• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Tóm Lấy Anh Giúp Việc (1 Viewer)

  • Chương 21+22

Chương 21: Chủ động



Sau khi uống nước gừng, Long Tư Nghị cảm thấy thoải mái hơn, nhưng lại không buồn ngủ, cả đầu đều toàn là ý tưởng xoay quanh nam nhân tên Ôn Thừa Tường kia, khiến cho cô thật sâu thở dài ở trong lòng, cô đang nghĩ không biết làm thế nào để theo đuổi nam nhân kia.

Anh đã không chủ động, vậy thì cô chủ động, ánh mắt của Long Tư Nghị chợt lóe lên sắc thái quỷ dị. Long Tư Nghị đứng lên, mặc áo ngủ vào rồi đi ra khỏi phòng.

***o0o***

Nửa đêm

‘Cốc cốc cốc’

Đứng trước cửa phòng của Ôn Thừa Tường, Long Tư Nghị không chút do dự nâng lên cánh tay ngọc gõ gõ cửa phòng.

Trong phòng im lặng một chút, sau đó vang lên tiếng đóng ngăn kéo, rồi tiếng bước của dép đi trong nhà ngày càng gần cửa, vội vàng mở cửa. Long Tư Nghị nghe thanh âm phát ra từ bên trong mà tưởng tượng những hành động của nam nhân kia, tựa hồ anh còn chưa có ngủ, anh còn làm gì vào giờ này?

“Tư Nghị?”

Nam nhân trước mặt khoác một chiếc áo ngủ rộng, tản ra chút tùy ý cùng bộ dáng sạch sẽ gọn gàng thường ngày bất đồng, càng tạo thêm cảm giác như ở nhà, mà mái tóc ướt kia nói rõ chủ nhân hắn vừa tắm xong, mang theo hương sữa tắm, bộ dáng có chút lười nhác, không biết sao lại khiến cho Long Tư Nghị cảm thấy khiêu gợi.

Có vẻ như cô vừa phát hiện một mặt khác bất đồng với mọi ngày của nam nhân này a!

“Ta đói bụng!” Hình như cô có chút bốc đồng, hoặc đơn thuần chính là quấy rối, không muốn bây giờ đứng trong phòng một mình, hay nói cách khác là cô muốn ở bên cạnh nam nhân này.

Tóm lại, cho tới khi cô còn chưa vừa lòng, anh cũng đừng mong được ngủ …

” … Đói bụng? … A, được, ngươi chờ một chút, ta sẽ đi làm cho ngươi, ngươi muốn ăn gì?” Ôn Thừa Tường có chút kinh ngạc, chẳng phải cô đã ăn cơm tối rồi sao? Hay là uống rượu vào nên thấy đói bụng? (Gume: Chị ấy kiếm chuyện đấy anh ạ )

“Gì cũng được” Cô cũng không thật sự là đói bụng, ăn cái gì đều được.

” … Cơm rang hải sản thì thế nào?” Trong tủ lạnh còn nhiều hải sản có thể dùng làm cơm rang, còn có một ít đưa muối anh tự làm, ăn với cơm rang rất ngon.

“Được”

***o0o***

Ôn Thừa Tường đi vào phòng bếp, vốn nghĩ rằng Long Tư Nghị sẽ giống như trước kia ra ngoài phòng khách xem ti vi hay đọc tạp chí, nhưng lại phát hiện cô cũng đi theo sau anh vào phòng bếp. Khó hiểu nhìn Long Tư Nghị, cô vào đây để làm gì?

“Nấu cơm đi” Phớt lờ ánh mắt nghi hoặc của Ôn Thừa Tường, Long Tư Nghị đứng ở cửa phòng bếp, dùng ngữ điệu đương nhiên nói.

“Ngươi còn có chuyện gì khác sao?”

“Không có” Long Tư Nghị lắc đầu.

“Vậy ngươi đứng trong này làm gì?” Bình thường, Long Tư Nghị tuyệt đối sẽ không vào bếp, cô tựa hồ đối với gia sự thực bất đắc dĩ.

“Ta không thể đứng ở đây sao?” Long Tư Nghị hỏi lại, vốn cô muốn nói là đứng ở đây để nhìn anh, nhưng lại sợ dọa anh mất vía nên đành sửa lại.

Ôn Thừa Tường bị hỏi vặn lại liền sửng sốt, đây là nhà của Long Tư Nghị, nàng muốn làm gì là chuyện của cô, đâu có vấn đề gì, nhưng cô nếu cứ đứng đó nhìn mình, anh làm sao có thể làm cơm được …

” … Đói!” Nhìn Ôn Thừa Tường đang đứng bất động, Long Tư Nghị chỉ nói một chữ, tựa như chế nhạo mà đựa vào cửa phòng bếp, một bộ dáng ‘ta muốn nhìn ngươi’.

Ôn Thừa Tường bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, hôm nay Long Tư Nhị thật khác thường, hẳn là do có rượu vào, hệt như một đứa trẻ vậy, chắc chính cô không cảm thấy nhưng bộ dáng thật giống như làm nũng, đặc biệt khuôn mặt kia vẫn còn chút hồng, làm cho anh thực muốn tiến đến cắn một cái.

Bất đắc dĩ cười cười, ánh mắt mang theo dung túng cùng sủng nịnh, Ôn Thừa Tường cũng không cảm thấy xấu hổ, xoay người bắt đầu bày ra trù án*.

* Trù án: nguyên liệu để bắt đầu nấu ăn.

Mà Long Tư Nghị nhìn thấy nụ cười kia liền ảo não, cô vốn muốn nhìn bộ dáng vô thố của Ôn Thừa Tường, không ngờ đổi lại hắn lại xem mình như trẻ con, ánh mắt kia nhìn thế nào cũng thấy giống người cha, tựa như hồi nhỏ khi cô nghịch phá bị cha bắt gặp, cha đều sẽ cười dung túng sủng nịnh như thế.

Từ khi trưởng thành đến giờ cô chưa bao giờ thấy người khác cười sủng nịnh như vậy với cô, trong mắt ngoại nhân, cô là một nữ nhân thành thục ổn trọng, không ai đối đãi với cô như một tiểu cô nương. Tuy rằng có rất nhiều người theo đuổi cô, lấy lòng nàng, nhưng đều khác với người nam nhân trước mặt này, họ quá cường liệt, làm cho cô phản cảm, không thể tìm được sự thoải mái từ họ, ngược lại với nam nhân này, ôn hòa không chút đè nén, khiến cô thực dễ chịu.

Trên khuôn mặt của Long Tư Nghị xuất hiện một nụ cười, chậm rãi đi đến bên Ôn Thừa Tường …

Về quảng cáo

Chương 22: Phản tác dụng



“Thừa Tường …” Thanh âm so với nữ âm có thấp một chút.

Lúc này Long Tư Nghị đã đứng ở phía sau lưng của Ôn Thừa Tường.

Cảm thấy thanh âm phát ra tựa hồ rất gần với mình, Ôn Thừa Tường kinh ngạc xoay người lại, vừa vặn đối mặt với Long Tư Nghị. Kích động muốn lui về phía sau, nhưng lại phát hiện lui lại không được, lưng anh đã dựa hẳn vào cạnh bàn bếp rồi.

“Tư Nghị?”

“Ngươi có bạn gái chưa?” Gọn gàng dứt khoát hỏi, Long Tư Nghị hơi hơi ngẩng đầu lên, khoảng cách gần như thế làm cho anh phát hiện, nam nhân này còn rất cao a.

“Chưa có” Không rõ vì sao Long Tư Nghị lại hỏi tới vấn đề này, nhưng khoảng cách có chút mờ ám của hai người làm cho anh căn bản không thể nghĩ được điều gì.

Hôm nay Long Tư Nghị thực khác thường, vốn nghĩ do cô uống rượu như hiện tại xem ra không phải, đồng tử của Long Tư Nghị rất bình tĩnh như muốn tính kế gì đó, dị thường sáng ngời.

“Như vậy, Ôn tiên sinh, nguyện ý làm bạn trai của ta chứ?” Thanh âm của Long Tư Nghị rất nhẹ, thậm chí không chút phập phồng, giống như đang nói ‘thời tiết hôm nay thật đẹp’, nhưng vào tai của Ôn Thừa Tường lại như kình lôi* đánh qua.

* Kình lôi: tiếng sét lớn.

‘Oành’ một tiếng, Ôn Thừa Tường bị câu nói của Long Tư Nghị chấn động đến ngây người …

Cô vừa mới nói gì cơ?

“Không muốn?”

” … Tư Nghị … Ngươi … Ngươi vừa mới … nói gì cơ?” Ôn Thừa Tường hỏi có chút lắp bắp.

” … Không có gì, ta chưa nói gì hết, ta đói bụng, ngươi nấu cơm đi” Long Tư Nghị trầm mặc đôi chút, sau đó cất tiếng nói, xong cũng không thèm quả Ôn Thừa Tường sẽ làm gì, xoay người ra khỏi phòng bếp.

Mà khi cô xoay lưng lại với Ôn Thừa Tường, khóe miệng không thể kiềm chế mà khẽ cười. Phản ứng thật đáng yêu! Cô thật muốn trêu hơn thêm chút nữa … (Akako: Lo chuẩn bị đón hậu quả đi …)

“…” Ôn Thừa Tường có chút dại ra, đầu óc nhất thời ngưng hoạt động, cho đến khi nhìn Long Tư Nghị bước ra ngoài mới từ từ phản ứng lại … Tư Nghị, đây là đang trêu đùa anh sao? Chắc là vậy …

Nhưng vì sao lại đùa giỡ anh như vậy? Chẳng lẽ … cô phát hiện tình cảm của anh đối với cô sao? Nghĩ đến đây, Ôn Thừa Tường đang vô thố sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, mày cũng nhíu chặt lại.

Tư Nghị, là đang cảnh cáo anh sao?

***o0o***

Sau ngày ấy, cuộc sống của hai người vẫn như trước, Long Tư Nghị cũng không có nói cái gì quái gị hay hành động ‘quá đáng’, làm cho Ôn Thừa Tường cảm giác hôm đấy chỉ do Long Tư Nghị uống rượu.

Chẳng qua, tuy không có gì khác biệt, nhưng Long Tư Nghị lại mẫn cảm phát hiện, Ôn Thừa Tường thay đổi. Nụ cười ôn hòa của anh vẫn như trước, nhưng lại đứng cách cô một khoảng xa, hơn nữa, trừ phi tất yếu, anh sẽ không xuất hiện trước mặt cô.

Ăn cơm tối, khi cô ở trong phòng khách, anh sẽ dọn dẹp trong phòng bếp, mà sau khi làm xong việc liền trở về phòng mình, nếu không có chuyện gì quan trọng, anh tuyệt sẽ không ra khỏi phòng.

Long Tư Nghị trầm mặc không nói gì cả, hành vi của Ôn Thừa Tường rõ ràng là trốn tránh, làm cho cô đột nhiên có chút nghi hoặc …

Cô biết lời nói của mình ngày hôm đó hắn tuyệt đối nghe được, chính là lại không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy, chẳng lẽ nam nhân này không thích mình sao? Long Tư Nghị không thể không tự hỏi như vậy.

Nhưng mà cũng không giống, nam nhân này ngẫu nhiên sẽ nhìn mình bằng đôi mắt chân thành và tha thiết, bên trong ẩn chứa tình ý đối với cô rất rõ ràng, chỉ là khi cô nhìn lại, hắn lại vội vàng đời đi ánh mắt, làm cho cô có chút bực mình. (Gume: Tự chị lấy đá đập chân mình thôi a~)

Nam nhân này rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy? Đã nhiều ngày qua Long Tư Nghị suy xét qua rất nhiều khả năng, nhưng lại không có được đáp án rõ ràng, khiến tâm tình của cô ngày càng xấu, mà cũng vì vậy mà những bộ đội trong đội đặc chủng có một cuộc sống huấn luyện bi thảm.

“Thủ trưởng, tha cho chúng ta đi, chúng ta thực sự chịu không nổi …” Tiếng kêu rên vang lên, nhìn theo thanh âm đó, chỉ thấy một thân ảnh mặc quân trang đang chật vật bò từ dưới đất lên, mà bốn phía chung quanh cô cũng có vài nữ binh cũng mặc quân trang đang nằm sấp nơi đó không nhúc nhích, cũng không biết bị gì.

“Đứng lên, đừng có mà giả chết” Long Tư Nghị đi qua lấy chân đá đá vài cái vào người những nữ binh đang nằm bất động, mới vài chiêu đã chịu không được, xem ra còn phải huấn luyện nhiều. (Akako: Căn bản là giận cá chém thớt mà).

Mà Triệu Tử Đình đứng một bên trừng mắt nhìn tất cả, liên tục ba ngày, những chiêu đấu thuật cường hãn của Long Tư Nghị làm cho hắn kinh ngốc, tuy biết Long Tư Nghị thân là một thiếu tướng thân thủ nhất định rất tốt, nhưng không nghĩ tới lại cường hãn như thế, khiến hắn như không muốn tin vào mắt mình.

Mà ánh mắt nhìn theo Long Tư Nghị lúc nào cũng ẩn ẩn ái mộ nay trở nên có chút quái dị. Nếu hắn cưới cô gái này, trong tương lai có khi nào xảy ra bạo lực gia đình không?

“Thủ trưởng, hôm nay chúng ta thật sự chịu không nổi, tha cho chúng ta đi” Một nữ binh khác cất tiếng rên, nàng cũng không muốn quỳ rạp trên mặt đất giả chết, nhưng bị vật cả một buổi sáng, cho dù thể lực của cô có tốt cũng chịu không nổi a~.

” … Hừ, hôm nay quên đi, ngày mai lại tiếp tục” Nửa câu đầu của Long Tư Nghị làm cho mọi người nằm trên đất cơ hồ muốn hoan hô, nhưng nửa câu sau đánh gãy cảm xúc vui sướng của mọi người, làm cho mọi người lộ ra một bộ mặt đau khổ.

Long Tư Nghị cũng không quản mọi người nghĩ thế nào, sửa sang lại quần áo có chút xộc xệch, bước khỏi sân huấn luyện, Triệu Tử Đình đi phía sau, lại không dám đi quá gần.

 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom