• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tôi là thầy khai quang Full dịch (16 Viewers)

  • Chương 439-441

Tôi trò chuyện với tiên nữ Thanh Thủy, bất cứ khi nào tôi không thể chịu được nữa thì tiên nữ Thanh Thủy sẽ khéo léo đánh thức tôi.

Năm ngày sau, vết thương của tôi hoàn toàn bình phục, ý thức khôi phục trở lại và tôi đã kiểm soát được cơ thể mình.

Cây đại thụ cao hơn năm mét dưới đáy hồ với những chiếc lá vốn xanh tươi giờ đã úa vàng và gần như khô héo. Đó là bởi vì Thụ Yêu tiêu hao quá nhiều sức mạnh để chữa lành vết thương cho tôi.

Tiên nữ Thanh Thủy bảo tôi đừng lo lắng, hồ nước này không phải là hồ nước bình thường, có ích lợi rất lớn đối với yêu quái, Thụ Yêu sẽ lấy lại được sức mạnh chỉ trong vòng vài tháng.

Một nhánh dây leo quấn lấy tôi và đưa tôi lên mặt hồ.

Vết thương trên cơ thể tôi đã hoàn toàn khép miệng, không còn vết thương nào nữa, cả người tôi vô cùng sảng khoái.

Tất cả điều này thật sự quá thần kỳ, trong năm ngày mà khiến một người chết có thể sống lại!

Tôi đã trở về từ cõi chết!

Vết máu trên quần áo của tôi cũng không còn nữa, quần áo rất sạch sẽ, ngoại trừ phần ngực áo thì đã bị rách nát.

Nhưng trong lòng tôi không quá vui mừng, vì tôi hiểu rằng tôi sẽ phải đối mặt với những kẻ thù mạnh hơn và những thử thách lớn hơn.

Lần này tôi gặp họa lớn mà vẫn không chết, con đường phía trước sẽ còn khó khăn hơn.

Tôi hét lớn về phía hồ nước: "Thụ Yêu, cậu đã giúp tôi chữa trị vết thương, cứu mạng tôi, sau này khi thực lực của tôi đạt tới cảnh giới nhất định, có thể lấy được mấy viên đá quý và những thứ khác có ích cho cậu, tôi nhất định sẽ đem tới cho cậu để cậu sớm tu luyện thành công!"

Sóng gợn trên mặt nước, hàng chục nhánh cây vươn thẳng lên không trung, xếp thành một hàng, ngọn của nhánh cây hướng về phía tôi, gật đầu với tôi cúi xuống thành một đường cong giống như đang cúi đầu cảm ơn và tạm biệt tôi.

Thụ Yêu rất thông minh, cậu ấy có thể nghe hiểu lời tôi nói.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Ngươi không chỉ hồi phục vết thương mà thể chất của ngươi cũng đã được rèn luyện hoàn toàn nhờ linh lực của Thụ Yêu. Sức mạnh của ngươi đã gần đạt tới cấp ba, sau khi ngươi lấy được linh thạch, ta sẽ dạy ngươi phương pháp thổ nạp, ngươi có thể tự luyện linh khí".

"Và ... sau này, tất cả mọi thứ của ngươi, con đường tu luyện sau này của ngươi đều phụ thuộc vào bản thân ngươi, ta không thể giúp được gì nữa".

“Vậy là sao?”, tôi sửng sốt.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Năm ngày trước, để cứu ngươi và đưa ngươi đi, ta đã tiêu hao toàn bộ linh lực của mình. Từ nay về sau ta không thể khôi phục linh lực được nữa. Sau này ta chỉ có thể trò chuyện trong ý thức cùng ngươi, không thể giúp ngươi đánh nhau nữa".

Để cứu tôi, tiên nữ Thanh Thủy đã phải trả một cái giá đắt như vậy!

Tôi cảm thấy rất buồn.

“Có điều, ngươi cũng đừng lo lắng", tiên nữ Thanh Thủy nói: “Sức mạnh của ta đang phân tán trong cơ thể ngươi, tất cả những âm khí mà ta đã hấp thụ được đều chuyển qua cho ngươi rồi, những kỹ năng mà trước đây ngươi đã thành thạo sẽ trở nên mạnh hơn".

"Ví dụ, thính giác, thị giác và khả năng giường chiếu của ngươi đều mạnh hơn trước đây rất nhiều, các kỹ năng mà ta có hoàn toàn hòa nhập với ngươi".

"Còn nữa, về sau ta sẽ không còn gì để tiêu hao nữa, vậy nên cũng sẽ không bị thương nặng nữa".

Tôi thà mình không thể mạnh hơn chứ không muốn tiên nữ Thanh Thủy gặp chuyện.

Tiên nữ Thanh Thủy cười nói: "Vậy ngươi phải luyện cho tốt đi, khi ngươi trở thành người khu ma hoặc người khu yêu, ta sẽ lấy lại sức mạnh".

Người khu ma? Người khu yêu?

Tiên nữ Thanh Thủy không giải thích gì thêm, cô ấy bảo sau này sẽ nói cho tôi biết.

Khi tôi đến vách núi, tiên nữ Thanh Thủy nói: "Nhắm mắt lại, ấn hai tay vào vách núi và đọc thầm khẩu quyết. Sau đó hãy nhớ lại những kỹ năng trước đây của ta, như vậy ngươi có thể đi lại dễ dàng trên vách núi"."

Tiên nữ Thanh Thủy không thể giúp tôi, tôi phải tự làm.

Tôi cởi giày rồi buộc quanh eo, chống hai tay vào vách núi.

Khi tôi đọc thầm khẩu quyết, một luồng sức mạnh bí ẩn trong cơ thể tôi dồn lên hai chân và hai tay tôi, trên bề mặt bàn tay và bàn chân của tôi như có thêm chất kết dính giống như chân của những con nhện khiến tôi dễ dàng dính vào vách núi.

Tiên nữ Thanh Thủy rất hài lòng, nói: "Cửu Dương quả nhiên rất mạnh, học cái gì cũng rất nhanh. Ta đã nhập vào cơ thể ngươi nhiều lần, kỹ năng của ta đã dung hợp với thân thể của ngươi, chỉ một lát là ngươi có thể sử dụng được".

Tôi leo lên vách núi một cách dễ dàng.

Mặt trời ở hướng đông khiến tôi hơi chói mắt, từ phương hướng của mặt trời tôi có thể đoán được hiện tại đã là buổi trưa.

Sau khi lên đến đỉnh vách đá, tôi thấy một vài người đang tụ tập nói chuyện gì đó, bên cạnh họ có rất nhiều đồ ăn vặt và vài chai nước khoáng.

"Anh Sơn Thành!"

"Sơn Thành!"

"Đại ca!"

Hóa ra họ là Trần Kế Tần, Trương Lệ và Triệu Linh Nhi!

Cả ba người họ vội vàng lao đến chỗ tôi, Trương Lệ là người đầu tiên nhào vào lòng tôi, Triệu Linh Nhi cũng ôm lấy tôi, Trần Kế Tần vốn cũng muốn ôm lấy tôi. Anh ấy muốn ôm tôi. Anh ấy thấy hai người phụ nữ đang ôm tôi, nhưng thấy hai người phụ nữ đã ôm kín tôi nên không biết để tay ở chỗ nào nữa.

Hóa ra hôm đó sau khi tôi xuống vách núi, Trần Kế Tần và Trương Lệ không hề rời đi, họ vẫn ở đó đợi tôi, Trần Kế Tần bảo Trương Lệ quay về nhưng Trương Lệ không nghe.

Trần Kế Tần sợ Trương Lệ đói bụng nên đã quay về mua rất nhiều đồ ăn, nhân tiện báo với Triệu Linh Nhi và Lý Tuyết Diễm là họ vẫn an toàn, vì hôm đó chúng tôi đi rất vội nên không nói cho họ biết.

Trần Kế Tần sợ Triệu Linh Nhi lo lắng, định không nói cho cô ấy biết là tôi đã xảy ra chuyện, anh ta cũng tin là tôi sẽ không có chuyện gì, thế nhưng Triệu Linh Nhi cảm thấy không ổn nên đã đi tới thôn tôi sống.

Mặc dù Trần Kế Tần không nói, nhưng vào thời điểm đó, một số người dân trong thôn đã nhìn thấy Trần Kế Tần đi lên núi.

Triệu Linh Nhi cũng là người sống ở thôn bên cạnh, thường xuyên hái thuốc ở sau núi nên cô ấy rất quen thuộc đường đi lối lại trên núi, cô ấy đi tìm ba bốn tiếng đồng hồ thì tìm tới được đây.

Thế là ba người bọn họ đã chờ tôi ở đây, càng chờ càng lo lắng, nhưng cuối cùng cũng đợi được tôi.

Trần Kế Tần sợ hai người phụ nữ ở đây sẽ phải chịu khổ cực nên đã mang theo lều bạt tới dựng lên để ở và gần như là định cư ở đây.

Ba người họ đã phải chịu khổ ở đây năm ngày để chờ tôi, tôi cực kỳ cảm động.

Họ không một lời oán trách, thấy tôi vẫn bình an vô sự, họ vui mừng đến phát khóc.

Thế là chúng tôi bắt đầu xuống núi, ba người họ cứ quấn lấy tôi, hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi không nói, tôi không muốn họ phải lo lắng.

Nhưng có một số điều mà tôi phải nói cho họ biết.

Tôi nói: "Gần đây, tôi đã đắc tội với một kẻ thù rất mạnh, có thể nó sẽ chuyện này sẽ đe dọa đến tính mạng của mọi người".

"Cho nên, tôi sẽ ở lại thành phố một thời gian, như vậy sẽ ít liên lạc với mọi người. Đương nhiên, có thời gian tôi sẽ quay về thăm mọi người".

Điều tôi cần làm là giữ khoảng cách với bạn bè của tôi và người phụ nữ của tôi, kẻ thù lần này của tôi là một con ác quỷ, hắn ta có thể làm ra bất cứ chuyện gì!

Tôi sợ sẽ liên lụy đến những người xung quanh tôi

Trần Kế Tần và hai người phụ nữ không hề sợ hãi, họ nói rằng cho dù có chuyện gì xảy ra đều sẽ cùng tôi đối mặt.

Tôi rất cảm động, nhưng có những việc tôi không thể tự mình giải quyết được, làm sao có thể cùng nhau đối mặt đây?

Tôi không thể để những người xung quanh mình gặp nguy hiểm vì tôi.

Điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ là luyện linh lực và nhanh chóng nâng cao thực lực của mình.

Sau khi xuống núi, tôi trở về thôn, kỳ nghỉ lễ Quốc khánh đã kết thúc từ lâu, các dự án trong thôn tiếp tục được thực hiện, đi đến đâu không khí cũng rất ồn ào.

Vừa về đến gần nhà tôi, tiên nữ Thanh Thủy nói: "Có một chiếc xe cảnh sát ở phía ủy ban thôn, chắc chắn nó đang đi về phía ngươi".

Dù tiên nữ Thanh Thủy đã không còn sức mạnh, nhưng vẫn cô ấy vẫn còn năng lực cảm ứng.

Tôi nhìn về phía ủy ban thôn, ở khoảng cách năm sáu trăm mét, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng, thị lực của tôi như chiếc kính lúp, chỉ cần tôi tập trung là có thể nhìn rõ tình hình ở đó, thậm chí có thể nghe thấy những người ở
Xe cảnh sát đằng kia là xe cảnh sát của đồn cảnh sát địa phương.

Tôi nói với Trần Kế Tần và hai người phụ nữ: "Mọi người về nhà Trần Kế Tần trước, tắm rửa sạch sẽ, thu dọn chút đồ đạc, sau đó chúng ta cùng nhau trở về thị trấn".

"Phía trước có cảnh sát, có thể là có chuyện gì đó".

"Nhớ kỹ, đừng lo lắng cho tôi, đừng bận tâm vì chuyện của tôi, yên tâm về thị trấn đợi tôi".

Tôi không có ý định trốn tránh sự truy vấn của cảnh sát. Mấy vụ án mạng đều có liên quan đến tôi, tôi nên hợp tác với cảnh sát. Tôi không muốn trở thành tội phạm bị truy nã, cũng không muốn sống cuộc sống phải chạy trốn.

Nếu tôi bị cảnh sát bắt giữ, Âu Dương Bác nhất định sẽ thuê luật sư giỏi nhất cho tôi và tìm cách đưa tôi ra ngoài.

Trần Kế Tần và hai người phụ nữ vô cùng lo lắng, họ hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra.

Tôi không muốn Trần Kế Tần và hai người phụ nữ tham gia vào chuyện này.

Trương Lệ nói: "Em cũng là cảnh sát, Trương Sơn Thành, anh không thể nói cho bọn em biết chuyện gì đã xảy ra sao? Bất kể xảy ra chuyện gì, em cũng có thể nói đỡ cho anh".

Tôi nói: "Tôi biết rằng mọi người đều lo lắng cho tôi, nhưng chuyện này rất phức tạp, liên lụy đến mấy mạng người, Trương Lệ, em không giúp được anh đâu, anh có thể tự giải quyết được".

"Nếu cảnh sát đang tìm tới mọi người, trừ chuyện trên núi, còn lại mọi chuyện mọi người cứ nói thật cho họ nghe, ví dụ như mấy hôm trước tôi ở nhà với mọi người".

"Năm ngày nay mọi người không gặp tôi, hiểu chưa?"

Sắc mặt tôi vô cùng nghiêm túc, tôi không muốn mọi người bị cuốn vào chuyện này

Khi nghe thấy chuyện này liên quan đến mấy mạng người thì ba người họ đã vô cùng kinh hãi, họ không ngừng hỏi tôi nhưng tôi vẫn không nói với họ.

Ba người họ không còn cách nào khác, đành nhắc nhở tôi phải giữ gìn sức khỏe, sau đó họ về nhà Trần Kế Tần, một mình tôi đi về phía ủy ban thôn.

Thời điểm nhà Lý Giai Dao xảy ra chuyện, tôi có bằng chứng không có mặt tại hiện trường lúc đó, vào đêm ba người trong gia đình ông chủ Trang thiệt mạng, tôi ở nhà mới và mọi người có thể làm chứng.

Chỉ có chuyện của bác tài xế hôm đó là rất phiền phức, hôm đó tôi bị thương suýt chết, lúc tôi rời đi hiện trường còn lại rất nhiều vết máu của tôi.

Hai người áo đen tưởng tôi đã chết, lúc đi họ chỉ xóa dấu vết chứng minh họ đã xuất hiện ở đó mà thôi.

Tôi nghĩ ngay cả khi tôi bị bắt, Âu Dương Bác cũng nhất định có cách đưa tôi ra ngoài.

Trên đường đi, tôi gặp một vài người dân, họ nói rằng ba hôm trước cảnh sát đã tìm tới đây, họ là cảnh sát thành phố. Họ tới tìm tôi nhưng sau khi không tìm thấy tôi, họ đã để đội trưởng Lưu tới canh giữ ở đây.

Nếu là đội trưởng Lưu thì chuyện này dễ giải quyết rồi.

Tôi đi thẳng đến ủy ban thôn, những người của Cục xây dựng đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, đội trưởng Lưu đang trò chuyện với một số người của Cục xây dựng.

Mọi người chào nhau và hỏi tôi đã ở đâu trong những ngày qua, tôi trả lời cho có rồi cùng với đội trưởng Lưu bước ra.

Xem ra đột trưởng Lưu không nói với người khác về vụ án xảy ra gần đây.

Đột trưởng Lưu và tôi lên xe cảnh sát, khuôn mặt của đội trưởng Lưu trông rất nghiêm túc.

"Sơn Thành...", đội trưởng Lưu châm một điếu thuốc, hạ cửa kính xe xuống, rít một hơi dài, nói: "Vẫn chưa tìm ra manh mối gì về vụ việc của Hoàng Tiểu Tinh mà bây giờ cậu lại xảy ra chuyện".

"Cậu nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"

"Cái chết của Trịnh Lệ Quyên, Lý Tam Quý và Trang Nghị và những người khác, có phải đều liên quan đến cậu không?"

Tôi nở một nụ cười bất đắc dĩ, nói: "Bây giờ tôi có thể giữ im lặng không?"

Đội trưởng Lưu sửng sốt, hỏi: "Cậu còn cười được sao?"

"Trương Sơn Thành, cậu có biết vụ án này nghiêm trọng như thế nào không? Sau khi cảnh sát điều tra cái chết của những người này, họ cho rằng cậu chính là hung thủ. Nếu cậu vẫn không xuất hiện, cảnh sát sẽ nghĩ rằng cậu bỏ trốn và chuẩn bị phát lệnh truy nã cậu đó!"

Đột trưởng Lưu vô cùng tức giận.

Tôi nói: "Đội trưởng Lưu, ông ở lại thôn để bắt tôi phải không?"

“Cậu nghĩ sao?”, đội trưởng Lưu tức giận nói: "Xảy ra nhiều chuyện chuyện như vậy, có quá nhiều người chết. Bây giờ cậu hãy nói cho tôi biết, cái chết của những người này có liên quan đến cậu đúng không?"

"Cậu nhất định phải nói thật!"

“Đúng!", tôi thẳng thắn thú nhận: “Những người này không phải do tôi giết, nhưng cái chết của họ đều có liên quan tới tôi, tuy nhiên tôi không thể nói rõ sự tình cho ông nghe được, hoàn cảnh hiện tại của tôi rất phức tạp".

"Không nói cho tôi biết sao? Cậu có ý gì? Cậu không nói cho tôi biết thì nói cho ai đây?", đội trưởng Lưu tức giận nói: "Sơn Thành, mọi người đều là chỗ thân thiết, có thể nói là bạn bè, bây giờ cậu hãy nói rõ mọi chuyện cho tôi biết, chỉ cần chuyện của những người kia không liên quan gì đến cậu thì tôi có thể giúp cậu, cố gắng hết sức để giúp cậu".

"Cục cảnh sát huyện cũng đã gọi điện thoại cho tôi nói rằng phải điều tra rõ ràng chuyện này, còn cục trưởng Lưu thì nói cậu vô tội".

Tôi hỏi: "Hiện giờ bên nào phụ trách vụ án này? Cục cảnh sát huyện Tường Vân đúng không?"

Đội trưởng Lưu nói: "Một vụ án lớn như vậy, chỉ trong một ngày một đêm đã có chín người thiệt mạng, chuyện này đã kinh động đến cả thành phố rồi. Hiện tại tất cả các phương tiện truyền thông lớn đều đưa tin về vụ án này, sự việc gây xôn xao dư luận, càng ngày càng nghiêm trọng!"

"Bây giờ Sở cảnh sát thành phố chịu trách nhiệm điều tra vụ án này. May mắn là tôi tìm thấy cậu, nếu không cậu đã bị tống thẳng vào tù rồi!"

Tôi hít sâu một hơi rồi bình tĩnh nói: "Đội trưởng Lưu, ông đừng nôn nóng, tôi sạc điện thoại đã. Tôi sẽ có cách giải quyết chuyện này".

Đội trưởng Lưu sửng sốt nói: "Tôi nôn nóng chẳng phải vì cậu sao? Sao cậu cứ bình chân như vại vậy? Cậu định giải quyết thế nào? Sao cậu không nói hết mọi chuyện cho tôi nghe đi?"

Tôi cũng muốn nói nhưng không thể nói ra, dù tôi có nói thì đội trưởng Lưu cũng không thể giúp được gì.

Tôi sạc điện thoại di động trong xe, lúc tôi bật nó lên thì có rất nhiều tin nhắn đến cùng một lúc, mấy ngày nay có rất nhiều người gọi cho tôi.

Âu Dương Bác, Lưu Thiến, anh Đao, Lưu Chính Nghĩa, chị Văn Nhã, thậm chí có cả cuộc gọi nhỡ của Đàm Diệu, ngoài ra còn có mấy chục số máy lạ gọi nhỡ.

Tôi gọi điện thoại cho Âu Dương Bác, vừa có tín hiệu kết nối, tôi còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy giọng điệu vô cùng tức giận của u Dương Bác: "Sơn Thành, mấy ngày nay cậu đã đi đâu?"

"Cậu trốn đi đâu rồi?"

"Dám tắt điện thoại năm ngày liền, cậu giỏi thật đấy!"

"Cậu nói đi, mấy người kia có phải do cậu giết hay không?"

Thấy Âu Dương Bác tức giận như vậy, tôi biết ông ấy hẳn là đang lo lắng cho tôi, tôi vẫn bình tĩnh nói: "Chú u Dương, lần này thật sự đã gây phiền phức cho chú rồi".

"Tôi thực sự xin lỗi vì lần này đã gây ra chuyện lớn như vậy, nhưng chuyện lần này cực kỳ phức tạp, chú nhất định phải thuê giúp tôi một luật sư thật giỏi".

"Phí lời, đương nhiên là tôi sẽ thuê luật sư giỏi nhất cho cậu. Bây giờ cậu chỉ cần nói cho tôi biết có phải cậu là hung thủ giết chết những người kia hay không?"

"Không phải tôi!", tôi nói bằng giọng chắc như đinh đóng cột: "Đương nhiên là tôi không giết người, làm sao tôi có thể là loại người như vậy được? Tôi vừa giới thiệu chú Lý cho chú để hai người làm quen với nhau, làm sao có thể quay đầu giết chết vợ chồng chú ấy được?"

“Vậy thì tốt", Âu Dương Bác thở dài nhẹ nhõm, nói: “Chỉ cần cậu vô tội, tôi sẽ cố hết sức để đưa cậu không phải ngồi tù. Với tình hình trước mắt, cậu nên tới đồn cảnh sát tự thú càng sớm càng tốt!

"Còn về quá trình diễn ra sự việc, tôi sẽ tìm luật sư nói chuyện. Hiện tại tôi đang họp, không có thời gian nói chuyện với cậu nữa".

Sau khi cúp điện thoại, tôi gọi cho Lưu Thiến báo rằng tôi đã an toàn, tôi nói tôi đang bận chút việc, mấy hôm nữa sẽ về với cô ấy, tất nhiên tôi phải giấu không cho Lưu Thiến biết chuyện này.

Tôi cũng gọi điện cho chị Văn Nhã, chị ấy không biết là tôi xảy ra chuyện, trước giờ chị ấy vẫn luôn đau đầu vì chuyện của Hoàng Tiểu Tinh. Chúng tôi nói chuyện một lúc, tôi nói tôi đan
Sau đó, tôi nói với đội trưởng Lưu: “Tôi thay quần áo trước, sau đó ông đưa tôi tới Cục Cảnh sát thành phố vậy”.

Đội trưởng Lưu không biết làm sao, đành lái xe đưa tôi đến Cục Cảnh sát thành phố.

Sau khi vào thành phố, đội trưởng Lưu lấy ra một chiếc còng, còng tay tôi lại, nói: “Tôi làm việc công, lần này to chuyện quá, xin hãy hiểu cho”.

Tôi cười đáp lại, tôi hiểu, đội trưởng Lưu cũng là làm việc theo lệnh.

Cục Cảnh sát thành phố là một tòa nhà sáu tầng đầy khí phách.

Đội trưởng Lưu dẫn tôi lên tầng ba, đến một khu làm việc.

Các cảnh sát đều đang bận bịu làm việc trước máy tính, còn có thể nhìn thấy vài người đeo còng tay đang ghi lời khai, có cả cặp vợ chồng đang cãi nhau, cảnh sát đang khuyên giải.

Xem ra làm cảnh sát cũng không dễ, vô cùng bận bịu.

Đội trưởng Lưu dẫn tôi đến trước mặt một thanh niên cảnh sát.

Đội trưởng Lưu báo cáo đơn giản, nói rằng bắt được tôi ở trong thôn của tôi.

Cảnh sát kia rất kinh ngạc: “Vụ án này rất quan trọng, thật là làm phiền đội trưởng Lưu”.

“Việc nên làm mà, đây là chức trách của tôi”, đội trưởng Lưu giao tôi cho cảnh sát, sau đó rời đi.

Cảnh sát kia không để ý đến tôi mà gọi cuộc điện thoại, chẳng bao lâu sau, một cảnh sát đi sang dẫn tôi đến phòng thẩm vấn.

Trong phòng thẩm vấn chỉ có một chiếc bàn, hai chiếc ghế, trên đỉnh đầu là đèn lờ mờ, trong góc có một chiếc camera.

Cảnh sát rời đi, một mình tôi ngồi đợi trong phòng thẩm vấn.

Khoảng năm phút sau, cửa phòng được đẩy ra, một nữ cảnh sát mặc đồng phục cầm một tập tài liệu đi tới.

Nữ cảnh sát này thoạt nhìn khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tóc ngắn, không trang điểm. Vẻ ngoài chỉ hơi xinh, nhưng vóc người rất chuẩn, đôi gò bồng trước ngực cực kì sống động, tôi cảm thấy dùng hai tay cũng không ôm trọn.

Nữ cảnh sát cho người ta cảm giác rất tháo vát, rất có khí chất.

Nữ cảnh sát ngồi xuống đối diện tôi, ánh mắt tôi luôn nhìn chăm chăm vào ngực cô ta.

Nữ cảnh sát cũng quan sát tôi suốt. Từ trong mắt cô ta, tôi biết được cô ta vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy tôi, trong lòng đang nghĩ đứa nhỏ thế này xem ra là chưa thành niên, sao có thể là kẻ tình nghi của vụ án giết người liên hoàn được chứ?

“Nhìn gì mà nhìn!”, nữ cảnh sát cảm nhận được ánh nhìn trần trụi của tôi, quát: “Còn nhìn nữa là tôi móc mắt anh ra”.

Tôi di chuyển ánh mắt lên trên, đến khuôn mặt của nữ cảnh sát.

Mặc dù nữ cảnh sát có dáng vẻ bình thường, khuôn mặt bầu bĩnh, nhưng cho người ta cảm giác rất thoải mái.

Được cô cảnh sát xinh đẹp thẩm vấn cũng không tồi.

“Còn nhìn nữa!”, nữ cảnh sát ngồi trước mặt tôi, hất tập tài liệu lên bàn.

Tôi cười nói: “Tôi nói này cô cảnh sát, ý cô là tôi không được nhìn cô hả?”

“Vẻ đẹp của phụ nữ không phải là để đàn ông thưởng thức sao?”

“Bớt nói nhảm”, nữ cảnh sát đi đến chỗ tôi, bắt đầu lục soát người, trừ một chiếc điện thoại di động thì không còn thứ gì khác.

Nữ cảnh sát tịch thu điện thoại của tôi.

Tôi nói: “Tôi chỉ là người tình nghi mà thôi, tôi tiếp nhận thẩm vấn, cô không có quyền thu điện thoại của tôi chứ nhỉ?”

“Có hay không là do tôi quyết”, nữ cảnh sát nói chuyện vô cùng bá đạo.

Sau đó, nữ cảnh sát lại ngồi xuống trước mặt tôi, mở một tập tài liệu ra, bên trong là một bảng biểu, tay phải cô ta cầm bút lên.

“Họ tên?”

Tôi tưởng là nói vào việc luôn, còn phải điền bảng sao?

Tôi nói: “Vụ án này gây ầm ĩ như thế mà các cô không biết tôi là ai sao? Muốn hỏi gì thì hỏi đi”.

“Anh cũng biết là vụ án ầm ĩ? Tôi hỏi anh cái gì thì anh hãy trả lời cái đó”, nữ cảnh sát sầm mặt, nói: “Họ tên?”

Xem ra đây là quy trình xử lý vụ án.

Tôi đáp: “Trương Sơn Thành”.

“Giới tính?”, nữ cảnh sát lại hỏi tôi.

Tôi cạn lời: “Cô cảnh sát, cô nghĩ tôi là nữ?”

Lẽ nào cô gái này thật sự đầu to óc như trái nho?

Nữ cảnh sát viết lên bảng là nam, sau đó hỏi tuổi và nghề nghiệp của tôi.

“Trưởng thôn Lâm Thủy thuộc thị trấn Lâm Thủy, phó viện trưởng bệnh viện thị trấn Lâm Thủy, một trong năm thanh niên xuất sắc của huyện”.

Cái phía sau là trên huyện lo liệu giúp tôi, vì tôi đã đầu tư nhiều tiền cho họ là thế, đương nhiên chuyện này cũng liên quan đến quan hệ giữa tôi và Âu Dương Bác.

Nếu nữ cảnh sát đã phụ trách vụ án này, chắc chắn cô ta đã điều tra tôi, ắt cũng biết hết những điều này.

“Mười tám tuổi đã trở thành trưởng thôn của thôn các anh, là phó viện trưởng của bệnh viện thị trấn, trong tài khoản có tài sản kếch xù, có quan hệ thân thiết với chủ tịch Âu Dương Bác của tập đoàn Long Đằng ở thành phố, còn thường xuyên qua lại với những người giàu có trong thành phố”.

“Trương Sơn Thành, không thể không nói anh vô cùng ưu tú, vô cùng lợi hại, có thể nói cuộc đời anh giống như truyền kỳ”.

“Nhưng bây giờ anh dính líu đến chín vụ án mạng, hãy thành thật khai báo, nói ra toàn bộ những chuyện anh đã làm”.

Nữ cảnh sát dùng giọng điệu thẩm vấn, trịch thượng.

Tôi cười nói: “Tôi vô tội, tôi không giết người”.

Dù nữ cảnh sát có hỏi tôi điều gì, tôi cũng nói tôi không giết người. Gia đình Lý Giai Dao gặp chuyện, gia đình ông chủ Trang gặp chuyện, ba người bên Trịnh Lệ Quyên gặp chuyện, tôi đều có chứng cứ ngoại phạm.

Nữ cảnh sát ghi chép chi tiết, sau đó nói: “Vậy tài xế taxi thì sao? Hiện trường có rất nhiều vết máu, theo phân tích của chúng tôi, đó là vết máu của hai người khác nhau, chúng tôi đã tiến hành hóa nghiệm, lát nữa sẽ lấy máu anh để xét nghiệm”.

Tôi nói: “Vết máu đó đúng là của tôi. Khi ấy, tôi bị hai kẻ áo đen chặn đường truy sát, bọn họ giết chết tài xế, còn tôi… chạy thoát được”.

“Mấy ngày nay, tôi vẫn luôn dưỡng thương ở sau núi trong thôn chúng tôi”.

“Những chuyện khác tôi không biết”.

Nhìn vào mắt của nữ cảnh sát, tôi biết được cô ta cũng không tin tôi là hung thủ giết người liên hoàn.

Nữ cảnh sát đang thẩm vấn thêm bước nữa, bấy giờ có một cảnh sát hơn ba mươi tuổi đi vào. Người cảnh sát này có khuôn mặt chính trực, tóc cắt thật ngắn, trông rất ngay thẳng, có tướng phú quý, may mắn.

Nữ cảnh sát đứng dậy, hỏi: “Đội trưởng Thường, sao anh lại đến đây?”

Đội trưởng Thường nói: “Cô không cần phụ trách vụ án này nữa, sáng nay Cục trưởng gọi tôi tới nói vụ án của người này không cần thẩm tra xử lý mà trực tiếp bắt giam”.

Không cần thẩm tra xử lý?

Tình huống gì đây?

Nữ cảnh sát vô cùng ngạc nhiên: “Vì sao vậy? Đội trưởng Thường, vụ án này luôn được Cục Cảnh sát chúng ta coi trọng với mức độ cao, tôi cũng có lòng tin sẽ phá được án, vì sao lại không cho tôi phụ trách?”

Đội trưởng Thường cũng rất bất đắc dĩ: “Tôi cũng không hiểu chuyện là sao, tóm lại là cấp trên đã quyết định như vậy”.

Tôi nói: “Vị này là đội trưởng Thường nhỉ, tôi biết Cục trưởng Quách của các anh, các anh cũng không thể chưa thẩm vấn tôi mà trực tiếp bắt giam chứ?”

“Hình như các anh không có quyền đó, hơn nữa, các anh tạm giam tôi cùng lắm chỉ được bốn mươi tám tiếng đồng hồ”.

“Vả lại, trước khi luật sư của tôi đến, tôi có thể giữ im lặng, không cần nói gì cả”.

Đội trưởng Thường nghe tôi nói vậy, sắc mặt có vẻ cổ quái, nói: “Nhóc con, có phải cậu xem phim nhiều quá rồi không?”

Tôi ngẩn người ra, hỏi lại: “Sao? Tôi nói không đúng?”

Đội trưởng Thường nói: “Tôi biết cậu quen biết rất nhiều nhân vật lớn. Mấy ngày nay, các nhân vật lớn trong thành phố đều đích thân đến Cục Cảnh sát chúng tôi tìm Cục trưởng của chúng tôi, họ rất quan tâm đến vụ án của cậu”.

“Nhưng tôi nói cho cậu hay, mặc kệ cậu quen biết ai, cũng mặc kệ sau lưng cậu có bao nhiêu nhân vật lớn che chở cho cậu, khi cậu phạm pháp thì vẫn phải xét xử công bằng”.

“Không phải cậu quen biết Cục trưởng Quách sao? Chính Cục trưởng Quách ra lệnh cho tôi trực tiếp bắt giam cậu”.

“Cậu tìm luật sư hay tìm ai cũng vô ích”.


Chương 441: Bắt giam g bận chút việc ở ngoài tỉnh, khi nào tôi trở về sẽ trò chuyện với chị ấy nhiều hơn.


Chương 440: Bị bắt đó đang nói gì.

Thị lực và nhĩ lực của tôi đã tăng lên rất nhiều lần so với trước đây!
Chương 439: Trở về từ cõi chết
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom