• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tôi là thầy khai quang Full dịch (16 Viewers)

  • Chương 386-390

Chương 386: Xung đột leo thang

Giám đốc gọi điện thoại hỏi ý kiến cấp trên, sau đó đồng ý: "Lần này thật sự xin lỗi, phiền mọi người tới lấy tiền đặt cọc”.

Dương Đông đang định đi theo giám đốc ra ngoài lấy tiền, vừa mở cửa ra, đột nhiên một thân hình cao lớn chặn đứng đường đi của hai người.

Đứng ở cửa phòng là một đôi nam nữ trẻ tuổi.

Chàng trai cao hơn một mét tám mươi, cô gái cao khoảng một mét bảy lăm, cánh tay của cô gái đang khoác lấy tay chàng trai.



Gương mặt chàng trai khôi ngô tuấn tú, lông mày, đôi mắt, sống mũi đều tinh xảo như đao khắc, góc nào trên khuôn mặt cũng lộ ra nét điển trai xuất chúng. Toàn thân cậu ta mặc một bộ Âu phục màu tím cao cấp, khoe ra thân hình thẳng tắp, bộ quần áo làm nền tôn lên vóc dáng vô cùng vạm vỡ của cậu ta.

Chiều cao hơn một mét tám mươi, cộng thêm thân hình vạm vỡ, cậu ta đứng trước mặt người khác trông như một ngọn núi vậy.

Khoảnh khắc vừa nhìn thấy chàng trai đó, đến tôi cũng bị vẻ ngoài bắt mắt của cậu ta thu hút!

Cô gái đi bên cạnh chàng trai cũng thu hút ánh nhìn của tất cả bạn nam, thân hình cô gái cũng rất hoàn mỹ, toàn thân mặc những nhãn hiệu nổi tiếng, e rằng chiếc túi trên tay phải của cô ta có giá trị lên đến hơn mười nghìn tệ!



Lại nhìn gương mặt của cô gái, mái tóc xoăn sóng đen nhánh nhẹ nhàng lướt trên vai, khuôn mặt đúng chuẩn như một ngôi sao mạng xã hội, làn da trắng nõn trang điểm nhẹ, gương mặt không chút tì vết, lông mày thẳng, mắt to, cằm thuôn, thân hình hoàn mỹ và chiều cao một mét bảy lăm, toàn thân mặc đồ hàng hiệu, khiến cho tất cả những người con gái khác ở đây đều bị lu mờ.

Lưu Thiến không có ưu thế về chiều cao, nhưng vẻ ngoài của Lưu Thiến cũng có nét đẹp của riêng mình. Mặc dù không đẹp bằng người con gái trước mặt, nhưng mọi người đều biết cô gái trước mặt đã phẫu thuật thẩm mỹ, gương mặt không biết trải qua bao nhiêu lần dao kéo mới được như bây giờ.

"Lớp trưởng!"

"Quốc Thắng, sao cậu lại... tới đây!"

"Lớp trưởng, không phải cậu nói sang đầu năm mới về nước hay sao?"

Người đàn ông này là Lý Quốc Thắng?

Bạn trai của Lưu Thiến?

Cậu ta... Cậu ta lại đi cùng một cô gái khác?

Thầy giáo và các bạn học nhìn thấy Lý Quốc Thắng đều vô cùng kích động.

Lý Quốc Thắng rất lễ phép cúi người chào, hỏi thăm sức khỏe thầy giáo, hỏi thăm các bạn học, cậu ta rất lịch sự, toàn thân toát lên phong thái quý tộc.

"Thưa thầy, thưa các bạn, lần này tôi đột ngột trở về nước là vì muốn tạo một bất ngờ cho mọi người”.

"Mọi người trong nhóm lớp suốt ngày rủ nhau tụ tập, chỉ một mình tôi không tới, họp lớp năm nào cũng thiếu một mình tôi”.

"Cho nên lần này tôi đã xin nghỉ phép, sáng sớm hôm nay về nước rồi”.

Sắc mặt Lưu Thiến vô cùng khó coi, tôi cảm nhận được sự đau lòng và tuyệt vọng trong ánh mắt cô ấy, nhưng cô ấy vẫn miễn cưỡng gượng cười, cùng mọi người chào đón Lý Quốc Thắng trở lại.

Chắng trách Lưu Thiến thích Lý Quốc Thắng, kiểu đàn ông có ngoại hình hoàn mỹ, khí chất cao quý như vậy là người có thể khiến mấy cô nữ sinh la hét chói tai, còn tôi... so với Lý Quốc Thắng, không có một chút ưu thế nào về ngoại hình!

Gương mặt Lý Quốc Thắng luôn nở nụ cười, một nụ cười cao sang nhiệt tình: "Tôi xin giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn gái tôi, con gái chủ tịch Lư của tập đoàn Xuân Kỳ, Lư Phi Phi”.

Tập đoàn Xuân Kỳ? Cái tên này hình như tôi đã nghe ở đâu đó rồi.

"Lớp trưởng, bạn gái của cậu thật xinh đẹp”.

"Lớp trưởng, cậu quả thực rất may mắn có được một cô bạn gái xinh đẹp như vậy”.

"Tôi nói này lớp trưởng, mọi người đều biết cậu độc thân, suốt ngày nói chuyện trong nhóm lớp, mấy cô bạn nữ trong lớp cũng toàn độc thân cả, ai cũng đều thích cậu, cậu thật sự đã làm tổn thương trái tim người ta đấy”.

Mọi người ở đây đều tấm tắc khen vẻ đẹp của Lư Phi Phi, mà Lư Phi Phi cũng rất lịch sự, mỉm cười cảm ơn mọi người, dường như cô ta rất hưởng thụ những ngôn từ xu nịnh của người khác.

Một người bạn học hình như chợt nhớ ra điều gì đó, sửng sốt nói: "Trời ơi, vị tiểu thư xinh đẹp này là con gái chủ tịch Lư, anh Quốc Thắng, chị Phi Phi, tôi đang làm việc ở tập đoàn Xuân Kỳ, sau này mong hai người giúp đỡ”.

Một người khác cũng kinh ngạc nói: "Tập đoàn Xuân Kỳ, không lẽ là... không lẽ chính là tập đoàn lớn nhất của tỉnh, chủ tịch là... Lư Thần Dương?"

Lại một người lên tiếng: "Đây chính là người giàu có nhất tỉnh chúng ta đó..."

Lư Thần Dương? Đó không phải là lần trước... đại thọ của bà Lưu, là người mà Âu Dương Bác mời tới, là người đầu tiên chúc thọ, chấn động bốn bề!

Thực lực, mối quan hệ, công ty của Lư Thần Dương, mười Âu Dương Bác cũng không bằng!

Lý Quốc Thắng lại cưa được con gái của Lư Thần Dương!

Trời đất ơi, tôi vô cùng kinh ngạc!

Tên khốn bội bạc này, bỏ rơi Lưu Thiến để đến với Lư Phi Phi, được lắm!

Trong nháy mắt, các bạn học đã ùa tới vây quanh Lý Quốc Thắng và Lư Phi Phi, mồm năm miệng mười chào hỏi, lấy lòng, chúc mừng hai người họ.

Hai người đó lập tức trở thành tiêu điểm ở đây.

Lưu Thiến đứng một bên, ánh mắt ửng đỏ, trong lòng rất khó chịu. Tôi bước tới, kéo lấy tay trái của Lưu Thiến, nắm thật chặt, như vậy cô ấy sẽ dễ chịu một chút.

Giám đốc đứng ở bên kia, lúc này hét lớn: "Mọi người đã ồn ào xong chưa, khách của chúng tôi sắp tới đây rồi, mời mọi người lấy tiền đặt cọc và lập tức rời khỏi đây!"

Không khí lập tức yên ắng trở lại, Lý Quốc Thắng lạnh lùng nhìn giám đốc: "Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Tiền đặt cọc? Đuổi chúng tôi đi?"

Sắc mặt Lư Phi Phi cũng sa sầm xuống: "Chúng tôi tới đây để ăn cơm, chúng tôi có thể tới ăn cơm ở một nhà hàng hạ đẳng như này, là đã nể mặt các anh rồi”.

"Các anh muốn chúng tôi đi ư?"

Khí thế của Lư Phi Phi rất mạnh mẽ, gọi khách sạn lớn nhất thành phố là một nhà hàng hạ đẳng!

Gương mặt giám đốc không nén nổi giận dữ: "Tôi không quan tâm các người là ai, khách của chúng tôi sắp đến rồi, mời các người lập tức đi cho!"




"Nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ tới đuổi các người đi!"

Lý Quốc Thắng đứng trước mặt mọi người, thản nhiên nói: "Anh giám đốc, ban nãy anh cũng nói rồi, đây là lỗi của nhà hàng các anh, là sai sót của nhân viên, chứ không phải lỗi của chúng tôi”.

"Nhà hàng các anh đã chấp nhận yêu cầu đặt phòng của chúng tôi thì phải cư xử thành thật, làm ăn phải lấy con người làm gốc, lấy sự thành thật làm gốc, không thành thật thì không tiếp tục làm ăn được đâu”.

Lư Phi Phi nói: "Quốc Thắng, không cần phải nhiều lời với loại người hạ đẳng này, anh ta muốn gọi bảo vệ thì cứ để anh ta gọi, đến lúc đó, cho anh ta biết hậu quả sẽ nghiêm trọng ra sao”.

Lư Phi Phi liên tục nhắc tới từ hạ đẳng hai lần, không khỏi khiến tôi nhớ tới trước kia Đàm Quý Dương nói tôi là loại người hạ đẳng.

Giám đốc nghe vậy, sắc mặt trở nên rất khó coi: "Vị tiểu thư này, chúng tôi làm việc theo quy tắc của khách sạn, nhân viên chúng tôi có sai sót trong công việc, nhất định chúng tôi sẽ xử phạt”.

"Căn phòng này được người khác đặt trước mọi người, nhân viên của chúng tôi đặt cho mọi người lần thứ hai, cho nên mong mọi người thứ lỗi, mời mọi người rởi khỏi đây, chúng tôi sẽ hoàn trả gấp mười lần tiền đặt cọc”.

Có thể leo lên vị trí giám đốc, đương nhiên sẽ biết cách thăm dò thái độ qua lời nói và sắc mặt con người, nhận ra cặp đôi nam nữ trước mặt có khí thế không tầm thường, toàn thân hàng hiệu, không phải là những người đơn giản.

Dĩ nhiên, ban nãy bạn bè đông đúc đồng loạt ùa lên đẩy giám đốc sang một bên, âm thanh ồn ào khiến giám đốc không nghe rõ thân phận của Lư Phi Phi.

Chương 387: Khí phách kinh người

Sắc mặt của Lư Phi Phi lạnh như băng, nói: “Bữa cơm ngày hôm nay tôi chắc chắn phải ăn, căn phòng này là tôi đặt trước!”

“Anh có tin tôi gọi một cú điện thoại là mua đứt nhà hàng của các anh không!”

“Có tin tôi có thể khiến loại người hạ đẳng như anh mất việc ngay không!”

“Cô này!”, Lư Phi Phi sỉ nhục giám đốc là người hạ đẳng hết lần này đến lần khác, sắc mặt của giám đốc ngày càng khó coi: “Cô đừng nói chuyện quá đáng như vậy, đừng có huênh hoang quá”.



“Dù cô có thân phận thế nào, các cô cũng rời khỏi đây ngay đi. Vả lại người đặt bàn là chủ tịch Dương, chẳng có quan hệ gì với các cô, chúng tôi chỉ nói chuyện với người đặt bàn mà thôi”.

Lư Phi Phi khinh thường nói: “Làm sao? Nói anh là người hạ đẳng anh không vui sao?”

“Một tên giám đốc nho nhỏ mà thôi, tiền lương cả đời anh có lẽ còn không giá trị bằng một chiếc khuyên tai của tôi”.

“Bây giờ anh hãy gọi chủ các anh đến đây nói chuyện với tôi, xin lỗi chúng tôi, sau đó tiếp đón chúng tôi đàng hoàng, chuyện này coi như cho qua”.



“Bằng không, tôi sẽ khiến các anh làm ăn không xong, khiến nhà hàng các anh dẹp tiệm!”

Lư Phi Phi vô cùng kiêu căng hống hách, xem thường giám đốc, cũng xem thường luôn chủ nhà hàng!

“Khẩu khí lớn thật”, cô ta chê bai, sỉ nhục giám đốc hết lần này đến lần khác, giám đốc hoàn toàn nổi giận rồi, quát lại: “Mấy cậu ấm, cô chiêu nhà giàu như các cô cậu tôi thấy nhiều rồi, kiêu căng phách lối, không coi ai ra gì”.

“Các cô ra oai ở chỗ khác thì được, nhưng ở chỗ chúng tôi thì không!”

“Các cô lập tức cút khỏi đây cho tôi!”

“Anh nói cái gì?”, Lý Quốc Thắng đột nhiên nổi giận: “Anh nói thêm lần nữa xem, anh bảo ai cút?”

“Kẻ hạ đẳng anh nói lại một lần nữa xem nào!”

Giám đốc tức giận quát: “Đừng tưởng các cô cậu dựa vào bố mình thì có thể làm xằng làm bậy, nếu sau lưng các cô cậu không có bố mẹ chống đỡ, các cô cậu chẳng là cái thá gì cả. Bọn khốn nạn tác oai tác quái như các cô cậu ra ngoài sẽ bị người ta đánh chết!”

“Anh muốn chết à!”, Lý Quốc Thắng đột nhiên tóm lấy cổ áo của giám đốc, ấn giám đốc vào tường, hung hăng nói: “Anh có biết bạn gái tôi là ai không?”

“Có tin ngày mai nhà hàng của các anh phải đổi chủ không?!”

Lý Quốc Thắng vô cùng lợi hại, kìm chặt giám đốc, nhưng giám đốc không hề sợ Lý Quốc Thắng, đáp trả: “Đừng có ăn to nói lớn ở đây, phòng này đã được đặt trước rồi, nhóm khách đó đặt sớm hơn các cô cậu!”

“Nếu không đi, một khi khách của chúng tôi đến, các cô cậu sẽ gặp rắc rối lớn đấy”.

“Rắc rối lớn?”, Lý Quốc Thắng cười lạnh: “Tôi chưa bao giờ sợ rắc rối gì cả!”

“Gọi khách của anh lên đây, tôi muốn xem xem đó là thần thánh phương nào!”

Lý Quốc Thắng đẩy giám đốc ngã ra đất, sức lực của cậu ta rất lớn, giám đốc bị đẩy cho đầu óc choáng váng.

Giám đốc đầy oán hận, lập tức gọi bảo vệ thông qua tai nghe.

Lý Quốc Thắng không hề sợ hãi, bảo mọi người không cần lo lắng, sau đó hỏi mọi người đã xảy ra chuyện gì.

Khi Lý Quốc Thắng biết được đầu đuôi câu chuyện, cậu ta lạnh lùng nói: “Chuyện này cũng chỉ ở trong nước mới có. Rõ ràng không phải nhà hàng làm ăn sai sót gì, mà là một số người có thân phận cao quý trước khi tới đòi lấy phòng này”.

“Thế rồi thấy chúng ta dễ ăn hiếp nên đuổi chúng ta đi”.

Giáo viên đứng bên cạnh nói: “Quốc Thắng, hay là… chúng ta rời khỏi đây đi, đừng gây chuyện nữa, Lưu Thiến đã đặt được bàn ở nhà hàng khác rồi”.

Lưu Thiến cũng lên tiếng: “Lớp trưởng, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, chúng ta cần gì phải tức giận vì những chuyện này chứ?”

“Chúng ta đặt nhà hàng xong, đi thẳng qua đó là được”.

Giáo viên và vài người bạn đều không muốn làm lớn chuyện.

Lý Quốc Thắng lại nói: “Sao chúng ta lại đi? Chúng ta đi như vậy không phải là bị người ta đuổi đi à?”

“Rõ ràng là phòng chúng ta đặt trước, bọn họ dựa vào cái gì mà đột nhiên đổi người, đột nhiên đuổi chúng ta đi?”

“Nếu cứ đi như vậy, làm sao chúng ta nuốt trôi cơn tức này đây?”

“Đây rõ ràng là sự sỉ nhục đối với chúng ta!”

Lư Phi Phi cũng nói: “Thưa thầy, các bạn, mọi người hãy yên tâm, chỉ cần có em và Quốc Thắng ở đây, nhất định có thể giải quyết vấn đề chỗ này”.

“Tuyệt đối sẽ không để mấy người kiêu căng phách lối kia, để mấy người tự cho là có chút thân phận kia được như ý muốn”.

Lý Quốc Thắng nói: “Phi Phi nói đúng, chúng ta không được để thầy và các bạn chịu ức hiếp, nhất định phải dạy cho đám người đó một bài học”.

Hai người kẻ hát người bè, họ nói như vậy khiến nhiều người ở đấy sôi sục máu nóng.

Mọi người cũng không lo lắng nữa, bởi vì mọi người đều biết thân phận của Lư Phi Phi.

Còn tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, người tranh phòng của chúng tôi lần này chắc chắn cũng có thân phận rất ghê gớm.

Lúc này, mười mấy người bảo vệ xông lên, tay cầm dùi cui, khí thế hùng hổ, chặn kín cửa vào phòng.

Giám đốc hung dữ nói: “Bây giờ mấy người hãy rời đi ngay lập tức! Nếu không, chúng tôi sẽ ra tay đấy!”

Lý Quốc Thắng cười lạnh: “Ra tay?”

“Lẽ nào các anh không coi luật pháp ra gì?”

“Các anh ra tay thử tôi xem!”

“Tôi không tin các anh dám đánh người ở đây!”

Giọng của Lý Quốc Thắng rất to, truyền đi rất xa, người đang dùng bữa xung quanh đều nghe thấy.

Mấy người nọ thấy nhiều bảo vệ lên như vậy biết ngay là có chuyện xảy ra, nhưng bọn họ vẫn ăn phần mình, hoàn toàn giữ tâm trạng xem trò vui.

An ninh của nhà hàng Kiến Quốc rất tốt, ông chủ có thể mở được nhà hàng thì tất nhiên không sợ có người đến gây chuyện.

Giám đốc sầm mặt, nói: “Tôi khuyên các cô cậu không biết trời cao đất dày mau đi ngay đi! Nếu khách của chúng tôi đến, các cô cậu có muốn cũng không rời khỏi đây được nữa!”

“Chúng tôi không muốn ra tay ở đây, cũng không muốn làm lớn chuyện!”

Mười mấy người bảo vệ khí thế to lớn, bày tư thế chuẩn bị ra tay. Nhiều bạn học đều tỏ vẻ hoảng loạn, nhất là đám con gái, họ đã bao giờ thấy mấy cảnh tượng thế này đâu.




Đối mặt với mười mấy người bảo vệ, các bạn học đều không dám lên tiếng.

Lý Quốc Thắng cười lạnh: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, mời khách của các anh lên đây, tôi muốn xem xem họ là thần thánh phương nào!”

“Mấy người muốn ra tay cũng được, tôi tiếp!”

Lý Quốc Thắng nắm chặt nắm tay, đến mức vang lên tiếng rắc rắc, giống như không hề coi mười mấy người bảo vệ đó ra gì.

Giám đốc cũng đâm lao phải theo lao, ban đầu đã thương lượng xong cả, mấy người này đã đồng ý rời đi, bây giờ lại mọc ra hai kẻ khó dây.

Ra tay ở đây chắc chắn là ảnh hưởng không tốt, còn quấy rầy đến những vị khách khác. Bây giờ ở đại sảnh có hơn nghìn người đang dùng bữa, nếu đánh nhau thì các bạn học bên này có đến mấy chục người.

Giám đốc vốn cho rằng gọi bảo vệ đến thì mấy người này sẽ sợ mà rời đi. Giám đốc thường xuyên xử lý mấy việc này, đã chứng kiến nhiều chuyện, nhưng không ngờ mấy người này nhìn thấy mười mấy bảo vệ khí thế hung hăng, đầy sát khí trên mặt vẫn không rời đi.

Lúc này, giám đốc cắn răng, nói: “Các cậu, lôi cặp nam nữ này đi cho tôi!”

Giám đốc biết Lý Quốc Thắng và Lư Phi Phi phá rối ở đây nên sai bảo vệ lôi họ đi.

“Ai dám!”, Lư Phi Phi hét lớn một tiếng, cầm điện thoại trong tay đi tới phía trước: “Các người ai dám động vào tôi thử xem!”

“Quần áo trên người tôi trị giá một trăm bảy mươi nghìn tệ, túi xách của tôi giá hơn chín trăm nghìn tệ, các người thử đụng vào xem!”

“Đám rác rưởi làm bảo vệ như các người, các người động vào một chút, chỉ cần xước một tí xíu thôi, tôi sẽ bắt các người phải đền!”

“Khiến các người tán gia bại sản!”



Chương 388: Quỳ xuống xin lỗi
Không thể không nói Lư Phi Phi rất có khí thể, nhất định là người đã trải qua nhiều chuyện, ánh mắt lạnh lùng, từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu.
Nhưng câu nói bảo vệ là rác rưởi của cô ta đã chọc tức tất cả bảo vệ, nhưng bảo vệ cũng không dám động tay.
Những người này làm bảo vệ ở khách sạn, ở nơi này thường xuất hiện những người có thân phận cao quý, chắc chắn họ nhận ra quần áo, túi xách của Lư Phi Phi đều là hàng hiệu.
Tất cả bảo vệ đưa ánh mắt nhìn về hướng giám đốc.
Nhưng bộ quần áo một trăm bảy mươi nghìn tệ, túi xách hơn chín trăm nghìn tệ cũng khiến những người có mặt ở đó vô cùng ngạc nhiên, bao gồm cả tôi.
Những người giàu điên rồi sao, mua một bộ quần áo mà bằng thu nhập trong mấy năm của người nghèo!
Có người cả đời cũng không kiếm đủ tiền mua cái túi xách đó!
Sắc mặt của giám đốc vẫn khó coi như vậy, đâm lao thì phải theo lao, anh ta cũng bị khí thế của Lư Phi Phi áp đảo rồi, “Vậy mọi người cứ đợi ở đây, đợi khách đến rồi ngoan ngoãn rời đi!”
Lúc này, chuông điện thoại của Lư Phi Phi vang lên.
Lư Phi Phi nói vài câu rồi đưa điện thoại cho giám đốc, nói: “Ông chủ của các anh gọi tới”.
Giám đốc liền ngây người, “Ông chủ của chúng tôi?”
Lư Phi Phi lạnh lùng nói: “Còn không mau nghe máy!”
Giám đốc nghe điện thoại, tuy xung quanh có nhiều người ăn cơm rất ồn ào, nhưng tôi có thể nghe thấy âm thanh từ trong điện thoại.
Phía bên kia điện thoại truyền đến âm thanh của một người trung niên: “Cậu làm ăn kiểu gì vậy!”
“Đến con gái chủ tịch tập đoàn Xuân Kỳ cậu cũng dám đuổi?”
“Cậu ăn gan hùm rồi sao!”
Giám đốc nghe thấy tiếng của ông chủ, nghe thấy ông chủ tức giận, sợ toát hết mồ hôi: “Ông chủ... trước đó tổng giám đốc đã nói rằng phòng này có mấy người bạn, còn có vài lãnh đạo sắp đến, có khá đông người, nên chúng tôi bắt buộc phải đuổi họ đi để trống ra phòng đó...”
Ông chủ tức giận: “Đó là tôi đã dặn, nhưng cậu làm việc có mắt nhìn một chút được không? Người có thân phận cao quý đến thì nói cho tổng giám đốc một câu được sao? Cậu tự mình giải quyết được chưa?”
“Con gái của Lư Thần Dương ở đó, tôi sẽ bảo bạn bè đến đây, xin lỗi thầy cô và các bạn!”
“Xin lỗi khách cho đàng hoàng, hiểu chưa!”
Nói xong, ông ta cúp luôn máy.
Phòng này là do ông chủ khách sạn đích thân đặt cho vị khách khác, vị khách này rốt cuộc là ai chứ?
Tay của giám đốc run lên, trả lại điện thoại cho Lư Phi Phi.
Giám đốc vội vã xin lỗi thầy giáo và các bạn, còn bảo vệ thì đứng ngây người.
Giám đốc cho giải tán đám bảo vệ.
Một cuộc điện thoại của Lư Phi Phi có thể giải quyết mọi chuyện, con gái của Lư Thần Dương, ai dám đắc tội chứ?
“Đợi đã!”, Lý Quốc Thắng lạnh lùng nói: “Cứ đi như vậy sao? Mấy tên bảo vệ thấp kém này ban nãy còn muốn ra tay, còn muốn đánh chúng tôi, cứ thả đi như vậy sao?”
“Quỳ hết xuống xin lỗi!”
Quỳ xuống xin lỗi?
Những bảo vệ này chỉ là nghe theo lệnh làm việc, cũng chỉ vì sự an toàn của khách sạn, làm như vậy có chút quá đáng rồi nhỉ?
Nếu muốn giám đốc quỳ xuống xin lỗi, thì còn được, nhưng tôi thấy vẫn hơi quá đáng, chắc chắn giám đốc cũng chỉ nghe lệnh làm việc mà thôi.
Sắc mặt của giám đốc liền thay đổi, sắc mặt của mười mấy bảo vệ cũng rất khó coi.
Giám đốc nói: “Thưa anh, ở đây có rất nhiều người ăn cơm, ầm ĩ lâu như vậy là do chúng tôi sai, chúng tôi xin lỗi các anh, bữa cơm này xin được miễn phí cho các anh”.
“Còn những vị khách đã làm khó các anh cũng sẽ đứng ra xin lỗi các anh”.
“Anh bỏ qua cho chúng tôi nhé”.
“Bắt buộc phải xin lỗi”, Lư Phi Phi cũng nói: “Làm sai thì phải chịu trách nhiệm”.
“Có thể mấy người thấy rất quá đáng, nhưn nếu sau lưng chúng tôi không có thế lực, mấy người sẽ cầm gậy đánh chúng tôi, đuổi chúng tôi đi, đến lúc đó, sự sỉ nhục chúng tôi phải chịu đựng còn nhiều hơn mấy người phải quỳ xuống”.
Lý Quốc Thắng cũng nói: “Quỳ xuống xin lỗi, thì chúng tôi sẽ tha thứ cho mấy người, bằng không, sẽ không ai được rời đi cả, chuyện hôm nay không xong đâu!”
Hai người khí thế ép người, một mực muốn bảo vệ và giám đốc quỳ xuống.
Những bạn học khác im lặng không nói gì, có vài người đang cười trên nỗi đau khổ của người khác, còn có người giống như trút được nỗi giận.
Sắc mặt của giám đốc và bảo vệ vô cùng khó coi, quỳ xuống xin lỗi trước mặt bao nhiêu người ở đây, vậy coi như là mất hết mặt mũi, thà đánh bọn họ một trận còn dễ chịu hơn.
Thầy giáo không thể nhìn tiếp được nữa, đi về phía trước, nói: “Quốc Thắng, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, bọn họ biết sai rồi, cũng xin lỗi chúng ta rồi, bỏ qua cho bọn họ đi”.
Lý Quốc Thắng nói: “Thầy, thầy vẫn luôn dạy chúng em, ‘nam tử hán đại trượng phu’, làm sai phải chịu trách nhiệm, không dạy dỗ mấy người này thì họ không biết trời cao đất dày, sau này gặp phải những chuyện giống như thế này sẽ bắt nạt người khác”.
“Lần này chúng ta dạy dỗ bọn họ, cho bọn họ nhớ rõ bài học này!”
Thầy giáo nói lời sâu xa: “Tôi còn dạy các em, làm người phải có lòng khoan dung, nếu chuyện này đã giải quyết xong rồi, chúng ta ngồi xuống hồi tưởng chuyện xưa, bồi đắp tình cảm, đừng vì chuyện của người ngoài mà ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta”.
Lư Phi Phi đi tới, nói: “Thầy à, những người này, ỷ thế ức hiếp người, khinh thường người khác, vẫn nên dạy dỗ bọn họ một chút thì hơn”.
“Chuyện ở đây thầy đừng quan tâm nữa”.
Những học sinh khác cũng nói đỡ cho Lý Quốc Thắng.
“Thầy, chuyện ở đây thầy đừng quan tâm nữa”.
“Đúng vậy, nên dạy dỗ bọn chúng một chút”.
“Aiz...”, thầy giáo nặng nề thở dài, nói: “Không biết là do các em đã lớn rồi hay là do tôi già rồi...”
Lời của thầy giáo bị sự ồn ào xung quanh át đi, thầy giáo đành đi vào phòng ăn, không quan tâm đến chuyện ở đây nữa, hai bạn nữ đi theo rót trà cho thầy.
“Còn không chịu quỳ!”, Lý Quốc Thắng ép người: “Rốt cuộc mấy người có chịu quỳ hay không!”
Lời xin lỗi của giám đốc và bảo vệ không hề có tác dụng, có mấy người mặt mày đỏ ửng, tức giận, còn có vài người sợ hãi sắp khóc.
Bầu không khí hết sức căng thẳng.


“Mẹ nó!”, bỗng nhiên một người bảo vệ nói lớn: “Ông đây không quỳ đấy, làm sao nào!”
“Ông đây quỳ trước trời trước đất trước bố mẹ, mày là cái thá gì!”
“Ông đây không làm nữa!”
Nói xong, bảo vệ đó vứt cây gậy đang cầm trong tay sang một bên, vừa đi vừa cời đồng phục, đi ra bên ngoài.
“Tôi cũng không làm nữa!”, một bảo vệ khác nói: “Một tháng tiền lương được ba nghìn tệ mà áp lực như cầm mấy trăm nghìn tệ vậy, các anh em, sau này có duyên còn gặp lại, tôi đi đây!”
Hai bảo vệ đi rồi, những bảo vệ khác cũng tỏ ra không muốn làm nữa, tôi nhìn thấy trên mặt Lý Quốc Thắng lộ ra nụ cười hài lòng.
Dường như cậu ta muốn ép những người này phải đi, mất công việc!
“Đợi đã!”, giám đốc hét lớn gọi những bảo vệ đang muốn lời đi lại, nói: “Mọi người đi hết đi, không cần thôi việc, chuyện ở đây để một mình tôi chịu trách nhiệm”.
Nói xong, giám đốc cắn răng, vẻ mặt kiên quyết, đưa ra quyết định, quỳ xuống đất.
Trong mắt giám đốc toàn là những tia máu đỏ, ngấn lệ: “Thầy giáo, các bạn, tôi sai rồi! Khách sạn chúng tôi sai rồi, xin mọi người hãy tha thứ!”
“Ông thấy một mình anh quỳ xuống là đủ sao!”, đột nhiên Lý Quốc Thắng đạp một chân về phía giám đốc.
Giám đốc bị đạp ngã trên đất, chân của Lý Quốc Thắng giẫm mạnh lên ngực giám đốc.
Ôi trời!
Không ai nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy!
Mọi người đều ngạc nhiên.
Chương 389: Vị khách đứng sau
Sắc mặt của giám đốc xám ngắt, miệng co giật: “Cậu… có phải cậu quá đáng lắm rồi không!”
“Tôi đã quỳ xuống nhận sai rồi, cậu còn muốn thế nào nữa!”
Mấy bảo vệ định rời đi đồng loạt nhào lên, vô cùng tức giận.
“Thả giám đốc của chúng tôi ra!”
“Thả giám đốc ra!”
Lý Quốc Thắng thấy đám bảo vệ khí thế hùng hổ cũng nhấc chân phải ra khỏi người giám đốc. Nếu Lý Quốc Thắng thật sự chọc giận mười mấy người kia, cậu ta cũng sợ họ cùng xông lên, đánh cho cậu ta một trận.
Bảo vệ chắc chắn đều có chút bản lĩnh, nhất là bảo vệ ở những nhà hàng cao cấp thế này, cơ bản đều là quân nhân đã giải ngũ, đều là người có khí phách. Lý Quốc Thắng có lợi hại hơn nữa cũng không dám xung đột trực diện với bảo vệ.
Lý Quốc Thắng cười nói: “Các anh đừng lo, tôi không có ác ý”.
“Tôi chỉ xem thử giám đốc các anh có thành khẩn xin lỗi hay không thôi”.
“Bây giờ tôi nhận lời xin lỗi của các anh”.
“Nhưng mà… Tiếp theo, các anh mời những vị khách muốn tranh phòng riêng với chúng tôi lên đây đi, mấy người họ mới là kẻ đầu têu làm khó chúng tôi”.
“Chỉ cần những vị khách đó lên đây, quỳ gối xin lỗi chúng tôi thì coi như hết chuyện”.
Lý Quốc Thắng vẫn muốn tiếp tục gây sự?
Lư Phi Phi cũng nói: “Không sai, chúng tôi cần kẻ đầu têu, người đứng sau chuyện lần này lên đây xin lỗi”.
Rốt cuộc có thôi đi được chưa? Phải bức ép người ta như vậy sao?
“Phòng riêng là tôi đặt đấy, có vấn đề gì sao?”
Ngay lúc này, một thanh niên mặc Âu phục, vẻ ngoài tuấn tú, vóc dáng cao to cường tráng chậm rãi bước tới.
Lúc nhìn thấy người này, tôi ngẩn ra, lập tức lùi về phía sau đám đông.
Người đó lại là con trai chủ tịch Đàm Quý Dương của Tập đoàn Vân Dương, Đàm Văn!
Chính là cái tên khốn đã giẫm nát nhân sâm của tôi lần trước!
Tôi không hiểu, Đàm Quý Dương là người phương Nam, công ty và tập đoàn đều nằm ở phương Nam, vì sao Đàm Văn lại đặt bàn ở đây?
Thế giới này thật là nhỏ.
Thực lực của Đàm Quý Dương chắc chắn không thua kém Lư Thần Dương.
Nhưng quan hệ, sức mạnh của Đàm Quý Dương đều ở phương Nam, không ở tỉnh chúng tôi, người bên ngoài sao bằng người địa phương, xem ra Đàm Văn biết được thân phận của Lư Phi Phi đã nhượng bộ.
Đàm Văn bình tĩnh đi tới đứng trước Lý Quốc Thắng năm, sáu mét. Chiều cao của hai người đều trên một mét tám, gương mặt tuấn tú, vóc người cao lớn. Nhiều cô gái đẹp đang ăn trong đại sảnh đều nhìn về phía hai người với ánh mắt nóng bỏng.
Tuy Lý Quốc Thắng tuấn tú hơn Đàm Văn một chút, nhưng trên người cậu ta không có khí thế mạnh mẽ như Đàm Văn.
Tất cả mọi người đều quan sát Đàm Văn.
Lý Quốc Thắng khinh thường cười cười: “Anh là người muốn cướp phòng của chúng tôi?”
“Anh đừng nói chuyện khó nghe như vậy”, Đàm Văn thản nhiên đáp: “Tôi đặt phòng chứ không phải cướp phòng”.
“Vào mười ngày trước, tôi ăn cơm cùng với chủ khách sạn đã đặt căn phòng này bằng miệng, chỉ là ông chủ khá bận, quên mất chuyện này, thế nên phòng lại được nhân viên đặt cho người khác”.
“Căn phòng này là tôi đặt trước, các anh là người đến sau, nhà hàng trả lại gấp mười lần tiền đặt cọc cho các anh để các anh rời đi, vậy mà các anh cứ muốn gây sự ở đây”.
“Bây giờ làm to chuyện ra rồi, ông chủ nhờ tôi lên đây xin lỗi các anh, tôi đành nể mặt ông chủ mà đi xin lỗi các anh”.
“Dù sao, tôi cũng không muốn gây xung đột với người của chủ tịch Lư, cũng không muốn người của chủ tịch Lư gây khó dễ cho ông chủ”.
Thái độ của Đàm Văn rất tùy ý, không có thành ý xin lỗi gì cả. Với thân phận của Đàm Văn cũng không cần thiết phải xin lỗi thành khẩn, anh ta lên đây xin lỗi chắc chắn là nể mặt chủ khách sạn, muốn dàn xếp ổn thỏa chuyện này.
“Anh có thái độ gì thế!”, Lý Quốc Thắng không vừa lòng, nói: “Xin lỗi mà không có chút gì giống xin lỗi!”
“Bây giờ mau quỳ xuống xin lỗi chúng tôi, chuyện này coi như xong!”
“Quỳ xuống?”, gương mặt Đàm Văn đầy vẻ coi thường, nói: “Con mẹ chứ anh là cái thá gì? Anh là ai?”
“Tôi nể mặt chủ tịch Lư, nể mặt con gái của chủ tịch Lư là cô Lư Phi Phi đây, còn anh là cọng cỏ nào?”
Đàm Văn cũng không dễ chọc vào, hắn ta vốn chẳng coi trọng Lý Quốc Thắng.
Lý Quốc Thắng nghe vậy, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ, hét: “Thằng nhóc, mày muốn chết phải không! Con gái của chủ tịch Lư là bạn gái tao, tao là con rể tương lai của chủ tịch Lư!”
“Còn mày thì là cái thá gì!!!”
“Khà khà…”, Đàm Văn không hề tức giận, giễu cợt: “Chủ tịch Lư là người thế nào tôi rất rõ, ông ấy là một nhân vật lớn khiến người ta ngưỡng mộ, chủ tịch Lư sẽ để một người thích làm nổi như anh trở thành con rể sao?”
“Hôm nay anh gây chuyện ở đây là anh mất mặt, đừng có lôi chủ tịch Lư vào!”
“Mày muốn chết phải không!”, Lý Quốc Thắng nắm chặt nắm tay, chuẩn bị đánh nhau.
Lư Phi Phi vội vàng kéo cánh tay Lý Quốc Thắng lại, nói cậu ta đừng kích động.
Lư Phi Phi đi tới phía trước hai bước, nở nụ cười mỉm xinh đẹp động lòng người, hỏi Đàm Văn: “Anh biết bố tôi?”
“Gặp qua vài lần”, Đàm Văn sầm mặt, nói: “Cô Lư, chuyện ngày hôm nay là tôi nể mặt bố cô, bây giờ tâm trạng tôi cũng không được tốt, bảo bạn cô đổi chỗ khác hết đi”.
“Tốt nhất là đừng đụng vào tôi, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước”.
“Bạn tôi đang đợi tôi uống rượu đấy”.
Đàm Văn nói xong là đi. Lý Quốc Thắng không kìm nén cơn giận được nữa, nhiều người ở đây nhìn vào như thế, cậu ta vô cùng kiêu căng, nhưng bây giờ lại xuất hiện một người còn kiêu căng hơn cả cậu ta.
“Đứng lại!!”
“Thằng nhãi, dù mày có thân phận gì, lai lịch thế nào, hôm nay tao ghim mày rồi!”
“Mày phải quỳ xuống xin lỗi! Nếu không, tao đánh cho đến khi mày phải quỳ xuống xin lỗi!”


Đàm Văn ngoảnh đầu lại, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh băng, nói: “Nếu tôi thật sự quỳ xuống, anh có nhận nổi không?”
“Đám người các anh, tôi có thể khiến các anh thất nghiệp bất cứ lúc nào, khiến các anh không tìm được việc. Tôi có thể khiến các bạn học của anh đều phải sống trong u ám nửa đời còn lại!”
“Con mẹ nó, mày chọc giận anh đây thật rồi!”
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Lư Phi Phi khẽ biến đổi, trên mặt của các bạn học đứng quanh cũng hiện vẻ căng thẳng. Mọi người đều hiểu, thân phận của người đứng trước mặt đây phải rất cao quý!
Lư Phi Phi lạnh lùng nói: “Này anh, rốt cuộc anh là ai, làm phiền anh tiết lộ thân phận!”
Đàm Văn thản nhiên nói: “Bố tôi là chủ tịch Tập đoàn Vân Dương, tên gọi Đàm Quý Dương”.
“Tập đoàn Vân Dương? Đàm Quý Dương?”, Lư Phi Phi đầu tiên là kinh ngạc, sau đó trên mặt hiện vẻ giễu cợt, nói: “Chính là ông già khốn kiếp nợ tiền bố tôi không trả đó sao?”
“Tôi còn tưởng là ai mà lợi hại thế, hóa ra là con trai của Đàm Quý Dương”.
“Vừa rồi anh đúng là dọa tôi sợ quá”.
Lư Phi Phi lại biết Đàm Quý Dương, mà Đàm Quý Dương còn nợ tiền Lư Thần Dương!
Chuyện gì vậy?
Đàm Văn nghe Lư Phi Phi chửi bố mình là ông già khốn kiếp, sắc mặt bỗng nhiên sa sầm, bùng nổ tức giận, quát lên: “Lư Phi Phi, cô muốn chết phải không! Cô dám sỉ nhục bố tôi!”
Lư Phi Phi hời hợt đáp: “Tôi chửi bố anh đấy thì làm sao? Bố anh không phải ông già khốn kiếp à? Nợ bố tôi năm mươi tỷ chưa trả, anh còn ở đây hãnh diện?”
“Anh biết xấu hổ một chút đi được không?”
Chương 390: Tốt hơn cậu
Lư Phi Phi này trông cao quý như vậy, sao lại nói năng ngang ngược thế?
Tại sao lúc nào cũng phải xúc phạm người ta đến chết mới thôi?
Vốn chỉ là chuyện nhỏ mà bọn họ cứ vẽ to ra.
Đây đúng là cậy thế ức hiếp người, quá kiêu ngạo!
"Cô...", Đàm Văn sắc mặt tím tái, ánh mắt quét qua rất nhiều bạn học: "Chậc chậc, các người lợi hại đấy, hôm nay... tôi nhớ hết các người rồi!"
"Tôi sẽ điều tra trường lúc trước các người từng học và tìm ra thân phận của tất cả. Các người cứ chờ cho tôi!"
"Tôi nhất định sẽ không để các người yên đâu!"
“Còn anh!”, Đàm Văn trừng mắt nhìn Lý Quốc Thắng: “Tôi nhất định sẽ cho người xử chết anh!!”
Bây giờ thì lớn chuyện rồi.
Đàm Văn tức điên người, hắn ta nhất định sẽ tìm người xử lý Lý Quốc Thắng và các bạn học khác.
Đàm Văn là một tên khốn nạn, tôi đã chứng kiến từ lâu, hắn ta nói được là làm được.
Đàm Văn có thể không gây khó dễ Lư Phi Phi, nhưng đối phó với đám bạn học vô tội này thì hắn ta chắc chắn làm được.
Có tiền sai quỷ cũng được, chỉ cần có tiền, những người này rất dễ mất việc làm, gia đình tan nát.
"Đúng là không biết xấu hổ!", Lý Quốc Thắng khinh thường nói: "Hôm nay tôi sẽ cho anh biết tôi lợi hại như thế nào. Anh dám đối phó với bạn học của tôi, tôi nhìn thấy anh lần nào là đánh lần đó!"
"Anh còn tìm người xử lý tôi, bây giờ tôi xử lý anh luôn đây này!"
Nói dứt lời, Lý Quốc Thắng xông lên thật, định dạy cho Đàm Văn một bài học.
Lần này, Lư Phi Phi không hề ngăn cản, chỉ lạnh lùng nói: "Đánh hắn ta cho em, tốt nhất là đánh cho tàn phế luôn!"
Cả hai ngay lập tức xô xát, lật cả bàn, những người đang ăn xung quanh hoảng sợ, bảo vệ lập tức giữ gìn trật tự.
Khung cảnh đột nhiên trở nên hỗn loạn, những vị khách đang xem kịch bắt đầu phàn nàn, một số còn thấy mất hết cả hứng, đứng lên thanh toán rồi rời đi.
Chẳng mấy chốc, Đàm Văn đã bị khống chế, Lý Quốc Thắng rất lợi hại, sức lực cũng lớn, cậu ta vặn tay phải của Đàm Văn về phía sau, rồi đè chặt hắn ta xuống bàn.
Đàm Văn hét lên: "Thằng nhóc này, mày nhớ đấy, tao nhất định sẽ hành mày chết!"
“Vẫn còn cứng mồm à!”, Lý Quốc Thắng giơ nắm đấm, đập hai phát vào đầu Đàm Văn, Đàm Văn đau đớn kêu lên.
“Mau, quỳ xuống xin lỗi cho tao!”, Lý Quốc Thắng uy hiếp Đàm Văn.
“Xin con mẹ mày ấy!”, Đàm Văn gào: “Cho dù mày có giết tao, tao cũng không bao giờ xin lỗi cái loại rác rưởi nhà mày!”
“Có xin lỗi không!”, Lý Quốc Thắng vặn mạnh cánh tay Đàm Văn, đá vào chân của Đàm Văn, hắn ta đau đớn hét lên, nhưng vẫn không quỳ xuống xin lỗi.
Trên khuôn mặt của nhiều bạn học đã lộ rõ vẻ hoảng sợ, họ thuyết phục Lý Quốc Thắng chuyện này đến đây dừng thôi, nhưng Lý Quốc Thắng không chịu nghe.
Mà bộ dạng xem kịch của Lư Phi Phi khiến mọi người yên tâm hẳn, mọi người không cần lo lắng nữa, cô ta hoàn toàn có thể xử lý được.
Không ngờ, Đàm Văn bị hành hạ mãi nhưng không chịu quỳ xuống xin lỗi, quả là một thanh niên cứng.
Giám đốc và bảo vệ cũng không biết phải làm gì, hai phe này, bọn họ không dám xúc phạm ai cả, giúp ai cũng sai.
Giám đốc và bảo vệ chỉ có thể mặc kệ, tiếp tục duy trì trật tự ăn uống của các khách khác, và xin lỗi khách.
“Lần cuối cùng, mày có xin lỗi không!”, Lý Quốc Thắng đột nhiên cầm lấy bình rượu: “Mày còn không xin lỗi, tao đánh cho đầu mày nở hoa luôn!”
Cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa, thật quá đáng.
Đàm Văn và tôi có mâu thuẫn, nhưng Đàm Quý Dương và tôi đã giải quyết ổn thỏa, Đàm Quý Dương đã đầu tư hai mươi tỷ tệ cho Âu Dương Bác.
Bây giờ Đàm Quý Dương là ân nhân lớn của Âu Dương Bác. Tôi thấy con trai của Đàm Quý Dương bị bắt nạt, bắt nạt một chút thì tôi không quan tâm, tôi cũng không thích Đàm Văn này, hắn ta và tôi có mâu thuẫn với nhau.
Nhưng bắt nạt quá đáng thế này, nể mặt Âu Dương Bác, tôi nên để ý chuyện này.
Giờ mà đập chai rượu này vào đầu Đàm Văn, đầu hắn ta sẽ lập tức chảy máu ồ ạt.
Nếu Đàm Quý Dương biết con trai mình bị đánh trước mặt tôi, bị đánh đến chảy máu đầu, bị bắt quỳ gối xin lỗi, mà tôi thì đứng ở một bên hóng thì quan hệ giữa tôi và Đàm Quý Dương sẽ đổ vỡ ngay lập tức.
Vì thế nên tôi bắt buộc phải tham gia vào chuyện này. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.net
Tôi lao ra khỏi đám đông, chạy thật nhanh tới chỗ hai người họ.
Chai rượu trên tay Lý Quốc Thắng chuẩn bị đập xuống, tôi duỗi tay phải ra nắm lấy cổ tay Lý Quốc Thắng.
"Thôi được rồi, đừng làm quá".
Hai mắt Lý Quốc Thắng đỏ sựng lên: "Mày là ai mà dám ngăn cản tao, cút ngay!"
Lý Quốc Thắng quyết liệt rút cổ tay khỏi tay tôi, rồi cầm một cái chai đập vào tôi.
Lúc này Lý Quốc Thắng cũng đang rất tức giận, khi thấy tôi tọc mạch, lại không quen biết tôi, trực tiếp đập luôn chai rượu vào người tôi.
Tôi dễ dàng chộp lấy chai rượu của Lý Quốc Thắng, giật phăng nó ra, nói: "Anh phải biết khoan dung, biết tha thứ, Lý Quốc Thắng, chuyện này dừng tại đây thôi".
Đàm Văn liều mạng nghiêng đầu, sắc mặt thay đổi khi nhìn thấy tôi: "Cậu cút đi cho tôi!"
"Tôi không cần cậu giả bộ giúp tôi!"
“Cút!”
Lần trước tôi và hai người đẹp đã đánh Đàm Văn thảm đến vậy, hắn ta thấy tôi ra tay giúp đỡ, đương nhiên rất không cam lòng, dường như lại càng thêm tức giận.
Có lẽ người hắn ta không muốn gặp nhất trong cuộc đời này chính là tôi.
Tôi cũng không muốn giúp, chẳng qua là tôi nể mặt Âu Dương Bác, nể mặt đám bạn học vô tội này.
Tôi nói: "Hai người, chuyện này kết thúc tại đây thôi, nể mặt tôi đi".
Lý Quốc Thắng gào to: "Mày là cái thá gì, tại sao tao phải nể mặt mày?"


“Anh ấy là bạn trai của tôi!”, một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên từ phía sau đám đông.
Sau đó, một người phụ nữ xinh đẹp bước đến, đó là Lưu Thiến.
"Cái gì? Bạn... bạn trai?", Lý Quốc Thắng vô cùng ngạc nhiên, sau đó cậu ta quan sát tôi thật kĩ, rồi bật cười.
"Thằng nhóc này là bạn trai của cậu sao?"
"Trông cứ như là nông dân vậy, mặc toàn đồ vỉa hè, đây là bạn trai cậu á?”
"Tôi nói này Lưu Thiến, cho dù tôi với cậu đã chia tay nhau, cậu cũng không thể ngược đãi bản thân, đói bụng đâm ra ăn quàng thế này được chứ?"
Lần này đến tham gia buổi họp lớp, tôi vẫn mặc bộ quần áo thoải mái, bình thường, bởi vì đồ Tây không phù hợp với tôi, tôi cũng không quá cầu kỳ việc mặc quần áo, miễn là thoải mái và vừa vặn là được.
Tôi ăn mặc cũng tươm tất, nhưng so với Lý Quốc Thắng cao ráo đẹp trai thì kém hơn nhiều...
Lý Quốc Thắng chế nhạo Lưu Thiến một cách không thương tiếc.
Đôi mắt của Lưu Thiến chất chứa đầy sự giận dữ, buồn bã, tôi nhìn mà đau lòng không thôi.
Các bạn học bỗng nhiên không ngừng bàn tán xôn xao vì không ai biết mối quan hệ giữa Lưu Thiến và Lý Quốc Thắng.
Bây giờ Lý Quốc Thắng tự mình nói ra việc cậu ta và Lưu Thiến đã chia tay, từ tình hình hiện tại, mọi người có thể thấy chính Lý Quốc Thắng đã vứt bỏ Lưu Thiến!
Hơn nữa, lần này cậu ta còn đưa bạn gái mới đến đây!
Lưu Thiến nghiến răng nói: "Lý Quốc Thắng, bạn trai tôi thế nào, không liên quan gì đến cậu cả".
"Cho dù bạn trai của tôi có hàng trăm, hàng nghìn chỗ không tốt, thì anh ấy vẫn tốt hơn cậu!"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom