• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Tóm Lấy Anh Giúp Việc (2 Viewers)

  • Chương 27+28

Chương 27: Tỏ tình



” … Tư Nghị … Chúng ta vừa mới … Ngươi?” Ôn Thừa Tường tựa hồ đến giờ mới phản ứng, có chút kinh hãi lui về phía sau, muốn tạo khoảng cách với nữ nhân khiến anh không biết phải làm sao này.

Bọn họ vừa mới hôn? Vì sao?

“Không có gì, chỉ muốn thử cảm giác thôi” Về phẩn cám giác, ân, cũng không tệ, nhưng phản ứng của đối phương thì tệ không nói nổi.

Haiz, lại thở dài, trong lòng cô là nghĩ, cô có phải hay không muốn cùng tên nam nhân này nói chuyện yêu đương? Tựa hồ có chút khó khắn a~, thật là một nam nhân không hiểu phong tình gì cả!

“Cảm giác? Này … Loại chuyện này như thế nào còn muốn thử cảm giác?” Khó có được lúc Ôn Thừa Tường tức giận, anh thực không biết tâm tình lo lằng khi nãy của anh là vì cái gì, nhưng là anh thực sự không thích hành vi này của Long Tư Nghị.

Cô đây là trêu đùa anh sao? Vì cô nhận ra kỳ thật anh có tình cảm với cô sao? Nhưng cho dù là thế, trực tiếp cự tuyệt là tốt rồi, anh căn bản cũng sẽ không làm cái gì, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga là chuyện anh chưa bao giờ nghĩ tới

Bất quá, ngoài cảm giác bị vạch trần, bị trêu đùa, xấu hổ cùng phẫn nộ, anh thế nhưng còn có chút nan khan phát hiện, chính mình đối với nụ hôn của Tư Nghị vẫn thực động lòng, bây giờ môi của anh vẫn còn vương vấn dư vị của lần đụng chạm khi nãy.

“Ngươi tức giận?” Lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân này tức giận, Long Tư Nghị bỗng nhiên có chút tò mò.

“Không có” Tức giận đến mau, đi cũng mau, mặc dù sắc mặt của anh vẫn không tốt như trước, nhưng chính là chán ghét bản thân.

Anh thì làm gì có tư cách tức giận với cô gái này …

“Haiz, Thừa Tường, ngươi thích ta!” Này cũng phải là câu nghi vấn mà là khẳng định, mà ngữ khí nhàn nhạt kia biểu lộ chủ nhân của nó thực bất đắc dĩ.

Cô vạn lần bất đắc dĩ a~, ai biểu cái tên nam nhân này thích cô nhưng cái gì cũng không làm, cô đành phải chủ động thôi.

Nghe Long Tư Nghị nói vậy, cảm giác nan khan của Ôn Thừa Tường ngày càng sâu. Cái gọi vật cực tất phản*, cũng không biết có phải do hôm nay Ôn Thừa Tường chịu nhiều kích thích quá lớn hay không, cảm xúc lên xuống quá nhiều, làm cho anh đột nhiên có xúc động muốn phát tiết.

* Vật cực tất phản: việc gì một khi đã đến giới hạn của nó tất sẽ phản tác dụng.

“Phải, Tư Nghị, là ta thích ngươi, nhưng ta cũng không có làm ra chuyện gì quá đáng, ta biết là ta không xứng với ngươi, nhưng chẳng lẽ ngay cả yên lặng thích ngươi cũng không được sao?

Mấy ngày trước ngươi cũng đã biết đi, vì thế mới trêu đùa ta, hiện tại lại trêu đùa ta, nếu ngươi thực sự không muốn ta ở đây thì có thể nói thẳng, ta sẽ tìm người thay thế công tác của ta, ta sẽ không ở lại chọc ngươi mất hứng”

Ngữ điệu của Ôn Thừa Tường lộ ra hương vị bất đắc dĩ, tuy rằng trong lòng thực không muốn rời khỏi đây, nhưng không rời khỏi thì phải làm sao? Chẳng lẽ ở lại nhìn Long Tư Nghị trong vòng tay nam nhân khác?

Nhưng là, nếu như anh rời khỏi đây, sẽ rất khó để hai người gặp lại, dù sao cuộc sống của hai người chênh lệch nhiều lắm, chênh lệch này luôn tồn tại trong lòng anh như một chướng ngại.

Anh không phải là kẻ hay tự ti, ít nhất trước kia anh chưa bao giờ cảm thấy mình so với người khác có kém cạnh gì, chính là khi đối mặt với nữ nhan anh thích, khó tránh khỏi anh sinh ra loại cảm xúc này …

Yêu làm cho anh trở nên chẳng giống với bản thân.

“Ai nói ngươi không xứng với ta? Ai nói ta trêu đùa ngươi? Ngươi là đồ ngốc a, ta thế là trêu đùa ngươi sao? Đó, đó nhưng là của ta …” Câu ‘Nụ hôn đầu tiên’ kia cứ thế ngạnh ngạnh sinh sinh nghẹn trở về.

Cô cũng không phải là người bảo thủ gì, chính là vẫn luôn không tìm được người nam nhân mình thích, mà người nam nhân đầu tiên Cô hôn thì anh lại cho rằng cô trêu đùa anh, quả thực chính là vớ vẩn!

Thành ra, người tức giận đổi lại là Long Tư Nghị.

Nghe thấy Long Tư Nghị lời chất vấn lộ ra sự tức giận, Ôn Thừa Tường có chút hoảng loạn …

“Vấn đề như thế có phải nói sao, ta là một người trưởng thành, làm sao có thể không biết, đó không phải là trêu đùa thì còn có thể là gì?”

Không phải trêu đùa, thì còn có thể là gì chứ? … Chẳng lẽ … Ánh mắt của Ôn Thừa Tường sáng lên, nhưng sau đó lại rất nhanh ảm đạm đi, anh sao có thể tưởng tượng cô gái này lại thích mình cơ chứ?

” … Nam nhân ngu ngốc, nghe cho rõ đây, ta chỉ nói một lần, Long Tư Nghị ta thích ngươi, tuy rằng không xác định có thể thích bao lâu, thích bao sâu, nhưng ta thích ngươi, ngươi là nam nhân đầu tiên ta thích, hiện tại tốt lắm, lời của ta đã nói hết, ngươi lo mà trả lời ta cho thuyết phục đi!”

” … Tư Nghị, ngươi nói sự thật?” Ôn Thừa Tường không thể tin được nhìn Long Tư Nghị, Cô là đang nói sự thật?

“Vô nghĩa, ta làm gì có thời gian nói giỡn với ngươi, vậy đáp án của ngươi?”

“Cái gì đáp án?” Ôn Thừa Tường ngây ngốc hỏi.

“Ngốc a, đương nhiên là ngươi có muốn làm bạn trai của ta không a”

“…” Chuyện này hình như chuyển biến quá nhanh đi, Ôn Thừa Tường có chút tiêu thụ không nổi, nhưng dĩ nhiên ý tứ trong lời nói của Long Tư Nghị anh nghe vẫn hiểu, nếu đây là sự thật … nếu đây là sự thật … Có phải anh vẫn có hy vọng? Có phải hắn và Tư Nghị vẫn có tương tai? …

Giờ khắc này, toàn thân Ôn Thừa Tường đâu đâu cũng đều tràn ngập khát vọng về tương lai …

“Này, tỉnh lại?” Long Tư Nghị tức giận nhìn Ôn Thừa Tường lại một lần nữa lâm vào trạng thái si ngốc, nhưng trong mắt loan đầy ý cười …

“A … Tư Nghị … Ngươi thực sự nguyện ý … thực sự nguyện ý làm bạn gái ta sao?” Anh phi thường hy vọng rằng mình không hiểu sai chuyện gì.

“Ân, ngươi có đồng ý?”

” Ta … Ta … ” Ôn Thừa Tường muốn nói rằng anh đồng ý, nhưng như thế nào thì hai chữ ‘đồng ý’ cũng không thể nói ra được, bất quá biểu cảm vui sướng kia đã cho Long Tư Nghị đáp án, cô cũng không ép hỏi, ánh mắt cùng Ôn Thừa Tường tràn đầy ý cười.

Không khí giữa hai người đột nhiên như những đóa hoa khai nở, hai đôi môi như có lực hấp dẫn vô hình mà cứ thế tiến lại gần nhau.

Một lúc lâu sau, hai người mới tách ra, nghe tiếng thở dốc của đối phương, hai người không hẹn mà thầm nghĩ: Có lẽ như thế này mới được xem là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật đi …



Chương 28: Giấu diếm



Tự sau ngày xác định quan hệ ấy, cuộc sống giữa hai người hình như cũng không có gì biến hóa, nhưng cảm xúc giữa hai người thì hoàn toàn bất đồng, đó là một loại ràng buộc vô hình cùng ăn ý, nhất là với hai kẻ không giỏi giao tiếp như Long Tư Nghị và Ôn Thừa Tường lại càng biểu hiện rõ ràng.

Bất quá, sau khi tỉnh giấc khỏi ý nghĩ hạnh phúc ngày hôm ấy, Ôn Thừa Tường trong lúc tận hưởng hạnh phúc cũng không thoát khỏi nhiều phiền não.

Lúc trước anh tới đây với thân phận là nhân viên gia chính, nhưng hiện giờ hai người trở thành người yêu, chẳng lẽ anh vẫn còn thực sự muốn lấy tiền của Tư Nghị sao?

Không, anh không cần, tuy rằng anh tới nơi này vì công việc, nhưng chẳng lẽ một người nam nhân như anh lại đi lấy tiền của cô sao? Hơn nữa chưa cần đề cập tới chuyện anh là nam nhân, cho dù là nữ nhân hẳn cũng chẳng lấy tiền của đối phương …

Mà như thế cũng sinh ra một vấn đề khác, anh cần tiền, Tư Nghị thì không cần anh nuôi, mà anh cũng chẳng vọng tưởng anh có năng lực nuôi được Tư Nghị, anh không phải loại người luôn khăng khăng trong chủ nghĩa đại nam tử gì, Tư Nghị ở trong phương diện tiền bạc đã không khuyết thiếu gì, anh cũng không cần tự bản thân lấy số lương ít ỏi đi miễn cưỡng nuôi cô, làm cả hai người đều xấu hổ.

Nhưng mà, bọn nhỏ ở cô nhi viện cần tiền lương của anh, cho tới nay anh đều tiết kiệm tiền lương của mình quyên góp vào cô nhi viện – nơi đã nuôi anh lớn lên, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đều là tự năng lực anh kiếm được. Hơn nữa, anh còn đang nuôi dưỡng một đứa trẻ, nếu anh không có tiền, vậy đứa trẻ đó làm sao bây giờ?

Lại nghĩ, có lẽ anh nên ra ngoài tìm thêm một phần công tác, ngày thường Tư Nghị cũng không có ở nhà, vậy là anh vẫn còn thời gian ra ngoài tìm một công việc theo giờ …

Ôn Thừa Tường cứ thế lập kế hoạch, và cũng như thế mà làm …

***o0o***

Long Tư Nghị xuất thân là bộ đội đặc chủng, độ mẫn cảm điều tra cao đến độ người thường khó có thể tưởng tượng, cho nên đương nhiên đã phát hiện Ôn Thừa Tường nhiều ngày nay không bình thường, về phần như thế nào phát hiện, cái này phải nói đến ba ngày trước …



Cô ở văn phòng tâm đột nhiên nổi hứng muốn gọi điện thoại về nhà một lần, lại phát hiện không có ai nghe máy, khi ấy cô cho rằng Ôn Thừa Tường đã ra ngoài đi siêu thị, cũng không suy nghĩ nhiều.

Nhưng mà, đến tối cô trở về, sau khi hai người giải quyết xong bữa tối rồi ngồi nói chuyện phiếm, cô ngẫu nhiên hỏi anh cả ngày hôm nay làm gì, thế nhưng nam nhân này nói dối nàng cả ngày đều ở nhà.

Điều này làm cho Long Tư Nghị cảm thấy vô cùng không vui, cô rất ghét bị lừa gạt, nhưng mà cô cũng là người bình tĩnh thực tế, một khi không biết tường tận chân tướng sự việc sẽ không kết luận bừa.

Cho nên, ngày hôm sau, tức là hai ngày trước, buổi chiều cô lại gọi điện thoại về nhà, lại phát hiện như trước không có người nghe máy.

Bữa cơm tối lại qua đi, cô cũng hỏi một câu y hệt như thế, mà cô vẫn bị lừa gạt như trước …

Ẩn nhẫn tức giận, trước ánh mắt không hiểu ra sao của Ôn Thừa Tường, cô quay lưng trở về phòng …

Ngày thứ ba, cũng chính là ngày hôm nay, Long Tư Nghị quyết định muốn biết nam nhân của cô cốt cuộc đang làm cái gì, cô không thích tư vị bị giấu diếm, cho nên cô muốn mình phải tìm được đáp án …

Sau đó, chính là hiện tại, cô ngồi ở trong xe, nhìn nam nhân đang làm cỏ ở xa xa kia …

Tâm tình có chút phức tạp, có tư vị của cảm giác đau lòng cùng những cảm giác không rõ tên khác …

Cô không xuống xe, chỉ lẳng lặng ngồi đó nhìn, sau đó một đường lái xe sau xe người kia, lại im lặng nhìn người đó vào nhà.

Cô ngồi ở trên xe rất lâu, đợi cho đến khi đúng giờ tan tầm cô mới xuống xe, vào nhà.

“Tư Nghị, cơm đã làm tốt lắm, em vào ăn đi” Khuôn mặt Ôn Thừa Tường tràn đầy ý cười ôn nhu làm cho người ta cảm thấy cực kỳ ấm áp, điều này cũng làm cho Long Tư Nghị thấy thoải mái, nam nhân này luôn biết cách làm cho cô cả người đền trầm tĩnh lại.

” … Thừa Tường” Sau khi ăn cơm xong, hai người cùng nhau ngồi ở phòng khách xem TV, Long Tư Nghị suy xét vấn đề một chút liền quyết định cùng Ôn Thừa Tường nói chuyện.

“Tư Nghị, làm sao vậy?” Nhìn Long Tư Nghị gọi tên anh nhưng lại không có nói chuyện, Ôn Thừa Tường nghi hoặc hỏi lại.

Anh tổng cảm thấy cô hôm nay tựa hồ có chút trầm mặc, hình như đang có tâm sự gì đó, hai ngày qua đã như vậy, luôn dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn anh, làm cho anh hoài nghi có phải cô đã biết cái gì không, nhưng theo lý thì không thể đâu …

Thật ra, anh cũng không cần giấu diếm Long Tư Nghị, nhưng lại không muốn cho cô biết, cô sẽ nghĩ sao về anh chứ? Anhkhông biết, mà cũng vì thế anh đã đánh mất dũng khí nói thật, anh không thể không thừa nhận, hạnh phúc hiện tại khiến anh trở nên yếu đuối, bởi vì, anh sợ sẽ mất đi tất cả …

“Anh ở nhà một mình chán lắm sao?” Long Tư Nghị trầm ngâm hỏi, cũng không trực tiếp nói ra vấn đề trong lòng, coi như khó coi được lần đầu tiên cô nói chuyện uyển chuyển.

“Không hề, sao em lại hỏi vậy?” Ôn Thừa Tường kỳ quái nhìn Long Tư Nghị.

Vì sao lại hỏi chuyện đó? Nếu không phải cần công tác, anh hẳn là một nam nhân không thích tiếp xúc với bên ngoài. Anh thích yên tĩnh, thích đọc sách, một mình cũng không có cái gì không tốt, nhất là anh có thể ngồi ở đây chờ cô trở về.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom