, cũng không đơn giản như anh ta nghĩ.

“Lê Minh Nguyệt, cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi”

Lâm Quân nghe được tiếng cảm ơn, liền lách qua Lê Minh Nguyệt lên xe nghênh ngang rời đi Lê Minh Nguyệt bày ra khuôn mặt ngơ ngác.

Cô ấy rốt cuộc đã nói sai chuyện gì sao?

Tại sao Lâm Quân lại phản ứng kỳ lạ như vậy?

Biểu hiện của Lâm Quân chắc chắn không phải con thú bị đâm chọt vào đôi chân bị thương mà chạy trốn vào trong rừng sâu, mà dáng vẻ giống như đã đánh hơi được dấu vết gì đó và đang vội vã đi tìm chân tướng.

Chương 458: Con tim này đã chết

Lâm Quân lên xe lập tức quay về công ty, vì chuyện của anh ta luôn giao cho trợ lý Lưu xử lý, ban đầu đưa cho Lâm Thuỳ Vân tấm thẻ đó, cũng là do trợ lý Lưu làm.

Chuyện chuyển tiền, lần đó Lê Nhật Linh đã nói đúng, nhưng anh ta lại không nghĩ nhiều Cho rằng cô ấy lỡ lời, hoặc chỉ là Lâm Thùy Ngọc không biết thân biết phận mà tung tin đồn nhảm, sao Lâm Quân lại không nghĩ tới cơ chứ, không ngờ chuyện này lại là sự thật.

Những người phụ nữ từng có quan hệ với anh †a, anh †a hoặc là cho tiền hoặc là tặng quà hoặc.

chiếu cố sự nghiệp dưới vỏ bọc bổ khuyết.

Nhưng, đều là lần duy nh: Đã là mối quan hệ một lần rồi cắt đứt, Nếu liên tục mỗi tháng chuyến tiền, ngược lại sẽ đem đến suy nghĩ ảo tưởng cho những cô gái đó rằng bản thân mình vần lưu luyến cô ấy, cách làm này chẳng phải tự tìm phiền phức hay sao.

Điều này là không thể nào!

Lâm Quân hỏi trợ lý Lưu, chuyên đã lâu, nên trợ lý Lưu cũng không nhớ rõ, nhưng xác nhận rằng không gửi tiền liên tục.

Nhưng, trợ lý Lưu đã kiểm tra lại lịch sử chuyển tiền và nơi chuyến tiền, liệt kê ra từng đồng đã chuyển suốt mấy năm nay, vậy mà lịch sử chuyển tiền chỉ toàn là lịch sử chuyển tiền của nhà họ Lâm.

Không tìm được bất cứ kẽ hở nào, như là giọt nước không lọt.

Lâm Quân cầm lấy giấy tờ trợ lý Lưu cầm đến, ánh mắt anh ám đạm u ám.

Đấng nam nhỉ đại trượng phu có thể ứng phó với nhiều tình huống Lâm Quân cho rắng thân là đàn ông, thì phải có thể đảm đương những chuyện lớn.

Vì vậy, nên có đức tính biết co biết giãn, tuỳ cơ mà ứng biến.

458-3.jpg


Lê Nhật Linh không phản ứng gì, vén chăn lên trùm mình, anh cũng không thể đụng chạm vào bụng cô được.

Lâm Quân không can tâm, không kìm được mà thò tay vào chăn, ôm lấy cô và xoa khẽ đứa bé.

Lê Nhật Linh lại không đế anh ta xoa, trở tay lấy sách đánh anh ta Lâm Quân giống như đang dỗ dành: “Em đừng giận, như vậy không tốt cho tai nhỉ, nếu em không để anh động vào, thì anh sẽ không động vào nữa”

Cô ấy hờ hững nhìn anh ta: “Em không đồng ý Lâm Quân như có xương nghẹn lại trong cổ họng Anh ta chỉ là muốn ôm cô và đứa con của mình mà thôi.

Anh ấy đã hối hận, nhưng cô ấy lại không hiểu: “Em biết Lê Minh Nguyệt đã nói chuyện với anh, tuy anh đã đổi ý, nhưng em vẫn muốn ly hôi Lâm Quân che miệng cô ấy, không để cô ấy tiếp tục nói: Em nói, nếu phá thai thì sẽ ly hôn, báy giờ chỉ cần giữ lại đứa bé là không cần ly hôn nữa”

Cô ấy thản nhiên nhìn anh ta, ánh mắt vẫn lặng yên như cũ, giống như không có một gợn sóng nào.

Cho dù anh ta có đưa ra quyết định gì, trong lòng cô ấy cũng không có một gợn sóng nào. Trái trong phòng bệnh rồng mùi thuốc khử trùng này đã sớm chết rồi.

Ánh mắt cô ấy khiến Lâm Quân có một nỗi sợ hãi không có lý do.

Chương 459: Rất gần, mà lại rất xa

Cô rõ ràng vẫn đang ở bên cạnh anh, gần đến vậy Nhưng ngay lúc nay, ánh mắt của cô lại khiến anh cảm thấy cô đang ở rất xa.

Lâm Quân dần dân nhận ra rằng Lê Nhật Linh chỉ cần đứa bé thôi, không có ý cần đến anh.

“Anh là cha đứa bé, muốn có con thì không thể không có anh” Lâm Quân ôm cô lên, gắt gao.

trói chặt cô trong lòng một cách vô lại và bá đạo, Lê Nhật Linh không trả lời anh mà chỉ cười cười, nhưng nụ cười đó lại vô cùng mỉa mai Cô muốn có đứa bé thì phải có anh, nhưng năm đó anh để Lâm Thùy Vân sinh con thì lại không chịu trách nhiệm với Lâm Thùy Vân Chuyện này, ai mới nói rõ được đây.

Cô càng thản nhiên, càng không náo loạn, Lâm Quân càng hốt hoảng.

Nếu cô chất vất, cãi vã, ít nhất còn cho thấy cô quan tâm.

Nhưng dáng vẻ cô lúc này thờ như là nói cô muốn từ bỏ rồi…

“Nhật Linh, anh sẽ chăm sóc tốt cho em và con, em và con nhất định sẽ bình an vô sự.”

“Con em và em nhất định sẽ bình an vô sự.”

Lê Nhật Linh nhẹ giọng đọc theo.

Cô không còn gia đình nữa, từ nhỏ đã không có tình thương của cha mẹ, nhưng cô sẽ cho đứa con của mình tình yêu và hy vọng tốt nhất, cô vô.

cùng yêu con của mình Lê Nhật Linh đồng ý ở lại điều dưỡng thân thể, kể từ khi hạ quyết tâm, dường như chẳng có điều gì có thể kích thích đến cô nữa.

Lê Nhật Linh lúc này mới hiểu ra, trái tìm trở nên kiên cường rồi thì mới biết mạnh mẽ là thế nào Chỉ cần trái tim cô không dậy sóng vì người khác, cô sẽ không vì cảm thấy ngột ngạt mà làm tổn hại đến con cái của mình.

Lê Nhật Linh ngày càng yên tính, tựa hồ như một đầm nước vậy, nhưng thân thể của cô đang ngày càng hồi phục.

Không khí ở bệnh viện nói thế nào thì cũng không tốt bằng ở nhà, sau khi hỏi ý kiến bác sĩ, Lâm Quân vẫn là đưa Lê Nhật Linh về Phong Linh Đàm.

Ngày xuất viện, không ít các y tá trẻ mắt đỏ hoe, một là vì xúc động, một phần là vì ngưỡng nộ.

Bởi vì Lâm Quân lúc nào cũng ôm lấy Lê Nhật Linh, giống như hoàng tử bảo vể công chúa, ôm cô như bảo bối ra đến tận xe.

Ánh mắt ghen tị của những cô y tá rơi vào mắt Lê Nhật Linh thì biến thành nối thất vọng vô.

cùng tận Cô đưa tay vỗ vỗ trái tim đang đập đồn dập của mình, lại bình tĩnh như mọi khi.

Lê Minh Nguyệt cảm thấy mình làm công việc khác đều không tốt nên sau này dứt khoát làm người hầu cho xong.

Lúc mới đầu thì bị Hà Dĩ Phong thuê dọn dẹp.

nhà cửa lương cao, bây giờ lại bị Lâm Quân bắt đến nhà làm bảo mẫu.

Tuy nhiên cả hai người đều định giá lương cao ngất trời nên cô cũng không thiệt thòi.

Lê Minh Nguyệt rất hài lòng, nhưng lâu dần, cô lại nảy ra suy nghĩ những năm tháng học đại học dường như là họ uổng phí rồi, bởi vì làm thế nào cô cũng không chăm sóc Lê Nhật Linh thuận tiện được.

Mối quan hệ giữa người với người, thật là kì diệu.

Dù là tình yêu khác giới hay tình bạn đồng giới, có người cho dù có nỗ lực đến đâu cũng không thể duy trì được, mà có những người dường như chỉ cần một cái nhìn cùng một hai câu chào hỏi là đã thể mở lòng với nhau.

Những nỗ lực của Lê Minh Nguyệt cuối cùng.

cũng có thể nhìn thấy thành quả.

Bụng Lê Nhật Linh ngày một to lên, độ cong lồi ra càng ngày càng rõ.

Lâm Quân mỗi ngày đều dành một ít thời gian để ở bên cô nhưng Lê Nhật Linh vẫn quyết định ly hôn.

Lâm Quân thỉnh thoảng muốn sờ bụng cô, nhưng dường như cô đang trả thù, chỉ cần anh vừa đưa tay ra cô liền ngăn tay anh lại Lâu dần, Lâm Quân cũng quen với điều đó.

Trong lòng anh nghĩ, không thể chạm vào đứa bé cũng không sao, chỉ cần vẫn nhìn thấy, chạm được người mẹ là được.

Lâm Quân hít một hơi thật sâu, nén lại sự lo lắng bất an, bỏ xuống tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình đến gần cô.

Mỗi bữa ăn của Lê Nhật Linh đều được chuyên gia dinh dưỡng đặc biệt chuẩn bị, Lâm Quân xuống phòng bếp kiểm tra, lấy đĩa thức ăn từ tay người hầu đưa đi đến chỗ Lê Nhật Linh.

Chương 460: Đồng ý ly hôn

Cô đang ngồi phơi nẵng trên chiếc ghế xích đu ngoài ban công, chân đắp một chiếc chăn mỏng giữ ấm Lâm Quân đặt bữa ăn lên bàn bàn bên cạnh, lấy canh gà đút cho cô ăn. Canh gà đặc biệt được ninh kỹ với các nguyên liệu quý trong vài giờ.

Anh đưa thìa đến môi cô: “Uống chút canh bồi bổ đi, rất tốt cho em và con”

Lê Nhật Linh không mở miệng, cô từ từ đẩy tay anh ra: “Tay em không gấy, đế em tự uống”

Anh vẫn ngoan cố không chịu buông ra, cô há miệng nghe lời uống một hơi Lâm Quân nghĩ rắng cô đã thỏa hiệp, nhưng thìa thứ hai còn chưa đưa đến nơi đã bị cô “vô tình” làm đổ, Bát và thìa rơi xuống mặt đất cùng với âm thanh vỡ nát giòn tan Nét mặt của Lâm Quân đanh lại, nhưng anh vấn nhấn nại.

Sau đó, chỉ cần anh đến đút đồ ăn thì cô luôn có vô số cách để vô tình làm đố. Nhưng chỉ cần Lê Minh Nguyệt đến, hoặc cô tự cầm bát ăn thì †ay cô sẽ tuyệt đối không chút run rẩy.

Lâm Quân trong lòng cũng biết, cung không ép cô nữa.

Chỉ là, trái tim bị bóp chặt sắp đến giới hạn cuối cùng, chỉ một chút nữa thôi là anh sẽ sụp đổ.

Lê Nhật Linh dù thế nào cũng không muốn ở cùng Lâm Quân, bởi vì sợ tư tưởng cố gắng mãi mới trở nên sáng suốt của mình sẽ lại bị sự dịu dàng của anh làm cho rổi loạn Lâm Quân trong phòng làm việc còn cô ở ngoài phòng khách ôm chăn đọc sách, Điện thoại của Hoàng Ánh gọi đến, là Lê Nhật Linh nhận.

Cô sững sờ một giây rồi mới khôi phục lại bình tĩnh: “Lâm Quân đang ở trong phòng làm việc, để tôi anh ấy đến nghe”

“Được, đứa trẻ Lâm Quân này vì chăm sóc con rồi lại lo lắng chuyện công ty mà gần đây rất mệt mỏi” Hoàng Ánh nói rồi thở dài Lê Nhật Linh hiểu ý Hoàng Ánh là gì, cũng nghe thấy sự thỏa hiệp trong lời Hoàng Ánh, nhưng cô không muốn chấp nhận điều đó: “Sau khi đứa trẻ ra đời, anh ấy sẽ không cần phải mệt mỏi như vậy nữa.”

“Lâm Quân quan tâm nhất đến con và đứa bé trong bụng. Khi đứa nhỏ ra đời, nó nhất định sẽ đặt hết tâm tư lên người con. Nó sẽ ở lì trong nhà cả ngày để bên cạnh con, đến công ty cũng không muốn đi” Hoàng Ánh thở dài.

Lê Nhật Linh nhàn nhạt hỏi bà: “Mẹ, mẹ còn muốn con ly hôn với anh ấy không?”

Hoàng Ánh sững sờ, chỉ nghe thấy cô nói: “Mẹ, con đồng ý ly hôn”

Hoàng Ánh ngây ra một lúc, một lúc lâu sau mới định thần lại, còn chưa kịp nói gì thì điện thoại đã bị Lâm Quân giật lấy.

Lê Nhật Linh thấy Lâm Quân đến thì ngả người ra sau rồi lại tiếp tục đọc sách.

“Mẹ, sao tự nhiên mẹ lại gọi vào số điện thoại bàn?”

“Không phải do điện thoại di động của con gọi mãi không được sao” Hách Nhiên không vui, nhưng không tức giận, bởi vì có tin vui.

Hoàng Ánh nói: “Mẹ đã tìm thấy mẫu tủy phù hợp với Niệm Sơ rồi. Một người đàn ông nhìn thấy chúng ta treo tiền thưởng giá cao nên đã đến thử, không ngờ là tương thích rồi. Đợi ngày mai đư: Niệm Sơ đến kiểm tra sức khỏe toàn diện một lần nữa, căn cứ vào tình hình sức khỏe mà chọn thời gian phù hợp nhất để tiến hành ghép tủy cho nó càng sớm càng tốt. “

“Con biết rồi”

“Biết không thì có tác dụng gì, Niệm Sơ cũng là con trai của con, con cũng phải để tâm một chút, trưa mai con cũng đến đây đi, cùng Niệm Sơ đi khám”

Lâm Quân muốn từ chối, nhưng anh tự nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại đổi ý: “Được, con sẽ đến đó đúng giờ”

Hoàng Ánh đuôi mày hiện rõ sự vui vẻ cúp điện thoại, hoàn toàn quên mất lời đồng ý ly hôn của Lê Nhật Linh.

Hoàng Ánh quên rồi, nhưng Lâm Quân thì không.

Anh vừa bước xuống lầu đã nghe thấy Lê Nhật Linh nói với mẹ anh, đồng ý sẽ ly hôn.

Bốn chữ này giống như một cái gai, đâm mạnh vào tim anh, rút ra sẽ đầm đìa máu, mà nếu không rút ra thì lại đau đớn suốt đời.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom