• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (3 Viewers)

  • Chương 31-35

Chương 31: Xung phá

Quay về Tiểu Linh Viên, Diệp Thành tự nhốt mình trong phòng. Lần này hắn mua được rất nhiều Tuyết Ngọc Lan Hoa, hắn quyết định đem toàn bộ số Tuyết Ngọc Lan Hoa này để luyện chế thành Ngọc Linh Dịch, mục đích là chuẩn bị cho lần đột phá lên tầng cảnh giới thứ năm.

Chân hoả xuất hiện, từng cây linh thảo được thả vào trong. Diệp Thành luyện một mạch tới khi màn đêm buông xuống. Sau khi uống một bình Ngọc Linh Dịch hắn mới bắt tay vào việc.

Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng hôm sau.

Hôm nay Hằng Nhạc Tông náo nhiệt vô cùng, nói đúng hơn là ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông náo nhiệt.

Hôm qua, các đệ tử của Thiên Dương Phong và Nhân Dương Phong bị đánh ngất sau núi, Chung Lão Đạo và Thanh Dương Chân Nhân nổi trận lôi đình, lệnh cho các đệ tử đề cao cảnh giác đệ tử của hai ngọn núi còn lại, trong lời nói còn mang theo ý tứ cho phép đệ tử của mình xử lý đệ tử của phía đối phương.

Nếu theo như những gì Diệp Thành dự liệu thì ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông sẽ trở thành chiến trường trong vụ tranh đấu của tam đại chủ phong, do vậy mới dẫn đến hiện tượng chỉ cần là những đệ tử đi hái linh thảo thì trong người đều mang theo một cây gậy sắt màu đen.

Ngươi đánh lén thì ta đây có chết cũng phải đánh trả. Gần như các đệ tử bị đánh lén đều mang theo tâm lý này.

Dù sao cũng không thể để bản thân phải chịu thiệt, cơn ấm ức trong lòng khiến cho các đệ tử có suy nghĩ thà đánh nhầm còn hơn bỏ sót.

A…!

A….!

Tiếng kêu gào thảm thiết đằng sau núi từ ngày mai vang lên tới tận tối khiến các đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đều khó hiểu.

“Tam đại chủ phong định làm phản sao?”

“Từ nay về sau, không được tuỳ tiện đi vào ngọn núi phía sau, có trời mới biết hôm nào bị đánh lén”.

“Muốn đánh ai thì đánh, không đánh ta là được”.

Hết một ngày, chỉ cần là những đệ tử tới ngọn núi phía sau thì gần như đều ôm phần sau gáy đi ra, có người mặt mày sưng vù, hoặc có người mình đầy dấu chân, vết thương chi chít.

Cuộc tranh đấu âm thầm phía sau núi ngày càng nghiêm trọng. Thời gian cứ thế dần trôi, cuộc tranh đấu âm thầm trở thành tranh đấu ngoài mặt, chiến trường từ ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tôngchuyển sang Phong Vân Đài của Hằng Nhạc Tông.

“Thiên Dương Phong Không Lạc, ngươi ra đây cho ta, ta đợi ngươi trên Phong Vân Đài”.

Trời vừa sáng, đệ tử của Địa Dương Phong đã gửi chiến thư. Lời thách đấu của bọn họ gần như kéo theo sự phản ứng dây chuyền, giọng nói khiêu chiến vang lên không ngớt.

“Nhân Dương Phong Nhạc Khang, ông đây đợi ngươi trên Phong Vân Đài”.

“Địa Dương Phong Triệu Long, mẹ kiếp, ông đây đấu với ngươi đến cùng”.

“Mẹ kiếp, đừng có mà chơi trò đâm sau lưng, có gan thì lên chiến đài”.

Giữa các đệ tử của tam đại chủ phong có tư thù riêng. Việc đánh lén đã trở thành mồi lửa cho cuộc khai chiến, cả một ngày trời, trên Phong Vân Đài người ta đánh nhau sôi sục đất trời. Cuộc khiêu chiến của bọn họ khiến Phong Vân Đài vốn đã náo nhiệt lại càng trở nên náo nhiệt hơn.

“Đánh nhau nảy lửa, có lẽ từ ngày Hằng Nhạc Tông lập phái đến nay chưa từng xuất hiện cảnh tượng thế này”.

“Tam đại chủ phong sao có thể hồ đồ mà đánh nhau như vậy chứ?”

“Tư thù đã lâu, cho dù không có sự việc đánh lén thì bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ khai chiến”.

Còn Diệp Thành, kẻ gây ra mọi chuyện lúc này lại đang ở trong Tiểu Linh Viên chuyên tâm luyện chế Ngọc Linh Dịch.

Mùi thuốc thơm nồng bay khắp nơi.

“Thơm quá”, Hổ Oa tròn mắt, đứng ngay ngoài cửa phòng Diệp Thành, cậu ta hít lấy hít để mùi thơm toả ra từ căn phòng.

“Ngọc Linh Dịch”, từng là trưởng lão của Hằng Nhạc Tông, Trương Phong Niên đương nhiên rất quen với mùi hương này.

Trương Phong Niên tỏ vẻ khó hiểu. Ngọc Linh Dịch thanh mát ôn hoà, còn mùi Ngọc Linh Dịch bay từ trong phòng ra lại mang theo khí nóng, rõ ràng là Ngọc Linh Dịch vừa ra lò, điều này khiến Trương Phong Niên trầm ngâm vuốt râu suy nghĩ hồi lâu.

Đêm khuya, Diệp Thành mới mở cửa phòng đi ra.

Hắn bước ra trong trạng thái lôi thôi lếch thếch, đầu tóc rối bời, mặt mày rõ vẻ mệt mỏi và ria mép mọc lởm chởm.

Sau khi vươn vai, cơ thể hắn vang lên từng âm thanh “rắc, rắc”.

Ba ngày ba đêm, hắn đã luyện chế được hơn một trăm bình Ngọc Linh Dịch, khả năng kiểm soát ngọn lửa, khả năng luyện chế Ngọc Linh Dịch của hắn ngày càng thuần thục.

Quác!

Quác!

Linh thú Tiểu Ưng có vẻ như chưa ngủ, nó vung cánh đi tới, cái đầu lông mượt như nhung chốc chốc lại gại gại vào người Diệp Thành.

Vết thương của nó vẫn chưa bình phục hản, muốn bay lượn trong không trung ít nhất cũng phải vài tháng nữa.

“Mày đói à?”, Diệp Thành khẽ vuốt vuốt đầu nó.

Quác!

Quác!

Tiểu Ưng với linh tính không tồi, nó như nghe hiểu Diệp Thành nói gì rồi gật đầu lia lịa.

Diệp Thành khẽ mỉm cười, hắn lấy cái túi đựng đồ ra, lấy một miếng thịt và đưa tới trước mặt nó. Mắt Tiểu Ưng sáng cả lên, nó ăn lấy ăn để.

“Tao giúp mày nhé”, Diệp Thành vuốt ve Tiểu Ưng, sau đó trút một bình Ngọc Linh Dịch vào cơ thể nó.

Ngọc Linh Dịch vào cơ thể, toàn thân Tiểu Ưng nóng rực, sức mạnh dồi dào đến bất chợt khiến nó ngẩng đầu nhìn Diệp Thành, trong mắt còn mang theo vẻ sợ hãi, chỉ sợ cơ thể nổ tung.

“Không sao, có tao”, Diệp Thành mỉm cười, triệu gọi chân hoả.

Thấy ngọn lửa, Tiểu Ưng có vẻ sợ hãi, nó có vẻ như biết được sự khủng khiếp của chân hoả trong tay Diệp Thành nên cơ thể bất giác run lên.

“Đừng sợ”, Diệp Thành cho chân hoả bao quanh thân hình Tiểu Ưng, sau đó ngọn lửa thâm nhập vào trong cơ thể nó, giúp nó luyện hoá Ngọc Linh Dịch.

Quác, quác!

Cơn đau đớn ập đến khiến cơ thể Tiểu Ưng nóng ran, cơ thể run rẩy kia cứ thế hồi phục lại nguyên trạng còn Ngọc Linh Dịch sau khi được luyện hoá tạo thành linh lực dồi dào giúp nó chữa lành vết thương.

Không tới một khắc, đôi cánh khập khiễng của nó đã có thể vung mạnh hơn và có thể bay trong không trung dù là có phần hơi khó khăn.

Quác, quác!

Con linh thú này rất nhanh nhẹn, vì được bay lại lần nữa nên nó không từ cơ hội, cứ thế bay lượn một lúc lâu trong không trung mới đáp đất. Có lẽ vì mệt nên mới ngủ say.

“Ngủ đi, ngày mai mọi chuyện sẽ tốt thôi”, Diệp Thành xoa xoa đầu con chim, sau đó quay người đi vào phòng Hổ Oa.

Hổ Oa thật thà chất phác, cậu ta nằm trên giường ngủ rất ngon lành, đương nhiên không phát hiện ra Diệp Thành đi vào.

Tới bên giường, Diệp Thành kiểm tra cẩn thận cơ thể của Hổ Oa. Hắn phát hiện cậu nhóc này trời sinh Linh Khiếu bị tắc nghẽn, vài kinh mạch lớn đều chưa được đả thông chứ đừng nói tới việc mở ra đan điền. Một người có thể chất như Hổ Oa được định sẵn sẽ không thể trở thành tu sĩ.

Thông thường, kinh mạch của con người đều thông mới có thể đả thông Linh Khiếu. Linh Khiếu chính là cánh cửa dẫn tới vùng đan điền, chỉ cần Linh Khiếu được đả thông, đan điền được mở thì mới có thể hấp thu được linh khí của đất trời vào cơ thể và có thể trở thành tu sĩ thực thụ.

Nhưng nếu như kinh mạch của con người bẩm sinh tắc nghẽn, muốn trở thành tu sĩ thì buộc phải có người đả thông kinh mạch toàn thân mới được.

Diệp Thành nghĩ một hồi, sau đó dùng chân hoả trút vào cơ thể Hổ Oa.

Không sai, hắn muốn Hổ Oa tôi luyện cơ thể, tiếp sau đó, hắn tiếp tục đả thông kinh mạch mở ra Linh Khiếu rồi mở ra đan điền.

Chẳng mấy chốc, trên khuôn mặt Hổ Oa xuất hiện vẻ đau đớn. Cậu ta muốn tỉnh lại nhưng lại bị mê hương của Diệp Thành đưa vào cơn mơ.

Kiểm soát chân hoả, Diệp Thành thận trọng tôi luyện cơ thể cho Hổ Oa, chỉ sợ chân hoả làm Hổ Oa bị thương.

Không lâu sau, Hổ Oa mồ hôi ứa ra đầm đìa, có điều mọi vất vả của Diệp Thành cũng không uổng công vô ích. Thông qua việc dùng chân hoả tôi luyện, các kinh mạch của Hổ Oa càng dẻo dai hơn, đường kinh mạch tắc nghẽn cũng dãn hơn, được Diệp Thành dùng chân khí từ từ đả thông.

Cả quá trình diễn ra rất lâu. Trước khi trời sáng, Diệp Thành mới đả thông được toàn bộ kinh mạch của Hổ Oa, và thông qua việc dùng chân hoả tôi luyện, các tạp chất bên trong cơ thể của Hổ Oa cũng theo đó được đẩy ra ngoài. Hổ Oa trong cơn mê cũng nở nụ cười nhẹ nhàng thoải mái.

Diệp Thành hả hơi, cơ thể cứng ngắc của hắn lúc này cũng được cử động thoải mái.

“Vậy thì tiếp theo sẽ đả thông Linh Khiếu”, Diệp Thành mỉm cười, hắn đã thành công một nửa.

“Hơi đau đớn một chút, cố gắng nhé”, Diệp Thành nghỉ ngơi một lát rồi lại bắt đầu đẩy chân khí vào người Hổ Oa, sau đó thông qua các kinh mạch của Hổ Oa, phá bỏ phần chắn dẫn tới vùng đan điền.

Hự…!

Lần đầu tiên xung phá, khuôn mặt Hổ Oa hiện lên nét đau đớn.

Lại lần nữa.

Diệp Thành cẩn thận từng bước, không dám sơ suất vì một khi không cẩn thận sẽ làm hại tới tính mạng Hổ Oa.

Phần chân khí hắn đẩy vào người Hổ Oa giống như thanh kiếm sắc không ngừng xung phá, lực công kích từ yếu tới mạnh, khuôn mặt Hổ Oa chảy đầy mồ hôi, trắng như tờ giấy. Nếu không phải Diệp Thành dùng mê hương khiến cậu ta ngủ say thì cậu ta nhất định sẽ đau tới mức tỉnh lại.

“Cố lên, vận mệnh của đệ có thể thay đổi từ đây”, Diệp Thành không ngừng vận chân khí phá bỏ bức chắn kia.

Trời đã sáng tỏ, kể cả là Diệp Thành thì sắc mặt cũng tái nhợt đi.

Bụp!

Cơ thể Hổ Oa phát ra âm thanh như vậy, Linh Khiếu thông với đan hải mới thực sự được Diệp Thành đả thông.

Đột nhiên, linh khí của đất trời di chuyển, cứ thế hội tụ về cơ thể Hổ Hoa, hình thành nên vòng xoáy linh khí, giống như tìm được chỗ khơi thông dòng, thông qua các lỗ chân lông trên cơ thể Hổ Oa, thâm nhập vào cơ thể cậu ta.

“Trời không phụ lòng người”, Diệp Thành thở phào lau mồ hôi.
Chương 32: Tàng Thư Các

Trời sáng tỏ.

Diệp Thành không hề nghỉ ngơi, hắn bắt tay chuẩn bị bữa sáng cho Trương Phong Niên và Hổ Oa.

Cánh cửa phòng mở ra, Trương Phong Niên cầm cây gậy đi ra, trông thấy Diệp Thành thì cười ôn hoà: “Cháu dậy sớm thế?”

“Cháu không ngủ được nên dậy ạ”, Diệp Thành tươi cười.

“Một người cần cù như cháu quả là hiếm thấy”.

“Tiền bối chê cười cháu rồi”.

“Ông”, cuộc nói chuyện của hai người bị Hổ Oa làm gián đoạn.

Hổ Oa trông có vẻ khác thường, đi tới bên Trương Phong Niên và Diệp Thành, cậu ta chỉ vào khí lưu xung quanh cơ thể mình và nhìn cả hai với ánh mắt khó hiểu: “Cháu làm sao vậy? Cháu cảm thấy có thứ gì đó len lỏi vào cơ thể mình khiến toàn thân cháu ngứa ngáy”.

“Linh khí?”, Trương Phong Niên nhìn Hổ Oa và ngỡ ngàng.

“Sao có thể…”, Trương Phong Niên thẫn thờ.

“Cháu..cháu có thể tu luyện sao?”, Hổ Oa nghếch đầu nhìn Diệp Thành và Trương Phong Niên.

“Có thể, có thể, đương nhiên có thể rồi”, Trương Phong Niên kích động.

“Từ nay trở đi đệ chính là một tu sĩ”, Diệp Thành vỗ vai Hổ Oa.

“Đệ là tu sĩ rồi, đệ là tu sĩ rồi”, Hổ Oa nhảy nhót vui mừng, quả là một đứa trẻ ngây thơ. Hổ Oa cứ thế nhảy nhót một hồi rồi cuối cùng chạy tới phía trước linh thú Tiểu Ưng hoa chân múa tay: “Tiểu Ưng, tao có thể tu luyện rồi, sau này tao có thể bảo vệ mày”.

Quác, quác!

Tiểu Ưng như nghe hiểu tiếng người, tiếng kêu của nó như hân hoan vui mừng.

“Trời có mắt”, Trương Phong Niên cười vui, trông bóng dáng Hổ Oa nhảy nhót mà sắc mặt cũng tốt lên nhiều.

Diệp Thành ở bên lặng lẽ nhìn Hổ Oa. Hắn cũng đang mừng cho Hổ Oa nhưng trong lòng hắn lại có phần mâu thuẫn.

Làm như vậy có thực sự tốt cho Hổ Oa hay không? Con đường tu luyện của tu sĩ gian khổ hơn rất nhiều so với người phàm. Đã chọn bước đi trên con đường này thì có nghĩa rằng sẽ có tuổi thọ lâu hơn người phàm, có điều điều đó cũng đồng nghĩa cuộc sống cô đơn hơn.

Con đường của tu sĩ đi khốc liệt hơn.

Diệp Thành không biết việc tự thay đổi vận mệnh của Hổ Oa là đúng hay sai, hoặc có lẽ khi Hổ Oa thật sự hiểu được con đường gian khổ của tu sĩ thì mới hiểu được làm một người phàm có cuộc sống tự do hơn tu sĩ nhiều lần.

Diệp Thành ăn uống nhanh chóng rồi ra khỏi Tiểu Linh Viên. Hôm nay hắn không mặc áo choàng đen nữa vì hắn biết lúc này hắn không cần phải che giấu gì. Đệ tử của tam đại chủ phong đã đánh nhau sứt đầu mẻ trán, cho dù hắn có tới núi linh Hằng Nhạc Tông thì cũng rất khó có thể khiến cho người của tam đại chủ phong chú ý tới mình.

Có điều, sự xuất hiện của hắn cũng vẫn kéo theo những ánh nhìn chú ý.

“Đây…”, chỉ cần là đệ tử của Hằng Nhạc Tông nhìn thấy Diệp Thành thì đều tỏ vẻ kinh ngạc.

“Chịu hơn một trăm roi lửa mà đã…đã khỏi rồi?”

“Hắn là yêu nghiệt sao?”

“Toàn thân không có lấy vết thương, mới có mấy ngày chứ?”

“Cái gì?” khi nghe thấy Diệp Thành vẫn còn sống sờ sờ và rất khoẻ mạnh xuất hiện, Doãn Chí Bình của Giới Luật Dường đột nhiên đứng dậy, trên khuôn mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Không chỉ mình hắn mà các đệ tử và trưởng lão của Thiên Dương Phong, Địa Dương Phong, Nhân Dương Phong nghe được tin này cũng hết sức bất ngờ. Mới có mấy ngày mà vết thương đã hồi phục hoàn toàn, từ khi Hằng Nhạc Tông lập phái đến nay chưa từng có người nào có thể làm được như vậy.

“Mau, mau, mau, đệ tử của Nhân Dương Phong và Thiên Dương Phong lại đánh nhau trên Phong Vân Đài rồi”.

“Nghe nói vậy, đệ tử của Địa Dương Phong cũng đi theo”.

“Nghe nói lần này còn có đệ tử với cảnh giới Nhân Nguyên tham gia”.

Chẳng mấy chốc, từng nhóm người túm năm tụm ba đổ xô về Phong Vân Đài. Điều này cũng có nghĩa rằng mọi sự kinh ngạc khi thấy Diệp Thành hồi phục đã bị việc đánh nhau trên Phong Vân Đài xoá tan ngay lập tức.

Cho dù cuộc chiến trên Phong Vân Đài có kịch liệt thế nào đi nữa thì Diệp Thành cũng không dừng bước. Hôm nay chính là ngày Tàng Thư Các của Hằng Nhạc Tông mở cửa cho đệ tử thực tập. Hắn không muốn vì tò mò xem mấy trò náo nhiệt mà lãng phí thời gian.

Đứng trước lầu các với khí thế hùng hồn, Diệp Thành không dừng bước chân. So với trước kia, Tàng Thư Các của hiện tại tĩnh lặng hơn nhiều, đến cả bóng người xuất hiện ở đây cũng không có, có lẽ đều đã chạy tới Phong Vân Đài đi xem cuộc chiến cả rồi.

“Không có ai càng tốt, khó lắm mới được yên tĩnh”.

Diệp Thành khẽ mỉm cười rồi sải bước đi vào Tàng Thư Các.

Bên trong Tàng Thư Các là một thế giới mới rộng lớn vô cùng, trên mỗi hàng giá sách xếp đầy cổ quyển, cũng phải hơn một trăm nghìn quyển, tất cả số sách này đều do người của Hằng Nhạc Tông thu thập được.

Người trông coi Tàng Thư Các là một lão già râu bạc phơ, đầu rối xù, người của Hằng Nhạc Tông gọi ông ta là Hoàng Thạch Chân Nhân.

“Trưởng lão”, Diệp Thành cung kính hành lễ.

“Vào đi, để lại thẻ bài thân phận ở chỗ ta”, Hoàng Thạch Chân Nhân nhìn Diệp Thành một lượt từ đầu tới chân, khi nói chuyện còn để lộ ra bộ răng ngả vàng.

Diệp Thành đưa thẻ bài thân phận rồi tiến vào trong.

Trên các giá sách rất nhiều cổ quyển, hắn tiện tay lấy một quyển rồi mới phát hiện ra đó là một bộ cổ quyển giới thiệu về linh thảo.

Diệp Thành khẽ lắc đầu rồi đặt nó về chỗ cũ.

Tàng Thư Các yên ắng vô cùng, Diệp Thành thấy vậy thì vui mừng ra mặt. Hắn lựa tới lựa lui như đi mua rau, từng cổ quyển được hắn cầm lên rồi lại đặt lại vị trí cũ.

Qua ba canh giờ, hắn không tìm được một bộ công pháp huyền thuật nào.

“Xem ra công pháp huyền thuật đều ở tầng trên”, Diệp Thành thầm nghĩ.

Ở Hằng Nhạc Tông, đệ tử thực tập chỉ có thể vào tầng một của Tàng Thư Các, dựa vào thân phận hiện giờ của hắn thì không đủ tư cách vào các tầng bên trên.

Diệp Thành có phần thất vọng, hắn lại cầm một cổ quyển lên đọc.

“Hoàng Thạch Lão còn nhớ con không?”, bầu không khí yên ắng của Tàng Thư Các bị khuấy động bởi một giọng nói, xem ra lại có người tới Tàng Thư Các rồi.

“Tiểu tử, còn dám trộm đồ ở đây, cẩn thận ta xử ngươi”, Hoàng Thạch Chân Nhân mắng xối xả.

“Xem cách người nói chuyện kìa, con là loại người đó sao?”

“Cút”.

Sau vài lời nói qua lại, Diệp Thành mới nhìn ra người tới là ai.

Diệp Thành nhếch miệng: “Tên này ăn cái gì mà ra thế này nhỉ?”

Không thể trách hắn có thái độ như vậy, bởi người tới trông cũng thật là….

Đó là một thiếu niên chừng mười ba, mười bốn tuổi, không cao bằng Hổ Oa nhưng trông lại béo bất thường. Khi hắn ta di chuyển qua lại, từng thớ thịt cứ thế nẩy lên, trông từ xa y như một đụn thịt.

Lại nói tới cách ăn mặc của, đó mới là điểm khiến Diệp Thành cảm thấy kỳ lạ nhất.

Phần thân trên, hắn ta mặc một cái áo lót, bên dưới vận cái quần cộc to đùng, đôi mắt híp lại gần như chẳng nhìn thấy gì, lại để lộ ra bộ ngực với hai cái ti, trông giống hệt vị phật Di Lặc.

“Hằng Nhạc Tông quả là lắm nhân tài”, thấy tên thanh niên béo mập kia, Diệp Thành suýt xoa.

Vừa dứt lời, hắn ta đã đi tới, khi đi qua Diệp Thành còn không quên liếc Diệp Thành từ đầu tới chân. Đôi mắt hắn mặc dù nhỏ nhưng lại rất sáng, trông gì cũng đảo lia lịa như tên trộm.

“Sao ta chưa gặp ngươi bao giờ?”

“Ta vừa mới đến”.

Thiếu niên kia tuỳ hứng hỏi một câu sau đó bước qua. Thế nhưng vừa đi qua được hai bước thì bèn quay lại, cái mũi nhếch lên hít lấy hít để y như con chó đang ngửi mùi.

Rồi rất nhanh sau đó, hắn ta ngửi tới người Diệp Thành.

“Chân hoả?”, hắn ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ ti hí kia như cháy bừng lên ngọn lửa, cứ thế nhìn chằm chằm vào Diệp Thành.

“Ngươi có chân hoả?”
Chương 33: Hùng Nhị

Nghe vậy, Diệp Thành bất giác cau mày.

Chân hoả chính là bí mật lớn nhất của hắn, từ trước tới giờ hẵn vẫn luôn giấu tất cả mọi người. Kể cả thủ toạ của tam đại chủ phong và Chu Đại Phúc cũng không nhìn ra, thế mà tên béo trước mặt hắn lại có thể ngửi ra.

Diệp Thành thấy vậy thì hết sức ngạc nhiên.

“Có phải ngươi có chân hoả không?”, thiếu niên kia dùng hai bàn tay béo múp của mình nắm lấy vai Diệp Thành, đến giọng nói cũng khẽ hơn, chỉ sợ Hoàng Thạch Chân Nhân bên ngoài nghe thấy.

“Chân hoả quý giá như vậy, một đệ tử thực tập như ta lấy đâu ra”, mặc dù trong lòng hết sức kinh ngạc nhưng Diệp Thành vẫn tươi cười đáp lời.

“Ngươi đừng có lừa ta, ta có thể ngửi ra”.

“Có lẽ ngươi ngửi nhầm rồi”.

“Không phải chứ. Vậy ta tìm một người kiểm chứng”, nói rồi, tên béo kia quay người, hét ra ngoài cửa: “Hoàng Lão, tên tiểu này có chân….u…u…”

Hắn ta còn chưa kịp hét từ “hoả” thì Diệp Thành đã bịt miệng hắn ta lại. Bảo Hoàng Thạch Chân Nhân tới kiểm chứng thì chân hoả của hắn chắc chắn không thể giấu thêm được.

“Này mập, ngươi biết cũng nhiều đấy nhỉ?”, Diệp Thành hỏi.

“Xem kìa, ta nói không sai chứ?”, tên béo vùng vẫy thoát ra khỏi bàn tay Diệp Thành rồi xoa xoa đôi bàn tay múp míp của mình, đôi mắt ti hí sáng cả lên.

“Coi như ngươi giỏi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng cũng cố gắng kiểm soát mọi sự kích động của tên béo kia.

“Giỏi cái gì mà giỏi”, Hoàng Thạch Chân Nhân đi vào lên tiếng mắng chửi, trợn trừng mắt nhìn tên béo: “Có phải ngươi ăn no rửng mỡ không hả?”

“Con…con luyện giọng”, tên béo gãi gãi tai, cuối cùng vẫn quyết định không nói ra việc của Diệp Thành.

“Trật tự cho ta”, Hoàng Thạch Chân Nhân mặt mày tối sầm, quay người rời đi.

Ông ta vừa đi được mấy bước thì lại quay đầu nhìn tên béo: “Đúng rồi, ngươi vừa nói hắn có chân gì?”

Bị Hoàng Thạch Chân Nhân hỏi đột ngột, tên béo đảo mắt: “Chân…chân khí ạ”.

Nghe hắn ta nói vậy, đến Diệp Thành cũng không nhịn được mà bật cười.

“Khốn khiếp”, Hoàng Thạch Chân Nhân vung tay, gằn giọng: “Người của Hằng Nhạc Tông làm gì có ai không có chân khí, có gì mà kinh ngạc”.

Nói rồi, ông ta quay người vừa đi vừa lẩm bẩm.

Sau khi Hoàng Thạch Chân Nhân rời đi, tên béo bị đánh ngã ra đất mới lồm cồm bò dậy, khuôn mặt béo phệ của hắn vẫn còn hằn dấu tay.

“Lão già đáng chết, ông cứ đợi đấy cho tôi”, tên béo bưng mặt chửi bới sau lưng.

Ở bên, Diệp Thành liếc hắn, toan bỏ đi.

“Ngươi không được đi”, thấy Diệp Thành định bỏ đi, tên béo liền kéo hắn lại.

“Ngươi còn có việc gì nữa?”

“Có, có, có”, tên béo lập tức lên tiếng: “Dùng chân hoả của ngươi giúp ta luyện hoá một bảo bối”.

“Không rảnh”.

“Hoàng Lão, tên tiểu tử này…”

“Luyện, luyện, luyện”, Diệp Thành thật sự chẳng còn cách nào khác.

Cả hai người một người đi trước một người đi sau đi thẳng tới ngọn núi phía sau.

Ngày thường, vào khung giờ này, ngọn núi này không không thiếu bóng dáng của các đệ tử tới hái linh thảo, thế nhưng hôm nay nơi đây lại không một bóng người, tất cả đã đổ xô tới Phong Vân Đài rồi.

“Việc giữa hai chúng ta thống nhất trước, ta giúp ngươi luyện cũng được nhưng việc ta có chân hoả ngươi không được tiết lộ ra ngoài”.

Trên đường, Diệp Thành nhắc đi nhắc lại chuyện này.

“Việc này thì ngươi yên tâm, ta rất kín miệng hi hi hi”, tên béo vỗ ngực.

“Còn nữa, ta cũng không thể luyện không cho ngươi được, đưa năm trăm linh thạch cho ta, nếu không thì miễn bàn”.

“Giao dịch thành công”, tên béo rất hào phóng khiến Diệp Thành không khỏi hiếu kỳ về món bảo bối mà tên này muốn luyện, năm trăm linh thạch mà đồng ý không chớp mắt, bảo bối đó chắc hẳn bất phàm.

Cả hai tìm một hang động bí mật, tên béo lúc này mới rút ra bảo bối mà mình nói.

Đó là một chiếc gậy răng sói, màu đen xì, trông có vẻ dày dặn, đây chắc chắn là loại binh khí vô cùng hung hãn.

“Thấy chưa, trên này còn có một dòng khí đen”, tên béo cầm chiếc gậy răng sói tới gần, chỉ vào dòng khí đen đang quấn quanh chiếc gậy.

Diệp Thành ghé sát nhìn, dòng khí kia chỉ mảnh như sợi tóc, nếu không nhìn kỹ thì thật sự không thể nhận ra. Khí đen kia cho hắn cảm giác u ám, hắn ngửi ngửi, nó còn có mùi máu tanh nữa.

“Đây là cái gì?’, Diệp Thành chỉ vào khí đen kia mà hỏi.

“Trên gậy răng sói có tà niệm của chủ nhân trước kia, vì sự tồn tại của nó nên gậy không nhận chủ”.

Tà niệm!

Nghe vậy, Diệp Thành thoáng qua ánh nhìn kinh ngạc. Tà niệm trước kia vẫn có thể tồn tại trong binh khí, như vậy có thể tưởng tượng được chủ nhân trước kia của gậy răng sói mạnh tới mức nào, còn chiếc gậy răng sói nhất định là thứ binh khí khủng khiếp.

“Ngươi chắc chắn dùng chân hoả có thể luyện hoá nó chứ?”, Diệp Thành nhìn tên béo.

“Có thể, có thể”, tên béo khẳng định. “Chỉ cần là tà niệm thì đều là vật chí dương, nó sợ nhất là vật chí dương, chân hoả sinh ra từ đất trời, chắc chắn là một loại chí dương, nhất định có thể luyện hoá”.

“Vậy thì bắt đầu đi”, Diệp Thành nói rồi tâm niệm, triệu gọi chân hoả.

Chân hoả cháy rực khiến nhiệt độ bên trong hang động tăng lên chiếu vào bốn bức tường xung quanh.

“Chân hoả mạnh quá, chắc chắn có thể luyện hoá. Hi hi hi”.

Thấy chân hoả của Diệp Thành, tên béo tự tin đầy mình, hắn ta hoang mang cho gậy răng sói lơ lửng giữa không gian.

Có chân hoả thiêu đốt, khí đen kia cứ thế xoay vần.

A…!

Trong bóng tối lập loè vang lên tiếng thét khiến Diệp Thành và tên béo giật mình.

“Nhìn kìa, ta nói mà”, thấy khí đen kia đang vẫy vùng, tên béo xoa xoa bàn tay múp míp.

“Tà niệm quá mạnh, cần một canh giờ”, Diệp Thành dự tính thời gian.

“Không sao, ta có thừa thời gian”, tên béo quỳ xuống, hai con mắt hắn cứ thế nhìn chằm chằm vào chiếc gậy răng sói.

Tên này đúng là béo quá thể. Vừa quỳ xuống, mỡ thịt toàn thân đã xô lại với nhau, trông y như ụ thịt.

“Ta tên là Hùng Nhị”, tên béo vừa nhìn chiếc gậy vừa nói tên mình.

“Hùng…Hùng Nhị”.

“Ở nhà ta sịnh ra là thứ hai cho nên cha ta gọi ta là Hùng Nhị”.

Nghe vậy, Diệp Thành liếc nhìn tên béo, hỏi một câu thăm dò: “Vậy ca ca của ngươi tên…”

“Hùng Đại”.

“Vậy tiểu đệ của ngươi không phải tên là Hùng Tam chứ?”

“Ta không có tiểu đệ”.

Diệp Thành không hỏi tiếp nữa, hắn tưởng rằng Hùng Nhị đã đủ kỳ lạ rồi, không ngờ cha hắn còn kỳ lạ hơn, nếu không thì cũng không đặt cho hắn và ca ca hắn cái tên vô thiên vô pháp như vậy, đúng là tạo nghiệp mà!

A….!

Trên chiếc gậy răng sói lại một lần nữa vang lên tiếng hét thất thanh.

Lại nhìn làn khói đen, lúc này đã mỏng manh đi rất nhiều, chỉ có điều chân hoả chính là khắc tinh của tà niệm kia. Cho dù nó có vẫy vùng thế nào cũng không thể thoát khỏi kết cục bị luyện hoá.

Sau một canh giờ, Diệp Thành mới thu lại chân hoả.

“Không tồi, không tồi, hi hi hi”, Hùng Nhị nhận lấy gậy răng sói sau đó không đợi thêm được nữa, hắn ta lập tức cho máu tươi nhỏ vào chiếc gậy răng sói.

Chẳng mấy chốc, máu tươi bị hấp thu. Tiếp sau đó, chiếc gậy răng sói rung lên.

“Đại, đại biến”, Hùng Nhị đã trở thành chủ nhân của gậy răng sói, tâm niệm vừa xuất hiện, chiếc gậy răng sói trong chớp mắt biến to hơn, cuối cùng thì to như cái cây, và còn cao hơn một con người, xung quanh có còn có lớp khí dày.

“Nếu mà giáng một gậy xuống thì không ai có thể cự lại nổi nhỉ”, Diệp Thành xoa xoa cằm, nhận xét về cây gậy này.

Ở bên, Hùng Nhị đã thu lại gậy răng sói, tâm trạng hắn rất tốt, hắn vỗ vai Diệp Thành: “Hôm nay tâm trạng ta tốt, ta mời ngươi uống rượu”.

Diệp Thành liếc nhìn Hùng Nhị: “Tên nhóc nhà ngươi có phải không muốn đưa tiền cho ta không?”

“Ngươi và ta vừa gặp mà đã như quen từ lâu rồi, nói mấy chuyện tiền nong chẳng phải làm ảnh hưởng tới tình cảm sao?”

“Ôi chao”.

Không ngờ Hùng Nhị cứ thế lôi cổ Diệp Thành: “Ngươi có chân hoả, hay là làm việc lớn với ta”.

“Đưa tiền cho ta”, Diệp Thành tối sầm mặt lại.

“Ngươi có thiếu Tuyết Ngọc Lan Hoa không?”, Hùng Nhị nháy mắt.

Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày.

Hắn đã đánh giá quá thấp tên béo này rồi. Tên giảo hoạt biết hắn có chân hoả, nhất định biết hắn có thể luyện chế ra Ngọc Linh Dịch và thừa biết cái mà Diệp Thành thiếu khi luyện chế Ngọc Linh Dịch chính là Tuyết Ngọc Lan Hoa.

“Trưởng lão trông coi Linh Thảo Viên chính là cậu của ta”, Hùng Nhị nói câu này khiến đôi mắt Diệp Thành sáng bừng lên.
Chương 34: Trộm linh thảo

Đêm muộn, Diệp Thành và Hùng Nhị tới Linh Thảo Viên ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông.

Diện tích Linh Thảo Viên rất rộng lớn, phóng tầm mắt ra xa, cả Linh Thảo Viên bồng bềnh giữa mây và sương, các loại Linh Thảo với đủ thứ màu sắc khác nhau, còn chưa vào trong là đã ngửi thấy mùi hương thảo nồng nàn.

Đương nhiên xung quanh Linh Thảo Viên được bố trí cấm chế, không phải ai cũng có thể đi vào.

“Ta nói này, liệu có được không vậy?”, Diệp Thành nhìn Hùng Nhị béo mập ở bên, hắn luôn cảm thấy tên này không đáng tin.

“Nhất định được”, Hùng Nhị vỗ ngực, sau đó đi vào Linh Thảo Viên trước. Diệp Thành liếc nhìn xung quanh một lượt, sau đó cũng đi theo.

Giữa Linh Thảo Viên có một đình đài lầu các được cây linh quả che lấp ở nơi rất sâu.

A, ô…ô…hự…

Diệp Thành và Hổ Oa còn chưa lại gần thì bên trong lầu các đã vọng ra tiếng rên rỉ của nữ nhân, cả hai thậm chí còn có thể trông thấy lầu các đang lay động.

Nghe tiếng, khoé miệng Diệp Thành giật giật, vì âm thanh này hết đỗi quen thuộc, đêm hôm đó ở sơn động, nữ nhân tuyệt sắc ở cảnh giới Không Minh còn rên rỉ hơn thế này nhiều.

“Ta nói này, cậu của ngươi đúng là chuyên nghiệp”, Diệp Thành quay sang liếc nhìn Hùng Nhị.

“Nhưng ta nghe không giống giọng thím lắm”, Hùng Nhị gãi gãi đầu. Nói rồi, hắn ta di chuyển thân hình thô kệch của mình tới trước vài bước, sau đó hô lên một tiếng về phía lầu các với ý định thăm dò: “Cậu ơi?”

“Mau, mau, mặc đồ vào”, bên trong lầu các vang lên giọng thúc giục của nam giới.

Không lâu sau đó, tiếng bước chân hối hả vang lên, một nam đệ tử quần áo xộc xệch và một nữ đệ tử y phục không chỉnh tề xuất hiện ở cửa lầu các.

“Hùng béo, là ngươi à?”, nam đệ tử với vẻ mặt hoang mang nhìn thấy Hùng Nhị thì thở phào, vừa nói còn không quên xua tay với nữ đệ tử bên cạnh: “Tiểu bảo bối, muội về trước đi”.

“Ngày mai muội lại đến nhé”, nữ đệ tử kia mặt đỏ lựng.

Nói rồi, cô ả quay người một cách yểu điệu đi ra ngoài, khi đi qua Diệp Thành còn không quên chớp mắt nháy nháy với hắn.

Diệp Thành cứ thế ngó lơ hoặc có lẽ từ đêm hôm đó trở đi, trong lòng hắn không thể còn chỗ trống cho bất kỳ nữ nhân nào nữa.

“Ta nói này Lý Tam Nhi, cái gan ngươi cũng to đấy nhỉ, ngươi không sợ cậu ta xử ngươi sao?”, ở một bên, Hùng Nhị bắt đầu lên tiếng mắng chửi: “Người không biết còn tưởng nơi này là lầu xanh nữa đấy”.

“Sư phụ đi vân du rồi, có trời mới biết hôm nào sự phụ về, ta cô đơn quá nên phải tìm người bầu bạn”.

“Cậu ta đi vân du rồi sao?”

“Đi nửa tháng trước rồi.

“Ồ, vậy thì lại hay”, Hùng Nhị tiến lên trước một bước, rút ra một cây gậy sắt, sau đó nam đệ tử kia lập tức bị đánh ngất, cả cơ thể ngã vật ra đất.

Ôi chao…!

Diệp Thành ở bên thấy thế thì giật mình: “Đây là cách ngươi lấy Linh Thảo sao? Tên nhóc nhà ngươi có khác gì đi cướp đâu?”

“Quan tâm trộm hay cướp làm gì, lấy được Linh Thảo là được rồi”, Hùng Nhị ra tay lôi nam đệ tử kia vào bụi cây, phủi phủi tay, nói: “Cậu ta mà trách tội xuống thì không phải còn có ta sao? Vả lại chúng ta cũng không lấy nhiều, ở đây nhiều Linh Thảo như vậy, không phát hiện ra đâu”.

“Sao ta lại thấy như mình lên cùng một thuyền với cướp rồi vậy?”

“Đừng nói những thứ vô dụng đó nữa đi, đi thôi”.

Mặc dù vẫn còn lo lắng nhưng Diệp Thành quyết định đi theo.

Linh Thảo ở Linh Thảo Viên quả là nhiều loại, khiến Diệp Thành nhìn mà thấy hoa mắt. Có rất nhiều loại Diệp Thành chưa từng thấy ở sau núi, nhiều loại vô cùng quý giá, những Linh Thảo quý giá đều có cấm chế, hắn không dám đụng vào.

Chẳng mấy chốc, cả hai tên đã tới khu đất trồng Tuyết Ngọc Lan Hoa.

Đúng như Hùng Nhị nói, Tuyết Ngọc Lan Hoa ở đây nhiều vô kể, mỗi cây đều rực rỡ phát sáng, trộm một ít cũng chẳng thể nhận ra được.

Điều quan trọng nhất đó chính là Tuyết Ngọc Lan Hoa không phải là Linh Thảo quý nên không bị lập cấm chế.

“Lật tung cả ngọn núi kia cũng chỉ thấy vài cây Tuyết Ngọc Lan Hoa, vậy mà ở đây lại nhiều thế này”.

Diệp Thành suýt xoa, hắm thầm nhủ Hằng Nhạc Tông quả là giàu có, nếu như đem chỗ Tuyết Ngọc Lan Hoa này luyện thành Ngọc Linh Dịch thì chắc chắn là cả một tài sản khổng lồ. Đáng tiếc, Linh Thảo Viên này lại chẳng phải của hắn.

“Đừng ngây ra đấy nữa, hái đi”, Hùng Nhị thúc giục.

Nói rồi, hắn liền ra tay, rút ra một cái túi đựng đồ, sau đó giống như một tên trộm, mỗi lần ra tay là có cây Tuyết Ngọc Lan Hoa bị hái.

Thấy vậy, Diệp Thành cũng không chần chừ thêm nữa, hắn lấy túi đựng đồ ra, tiến vào trong.

“Đừng có hái nguyên một đám gần nhau, như vậy dễ lộ”.

“Thừa lời, ta biết rồi”.

Dưới ánh trăng, cả hai tên hái không ngừng tay, giống như hai tên trộm vậy. Đợi tới khi nhét đầy cả túi đựng đồ thì Hùng Nhị mới phất tay: “Rút”.

Diệp Thành hiểu ý, nhét túi đựng đồ vào ngực, vừa định rời đi thì chân hoả trong cơ thể di chuyển.

Có bảo bối!

Đây chính là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Diệp Thành. Mắt hắn nheo lại, hắn nhìn xung quanh nhưng thị lực có hạn, cuối cùng không nhìn ra có thứ gì khác thường.

“Đi thôi, đi thôi”, Hùng Nhị kéo Diệp Thành đi ra ngoài.

Mặc dù nhìn về nơi thâm sâu dò la nhưng Diệp Thành vẫn đi theo Hùng Nhị. Nếu có người nào đó biết bọn chúng tới đây để trộm Linh Thảo thì có trời mới biết xảy ra chuyện gì.

Có điều cả hai tên vừa đi tới phía dưới lầu các thì trên bầu trời đột nhiên có Thần Hồng xuất hiện.

“Hỏng rồi, cậu ta về rồi”, Hùng Nhị thầm rít lên.

“Đúng là đen tám đời”, Diệp Thành thầm mắng chửi, về lúc nào không về, lại cứ chọn đúng lúc này cơ chứ.

Hắn vừa dứt lời, một bóng hình từ trên trời giáng xuống.

Người này trông cũng đứng đắn, dáng người dong dỏng, có phong cách của bậc tiền bối cao nhân, có điều miệng hơi rộng một chút.

Người này chính là Lâm Thanh Sơn, cậu của Hùng Nhị, trưởng lão canh giữ Linh Thảo Viên.

“Cậu về rồi ạ?”, Hùng Nhị xoa xoa tay cười xoà.

“Hùng Nhị?”, Lâm Thanh Sơn giật mình, “đêm hôm cháu chạy tới Linh Thảo Viên làm gì?”

“Cũng…cũng không có việc gì ạ. Cha cháu muốn cưới vợ, bảo cháu tới gửi thiệp mời”.

“Cái gì?”, sắc mặt Lâm Thanh Sơn chợt tối sầm cả lại, ông ta nổi trận lôi đình khiến Diệp Thành ở bên suýt chút nữa thì quỳ xuống lạy Hùng Nhị. Tên này nói dối cũng không biết chớp mắt. Lừa thì lừa, sao lại đi lấy lý do từ bố mình như vậy chứ.

“Hùng Đại Hải, tôi thấy anh chán sống rồi đấy”, Lâm Thanh Sơn phẫn nộ, lập tức quay người hùng hổ bay về một phương, trông bộ dạng rõ vẻ đi tìm bố của Hùng Nhị tính sổ.

Diệp Thành có thể tưởng tượng được bố của Hùng Nhị sẽ phải gặp cái kết rất thảm.

“Ngây ra đấy làm gì, đi thôi”, thấy Lâm Thanh Sơn rời đi, Hùng Nhị lập tức kéo Diệp Thành đi ra khỏi Linh Thảo Viên.

“Ta nói này, ngươi không sợ cha ngươi xử ngươi sao?”, Diệp Thành nhìn Hùng Nhị tò mò hỏi.

“Không sao, ngày nào ta cũng bị đánh”.

“………”
Chương 35: Sự thay đổi của bình hồ lô Tử Kim

Đêm khuya, Diệp Thành và Hùng Nhị lại lần nữa ra sau núi Hằng Nhạc Tông. Vẫn tại sơn động lần trước, cả hai lúc này đang đếm số lượng Tuyết Ngọc Lan Hoa hái được.

“Hơn chín trăm cây, sắp phát tài rồi”.

“Luyện hết thành Ngọc Linh Dịch, chia mỗi bên một nửa, thế nào?”

“Đồng ý”.

Thế rồi cả hai tên tìm kiếm một lượt ở sau núi. Những Linh Thảo cần cho việc luyện chế Ngọc Linh Dịch không chỉ có mình Tuyết Ngọc Lan Hoa mà còn có vài Linh Thảo khác, cũng may chúng đều sinh trưởng ở sau núi.

Gần tới sáng, cả hai tên mới quay về sơn động trong trạng thái mệt nhoài. Bận rộn cả đêm, chúng cũng thu hoạch được đủ năm trăm phần dược thảo cần có để luyện chế Ngọc Linh Dịch.

“Bắt đầu”, Diệp Thành cố gắng tập trung, triệu gọi chân hoả, hoá thành hình thái cái lư.

Ở bên, Hùng Nhị cũng lấy lại tinh thần làm trợ thủ cho Diệp Thành, lần lượt cho Linh Thảo vào lư lửa theo lời dặn của Diệp Thành.

Một ngày mới lại đến, một sự khởi đầu mới bắt đầu.

Đệ tử của tam đại chủ phong vẫn chiến đấu nảy lửa trên Phong Vân Đài, có điều những việc này không thể ảnh hưởng tới Diệp Thành và Hùng Nhị.

Hai tên hiện giờ đang dốc sức luyện chế Ngọc Linh Dịch, mùi dược thảo thơm nồng trong hang động làm người ta mát lòng mát dạ.

Hết ngày này qua ngày khác, trong chín ngày này, cả hai tên cứ cách một lúc lại nghỉ ngơi một chút, sau đó tiếp tục luyện chế.

Lại là một đêm đầy sao, Diệp Thành và Hùng Nhị mệt mỏi nằm vật ra đất. Tiếng thở hổn hển vang lên. Sự nỗ lực của cả hai cũng không phải uồng phí, vài trăm bình Ngọc Linh Dịch đặt bên cạnh, trông mà hồ hởi trong lòng.

“Có một vấn đề ta rất muốn hỏi”, Hùng Nhị nhìn Diệp Thành với ánh mắt nghi hoặc. “Ngươi có chân hoả, đối với một tông môn mà nói là một món hời, sao ngươi lại chỉ là một đệ tử thực tập?”

“Ta không muốn liên can tới ai”, Diệp Thành nhướng vai. “Nếu trách thì trách chân hoả khiến người ta nhìn mà nóng mắt, người muốn có nó quá nhiều, ta lại không muốn vì sự tồn tại của nó mà chuốc thêm phiền phức”.

“Nói cũng có lý”.

“Trước khi phe cánh của ta chưa được mạnh thì ta không định để lộ chân hoả trước mặt người khác”.

“Một tháng sau sẽ diễn ra cuộc so tài của ngoại môn, nếu ngươi muốn vào nội môn mà không dùng đến chân hoả thì ta thấy viển vông đấy”, Hùng Nhị xoa xoa cái cằm ngấn mỡ của mình.

“Trận so tài ngoại môn?”, Diệp Thành hạ giọng.

Hằng Nhạc Tông có lẽ giống với Chính Dương Tông, cứ ba năm một lần lại tổ chức cuộc so tài ngoại môn, người đánh được tới cuối cùng mới đủ tư cách vào nội môn.

Nghĩ tới cuộc so tài này, Diệp Thành lại có phần thất vọng, mới đó mà hắn đã bị đuổi khỏi Chính Dương Tông hơn một tháng rồi. Nếu lúc này hắn còn ở Chính Dương Tông thì có lẽ đã vào nội môn rồi.

Mọi việc trên đời quả biến hoá vô thường. Diệp Thành lại không khỏi cảm khái về cơ duyên của mình. Môn phái bỏ đồ đệ, hắn phải chịu sự tủi nhục nhưng trời cao lại công bằng, cho hắn cơ hội lần thứ hai, để hắn được toả sáng ở Hằng Nhạc Tông một lần nữa.

“Ta đi đây”, Hùng Nhị vỗ mông đứng dậy, hắn gại gại mũi: “Nói không chừng giờ cha ta đang truy bắt ta khắp nơi cũng nên?”

Nói rồi, Hùng Nhị nhảy ra khỏi sơn động. Sau khi hắn đi, Diệp Thành mới bế quan sơn động sau đó ngồi khoanh chân.

Chẳng mấy chốc, ba mươi bình Ngọc Linh Dịch đã được hắn trút vào cơ thể, chân hoả lập lức xoay chuyển, giúp hắn luyện hoá chân khí trở nên tinh tuý hơn.

Cùng với luồng chân khí dồi dào chảy vào đan hải, biển chân khí trong vùng đan hải bắt đầu sôi sục trào dâng, một vùng mang theo ánh sáng vàng kim cứ thế tăng lên theo số lượng chân khí. Tu vi của Diệp Thành cũng được đẩy lên tầng ngưng khí Đỉnh Phong thứ tư.

Lúc này, các lỗ chân lông trên cơ thể hắn mở rộng, hút trọn linh khí của đất trời.

Hự…!

Không biết từ bao giờ, cơ thể hắn vang lên âm thanh này, hắn đã đột phá lên tầng ngưng khí thứ năm.

Phù!

Diệp Thành thở ra một hơi mang theo tàn khí, hắn cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Quan sát bên trong cơ thể, Diệp Thành phát hiện ra các kinh mạch của mình dẻo dai và to hơn, xương cốt cũng rắn rỏi hơn nhờ quá trình dùng chân hoả tôi luyện, vả lại trên kinh mạch và xương cốt đều có ánh vàng kim rực rỡ.

Vì tu vi tiến giới nên dung lượng đan hải lại càng to thêm.

“Lần tới đột phá, ít nhất cần một trăm bình Ngọc Linh Dịch”, Diệp Thành tự ước chừng số lượng chân khí cần có cho cảnh giới tiếp theo.

Hắn biết ngưng khí tầng thứ năm chính là một thử thách đầy gian khổ. Bốn tầng ngưng khí trước hắn đột phá không quá khó, nhưng từ tầng thứ năm trở đi lại là sự thay đổi vô cùng lớn khiến mỗi một tầng cảnh giới đột phá đều khó khăn hơn gấp nhiều lần, đặc biệt là vùng đan hải mà hắn có càng như khó khăn chồng chất khó khăn.

“Cũng may chân hoả có thể luyện chế Ngọc Linh Dịch, nếu không thì chỉ dựa vào việc hấp thu linh khí của đất trời, có trời mới biết được bao giờ hắn mới có thể đột phá”.

Nghĩ vậy, hắn lại nhảy bật dậy, vặn thân hình cứng ngắc của mình.

Haiz!

Đương lúc hắn xoay hông thì một vật bên trong túi đựng đồ di chuyển. Diệp Thành mở túi đựng đồ ra nhìn, vật khẽ động đậy kia chính là tiểu hồ lô Tử Kim mà hắn mua được ở Vạn Bảo Các.

Từ khi có nó, nó chưa từng lay động. Diệp Thành lấy làm lạ, hắn lấy bình hồ lô ra. Bình hồ lô có sự thay đổi khác thường, những ánh sáng tím lấp lánh trên bề mặt nó như ẩn như hiện, các phù văn khắc trên đó cũng quay vòng theo.

“Lẽ nào vì ta đột phá cảnh giới nên khiến nó thức tỉnh?”, Diệp Thành thầm nhủ sau đó khẽ mở nắp bình ra.

Đột nhiên bình hồ lô lại rung lên.

Chẳng mấy chốc, miệng bình xuất hiện một vòng xoáy nhỏ, linh khí của trời đất đều bị vòng xoáy này hút vào.

Điều này khiến mắt Diệp Thành sáng lên. Hắn không đậy nắp bình mà lặng lẽ quan sát sự thay đổi của bình hồ lô. Bình hồ lô này giống như cơ thể của con người vậy, hấp thu linh khí của đất trời.

Thấy vậy, Diệp Thành lại mở cửa động, chạy ra bên ngoài. So với ở trong hang động, linh khí bên ngoài dày đặc hơn nhiều. Hắn đặt bình hồ lô Tử Kim lên trên tảng đá, linh khí của trời đất trong chốc lát bị nó hút trọn vào trong.

Không biết mất bao lâu, Diệp Thành mới tiến lên trước, nhìn vào bên trong bình hồ lô thông qua miệng bình.

Hắn kinh ngạc nhận ra linh khí được cái bình hút vào đột nhiên hoá thành vài giọt dịch thể linh khí, số lượng mặc dù không nhiều nhưng lại tinh tuý vô cùng.

“Mày còn có khả năng này sao?”, Diệp Thành ngỡ ngàng, ngẩng đầu, dốc linh khí bên trong bình vào miệng mình.

Linh khí vào trong cơ thể giống như dòng nước trong mát, chảy khắp các kinh mạch trong cơ thể Diệp Thành, bồi bổ cho cơ thể hắn.

“Không hề kém cạnh so với Ngọc Linh Dịch”, nét mặt Diệp Thành hiện lên vẻ hân hoan.

Sau đó, hắn lại đặt bình hồ lô lên tảng đá để nó hút linh khí của đất trời.

Không chỉ có vậy, hắn dốc cả vài bình Ngọc Linh Dịch vào bên trong và nhận ra Ngọc Linh Dịch với Linh Khí Dịch Thể dung hợp lại với nhau, vả lại còn trông rất thuần tuý khiến đôi mắt Diệp Thành càng như có ngọn lửa rạo rực thiêu đốt.

Diệp Thành tiếp tục đổ hết những bình Ngọc Linh Dịch mình có bên trong túi đựng đồ vào bình hồ lô.

“Tuyệt quá”, Diệp Thành khẽ vuốt ve bình hồ lô, hắn thầm nghĩ bỏ ra một nghìn ba trăm tệ mua cái bình này quả không phung phí.

Sau này chỉ cần lấy bình hồ lô Tử Kim ra, đặt ở nơi có linh khí dày đặc là nó sẽ tự động hút linh khí rồi chuyển hoá thành Linh Khí Dịch Thể.

Mặc dù bình hồ lô này chuyển hoá linh khí của đất trời có hơi chậm nhưng dù sao thì nó cũng không ngừng hấp thu, lâu dần nhất định tích tiểu thành đài, và quan trọng nhật chính là nó không làm mất thời gian của Diệp Thành.

“Bảo bối, đúng là bảo bối”, Diệp Thành cười khúc khích, hắn cất bình hồ lô Tử Kim đi rồi đi ra khỏi núi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom