• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tôi là thầy khai quang Full dịch (12 Viewers)

  • Chương 346-350

Chương 346: Địa điểm giao dịch
Mạc Vũ cầm một chiếc hộp tinh xảo ở trên tủ sang, mở ra. Linh ngọc nằm lặng yên trong hộp, nhìn từ bên ngoài chẳng khác nào viên ngọc bình thường.
Mạc Vũ rót linh khí vào, linh ngọc tỏa sáng rực rỡ. Từng luồng sáng tản ra từ bên ngoài linh ngọc, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng mạnh, đủ mọi màu sắc, truyền tới năng lượng mạnh mẽ.
Tôi kinh ngạc không thôi.
Viên đá ngũ hành giả này còn mạnh hơn cả đá thật!
Mạc Vũ lợi hại quá, chúng tôi dùng viên ngọc ngũ hành này trao đổi với Lữ Vô Thiện đúng là hời cho ông ta.
Tiên nữ Thanh Thủy cũng kinh ngạc không thôi: “Đá ngũ hành trong cơ thể Mạc Vũ đã ở bên Mạc Vũ mấy trăm năm mà vẫn mạnh như vậy, đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt”.
“Bây giờ Mạc Vũ có cơ thể con người, đợi tu vi cô ta tăng lên tự khắc trở thành một người có công năng đặc dị mạnh mẽ”.
“Sơn Thành, chỉ cần giữ Mạc Vũ ở bên cạnh, sau này cô ta nhất định sẽ trở thành cánh tay đắc lực của ngươi”.
Giữ Mạc Vũ lại bên cạnh mình?
Tôi và người đàn ông trước kia của Mạc Vũ giống y hệt nhau, hơn nữa dòng máu của tôi rất giống với dòng máu của người đàn ông kia. Giữa tôi và Mạc Vũ có quan hệ dây mơ rễ má, giữ Mạc Vũ lại bên cạnh thông qua những điều này ắt hẳn cũng không phải chuyện khó.
Mấy chuyện này phải từ từ, nhưng Mạc Vũ đã nói đợi khi lo liệu xong chuyện ở đây, đợi có được chứng minh thư mới rồi cô ta sẽ rời đi.
Đến lúc đó phải nghĩ cách giữ Mạc Vũ lại.
Tiếp đó, chúng tôi đợi điện thoại của Lữ Vô Thiện.
Hơn mười một giờ trưa, Lý Giai Dao gọi điện thoại cho tôi. Tối hôm qua lăn lộn lâu như vậy, bây giờ chị ấy mới ngủ dậy.
“Sơn Thành... sao... sao em chuyển nhiều tiền cho chị thế?”, Lý Giai Dao vô cùng kinh ngạc hỏi tôi: “Em điên rồi sao, vì sao lại chuyển tiền cho chị?”
“Lên giường với chị rồi chuyển tiền cho chị, lúc đi cũng không nói với chị một tiếng, em đang vạch rõ giới hạn với chị sao?”
Đầu óc Lý Giai Dao hoạt động cũng nhanh thật, đúng là biết suy nghĩ lung tung.
Tôi cười nói: “Chị Dao Dao, cho chị tiền là để chị tiêu, chị không cần sao? Không cần thì có thể chuyển lại cho em”.
“Vì sao lại không cần, không cần thì uổng”, Lý Giai Dao cười hì hì, nói: “Ở bên một người giàu có như em, sau này chị thiếu tiền tiêu, chị sẽ hỏi em”.
“Được thôi”, tôi đồng ý luôn, cười đáp: “Chị Dao Dao cần bao nhiêu, em cũng sẽ cho chị”.
“Hừ, sẽ có một ngày chị tiêu đến mức em phá sản”, Lý Giai Dao hơi tức giận, nói: “Có phải em rảnh rỗi cũng cho tiền những người phụ nữ khác không? Có phải em hay tiêu tiền bậy bạ không?”
“Chuyện này... không có”, tôi ngẫm nghĩ, hình như tôi không trực tiếp cho tiền mấy người phụ nữ khác.
“Được rồi, không tranh cãi với em nữa, em muốn cho ai là quyền của em”, Lý Giai Dao nói: “Sơn Thành, bây giờ em đang ở đâu? Khi nào thì đến thăm chị?”
“Chị nhớ em rồi”.
Vừa mới chia tay không lâu đã muốn tôi đi thăm chị ấy.
Bây giờ tôi làm gì có thời gian.
Tôi nói: “Em ở nhà, hiện tại em có chuyện cần phải xử lý, đợi em xử lý xong sẽ đi thăm chị”.
Chúng tôi nói chuyện với nhau một lúc, Lý Giai Dao cúp điện thoại mà còn lưu luyến không rời, hai người chúng tôi giống như đôi tình nhân đang yêu đương nồng thắm vậy.
Có lẽ như vậy thì vết thương trong lòng Lý Giai Dao mới mau chóng vơi đi, chị ấy muốn quên đi Vương Hải Ba một cách triệt để, ở bên tôi.
Sau khi cúp điện thoại, tôi gọi cho chủ tịch thị trấn hỏi số của giáo sư Vương.
“Giáo sư Vương, chào ông, tôi là Trương Sơn Thành”.
Giáo sư Vương nhận điện thoại của tôi mà cực kì kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ tôi sẽ gọi điện thoại cho ông ta: “Cậu Trương, sao cậu lại nhớ tới mà gọi điện cho tôi? Có chuyện gì sao?”
Giáo sư Vương rất khách sáo với tôi, thậm chí là tôn trọng, gọi tôi một tiếng cậu Trương.
Dù sao, ngày đó tôi giằng co với chủ tịch Đàm, giáo sư Vương đã thấy được độ mạnh của tôi, tôi thậm chí còn là ông lớn lợi hại hơn cả Âu Dương Bác, vả lại ông ta đã lấy nhân sâm của tôi.
Tôi vào thẳng vấn đề, đề xuất cho Lý Giai Dao đi theo giáo sư Vương học tập. Giáo sư Vương không hề do dự mà đồng ý ngay, giống như tôi nhờ ông ta giúp là vinh hạnh của ông ta vậy.
Giáo sư Vương vốn chẳng quen biết với một thực tập sinh, tôi nói khoa của Lý Giai Dao cho giáo sư Vương, chuyện này nhanh chóng được giải quyết xong.
Hai giờ chiều, Lý Giai Dao gọi điện thoại cho tôi, vô cùng kích động và phấn khởi. Chị ấy nói giáo sư Vương đích thân đến tìm chị ấy, đưa chị ấy đi trước mặt chủ nhiệm của các chị ấy.
Lúc đó tất cả bác sĩ đều sững sờ. Cho dù là chủ nhiệm muốn đi theo giáo sư Vương học tập, giáo sư Vương cũng không đồng ý, thế mà bây giờ lại dẫn một thực tập sinh đi!
Đây chính là sức mạnh của quan hệ, chỉ cần có bối cảnh và quan hệ sẽ rất dễ bàn chuyện.
Cuối cùng Lý Giai Dao cũng tin tối qua tôi không phải nói đùa, không phải là chọc cho chị ấy vui, tất cả đều là thật.
Chúng tôi trò chuyện một hồi, sau đó Lý Giai Dao cúp máy, chị ấy còn phải làm việc.
Tôi và Mộc Dịch, Mạc Vũ vẫn đang đợi tin tức của Lữ Vô Thiện.
Mãi đến sáu giờ chiều, cuối cùng Lữ Vô Thiện cũng gọi tới.
“Trương Sơn Thành, thời gian giao hẹn đã đến, báu vật đã đến tay chưa?”, giọng nói của Lữ Vô Thiện rất lạnh lùng.
Tôi nói: “Đến tay lâu rồi, vẫn đang đợi điện thoại của ông”.
“Tốt lắm”, giọng nói của Lữ Vô Thiện dịu lại, nói: “Tôi cần video kiểm tra hàng, tôi muốn biết báu vật mà các cậu tìm được có phải là báu vật tôi muốn hay không”.
Kiểm tra hàng không phải lúc giao dịch mới kiểm tra sao? Hình như trên tivi đều làm vậy, Lữ Vô Thiện muốn kiểm tra hàng ngay bây giờ?
Tôi nói: “Ông chủ Lữ, báu vật ông muốn là một viên linh ngọc, không phải linh ngọc bình thường mà là ngọc ngũ hành. Tôi đã tìm người giám định, là ngọc ngũ hành cực phẩm”.
“Video kiểm tra hàng không kiểm tra được thật giả. Báu vật này cần linh khí mạnh mẽ thúc đẩy”.
Tôi không muốn Mạc Vũ bại lộ trước mặt Lữ Vô Thiện, càng không thể để tiên nữ Thanh Thủy bại lộ.


“Rất tốt”, trong giọng nói của Lữ Vô Thiện mang theo sự kích động không kìm chế được, nói: “Những gì cậu nói với tôi đủ để chứng minh đồ vật các cậu tìm thấy là hàng thật giá thật”.
“Bây giờ hãy đem báu vật đến huyện Phượng Thành, từ thôn các cậu đến huyện Phượng Thành là ba tiếng đồng hồ, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với các cậu”.
Lữ Vô Thiện cúp máy.
Huyện Phượng Thành không ở trong thành phố chúng tôi, tôi chưa từng tới đó bao giờ.
Mộc Dịch cũng không biết rõ về huyện Phượng Thành cho lắm, bèn lấy điện thoại lên mạng tra, sau đó nói: “Huyện Phượng Thành là một huyện rất xa xôi, vì sao lão cáo già này lại bắt chúng ta đi xa như vậy chứ?”
Tôi cũng rất tò mò, tiên nữ Thanh Thủy cũng không hiểu.
Bây giờ còn chưa rõ rốt cuộc kẻ địch muốn giao dịch như thế nào.
Tôi nói: “Bây giờ Ngọc Lam đang ở trong tay kẻ địch, chúng ta chỉ có thể qua đó trước, đợi điện thoại của Lữ Vô Thiện”.
Lần hành động này tôi đi cùng với Mộc Dịch. Lôi Dương đã gặp Mạc Vũ, nếu giao dịch trực tiếp với Lữ Vô Thiện thì Mạc Vũ không thể đi cùng chúng tôi, như vậy sẽ bị bại lộ.
Nói cách khác, để kẻ địch phát hiện trong cơ thể Mạc Vũ có đá ngũ hành thì sẽ càng phiền phức.
Thế là tôi và Mộc Dịch lập tức hành động, lúc lên đường, Lãnh Nguyệt đưa tôi một con dao găm để tôi phòng thân.
Trên đường đi tôi bắt chuyện với Mộc Dịch, Mộc Dịch đáp lại câu được câu chăng, dường như không muốn nói nhiều với tôi.
Lẽ nào còn tức giận vì tôi đặt phòng ở với phụ nữ?
Chương 347: Con tin
Quả nhiên, Mộc Dịch nói: “Trương Sơn Thành, Lâm Ngọc Lam là một cô gái tốt, nếu hai người đã ở bên nhau thì anh hãy cố gắng trân trọng”.
“Đừng như những người đàn ông khác, có vài đồng tiền là ở bên ngoài lăng nhăng bậy bạ”.
“Hiểu không?”
Tôi cười hết sức lúng túng: “Pháp sư Mộc, đây là cuộc sống riêng của tôi, không liên quan gì nhiều đến vụ án lần này, ngày hôm nay cô tỏ ra khó chịu với tôi rốt cuộc là có ý gì?”
“Tôi không đắc tội với cô mà?”
Mộc Dịch không vui nói: “Tôi xem anh là bạn mới nói với anh như vậy. Trước đây ở trong hang động anh đã cứu tôi, giúp đỡ tôi, thậm chí vì cứu tôi mà anh không sợ nguy hiểm đến tính mạng”.
“Sau này tôi mới biết sức mạnh của anh, tôi luôn cảm thấy anh là một người đàn ông giàu cảm xúc, có tình có nghĩa”.
“Sáng nay tôi gọi điện thoại cho anh xong, tôi tức mà không cách nào trút giận”.
“Đàn ông có mạnh thế nào đi nữa mà ức hiếp phụ nữ cũng chỉ là tên khốn, không xứng với chữ mạnh!”
Tôi quen biết Mộc Dịch không lâu nhưng đã cùng trải qua rất nhiều chuyện. Mộc Dịch coi tôi như bạn bè từ lâu, nếu không, cô ta cũng sẽ không màng quan tâm đến những chuyện này.
Mộc Dịch vốn không biết tình hình, tôi cũng không tiện giải thích.
Tôi chỉ có thể khiêm tốn nghe Mộc Dịch phê bình.
Trên đường đi, Mộc Dịch lại giảng cho tôi rất nhiều đạo lý cuộc sống, tôi đều khiêm tốn lắng nghe.
Thật ra từ nhỏ tới lớn chưa có ai giảng cho tôi những đạo lý này, vốn dĩ cũng không có ai quan tâm tôi.
Trong khi Mộc Dịch nói những điều này, Lý Giai Dao lại gọi điện thoại cho tôi.
Tôi suy nghĩ rồi vẫn từ chối cuộc gọi. Trong xe rất yên tĩnh, nghe điện thoại trong xe chắc chắn Mộc Dịch sẽ nghe được giọng của Lý Giai Dao.
Nếu tôi nhận cuộc gọi, Mộc Dịch hẳn sẽ không để yên cho tôi.
Tôi nhắn tin cho Lý Giai Dao, nói rằng có chuyện gấp, bảo Lý Giai Dao đi ngủ trước, mai rồi liên lạc.
Mộc Dịch cũng không hỏi gì tôi, chúng tôi trò chuyện trên đường đi, nói rất nhiều chủ đề. Ba tiếng đồng hồ sau đã là mười giờ tối, cuối cùng chúng tôi cũng đã đến huyện Phượng Thành.
Chúng tôi dừng xe ở bên đường gần công viên trung tâm huyện, đợi điện thoại của Lữ Vô Thiện.
Mười phút sau, điện thoại của tôi reo lên, là số ẩn danh.
“Đã đến huyện chưa?”, đó là giọng của Lữ Vô Thiện.
Tôi đáp: “Đến rồi”.
“Được”, Lữ Vô Thiện nói: “Lái xe đến đường Hồng Dương, bên đó có ngã rẽ chữ T, quẹo phải, các cậu có thể nhìn thấy một nhà trẻ”.
“Ở cửa nhà trẻ có hai cái thùng rác, đặt đồ vào trong thùng rác phía bên phải”.
Tôi còn chưa nói gì, Lữ Vô Thiện đã cúp máy.
Mộc Dịch mở bảng dẫn đường, đi theo lộ trình trên đó chỉ. Bảy, tám phút sau, chúng tôi đã đến đường Hồng Dương, quẹo phải theo chỉ dẫn của Lữ Vô Thiện vào một đoạn đường hơi hẻo lánh.
Dưới ánh đèn đường mờ mờ, chúng tôi nhìn thấy một nhà trẻ, trước cửa nhà trẻ quả nhiên có hai cái thùng rác.
Giờ phút này đêm khuya thanh vắng, xung quanh không thấy bóng người, thỉnh thoảng có vài chiếc xe đi ngang qua.
Tôi xuống xe, xách theo túi, ném chiếc túi vào trong thùng rác.
Sau đó, tôi trở lại xe nhưng không rời đi.
Tôi vừa ngồi vào trong xe thì điện thoại reo lên.
Lữ Vô Thiện nói: “Rất tốt, bây giờ các cậu hãy lái xe đến đường Phượng Tuyền”.
Tôi nói: “Lữ Vô Thiện, ông đang giở trò gì đấy?!”
Lữ Vô Thiện cười nói: “Sau khi các cậu rời đi, tôi sẽ lấy đồ, kiểm tra không có gì sai xong sẽ thả người”.
Tôi lạnh lùng nói: “Tôi muốn một tay giao tiền một tay giao hàng, tôi phải gặp được Lâm Ngọc Lam! Tôi đã đặt đồ vào trong thùng rác rồi, tôi không đi đâu cả!”
Tôi sợ Lữ Vô Thiện lấy đồ rồi lại không thả người.
Lữ Vô Thiện cười nói: “Trương Sơn Thành, Lâm Ngọc Lam chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi, cậu cảm thấy tôi sẽ làm khó cô ta sao?”
“Chỉ cần đồ đến tay, tôi chắc chắn sẽ thả người”.
“Mọi hành động của cậu đều bị tôi theo dõi, tôi phải thấy xe của cậu đến đường Phượng Tuyền, lúc đó tôi sẽ gọi điện nói cho cậu biết Lâm Ngọc Lam đang ở đâu”.
“Nếu cậu không làm theo lời tôi, tôi sẽ giết cô ta!”
“Đương nhiên, cậu có thể không đưa báu vật cho tôi, có thể không quan tâm đến sự sống chết của người phụ nữ của cậu!”
Nói xong, Lữ Vô Thiện lại cúp máy.
Chết tiệt!
Bây giờ tôi bị Lữ Vô Thiện dắt mũi rồi.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ở gần đây có ba người thập thò, nấp ở trong bóng tối, chắc chắn là người của Lữ Vô Thiện”.
Tiên nữ Thanh Thủy có thể phát hiện ra bọn họ, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Mộc Dịch cũng vô cùng bất lực, nói: “Lão cáo già Lữ Vô Thiện rất khó đối phó, chúng ta vẫn nên làm theo lời ông ta nói”.
“Bảo đảm an toàn cho Lâm Ngọc Lam là quan trọng nhất”.
Mộc Dịch nhìn bảng chỉ dẫn, từ đây đến đường Phượng Tuyền khoảng hai mươi phút.
Mộc Dịch lập tức quay đầu xe, giẫm chân ga điên cuồng, xe chạy như bay về hướng đường Phượng Tuyền.
Bảy, tám phút sau, điện thoại lại vang lên.
Tôi lập tức bắt lấy điện thoại, sau khi cuộc gọi kết nối, Lữ Vô Thiện nói: “Trương Sơn Thành, đồ chúng tôi đã lấy, cũng đã giám định rồi, chính là thứ chúng tôi cần”.
Tôi vô cùng sốt ruột hỏi: “Lâm Ngọc Lam ở đâu?”
Lữ Vô Thiện cười nói: “Ở ngoại ô phía Đông, đường Tam Dương, tiệm sửa xe Vi Quang”.
“Bây giờ cậu chỉ có mười lăm phút để qua đó, nếu không… cậu sẽ mãi mãi không gặp được người phụ nữ của cậu”.
“Ha ha…”
Lữ Vô Thiện cúp máy trong tiếng cười thật to.
Tôi lập tức nói với Mộc Dịch: “Mau, đường Tam Dương!!”
Mộc Dịch đã nhập địa chỉ vào bảng chỉ đường trên điện thoại từ trước.
Trên bảng chỉ đường hiển thị cần hai mươi bảy phút để đến đó!


Mộc Dịch đạp ga nhanh như bay, điên cuồng tăng tốc, bất chấp đi ngược chiều, tiến về phía ngoại ô phía Đông theo con đường ngắn nhất.
Bảng chỉ đường hiển thị hai mươi bảy phút, nhưng với tốc độ của Mộc Dịch, chắc chắn mười lăm phút là có thể đến!
Tôi nhớ tới câu nói vừa rồi của Lữ Vô Thiện rằng tôi chỉ có mười lăm phút. Tôi có một dự cảm chẳng lành, loại dự cảm này càng lúc càng mãnh liệt.
Kĩ năng lái xe của Mộc Dịch vô cùng lợi hại, đi ngược chiều, vượt đèn đỏ căn bản không cần quan tâm.
Mười một phút sau, cuối cùng chúng tôi cũng đã tìm thấy tiệm sửa xe Vi Quang.
Con đường này vô cùng hẻo lánh, xung quanh là từng dãy nhà bỏ hoang và cửa hàng nhỏ, trên nhiều nhà có viết chữ “dỡ bỏ”.
Dãy nhà này đều trang bị cửa cuốn, tôi đi đến trước cửa tiệm sửa xe thì thấy cửa đang khóa.
Tôi xuống xe đi đến trước cửa tiệm sửa xe, đạp một cái vào cửa. Phần giữa cửa bị đạp biến dạng, tạo thành một lỗ thủng lớn, tôi nắm hai tay vào chỗ lỗ thủng, ra sức nhấc lên.
Tôi không để tâm tay mình bị đau, phá hỏng lõi khóa và chốt cửa, gắng gượng đẩy cửa lên.
Mộc Dịch vô cùng kinh ngạc, không ngờ tôi lại mạnh bạo như vậy.
Lòng bàn tay tôi bị sắt cứa một đường rất sâu, nhưng tôi không để tâm mà xông vào bên trong.
Tôi bật công tắc ở cửa, nơi này không có điện.
Mộc Dịch lấy đèn pin ra, còn tôi không cần bật đèn cũng có thể thấy rõ mọi thứ xung quanh.
Nơi này khoảng bảy mươi, tám mươi mét vuông, xung quanh là mấy ngăn tủ cũ nát, mà ở trong một góc tường chính là Lâm Ngọc Lam!
Lâm Ngọc Lam bị trói vào một cây cột, tay chéo ra sau, mắt bị bịt vải đen, miệng nhét khăn lông. Ở eo cô ấy quấn đầy dây thép và xích sắt, cột vào một thứ kì quái.
Chương 348: Bom nổ
Trên thứ đó có một màn hình nhỏ hiện những con số màu đỏ đang nhấp nháy. Là số đếm ngược. Trong đầu tôi bỗng nảy ra bốn chữ: Quả bom hẹn giờ!
Tôi đã từng thấy những cảnh như thế này trong nhiều bộ phim cảnh sát!
Cuối cùng tôi cũng hiểu mười lăm phút Lữ Vô Thiện nói là ý gì!
“Ngọc Lam!”, tôi vô cùng lo lắng, lấy khăn ra khỏi miệng Lâm Ngọc Lam, đồng thời xé rách khăn trùm đầu.
Lâm Ngọc Lam hé mắt ra, cảm nhận được ánh sáng từ đèn pin, nhưng không mở mắt hẳn được, sau đó nước mắt không ngừng tuôn rơi đầy mặt.
“Sơn Thành... Hu hu...”
“Sơn Thành...”
"Cuối cùng thì cậu cũng đến rồi, hu hu ..."
Lâm Ngọc Lam xanh xao yếu ớt, cô ấy ngã vào người tôi, dường như không còn sức lực để khóc.
Khóe miệng Lâm Ngọc Lam cũng trở nên trắng bệch, nhiều chỗ nứt nẻ, rất lâu không được uống nước mới bị vậy.
Trong lòng tôi như cuộn lên từng cơn đau dữ dội, tôi nắm lấy sợi xích sắt trên người Lâm Ngọc Lam, sức mạnh của tiên nữ Thanh Thuỷ chắc chắn có thể bẻ gãy sợi xích sắt.
“Chờ một chút!”, Mộc Dịch nắm lấy cánh tay tôi, vội vàng ngăn tôi lại: “Đừng nhúc nhích!”
“Sao vậy?”, tôi nhìn chằm chằm vào những con số trên quả bom, chỉ còn hai phút ba mươi tám giây!
Vẻ mặt của Mộc Dịch trở nên nghiêm túc, nói: "Nào có đơn giản như vậy?"
"Dây thép và dây xích trên xích sắt đều là thắt nút chết. Anh xem, những sợi dây thép này đều đâm xuyên qua quả bom. Nếu anh kéo dây xích sắt, có lẽ nó sẽ phát nổ ngay lập tức!"
"Lữ Vô Thiện biết chúng ta lợi hại, nên e rằng chúng ta không gỡ được quả bom này".
Lâm Ngọc Lam bị trói bởi rất nhiều xích sắt, Lữ Vô Thiện không giết Lâm Ngọc Lam. Ông ta cố ý sắp xếp vở kịch hay này, chờ tôi tận mắt nhìn người phụ nữ của chính mình bị nổ chết, cũng chính là nổ chết tôi!
“Vạy phải làm sao!!”, tôi lo lắng vô cùng.
Lữ Vô Thiện chết tiệt, ông ta thế mà dùng bom đối phó tôi!
Mộc Dịch vẫn đang tiếp tục kiểm tra bom, sau đó thở dài: "Không có cách nào cả".
"Bom và chất nổ được khóa trong hộp. Không có chìa khóa để mở hộp mà cố ép mở hộp có thể gây nổ".
"Quả bom này không phải để đối phó người thường, mà là để đối phó người tu luyện".
Lòng tôi chợt lạnh toát, đầu túa đầy mồ hôi: "Không còn cách nào sao?"
"Ý cô là, Lâm Ngọc Lam sẽ bị bom nổ chết ở đây sao?"
“Không được!”
“Tuyệt đối không được!”
Tôi hét to, thở hổn hển, lòng tôi nóng như lửa đốt.
Mộc Dịch thở dài: "Sơn Thành, thực xin lỗi".
"Tôi cũng không ngờ rằng việc điều tra chuyện của thôn anh lại gây ra nhiều rắc rối như vậy. Tôi càng không ngờ đây là một quả bom đối phó với người tu luyện".
"Nếu như sớm biết được, tôi đã xin Cục vài pháp khí hấp thu năng lượng, như vậy có thể cứu sống Lâm Ngọc Lam”.
"Bây giờ đã quá muộn".
"Mau ra khỏi đây thôi".
Mộc Dịch quá bất lực, vẻ mặt cô ta đầy thống khổ, cô ta không dám nhìn vào mắt Lâm Ngọc Lam.
Số đỏ trên quả bom nhanh chóng giảm xuống, chỉ còn một phút nữa.
"Không...", tôi run rẩy nói: "Tôi sẽ không đi".
"Mộc Dịch, cô đi đi!"
Mộc Dịch hét lên: "Trương Sơn Thành, anh điên rồi!"
"Anh không đi thì sẽ chết ở chỗ này mất!"
"Nếu anh chết rồi, ai sẽ báo thù cho Lâm Ngọc Lam!"
Trong lòng tôi chỉ muốn ở cùng Lâm Ngọc Lam, để tôi trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình chết trước mặt, bị nổ tung thành từng mảnh, tôi không làm được!
Nước mắt tôi chảy dài đầy mặt: "Tôi không đi!"
"Tôi muốn đi cùng với Ngọc Lam, như vậy... trên đường Hoàng Tuyền, Ngọc Lam sẽ không đơn độc".
Lâm Ngọc Lam nghẹn ngào, vẻ mặt đau khổ: "Sơn Thành, cậu đi đi, tôi không muốn liên luỵ đến cậu".
"Cậu đi mau, tôi không muốn cậu chết".
"Cậu đi đi, đi đi..."
Tôi ôm chặt Lâm Ngọc Lam, vùi đầu vào trong vòng tay của cô ấy, nói: "Đừng sợ, có tôi ở đây với chị, tôi sẽ luôn ở bên chị..."
“Anh điên rồi!”, Mộc Dịch đi tới, kéo tôi.
Tôi đá bay Mộc Dịch, cô ta ngã xuống đất cách đó hơn năm mét.
“Cô cút khỏi đây cho tôi!”, tôi hét lên: “Tôi không cần cô phải quan tâm!
“Cút!”
Khóe mắt Mộc DỊch cũng ươn ướt, khó chịu vô cùng.
Mộc Dịch đứng dậy, rất nghiêm túc nhìn tôi rồi hứa với tôi: "Trương Sơn Thành, tôi hứa với anh, tôi sẽ báo thù cho anh và Lâm Ngọc Lam".
“Tôi sẽ tìm Lữ Vô Thiện và tự tay giết chết ông ta!"
Mộc Dịch nói xong liền bỏ đi, không thèm quay lại.
Còn mười lăm giây nữa là thời gian trên quả bom chạy hết. Tôi ôm chặt Lâm Ngọc Lam và hôn lên môi cô ấy...
Tiên nữ Thanh Thuỷ bất lực nói: "Ta định thuyết phục ngươi rời đi. Nhưng nhìn thấy ngươi tình sâu ý đậm như vậy, ta chỉ đành không thuyết phục ngươi nữa".
"Ngươi đúng là một kẻ ngốc!"
"Chết vô ích ở nơi này, có đáng không?"
"Còn những người phụ nữ của ngươi thì sao? Còn nhiều chuyện chưa giải quyết được thì phải làm thế nào?"
Tôi sững người: "Tiên nữ, cô có cách sao?"
“Ngươi nói xem?”, tiên nữ cạn lời: “Nếu ngươi bị nổ chết, chẳng phải ta cũng chết cùng ngươi sao?”
"Lẽ nào ta sẽ chết cùng cái tên ngốc nghếch si tình là ngươi sao?"
Tôi vội nói: "Cô có cách gì, mau nói cho tôi!"
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Ta là người thời cổ đại, ta không biết nhiều về quả bom của thời các ngươi. Nói trắng ra, nó là một loại năng lượng rất mạnh, bộc phát ngay lập tức, gây ra sát thương rất lớn".


"Ta không biết năng lượng này mạnh đến mức nào, chỉ có thể dùng hết sức bảo vệ hai ngươi".
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng tôi biết tiên nữ Thanh Thuỷ không nắm chắc lắm.
Trao đổi ý thức chỉ là trong chốc lát, còn có mười giây!
Theo sự sắp xếp của tiên nữ Thanh Thuỷ, tay tôi đặt trên mạch môn của Lâm Ngọc Lam.
Một luồng linh khí nhanh chóng tuôn ra từ tay tôi, bám chặt vào da tôi, chảy trên bề mặt cơ thể tôi.
Ngay sau đó, linh khí chạy dọc theo bề mặt da của Lâm Ngọc Lam, lan tràn đến từng chỗ trên bề mặt cơ thể của hai chúng tôi, ngay cả tóc tai cũng được linh khí bao bọc.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Ta đã sử dụng linh khí để tạo thành một rào cản năng lượng, bám vào bề mặt cơ thể hai ngươi".
"Ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ hai ngươi. Tất nhiên, điều quan trọng nhất là bảo vệ tim, nội tạng, đan điền và đầu. Chỉ cần bảo vệ được những bộ phận này, hai ngươi sẽ không chết".
Hai tay tôi ấn chặt mạch môn của Lâm Ngọc Lam, tôi đang ôm lấy cô ấy từ phía sau.
Quả bom được buộc vào ngực Lâm Ngọc Lam, sau khi bom nổ, Lâm Ngọc Lam sẽ phải chịu lực nổ lớn nhất.
Còn tôi, muốn giải cứu cô ấy ngay trước hết!
"Sơn Thành, chúng ta... chúng ta thực sự sắp chết sao...", Lâm Ngọc Lam ngừng khóc, bây giờ là những giây phút cuối cùng của cuộc đời cô ấy, cô ấy muốn nói thêm vài lời với tôi.
"Sơn Thành, cảm ơn cậu đã ở bên tôi, cảm ơn tình yêu của cậu dành cho tôi”.
"Cậu chọn lựa chết cùng tôi... Tôi biết cậu sẽ không bỏ rơi tôi, không bao giờ từ bỏ..."
"Kiếp sau, tôi vẫn muốn làm người phụ nữ của cậu, đời đời kiếp kiếp, tôi vẫn muốn làm người phụ nữ của cậu..."
Tôi nói bên tai Lâm Ngọc Lam: "Đừng lo lắng, tôi sẽ không để chị chết. Đời này tôi làm người đàn ông của chị còn chưa đủ".
“Chuyện của kiếp sau, để kiếp sau hẵng nói”.
Chương 349: Chi viện cấp một
Tám!
Bảy!
Nhìn thấy con số trên quả bom càng lúc càng giảm dần, tim tôi đập thình thịch không ngừng, hô hấp cũng càng lúc càng nặng nề.
Ba...
Hai...
Một...
Bùm...
Một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên...
Cả cửa tiệm đang rung chuyển...
Ngay sau đó, hai người bay ngược ra từ trong ánh lửa, từng luồng năng lượng màu xanh lam quật mạnh trong những mảng lửa...
Trước mắt tôi là ánh lửa và năng lượng vô tận. Những luồng năng lượng đáng sợ ấy thoáng chốc đánh điên cuồng lên lồng năng lượng trên người tôi và Lâm Ngọc Lam.
Tôi và Lâm Ngọc Lam đập mình xuống nền đất cách đó mười mấy mét. Cả người tôi yếu ớt vô lực, toàn thân truyền tới cảm giác đau đớn kịch liệt.
Cả người Lâm Ngọc Lam không hề bị tổn thương, chỉ là quần áo khắp người đã rách tơi tả, trần như nhộng, trên người hiện lên linh khí nhàn nhạt che chở cho cô ấy.
Chấn động cực lớn khiến Lâm Ngọc Lam rơi vào hôn mê.
Còn tôi toàn thân đầy máu, cả người bị bỏng với diện tích lớn, thậm chí một vài mảnh xích sắt còn găm vào cơ thể tôi.
Trên mặt đất bị nổ thành một cái hố to cùng những vết nứt dày đặc xung quanh, ánh lửa và năng lượng theo đó biến mất.
Thấy Lâm Ngọc Lam không sao, cuối cùng tôi cũng yên tâm.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ta dùng tám mươi phần trăm năng lượng để bảo vệ cho Lâm Ngọc Lam, còn ngươi thì thể chất đặc biệt, nên chủ yếu là bảo vệ cho Lâm Ngọc Lam”.
“Vết thương của ngươi rất nặng. Linh khí bị nổ tan, linh khí và năng lượng đồng thời đánh vào cơ thể ngươi, vết thương của ngươi không những là vết thương vì bị nổ mà còn tổn hao linh khí, cần người biết linh khí chữa trị”.
“Phải điều trị trong một tiếng đồng hồ, nếu không, cơ thể ngươi sẽ để lại mầm bệnh khó thể chữa khỏi, sau này sẽ gây tổn hại rất lớn đến việc tu luyện của ngươi”.
“Lần này ta hao tổn rất nhiều, gần như đã dùng hết tất cả sức mạnh, có thể sẽ ngủ say trong thời gian rất dài...”
“Nhớ lấy, những ngày không có ta giúp, ngươi nhất định phải khiêm tốn, còn nữa, sau khi lành vết thương thì quan hệ với phụ nữ nhiều nhiều, ta cần âm khí để khôi phục sức mạnh”.
Tiên nữ Thanh Thủy nói xong thì không có động tĩnh gì nữa, tất cả linh khí trên người Lâm Ngọc Lam rút đi.
Tôi bế Lâm Ngọc Lam đi về phía trước bảy, tám bước, hai chân run rẩy kịch liệt, cổ họng có cảm giác ngòn ngọt, sau đó phụt ra ba ngụm máu, quỵ xuống đất.
Lúc mới bị nổ, nhiều cơ quan trên người đều bị tê liệt, nhưng mười giây sau, nỗi đau đớn không thể chịu đựng ấy như khiến tôi phát điên.
Cả người tôi yếu ớt vô lực, trời đất quay cuồng, trước mắt tối đen. Cảm giác như cơ thể mình không phải của mình nữa, không thể khống chế được nữa.
Tôi chật vật cắn răng, cố gắng chống đỡ, không để mình ngã xuống.
“Sơn Thành!!”
Mộc Dịch lao như bay từ cửa vào, nhìn thấy tôi quỳ dưới đất, còn ôm lấy Lâm Ngọc Lam thì kinh ngạc không thôi.
Một lát sau, Mộc Dịch lại xoay người chạy ra ngoài, cô ta lái xe lao thẳng vào trong, đến trước mặt hai người chúng tôi.
Mộc Dịch mở cửa xe, đầu tiên là ôm Lâm Ngọc Lam lên ghế sau, sau đó băng bó đơn giản cho vài vết thương đang không ngừng đổ máu trên người tôi.
Mộc Dịch kiểm tra sơ qua miệng vết thương, sau đó kinh ngạc kêu lên: “Sơn Thành, rốt cuộc chuyện này là sao?”
“Vì sao lại bị linh khí gây tổn thương?”
“Linh khí ở đâu ra đây?”
Linh khí là để bảo vệ tôi, nhưng năng lượng của vụ nổ va chạm mạnh với linh khí đã đánh tan linh khí. Linh khí bị đánh tan chắc chắn có lực tấn công rất mạnh.
Linh khí che chắn được phần lớn năng lượng, nhưng cũng đánh vào cơ thể tôi. Nó vốn là để bảo vệ lại biến thành tấn công tôi, gây tổn thương nội tạng.
Linh khí là sức mạnh của người tu luyện, cho nên vết thương của tôi rất nặng.
“Chỉ có Mạc Vũ có thể cứu anh!”, Mộc Dịch sốt ruột nói: “Sơn Thành, anh gắng lên, đợi chúng ta quay về, Mạc Vũ dùng đá ngũ hành có thể trị thương cho anh, anh nhất định sẽ không sao”.
Tôi yếu ớt lên tiếng: “Mộc Dịch, không kịp nữa rồi, trong một tiếng đồng hồ phải trị thương cho tôi, chúng ta tìm Mạc Vũ không kịp thời gian...”
Mộc Dịch liên tục thay đổi sắc mặt, sau đó cắn răng, dường như đã ra quyết định khó khăn nào đó, nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không để anh xảy ra chuyện, tôi có cách”.
Mộc Dịch đẩy tôi vào ghế sau rồi lên xe, đạp chân ga, lái xe lao băng băng trong màn đêm.
Tôi đau đớn rên lên, cảm giác như mình sắp chết đến nơi.
Trước nay tôi chưa từng bị thương nặng như vậy. Lúc trước, khi tôi bị thương đều có tiên nữ Thanh Thủy dùng linh khí chữa trị cho tôi, giảm bớt đau đớn.
Còn lần này, tiên nữ Thanh Thủy tiêu hao quá nhiều, đã rơi vào giấc ngủ say.
Trên người tôi bị nổ cho trăm nghìn lỗ thủng, rất nhiều nơi trầy da tróc thịt.
May là tiên nữ Thanh Thủy bảo vệ phần đầu, tim và nội tạng của tôi, hầu hết vết thương đều ở tứ chi và phần lưng.
Mộc Dịch gọi một cuộc điện thoại.
Sau khi điện thoại kết nối, bên trong truyền ra một giọng nói ngọt ngào: “Xin chào, chào mừng đến với kênh 120, xin hãy báo số hiệu của bạn và cấp bậc viện trợ”.
Mộc Dịch nói: “Số hiệu K924, xin được chi viện chữa trị, chi viện chữa trị cấp một”.
Đầu kia điện thoại lại nói: “Cảnh sát K924, chúng tôi đã định vị vị trí của cô, hiện nay vị trí của cô đang di chuyển với tốc độ cao. Xin hãy cung cấp tình hình bị thương nguy hiểm tính mạng, chúng tôi sẽ họp lại với cô trong vòng mười phút nữa”.
Mộc Dịch nói: “Đồng chí, không phải tôi xin chữa trị, là nhân chứng quan trọng của vụ án xin chi viện chữa trị”.
Giọng nói trong điện thoại tỏ thái độ việc công ra việc công, nói: “Cảnh sát K924, theo điều lệ của chúng tôi, chúng tôi chỉ cung cấp mọi chi viện cho cảnh sát, đề nghị của cô không được chấp nhận”.


“Xin hỏi cô còn cần hỗ trợ chuyện gì không?”
Mộc Dịch vội nói: “Đồng chí, người bạn này là cảnh sát dự bị của chúng tôi”.
Rốt cuộc Mộc Dịch đang gọi điện thoại cho ai? Giọng điệu của đối phương vẫn luôn rất khách sáo, giống như là nhân viên chăm sóc khách hàng vậy.
Đối phương nói: “Xin hãy cung cấp số hiệu của cảnh sát dự bị”.
Mộc Dịch vô cùng sốt ruột, nói: “Đồng chí, bạn tôi hiện tại chưa có số hiệu. Đây là tình huống khẩn cấp, phải chữa trị trong vòng một tiếng đồng hồ, nếu không thì tôi đã không gọi điện thoại”.
Đối phương vẫn nói một cách máy móc: “Cảnh sát K924, người chưa vào biên chế không tính là cảnh sát dự bị, xin lỗi, đề nghị của cô không được chấp nhận”.
“Xin hỏi còn cần hỗ trợ chuyện gì không?”
“Thầy tôi là Cổ Hà, số hiệu SA001, là đại đội trưởng của Chi cục Thiểm Đông”, Mộc Dịch cắn răng, báo tên của thầy mình. “Đồng chí, người đang cần chi viện là người mà thầy tôi xem trọng, tư chất vô cùng tốt, sau này sẽ gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí của chúng tôi”.
“Trước mắt đang tìm hiểu và bồi dưỡng”.
Tôi đã hiểu, Mộc Dịch đang đề nghị chi viện chữa trị của Cục điều tra hiện tượng huyền bí.
Đối phương nói: “K924, trong hệ thống hiển thị thân phận của cô chỉ là cảnh sát thực tập, bây giờ đang điều tra ở thôn Lâm Thủy, xử lý hai vụ án mạng. Đây cũng là vụ án đầu tiên cô phụ trách”.
“Cô không có bất cứ quyền gì tìm kiếm cảnh sát cho Cục điều tra hiện tượng huyền bí, càng không có năng lực phán đoán hợp lý”.
“Thầy của cô không liên quan gì đến vụ án lần này, đề nghị của cô không được chấp nhận”.
“K924, xin hỏi cô còn chuyện gì khác không?”
Chương 350: Di chuyển
Mộc Dịch nói gì cũng vô dụng, xem ra chế độ của Cục điều tra hiện tượng huyền bí cực kì nghiêm ngặt, tính nguyên tắc rất cao. Bọn họ chỉ phục vụ cho người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, còn những người khác bất kể là thân phận gì cũng sẽ không cung cấp.
Tôi không ngờ Mộc Dịch chỉ là cảnh sát thực tập, vụ án ở thôn chúng tôi còn là vụ án đầu tiên cô ta phụ trách.
Mộc Dịch cắn răng, nói: “Đồng chí, bản thân tôi xin được chi viện cứu chữa cấp một và chi viện nhân chứng liên đới”.
Đối phương ngạc nhiên hỏi lại: “K924, cô chắc chắn không?”
“Tôi chắc chắn”, Mộc Dịch vô cùng khẳng định.
Đối phương nói: “K924, nếu đề nghị chi viện của cô không phù hợp với hồ sơ, cô phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Tôi xác nhận lại một lần nữa, cô chắc chắn đề nghị chi viện cấp một và chi viện nhân chứng liên đới?”
“Tôi chắc chắn”, Mộc Dịch khẳng định thêm lần nữa.
Đối phương nói: “Xin cô hãy dừng xe ở một vị trí hẻo lánh, không được để người khác phát hiện, chúng tôi sẽ đến hiện trường trong vòng mười lăm phút”.
Đối phương cúp điện thoại.
Tôi hỏi: “Mộc Dịch, cô gọi cho Cục điều tra hiện tượng huyền bí sao?”
“Ừ”, Mộc Dịch đáp: “Bây giờ chỉ có người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí mới có thể kịp thời cứu chữa cho anh”.
“Mỗi một thành phố đều có căn cứ bí mật của Cục điều tra hiện tượng huyền bí và Cục điều tra công năng đặc dị, phục vụ cho người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí”.
“Chi viện vũ lực, chi viện cứu chữa, còn có chi viện phá án”.
“Chi viện cứu chữa là chi viện cho tất cả mọi người trong Cục. Bình thường chi viện bị thương nặng hoặc là nguy hiểm đến tính mạng thuộc về chi viện cấp một, người của Chi cục sẽ đến chi viện trong thời gian sớm nhất”.
“Chi viện vũ lực và chi viện phá án khá phiền phức. Người đề nghị gặp vấn đề trong lúc điều tra án, bất kể là xin chi viện khi gặp phải kẻ địch mạnh hay điều tra vụ án không hoàn thành đúng thời hạn, người đề nghị sẽ bị cấp trên phán định là hành động thất bại, sẽ bị trừ điểm hoặc thậm chí là bị trừng phạt”.
“Chi viện của Cục điều tra hiện tượng huyền bí không cung cấp cho bất kì ai khác, dù đối phương có thân phận cao quý thế nào cũng không cung cấp”.
“Đề nghị của tôi lần này là chi viện cứu chữa cấp một và chi viện nhân chứng liên đới, nghĩa là tôi bị thương nặng, nguy hiểm đến tính mạng, nhân chứng cũng bị thương nặng, có thể thuận tiện cứu chữa cho nhân chứng”.
“Chủ yếu vẫn là tôi bị thương, nếu tôi không bị thương, sẽ không ai quan tâm đến anh”.
Nói xong, Mộc Dịch lái xe đến bờ đê không xa, dừng bên bờ một con suối nhỏ.
Tôi không hiểu hỏi: “Nhưng... cô không bị thương, cô lừa họ như thế, họ còn cứu chữa cho tôi được sao?”
“Cho nên... tôi cần phải bị thương...”, Mộc Dịch tắt máy quay hành trình, lấy một con dao găm từ trong túi ra, sau đó nhắm mắt, đâm mạnh vào bụng mình.
Tôi kinh ngạc hét lên: “Mộc Dịch...”
Ngay sau đó, Mộc Dịch rút dao ra, lại nhát thứ hai, nhát thứ ba... đâm vào cơ thể cô ta!
Sau khi đâm liên tục ba nhát, Mộc Dịch mở cửa sổ xe, dùng sức ném dao găm xuống suối...
Khóe miệng Mộc Dịch chảy máu, dựa vào chỗ ngồi, miệng vết thương chảy máu ròng ròng, hơi thở yếu ớt...
“Mộc Dịch...”, trong lòng tôi vô cùng khó chịu, đau đớn như bị kim đâm vào tim!
“Tại sao phải như vậy, tại sao!!!”, mắt tôi thấm ướt, nước mắt không kìm được rơi xuống...
“Vì sao lại ngốc như vậy, cô vì tôi có đáng không?”
“Tôi chỉ bị linh khí làm tổn thương cơ thể, không chết được đâu mà...”
Mộc Dịch cười rất miễn cưỡng, nói: “Tôi đã nói rồi, chúng ta là bạn bè...”
“Anh đã từng cứu tôi ở dưới hang động, đương nhiên tôi phải cứu anh”.
“Khi cơ thể bị linh khí làm tổn thương, nếu không kịp thời loại bỏ linh khí còn sót lại, nội tạng của anh sẽ bị tổn thương vĩnh viễn, sẽ giảm thọ, thậm chí là không thể tu luyện, hậu quả rất nghiêm trọng”.
“Theo tuổi tác dần tăng lên, di chứng sẽ càng lúc càng nhiều, thậm chí thể chất còn không bằng người bình thường”.
“Tôi phải cứu anh, nếu không, cả đời này coi như bỏ...”
Tôi không hiểu linh khí làm tổn thương cơ thể nghiêm trọng đến mức nào, nghe Mộc Dịch nói như vậy, trong lòng tôi dâng lên nỗi sợ hãi.
Mộc Dịch vì tôi mà tự đâm liên tiếp ba nhát.
Cô ta ra tay rất dứt khoát, không chút nhíu mày. Nếu bảo tôi tự đâm mình, tôi không thể làm được.
Hô hấp của Mộc Dịch càng lúc càng yếu, nằm trên ghế không nhúc nhích.
Trong lòng tôi đau đớn vô cùng, nếu Mộc Dịch xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha thứ cho mình.
Tại sao lại ngốc như vậy...
Tôi cố gắng tiến sát lại Mộc Dịch, kéo tay cô ta, nói: “Mộc Dịch, đừng ngủ, nhất định phải kiên trì!”
“Mộc Dịch, tuyệt đối đừng ngủ, nếu cô có chuyện gì, tôi cũng không sống một mình đâu!”
“Mộc Dịch, cô tỉnh lại đi...”
Trên ngực và trên bụng Mộc Dịch máu chảy đầm đìa, mất máu quá nhiều, nếu lúc này mà hôn mê thì vô cùng nguy hiểm.
Mộc Dịch xuống tay rất nhẫn tâm, chi viện cứu chữa cấp một nhất định phải nguy hiểm tới tính mạng mới được.
Không có tiên nữ Thanh Thủy, tôi không làm được gì cả.
Từ trước đến nay, tôi luôn dựa dẫm vào tiên nữ Thanh Thủy, bây giờ không có cô ấy, tôi hoàn toàn bất lực.
Đến cả sức lực cầm máu cho Mộc Dịch tôi cũng chẳng có, chỉ có thể dùng tay đè lên vết thương của Mộc Dịch.
Trong lòng tôi luôn cầu khấn, xin tất cả Thần Phật cho Mộc Dịch đừng xảy ra chuyện.
Vài phút sau, tôi nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng động kì lạ, nó truyền tới từ trên không trung.
Một chiếc máy bay trực thăng cỡ nhỏ đáp trên khoảng đất bằng phẳng cách chúng tôi hơn ba mươi mét. Cánh quạt chuyển động rất nhanh, khiến dòng không khí xung quanh hình thành từng trận gió mạnh.


Một người đàn ông trung niên hơi béo và hai người mặc áo khoác trắng nhanh chóng xuống khỏi máy bay, khiêng theo cáng cứu thương.
Tôi không ngờ chi viện cấp một của Cục điều tra hiện tượng huyền bí lại là máy bay trực thăng.
Thảo nào tốc độ chi viện lại nhanh như vậy, tốc độ của máy bay trực thăng nhanh gấp mấy lần xe ô tô.
Cục điều tra hiện tượng huyền bí là lực lượng của chính phủ, chính phủ có một chiếc máy bay trực thăng cũng không lạ gì, vậy cũng có thể thấy chính phủ xem trọng người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đến thế nào.
Người đàn ông trung niên mở cửa xe, cất giọng lạnh như băng: “K924, chúng tôi cần xác thực thân phận”.
Người đàn ông trung niên cầm một thứ tương tự như di động đưa đến trước mặt Mộc Dịch, Mộc Dịch ấn ngón trỏ lên đó.
Tít...
Cái máy kêu lên một tiếng, bên trên hiển thị hai chữ thông qua.
Người đàn ông trung niên nói: “K924 thông qua kiểm chứng thân phận, chi viện cấp một và chi viện nhân chứng liên đới”.
“Đưa đi!”
Hai thanh niên mặc áo khoác trắng dìu Mộc Dịch dậy, đặt lên cáng cứu thương đưa tới máy bay.
Sau đó, hai người lại lấy cáng cứu thương ra, dìu tôi từ trong xe ra ngoài.
Bọn họ nhét nút tai cho tôi, dùng vải đen bịt mắt rồi mới khiêng tôi lên cáng.
Cuối cùng, một người cởi áo khoác ra, đắp lên người Lâm Ngọc Lam, ôm Lâm Ngọc Lam lên máy bay.
Tôi nằm trên cáng, máy bay bay thẳng lên trời, nhanh chóng tiến về phía trước trong màn đêm mịt mờ.
Trên đường đi, tôi không nhìn thấy gì cả, cũng không nghe thấy gì cả, cho dù thính lực của tôi cực kì nhạy cũng không nghe được bất cứ tiếng động nào ở bên ngoài.
Mười mấy phút sau, tôi được người ta khiêng xuống máy bay, di chuyển đến một nơi nào đó.
Sau đó có người tháo vải đen trên mặt tôi xuống, lấy nút tai đi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom